Thương Hải

Chương 27.1

Trầm Chu Hư thấy cánh tay không lồ đó quét đến thì mặt lộ vẻ cười cợt ngồi im bất động. Chỉ nghe bên mình ông ta vang lên một tiếng quát lớn, âm thanh như sấm động rồi bóng người loáng lên, Yến Vị Quy đã lao tới sau lưng Bàng Giải Quái, tung mình bay lên một cước quét vào sau gáy Bàng Giải Quái.

Bàng Giải Quái cảm thấy hơi gió quét vào đầu như lưỡi đao bổ xuống thì không dám chậm chễ, rút tay về quét ra đằng sau.

Một tiếng nổ vang như tiếng da bục, Bàng Giải Quái văng ra hơn trượng, hai tay chống xuống đất. Ầm một tiếng, mặt đất hiện lên hai cái hố lớn. Bàng Giải Quái đảo người đứng lên, sắc mặt đã đỏ như say rượu, lắc lư loạng choạng mấy bước bỗng phun òa ra một ngụm máu tươi. Yến Vị Quy lại như một con chim lớn lướt ra mấy trượng, lộn một vòng rồi nhẹ nhàng rơi xuống cây đại thụ, chân giẫm lên chạc cây như chim sẻ đứng trên ngọn cây, không hề động đậy. Lần giao thủ này của hai người, “Vô Lượng túc, “Thiên Quân ngao” đã phân rõ cao thấp, Bàng Giải Quái nói chung vẫn kém hơn một bậc.

“Vù!” Hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, một cái bóng nhỏ phá không bắn tới. Yến Vị Quy lòng thầm kinh hãi lắc người tránh qua, đưa mắt nhìn lại nhưng vẫn không biết ám khí từ chỗ nào bắn tới. Thì ra trong nháy mắt đó Thạch Thủ Cung đã lặng lẽ ẩn thân vào giữa đá núi rừng cây, biến mất không còn thấy được nữa. Hắn không những leo núi trèo cây như trên mặt đất bằng mà còn ẩn nấp rất khéo léo.

“Vù!” tiếng rít lại nổi lên, lần này đến từ sau lưng Yến Vị Quy, một cái bóng bắn thẳng tới sau lưng hắn. Yến Vị Quy không kịp tránh né, đúng lúc này ánh lửa bốc lên, “Linh Thiệt phiêu” như bị vật gì đánh trúng, chớp mắt đã rụt lại.

Tiết Nhĩ, Mạc Ất đồng thanh hoan hô:

- Ngưng nhi đến rồi.

Mọi người đưa mắt nhìn qua thì thấy Ninh Ngưng đang đỡ Lục Tiệm từ một đám cỏ dại nhẹ nhàng đứng dậy, cao giọng nói:

- Hướng đông bắc.

Yến Vị Quy nghe tiếng quay người, lúc này Thạch Thủ Cung đang bò trong bóng râm của một cây đại thụ hướng đông bắc, nghe vậy thì vội chuyển mình lủi đến một khe sườn núi bên phía tây, im lặng phục xuống bất động. Hắn đem theo các mảnh vải đủ màu, lúc ẩn trong bóng cây thì lền dùng màu xanh lục che lên mình, nếu trong đám loạn thạch lại dùng màu xám để ngụy trang. Khi xuống mặt đất thì dùng vải thô màu đất ngụy trang, tóm lại là trăm kiểu biến hóa khiến người ta rất khó phát hiện ra được.

“Sắc Không Huyền Đồng” của Ninh Ngưng rất nhạy bén đối với nhan sắc, Thạch Thủ Cung cho dù ngụy trang nhưng trong mắt cô vẫn rất khác biệt với màu sắc môi trường xung quanh, liền liếc mắt ra rồi tiến tới cầm một hòn đá lên ném vù về hướng Thạch Thủ Cung. Thạch Thủ Cung bị cô nhìn ra thì cả kinh vội vã tránh né. Chỉ chút hoảng loạn, Yến Vị Quy từ trên cao nhìn xuống đã thấy thân hình hắn động đậy liền phi thân tới một chân đá ra.

Thạch Thủ Cung vội vã ngửa đầu, bắn “Linh Thiệt phiêu” vù ra. Yến Vị Quy lắc người tránh qua rồi cởi mũ lá tung ra trên không, cuốn cái “Linh Thiệt phiêu” đó lại. Định thần nhìn kỹ thì là một sợi dây thép cực dài cực nhỏ, một đầu móc một cây lăng trùy nhỏ dài, một đầu nối vào trong miệng Thạch Thủ Cung.

Yến Vị Quy xoay chuyển ý nghĩ, nhẹ nhàng nhảy lùi lại cầm sợi dây thép đó kéo thẳng ra. Thạch Thủ Cung kêu thảm một tiếng, ra sức chạy theo Yến Vị Quy. Thì ra dây sắc của “Linh Thiệt phiêu” buộc vào lưỡi hắn, bị Yến Vị Quy kéo mà không ra sức chạy theo thì tất bị hắn dựt đứt cả đầu lưỡi ra.

Yến Vị Quy đã biết điều này nên cố ý lên cao xuống thấp. Hắn tung mình nhảy lên cây thì Thạch Thủ Cung cũng đành phải lên cây. Hắn xuống cây Thạch Thủ Cung cũng đành nhảy xuống theo, hắn chạy vọng vòng trên mặt đất Thạch Thủ Cung cũng chạy vong vòng, chẳng khác gì mục đồng dắt trâu cả. Cho dù như vậy lưỡi Thạch Thủ Cung vẫn vô cùng đau đớn, hai mắt trợn trắng, chạy được mấy vòng thì suýt nữa ngất đi. Người của Thiên bộ thấy vậy bèn thi nhau cười lớn, Sa Thiên Hoàn lại hổ thẹn giận dữ vạn lần, vẻ mặt âm trầm không nói tiếng nào.

Yến Vị Quy chạy đang nhanh thì bỗng cảm thấy trên đầu có tiếng gió, đưa mắt nhìn lên thì ánh mặt trời đã bị che mắt, chính là Xích Anh Tử điều khiển con hạc mổ tới, hai trảo của con hạc lớn cũng chụp thẳng tới mặt quả thật mạnh mẽ ác liệt. Yến Vị Quy lác người tránh qua, bỗng nghe Ninh Ngưng kêu lên:

- Không được nhìn vào mắt hắn.

Tiếng nói còn chưa dứt thì hai mắt Yến Vị Quy đã bị hai mắt Xích Anh Tử hút chặt, liền cảm thấy đầu óc trầm xuống rồi chợt trong lòng trở nên trống rỗng, ối chà một tiếng đã ném mũ lá đi đứng ỳ ra đó, vẻ mặt ngây dại. Thạch Thủ Cung khó khăn lắm mới lấy lại được “Linh Thiệt phiêu” liền vội vã thu vào trong miệng. Hắn hận Yến Vị Quy nên lập tức há mồm vừa định bắn mũi tiêu độc ra thì không ngờ trước mắt bóng trắng loáng lên, đã bị một cái võng lớn màu trắng trói chặt.

Trầm Chu Hư nương tay thì không hạ thủ, đã hạ thủ thì không nương tay, lưới tơ vừa trói chặt Thạch Thủ Cung thì thiên kình cũng dồn tới, “Thiên La Nhiễu Chỉ kiếm” vù vù đâm vào thất khiếu của Thạch Thủ Cung. Thạch Thủ Cung hai mắt trợn tròn, máu chảy ồng ộc ra khỏi thất khiếu. Trầm Chu Hư vung tay ngắt đứt lưới tơ, Thạch Thủ Cung thân hình rũ ra như bùn đất, bộp một tiếng đổ lăn ra.

Sa Thiên Hoàn mắt thấy kiếp nô mất mạng thì lòng đau như cắt, rít lên:

- Lão Trầm què đánh lén ư?

Rồi đánh vù vù mấy chưởng qua. Trầm Chu Hư khẽ cười triển khai “Thiên La Nhiễu Chỉ kiếm”, vô số sợi tơ tằm lúc nhả ra lúc rút vào, lúc thẳng lúc cong, lưu chuyển liên miên bất tuyệt. Sa Thiên Hoàn phí sức múa loạn song chưởng nhưng không cách nào phá được kiếm thế của ông ta. Tiết Nhĩ, Mạc Ất thừa cơ xông lên đoạt lại Yến Vị Quy rồi tát một chưởng cho tỉnh lại.

Ninh Bất Không thủy chung vẫn lắng tai nghe ngóng, lúc này bỗng cười nhạt rồi tung người xông lên, đột ngột đẩy cây gậy trong tay ra ép lên đám sợi tơ tằm. Hỏa kình vừa tới, “Thiên La Nhiễu Chỉ kiếm” liền hóa thành tro than đầy trời. Ninh Bất Không lắc người lướt tới trước mặt Trầm Chu Hư, cây gậy chống như điện chớp đâm thẳng xuống.

Lúc này tiếng kêu ồ ồ quái dị lại vang lên, Thử Đại Thánh khom người ngoác miệng kêu thét. Không bao lâu vô số chuột từ xung quanh như thủy triều đen tràn tới, kêu lên chi chít rồi bổ nhào về phía người của Thiên bộ.

Ninh Ngưng mặt hoa biến sắc, đỡ Lục Tiệm quay người định chạy. Tô Văn Hương thì nhíu mày, lấy từ cái hộp đầy que hương trong ngực áo ra, trong đó chọn lấy một nén hương màu vàng nhạt đốt lên rồi cắm dưới chân. Trong nháy mắt một mùi hương kỳ dị xộc vào mũi rồi tản dần ra, bầy chuột lập tức hỗn loạn, kêu rít lên rồi thi nhau quay đầu bỏ chạy.

Thử Đại Thánh vừa kinh hãi vừa tức giận, miệng càng kêu thét gấp gáp hơn, nhưng cho dù như vậy bầy chuột vẫn không có ý quay lại, trong khoảng khắc đã chạy không còn bóng dáng đâu nữa. Thử Đại Thánh thấy tình hình đó thì bất giác ngẩn ra.

Ninh Ngưng thở phào một hơi, ngạc nhiên nói:

- Đó là loại hương gì?

Tô Văn Hương nói:

- Đó là “Ngũ Quỷ Khu Thử hương”.

Tiếng nói chưa dứt thì tiếng hạc kêu lại vang lên, con hạc lớn đó hai cánh như bánh xe, trảo cong lại như cái móc câu phá không chụp tới. Tô Văn Hương nhanh chóng lấy trong hộp ra một nén hương màu xanh, chớp mắt đã đốt lên, khói hương vấn vít nghênh đón con hạc đó. Đôi móng vuốt của con hạc cách đầu Tô Văn Hương không tới hai thước thì bị khói hương hun trúng, bỗng nhiên kêu rú lên một tiếng rồi hai cánh vỗ liên tục, xiêu xiêu vẹo vẹo giữa không trung, lượn mấy vòng rồi đột nhiên phạch một tiếng rơi xuống đất.

Xích Anh Tử ngồi trên lưng hạc nên cũng bị kéo ngã theo, trán sưng lên một cục, đầu váng mắt hoa vô cùng thảm hại. Con hạc đó rất dũng mãnh, vừa ngã xuống thì lại vùng vẫy, cà nhắc cà nhắc đập cánh định bay lên, có điều bị loại hương kia khống chế nên gân cốt mềm nhũn, chỉ có thể lòng vòng trên mặt đất mà không có sức bay cao lên.

Ninh Ngưng nhìn mà hiếu kỳ, hỏi:

- Còn cái này là loại hương gì?

Tô Văn Hương nói:

- Cái đó gọi là “Kinh Cầm Chiết Vũ hương”, có thể khống chế các loại chim chóc.

Lúc này Xích Anh Tử đã bò dậy, hai mắt chằm chằm nhìn Tô Văn Hương phát ra ánh sáng kỳ dị. Tô Văn Hương tâm thần mê loạn, quên mất tiếp theo định làm gì, giật mình đứng ngẩn ra, hoảng hoảng hốt hốt, nén hương cầm trong tay rơi cả xuống đất.

- Chén rượu quý mười ngàn một đấu, món ngon mâm ngọc giá muôn tiền… [người dịch: đây là bài Hành lộ nan kỳ của Lý Bạch]

Mạc Ất bỗng lắc lư đầu, miệng ngâm thơ, bước chân không ngừng tiến tới chặn trước mặt Tô Văn Hương, vừa đúng ngăn được ánh mắt của Xích Anh Tử. Tô Văn Hương ối chà một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất, hai mắt trợn trừng vẫn có vẻ trống trải.

- Chén quăng đũa liệng không ăn nổi… Mọi người đau đớn đều nhắm mắt… Rút kiếm nhìn quanh lòng ngơ ngác… lòng ngơ ngác… lòng ngơ ngác…

Mạc Ất lông mày nheo lại, hai mắt như ngọn lửa đối chọi với ánh sáng kỳ dị trong mắt Xích Anh Tử, miệng vẫn ngâm thơ không ngừng “lòng ngơ ngác, lòng ngơ ngác…”

Tô Văn Hương lúc này cũng đã tỉnh lại, hai mắt nhắm chặt không dám mở ra, miệng kêu lớn:

- Các vị cẩn thận, người đó là “Tuyệt Trí nô” trong “Ngũ thần thông”, nhất định không được đối mắt với hắn.

Gọi được mấy tiếng thì lại nghe Mạc Ất đọc lại ba chữ “lòng ngơ ngác” bảy tám lần thì trong lòng lo lắng, không nhìn được hô hoán:

- Con mọt sách, có chống đỡ nổi không?

Mạc Ất hai mắt không chợp, miệng vẫn lẩm nhẩm:

- … lòng ngơ ngác, ai sợ ai chứ, ha ha, hắn là Tuyệt Trí nô, ta là Bất Vong Sinh,… muốn vượt Hoàng Hà sông đóng giá, định lên đỉnh Thái tuyết triền miên…

Ninh Ngưng, Lục Tiệm, Tô Văn Hương, Tiết Nhĩ nghe lão nói hai câu phía sau thì đều thở phào một tiếng.

Kiếp thuật của Xích Anh Tử đúng là thuật “Tuyệt Trí”, nếu đối thủ không có định lực rất lớn thì tiếp xúc với ánh mắt của hắn nhất định sẽ tạm thời mất ký ức, trở nên ngây ngây ngốc ngốc. Như thế Xích Anh Tử có thể thừa cơ lợi dụng để làm theo ý mình, hoặc là để con hạc lớn mổ chụp, hoặc lấy dao đâm vào người, đối thủ từ từ chết đi cũng vẫn hồ đồ không biết tại sao lại như vậy.

Kiếp thuật của Mạc Ất thì lại hoàn toàn ngược lại, gọi là thuật “Bất Vong”, “Kiếp Hải” ẩn vào trong não nên sự vật gì nhìn qua cũng đều không quên. Hai loại kiếp thuật này đều có chỗ huyền diệu, khắc chế lẫn nhau. “Bất Vong sinh” Mạc Ất là văn nhân của các kiếp nô, Xích Anh Tử từ lâu đã nghe danh tiếng nên thấy lão chủ động tiến lên thì đã đoán ra lai lịch, nhất thời ngưng thần vào hai mắt không dám coi thường chút nào.

Hai người một thì ra sức mong đối thủ mất ký ức, một thì ra sức mong tự bản thân mình không quên, bao nhiêu tâm lực đều dồn cả lên bài thơ Đường mà Mạc Ất đang tụng. Bài thơ đó là bài đầu tiên trong ba bài “Hành lộ nan” của Lý Bạch, trước sau không quá mười bốn câu. Mạc Ất chia đi chia lại, mất thời gian tàn hai nén hương mới đọc được một nửa, cho dù là học sinh vỡ lòng cũng còn nhanh hơn lão gấp mấy lần. Từng câu từng chữ Mạc Ất thường phải đọc nhiều lần mới có thể khó khăn đọc tiếp được câu sau. Nhưng vì hai người ra sức tranh đấu, kiếp lực xung đột với nhau nên đọc thơ có trôi chảy hay không đều biểu hiện sự mạnh yếu tăng giảm kiếp lực của mỗi người. Nếu ngừng lại không đọc tới thì chính là “Tuyệt Trí” của Xích Anh Tử chiếm được ưu thế, còn đọc được câu tiếp theo thì chính là “Bất Vong” của Mạc Ất giành được phần hơn.

Thời gian khá lâu, Mạc Ất đã đổ mồ hôi như mưa, mắt đã hơi co giật, nửa nhắm nửa mở khổ sở vô cùng. Xích Anh Tử cũng cả người ướt đãm, da mặt lúc đỏ lúc xanh, hai chân phát run. Phải biết thuật “Tuyệt Trí” nếu không phá được địch thì sẽ phản lại, vì vậy cũng không dám buông lỏng chút nào.

Chỉ nghe Mạc Ất lại đọc:

- … tuyết triền miên… Tiết Nhĩ Tiết Nhĩ phải tiến lên… phải tiến lên…

Tiết Nhĩ và lão rất giỏi hiểu ngầm lẫn nhau, nghe câu đó thì ý nghĩ chuyển động, tuy lão không dám mở mắt nhưng hai tai lại rất tinh tường, nghe tiếng hô hấp của Xích Anh Tử để nhận vị trí chẳng khác gì mắt nhìn thấy vậy, liền lập tức dựa vào tiếng động để đến gần Xích Anh Tử.

Xích Anh Tử khóe mắt liếc thấy, kiếp thuật của hắn tuy mạnh nhưng cơ thể lại yếu đuối, lúc này tâm lực đã cạn kiệt, nếu bị Tiết Nhĩ đánh cho một quyền, đá cho một cước thì nhất định tinh lực sẽ tiêu tan, thua thiệt nặng, vì vậy lập tức đưa tay chầm chậm lấy từ trong tay áo ra một cây chủy thủ. Tiết Nhĩ đi đến bên mình hắn, quả nhiên vung quyền lên. Xích Anh Tử không có sức mà đâm, chỉ giơ chủy thủ hướng thẳng tới đầu quyền của Tiết Nhĩ, nếu lão đánh quyền tới tất sẽ bị chủy thủy làm bị thương.

Mạc Ất nhìn thấy thì vội nói:

- … định lên đỉnh Thái tuyết triền miên… chủy thủ chủy thủ ở trước mặt… ở trước mặt…

Tiết Nhĩ nghe vậy tỉnh ngộ, liền rút quyền về, một cước quét ra trúng vào bắp chân Xích Anh Tử. Xích Anh Tử kêu thảm một tiếng, hai mắt trợn trừng ngã lăn ra đất.

Mạc Ất thở ra một hơi rõ dài, cười lớn đầu lắc lư, sang sảng ngâm:

- Chén rượu quý mười ngàn một đấu, Món ngon mâm ngọc giá muôn tiền. Chén quăng đũa liệng không ăn nổi, Rút kiếm bốn phương lòng ngơ ngác. Muốn vượt Hoàng Hà sông đóng giá, Định lên đỉnh Thái tuyết triền miên. An nhàn câu cá ngồi bên suối, Mộng tưởng trời mây lướt chiếc thuyền. Đường đi khó! Đường đi khó! Nhiều ngõ lạ! Sao yên đây? Đúng lúc gió vù đè sóng dữ, Biển xanh thẳng tiến cánh buồm mây.

Lúc trước lão bị người ta kiềm chế, ngâm thơ ngắt quãng nên bực bội vô cùng, bây giờ trút được khống chế thì lập tức đem cả bài thơ một hơi đọc ra, trút được một hơi ác khí trong lồng ngực.

Tiết Nhĩ túm chặt Xích Anh Tử, đoạt lấy chủy thủ của hắn nói:

- Giết hắn chứ?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lục Tiệm nói:

- Mọi người đều là kiếp nô, cớ gì phải tàn sát lẫn nhau. Người này cũng là một kẻ đáng thương, tha cho hắn thì tốt hơn.

Mạc Ất gật đầu nói:

- Tha hắn cũng được, nhưng phải trói chặt chân tay và bịt mắt lại.

Tiết Nhĩ liền cởi thắt lưng trói chặt hai tay hắn, rồi xé mảnh áo bịt hai mắt Xích Anh Tử.

Bỗng nghe một tiếng nổ lớn, mọi người đưa mắt nhìn qua thì Yến Vị Quy đỡ Trầm Chu Hư đang lùi lại như điện. Hai tay Trầm Chu Hư liên tiếp phát ra “Thiên La Nhiễu Chỉ kiếm”, sợi tơ ngập trời liên miên như mưa không chỗ nào là không có, không ngóc ngách nào không vào được, vây chặt lấy Ninh Bất Không, Sa Thiên Hoàn vào bên trong, muốn ra cũng không được.

Thần thông của Trạch bộ phải có địa thế đặc thù mới có thể biểu hiện tác dụng kỳ diệu, lúc này không có đầm lầy nên trong ba người Sa Thiên Hoàn yếu nhất, mấy lần bị khốn. May mà “Chu Lưu Hỏa kình” của Ninh Bất Không chính là khắc tinh của “Thiên La” nên mấy lần cứu được Sa Thiên Hoàn ra, nhưng cũng vì lý do đó mà bị vướng chân vướng tay. Ninh Bất Không khí chịu phiền muộn, bỗng lấy ra cái nỏ nhỏ, nghe tiếng bắn ra “Mộc Phích Lịch”, chỉ thấy lửa cháy bùng bùng bốc thẳng lên trời tạt vào tơ tằm, liếc nhìn qua đúng là cảnh tượng hiếm thấy.

Trầm Chu Hư chống đỡ vài hiệp thì bỗng cười dài rồi để Yến Vị Quy nhảy lùi lại sau về đến chỗ các kiếp nô đang đứng, ngồi xuống xe lăn. Ninh Bất Không tiến lên vừa muốn bắn tên ra thì Trầm Chu Hư đột nhiên quát lớn:

- Chậm đã.

Ninh Bất Không lập tức dừng lại không bắn nữa, cười nhạt nói:

- Sao?

Trầm Chu Hư cười nói:

- Mộc Phích Lịch của Ninh sự đệ quả thật lợi hại, nếu đấu thêm nữa Trầm mỗ nhất định không phải là đối thủ.

Ninh Bất Không đứng yên, nghe vậy thì nhếch mép cười, lạnh nhạt nói:

- Ngươi muốn xin tha ư? Thế thì lạ thật, tuyệt chẳng giống tác phong của lão Trầm què ngươi chút nào.

Trầm Chu Hư cũng cười cười, nói:

- Ninh sư đệ nói đùa rồi, Trầm mỗ xin tha lúc nào chứ.

Ninh Bất Không nhướng mày, cười nhạt nói:

- Đã như vậy thì cứ đấu sống chết trước, cần gì phải nói nhảm.

Trầm Chu Hư lắc đầu cười nói:

- Ninh sư đệ, ngươi vội vã như vậy làm gì. Ta bảo ngươi dừng tay là có lòng tốt đấy.

Ninh Bất Không ồ lên một tiếng, thản nhiên nói:

- Ngươi mà cũng có lòng tốt ư?

Trầm Chu Hư nói:

- Ngươi có bắn “Mộc Phích Lịch” sang thì vốn cũng không làm bị thương nổi Trầm mỗ, chỉ có điều nếu làm bị thương nhầm một người thì Ninh sư đệ chắc sẽ phải hối hận cả đời rồi.

Ninh Bất Không nhíu nhíu mày, cười nhạt nói:

- Ngươi nói bí hiểm gì thế?

Trầm Chu Hư cười cười rồi bỗng chậm rãi nói:

- Ngưng nhi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

Ninh Bất Không nghe câu này thì sắc mặt bỗng nhiên âm trầm, lông mày nhíu chặt lại. Ninh Ngưng cũng sững sờ, đáp:

- Thưa chủ nhân, Ngưng nhi năm nay mười sáu tuổi, qua hai tháng nữa sẽ đủ mười bảy tuổi.

Trầm Chu Hư khẽ cười, nói:

- Ninh Bất Không, người thấy thế nào?

Vẻ mặt Ninh Bất Không thoáng qua chút ngỡ ngàng rồi đột nhiên rít lên:

- Lão Trầm què, ngươi cũng tính là một kẻ đại trí, mưu chủ của Tây Thành, sao dám dùng ra loại quỷ kế hạng ba này chứ? Phương Ngưng ôm theo con đã chết ở Lạc Nhạn hạp, chẳng lẽ ngươi hết cách rồi nên muốn dùng mưu kế ngay cả người chết cũng không buông tha.

Trầm Chu Hư thở dài, từ từ nói:

- Việt Phương Ngưng, Việt sư muội đúng là đã qua đời rồi. Năm đó Hỏa bộ của ngươi súng ống hùng mạnh, giết chóc tràn lan muốn thống nhất bát bộ, kết quả là kéo bảy bộ cùng hợp sức giết Hỏa bộ toàn quân chết hết…

Ninh Bất Không nghiến răng, âm trầm nói:

- Toàn nhờ Trầm sư huynh ban cho…

Trầm Chu Hư lắc đầu nói:

- Hỏa bộ sớm đã có con đường thất bại rồi mới thực sự thất bại về tay người ta. Nếu lúc đó ngươi không nổi dã tâm, lạm sát đồng môn Tây Thành, muốn dùng vũ lực thống nhất Tây Thành thì đâu có khiến bảy bộ liên thủ. Bảy bộ nếu không hợp sức thì với võ công kém cỏi, mưu kế nhỏ nhặt của Trầm mỗ làm thế nào có thể tiêu diệt cả Hỏa bộ lớn như vậy. Bây giờ ngươi nhất định muốn quy tội cho Trầm mỗ thì cũng tùy ngươi thôi.

Ninh Bất Không tức giận hừ một tiếng nhưng không thể đáp lại được.

Trầm Chu Hư lại nói:

- Ngày đó trong Lạc Nhạn hạp đá bay như mưa, người chết bừa bộn, đường ra vào hiệp cốc đều bị chặn đứng. Trong bảy bộ thì Địa Mẫu lòng dạ mềm yếu nhất, trong lòng nguội lạnh, sau khi quay về Tây Thành thì từ đó không ra mặt nữa. Còn cao thủ Phong, Lôi, Thủy, Sơn, Trạch năm bộ vì báo cừu hận trước đó mà dốc toàn lực ra truy sát đám tàn quân Hỏa bộ của Ninh sư đệ. Ta hành động khó khăn, lại sợ trong cốc còn có đệ tử của Hỏa bộ sống sót nên nghĩ rằng trong Lạc Nhạn hạp không có gốc cây ngọn cỏ, chẳng có lương thực nước uống, chỉ cần lặng lẽ chờ vài ngày, người trong cốc cho dù chưa chết thì cũng chỉ còn thoi thóp, vì vậy liền dẫn đệ từ Thiên bộ vây chặt bốn ngày rồi mới vào cốc xem xem. Lần xem đó tình hình trong cốc quả thật thê thảm, tuy nói Hỏa bộ làm việc độc ác nhưng dù sao cũng là đồng môn Tây Thành của ta…

- Câm miệng! – Ninh Bất Không rít lên, mặt tái xanh – Bớt giả dạng người tốt đi, ngày hôm đó trong Lạc Nhạn hạp có một phần tư là người nhà đệ tử của Hỏa bộ…

Trầm Chu Hư vẻ mặt hơi ảm đạm, chầm chậm thở dài nói:

- Trầm mỗ được người ta gọi là “Thiên Toán” nhưng tuyệt chẳng phải thật trí kế bằng trời cao, vì vậy khi Trầm mỗ dùng kế thì giống như trời xanh mờ mịt vô tư vô tình, người thân cũng không nhận. Đã quyết ý diệt Hỏa bộ của ngươi thì tất nhiên sẽ nhổ cỏ nhổ tận gốc, không để lại họa sau này. Ninh sư đệ cũng là người sáng suốt hiếm có, nếu ngươi đổi vào vị trí của ta, ngươi thắng ta thua thì liệu ngươi có thả người nhà của ta không?

Ninh Bất Không âm trầm nói:

- Tất nhiên là không rồi.

Hai người một phen đối đáp, những người bên cạnh nghe được đều kinh hãi run rẩy, cả người toát mồ hôi lạnh. Ninh Ngưng lại càng thấp thỏm không yên, lờ mờ nhận ra có một việc lớn sắp giáng xuống đầu mình, thân thể không tự kìm chế được run lên.

Lại nghe Trầm Chu Hư tiếp tục nói:

- Ta dẫn người vào kiểm tra bên trong cốc, tuyệt không tìm thấy một người sống nào. Đang định mai táng thi thể rồi rút đi thì bỗng nghe tiếng trẻ con khóc, tuy yếu ớt nhưng rất rõ ràng. Trầm mỗ theo tiếng động tìm tới thì chỉ thấy Việt sư muội lưng dựa vào vách đá và đã chết rồi, hai chân gãy đoạn, hai tay đầy vết dao cắt, bộ dạng rất đáng sợ. Còn tiếng khóc lại phát ra từ sau lưng cô. Ta bảo người rời thi hài Việt sư muội ra thì lại thấy sau lưng cô có một cái hố rất nhỏ, trong hố giấu một đứa trẻ chưa tới hai tuổi, mặt trắng bệch chỉ còn thoi thóp…

Nói tới đó, Trầm Chu Hư hơi ngừng lại đưa mắt nhìn, chỉ thấy Ninh Bất Không mặt tái mét, trán nổi gân xanh, tay phải nắm chặt cây nỏ run lên từng chập, tay trái thì xiết chặt bàn tay, đầu ngón tay bấm sâu vào da thịt. Hắn thấy ông ta dừng lại thì không kìm được, tiến lên rít giọng nói:

- Sau đó, sau đó thì thế nào?

Trầm Chu Hư thở dài, kể tiếp:

- Lúc đó ta rất ngạc nhiên, mọi người trong cốc đều đã mất mạng, vì sao con bé đó vẫn còn sống. Nhìn kỹ thì mới biết nguyên nhân là Việt sư muội không thẹn là tinh anh trong Hỏa bộ, thần thông không phải tầm thường, lúc đó trên cốc pháo, đá cùng bắn xuống thì cô không lập tức mất mạng mà chỉ bị đá bay chặt đứt hai chân. Đứa bé đó thân thể nhỏ bé, giấu trong hố nên lại thoát được một mạng. Lúc đó đệ tử Hỏa bộ trong cốc nếu không lập tức mất mạng thì cũng bị trọng thương cũng sớm chết thôi, trong mọi người chỉ có thương thế của cô là nhẹ nhất, có điều Hỏa bộ bị tập kích đột ngột, trước đó cũng chẳng chuẩn bị lương thực nước uống gì nên trong cốc toàn là đá tảng, chẳng có nước hay thức ăn. Việt sư muội lúc đầu còn có thể lấy sữa nuôi đứa bé, nhưng ngày trôi qua thân thể cô bị trọng thương, lại không ăn uống gì nên sữa cũng mất dần. Đứa bé đó đói nên khóc không ngừng. Việt sư muội trong lúc nóng ruột lại nghĩ ra một cách phi tường là dùng chủy thủ cắt mạch máu, lấy máu của mình để nuôi con…

Nói đến đó mọi người đồng thanh kêu lên, Ninh Ngưng mặt lại càng trắng bệch như tờ giấy. Ninh Bất Không mặt vẫn âm trầm, cơ mặt co giật mấy cái rồi bỗng ngửa mặt lên trời cười khằng khặc, sự oán độc trong tiếng cười lan tỏa khắp nơi khiến người ta không rét mà run.

- Cho dù Việt sư muội nội lực tinh thâm nhưng việc cắt máu nuôi con đó cũng là hành động chết người. – Trầm Chu Hư vẫn không thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói – Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà cô lại có thể chống chọi hết bốn ngày, chỉ đến khi nghe tiếng gỗ đá chặn cửa cốc bị dời đi thì mới tắt hơi, chắc là trong lúc hấp hối đầu óc không được sáng suốt, lại sợ bọn ta làm hại con gái mình nên trong lòng do dự, kiệt sức chuyển động thân mình chặn lấy cửa hố. May mà đứa bé đó đói quá nên khóc ầm lên, mới bị Trầm mỗ phát hiện. Lúc Việt sư muội chết hai tay đầy vết dao cắt, có mấy vết cắt còn mới nhưng chỉ trắng nhợt chứ chẳng chảy ra được giọt máu nào. Có thể nói Việt sư muội tuyệt không phải chết vì đá rơi mà chết vì mất máu quá nhiều, nếu không với tu vi nội lực của cô thì muốn chống chọi qua bốn ngày tuyệt không phải là việc khó. Ôi, nói ra thì cả đời Trầm mỗ thực sự bội phục cũng chỉ có hai người, một là Vạn Quy Tàng Vạn thành chủ, còn thứ hai chính là Việt Phương Ngưng Việt sư muội.

Nói đến đó, ông ta quay người chằm chằm nhìn Ninh Ngưng, từng câu từng chữ nói:

- Xả thân cứu con, đại nghĩa cảm động lòng người, Ngưng nhi, nếu không có lệnh mẫu liều chết cứu giúp thì đứa trẻ bé xíu như ngươi đã sớm chết trong Lạc Nhạn hạp rồi.

Ninh Ngưng mặt trắng bệch như tờ giấy, miệng há hốc rồi bỗng loạng choạng ngã ra. Lục Tiệm đứng bên cạnh cô liền vội đỡ lấy. Ninh Ngưng chằm chằm nhìn Trầm Chu Hư, yếu ớt nói:

- Chủ… ông, ông nói cái gì?

Trầm Chu Hư chỉ Ninh Bất Không, cười nói:

- Còn chưa hiểu rõ ư? Vị Ninh tiên sinh này chính là cha ruột ngươi. Tên ngươi là Ninh Ngưng chính là vì muốn kỷ niệm lệnh mẫu đó.

Ninh Ngưng thân mình run lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ninh Bất Không mặt xám như tro, trên đôi mắt mù lòa mi mắt liên tục giật giật, trong lòng hiển nhiên kích động đến cùng cực. Sa Thiên Hoàn chăm chú nhìn Ninh Ngưng một lúc rồi chợt thở dài nói:

- Ninh sư đệ, đôi mắt của con bé này, đúng là rất giống Việt sư muội…

Ninh Bất Không nghe đến đó thì thân thể khẽ động, muốn bước tới mà cuối cùng lại dừng bước, thở ra một hơi dài, cái nỏ cũng từ từ hạ xuống, lạnh nhạt nói:

- Lão Trầm què, ngươi… luyện nó thành kiếp nô?

Trầm Chu Hư cười khẽ, nói:

- Việc gì tính trước cũng tốt, không tính trước tất sẽ hỏng. Giao thủ với Ninh sư đệ, Trầm mỗ sao có thể không lưu kế sách đằng sau?

Ninh Bất Không biết rõ đạo lý “Vô chủ vô nô”, hôm nay cho dù chiếm được ưu thế nhưng nếu giết Trầm Chu Hư thì cũng chẳng khác gì giết con gái mình. Kế sách này của Trầm Chu Hư ác độc đến tận cùng, khiến mình có thù mà không thể báo được, ngược lại còn bị không chế. Cho dù hắn có trí kế gấp trăm lần thì lúc này nội tâm cũng rối loạn như tơ vò khó mà chịu được, mặt lúc xanh lúc trắng bất định, người cứng đờ ra như gỗ đá.

Lục Tiệm chỉ cảm thấy Ninh Ngưng thân thể giá lạnh, run lên từng trận thì biết rằng sự đau khổ, kích động trong lòng cô không có ngôn từ nào mô tả được, bất giác cũng lây giận, đưa mắt tức giận nhìn Trầm Chu Hư trong lòng chán ghét con người này vô cùng. Hành động này của Trầm Chu Hư vốn chỉ là muốn nhiễu loạn tâm thần Ninh Bất Không, nhưng âm mưu đó lại không thương tiếc đẩy Ninh Ngưng vào đường cùng. Phải biết hơn mười năm nay Ninh Ngưng ngày càng kính trọng, yêu quý vợ chồng Trầm Chu Hư, cam chịu làm kiếp nô để báo đáp ơn nuôi nấng. Ai ngờ cái kẻ gọi là ân nhân đó lại chính là kẻ đại cừu địch giết hại mẹ đẻ, khiến mình phải xa rời người thân. Điều đó như trời nghiêng đất lật, cho dù là ai cũng khó mà chịu đựng nổi.

Đột nhiên Lục Tiệm cảm thấy Ninh Ngưng ra sức vùng vẫy, đẩy y ra. Lục Tiệm giật mình, chỉ thấy cô loạng choạng lảo đảo điên cuồng chạy vào trong núi. Lục Tiệm vội và kêu lên:

- Ninh cô nương…

Rồi không quản gì thương thế, ra sức đuổi theo.

Trầm Chu Hư nhíu mày quát lên:

- Chặn bọn chúng lại.

Bốn kiếp nô còn lại trước nay với Ninh Ngưng là bạn bè, bỗng gặp biến cố này thì trong lòng đã kinh hãi mà còn hơi bất bình thay cho cô, vì vậy nghe hiệu lệnh xong đều đứng im không động đậy, mắt nhìn Ninh Ngưng, Lục Tiệm một trước một sau biến mất không còn thấy đâu nữa.

Lục Tiệm vừa đuổi theo vừa kêu gọi, Ninh Ngưng vẫn không hề quay đầu. Cứ đuổi theo như vậy mấy dặm, đường núi càng lúc càng hiểm trở, đi lại rất khó khăn. Lục Tiệm tim đập gấp gáp, máu dồn lên đầu, hai chân như đeo thêm đất cát, vừa nặng vừa đau, đột nhiên vấp phải một cái rễ cây liền đau đớn ngã lăn ra. Lúc bò dậy thì đã không còn thấy bóng dáng Ninh Ngưng đâu nữa.

Lục Tiệm lòng như lửa đốt, thầm nghĩ: “Ninh cô nương đau lòng tuyệt vọng, chẳng lẽ lại tự tìm cái chết?” Ý nghĩ đó vừa xuất hiện thì không biết tìm được khí lực từ đâu, liền đột ngột chống dậy rồi lao vào một cánh rừng, nhưng chỉ thấy núi non vắng lặng, mây trắng vẩn vơ, chim thú ẩn nấp nhưng chẳng thấy bóng người, cả một ngọn Thiên Trụ sơn khổng lồ cũng không biết Ninh Ngưng đã chạy tới đâu rồi.

Lục Tiệm thân mình mềm nhũn ra, chống vào thân cây liên tiếp bật ho, trong lòng thầm oán hận mình thân thể yếu ớt: “Cũng không biết ta còn sống được bao nhiêu ngày nữa. Ôi, đáng hận là chết cũng chẳng sao, nhưng còn có nhiều việc chưa xong, khiến người ta thật không cam lòng.” Nghĩ vậy rồi ho một trận, lại ho ra máu. Lục Tiệm cười thảm, bất giác thầm tham: “Ta tự lo cho mình còn chưa được, người khác thế nào ai mà quản được nhiều đến thế?” Nhưng lại nghĩ lại: “Nếu không có Ninh cô nương thì xương cốt ta đã lạnh rồi. Hiện giờ cô gặp phải biến cố như thế, ta sao có thể bỏ cô mà đi được? Cho dù không có sức giúp cô báo thù nhưng nói mấy câu an ủi cũng là tốt rồi.” Nghĩ vậy liền phần chấn tinh thần, chống vào cây cối đá núi mà tiến tới.

Cứ đi khắp nơi không mục đích như vậy một lúc, chân Lục Tiệm đã nặng như chì, trên đường ho ra mấy ngụm máu lớn, đầu óc dần dần mơ hồ, chỉ có một ý nghĩ cứ quanh quẩn không ngừng: “Ta chết rồi ư? Chết rồi, chết rồi…” Lúc này một tràng tiếng chuông vang lên chấn động rừng núi, ngân nga không ngớt. Lục Tiệm đầu óc liền tỉnh lại một chút, không kìm được đi theo tiếng chuông, xuyên qua một sơn cốc thì bỗng thấy dãy núi xanh biếc, suối nước phun châu, cảnh núi non tôn lên một ngôi chùa cổ nguy nga.

Lục Tiệm thấy nước thì bỗng cảm thấy miệng khô khốc, đi đến bên suối vừa định cúi người xuống thì bỗng nhiên trước mắt hoa đi, rồi đầu sụp xuống suối, sau đó không còn tri giác gì nữa…

Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông đó lại ngân dài chấn động màng nhĩ. Lục Tiệm thần trí hơi sáng ra, mở hai mắt thì đập vào mắt lại là một bộ mặt xấu xí, đầu trọc lóc, lông mày dài đến tận gò má, sống mũi vốn thẳng và đầy thì hiện giờ chỉ còn một nửa, một vết đao đỏ hỏn như con chạy từ mũi đến miệng, cả khuôn mặt cũng bị kéo nghiêng sang một bên.

Quái nhân đó thấy y tỉnh lại thì mừng rỡ vô cùng, ngoác miệng ra cười làm bộ mặt lại càng xấu xí quái dị. Lục Tiệm cả kinh nói:

- Ông, ông là ai?

Người đó lại không trả lời, hai tay múa loạn lên mặt mày mừng rỡ. Lục Tiệm thấy cử chỉ ông ta quái dị thì bất giác giật mình, lại thấy ông ta đầu trọc áo xám, mặc đồ của tăng nhân thì nghĩ đến trước khi hôn mê đã nhìn thấy mái chùa, chắc là người này là tăng lữ trong miếu, có lẽ mình ngất ở bên suối được ông ta cứu về, liền lập tức nghiêm chỉnh nói:

- Đa tạ đại sư cứu giúp.

Vị lão tăng đó chằm chằm nhìn miệng y mấp máy, vẻ mặt ngỡ ngàng nghĩ ngợi một chút rồi lấy từ bên cạnh ra mấy cái bánh ngô đen nhẻm, đưa đến miệng Lục Tiệm. Cái bánh ngô đó ba phần là mặt bánh, bảy phần còn lại dính đầy trấu, vốn đã rất khó ăn. Lục Tiệm sau khi bị thương bụng lại rất yếu, ăn được một nửa thì liền nôn ra.

Vị lão tăng đó ngẩn người, khua khua tay rồi bỗng như một trận gió chạy ra khỏi cửa. Lục Tiệm chẳng hiểu gì cả, trầm ngâm giây lát rồi định đứng dậy, nhưng lại cảm thấy thân thể yếu ớt không có lực, đành phải nằm xuống.

Không bao lâu bỗng ngửi thấy mùi hoa quế, đưa mắt nhìn ra thì vị lão tăng đó đã rảo bước tiến vào phòng, tay bê một bát cháo nóng bốc hơi nghi ngút đến bên giường, dùng thìa múc đưa đến miệng Lục Tiệm. Lục Tiệm nếm thử một miếng cảm thấy mùi vị ngon ngọt, trộn lẫn gạo và hạt sen giã nhỏ, trong cháo còn có nước đường làm bằng hoa quế chế biến đặc biệt, bên cạnh vị ngọt còn có mùi thơm ngào ngạt.

Vị lão tăng đó thấy Lục Tiệm nuốt xuống thì há miệng ra cười. Lúc này Lục Tiệm bỗng nhận ra trong miệng vị lão tăng lưỡi chỉ còn một nửa, lập tức tỉnh ngộ: “Thảo nào ông ấy không nói năng gì, thì ra lại bị câm.” Thầm nghĩ vị lão tăng này không biết vì lý do gì lại bị đứt lưỡi, bất giác nổi lòng thương xót.

Vị lão tăng đó hoàn toàn không biết tâm sự của Lục Tiệm, chỉ cố múc cháo đưa vào miệng Lục Tiệm. Lục Tiệm bụng không tốt, ăn một nửa bát nhỏ đã thấy no, liền nói:

- Đại sư, đệ tử no rồi.

Vị lão tăng câm đó đảo mắt, vẫn múc cháo đưa vào miệng y. Lục Tiệm không tiện từ chối, lại ăn vài thìa nữa thì bụng đã căng lên, thật không ăn được tiếp nữa, đành phải nói lại:

- Đại sư, tại hạ no rồi mà.

Vị lão tăng câm kia vẫn như không nghe thấy, cười hề hề lại múc cháo đưa tới. Lục Tiệm đành phải ngậm miệng không ăn. Vị lão tăng câm không cách nào đưa vào được liền xoay cổ tay, như gió cuốn mây tàn ăn hết chỗ cháo còn lại rồi quay người đi ra khỏi cửa.

Lục Tiệm nằm một lúc thì bỗng nghe tiếng răng rắc. Lúc này sức lực của y đã hồi phục được một chút, liền đứng dậy ra đến bên cửa thì thấy vị lão tăng câm đang chặt củi ngoài cửa. Lục Tiệm thầm nghĩ nơi này thì ra là phòng chứa củi, thảo nào đơn giản như vậy, liền đưa mắt nhìn lại thì gần đó mái ngói trùng điệp, khí thế tôn nghiêm, bóng cây che rợp như những đám mây xanh.

Lục Tiệm nhìn một lúc rồi ngồi xuống bậc cửa, trầm tư những việc đã gặp trong mấy ngày qua, trong lòng buồn phiền bất giác khẽ thở dài. Trong lúc thương cảm thì bỗng nghe tiếng bước chân rầm rập. Lục Tiệm ngẩng đầu lên thấy bốn tăng nhân vẻ mặt âm trầm tiến tới, một người trong đó xông vào chộp lấy mất dao bổ củi của vị lão tăng câm kia rồi một chưởng đánh ngã ông ta. Bốn tăng nhân quyền cước đánh xuống vào da thịt ông kêu lên bôm bốp.

Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa tức giận, cúi người cầm lên hai thanh củi rồi đánh trúng lưng hai tăng nhân, cho dù bị trọng thương không có sức nhưng hai tăng nhân kia vẫn cảm thấy đau đớn, lập tức quay người nhìn Lục Tiệm tức giận quát lên rồi song song lao tới. Lục Tiệm nhiều lần gặp địch, tâm chí ngày càng kiên cường, gặp nguy vẫn không loạn, hai tay đưa ra đặt lên cổ tay hai tăng nhân vận chuyển “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp”. Hai tăng nhân đó một phải một trái bật lùi ra, rầm rầm đụng vào cánh cửa, kêu ầm lên.

Hai tăng nhân còn lại nghe tiếng kêu thét thì buông vị lão tăng câm ra xông tới. Lục Tiệm đứng yên bất động, dựa vào thế tấn công đưa hai tay đẩy trái gạt phải trúng vào khuỷu tay hai người. Hai tăng nhân lập tức biến thành con quay, quay mấy vòng rồi phịch một tiếng ngã ra đất.

Bốn tăng nhân vô cùng nhếch nhác bò dậy, một người tức giận nói:

- Ngươi là ai, tại sao lại đánh người?

Lục Tiệm một tay chống eo, cao giọng nói:

- Câu đó do ta hỏi mới đúng, các ngươi tại sao lại đánh người?

Tăng nhân kia mặt đầy vẻ tức giận, phì một tiếng rồi bỏ đi. Ba tăng nhân còn lại cũng đồng thanh chửi một câu rồi theo sau chuồn mất.

Bốn tăng nhân chợt đến chợt đi, Lục Tiệm chẳng hiểu gì cả, nhìn lão tăng câm kia lại cả kinh, chỉ thấy ông ta người đầy bụi đất nhưng như chẳng có việc gì, cầm dao chặt củi lên lại răng rắc chặt củi. Lục Tiệm không nhịn được, hỏi:

- Lão nhân gia, ông không bị thương chứ?

Lão tăng câm đó phớt lờ không để ý, con dao chặt củi bằng thép đen lúc lên lúc xuống, chặt củi không ngừng. Lục Tiệm thấy cử chỉ của ông ta như thường chẳng có vẻ bị thương thì thầm nghĩ: “Đây là chùa miếu gì chứ? Họa thượng trong chùa hoặc là đánh người loạn xạ, hoặc là bị đánh cũng không lên tiếng?”

Còn đang ngạc nhiên thì bỗng nghe tiếng ồn ào, đưa mắt nhìn thì thấy hơn mười tăng nhân tay cầm gậy gộc đang rảo bước đi đến vây chặt lấy Lục Tiệm. Tăng nhân trung niên mặt đỏ hồng dẫn đầu rít giọng nói:

- Ngươi là ai? Tại sao trốn vào trong chùa?

Lục Tiệm thật thà nói:

- Tôi bị bệnh ngất ở ven suối, vị đại sư này cứu tôi về.

Tăng nhân trung niên kia thấy y da mặt vàng vọt, đồng tử không có ánh sáng, lông mày có một luồng khí đen tụ lại không tan đi, đúng là dáng vẻ bệnh nặng không đường cứu chữa thì ngẩn ra, vẻ mặt cũng dịu lại. Lại nghe một tăng nhân trẻ tuổi nói:

- Tâm Ngộ sư huynh, cái lão đần độn này thật là chẳng hiểu biết gì. Lần trước đã đem một con sói hoang què chân vào chùa, kết quả cắn bị thương Tâm Tàng sư đệ, lần này lại đem người lạ vào chùa, thật là không biết tốt xấu gì cả.

Lục Tiệm cười nhạt nói:

- Các ngươi đánh một ông lão thì là tốt hay xấu?

Tâm Ngộ nhíu mày, quay đầu nói:

- Tâm Duyên, các ngươi lại đánh lão đần độn làm gì? Trụ trì chẳng phải đã căn dặn không được đánh lão hay sao?

Tâm Duyên chính là thủ lĩnh của bốn tăng nhân lúc trước, bây giờ khí giận còn chưa tiêu hết, liền lớn tiếng nói:

- Tâm Ngộ sư huynh có điều không biết, mấy ngày trước ở nhà bếp có trộm, mất tám món ăn của phương trượng, trà Tuyết Nha và bánh Phương Thị của Tính Trí sư bá, đáng ghét nhất là thân thể Tính Hải sư thúc trước nay không khỏe, phải có sáu thang nhân sâm để điều dưỡng. Thang thuốc đó sáu lần chưng bảy lần lọc, sắc được cũng không dễ dàng mà lại bị nguời ta uống cạn sạch tới đáy. Vì vậy các sư huynh đệ ở nhà bếp đều bị Tính Minh sư bá trách phạt, mỗi người đánh một trăm gậy. Bọn họ tức giận không phục, cả đêm trông chừng mà không những không thu được gì, điểm tâm, chè thuốc vẫn mất như cũ. Vì vậy mọi người đều nghi thần nghi quỷ, có người nói là do hồ ly đại tiên, có người nói là quỷ oan quấy phá. Đệ có chút nghi ngờ, chùa Tam Tổ là tổ đình của Thiền Tông, làm sao lại có yêu tà…

Tâm Ngộ gật đầu nói:

- Câu đó nói đúng lắm.

Tâm Duyên được hắn tán thưởng thì giọng điệu lại càng xúc động:

- Sư huynh cũng biết, lão đần độn này vẫn luôn lén lút mờ ám. Đệ vốn có chút lòng nghi ngờ với lão, chỉ khổ vì không có chứng cứ, thì vừa may Tâm Thông sư đệ tận mắt nhìn thấy lão tiến vào nhà bếp trộm lấy canh hạt sen hoa quế của Tính Hải sư thúc chuẩn bị. Lần này bắt được cả người lẫn tang chứng, lão hại bọn họ bị đánh đau, bọn họ có đánh lão thì cũng có gì là không đúng?

Nói rồi tiến tới mấy bước, cầm một cái bát sứ trắng lớn trên mặt đất lên, đưa đến mũi Tâm Ngộ, cười nhạt nói:

- Tang vật ở đây, mời sư huynh xem.

Tâm Ngộ ngửi ngửi, mùi hương hoa quế trong bát vẫn còn, lập tức cười nhạt nói:

- Quả nhiên là canh hạt sen hoa quế, lão đần độn đúng là trộm rồi, phải báo cho Minh Tuệ sư thúc biết để người định đoạt.

Lục Tiệm trong lòng không khỏi kinh hãi: “Thật là trùng hợp, ta lại đến đúng chùa Tam Tổ ư?” Liền liếc vị lão tăng câm kia, trong lòng lại trầm xuống: “Sớm biết là vật trộm về thì mình cũng không ăn rồi. Ông lão này ăn trộm toàn là vì mình, làm sao để ông ấy chịu phạt được?” Liền cao giọng nói với Tâm Ngộ:

- Vị đại sư này, có thể thương lượng không?

Tâm Ngộ nói:

- Thương lượng cái gì?

Lục Tiệm nghiêm mặt nói:

- Canh hạt sen là vị đại sư kia trộm về nhưng là do tôi ăn. Ông ấy lớn tuổi rồi không chịu được hành hạ. Nếu muốn trách phạt thì cứ phạt tôi đây.

Tâm Ngộ ngắm nghía y đầy vẻ nghi ngờ rồi bỗng cười nhạt nói:

- Con người của ngươi thật là quá tốt bụng. Theo quy định trong chùa thì kẻ phạm tội ăn trộm trước hết đánh ba mươi giới côn. Xem ngươi bệnh hoạn thế này, đừng nói ba mươi côn mà hai, ba côn cũng không chịu nổi. Hơn nữa có trách phạt hay không ta không quyết định được, phải do Giới Luật viện làm chủ.

Lục Tiệm nói:

- Vậy thì xin để tôi thương lượng với đại sư ở Giới Luật viện.

Đám tăng nhân thấy y cố chấp như vậy thì đều lộ vẻ kinh ngạc. Tâm Ngộ nhíu mày nói:

- Cũng được, các ngươi trông chừng hai người bọn y, ta đến Giới Luật viện bẩm báo.

Đám tăng nhân cầm côn vây quanh trông trừng. Vị lão tăng câm kia như không phát hiện ra, lại vung đao chặt củi. Tâm Duyên cười nhạt nói:

- Lão đần độn, còn chặt củi nữa à? Cứ đần ra đó, qua một trận nữa cho lão biết tay.

Nhưng thấy lão tăng câm đó vẫn chặt củi không ngừng thì trong lòng tức giận, vung côn lên quét vào khối gỗ mà ông ta mới đặt lên. Ai ngờ khối gỗ đó nhìn thì nhỏ bé mà như mọc lên từ mặt đất, Tâm Duyên quét liền mấy cái mà nó vẫn chẳng hề động đậy. Vị lão tăng câm đó lại ngẩng đầu lên nhìn hắn ngoác miệng ra cười.
Bình Luận (0)
Comment