Dư Hạc theo phản xạ ôm lấy thắt lưng Quân Khải, sau đó mím chặt đôi môi run rẩy không hé.
“Cậu giận a !” Thanh âm của Quân Khải từ đằng trước truyền tới, tựa hồ còn mang theo tiếng gió.
Cậu lắc lắc đầu, sau đó ý thức được Giản Quân Khải lúc này không thể nhìn thấy động tác của mình, mới rầu rĩ nói, “Không có.”
“Sáng nay không đi tìm cậu là vì đồng hồ báo thức reo muộn.” Quân Khải cười giải thích, “Giữa trưa đi tìm cậu thì lại không có, tới chiều không thèm đợi tớ đã đi một mình.” Nói tới đây thanh âm của anh nhỏ xuống, làm như rất ủy khuất.
Dư Hạc dừng một chút, nhưng không biết nên nói gì. “Tớ…” Chỉ nói một chữ, cậu liền ngậm miệng không nhắc lại nữa. Kỳ thực Dư Hạc cũng rất ghét bản thân như vậy, khó khăn lắm mới có một người bạn nguyện ý quan tâm mình, bước vào thế giới của mình, nhưng sự tự ti thẳm sâu trong lòng vẫn thường thường nhảy ra, làm cho cậu có phần mâu thuẫn và sợ hãi.
Tới nhà của Giản Quân Khải, anh dìu Dư Hạc đi từng bước lên lầu, để cậu ngồi trên salon. “Chờ tớ chút.”
Anh lấy từ trong tủ quần áo ra một hòm thuốc, cầm tới trước mặt Dư Hạc ngồi xổm xuống. Anh vươn tay, nhẹ nhàng vén lên ống quần của Dư Hạc, da thịt bại lộ trong không khí, khiến cậu nhịn không được hơi rụt người. Giản Quân Khải dùng cây nhíp gắp một cục bông gòn, thấm một ít thuốc khử trùng, tẩy rửa miệng vết thương một chút, sau đó mới đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng thoa lên vết thương. Không biết là do trong quá trình thực hiện động tác của anh luôn cẩn thận mềm nhẹ, hay là vì lực nhẫn nại của Dư Hạc thực sự tốt, mà cậu chỉ nhíu nhíu mày chứ không phản ứng gì khác.
Rượu thuốc lành lạnh, lòng bàn tay của Giản Quân Khải lại vô cùng ấm áp, ngay lúc anh nhẹ nhàng xoa đến nơi cẳng chân, nhiệt độ ấy tựa hồ lập tức lan truyền khắp toàn thân cậu, làm Dư Hạc không thể cưỡng lại mà run rẩy.
“Sao vậy, đau lắm ?” Quân Khải thân thiết ngước mắt lên nhìn cậu.
Lắc lắc đầu.
Giản Quân Khải ho nhẹ, tiếp tục cúi đầu, cố gắng dẹp bỏ sự phân tâm của mình. Dưới lòng bàn tay chính là đôi chân quá mức trắng trẻo lại gầy yếu của Dư Hạc, anh quả thật là không thể tập trung tinh thần được.
“Chúng ta lần đầu quen nhau cũng là khi cậu bị thương nhỉ, cậu cũng đừng để mình bị thương nữa, nếu không tớ sẽ trở thành người chuyên trách bôi thuốc cho cậu đấy !” Giản Quân Khải cười kiếm đề tài.
Anh cúi đầu, chuyên tâm thoa thuốc cho Dư Hạc, một bên còn đang nói liên miên, “Tiểu Hạc, tớ chuyển tới học lớp cậu được không ? Thật ra tớ vẫn luôn muốn chuyển sang lớp cậu a, nhưng thầy giáo không đồng ý, nói gì là sách vở cũng đã mua rồi, thật là phiền muốn chết.”
“Vì… sao ?”
“Hửm ?”
“Vì sao muốn chuyển qua lớp tớ, cậu ở lớp học hiện giờ hẳn phải quen rất nhiều bạn bè rồi đi !” Dư Hạc rũ mắt, nghĩ tới hình ảnh Giản Quân Khải đứng cùng với Lâm Nhã Nhiên lúc ban ngày nhìn thấy.
“Bọn họ nào quan trọng bằng cậu, so đi sánh lại tớ vẫn rất muốn học cùng cậu !” Ngữ khí của Giản Quân Khải rất tùy ý, lại làm cho Dư Hạc nhịn không được cả người run lên.
Cậu nâng mắt nhìn Quân Khải, đôi mắt mở thật to, nhưng lại không nói gì.
“Sao thế ? Nhìn tớ như vậy.” Giản Quân Khải rốt cục thoa xong thuốc, thật cẩn thận thả ống quần Dư Hạc xuống như cũ.
“Tớ…” Lại chỉ nói một chữ, Dư Hạc đỏ mặt, cúi đầu xuống.
Quân Khải đột nhiên nở nụ cười, anh nhìn bộ dáng lúc này của Dư Hạc, giống như bỗng nhiên hiểu ra cậu đang nghĩ gì, vì thế anh cười nói, “Tớ muốn chiếu cố cậu, cứ cảm thấy cậu dường như một chút cũng không lo nổi cho bản thân, động tí là bị thương, còn không chịu ăn cơm đúng giờ, không tận mắt nhìn thấy cậu tớ liền lo lắng.”
Trong lòng Dư Hạc đột nhiên dâng lên một trận sóng biển cuồn cuộn, cậu ẩn ẩn cảm giác lời nói của Quân Khải có gì đó không đúng, những lời như thế giống như không phải dành cho bạn bè. Nhưng cậu biết mình đang rất vui sướng, phi thường vui sướng, loại vui sướng từ tận đáy lòng này cứ từng trận một mà trồi lên, làm cho cậu không muốn bận tâm đến bất kì chuyện nào khác nữa. Cậu bĩu môi, trên mặt hiếm thấy lộ ra một tia ủy khuất, chiếu cố sao ? Từ sau khi mẹ qua đời, trên thế gian này đã không còn ai chiếu cố mình, cậu quả thật là mệt mỏi lắm, có thể sống tới ngày nay cũng đủ hao hết tâm lực của cậu rồi. Thế mà hôm nay, có một người nói rằng sẽ chiếu cố chính mình.
“Tớ không cần cậu tùy thời tùy chỗ trông nom, cũng đâu còn con nít.” Cậu hé môi, tự dối lòng nói.
Giản Quân Khải trở mình xem thường, dưới đáy lòng phun một câu, “Thật sự là ngạo kiều.”
“Không phải con nít mà còn cả ngày để mình bị thương ?” Anh nhíu mày, nhìn cậu.
Dư Hạc tà liếc anh một cái, không nói gì, lại khiến Giản Quân Khải phụt cười, “Được rồi được rồi, tớ đi nấu cơm đây, cậu xem TV trước một lát đi!”
“Tớ giúp cậu.” Dư Hạc theo anh vào phòng bếp. Nói ra, cấu trúc phòng bếp của Giản Quân Khải cậu còn quen thuộc hơn cả nhà mình.
“Về chuyện chuyển lớp…” Trên bàn cơm, Giản Quân Khải đột nhiên nhớ tới vấn đề vừa nãy, “Tớ đã tìm gặp chủ nhiệm lớp, cũng tìm đến phòng chủ nhiệm, nhưng bọn họ vẫn không cho tớ chuyển đi.”
Dư Hạc ngước mắt nhìn anh.
“Bất quá chúng ta hiện giờ đều học lớp 11.” Anh nghĩ nghĩ, “Đến năm ba chẳng phải sẽ phân lớp theo thành tích sao ? Tới lúc đó chúng ta có thể học cùng nhau rồi.”
“Nhưng…” Dư Hạc nhíu nhíu mày.
Quân Khải biết cậu đang lo lắng điều gì, hiện tại thành tích của Dư Hạc trong khối xếp hạng mấy chục, không cao cũng không thấp, nằm ở top hạng trung. Nhưng với thành tích đứng đầu toàn khối vừa qua của Giản Quân Khải, việc phân lớp năm ba khẳng định sẽ bị xếp vào lớp đặc biệt.
Vì vậy anh cười trấn an Dư Hạc, “Tới lúc đó nói sau, dù gì cũng còn một năm nữa mà, tiểu Hạc thông minh như vậy, nói không chừng chỉ cần cố gắng thành tích sẽ vùng dậy nha, nếu thật sự không được thì tớ sẽ cố ý thi thấp điểm xuống, dù sao học ở đâu đối với tớ cũng như nhau cả.”
“Không được.” Dư Hạc trảm đinh tiệt thiết cắt lời của anh, cậu nhìn Quân Khải, ánh mắt nghiêm túc, “Tớ sẽ thi đậu vào lớp đặc biệt.”
Dáng vẻ thề thốt sắt son của cậu khiến Quân Khải có chút buồn cười, “Được, tớ tin cậu.”
Cơm nước xong xuôi, bọn họ cùng nhau đứng rửa chén, Dư Hạc rửa xong một cái, Quân Khải liền phụ trách lau khô rồi cất lên. Anh quay đầu nhìn gương mặt nghiêng đang nghiêm túc của Dư Hạc, bỗng cảm thấy say mê mà tràn đầy hạnh phúc, đây chính là cái ngày mà anh vẫn luôn chờ mong, nếu cả đời có thể như vậy thì việc anh sống lại đích thị là một giấc mộng không tưởng rồi.
“Tiểu Hạc, tóc cậu dài quá.” Mái tóc thật dài che chắn đi đôi mắt sáng ngời của Dư Hạc, khiến Giản Quân Khải hơi khó chịu.
“Ừm ?” Dư Hạc xoay lại nhìn anh, “Đã lâu rồi không cắt.”
“Tớ giúp cậu cắt nhé ?” Hai mắt Quân Khải sáng rực, tràn đầy sự hăng hái.
“Hả ? Cậu ?” Dư Hạc rửa xong hết chén đĩa, tay vẫn còn đang dính nước, cậu nhẹ nhàng vẫy vẫy, có chút không tín nhiệm nhìn anh.
Giản Quân Khải cười sờ sờ đầu cậu, sau đó sờ tới tóc Dư Hạc vốn đã hỗn độn thành một nùi rối bù, “Để tớ thử xem sao. Được không ?”
Dư Hạc nhận mệnh cúi đầu, “Tùy cậu.” Mỗi lần Quân Khải dùng cái loại ngữ khí mềm mỏng đến mức muốn vắt ra nước mà nói với cậu ‘được không ?’, cậu đều không có dũng khí cự tuyệt.
“Ha ha.” Giản Quân Khải sung sướng cười, Dư Hạc như thế này quả thực rất đáng yêu, “Yên tâm đi tiểu Hạc, nếu tớ cắt hỏng tóc cậu, tớ cũng sẽ cắt theo y chang cậu luôn.”
“Không sao. Dù sao tóc tớ vốn cũng không hợp với kiểu nào.” Dư Hạc nhìn tóc Giản Quân Khải, nghĩ xem nếu thật sự biến thành một cái đầu lổm chổm thì sẽ ra sao, nghĩ nghĩ như vậy cậu liền kìm không được hơi hơi nở nụ cười.
“Tiểu Hạc cậu cười.” Giản Quân Khải nhìn cái miệng nhỏ nhỏ hơi cong lên của Dư Hạc, ánh mắt ngây ra. Từ kiếp trước cho đến nay, kể từ khi anh quen biết Dư Hạc, anh vẫn chưa từng thấy Dư Hạc cười qua…
“Ưm ?” Cái mỉm cười kia chỉ dừng tại trên môi cậu trong chớp mắt rồi biến mất không còn vết tích. Dư Hạc có chút nghi hoặc nhìn anh, không nói gì.
“Không có gì.” Quân Khải lắc lắc đầu, mang theo nụ cười khiến Dư Hạc khó hiểu.
“Lại đây, trước tiên tớ gội đầu giúp cậu.” Giản Quân Khải kéo Dư Hạc vào phòng tắm, cậu tựa hồ hơi khẩn trương, nhưng vẫn mím chặt môi không nói chữ nào.
“Tớ tự…”
“Không được, tớ giúp cậu.” Quân Khải đột nhiên trở nên vô lại, anh lôi kéo Dư Hạc, tiếp tục hành động.
Dòng nước ấm áp theo lỗ tai chảy xuống, lực đạo trên đỉnh đầu lại không nhẹ cũng không nặng, không biết dầu gội có chảy vào mắt hay không, mà cậu chợt cảm thấy thứ chất lỏng trong mắt như muốn chảy ra ngoài.
Từ lúc bắt đầu có ý thức cho tới giờ (từ bé), dường như chưa từng có ai giúp mình tắm…, mà ngay cả người mẹ đại biểu cho sự dịu dàng nhất cũng chưa hề giúp mình chuyện này, cũng có lẽ đã làm, nhưng là cậu còn quá nhỏ nên không nhớ rõ được. Giờ khắc này, cậu đột nhiên nhận thấy, nếu trước khi mọi khổ cực ập vào mình có thể gặp được người này, như vậy hẳn mình sẽ… không bao giờ trút giận mắng thượng đế bất công nữa, chỉ cần sự ấm áp này vĩnh viễn đừng tan biến. Chỉ cần như vậy thôi…