Thương Hải

Chương 39.1

Lục Tiệm nhìn xác Bạch Tương Dao chợt cảm thấy lòng trống rỗng, thầm nghĩ: “Người đàn bà này đúng là đáng chết, nhưng bà ta chết rồi thì sao chứ? Cho dù có chết thì Cốc Chẩn cũng đâu có sống lại được.” Y nghĩ vậy lòng liền nguội lạnh, thở dài một tiếng rồi quay người bỏ đi, sau lưng bỗng vang lên tiếng Cốc Bình Nhi kêu gọi:

- Mẹ, mẹ đâu rồi? Bình Nhi sợ lắm, mẹ đâu rồi, Bình Nhi sợ lắm mà…

Tiếng gọi thảm thiết rạch nát màn đêm trầm lặng, trong lòng Lục Tiệm chua xót không chịu nổi, y vừa đi vừa đột ngột rơi lệ.

Ra khỏi cổng chùa đi được một lúc bỗng nghe phía trước có tiếng nam nữ thì thầm. Lục Tiệm định tránh qua thì bỗng nghe nam tử kia nói:

- Diệu Diệu, sao lại khóc, nén đau thương thì tốt hơn đấy.

Lục Tiệm trong lòng chấn động liền tung người tiến tới, vạch cành lá định thần nhìn qua thì thấy Thi Diệu Diệu ngồi trên một tảng đá lớn đang ngẩn ngơ rơi lệ, còn Địch Hy đứng một bên, lấy trong ngực áo ra một cái khăn tay trắng muốt đưa tới má Thi Diệu Diệu có vẻ muốn lau nước mắt cho cô. Thi Diệu Diệu vội đưa tay đón lấy, miệng nói:

- Cám ơn Địch tôn chủ.

Lúc hai người trao khăn tay, Địch Hy đưa ngón trỏ và ngón giữa ra thản nhiên vuốt lên ngón tay Thi Diệu Diệu.

Thi Diệu Diệu như bị lửa tạt phải, vội giật cái khăn tay về lau nước mắt, nhưng lại cảm thấy cái khăn tay đó mang theo mùi thơm mờ ảo thấm vào tim gan. Cô ngước mắt nhìn lên thì Địch Hy mặt ngọc rực rỡ đang chăm chú nhìn mình đầy vẻ thu hồn đoát phách. Lòng Thi Diệu Diệu loạn lên, liền nói:

- Địch tôn chủ, ngài, ngài đừng lo cho tôi nữa. Nghe ngài khuyên nhủ mấy ngày, lòng tôi cũng ổn định hơn nhiều rồi, sẽ không làm những việc ngốc nghếch nữa đâu. Nghĩ kỹ lại thì ngài nói cũng đúng, Cốc Chẩn hại nước hại người đúng là đáng chết, tôi đau lòng vì hắn thật cũng không phải. Có điều, ôi, có điều không biết vì sao mỗi lần tôi nhớ đến bộ dạng của hắn trước khi chết thì lại muốn khóc. Ôi, tôi đúng là vô dụng. Địch tôn chủ, ngài thay tôi nói với đảo vương là tôi không làm Ngũ tôn nữa được không?

Địch Hy khẽ cười, dịu dàng nói:

- Nha đầu ngốc, ngoài nàng ra thì Đông Đảo còn có truyền nhân của Thiên Lân nữa sao?

Thi Diệu Diệu nhất thời im lặng. Địch Hy cầm bàn tay thon thả của cô lên, thở dài nói:

- Diệu Diệu, nàng yên tâm, trong tương lai bất kể gặp phải việc khó khăn gì thì đều có ta giúp đỡ nàng mà.

Thi Diệu Diệu tim đập thình thịch, vội rút tay về, nói:

- Địch tôn chủ…

Địch Hy cười nói:

- Sao cứ gọi ta là tôn chủ mãi thế, thật là xa cách quá. Ta gọi nàng là Diệu Diệu, nàng không thể gọi ta là Địch Hy ư?

Hai má Thi Diệu Diệu đỏ bừng lên, cúi đầu nói:

- Địch, Địch tôn chủ, tôi, lòng tôi đang rối loạn, ngài để tôi ngồi đây một mình được không?

Địch Hy gật gật đầu, mềm mỏng nói:

- Vậy ta theo lời nàng, đừng làm việc dại dột nhé, ta đi đây.

Thi Diệu Diệu vội gật đầu liên tục, nhưng không ngờ Địch Hy lại nói mà không làm, vẫn hai mắt cười cười chằm chằm nhìn vào mặt cô. Thi Diệu Diệu bị nhìn đến không có chỗ nào mà chui xuống, liền khẽ giọng nói:

- Ngài, ngài còn không đi đi, nhìn tôi làm gì chứ?

Địch Hy thở dài nói:

- Diệu Diệu, thật ra có mấy lời ta muốn nói với nàng.

Thi Diệu Diệu nói:

- Mấy lời gì, sau này nói không được ư?

Địch Hy lắc đầu nói:

- Không được, sau tối nay có lẽ ta sẽ không còn can đảm để nói ra nữa.

Thi Diệu Diệu nghe vậy thì bất giác mềm lòng, liền nói:

- Vậy cũng được, ngài cứ nói đi, tôi nghe là được rồi.

Địch Hy chậm rãi nói:

- Diệu Diệu nàng có biết không, bao năm nay trong lòng ta luôn có một người con gái, nhưng trong lòng cô ấy lại không có ta, thật khiến người ta khó mà chịu đựng được.

Thi Diệu Diệu ngạc nhiên nói:

- Địch tôn chủ người thì đẹp trai, lòng dạ lại tốt, võ công càng không cần phải nói thì còn lo gì không có người yêu?

Địch Hy mắt không chớp nhìn cô giây lát rồi chợt thở dài nói:

- Chỉ vì trong lòng cô gái đó có một người khác. Kẻ đó tuy xấu xa nhưng lại có cách khác, vẫn chiếm được trái tim cô ấy, cho dù đang ở trong ngục tối nhưng vẫn có thể khiến cô gái đó mất ăn mất ngủ, soi gương khóc thầm. Ta trông thấy cô ấy như vậy thì lòng rất khó chịu, nhưng lại chẳng biết giúp cô ấy bớt buồn như thế nào. Ôi, ta vẫn nghĩ rằng chỉ cần cô gái ấy còn nghĩ tới kẻ kia ngày nào thì ta sẽ phải chịu đau khổ thêm ngày đó. Cô ấy nhớ đến hắn một năm thì ta phải khổ một năm, nếu là, nếu là nhớ hắn cả đời thì ta chỉ còn biết chịu khổ cả đời này mà thôi…

Thi Diệu Diệu nghe mà tim đập dồn dập, cô vạn lần không nghĩ tới người Địch Hy nói lại chính là mình nên nhất thời kinh hoàng luống cuống, nhìn Địch Hy mà không biết phải nói thế nào mới được. Địch Hy cười vẻ ấm áp, đưa ngón tay ra khẽ vuốt ve khuôn mặt ngọc của cô, không chạm vào da thịt mà chỉ lướt qua mấy sợi tóc mây, miệng thì lẩm nhẩm nói:

- Diệu Diệu, nàng quả thật muốn ta chịu khổ cả đời ư?

Thi Diệu Diệu chưa từng gặp phải tình huống như thế này bao giờ, bất giác người cứng đờ ra, né tránh cũng không được mà không né tránh cũng không được. Cô đang hoảng loạn thì bỗng nghe một người hét lên:

- Cửu Biến long vương, ngươi mới là kẻ xấu xa đấy.

Ánh mắt Địch Hy lóe lên quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Lục Tiệm rẽ cây cỏ tiến ra hai mắt trợn tròn trừng trừng nhìn mình. Địch Hy bất giác cười nói:

- Ta đang tâm sự với Diệu Diệu, vì sao túc hạ lại xúc phạm người ta?

Lục Tiệm hừ lạnh, lớn tiếng nói:

- Thi cô nương, Cốc Chẩn vẫn luôn yêu cô, xác hắn còn chưa lạnh mà cô đã đưa đẩy với người khác, thật quá vô tình.

Thi Diệu Diệu mặt đỏ bừng lên, cau mày lại vừa thẹn vừa giận nói:

- Ngươi, ngươi nói ai?

Lục Tiệm cười nhạt nói:

- Tôi nói cô.

Thi Diệu Diệu giận dữ muốn phát cuồng, còn chưa kịp nghĩ xem nên nói gì thì Địch Hy đã nói:

- Cốc Chẩn tự gây tội ác, không thể sống sót được. Chẳng lẽ hắn chết rồi mà còn liên lụy đến Diệu Diệu ư?

Lục Tiệm phì một tiếng, nói:

- Ai nói Cốc Chẩn làm việc ác? Vừa rồi mọi việc đã sáng tỏ, Cốc Chẩn bị Bạch Tương Dao làm cho oan uổng. Âm mưu của Bạch Tương Dao bị lộ, đã uống thuốc độc trước mặt Cốc Thần Thông tự sát rồi.

Hai người kia đều kinh hãi, Thi Diệu Diệu thất thanh nói:

- Ngươi, ngươi nói thật chứ?

Lục Tiệm tức giận nói:

- Đến lúc này mà cô vẫn còn không tin Cốc Chẩn ư? Cốc Chẩn yêu loại đàn bà vô tình như cô, ta thật cảm thấy không đáng thay cho hắn.

Mặt Thi Diệu Diệu trắng bệch, loạng choạng lùi mấy bước rồi đột ngột quay người chạy như bay về phía chùa. Địch Hy kêu lên:

- Diệu Diệu…

Hắn vừa định đuổi theo thì nghe Lục Tiệm quát lớn:

- Kẻ tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nếm quyền của ta đây.

Lục Tiệm có ý muốn trút giận cho Cốc Chẩn nên dùng “Duy Ngã Độc Tôn chi tướng” tống ra một quyền, khí thế bao trùm khắp xung quanh. Địch Hy phất tay áo dài ra, quyền và tay áo va chạm, mặt Địch Hy liền đỏ bừng lên rồi bỗng mượn kình lực của Lục Tiệm để nghiêng người nhảy lên một cây cổ thụ, cười nhạt nói:

- Tiểu tử, hãy đợi đấy.

Rồi hắn lắc người biến mất.

Lục Tiệm thu pháp tướng lại, nhưng quyền thế hồi lâu vẫn chưa ngừng lại, cây cỏ xung quanh đều rung lên bần bật. Lục Tiệm nhìn lại chùa Tam Tổ rồi chợt thở dài, cất bước quay về ngôi nhà nông.

Y đi được một lúc thì đã nhìn thấy căn nhà đó. Bỗng thấy trong nhà có một điểm sáng nhỏ chập chờn như có như không. Lục Tiệm mừng rỡ điên cuồng: “A Tình trở về rồi ư?” Y liền dốc sức chạy như sao bằng về tới trước nhà rồi lớn tiếng gọi:

- A Tình, là cô phải không…

Tiếng gọi còn chưa dứt thì y đã sững người lại, chỉ thấy trên bàn đặt một cây đèn lồng màu tím chiếu sáng một nam tử quần áo xa hoa, phe phẩy một cây quạt lông ngỗng, tay trái đang nghịch một vật gì. Hắn nhìn thấy Lục Tiệm thì hi hi cười nói:

- Diêu sư muội tính toán như thần, Lục huynh quả nhiên vẫn còn ở đây.

- Trầm Tú? – Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa giận dữ - Ngươi đến đây làm gì? Không muốn sống nữa à?

Trầm Tú cười nhạt nói:

- Võ công cao thì có gì ghê gớm chứ? Nếu chẳng phải Diêu sư muội nhờ vả thì thiếu gia ta đây cũng chẳng thèm tới đâu.

- A Tình nhờ vả? – Lục Tiệm túm chặt vai Trầm Tú – Ngươi định lừa ai chứ?

Y dồn sức vào ngón tay nên không thua gì đao kiếm sắc bén, Trầm Tú đau đớn đến nhăn nhó mặt mày nhưng hắn không vùng vẫy gì, chỉ cười hi hi nói:

- Ngươi không tin ư, xem cái này đi…

Nói rồi giơ tay trái lên. Lúc này Lục Tiệm mới phát hiện ra vật mà Trầm Tú nghịch là một cái vòng cổ làm bằng vỏ sò.

Lục Tiệm kinh hãi biến sắc đưa tay đoạt lấy cái vòng đó. Mỗi cái vỏ sò trên vòng đều là tự tay y chọn lựa mài dũa, chắc là Diêu Tình quanh năm đeo bên người nên đã thấm khí thế của người đẹp, trở thành tròn trịa sáng bóng như châu như ngọc.

Lục Tiệm sững người một lúc rồi trừng mắt nhìn Trầm Tú nói:

- Cái vòng này, cái vòng này lấy ở đâu ra?

Trầm Tú chẳng có vẻ gì là khiếp sợ, cứ hi hi cười nói:

- Là Diêu sư muội đưa cho, nàng nói là đem vòng này trả lại cho ngươi, giữa ngươi và nàng coi như đã kết thúc. Chẳng phải ngươi thích Ninh Ngưng ư, vậy thì đi mà thích cô ta ấy.

Lục Tiệm tức giận nói:

- Nhảm nhí.

Rồi vung quyền định đánh. Trầm Tú vội nói:

- Đó đều là lời mà Diêu sư muội đã nói, chẳng có lấy nửa chữ bịa đặt, nếu không dù ta có gan to bằng trời cũng chẳng dám một mình đến đây phạm tới oai hổ.

Thế quyền của Lục Tiệm khựng lại, trong lòng hết sức hoảng hốt, lẩm nhẩm nói:

- Ngươi nói láo, A Tình ở đâu, ta muốn gặp cô ấy.

Trầm Tú cười nói:

- Nếu nàng muốn gặp ngươi thì cần gì phải bảo ta đến đây. Nàng đã nói rồi, từ giờ về sau không muốn gặp ngươi nữa. Ngươi sống hay chết, lấy vợ sinh con đều chẳng liên quan gì đến nàng cả. Ngươi cứ nghĩ xem, nếu chẳng phải Diêu sư muội nói ra thì làm sao ta biết được cái vòng cổ bằng vỏ sò này là vật ước hẹn của các vị, cũng làm sao biết được ngươi lại thích Ninh Ngưng muội tử đó của ta. Ha ha, chúc mừng, xin chúc mừng, Ninh Ngưng muội tử dáng vẻ xinh đẹp, tính tình dịu dàng, chỉ đáng tiếc cô ấy là một kiếp nô, nếu không thì tiểu đệ quả thật hâm mộ đến chết mất.

Tuy miệng hắn nói chúc mừng ngưỡng mộ nhưng vẻ mặt lại đầy vẻ chế nhạo châm chọc. Lục Tiệm lòng rồi như tơ vò, y đứng sững ra đó, thì thầm nói:

- Cô ấy thật sự không muốn gặp ta sao?

Trầm Tú cười nói:

- Nếu không tin thì ngươi cùng ta đi tới chỗ nàng, để xem nàng có chịu gặp ngươi không.

Lục Tiệm biết tính cách của Diêu Tình rất quyết liệt, một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi lại. Hơn nữa đúng như Trầm Tú vừa nói, cái vòng cổ bằng vỏ sò và việc của Ninh Ngưng đều là những điều bí ẩn chỉ có y và Diêu Tình biết, nếu không phải tự Diêu Tình nói ra thì Trầm Tú nhất định không thể biết mà nói được. Y nghĩ tới đó thì bất giác lòng lạnh như tro tàn, thở dài nói:

- Cô ấy, vì sao cô ấy lại muốn ngươi tới gặp ta?

Trầm Tú cười nói:

- Đó là vì Trầm mỗ có thể vì Diêu sư muội mà một là không sợ chết, hai là không sợ khổ, tình cảm sâu nặng chứ không sinh lòng khác. Trầm mỗ lòng dạ chân thành như vậy, dù Diêu sư muội có là tảng đá cũng phải động lòng. Ha ha, huống gì Lục huynh đa tình nhiều mối làm đau lòng Diêu sư muội, hại nàng mấy ngày nay khóc thành con người bằng nước mắt mất rồi. Trầm mỗ thấy vậy cũng phải đau lòng, vì vậy tự lấy dũng cảm đến để kết liễu tình cũ, giải mối lo buồn.

- Ai đa tình nhiều mối chứ. – Lục Tiệm vội nói – Cô ấy trách nhầm ta thôi.

Trầm Tú cười nói:

- Là đúng hay sai thì ngươi tự nói với Diêu sư muội đi, Trầm mỗ quyết không ngăn cản đâu.

Rồi hắn vẫy tay tỏ vẻ rộng lượng. Lục Tiệm thấy vậy thì ngược lại trở nên ngần ngừ. Trầm Tú đảo mắt, cười hi hi nói:

- Chẳng lẽ trong lòng Lục huynh không hề nghĩ tới Ninh Ngưng muội tử chút nào ư?

Lục Tiệm bất giác rối loạn trong lòng, thầm nghĩ: “Đúng là ta từng nghĩ tới Ninh cô nương, trong mơ cũng gọi tên cô ấy, trong lòng cũng thường có hình dáng của cô ấy. Ôi, nghìn vạn lần sai trái cũng đều là tại ta cả. A Tình có hận ta oán ta thì cũng là đáng thôi.

Y nghĩ vậy thì lòng chùn xuống rồi buông áo Trầm Tú ra.

Trầm Tú trong lòng đắc ý, liền phủi phủi quần áo rồi ha ha cười lớn cầm đèn nhẹ nhàng đi mất. Lục Tiệm nhìn theo những muốn đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn chôn chân tại chỗ, chỉ ngơ ngẩn đứng đó quên cả bản thân mình đang ở chỗ nào.

Mặt trăng lặn dần, bình minh ló lên, sương mai thấm vào quần áo, bóng đêm như nước từ từ tan biến. Lục Tiệm như pho tượng đất, mắt không chớp lấy một cái. Con hạc lớn thấy tình hình đó thì không biết y còn sống hay đã chết, nó nóng vội liền giơ cánh ra đập, phải đập đến cái thì Lục Tiệm mới lắc lư cúi người phun ra một ngụm máu tươi lớn, buồn bã nhìn con hạc lớn rồi cất bước đi ra khỏi núi.

Tâm trí y để đâu đâu, chỉ cố đi về phía trước mà hoàn toàn không biết đang đi về đâu. Con hạc kiếm về nào cá nào quả, y cũng bất kể sống hay chín cứ thấy là cầm ăn. Lại qua mấy ngày nữa, vết thương của con hạc gần khỏi, dần có thể bay cao lên, chắc là thêm mấy ngày nữa sẽ có thể bay lượn trên trời xanh.

Một ngày kia trong lúc Lục Tiệm mơ hồ thì bỗng nghe tiếng kêu sắc nhọn. Lục Tiệm nhận ra trong tiếng kêu của con hạc lớn có ẩn chứa sự phẫn nộ rất lớn thì bất giác mở mắt nhìn qua, chỉ thấy trên cổ con hạc lớn đã tròng một cái dây thừng lớn, bốn người đi săn đang vây lấy nó vung múa xiên thép, miệng hò hét vẻ đe dọa.

Lòng Lục Tiệm như đã chết, nhưng y thấy tình hình đó thì bất giác máu nóng lại bùng lên, quát lớn:

- Dừng tay.

Trong tiếng quát có chân lực hùng hậu nên bốn tên thợ săn như muốn rách màng tai, chẳng khác gì bị đập một gậy nặng nề vào đầu, liền thi nhau vứt xiên buông thừng lăn quay ra đất miệng sùi bọt mép.

Lục Tiệm tiến tới cởi trói cho con hạc lớn rồi nhìn bốn người không nói tiếng nào. Bốn người kia đều lộ vẻ khiếp sợ, luôn mồm xin tha mạng. Lục Tiệm trải qua việc này thì thần trí cũng tỉnh táo lại một chút, liền nhìn quanh hỏi:

- Đây là đâu?

Một tên thợ săn miễn cưỡng đứng dậy nói:

- Đây là núi Tử Kim, bốn người chúng tôi thấy con hạc đẹp đẽ, chỉ cho là vật vô chủ nên lỡ xúc phạm, xin hảo hán tha cho.

Lục Tiệm nhíu mày, xua tay nói:

- Tất cả biến đi.

Bốn người như được đại xá, liền ôm đầu cụp đuôi chạy mất.

Lục Tiệm thầm nghĩ: “Núi Tử Kim chẳng phải là ở ngoài thành Nam Kinh ư? Ta lại đến nơi này rồi.” Nghĩ đến đó, y chợt giật mình: “Ối chà, ta chỉ cố đau buồn lấy mình mà quên mất một việc lớn.” Lúc này y mới đột ngột nhớ tới ngày trước ở bên sông Tần Hoài, trên lầu Tụy Vân Cốc Chẩn đã từng nhờ mình một việc, liền phấn chấn tinh thần nói với con hạc lớn:

- Anh bạn lớn, ta phải vào thành làm một việc. Lòng người tham lam, tốt nhất ngươi ở yên trên cây đừng có xuống nhé.

Con hạc lớn thấy y phấn khởi trở lại thì cũng mừng rỡ, nghiễm nhiên hiểu Lục Tiệm nói gì nên vỗ cánh nhảy lên một cành cây kêu lên o o. Lục Tiệm vào thành Nam Kinh, chờ đến đêm mới lẻn vào cửa Đông An của cung thành cũ. Lúc này võ công của y siêu phàm, giống như ảo ảnh của ma quỷ, lính bảo vệ trong cung dù gặp chính diện cũng chỉ cảm thấy một trận gió thoảng qua chứ chẳng nhìn được bóng người.

Lục Tiệm tìm đến con sư tử đá giữ cửa phía bên trái rồi đi một trăm hai mươi bước về phía đông nam, quả nhiên trông thấy một cây hòe già. Lục Tiệm thấy vật thì nhớ đến người, nghĩ đến Cốc Chẩn nên trong lòng hết sức đau buồn. Y nhìn quanh không thấy ai liền cúi người đếm số rễ cây hòe, quả nhiên có sáu cái rễ cây già to lớn lộ ra trên mặt đất. Lục Tiệm bắt đầu đếm từ cái rễ ngoài cùng phía nam vào, đến cái rễ thứ ba thì dùng tay moi phía dưới rễ, chỉ cảm thấy đất mềm nhẹ, không bao lâu đã chạm vào một vật cưng cứng. Y lấy lên thì đó là một cái hộp sắt vuông mỗi chiều khoảng một thước.

Lục Tiệm cầm chiếc hộp trong tay, chỉ thấy một cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo theo lòng bàn tay thấm vào lồng ngực, mắt cay xè muốn khóc. Trong lúc thương cảm, y chợt nghe thấy tiếng bước chân lính bảo vệ vang lên đằng xa, liền lập tức ổn định tâm tình, tung người theo nóc nhà lướt ra khỏi cung thành, rồi lại tiếp tục vượt qua nội thành, ngoại thành. Thân pháp y nhẹ nhàng như đi trên mặt đất bằng, ngẫu nhiên có quân sĩ thủ thành trông thấy cũng chỉ thấy một cái bóng đen chớp lên là biến mất, chỉ cho rằng đó là ma quỷ hóa thành nên khiếp sợ đến trợn mắt há miệng không dám động đậy nữa.

Lục Tiệm về đến cái cây mà con hạc lớn ẩn náu liền gọi nó rồi cùng đi tới một căn nhà nông, thắp đèn kiểm tra hộp sắt. Bên ngoài hộp không có khóa, trong hộp có một lớp vải bọc dày chắc là để chống lửa chống nước. Lúc mở ra thì ánh sáng chói mắt, một cái ấn và một cái nhẫn nghiễm nhiên hiện ra trước mắt. Lục Tiệm hết sức kinh hãi, không hiểu từ lúc nào Cốc Chẩn đã đem ngọc tỷ truyền quốc và nhẫn thần tài giấu vào trong hộp này.

Lại thấy ngọc tỷ chặn lên một bức thư, mở ra xem chỉ thấy trên thư viết: “Cầm cái nhẫn này đến chỗ đó, báo cho người đó là Cốc mỗ đã chết, xin ông ta lập chủ nhân mới. Bản đồ chỗ người đó ở có vẽ trên thư này, theo bản đồ là đến được. Ngoài ra ngọc tỷ truyền quốc sẽ chuyển tặng cho ngươi. Đây là báu vật từ nghìn xưa, nhiều người soi mói, mong ngươi giữ lấy đừng để rơi vào tay kẻ ác.” Từ chỗ nói về ngọc tỷ truyền quốc trở về sau nét mực mới hơn, chắc là sau đó mới viết thêm vào.

Lục Tiệm nhìn bút tích của Cốc Chẩn bất giác rơi lệ, hồi lâu mới ổn định lại tâm tình, gạt lệ bỏ ngọc tỷ và nhẫn thần vào ngực áo rồi lật bức thư, quả nhiên thấy vẽ một cái bản đồ rất cụ thể rõ ràng.

Lục Tiệm xem kỹ bản đồ thì thấy trong dãy núi ở Tô Bắc, cách Nam Kinh quãng đường mấy trăm dặm. Y liền cầm hộp sắt dẫn con hạc lớn đi theo hướng bản đồ chỉ dẫn.

Trước đó Lục Tiệm đang đau buồn nên chẳng chú ý đến bất cứ thứ gì. Lúc này y thoát ra khỏi sự thương tâm nên quán sát xung quanh, liền phát hiện ra không ít người dân dìu già dắt trẻ tràn về phía Nam Kinh, bất kể nam nữ già trẻ gì đều mặt mũi buồn rầu xanh xao yếu ớt.

Lục Tiệm thầm ngạc nhiên, nhưng da mặt y rất mỏng nên không dám hỏi thăm. Y đi đến giữa trưa thì thấy có người nằm bất động bên đường liền vội chạy tới đỡ lên thì đó là một ông già da thịt quắt queo, hai mắt trợn trừng, khóe miệng chảy dài nước bọt chẳng biết đã chết từ bao giờ. Lục Tiệm giật mình sững sờ hồi lâu rồi đào hố mai táng rồi lại lên đường. Rời Nam Kinh càng xa thì người dân lưu lạc càng nhiều, giống như nước thủy triều tràn về các thành thị. Trên đường đi liên tục thấy người đói ngã, hầu hết đều là người già yếu bệnh tật. Lục Tiệm trên đường mai táng thi thể, trong lòng hết sức ngỡ ngàng, y suy nghĩ hồi lâu rồi đột ngột nhớ tới điều Cốc Chẩn đã dự báo ngày trước ở ngõ Thương Ba thì chợt toát mồ hôi lạnh khắp người, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ nạn đói lớn đã thực sự diễn ra rồi ư?” Y đưa mắt nhìn quanh thì hầu hết đồng ruộng đều bỏ hoang đầy cỏ dại chẳng có bóng dáng một ai. Lục Tiệm càng lúc càng buồn bực, thầm nghĩ mưa thuận gió hòa, không có hạn hán lũ lụt thì đáng lẽ không thể có tình cảnh này. Theo đó mà thấy thì nhiều năm binh đao, nạn Oa khấu thật sự đã khiến đồng ruộng hoang vu, dân không sống được nữa.

Lục Tiệm vốn không có kiến thức nên gặp phải tai họa thế này cũng không nghĩ được cách nào. May mà vết thương của con hạc đã khỏi nên nó giang cánh bay vút lên trời mất tích, có điều mỗi khi trời tối thì cho dù Lục Tiệm đang ở chỗ nào nó cũng bay về bên cạnh, lúc về luôn mang theo trăm cân cá biển, hoa quả của cả cây to, thậm chí cả con hươu non cũng chẳng biết đã bắt được về từ mấy trăm dặm nữa. Vì vậy tuy Lục Tiệm đi trong vùng có nạn mà cũng không bị đói. Có điều sau lần ở núi Thiên Trụ thì tinh khí của y đã tự cung cấp được, ăn uống rất ít nên mỗi ngày chỉ uống mấy ngụm nước suối, ăn mấy quả cây là đã đủ sức lực tràn trề, Lục Tiệm liền đem đồ ăn con hạc lấy về phát cho dân đói, cho dù chỉ như muối bỏ biển nhưng cũng khiến y được yên lòng.

Trên đường đi không gặp rắc rối gì, Lục Tiệm nhớ tới trận chiến ở núi Thiên Trụ liền ra sức luyện tập sáu bản tướng của Kim Cương môn, dần dần hiểu ra điều kỳ diệu bên trong. Thì ra cùng là một môn “Đại Kim Cương thần lực” nhưng thi triển ra bản tướng khác nhau thì cũng sinh ra những biến hóa khác nhau, giống như sáu môn võ công khác nhau, môn nào cũng có uy lực cực lớn. Chỉ có điều sáu bản tướng này dùng riêng ra thì không sao, nhưng nếu dùng lẫn vào nhau thì Lục Tiệm liền cảm thấy đầu váng lên, tim đập mạnh, thần trí trở nên mơ hồ. May mà tính cách của y không hiếu thắng nên đã cảm thấy không hợp thì cũng bỏ qua, không ngờ như vậy lại rất hợp với yếu quyết không minh của Phật môn, nếu không y cố gắng kết hợp sáu bản tướng thì nhất định sẽ như ngày trước rơi vào tẩu hỏa nhập ma trở nên điên cuồng.

Hôm đó Lục Tiệm đang đi trên đường thì bỗng nghe có tiếng khóc. Y nghe tiếng khóc rất thảm thiết liền theo tiếng khóc tìm tới. Còn ở xa đã ngửi thấy mùi cháo, đến gần thì thấy mấy trăm nông phu vây thành một đám, quần áo rách rưới, mặt mày vàng vọt. Lục Tiệm chen vào thì thấy giữa đám người có một cái nồi lớn, trên miệng nồi hơi bốc nghi ngút, trước nồi có mấy chục tên người hầu áo xanh tay cầm đao thương vẻ mặt hung dữ.

Tiếng khóc là của một người đàn bà trung niên, bà ta nửa quỳ nửa nằm, ôm trong lòng một đứa bé trai khoảng bốn, năm tuổi. Đứa bé đó đầu to người gầy, xương nhô ra ngoài, hai mắt nhắm chặt, mặt hiện lên một luồng khí màu xanh. Người đàn bà đó nước mắt ròng ròng, run giọng nói:

- Dịch lão gia, xin bố thí cho thằng bé một thìa cháo, ba ngày nay nó không được ăn rồi, nếu bị đói thêm nữa thì chỉ sợ không…

Bà ta chưa dứt lời thì đã nghe một giọng lười biếng nói:

- Muốn ăn cháo ư, được thôi. Ký vào giấy bán đất thì muốn ăn bao nhiêu được bấy nhiêu.

Lục Tiệm nhìn theo hướng âm thanh thì thấy trên một cái ghế bành đằng xa có một hắn tử to béo đang ngồi, hai bên hắn có hai nha hoàn, một người che lọng, một người phẩy quạt hết sức lòe loẹt. Kẻ béo ú đó đang cầm một chén trà thổi nguội bớt, nhìn người đàn bà và thằng bé cười hề hề đầy vẻ thản nhiên.

Người đàn bà dáng vẻ khiếp sợ không dám nhìn thẳng vào tên béo đó, chỉ ấp úng nói:

- Ký giấy bán đất ư, tôi, tôi làm sao quyết định được?

Dịch lão gia cười nói:

- Ngươi không quyết định được thì chồng ngươi làm được. Ôi chà, thằng bé này cũng thật đáng thương. Ngươi là mẹ nó mà thì hãy khuyên chồng ngươi đừng có cứng đầu nữa, viết xong giấy, bán xong đất thì mọi việc tốt đẹp cả, cớ gì cứ phải bướng bỉnh như vậy chứ?

Người đàn bà đó đau buồn nói:

- Dịch lão gia, nhà tôi chỉ dựa vào mấy mẫu đất cằn đó mà kiếm sống, không có đất thì sau này biết sống làm sao?

Dịch lão gia đặt chén trà xuống, chồm người về phía trước, trên bộ mặt béo múp xuất hiện một nét cười nham hiểm:

- Sau này không có đất không thể sống nổi, còn bây giờ có đất có sống được không?

Người đàn bà đó chấn động thân mình, há hốc miệng nhưng không biết nói thế nào. Bỗng thấy đứa trẻ đó như bị ác mộng khóc ầm lên, mắt vẫn nhắm nhưng miệng không ngừng gào khóc. Tiếng khóc của nó càng lúc càng yếu đi, người đàn bà nghe mà lòng như dao cắt, vừa định khóc theo thì bỗng nghe một giọng khàn khàn nói:

- Đừng khóc nữa, chỗ đất đó, chúng ta chịu bán.

Đám người nhao nhao lên một hồi rồi một người nông dân gạt mọi người từ từ tiến ra. Mặt ông ta đen xạm, hai mắt vô thần, đi đến trước mặt tên béo thì chậm chạp nói:

- Dịch lão gia, mười mẫu ba phân ruộng nước ở dốc Thạch Đầu phía nam thôn, ông trả bao nhiêu tiền?

Dịch lão gia hi hi cười rồi đưa ra hai ngón tay. Người nông dân nói:

- Hai mươi gánh thóc ư? [người dịch: “gánh” = 50kg]

- Nhảm nhí! – Dịch lão gia phì một tiếng – Hai gánh thóc, thêm một hạt cũng không được.

- Hai gánh thóc?

Khuôn mặt đen xì của người nông dân bừng lên vẻ giận dữ, trán nổi gân xanh, hai tay bóp chặt vào mép bàn thân thể run lên từng đợt.

- Dịch lão gia, trời đất còn có lương tâm, mười mẫu ruộng nước vào năm được mùa có thể thu được một trăm gánh, một trăm gánh đấy.

Dịch lão gia lộ vẻ đành chịu, hắn co một đốt ngón tay lại lạnh nhạt nói:

- Một gánh rưỡi…

Người nông dân sững lại, nước mắt trào ra nghiến răng nói:

- Họ Dịch kia, ngươi, ngươi thật không có lương tâm, sẽ bị trời trừng phạt…

Y thấy miệng tên béo mấp máy thì chỉ sợ hắn lại giảm giá nữa, đành phải nuốt giận chấm tay vào mực rồi nhấn mạnh lên tờ giấy bán đất. Lúc y nhấc ngón tay ra chỉ cảm thấy tinh thần sức lực kiệt quệ, hự một tiếng rồi ngã lăn ra đất.

- Tốt lắm, tốt lắm. – Dịch lão gia cầm tờ giấy bán đất ha ha cười lớn – Cứ theo giá đó, mười mẫu là một gánh rưỡi, hai mươi mẫu là ba gánh, ai bán đất thì nhanh chân lên, còn chờ nữa thì, ha ha, giá sẽ giảm tiếp đấy…

Hắn nói tới đó thì buông tiếng cười điên cuồng. Nông dân xung quanh vẻ mặt ảm đạm rồi lục tục có người đi tới ấn tay bán đất.

Lục Tiệm có ngốc hơn mười lần thì cũng hiểu rằng tên phú hộ họ Dịch này nhân năm đói kém mà ép mọi người bán đất đai, bất giác lửa giận của y bốc lên bừng bừng, liền gạt mọi người ra đi tới trước bàn. Dịch lão gia thấy y lạ mặt thì kêu lên:

- Tiểu tử, ngươi thuộc nhà nào? Muốn bán đất ư, xếp hàng trước đã…

Lục Tiệm không nói tiếng nào mà cầm những tờ giấy bán đất trên bàn lên, hai tay vung ra, mấy chục tờ giấy bán đất liền hóa thành vô số vụn giấy bị gió thổi bay loạn đầy trời.

Dịch lão gia vừa kinh hãi vừa tức giận kêu lên oa oa:

- Phản rồi, làm phản rồi. Người đâu, đánh chết nó cho ta.

Đám tay sai vâng dạ gầm lên rồi vung thương múa gậy như một đàn ong ùa tới. Lục Tiệm thấy đám tay sai này chẳng có võ nghệ gì thì không muốn làm người khác bị thương, y thi triển “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” ra, hễ đao thương đến gần là đưa tay ra cướp lấy. Đám tay sai chỉ cảm thấy tay hụt đi rồi vũ khí đã đổi chủ. Lục Tiệm lúc cướp lúc ném giống như làm xiếc, đám tay sai chỉ biết trợn mắt há mồm. Dịch lão gia thấy tình hình không ổn liền đứng dậy định chạy trốn, nhưng Lục Tiệm đã tung mình tới nhẹ nhàng nắm lấy ngực áo hắn quát một tiếng: “Lên” rồi giơ cao cái xác to béo đó lên trên miệng nồi cháo, cười nhạt nói:

- Đồ chó má, xuống tắm nhé.

Rồi xoay cổ tay, thân thể của Dịch lão gia hạ xuống cách mặt cháo còn có mấy phân.

Hơi nóng tạt vào mặt đau rát, Dịch lão gia mất cả hồn phách kêu lên như lợn bị chọc tiết rồi bỗng nghe phụt một tiếng, mùi thối dần lan ra. Lục Tiệm đưa mắt nhìn, thì ra thằng cha đó khiếp sợ quá đã vãi cả ra quần. Lục Tiệm chỉ sợ chất bẩn rơi xuống làm hỏng cháo nên vung tay ném hắn sang một bên, quát lớn:

- Cút đi, còn áp bức người lương thiện thì ngươi sẽ biết tay.

Dịch lão gia cả người run bần bạt không nói ra tiếng, được đám tay sai dìu đỡ vắt chân lên cổ chạy mất. Lục Tiệm tiến tới múc một thìa cháo, thổi nguội rồi đưa tới miệng đứa trẻ. Người đàn bà kia kinh hãi ngỡ ngàng cảm ơn không ngớt. Đám nông dân đều đói đã lâu, thấy vậy thì ào tới hỗn loạn giành giật cháo húp, vì tranh giành trước sau nhiều ít mà dẫn tới đánh nhau.

Lục Tiệm nhìn mà giật mình, định ra tay ngăn lại nhưng lại sợ bọn họ không chịu nổi, y nghĩ ngợi rồi đưa hai tay chống eo, dùng ra “Duy Ngã Độc Tôn chi tướng”, trầm giọng quát lên:

- Tất cả lui ra.

Pháp tướng lộ ra liền có bá khí ngang dọc, mọi người bất giác ngừng đánh nhau, nhìn Lục Tiệm với vẻ kinh hoàng. Lục Tiệm lớn tiếng nói:

- Mọi người xếp hàng ăn cháo, trẻ con phụ nữ xếp đầu, người già tiếp theo, còn nam tử khỏe mạnh xếp cuối cùng.

Mọi người bị khí thế của y làm cho khiếp sợ nên không dám trái lời, thi nhau xếp hàng lấy cháo. Chỉ có điều người thì nhiều mà cháo thì ít, mắt thấy cháo trắng đã cạn mà người đói nghe lời đồn đổ tới lại càng lúc càng nhiều, nháy mắt đã không dưới cả ngàn người. Nhiều người chưa được miếng nào, nhìn cái nồi rỗng khóc ầm lên.

Lục Tiệm nhìn đám người lố nhố đen xì cảm thấy bất lực thầm nghĩ: “Một mình ta sức lực có hạn, không thể giúp cho nhiều người. Nếu có Cốc Chẩn ở đây thì tốt rồi.” Y nghĩ đến Cốc Chẩn thì hết sức buồn rầu, trong lúc đau lòng thì bỗng chấn động trong lòng: “Ta hồ đồ thật rồi, tuy Cốc Chẩn không có ở đây nhưng chẳng phải vẫn còn vật đó ư?” Y lấy chiếc nhẫn thần tài ra nắm trong lòng bàn tay, thầm nghĩ: “Chiếc nhẫn tài thần có thể ra lệnh cho thiên hạ. Doanh Vạn Thành từng nói thương gia trong thiên hạ đều phải theo điều khiển của cái nhẫn nhỏ nhoi này. Bây giờ tình thế khẩn cấp, phải thử một phen.” Y liền hỏi một người lớn tuổi:

- Trong vòng trăm dặm quanh đây có thương gia giàu có nào không?

Ông già đó nói:

- Nói đến thương gia giàu có thì không ai hơn người buôn muối. Thành Dương Châu cách đây không tới trăm dặm, thương gia buôn muối vùng Lưỡng Hoài đều ở trong thành.

Lục Tiệm nói:

- Thương gia buôn muối giàu nhất là ai?

Ông lão đó chẳng cần suy nghĩ:

- Cái đó còn phải hỏi nữa ư, tất nhiên là Đinh đại quan nhân ở phía đông thành rồi.

Lục Tiệm khẽ gật đầu rồi cao giọng nói:

- Các vị đợi ở đây, ta đến Dương Châu kiếm lương thực

Rồi cũng không đợi mọi người đáp lời thì y đã rảo bước, đến chỗ không có người mới thi triển khinh công như gió giật điện chớp, quãng đường năm mươi dặm chớp mắt đã vượt qua. Đến Dương Châu, y vào thẳng cổng phía đông hỏi đường rồi tìm đến phủ nhà họ Đinh. Từ xa thấy cửa son đồ sộ, mái ngói rợp trời, trên bức tường cao hai trượng treo hàng trăm cái đèn lồng đủ màu sắc lung linh trong gió. Trước cửa có mấy người nam nữ, tuy là người hầu nhưng kẻ nào cũng áo gấm giày hoa, khí thế oai phong, người, xe ra vào như nước chảy. Lục Tiệm thấy khí thế vậy thì ngỡ như đã đến hoàng cung, y ngần ngừ một lúc rồi mới cất bước tiến vào. Vừa đến cửa thì đã có một người hầu nam đưa tay cản lại, cười dài nói:

- Các hạ có thiếp không?

Thiếp là thứ mà đời sau gọi là “danh thiếp”, ngày xưa chốn quan trường, thương trường hỗn loạn nên không có thiếp thì không vào được. Khi muốn gặp kẻ quyền quý thì trước hết phải đưa thiếp để thông báo. Lục Tiệm là một kẻ dân đen nào biết loại quy định đó, y nghe vậy thì ngẩn ra hỏi:

- Thiếp gì cơ?

Đám người hầu đều cười rồi ngắm nghía Lục Tiệm từ đầu đến chân, thấy quần áo y cũ kỹ, dáng vẻ ngớ ngẩn, đừng nói những người hầu trong phủ mà con mèo con chó của mấy bà vợ lẽ trong phủ còn dễ coi hơn cả y. Nhất thời bất kể nam hay nữ đều lộ vẻ khinh thường. Lục Tiệm lòng nghĩ đến việc chính nên chưa để ý phát hiện ra, lại nói:

- Ta muốn gặp Đinh đại quan nhân, xin đại ca thông báo giúp.

Tên người hầu đó không trả lời chỉ cười nhạt, một tên khác đứng bên cạnh lạnh nhạt nói:

- Đinh đại quan nhân bận lắm, làm gì có thời gian nhàn rỗi gặp người ta. Hơn nữa Đinh gia là chỗ nào mà loại trâu bò ngu ngốc cũng đòi tiến vào chứ?

Lục Tiệm nhận ra sự coi thường của mọi người thì thầm nghĩ: “Những người này chỉ là người hầu nhưng vừa vào nhà quyền quý thì đã coi khinh người dân bình thường. Chó cậy thế chủ cũng chỉ đến thế này.” Y hơi trầm ngâm rồi lấy ra “chiến nhẫn thần tài” đeo lên tay, sau đó phất tay áo dùng ra “Minh Nguyệt Phong Lưu chi tướng”. Đám người hầu chỉ thấy mắt hoa lên rồi vẻ quê mùa của Lục Tiệm đã biến mất, trở thành rực rỡ không gì sánh được, quần áo tuy cũ rách nhưng dáng vẻ thì giống như vua chúa quý tộc, thanh cao đẹp đẽ cả đời chưa từng thấy.

Đám người hầu không ngờ chỉ trong chớp mắt mà Lục Tiệm đã thay da đổi thịt biến thành người khác nên kẻ nào cũng giật mình biến sắc. Lục Tiệm xoay chiếc nhẫn ngọc bích, cao giọng nói:

- Xin báo cho Đinh đại quan nhân là chủ nhân của chiếc nhẫn thần tài xin được gặp mặt.

Đám người hầu đưa mắt nhìn nhau rồi một người vội chạy vào trong phủ. Sau thời gian uống cạn chén trà, trong phủ liền vang lên tiếng bước chân rầm rập rồi người chưa đến nơi mà tiếng cười nói đã vọng tới:

- Cốc gia, việc gì khiến người phải hạ cố đến…

Trong lúc nói thì một nam tử trung niên đã chạy ra, dáng dấp khôi ngô, mặt như nạm ngọc, một bộ râu đẹp phất phơ trong gió trước ngực. Ông ta đến cửa nhìn phải ngó trái, ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn trên ngón tay Lục Tiệm liền lộ và rẻ kinh hãi nghi ngờ.

Lục Tiệm biết người này nghe nói đến nhẫn thần tài nhất định sẽ tuởng rằng mình là Cốc Chẩn. Chỉ tiếc là nhẫn vẫn còn đó mà người thì chẳng như xưa, bất giác trong lòng buồn bã thở dài nói:

- Các hạ chính là Đinh đại quan nhân ư?

Hán tử đó giật mình, vòng tay cười nói:

- Kẻ hèn chính là Đinh Hoài Sở, xin hỏi tên hiệu của các hạ.

Lục Tiệm nói:

- Ta họ Lục, gọi ta là tiểu Lục là được rồi.

Đinh Hoài Sở vội nói:

- Đâu dám, đâu dám, xin mời Lục gia vào phủ nói chuyện.

Hai người sóng vai vào phủ, trên đường tường vách san sát, cảnh vật nhấp nhô, hành lang uốn lượn ẩn hiện, không giống như trong ngôi nhà nơi thành thị náo nhiệt mà giống như đang đi giữa cảnh đẹp chốn núi sâu, liên tục có tì thiếp gái đẹp đi qua đi lại, đeo ngọc kêu leng keng rực rỡ như tiên. Lục Tiệm nhìn mà nhíu mày: “Ngoài thành dân đói gào khóc, còn đám thương gia giàu có lại phung phí thế này, quả thật khiến người ta phải thất vọng buồn rầu.”

Minh Nguyệt Phong Lưu chi tướng khi được biểu diễn ra thì mọi cử động đều có tư thế như rồng như phượng đẹp đẽ cao xa. Đinh Hoài Sở mình gấu râu dài, áo hoa mũ cao, tự coi là kẻ đứng đầu ở Dương Châu phong lưu nhã nhặn nhưng sóng vai đi cùng Lục Tiệm lại như lùn đi mất một nửa. Hắn chỉ cảm thấy thiếu niên này rõ ràng đầu bù tóc rối nhưng cả người lại như sáng ngời rực rỡ, chiếu rọi khắp nơi khiến người ta phải sinh ra ngưỡng mộ. Đinh Hoài Sở bản tính đa nghi, Lục Tiệm tự xưng là chủ nhân chiếc nhẫn thần tài thì trong lòng hắn vốn vô cùng ngờ vực, nhưng lúc này bất giác bao nhiêu nghi ngờ đều tan biến mà còn sinh ra thán phục: “Kẻ danh sĩ thực sự tự có nét phong lưu, phong thái của người này trên đời chỉ sợ chỉ có Cốc gia mới đủ bằng được.

Vào phòng ngồi xuống song, Đinh Hoài Sở liền cười nói:

- Từ lúc nào Lục gia đã thay Cốc gia trở thành chủ nhân của chiếc nhẫn thần tài vậy?

Lục Tiệm vốn định nói: “Ta tạm thay hắn giữ nhẫn này chứ không phải chủ nhân của nhẫn.” Nhưng y lại nghĩ: “Đám giữ cửa đã nịnh bợ như vậy thì những thương nhân này lại càng khỏi phải nói. Nếu ta nói thật ra thì chỉ sợ Đinh Hoài Sở này sẽ có lòng khinh thường không chịu phục tùng. Ta chịu ít hổ thẹn nhục nhã cũng chẳng sao, nhưng nếu làm liên lụy đến nghìn vạn người dân đói khổ thì chẳng phải là một tội cực lớn sao.” Y bình sinh vốn rất ít nói dối nên trong lòng do dự, định nói lại thôi. Y bỗng ngước mắt lên thì thấy hai mắt Đinh Hoài Sở chằm chằm nhìn mình tỏ ra kinh hãi nghi ngờ.

Lục Tiệm giật thót mình, liền nhấc chén trà lên che dấu vẻ lúng túng, miệng thì chậm rãi nói:

- Cũng chưa lâu.

Lúc này y hóa thân thành bản tướng của Xung đại sư nên giọng nói tiếng cười đều hết sức tự nhiên phóng khoáng, dù là cầm chén uống trà cũng có khí phách to lớn khác thường. Đinh Hoài Sở thấy khí thế của y thì sự nghi ngờ biến mất. Hắn vốn là kẻ nhanh trí, biết Lục Tiệm đến nhất định là có việc nên cười nói:

- Chúc mừng Lục gia trở thành chủ nhân mới của nhẫn thần tài, nhưng không biết Lục gia đến đây có gì dạy bảo?

Lục Tiệm định thần đem ý định của mình kể ra, rồi lại nói:

- Xin Đinh đại quan nhân nghĩ cách tìm lấy lương thực phân phát cho dân đói ngoài thành.

Đinh Hoài Sở im lặng một hồi rồi thở dài nói:

- Đinh mỗ cũng chẳng phải là kẻ không có lương tâm, chịu nhìn dân chúng chịu nạn. Chỉ có điều băng đóng dày đã lâu chứ không phải cái lạnh của một ngày, trận đói này tích lũy đã lâu ngày, nó đến rất mãnh liệt. Hiện giờ đừng nói hàng hóa thóc gạo cạn kiệp mà bốn kho lương Đinh mỗ có cũng đã đưa hết ra rồi. Bây giờ là tiền nhiều thóc ít, có ngân lượng cũng không thể mua được lương thực mà cứu đói.

Lục Tiệm nói:

- Vậy chuyển lương thực từ nơi khác về được không?

Đinh Hoài Sở nói:

- Việc đó cũng đang làm rồi, nhưng có một chút phiền phức.

Lục Tiệm nói:

- Phiền phức gì?

Đinh Hoài Sở nhíu mày nói:

- Ta đã tập hợp người buôn muối vùng Lưỡng Hoài đóng góp ngân lượng rồi đến Sơn Đông, Hồ Quảng, Tứ Xuyên mua lương thực, trước sau đã phái đi ba đoàn người mà đi hai tháng rồi đến giờ vẫn không có tin tức. Không chỉ như vậy mà lương thực cứu đói do quan phủ thu gom khi đi qua Giang Tây cũng gặp phải cướp, cả người lẫn thuyền đều chìm xuống Trường Giang chẳng ai chạy thoát.

Lục Tiệm cả kinh nói:

- Nói như vậy thì chẳng lẽ có điều cổ quái ư?

Đinh Hoài Sở gật đầu nói:

- Lục gia nói không sai, chỉ sợ có người cố ý bày ra việc này khiến lương thực không đưa được vào vùng Giang, Chiết.

Lục Tiệm bất giác giận dữ nói:

- Ai mà độc ác đến vậy?

Đinh Hoài Sở thở dài nói:

- Gần đây ta cũng phái người đi thăm dò nhưng ai ngờ những thám tử đó giống như đá ném xuống biển chẳng có tin tức gì nữa.

Lục Tiệm nghĩ ngợi rồi nói:

- Cho dù thế nào thì người dân cũng đáng thương, xin Đinh đại quan nhân nghĩ cách tìm ít lương thực để giải mối họa trước mắt.

Đinh Hoài Sở cười khổ nói:

- Lục gia đã có lệnh thì Đinh mỗ dù có phải nhảy vào lửa cũng nhất định tuân theo. Từ giờ trở đi ta sẽ cùng người trong thành gom góp lương thực, ra sức cứu đói, chắc là chống chọi một hai tháng vẫn còn được.

Lục Tiệm thấy hắn chấp nhận thì hết sức mừng rỡ, liền đứng dậy cáo từ. Đinh Hoài Sở ân cần giữ lại nhưng đều bị Lục Tiệm từ chối, hắn đành gọi xe ngựa đến đưa Lục Tiệm ra khỏi thành. Lúc chia tay, Đinh Hoài Sở không nhịn được liền hỏi:

- Lục gia, xin được hỏi một câu, Cốc gia vẫn khỏe chứ?

Mặt Lục Tiệm tối lại, thở dài nói:

- Hắn đã chết rồi.

Thân mình Đinh Hoài Sở chấn động mạnh, mặt bỗng trắng bệch. Lục Tiệm khẽ cười khổ rồi vòng tay chào tạm biệt. Y đi được một lúc thì bỏ “Minh Nguyệt Phong Lưu chi tướng”, lấy lại dáng vẻ vốn có của mình. Lục Tiệm đang muốn tháo nhẫn ra cất đi thì bỗng có một giọng nói vang vọng:

- Tiểu tử chậm đã, đưa cái nhẫn đó cho ta xem nào.

Lục Tiệm quay người lại nhìn, chỉ thấy xa xa có một hán tử khổng lồ đi đến, người cao cả trượng như một ngôi tháp sắt, bắp thịt cuồn cuộn lộ ra dưới vạt áo bằng vải xanh, râu đầy mặt cứng như cương châm dựng đứng lên khi ông ta trợn mắt, khóe miệng ngậm một cái tẩu thuốc bằng đồng thau to bằng cánh tay người, đầu tẩu thuốc ánh hồng lấp lóe, khói trắng như mây từ lỗ mũi khổng lồ kia ngoằn nghoèo phun ra.

Người to lớn như vậy Lục Tiệm chưa từng được thấy, càng thú vị hơn là trên đôi vai rộng rãi của người kia có một ông già nhỏ bé ngồi trên vai trái, ông ta gầy bé quắt queo, râu tóc lưa thưa, ngậm một cái tẩu thuốc bằng bạc trắng thở ra cũng chẳng khác gì sương mù. Lục Tiệm thấy ông già đó rất quen mặt thì trong lòng chấn động rồi đột ngột biến sắc kêu lên:

- Sa Thiên Hoàn…

Ông lão nhỏ bé đó ngước mắt lên, hai mắt sáng lấp lóe, vang giọng nói:

- Ngươi gọi ai?

Người ông ta tuy gầy nhỏ nhưng giọng nói lại rất vang dội. Lục Tiệm vốn cho rằng người vừa gọi lúc nãy là hán tử to lớn kia, nhưng bây giờ mới biết là lão này thì nhất thời hơi kinh ngạc. Y định thần nhìn kỹ mới phát hiện ra ông già đó hình dáng giống như Sa Thiên Hoàn nhưng thân thể lại gầy nhỏ hơn nhiều, mặt mày cũng có vẻ chính trực lẫm liệt hơn. Lục Tiệm tự biết đã nhận nhầm người nên vội nói:

- Xin lỗi, tiểu tử mắt kém, nhận nhầm người rồi.

Hán tử khổng lồ kia ha ha cười lớn, lập tức giống như có sấm sét nổ giữa không trung. Giọng nói của ông già nhỏ bé kia đã khiến Lục Tiệm cả kinh nhưng tiếng cười của hán tử khổng lồ này càng khiến y giật thót mình. Hán tử đó nhìn Lục Tiệm, bập bập mấy hơi thuốc rồi cười hề hề nói:

- Thằng bé con lễ phép lắm, được, được lắm. Con khỉ già, ngươi nói có đúng không?

Ông lão nhỏ bé trợn mắt:

- Con gấu ngu nhà ngươi nếu cũng biết lễ phép thì Khổng phu tử cũng phải mừng rỡ mà sống lại mất.

Hán tử khổng lồ cười nói:

- Khổng phu tử chẳng phải cha ta, có sống lại thì ta cũng chẳng nuôi lão. Nhưng con khỉ già ngươi thì phải cẩn thận, nghe câu nói của thằng bé con này thì con cừu non khốn kiếp kia còn chưa chết đâu.

Ông già nhỏ bé ồ lên một tiếng rồi lộ vẻ buồn rầu, cúi đầu xuống nghĩ ngợi một chút, bỗng như nhận ra điều gì liền mặt đỏ bừng bừng, tức giận nói:

- Con gấu ngu kia, ngươi chửi ai là con cừu non khốn kiếp thế?

Hán tử khổng lồ hi hi cười nói:

- Ta lại quên mất, ta chửi hắn thì cũng là chửi ngươi, chửi ngươi cũng là chửi hắn. Thế này đi, ta sẽ chửi lại ngươi một câu cừu non khốn kiếp, coi như là chửi hắn, được chứ.

Ông lão nhỏ bé vô cùng tức giận, liền giơ tẩu thuốc lên ra tay nhanh như gió gõ mạnh mấy cái lên đầu hán tử khổng lồ. Lục Tiệm thấy ông ta ra tay lợi hại thì bất giác thất thanh kêu lên, ai ngờ hán tử khổng lồ bị ăn đòn mà cũng không thèm chớp mắt, cứ cười hề hề bập bập tẩu thuốc thở ra vù vù. Lão nghe Lục Tiệm kêu lên kinh hãi thì lập tức vui mừng nói:

- Tuyệt lắm, tuyệt lắm, thằng bé con đã lễ phép mà lòng dạ cũng tốt, khà khà, con khỉ già, so với người ta thì ngươi thua xa lắm.

- Cái gì? – Ông lão nhỏ bé tức giận nói – Con gấu ngu, ngươi nói lão phu không bằng thằng tiểu tử miệng còn hơi sữa này ư?

Rồi ông ta lại giơ tay lên gõ tẩu thuốc vào đầu hán tử khổng lồ. Hán tử đó vẫn không hề động đậy, chỉ vui vẻ hút thuốc phun khói. Lục Tiệm nhìn đến ngẩn cả ra, chỉ cảm thấy ông già nhỏ bé kia ra tay vừa nhanh vừa mạnh, bình sinh ít thấy mà hán tử to lớn liên tục bị đòn đau vẫn cười hì hì như không lại còn kỳ quái hơn.

Ông già nhỏ bé đã hơi bớt giận, liền hừ lạnh một tiếng rồi tung người nhẹ nhàng từ trên vai hán tử khổng lồ nhảy xuống, trừng mắt nhìn Lục Tiệm đưa tay ra nói:

- Đưa đây.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:

- Đưa cái gì cơ?

Ông già nhỏ bé trợn mắt nói:

- Lão tử muốn xem cái nhẫn của ngươi, ngoan ngoãn đưa ra thì bớt khỏi ăn đòn.

Lục Tiệm thấy khí thế ông ta hung dữ thì trong lòng hơi tức giận, liền nói:

- Lão tiên sinh tha lỗi cho, cái nhẫn này là kỷ vật lưu lại của bằng hữu tốt của tôi, không thể tùy tiện đưa cho người khác được.

Ông già nhỏ bé đó sầm mặt, nói:

- Vậy là ngươi không đưa phải không?

Lục Tiệm nói:

- Không sai.

Ông già nhỏ bé phùng râu lên, chợt hán tử khổng lồ nói:

- Con khỉ già, người ta là một đứa bé con mặt non lòng mềm, ngươi dọa nó làm gì chứ?

Ông ta nói rồi dốc hết thuốc trong tẩu ra, dắt tẩu vào eo lưng cười hi hi nói:

- Thằng bé con, cái nhẫn của ngươi có thể khiến thương gia buôn muối lớn là Đinh Hoài Sở khiếp sợ đến chóng mặt, chắc là có chút lai lịch chứ.

Lục Tiệm thầm nghi ngờ, hai người này đột nhiên xuất hiện, nói chưa bao nhiêu đã đòi nhẫn, chẳng lẽ lại là kẻ muốn lừa đảo cướp đoạt. Y lập tức sinh lòng cảnh giác, chậm rãi nói:

- Đúng là có lai lịch nhưng không liên quan đến hai vị.

- Chỉ làm trò. – Ông già nhỏ bé cười nhạt – Tưởng ta không biết lai lịch cái nhẫn rắm chó ấy sao? Chiếc nhẫn phỉ thúy, ba đường chỉ máu, tiền của thần tài, hiệu lệnh thiên hạ. Nếu không phải là chiếc nhẫn thần tài thì Đinh Hoài Sở là kẻ giàu có khắp vùng Hoài Dương, làm sao lại ngoan ngoãn nghe ngươi ra lệnh được?

Lục Tiệm không có ý giấu diếm, liền nói:

- Lão tiên sinh nói không sai, cái nhẫn này chính là nhẫn thần tài. Nếu hai vị muốn cướp đoạt thì không dùng lời giải quyết được, tiểu tử đành phải chống trả thôi.

Hán tử khổng lồ ha ha cười lớn như sấm nổ bên tai, còn ông già nhỏ bé thì lại cười nhạt:

- Thằng trẻ con vớ vẩn nhà ngươi coi món đồ chơi đó như vật báu nhưng lão nhân gia ta đây lại chẳng thích thú gì. Ta chỉ hỏi ngươi, cái nhẫn đó là ai đưa cho ngươi?

Lục Tiệm nói:

- Chẳng phải đã nói từ trước ư, là bằng hữu tốt của tôi.

- Bằng hữu tốt? – Ông già nhỏ bé nhíu mày trầm ngâm – Bằng hữu của ngươi bộ dạng thế nào? Có phải khoảng bốn, năm mươi tuổi, cao cao gầy gầy, phía trên lông mày bên trái có một nốt ruổi nhỏ màu đỏ không?

Lục Tiệm càng thêm kỳ quái, lắc đầu nói:

- Vị bằng hữu đó của tôi cũng khoảng bằng tuổi tôi, chưa đến hai mươi tuổi đâu.

Hán tử và ông già đưa mắt nhìn nhau, ông già nhỏ bé nhíu mày nói:

- Lạ thật.

Hán tử cũng nói:

- Lạ thật.

Ông già nhỏ bé nói:

- Chẳng lẽ thằng bé này nói lăng nhăng để lừa người.

Hán tử to lớn lắc đầu nói:

- Không giống, thằng bé con này có vẻ thành thật, giống như lão gấu ngu ta đây.

Ông già xì một tiếng, mắt không chớp ngắm nghía Lục Tiệm hồi lâu rồi chợt lộ vẻ tự đau buồn cho chính mình:

- Chẳng lẽ bao nhiêu đó đều sống vô ích ư?

Hán tử khổng lồ a a cười lớn, vỗ vỗ lên đầu ông ta như vỗ về trẻ nhỏ:

- Chắc là cái sào trúc đó chết thật rồi, đều là ngươi đa nghi mà thôi.

- Nhảm nhí. – Ông già gạt bàn tay khổng lồ ra, trừng mắt – Thằng cha đó từ nhỏ đã mưu mẹo quỷ quyệt, hắn đã giết ta, ta không tin hắn lại chết dễ như vậy.

Hán tử cười nói:

- Cây sào trúc mưu mẹo quỷ quyệt là không sai, nhưng ngươi cũng là con khỉ già thành tinh, kẻ tám lạng người nửa cân, đều chẳng phải người tốt, chỉ có lão gấu ngu ta đây là lòng dạ ngay thẳng, trung thực đáng tin cậy thôi.

- Ngươi mà trung thực đáng tin cậy à? – Ông già nhìn y cười nhạt – Sao lúc ăn cơm uống rượu chẳng thấy ngươi thành thạt tí nào. Ăn lắm uống nhiều, cả quần áo cũng tốn vải gấp đôi, hừ, không phải là ngân lượng của ngươi thì ngươi không biết xót ruột ư? Không được, còn lằng nhằng với ngươi nữa thì lão tử sớm phá sản mất. Giải tán, nhất định phải giải tán thôi…

Hán tử cười khành khạch nói:

- Con khỉ già, cần gì phải tuyệt tình như vậy chứ? Có mấy lượng bạc thối tha thì có gì mà ghê gớm. Tương lai ta giàu có rồi nhất định sẽ trả lại cho ngươi…

Ông già cười nhạt nói:

- Giàu có, là kiếp này hay kiếp sau vậy?

Hán tử cười nói:

- Kiếp này là tốt nhất, mà kiếp sau cũng chẳng sao.

Ông già nói:

- Chẳng sao? Ta thấy ngươi là kẻ vô lại.

Hán tử khổng lồ ngoác miệng cười, rút tẩu thuốc ra đưa tay sờ, y bỗng thấy ống thuốc đã cạn thì thừa lúc ông già không đề phòng liền cướp lấy túi thuốc bên lưng ông ta, dốc hết lá thuốc vào cái tẩu thuốc khổng lồ rồi châm lửa bập bập đầy vẻ hứng thú. Ông già cực kỳ tức giận, chửi bới tay đấm chân đá. Hán tử cam chịu đánh đập, miệng rên hừ hừ có vẻ đau đớn lắm nhưng đôi mắt to như chuông đồng lại sáng lấp lóe, thỉnh thoảng lướt qua vẻ xảo quyệt.

Hai người một thì thích đánh, một thì thích chịu đòn, một người mắng chửi om xòm, một người cúi đầu hút thuốc. Lục Tiệm cảm thấy những người quái dị mà mình đã từng gặp chẳng ai bằng được hai người này, y nhất thời dở khóc dở cười, thấy hai người chỉ lo náo loạn không để ý đến mình nữa thì đành quay người bỏ đi.

Lục Tiệm theo bức bản đồ đi thêm một ngày thì địa hình càng lúc càng ghập ghềnh, lúc đầu thì đầy gò đồi, không lâu sau đã đi sâu vào trong núi, đường nhỏ quanh co như ruột dê. Hai bên đường vách đá chọc trời, cây cỏ không mọc được, cái thì như đầu người khổng lồ mắt lõm mũi nhô, cái thì như ông già câu cá khom người cúi xuống, thỉnh thoảng lại có một tảng đá kỳ lạ mọc ra trên vách đá hình dạng như chim ưng giang cánh, lúc thì có một tảng đá dài vắt ngang lơ lửng trên không như rồng bay. Thế núi càng cao thì đường càng dốc, đá núi hai bên đường hình dạng cũng càng kỳ lạ, khiến cho ánh sáng mặt trời bị xé thành từng dải một, con đường chỗ sáng chỗ tối, chớp mắt xung quanh tối đen chẳng thấy được ngón tay.

Lại đi thêm một lúc, Lục Tiệm cảm thấy đường đi từ dốc lên chuyển sang hướng xuống, giống như sau khi lên đến đỉnh thì chuyển sang xuống núi. Xung quanh lặng lẽ không tiếng động, ngâu nhiên có truyền đến tiếng vang nho nhỏ như rắn bò trùng nhảy, cho dù Lục Tiệm rất dũng cảm nhưng cũng cảm thấy lông tóc dựng đứng, nghe được cả tiếng tim đập.

Đi thêm một hồi nữa thì con đường trước mặt sáng lên, Lục Tiệm rảo bước tiến tới thì ánh sáng mặt trời chợt tràn vào khiến cảnh vật trở nên rộng rãi sáng tỏ. Hai phiến vách đá xanh sáng bóng như ngọc phỉ thúy ép lấy một con suối nhỏ, nước suối đứng yên như không chảy, soi bóng vách núi như soi gương được.

Nơi này bốn phía toàn là vách núi, gió bắc không tràn vào được nên không khí ấm áp, hoa cỏ mọc khắp nơi khiến cho hai bên bờ suối như được trải tấm thảm màu sặc sỡ tươi đẹp lạ lùng. Theo bờ suối đi lên thỉnh thoảng lại thấy hươu nai dạo chơi, cò trắng rỉa cánh, chim chóc líu lo, linh dương gặm cỏ. Bất kể là chim chóc hay thú vật đều rất thản nhiên, thấy người cũng không hề sợ hãi. Đi thêm chốc lát đã thấy từ xa một dải rừng đào, hoa đào đã tàn, đầu cành chi chít những quả đào nhỏ bé màu xanh. Rừng sâu không biết đâu mà kể, đi được nửa giờ thì phía trước có tiếng nước vang lên, Lục Tiệm định thần nhìn tới thì thấy một dòng thác như rồng trắng lội ngược, đổ dài trăm thước, một cây cầu gỗ vỏ gỗ xác xơ gác trên dòng thác đó. Đặt chân lên cầu thấy phía dưới như hổ gần sấm động, khiến người ta kinh động cả hồn phách.

Bên kia cầu là một sườn đá hẹp treo trên lưng chừng núi, chỉ vừa một người đi qua. Phía dưới vực thẳm đen ngòm sâu không thấy đáy. Lục Tiệm đi được mấy trăm bước đến cuối đường thì cảnh vật trước mắt chợt sáng lên, chỉ thấy thế núi chuyển ngoặt, sơn cốc hiện ra, mấy khoảnh ruộng nước vây lấy một căn nhà đá, ống trúc được nối với nhau tạo thành ống dẫn nước từ sườn núi mang nước suối tới vây lây đồng ruộng. Bên trái căn nhà đá trồng cây tùng, bên phải trồng cây bách, sau nhà có mấy mẫu đất trồng trà xanh mướt khoan khoái lòng người.

Lục Tiệm không ngờ trong núi sâu lại có nhà ở như vậy, lúc đầu thì kinh hãi, sau đó lại hết sức hâm mộ. Nhiều ngày nay y đã nhìn thấy cảnh đói khát chém giết, âm mưu, bất hạnh chốn hồng trần, bằng hữu tốt chết thảm, người mình yêu thay lòng đã khiến y trong lòng nguội lạnh, sinh ra ý muốn ở ẩn. Chốn đẹp đẽ ẩn cư này đúng là y có nằm mơ cũng khó tìm được.
Bình Luận (0)
Comment