Thương Hải

Chương 61.1

Vào đến vùng núi Côn Luân, địa hình thay đổi hẳn, mọi người phải bỏ ngựa, đi bộ leo núi. Họ vừa vượt khỏi hẻm núi Phong Hoả, nhiệt độ giảm xuống lạnh giá, mấy trận gió buốt thổi tới, rồi tuyết rơi mù mịt, hoa tuyết nhỏ như bông gạo, lớn tựa lông ngỗng, theo gió vùn vụt tới tấp quất rát rạt vào mặt.

Nhìn bão tuyết, Lục Tiệm phát rầu rĩ, cái hạn hai tháng đã qua mất một phần ba, ngay cả họ đã ngày đêm kiêm trình, cũng chỉ mới đến được sơn khẩu Côn Luân, quãng đường còn lại chưa biết sẽ còn kéo dài bao lâu, hình hài Diêu Tình bị bệnh hoạn trở nên bất thành nhân dạng.

Nghĩ đến đấy, ruột gan đau xót, gã cúi đầu nhìn Diêu Tình nằm trong lòng, đôi mắt nhắm nghiền, cô ngủ say tựa trẻ thơ, hai hố mắt sâu hoắm, hàng lông mi do đó dài ra, những hoa tuyết đọng vào đấy khe khẽ lay động.

Lục Tiệm đưa tay thu vén áo lông của cô, che kín mấy đầu ngón chân để lộ ra ngoài. Gã đưa mặt giụi vào gò má nhợt nhạt lạnh như băng giá của cô, không cảm giác một chút hơi ấm nào, gã bất giác cay mắt, lệ nóng tựa hồ muốn tuôn trào.

- Ngốc ạ! - Diêu Tình bỗng mở choàng mắt, mở miệng mắng gã - Ngươi làm gì thế, đau ta!

Lục Tiệm sững sờ:

- Cô tỉnh rồi à? Tôi đã làm gì để cô đau?

Diêu Tình vươn tay, mấy ngón tay thon thon đã mất sắc hồng hào của ngày trước, trắng bệch và gầy gò, trông rõ cả xương bên trong, cô xoa vào mặt Lục Tiệm, cười cười, nói:

- Râu ria! Râu ria của ngươi mọc dài ra, đâm vào người ta, đau đau là!

Lục Tiệm gật gù, đáp:

- Đúng thế thật! Không ngờ ít chăm nom có mấy bữa, mà râu đã mọc dài rậm, nhiều dữ!

Diêu Tình cười khúc khích, dòm dòm gã, bỗng cô chảy nước mắt, những gịot lệ đọng trên mi, kết thành những nụ hoa nước đá.

- A Tình - Lục Tiệm đau đớn trong lòng, gắng một nụ cười - Cô đừng quá lo lắng, Tây Thành không còn xa, mình sắp đến nơi rồi!

Diêu Tình thổn thức một hồi, rồi nói:

- Ngươi biết không? Thực tình, ta không sợ chết, ta chỉ sợ có mỗi một điều...

Lục Tiệm hỏi lại:

- Sợ gì vậy?

Diêu Tình chăm chú dòm gã một hồi lâu, bỗng cô rầu rĩ một nét cười buồn, lắc đầu, bảo gã:

- Ngươi kia! Đúng là chẳng ngoa cái danh hiệu chàng khờ ngốc nghếch! Chỉ cần ngươi thông minh cỡ chừng nửa phần cái tên Cốc Tiếu, là tốt lắm rồi!

Lục Tiệm đáp:

- Cái thông minh của Cốc Chẩn, tôi suốt đời này không theo kịp, cô nếu vì vậy mà chán ghét tôi, tôi cũng chẳng làm gì khác được!

Diêu Tình lườm gã, cười, hỏi:

- Ui... giận rồi đấy ư?

Lục Tiệm lắc đầu:

- Tôi không giận! Điều tôi nói đó là thực bụng tôi nghĩ, chờ đến khi cô khỏi bệnh rồi, cô không lý đến tôi nữa, tôi cũng không thấy có gì quan hệ!

Diêu Tình mím môi bặm miệng, hai vành tai đỏ ửng, cô bực tức:

- Ngươi không giận, nhưng ta đây lại giận! Ta hổng cần ngươi bồng bế nữa, ngươi cõng ta trên lưng là đủ rồi, để ta khỏi phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của ngươi!

Lục Tiệm giật mình, gã không hiểu vì đâu cô nổi giận, gã lập tức chuyển cô ra cõng nơi sau lưng, gã đang định tiếp tục bước đi, chợt nghe tiếng người rầm rộ phia trước, gã đưa mắt nhìn, thì ra hai người mới dừng lại, trao đổi đôi ba câu, mấy người kia đã đi vượt xa lên trước nhiều rồi. Gã thấy Cốc Chẩn đứng trên một mỏm cao, đang hoa tay, cười ầm vang trong gió tuyết.

Lục Tiệm bèn hít một khẩu chân khí dài, gắng phấn khởi tinh thần, rảo bước đuổi theo.

Dồn bước đi được một chặp, bỗng gã cảm giác vành tai ươn ướt, chính là đang bị miệng Diêu Tình khe khẽ gặm nhắm, toàn thân gã cứng ngắc, gã la lên:

- A Tình, cô đừng đùa nghịch tôi nữa!

Diêu Tình nhè nhẹ thở ra, cô dịu dàng nói:

- Chàng ngốc ạ! Ngươi phi nhanh như ngựa, bộ chẳng sợ mỏi mệt ư?

Lục Tiệm nói:

- Tôi không mệt!

Gã sức lực dẻo dai, cho dù đã chạy nhanh như vậy, hơi thở vẫn trầm ổn như thường.

Diêu Tình lặng yên môt lúc, rồi cô bảo:

- Chàng khờ ngốc này, ngươi chỉ cắm đầu cắm cổ chạy, mà sao chẳng mở miệng hỏi thử xem ta sợ gì?

Lục Tiệm đáp:

- Ừ đúng đấy! Cô rốt cục sợ gì vậy?

Diêu Tình mắng gã:

- Ngươi đúng là một con cóc mùa đông!

Lục Tiệm hỏi:

- Thế nào là một con cóc mùa đông?

Diêu Tình bảo:

- Là chỉ khi bị chọc vào mới chịu cựa quậy, chịu mở miệng hỏi!

Lục Tiệm bất giác lặng thinh, Diêu Tình chẳng nhịn được nữa, cô hỏi:

- Ngươi lại giận rồi đấy à?

Lục Tiệm đáp:

- Tôi không giận gì cả! Tôi chỉ nghĩ là, so cùng cô, tôi chỉ như cóc nhái ngồi đáy giếng, còn cô thì tựa thiên nga bay bổng trên chín tầng mây, tôi cho dù cố gắng mấy đi nữa, cũng không sao xứng đáng với cô!

Mắt Diêu Tình cay cay, cô không kìm được, buột miệng mắng gã:

- Xú tiểu tử, ngươi lại chọc ta tức giận rồi!

Lục Tiệm ngạc nhiên, hỏi:

- Tôi chọc giận cô chỗ nào?

Diêu Tình cố đè nén nội tâm bấn loạn, cô lạnh lùng bảo:

- Ngươi tự mình coi rẻ, thây kệ ngươi, sao lại kéo ta vào làm gì?

Lục Tiệm khẽ gượng một nụ cười, hai chân gã vẫn không giảm tốc độ, thấy những ngời đàng trước mỗi lúc một gần, hốt nhiên, chuyển qua một khúc quanh, hiện ra hai vách núi đối diện, đứng sừng sựng, đỉnh núi lừng lững xuyên mây bên trên, cao không biết dường nào!

- Đến Tây Thiên môn rồi! Tiếng Ngu Chiếu ồm ồm như lừa hí, - Đây là địa phận của Sơn Bộ, hãy chờ ta đến thăm hỏi họ mấy câu!

Hắn rảo bước, trèo lên sườn núi, cất tiếng gọi:

- Là Ngu Chiếu dưới này đây, vị nào đang ở trên ấy đấy?

Gã còn chưa dứt tiếng gọi, trên đỉnh núi ầm một tiếng sấm động, một tảng cự thạch lăn ào ào xuống, đánh xầm một tiếng, rơi cỡ một trượng trước mặt Ngu Chiếu, làm bụi đất đá bay mù mịt, mặt đất rung chuyển.

Ngu Chiếu thất kinh, lớn tiếng quát hỏi:

- Trên núi kia, làm gì vậy?

Một tiếng người sang sảng từ đỉnh núi truyền xuống:

- Ngu sư đệ, xin lỗi nhé, có lệnh Thành chủ, không cho các người vượt qua đây!

Tất cả mọi người dưới chân núi tái mặt, Ngu Chiếu cau mày, hắn chưa kịp trả lời, Tiên Bích đã gọi to:

- Là Lang sư huynh đấy, phải không?

Người trên đỉnh núi thở dài, trả lời:

- Chính thị Lang Toàn.

Tiên Bích hứ lạnh một tiếng, cô hỏi:

- Lang Toàn, huynh không biết Thôi sư huynh đã chết ra sao ư?

Lang Toàn đáp:

- Ta biết!

Tiên Bích hỏi:

- Nếu đã biết, sao còn cản trở bọn ta vậy?

Lang Toàn yên lặng một lúc, rồi buồn rầu nói:

- Gia sư không thức thời, tự người rước lấy cái chết, bọn ta thân phận tử đệ, phải lấy đó làm gương!

Tiên Bích sắc mặt tái nhợt, cô run rẩy toàn thân.

Tả Phi Khanh phất tay áo, lớn tiếng nói vọng lên:

- Lang sư huynh, ta trước giờ vẫn nể trọng huynh, huynh phải cư xử vậy, ắt có nỗi khổ tâm?

Giọng Lang Toàn chậm rãi đáp:

- Tả sư đệ, đừng nhắc lại chuyện trước nưã, Sơn Bộ chúng ta trên dưới trăm mạng người, tất cả đều muốn sống còn!

Ngu Chiếu tức bực:

- Vì cái gì thế? Lang Toàn, ta nể kính huynh một bậc hảo hán, sao giờ lại trở thành một kẻ hèn nhát tham sống sợ chết!

Lang Toàn im một lúc, rồi bảo:

- Sư đệ chưa vợ con, không cha mẹ, không anh em ruột thịt, làm sao đệ hiểu được những thống khổ bên trong?

Ngu Chiếu hứ lạnh, nổi giận:

- Nói tới nói lui, Ngu mỗ duy chỉ còn cách xông qua!

Lang Toàn thở một hơi dài, chậm chạp đáp:

- Được thôi! Lang mỗ lớn mật, xin lĩnh giáo thiên uy của Lôi Bộ!

Trước sau, Cốc Chẩn không nói một lời, chỉ quan sát địa hình, mắt thấy Ngu Chiếu hăm hở xông lên núi, gã bèn nói:

- Ngu huynh chậm đã!

Ngu Chiếu hỏi:

- Tại sao?

Cốc Chẩn cười cười:

- Một chặp đối thoại vừa qua của Sơn Bộ là tốt lắm đấy, Ngu huynh chớ nên nổi giận!

Ngu Chiếu nạt lại:

- Khăng khăng làm chó giữ cửa cho Vạn Quy Tàng thì tốt đẹp nỗi gì?

Tiên Bích lườm gã một phát, rồi bảo:

- Huynh chẳng hiểu rõ ý tứ câu nói của Cốc Chẩn! Lang Toàn nói năng một thôi như vậy, chẳng phải đã báo cho mình hay là Vạn Quy Tàng đang ở tại Tây Thành sao? Muội đã chỉ sợ nhất là bọn mình rượt lão trật hướng! Bây giờ mình biết lão đang ở Đế Hạ chi Đô, 'Mã Ảnh' mười phần, hết chín cũng ở đấy, chẳng phải là việc tốt đẹp hay sao?

Ngu Chiếu gãi gãi đầu, ngượng ngập nói:

- Lão tử chính đang đến đấy, Vạn Quy Tàng mà không lần mò tới, cái đó mới là lạ!

Tiên Bích nhạt giọng bảo gã:

- Huynh chỉ giỏi lớn lối! Bản mặt huynh bộ oai lắm đấy à! Vạn Quy Tàng muốn đi đâu, bộ lão phải dòm qua cái bản mặt huynh trước ư?

Cô còn chưa dứt lời, Ngu Chiếu đã hứ một tiếng!

Cốc Chẩn vui vẻ bảo:

- Đệ xem địa thế "Tây Thiên môn" cực hiểm trở, mình liều lĩnh xông vào e khó thành công, vậy cần phải dương đông kích tây, phải lấy bất ngờ để đoạt thắng lợi! Ngu huynh, Tiên Bích tỷ tỷ, để Lục Tiệm cùng đệ giả làm mũi chính, dũng mãnh xông lên, khinh công của Tả huynh cao siêu, hãy dùng làm kỳ binh, lén lút lên chiếm đỉnh núi

Tiên Bích giật mình, nói:

- Một mình Phi Khanh, sợ có quá yếu kém lắm không?

Cốc Chẩn đáp:

- Đã là kì binh, số ít người hay hơn dùng nhiều người!

Tiên Bích nhướng mày, cô đang định nói nữa, bỗng Ninh Ngưng rụt rè bàn vào:

- Để muội theo tiếp tay Tả bộ chủ, được không?

Cô trước giờ giữ im lặng đã quá lâu, đột nhiên lên tiếng, cô làm mọi người đưa mắt dòm vào.

Cốc Chẩn biết cô thần thông cao diệu, trong cả đoàn, chỉ xếp hạng dưới Lục Tiệm, vừa rồi, gã đã chẳng đề nghị cô, tại gã sợ quậy phải hũ giấm chua Diêu Tình, bây giờ thấy Diêu Tình tịnh không ý kiến, gã bèn gục gặc đầu, rồi quay sang bọn kiếp nô cùng hai cô Lan U, Thanh Nga, gã bảo:

- Các vị hãy lưu tại chỗ này chờ, nếu sau năm ngày mà không thấy bọn ta báo tin về, khỏi cần chờ thêm nữa!

Ý tứ câu nói thật rõ ràng, nếu sau năm ngày không có tin về, nghĩa là bọn họ đã sa vào độc thủ Vạn Quy Tàng, một khi Lục Tiệm chết đi, chúng kiếp nô cũng hết đường sống!

Lũ kiếp nô cùng Lan Thanh hai nữ tử tự hiểu thần thông kém cỏi, chuyến này, đi đường không cũng đã quá mệt mỏi rồi, họ lập tức gật đầu, sửa soạn đem hành lý lui về sau.

Lục Tiệm xóc xóc lại Diêu Tình trên lưng gã, nói:

- A Tình, chốc nữa hãy nhắm kín mắt, bất kể cô nghe động đậy gì, chớ có mở mắt ra!

Diêu Tình cười hì hì:

- Được thôi! Ta sẽ thừa dịp đánh một giấc trước, qua khỏi "Tây Thiên môn" rồi, ngươi sẽ đánh thức ta dậy!

Lục Tiệm cảm động, gã biết, qua câu nói đó, Diêu Tình đã phó thác sinh mệnh vào tay gã, bèn thấy lên tinh thần, gã chặt xuống một thân cây khô, vận chưởng tước hết cành lá, đẽo thành một đoản côn, rồi dấn lên vài bước, chợt gã ngoảnh nhìn lại, nói:

- Ninh cô nương, phải hết sức cẩn thận!

Câu nói chưa dứt, đầu vai gã nhói đau, nơi vết cắn, dấu răng nghiến vào hiện rõ rành rành.

Ninh Ngưng mắt đỏ hoe, cô chuyển thân, bước đi.

Diêu Tình hứ nhẹ một cái, bảo gã:

- Xú tiểu tử, đáng kiếp cho ngươi! Vỗ mông ngựa mà người ta đâu có thèm để ý!

Lục Tiệm cãi:

- Tôi đâu có vỗ mông ngựa đâu!

Diêu Tình vặc lại:

- Lại còn dám chối nữa kia!

Cô chưa nói hết, đã thấy gió bão nổi lên, Cốc Chẩn tiến ra mặt trước, Tiên Bích, Ngu Chiếu phải trái hai bên đàng sau, lập thành thế tam giác quây Lục, Diêu hai người vào giữa.

Tiên Bích nói to:

- Lục Tiệm, đệ lo bảo vệ Diêu Tình, chớ khá làm rộn!

Trong lòng cảm kích, Lục Tiệm vừa định cám ơn, bỗng đàng trước, có tiếng đá đổ ầm ầm, tựa hồ trời long đất lở, xầm xập tuôn xuống đầu cả bọn bốn người.

Cốc Chẩn dẫn đầu, vận dụng "Nhân khí" đến mức tuyệt đỉnh, gã khẽ né mình, lách vào hai khối đá, song chưởng cùng lúc sử Chu Lưu Thạch Kình, quạt về đàng sau, nghe loạt xoạt vài tiếng, hai khối cự thạch đã bị chấn vỡ nát, bắn tung ra, rồi rớt xuống thành hai đống đá vụn.

- Giỏi! - Ngu Chiếu kêu lên thán phục, không chịu kém, hắn ào ào tung song chưởng, hai đạo âm điện phá không bắn ra, nghe hai tiếng sấm động ầm ì, hai khối đá to đã bị đập vỡ.

- Bắc Lạc Sư Môn - tiếng Tiên Bích gọi như xoáy vào tai, con mèo Ba Tư trong lòng cô mở to mắt, cặp đồng tử của nó thay đổi vô tận.

Thân pháp Tiên Bích lanh lẹn quỷ mị, cô len lỏi xông pha giữa vùng trận địa những khối đá, nhuyễn kiếm trong tay cô phóng mạnh hàn quang, lưỡi gươm chỉ đông vạch tây, những khối đá phần bị làn kiếm đánh bạt ra, phần bị đập nát bay toán loạn.

Được ba người hộ vệ, Lục Tiệm lo bảo vệ Diêu Tình, gã tịnh không chút vội vã tham chiến, chỉ khi bị đá bắn vào hay khi thấy trận thế ba người khó bề phòng thủ, gã mới vung cây mộc côn ra, vận dụng phép "Thiên Kiếp Ngự binh", các khối đá bất luận lớn nhỏ ra sao, đều bị hút dính vào bổng, rồi lập tức bị gã điều động chuyển đẩy chúng sang hướng khác

Năm người coi nhẹ sống chết, đội trận mưa sấm sét của loạn thạch đá mà tiến lên, người Sơn Bộ trên đỉnh núi trông xuống, họ chẳng khỏi sinh lòng kinh sợ, khiếp phục, nhưng nếu không ngăn nổi năm người vượt qua Tây Thiên môn, họ sẽ bị Vạn Quy Tàng hành tội, sẽ nguy hại đến thân nhân, do đó họ không cách nào khác hơn là khuân đá ném xuống, chặn đường tiến của năm người, hy vọng năm người thấy khó mà rút lui! Họ nào biết được năm người ý chí đã định, không những không chùn chân lùi bước, mà lại còn xông pha mạnh bạo hơn lên.

Ngu Chiếu càng chiến đấu càng hăng máu, gã la lên:

- Số ít đá tảng vừa rồi không tính, bây giờ, bắt đầu tính số thành tích nhen!

Hai người ước hẹn như vậy xong, lập tức tách rời, di chuyển thân ảnh, xông vào các đám mưa đá tảng hò hét, bỏ mặc ngoài tai những lời cản ngăn của Tiên Bích, người nọ đếm:

- Hai tảng... Bốn tảng...

Lại nghe người kia kêu lên:

- Bốn tảng mà tính làm quái gì! Lão tử vừa chơi xong năm tảng đây, ha... tiểu tử ngươi đừng có mà ăn gian, đá có bị đập bể nát thì mới tính, ngươi đánh đấm như vậy mà cũng kể là đập bể nát sao? Khối đá tảng đó còn y nguyên, không sứt mẻ chút nào!

Lang Toàn còn nghĩ nhớ đến tình xưa, hắn dặn bảo tay chân Sơn Bộ hạ thủ lưu tình, chỉ lăn xuống những khối đá không lớn lắm, và cũng không dụng lực nhiều, đâu dè, Ngu Chiếu, Cốc Chẩn được đàng chân lân đằng đầu, hai người thị trận mưa đá tảng như trò đùa trẻ nít!

Lang Toàn nổi giận, hét lớn:

- Lôi Đế tử, ngươi chớ khá coi thường Sơn Bộ ta! Muốn được toàn mạng, hãy lui lại cho mau!

Ngu Chiếu cười ha hả:

- Mười hai tảng... Tên họ Lang kia, chỉ giỏi cái miệng, mười ba tảng... Sao ngươi mang họ Lang làm chi.. Ta thấy ngươi nên đổi qua họ Nương đi... Nương Toàn... Nương Toàn... Nương là từ Tiểu Nương, tiểu nương nương chỉ mong uốn gối cầu an toàn, thành ra có tên Toàn!

Cốc Chẩn đế thêm:

- Thì ra tinh những bọn tiểu nương uốn gối cầu an toàn... Hèn chi... Hèn chi...

Lang Toàn có công phu hàm dưỡng cao đến đâu đi nữa, khi nghe hai gã một xướng một hoạ, hắn nổi giận đến toé khói, sắc mặt tối xầm, hắn quát hỏi:

- Hỡi các anh em... Người ta mắng mình là tiểu nương uốn gối cầu an, các anh em nghĩ, mình phải làm sao đây?

Lũ đệ tử Sơn Bộ đều phẫn uất, đồng thanh la lớn:

- Côn Lôn Thạch pháo!

Nghe câu đó, Tiên Bích thầm kêu không xong, trận mưa đá đột nhiên ngừng rơi, từ đỉnh núi vọng xuống tiếng ầm ầm đinh tai, năm người ngước trông, thấy hai bên trên cao vách núi ẩn hiện mỗi bên năm cỗ đại cự thạch màu xanh loang loáng, sức nặng vạn cân, dù chưa lăn xuống, đã toát khí thế ngút trời, làm ngươi ta trông thấy mà nghẹt thở!

- Ngon há... - Cốc Chẩn chép miệng kêu - Xem chừng khó chơi rồi đây... Lão gấu họ Ngu kia, đánh bể một khối đó, tính cho ta bằng mười tảng đá, được không?

Ngu Chiếu tái mặt, cổ họng nghẹn tiếng, bây giờ, đừng nói hắn, ngay cả Lục Tiệm xuất thủ, có muốn chống đỡ một khối đá đó, là vô phương, chưa kể, năm người hiện đang ở giữa chừng núi, tiến lên, lui xuống đều không xong! Lập tức, họ cảm giác ruột gan quặn thắt ngược lên, chặn nghẹt cứng cổ họng.

Đúng lúc đó, trên đỉnh núi xảy ra một trường huyên náo, đôi mắt Cốc Chẩn loé sáng, gã hoa tay, mừng rỡ kêu:

- Kỳ binh đắc thủ rồi!

Nguyên lúc năm người xông xáo, Tả Phi Khanh cùng Ninh Ngưng âm thầm lẻn lên đỉnh, Tả Phi Khanh cưỡi gió bay lên, vượt dốc núi như đi đất bằng, Ninh Ngưng thi triển "Hỏa Thần ảnh", vừa dựa vào khinh công bản thân, vừa mượn lực của Tả Phi Khanh bám sát theo sau.

Đệ tử Sơn Bộ bị năm người bên dưới nói khích, đều đã cùng rủ nhau đi thôi động "Côn Lôn thạch pháo", cho đến khi hai người lên đến nơi, mới có kẻ phát giác ra họ, lên tiếng hô hoán, thì đã muộn rồi.

Hai người đáp được vào đỉnh núi, thả sức đấm đá. Tả Phi Khanh là chủ một bộ, thần thông Ninh Ngưng thì khỏi phải bàn, đệ tử Sơn Bộ tuy số đông, đụng phải hai cao thủ đó, làm sao địch cho lại.

Tả Phi Khanh mắt thấy Thạch pháo đang sắp sửa được lăn xuống, cao giọng bảo:

- Ninh cô nương, cầm tặc tiên cầm vương!

Vừa nói, gã vừa xông vào Lang Toàn. Ninh Ngưng tung mình chạy theo, vượt qua vài đệ tử Sơn bộ, tuy đến sau nhưng cô lại ra tay trước, tại ngang mặt Lang Toàn, cô huy động song thủ xuất chưởng.

Lang Toàn giơ tay nghênh tiếp, quyền chưởng vừa chạm nhau, Lang Toàn bỗng cảm giác một cỗ nhiệt kình truyền theo cánh tay gã xung thẳng vào tận ruột gan, gã không kìm được tiếng thét lớn, vừa tính lùi lại, đâu dè Tả Phi Khanh sớm đã phong toả ngả sau, Lang Toàn đang đau nhói tim gan, đã bị Tả Phi Khanh tóm lấy.

Tả Phi Khanh trợn mắt ra oai, dòm khắp đám đệ tử Sơn bộ, quát to:

- Đứa nào muốn sống, ngừng tay lại!

Thủ lãnh đã bị bắt, bọn đệ tử Sơn bộ đưa mắt ngó nhau, nhất thời không biết phải làm gì!

Lang Toàn nhìn thân thủ cả hai, hắn dư hiểu, có đem toàn bộ đệ tử hắn ra quyết chiến, cũng không sao chống chọi được, trong lòng nguội lạnh, hắn cười thảm, nói:

- Xong rồi! Tất cả nhận chịu số phận thôi!

Lũ đệ tử sững sờ, vài ba tên quỳ thụp xuống, khóc ầm lên, tiếng khóc đó truyền nhiễm, lây lan ra, chẳng mấy chốc, trên đỉnh núi ầm vang tiếng khóc lóc.

Trông thấy bọn đệ tử Sơn bộ người nào cũng khôi vĩ, hào sảng mà lúc này thảy đều khóc lóc thê thảm tựa hài nhi, Ninh Ngưng trong lòng hết sức kỳ lạ. Giọng kinh ngạc, Tả Phi Khanh hỏi:

- Lang Toàn, rốt cục, là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Mắt đỏ quạch, Lang Toàn thở dài:

- Cha mẹ, vợ con của tất cả chúng ta đều bị Vạn Quy Tàng giam giữ tại Ngọc Hòa cốc, do Ninh Bất Không cai quản, các người mà xông qua được Tây Thiên môn, mấy trăm mạng già trẻ đó sợ không giữ nổi!

Tả Phi Khanh thoáng tái mặt, gã im lặng hồi lâu, bỗng nghe Ninh Ngưng hỏi:

- Lang sư huynh, Ngọc Hòa cốc đi lối nào tới?

Lang Toàn hơi khựng, nói:

- Cứ đi về hướng tây nam là tới! Cô nương là?

Ninh Ngưng đáp:

- Tôi họ Ninh, gia phụ là Ninh Bất Không.

Lang Toàn thất kinh, đôi đầu quyền nắm chặt lại, gã cứng đờ cả người. Tất cả đệ tử Sơn bộ chăm chăm ngó cô, ánh mắt đượm vẻ thù hận.

Ninh Ngưng gượng cười, nói:

- Lang sư huynh, nhờ huynh dẫn đường muội đi Ngọc hòa cốc, được không?

Trong lòng ngờ vực, Lang Toàn lạnh lùng hỏi lại:

- Cô đi đến đấy làm gì?

Hắn chưa nói xong, đã thấy huyệt đạo sau lưng giải khai, Tả Phi Khanh rầu rĩ nói:

- Ninh sư muội, ta biết đường đến Ngọc Hòa cốc, để ta đưa muội đi.

Ninh Ngưng lắc đầu, trả lời:

- Đây là việc riêng trong nhà tiểu nữ, Tả sư huynh đi xuống núi gặp mấy người kia, tốt hơn!

Tả Phi Khanh đáp:

- Với muội, là việc riêng, với ta, đấy là việc của môn phái, huống chi, cứu giúp người khác, là bổn phận của hiệp giả, muội sao phân biệt việc riêng, việc chung?

Ninh Ngưng liếc nhìn gã, làn môi cô sẽ máy động, nhưng cuối cùng không thốt ra tiếng, cô xoay mình đi ra ven vách núi, phóng mắt nhìn xuống, thấy bọn Lục Tiệm năm người đã tranh thủ thời cơ, chạy ào như bay, tiến qua được một quãng đường khá dài.

Nhìn hình bóng năm người xa dần, Ninh Ngưng trong lòng rối ren, cô cũng không biết đó là vui hay buồn, cô hé nở một nét cười thảm, nói:

- Lang sư huynh cứ yên tâm, muội nhất định cứu gia quyến các vị ra bình an.

Nói xong, cô xoay mình, nhắm hướng nam ra đi, đám đệ tử Sơn bộ nhìn theo, miệng mồm há hốc vì kinh ngạc.

Xuống đến chân núi, Ninh Ngưng đi một chặp, đến trước chỗ rẽ nhiều nhánh đường, cô đang còn dụ dự chưa biết chọn lối nào, đang định cất bước, chợt cô nghe tiếng Tả Phi Khanh:

- Đi lối đó, nhầm rồi!

Ninh Ngưng chọn ngả khác, Tả Phi Khanh lại nói:

- Vẫn là sai!

Ninh Ngưng vừa tiếp tục chọn lối khác, Tả Phi Khanh lại thở dài:

- Muội vẫn khăng khăng, sao không chịu hỏi ta đi ngả đường nào thì đúng?

Ninh Ngưng ngoái đầu trông lại, không xa đàng sau cô, Tả Phi Khanh đứng đấy, áo bào trắng muốt, vẻ tiêu sái khoáng đạt, không chút tục khí thế gian, cô nhạt giọng đáp:

- Nếu huynh không thấy cần nói ra, việc gì muội phải hỏi!

Tả Phi Khanh dòm dòm cô, ước lượng, khoé mắt có chút cười cợt, vui vẻ bảo:

- Ninh cô nương, tâm tính muội cũng khá cao ngạo đấy!

Lòng có chút phật ý, Ninh Ngưng lạnh lùng bảo:

- Tâm tính muội thể nào, cũng chả liên quan gì tới huynh, Huynh không cần theo muội làm chi, tự muội cũng có cách tìm đến được Ngọc Hòa cốc.

Tả Phi Khanh lắc đầu nói:

- Vậy không được! Ta còn nợ muội một món nhân tình mà!

Ninh Ngưng nghi hoặc, hỏi:

- Nợ nhân tình nào?

Tả Phi Khanh đáp:

- Trên đảo Linh Miết, muội đã có thể một chưởng giết ta chết, mà lại rụt tay về, nói đúng ra, Tả mỗ hiện là du hồn dưới tay muội thôi!

Ninh Ngưng nét mặt hững hờ, cô lắc đầu, nói:

- Chuyện đó, muội đã sớm quên lãng, huynh không nợ nần gì muội cả!

Tả Phi Khanh gượng cười:

- Tả mỗ bình sinh rất chú trọng ân oán, muội tha ta một lần, là ta đã nợ muội một món nhân tình, chưa trả xong nợ, ta không thể để muội chết được!

Ninh Ngưng giật mình, cô hỏi:

- Sao huynh lại nói muội phải chết?

Tả Phi Khanh âm trầm nhìn sâu đáy mắt nàng, thở dài:

- Muội người tuy chưa chết, nhưng cõi lòng đã chết rồi!

Cảm giác ánh mắt nam tử này rọi thấu tâm can, bao nhiêu tâm sự cô đều bị gã thấu đáo, lòng Ninh Ngưng bất giác rudng động, cô cúi đầu. Nhìn thần tình cô u uất, gã rộ lên một mối đồng bệnh tương liên, bảo cô:

- Muội đang tuổi xuân, như hoa mới nở, đích xác là lúc đẹp nhất trong cuộc đời, sao muội khổ tâm chịu u uẩn tịch mịch vậy? Chuyến đi này, muội làm vì Lục Tiệm, hắn giữ một mối gắn bó sinh tử cùng Tình nha đầu, muội hà tất tự làm đau, làm khổ mình vì một khối tình vô vọng?

Ninh Ngưng sững sờ hồi lâu, đôi mắt nhìn về xa xăm, cô lầm thầm:

- Muội thực sự ngưỡng mộ Diêu cô nương, cô ấy đã liều mình cho Lục Tiệm, thế mà muội, dám cùng chết với y, muội không làm được!

Nói đến đấy, cô chợt nhận ra mình đã vô ý thổ lộ tâm sự cùng Tả Phi Khanh, lập tức gò má ửng hồng, ngước nhìn Tả Phi Khanh, cô hỏi:

- Tả sư huynh, huynh cùng Tiên Bích tỉ tỉ thì sao?

- Ta - Tả Phi Khanh hơi sững sờ, ánh mắt thoáng hiện một tia man mác, rồi gã gượng cười,đáp - Ta cũng không biết nó ra sao! Cái khổ nhất trên đời này, không gì hơn được uẩn tình đơn phương, chén ruợu đắng ấy ta đã uống suốt mười năm, ta hiểu rõ mùi vị nó ra sao! Ninh sư muội, vết xe đổ của ta muội đừng noi theo!

Ninh Ngưng rầu rĩ hỏi:

- Nói vậy, đã mười năm rồi, huynh vẫn còn không thôi đeo đuổi?

Tả Phi Khanh nhếch mép cười thảm, Ninh Ngưng liếc gã, cô lắc đầu:

- Huynh rõ ràng không thôi đeo đuổi, sao còn đi khuyên răn muội?

Làn mi trắng của Tả Phi Khanh hơi gợn lên, khoé miệng mím một nét cười buồn, gã rầu rầu đáp:

- Ừ đấy! Ta còn không dứt ra được, vậy đi khuyên muội ích gì?

Nói đến đấy, ánh mắt hai người giao nhau, cùng rộ lên trong lòng nỗi cám cảnh đồng bệnh tương lân.

Bỗng Tả Phi Khanh phất tay áo, lớn giọng:

- Để ta dẫn đường

Hắn cất bước đi trước, Ninh Ngưng lẳng lặng theo sau, giữa đất trời ảm đạm, trong tiếng gió tuyết reo vi vu, bóng hai thân ảnh người trước kẻ sau chập chùng vào một, tạo cảm giác mỗi lúc một thêm cô liêu.

Lúc họ đến Ngọc Hòa cốc, tuyết ngừng rơi, gió ngừng thổi, từ trong cốc từng chập thoát ra vài vừng hơi ấm, nơi cửa cốc mọc lưa thưa dăm ba vạt cỏ xanh xanh.

Ninh Ngưng tiến ra trước hai bước, cô cất tiếng gọi:

- Gia gia, cha có ở trong ấy không?

Trong cốc vụt có tiếng người "í" lên, rồi nghe giọng khàn khàn của Ninh Bất Không hỏi:

- Sao con đến đây làm gì? Ai đồng hành với con vậy?

Thầm phục nhĩ lực cao cường của Ninh Bất Không, Tả Phi Khanh lập tức nói:

- Ninh Bất Không, ông không nhận ra Tả mỗ sao?

Ninh Bất Không hứ một tiếng, hỏi lại:

- Phong Quân hầu, ngươi tại sao đi theo con gái ta? Đúng rồi, vì chuyện Sơn Bộ, phải không?

Tả Phi Khanh vui vẻ bảo:

- Phải chịu là ông có khôn lanh!

Ninh Bất Không thoảng một chút trầm ngâm, rồi cả tiếng nói:

- Phong Quân hầu, ngươi định dùng Ngưng nhi bắt bí lão phu à? Hừm... bảo cho ngươi hay, lão phu không dễ bị ngươi lung lạc đâu?

Ninh Ngưng nói:

- Gia gia, chuyện này Tả sư huynh vô can, chính là con gái cha muốn tự mình tìm đến đấy!

Ninh Bất Không trong lòng nghi hoặc, lão cười nhạt, bảo:

- Vậy thì tốt! Con vào cốc đi.

Ninh Ngưng rảo bước đi vào, bỗng thoảng một làn gió tạt ngang người, Tả Phi Khanh cũng bám sát đi theo cô. Ninh Ngưng không ngăn được tiếng kêu:

- Tả sư huynh?

Tả Phi Khanh cười nụ:

- Muội yên tâm, ta không xen vào việc nhà của muội là được!

Ninh Ngưng thầm hiểu hắn có ý muốn hộ vệ mình, không đành tâm từ chối hảo ý đó,cô thở hắt ra, đi hết một lối nhỏ rải đá dăm, bỗng nhìn thấy Ninh Bất Không ngồi trước cửa một thạch động, nắm trong tay một sợi thừng bện bằng giấy, đầu kia sợi thừng dòng qua cánh cửa sắt, chạy dài vào phía trong động.

Tả Phi Khanh nhỏ giọng:

- Tường vách trong thạch động này đều gia cố che chắn bằng sắt, nhắm đề phòng đệ tử Sơn bộ dụng Sơn kình phá vỡ vách đá.

Ninh Ngưng khẽ nhíu mày, đã nghe Ninh Bất Không cười ha hả, bảo:

- Phong Quân hầu, ngươi nói chưa hết đâu, bây giờ, không những vách che chắn bằng sắt, mà còn có chôn ngàn cân thuốc nổ, lão phu chỉ cần châm ngòi này một cái, cả trăm người trong động lập tức hoá tro bụi.

Vừa nói, lão vừa dùng ngón cái và ngón trỏ mân mê vào sợi dây ngòi nổ trong tay.

Ninh Ngưng cùng Tả Phi Khanh đều tái mặt, Ninh Ngưng nói:

- Cha ơi, trong động toàn là người già, đàn bà, trẻ con, họ vỗn không tội tình gì, sao cha lại làm khó dễ họ?

- Già cả, đàn bà, trẻ con? - Ninh Bất Không trầm giọng hứ, rồi thét lớn - Ngày đó, các gia đình Hoả bộ bị chết tại Lạc Nhạn Hạp chả phải là người già, đàn bà, con trẻ hay sao? Lũ chó chết Sơn Bộ nghe lời xúi giục đặt điều của Trầm Chu Hư, đã hại chết một số già trẻ, phụ nữ Hoả bộ mình, mẹ con cũng đã bị đá núi đè dập hai chân, rồi do đó chết đói, con quên cả rồi sao?

Ninh Ngưng chẳng khỏi bị ngẹn lời, cổ họng hầu tắt thở, cô khó khăn hô hấp hẳn đi.

Tả Phi Khanh trợn mi trợn mày, cả tiếng hỏi:

- Ninh Bất Không, ông thực tình định giết sạch hơn hai trăm mạng người này ư?

Ninh Bất Không cười cay nghiệt, đáp:

- Thấy hai người đến được đây, tất nhiên Sơn bộ đã không giữ nổi Tây Thiên môn, cái tội đó thực không nhỏ, khà khà... dòm theo tính cách xưa nay của Thành chủ, nếu không cho nổ chết tất cả, cũng phải có năm sáu chục người bị đầu lìa khỏi cổ!

Lão chưa dứt lời, từ đàng sau cửa sắt vọng ra tiếng trẻ khóc oà, lại có tiếng mẹ chúng dỗ dành con.

Ninh Ngưng nghe tiếng trẻ khóc, cô thấy mềm lòng, mắt cay cay, hầu như muốn đổ lệ.

Mặt mày giận dữ, Ninh Bất Không hét to:

- Khóc làm gì? Cấm khóc! Hễ còn khóc nưã, ta cho nổ chết ráo!

Tiếng trẻ khóc tắt nghẹn, chúng đã bị người lớn dùng tay bịt miệng.

Trng lòng Ninh Ngưng rối bời bời, cô chẳng nhịn được nữa, gọi to:

- Gia gia!

Ninh Bất Không khoát tay, quát cô:

- Câm miệng! Chẳng phải chuyện con xớ rớ vào!

Tả Phi Khanh trợn trừng đôi mắt, quát lại:

- Lão mù Ninh... Lão Ninh Bất Không kia, ông có còn là người nữa hay không?

Ninh Bất Không vụt cười rộ:

- Hỏi hay lắm! Nhiều năm nay rồi, Ninh mỗ chẳng còn là người nữa, đã là quỷ, là ma, là súc sinh!

Tự lão xưng làm ma quỷ súc sanh, Tả Phi Khanh thật hết đường chửi rủa lão. Ninh Ngưng trầm ngâm một hồi, cô bỗng ngẩng cao đầu, hỏi:

- Cha à... Trong Hỏa bộ có một thứ tâm pháp, có thể làm mình tự thiêu cháy thành lửa đỏ, đúng vậy không?

Ninh Bất Không nghe cô hỏi, lão hiểu ý. mặt sa sầm, lão bực tức:

- Mày hỏi cái đó làm gì? Hừm... Mày muốn bắt bí bố mày hả?

Ninh Ngưng lắc đầu, đáp:

- Trên đời này, con chỉ có duy nhất cha làm người thân, con yêu quý, con kính nể cha, nào dám bắt bí gì cha?

Ninh Bất Không nghe cô nói, sắc mặt dịu xuống, lão chậm rãi bảo:

- Câu nói đó, xem chừng còn có phần khá!

Ninh Ngưng thở dài, cô cười nhăn nhó:

- Nhưng bố sau này đeo hận thù nhiều quá, làm con không sao chịu nổi, không ngăn được chán ghét mấy cái thù hận của bố!

Ninh Bất Không hứ lạnh tanh, bảo:

- Con cứ tập chịu đựng riết... sẽ quen thôil!

Ninh Ngưng khẽ lắc đầu:

- Cha à.. Nếu cha tính hại chết những người đang giam trong động, con sẽ tự mình chết thiêu trước cho cha coi.

Ninh Bất Không giật mình, lão quát hỏi:

- Mày nói gì vậy? Nói lại ta nghe thử coi?

Ninh Ngưng hít vào một hơi dài, cô chậm rãi nói:

- Nếu cha mà hại chết những người trong động, con sẽ tự thiêu chết trước! Cha à, cha là người thân thiết nhất đời của con, cha làm gì đi nữa, con... con không thể đem lòng thù ghét cha được!

Dường như Ninh Bất Không có chút sững sờ, mắt lão thoáng thất thần, rồi lão nhỏ nhẻ hỏi:

- Con thù ghét ta?

Ninh Ngưng đáp:

- Đúng vậy! Nếu con phải nhìn cha giết hại những người già, đàn bà, trẻ con này, thể nào trong lòng con cũng sinh ra chán ghét cha, thà con chết trước đi, cho khỏi nhìn thấy, cho rồi!

Toàn thân Ninh Bất Không run lẩy bẩy, lão đứng bật dậy, thét hỏi

- Mày... Mày dám làm! Mày quên rồi sao, chính bọn chó lộn giống Sơn bộ đó đã hại chết mẹ đẻ mày kia mà!

Ninh Ngưng thê thảm một nét cười buồn, cô lắc đầu:

- Con đâu có quên! Nhưng mà... Con chưa biết qua hình dung mẹ con, không biết mẹ con dáng người ra sao, Chẳng lẽ mẹ cũng giống hệt cha, Cũng là ma.. là quỉ...?

- Câm miệng! - Mặt Ninh Bất Không xuất hiện nét co rúm, lão nghiến răng - Ngưng Nhi, mày có thể chán ghét tao, nhưng cấm mày vũ nhục mẹ mày!

Ninh Ngưng khẽ rùng mình, cô nhỏ nhẻ hỏi:

- Vậy mẹ con dáng người thế nào?

Ninh Bất Không trầm ngâm một hồi, lão ngẩng đầu, đồng tử đã bị huỷ hoại trong hốc mắt xoay chuyển một chặp, một lúc lâu sau, thoáng thấy nét vui mừng trên mặt, lão dịu giọng, nói nho nhỏ:

- Mẹ con, dáng người vô cùng xinh xắn, cũng hệt như con vậy, lòng dạ mẹ con rất mềm yếu, chẳng khác con mấy, cứ suốt ngày rủ rỉ khuyên ngăn ta đừng giết người, đừng tranh hơi, cứ cả ngày rỉ rả bên tai, làm người ta nghe mà phát rầu. Nhưng mà, đôi mắt mẹ con đẹp lắm, đen nhanh nhánh, long lanh như nước, ánh mắt mơ mòng, nhiều năm qua rồi, lúc sau này, có lúc ta quên mất hình dung mẹ con, nhưng ánh mắt đó, nó ghi khắc sâu vào tâm khảm, ta không sao quên được!

Nói ngang đấy, sắc mặt lão vụt biến chuyển, lớn giọng hỏi:

- Tả Phi Khanh, ngươi nói cho ta nghe đi, con gái ta, ánh mắt nó ra sao?

Tả Phi Khanh gượng cười, đáp:

- Mắt lệnh ái cũng đen nhánh, cũng ươn ướt, cũng mơ mòng! Bị ánh măt của cô nhìn vào xong, người ta như mất hồn mất vía!

- Vậy là y chang! - Ninh Bất Không khóai chí, cười mủm mỉm, rồi vỗ tay - Quả nhiên, quả nhiên...

Ninh Ngưng thở ra:

- Cha ơi! Giả thử mẹ còn sống, nếu mẹ thấy cha như hiện giờ, mẹ sẽ nói sao?

Ninh Bất Không thất kinh, lão ngã bệt xuống, lẩm nhẩm:

- Nàng... Nàng rồi sẽ nói sao?

Ninh Ngưng thở ra:

- Nếu mà mẹ như vậy, thể nào mẹ cũng đau lòng muốn chết! - Nói ngang đấy, cô tiến tới một bước, chằm chằm nhìn vào ông bố, rành rẽ từng tiếng một - Cha à...Hoặc là con tự thiêu mà chết, hoặc là cha thả hết những người già cả yếu đuối này ra! Hai đường đó, cha chọn lấy một!
Bình Luận (0)
Comment