Thương Em Vào Lòng

Chương 8

Dư Hạc giương mắt im lặng nhìn Trương Luân và Lý Y Hiểu đứng cạnh nhau, mặc cho người ta muốn cậu phải mở miệng nói chuyện, cậu ngồi xổm xuống, sửa sang lại gà mên một chút rồi cầm nó đứng lên.“Tao đang nói chuyện với mày đó ! Nếu mày bị câm thì cút đến trường khuyết tật đi, đừng tiếp tục khiến người ta kinh tởm nữa !” Trương Luân nhất thời nổi giận, túm lấy cổ áo Dư Hạc, bộ dáng hung tợn kia làm cho người ta không biết được tiếp theo hắn sẽ làm gì.

Gà mên trong tay Dư Hạc lại phịch một tiếng rơi xuống đất, cậu rũ mắt nhìn, có chút phiền chán nhíu nhíu mày. Lát nữa lại phải nhặt lên rồi…Đúng lúc này, ngay phía sau có một chuỗi tiếng chân vang lên từ cửa phòng học.

“Nếu tôi nhớ không lầm thì, đánh nhau trong lớp sẽ bị đuổi học !”

Ánh mắt Giản Quân Khải lạnh như băng nhìn lướt qua từng người từng người, sau đó dừng lại trên người ở trung tâm là Dư Hạc, cả người chợt tản ra một khí tức khiến người ta sợ hãi. Những người bị anh nhìn lướt qua đều đột nhiên cảm thấy rét run toàn thân.

Giản Quân Khải rất tức giận, tức giận vô cùng, anh giận đến mức đã quên mất nơi đây chỉ toàn là những thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu, trong khoảnh khắc đó, nghe thấy những lời bọn họ vũ nhục và trào phúng Dư Hạc, anh thậm chí đã nảy sinh kích động muốn giết hết toàn bộ những người trước mắt này.

Anh hít sâu vài hơi, vừa mở miệng liền nở một nụ cười đầy ý xuân, “Thật xin lỗi, tớ tìm Dư Hạc có chút việc, đã quấy rầy các cậu.”

Dư Hạc ngẩng đầu nhìn anh, giống như thực nghi hoặc vì sao Giản Quân Khải lại xuất hiện ở đây. Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua gà mên trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua Giản Quân Khải đang mỉm cười trước cửa phòng học, ngẩn người, nhưng vẫn bước ra.

“Có việc gì ?” Ngữ khí của cậu có chút không vui, lời vừa ra khỏi miệng Dư Hạc liền lập tức phát giác ra điểm này, cậu bối rối, không phải cậu cố ý muốn biểu lộ tâm tình không vui với người kia đâu. Nhưng là, buổi sáng vừa bị người ta đánh một trận, phá hỏng máy tính mình trân quý nhất, rồi lại đột nhiên bị một nữ sinh nói mình thích nàng, còn cả những lời chê mình ghê tởm nữa, bấy nhiêu việc đã đủ khiến cậu ủy khuất rồi.

Tuy nhiên Giản Quân Khải cũng không để ý, anh cười cười, rốt cục cũng nhớ ra mình tới để làm gì.

“Chúng ta lên sân thượng nói chuyện đi.” Giản Quân Khải dùng ánh mắt quét qua những người đang nhìn chằm chằm bọn họ, “Tớ nghĩ cậu cũng không muốn bị đám người đáng ghét kia vây xem đâu ha.”

Dư Hạc đưa mắt nhìn các bạn học trong lớp, khẽ gật đầu. Cậu không thích lớp học, cũng không thích đám người kia.

“Cậu không định nói cho thầy sao ?” Quân Khải tùy ý ngồi trên lan can, không một chút lo lắng sẽ ngã xuống.

Dư Hạc nhíu nhíu mày, không nói gì, đáy mắt lại toát ra một tia trào phúng.

Giản Quân Khải nhẹ nhàng thở dài, anh muốn cậu có thể tự lo liệu cho bản thân, vì dù Dư Hạc có nói cho lão thầy, chắc cũng không ích lợi gì đâu.

Anh lại thở dài một hơi, sau đó cười lấy từ trong ba lô một chiếc laptop mỏng nhẹ tinh xảo.

Dư Hạc hơi mờ mịt nhìn anh.

“Chẳng phải cậu đã nói mình biết sửa máy tính sao ?” Giản Quân Khải giải thích, “Tớ phát hiện laptop của tớ mấy ngày nay hay bị chết máy, vốn đang định dùng đỡ một thời gian, nhưng nếu cậu đã biết sửa thì giúp tớ một chút nha !”

Dư Hạc cau mày suy nghĩ chốc lát, vừa định lên tiếng.

“Nhờ cậu đó.” Quân Khải đặt hai tay hình chữ thập, đôi mắt mở thật to, vẻ mặt cầu xin mà nhìn cậu. Một lát sau, anh thấy Dư Hạc vẫn không nói gì, không khỏi hơi nhụt chí, nói: “Ngại quá, chắc tớ đã làm phiền cậu. Hay là tớ mời cậu ăn cơm để cảm tạ nhé.”

Dư Hạc vội vã lắc đầu, vươn tay đón lấy laptop trong tay Giản Quân Khải, “Không cần… Tớ sẽ giúp cậu sửa.”

“Cậu đồng ý rồi ?”

“Ừm.” Dư Hạc khẳng định gật gật đầu. Cậu bỗng dưng có một tư tâm nho nhỏ, máy có hỏng thì chắc cũng dùng được nhỉ, như vậy, hôm nay không phải có thể tạm mượn máy tính của cậu ta một chút rồi sao ?

“Quyết định rồi nhé.” Người trước mắt lại lộ ra một nụ cười tươi rói, Dư Hạc hơi thất thần, cậu ta dường như rất thích cười, bất quá trông rất được.

“Đúng rồi, tớ đói quá, muốn cùng đi ăn cơm không ?” Thanh âm của Giản Quân Khải chợt đánh gãy suy nghĩ của cậu.

Dư Hạc hơi ngẩn người, nghĩ nghĩ, vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.

“Thôi được.” Giản Quân Khải không tiếp tục kì kèo nữa, anh bĩu môi, đứng dậy, “Vậy tớ đi ăn một mình đây, máy tính nhờ cậu.”

“Chờ một chút.” Dư Hạc đột nhiên lên tiếng gọi, Giản Quân Khải trong lòng hớn hở, vội xoay người lại.

Dư Hạc trả lại laptop cho Giản Quân Khải, “Cái này, trước tiên cậu cứ giữ đi, buổi chiều tan học lại đưa cho tớ.”

Giản Quân Khải đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra ý cậu, Dư Hạc là sợ nếu cứ như vậy nghênh ngang đem máy tình về lớp, không chừng sẽ bị đám người kia phá hư nữa. Nghĩ đến đây, chân mày anh nhăn thật chặt, biểu tình âm trầm.

Có điều rất nhanh Giản Quân Khải lại cất laptop vào lại ba lô, “Chiều nay tớ lại đến tìm cậu. Bất quá…” Anh mỉm cười, “Bây giờ theo tớ đi ăn cơm.”

Trên mặt Dư Hạc hiện rõ biểu tình kháng cự, cậu lại lắc lắc đầu, động tác còn có chút hoảng hốt.

Quân Khải lại một lần nữa nhụt chí, Dư Hạc bây giờ quả thật làm cho người ta hết cách. Vì thế anh cũng chỉ có thể cười cười, “Thôi vậy, chiều gặp lại.”

“Ừm.” Dư Hạc gật đầu, sau đó nhìn bóng dáng Giản Quân Khải biến mất ở cửa cầu thang. Không biết vì sao trong lòng bỗng thấy mất mát, cậu cắn cắn môi, mãi một hồi mới cảm thấy đau.

Trong khoảnh khắc cậu bước vào lớp học, cả lớp đang ồn ào lại trở nên yên tĩnh hẳn, rất nhiều người ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, trào phúng có, kiêng kị có, tò mò cũng có. Nhưng bất quá bọn họ cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục làm chuyện của mình.

Dư Hạc giống như không hề phát hiện, lập tức đến chỗ ngồi của mình, đầu tiên nhặt gà mên còn nằm trên mặt đất lên, sau đó lấy sách toán trong hộc bàn ra, cau mày chuẩn bị nội dung bài tiếp theo, tay kia thì gắt gao ôm chỗ dạ dày. Dạo này dạ dày đau càng ngày càng rõ ràng, cậu cảm thấy, trước kia đói một chút là không hề gì đối với cậu, nhưng không biết từ khi nào thì cảm giác đói bụng lại trở nên khó chịu đến như vậy. Những chỗ bị thương trên người cũng từng trận đau lên, cậu hung hăng cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt.

“Này.” Không biết qua bao lâu, có người thô lỗ đá bàn cậu một cái. Dư Hạc ngẩng đầu nhìn lên, người nọ chỉ chỉ ra phía cửa, vẻ mặt mất kiên nhẫn, “Người nọ lại tới tìm cậu.”

Dư Hạc có chút kinh dị nhìn ra, liền thấy khuôn mặt mỉm cười của Giản Quân Khải, anh vẫy vẫy tay với cậu, ý bảo kêu cậu ra đó. Dư Hạc sửng sốt, không biết tình tự đột nhiên nổi lên trong lòng là dạng gì.

“Sao lại đến đây ?” Cậu đi đến trước mặt Quân Khải, thấp giọng hỏi. Cậu có thể nhận thấy trong lớp học có rất nhiều người đang nhìn mình, đặc biệt là nữ sinh, dùng một loại ánh mắt ganh ghét nhìn qua bên này chỉ trỏ, tuy biết là những người đó cũng không phải đang nhìn mình, nhưng nó vẫn khiến cậu phản cảm vô cùng.

Giản Quân Khải nhìn người đang cau mày, biểu tình không kiên nhẫn trước mắt, theo thói quen tính giương miệng nở nụ cười lại chợt cứng ngắc, anh nhìn thấy rõ những dấu răng trên môi Dư Hạc, còn vương cả chút máu, một tay lại lơ đãng che bụng. Hình ảnh quen thuộc như thế, khiến cho mọi thứ anh vừa nghĩ trong đầu nhất thời hỗn loạn.

“Cậu sao vậy, chẳng lẽ là đau dạ dày ?”

Dư Hạc hơi run rẩy, nhưng không nói gì.

Quân Khải cau mày, vẻ tức giận tràn đầy trong mắt, anh gần như không khống chế được âm lượng của bản thân, “Đã biết rõ sẽ đau dạ dày còn không chịu ăn trưa ?”

Anh vừa dứt lời liền cảm thấy hối hận, anh hiểu Dư Hạc thế kia mà, sao lại không nhớ cậu không phải không muốn ăn, mà căn bản là… Anh như thế nào có thể giận dữ với cậu, như thế nào có thể quát nạt cậu. Lẽ ra vừa rồi anh phải kéo cậu đi căn tin mới phải, cần gì quan tâm câu trả lời của cậu.

“Thật xin lỗi.” Anh vội vàng bồi thêm một câu, “Tớ không phải cố ý phát hỏa với cậu đâu.”

Dư Hạc vẫn đang lăng lăng nhìn anh, nghe anh giải thích thì theo bản năng lắc lắc đầu, “Không có gì.” Thật sự là không có gì, bởi vì đây là lần đầu tiên có người quan tâm cậu có phải đau dạ dày hay không, quan tâm cậu tại sao không ăn cơm trưa, là lần đầu tiên có người dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu, dùng ngữ điệu lo lắng nói chuyện với cậu. Cậu cúi đầu, trong lòng dâng lên từng đợt chua xót, biểu tình đột nhiên phức tạp.

“Tớ vốn dĩ là đến đây vì cậu.” Quân Khải lấy trong cặp ra ổ bánh mì và một hộp sữa, “Sữa là tớ cố ý nhờ người ta hâm nóng, cậu thừa dịp còn nóng mà uống đi !”

Dư Hạc theo bản năng nhận lấy, sau đó mới hồi phục tinh thần, cậu gần như không thể tin nhìn chằm chằm Giản Quân Khải, hơi ấm từ hộp sữa lan truyền vào đầu ngón tay. “Cậu…”

“Tớ nói này, cho dù cậu có tranh thủ thời gian học bài cũng đừng nên ngay cả cơm cũng không ăn !” Giản Quân Khải lúc này đã trở về là một thiếu niên sáng sủa luôn tươi cười ôn nhu, “Lần sau không được như vậy nữa.”

Dư Hạc nhìn đôi mắt dường như mang theo gió mát của Quân Khải, giờ phút này chúng đang bình tĩnh nhìn cậu, đôi mắt tựa hồ có thể chứa đựng cả một bầu trời hiện giờ chỉ có mỗi mình cậu, khiến cậu trong khoảnh khắc như chìm vào một ảo cảnh đẹp đẽ vô hạn.

Dư Hạc bất chợt phục hồi tinh thần, cậu thậm chí không biết mình vừa nghĩ gì nữa, ánh mắt vội vã trốn tránh, khẽ rũ mi mắt xuống, hàng lông mi in bóng xuống đáy mắt, “Mấy thứ này, bao nhiêu tiền ? Tớ sẽ trả lại cậu.”

“Thôi khỏi…” Quân Khải ngửa đầu băn khoăn một lát, “Chắc khoảng 4 đồng.” Nói tới đây anh nhịn không được nở nụ cười, “Vừa rồi tớ có hỏi vài người rằng sửa máy tính cần bao nhiêu tiền, bọn họ nói đại khái khoảng năm mươi đến một trăm đồng lận ! Tớ nghĩ nghĩ, vì chúng ta là bạn bè, cậu có thể tính rẻ cho tớ hay không, coi như là tám mươi đồng đi. Ừm… Để tớ xem, nếu từ nay về sau mỗi ngày đều mang bánh mì đến cho cậu, vậy cần bao nhiêu ngày thì trả hết nhỉ ?”

Anh giơ tay tính tính hồi lâu. Dư Hạc nhìn mà chịu không được, “Hai mươi ngày.” Trong lòng yên lặng mỉa mai, phép toán đơn giản như vậy còn làm không được mà cũng thi đậu trung học.

Quân Khải bừng tỉnh đại ngộ, cười, “Đúng nha, vậy… Hai mươi ngày sau cơm trưa của cậu tớ sẽ bao, bất quá sẽ không có bữa ăn lớn đâu đó.” Anh vỗ vỗ vai Dư Hạc, “Quyết định vậy nhé, cậu mau mau ăn đi, lát nữa còn phải vào học, tớ đi trước.”

Anh nói xong cũng không quay đầu lại mà cất bước rời đi, đến khi anh đã đi rất xa rồi Dư Hạc mới kịp phản ứng. Cậu cầm bánh mì và sữa trong tay, miệng hơi hé nhưng cũng không nói gì.

Kỳ thật Dư Hạc còn muốn nói với anh, sửa máy tính không đắt đến vậy đâu, muốn nói là thật ra cậu sửa miễn phí giúp anh cũng không hề gì, muốn nói cơm trưa hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, sau này bản thân có thể tự lo liệu tốt, muốn nói… Chúng ta chỉ mới quen biết hôm nay, sao lại đối với tôi tốt như thế ? Thế nhưng Giản Quân Khải không cho cậu cơ hội nói ra những lời này, vì thế cậu đứng yên tại chỗ, hệt như mấy lần trước, lẳng lặng nhìn anh đi xa.
Bình Luận (0)
Comment