Thương Hải Hồ Điệp

Chương 13

——– Bánh bao ngốc, ngươi rốt cuộc vẫn tới.

——– Cố Tích Triều, ngươi không sao chứ?

___

Tim nến đã hơi dài, ánh nến bắt đầu chớp tắt bất an, hỏa quang lay động phản chiếu vào mắt Dương Vô Tà, đảo loạn mâu sắc trầm tĩnh.

Dương Vô Tà bỗng nhiên phá lên cười, cười đến đột ngột, cũng cười đến cực kỳ sảng khoái.

“Tiên sinh cảm thấy lời Lôi Thuần nói đều là trò cười?” Tiếng cười không chút cố kỵ của Dương Vô Tà có vẻ đã chọc giận Lôi Thuần.

Dương Vô Tà quay sang nhìn Lôi Thuần, cười nói: “Vô Tà chỉ là đang cười Lôi đường chủ nhìn lầm người, cư nhiên đem một thư sinh vô dụng lên bàn thờ cung phụng. Tệ nhân chỉ là thư sinh tầm thường, vừa không có tướng tài vừa không có địa vị, tuy được Lôi đường chủ xem trọng, nhưng cũng tự biết không có bản lĩnh chưởng quản Kim Phong Tế Vũ Lâu, chỉ biết tận nhân lực nghe thiên mệnh. Nếu như Kim Phong Tế Vũ Lâu khí số sắp hết, Dương Vô Tà cũng phải bó tay.”

Còn gì để nói nữa? Đã tận tình khuyên bảo ra sức thuyết phục như vậy, cuối cùng lại bị cự tuyệt đến nửa điểm cơ hội cũng không có. Dương Vô Tà một phen khước từ khiến một nữ tử thùy mị như Lôi Thuần cũng nhịn không được có chút tức giận. Nàng vốn rất đẹp, ngay cả nổi giận cũng có một loại phong tình khó tả.

Hừ lạnh một tiếng, nàng đứng phắt lên nói: “Nếu tiên sinh tâm ý đã quyết, Lôi Thuần cũng không tiện cưỡng cầu……”

Âm cuối của nàng chưa dứt, đã bị át đi bởi một tràng tiếng đập cửa gấp gáp, ngoài cửa một thanh âm lập tức vang lên: “Đường chủ, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo!”

Cửa mở, gã đao thủ như tiêu thương nọ liền đứng trước mặt Lôi Thuần: “Có huynh đệ ở phố Hồng Y say rượu gây sự, phóng hỏa thiêu hủy Phi Hồng đường!”

Nghe vậy, sắc mặt Lôi Thuần không khỏi lạnh đi. Phi Hồng đường là một câu lan viện, là sản nghiệp của Phương tiểu Hầu gia Phương Ứng Khán, đốt Phi Hồng đường há chẳng phải vô ý chọc tới Huyết Hà thần kiếm nổi tiếng tiếu lí tàng đao? Lôi Thuần thậm chí đã nghĩ ngay đến cặp mắt luôn mang theo ý cười lạnh băng của người nọ.

“Dương Vô Tà!” Rống giận quay lại, Lôi Thuần hai mắt đều dấy lên hai ngọn u hỏa, “Là chuyện tốt ông làm đúng không?!”

“Lôi đường chủ nói thế là có ý gì?” Dương Vô Tà nụ cười chưa phai, vẻ mặt vô tội nghênh đón lời chất vấn của Lôi Thuần.

Cho dù đoán được là Dương Vô Tà gây nên thì đã sao? Không bằng không chứng lấy đâu ra cáo buộc? Lôi Thuần không ngu đến mức khiêu hấn trên lãnh địa của người khác.

Miễn cưỡng câu ra một mạt tiếu ý, Lôi Thuần ôn hòa nói: “Kế vây Nguỵ cứu Triệu của tiên sinh quả nhiên cao minh, Lôi Thuần cam bái hạ phong! Lần này gặp mặt chưa đủ vui, cũng may ngày tháng còn dài, Lôi Thuần tạm cáo từ.” Trong lòng tuy oán hận, Lôi Thuần vẫn giữ khí độ, thi lễ xong xoay người định đi.

“Vô Tà còn có đôi lời kính dâng.” Thanh âm Dương Vô Tà tức thời vang lên từ đằng sau.

Cũng không quay lại, Lôi Thuần đứng yên tại chỗ lắng nghe.

“Tô lâu chủ tuy đã mất, nhưng hồn thiêng vẫn còn! Tòa lâu này chính là nơi ký thác tinh thần của ngài ấy, khoan nói Thích lâu chủ tại vị Dương Vô Tà còn sống, cho dù Kim Phong Tế Vũ Lâu chỉ còn lại một người, cũng tuyệt không cho phép kẻ khác tới khinh nhục! Nhất là Lôi cô nương!”

Dương Vô Tà thanh âm không cao cũng không kích động, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều như đao kiếm giao kích, lanh lảnh hữu lực. Mà những lời này cũng đánh trúng chỗ đau của Lôi Thuần, khiến nàng bàng hoàng từ tận đáy lòng. Một tiếng ‘Lôi cô nương’ dẫn ký ức nàng trở về tình cảnh năm đó Tô Mộng Chẩm nói lời giã biệt sau cùng, “Ta đã biết trước nàng hạ độc trong thuốc của ta, nhưng ta vẫn uống, bởi vì ta không nỡ nhìn nàng ngày càng héo hon. Ta không hận nàng, ta chỉ hận mình không thể yêu nàng được nữa.”

——— Ta không hận nàng, ta chỉ hận mình không thể yêu nàng được nữa! Tình sâu duyên cạn, hóa ra khi ấy ta dụng tình với chàng cũng quá cạn… cạn đến nỗi hôm nay hối tiếc không kịp.

Một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống, như một ngôi sao băng chợt lóe rồi biến mất trong màn đêm.

Đợi ngước mắt, trên mặt Lôi Thuần đã không thấy bất cứ tình tự nào.

“Nói hay lắm! Nếu chư vị ở Kim Phong Tế Vũ Lâu đã muốn chết kiểu anh hùng, Lôi Thuần đương nhiên chấp thuận!”

Không có kim qua thiết mã, nàng vẫn mệnh định tử chiến sa trường, đây là số phận của nàng, cũng là của Thích Thiếu Thương lẫn Dương Vô Tà, họ đều không có lựa chọn khác.

Mắt thấy bóng dáng Lôi Thuần hòa vào màn đêm, Dương Vô Tà lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Dù chưa động binh đao, buổi nói chuyện của đêm nay vẫn như cao thủ chân chính đối trận, lao tâm, lao lực, lao trí.

—————- Xem ra Thái Kinh đã chuẩn bị phát động thế công. Thích lâu chủ có bình an thoát hiểm hay không? Kim Phong Tế Vũ Lâu có vượt qua được kiếp nạn này hay không? Mọi chuyện đều khó bề nói trước được.

Từ ngày quen biết Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương mới hiểu thế nào là một khắc cũng không được yên thân. Chẳng qua chỉ ra ngoài chốc lát, quay về khách điếm thì, người nọ đã biến mắt, cùng lúc bặt tăm, còn có Long Tập Phong.

Không phải vô cớ biến mất, mà là bị bắt. Thích Thiếu Thương vừa đẩy cửa vào liền thấy cả phòng bừa bộn cùng thanh Tinh Ngân im lìm vắt ngang bên cửa sổ.

“Cố Tích Triều!” Lòng lạnh đi, tay túm vạt áo buông lỏng, mấy trái lê mọng nước bọc trong áo rơi xuống đất lăn lông lốc.

Cố Tích Triều không có ở đây. Trong phòng bàn ghế lộn xộn, trên cửa sổ còn cắm xiên một mũi tên tinh xảo, chính là Tam tâm nhị ý tiễn của Long Tập Phong, song cửa nứt vỡ, đuôi tên bị ám khí cắt đứt, có thể thấy trước khi họ bị bắt từng diễn ra một hồi giao tranh kịch liệt.

Thích Thiếu Thương vội bước đến cửa sổ quan sát bên ngoài, đập vào mắt chỉ có người qua đường vội vội vàng vàng trở về nhà cùng tàn dư của ánh hoàng hôn.

Lúc thu hồi tầm mắt, chợt phát hiện một mảnh giấy khảm trên bức tường đối diện. Đó là lưu thư, đối phương để lại thư cho hắn!

Dụng lực bẻ song, Thích Thiếu Thương bay vút ra ngoài cửa sổ, hai ngón tay kẹp lấy ám khí cố định lá thư, mũi chân điểm nhẹ lên tường thoắt cái lộn trở về phòng, đến đi như gió, dù trên đường có người trông thấy, e rằng cũng nghĩ mình vừa thấy một con đại bàng màu trắng.

Quả nhiên là lưu thư. Bên trên qua loa viết sáu chữ “Canh một đêm nay Quỷ Sơn” (canh 1 tương đương 8h tối), không bình thường chính là thứ găm tờ giấy lên tường. Một thanh phi đao, màu vàng sáng, mỏng như giấy, chính là ám khí đả thương Cố Tích Triều trước đó.

“Chỉ Túy Kim Mê?!” Thốt ra bốn chữ này, Thích Thiếu Thương đồng tử co rút một trận ——– Quả nhiên là bọn chúng. Lần trước đả thương, lần này bắt người, thì ra mục tiêu của bọn chúng là mình! Người bọn chúng muốn giết là mình!

Trong lòng đã rõ đáp án, Thích Thiếu Thương trái lại yên tâm. Nếu mục tiêu của Chỉ Túy Kim Mê chỉ là mình, bọn chúng ắt sẽ không tổn hại đến Cố Tích Triều và Long Tập Phong.

Ánh mắt lại dừng trên Tinh Ngân kiếm, kiếm bọc trong vải như một người kín tiếng im lặng nhìn hắn.

Thích Thiếu Thương đột nhiên nảy sinh bất an. Trong phòng có dấu vết Long Tập Phong đấu với người khác, nhưng không lưu lại dấu vết của Cố Tích Triều, là kẻ địch ập đến khi y chưa tỉnh dậy, hay là lúc đó y căn bản không có sức lực để phản kích?

Tay cầm thân kiếm, Thích Thiếu Thương vừa nhấc nó lên liền phát hiện bí mật bị che dưới kiếm.

Đó là một hình vẽ, là ký hiệu do ngón tay thấm máu vẽ lại trên chiếc bàn gỗ! Máu đã khô, nhưng hình vẽ vẫn có thể nhìn rõ, chỉ có hai nét, hai bên trái phải đá xéo lên, nhưng cực kỳ giống hình ưng.

Thích Thiếu Thương hô hấp đình trệ, sắc mặt không khỏi ngưng trọng.

——— Máu này là của Cố Tích Triều? Hắn bị thương?! Không biết thương thế ra sao… Đây là ký hiệu hắn để lại, có ngụ ý gì?

Trong đầu nghi vấn trùng trùng, trong mắt Thích Thiếu Thương chỉ tràn ngập hình vẽ kỳ lạ trên chiếc bàn, ngón tay bất giác họa theo hình vẽ, một lần lại một lần, hình vẽ dần phai mờ, đầu ngón tay Thích Thiếu Thương cũng nhuốm thành màu đỏ, đỏ thẫm, màu máu.

Trong lòng phát lãnh, Thích Thiếu Thương thốt nhiên nghĩ đến một điều gì đó.

Quỷ Sơn là một bãi tha ma, vốn là vùng núi hoang vu ngoài trấn Bố Y, bởi chôn cất vô số linh hồn nên có cái tên này. Bên dưới những nắm mồ như bánh màu thầu kia chính là những kẻ xa xứ không ai nhận xác. Có thương lái, có thư sinh, có người giang hồ, có tù phạm. Thế nhưng, bất kể sinh tiền họ là người thế nào, đã làm gì, chết ở đây chỉ có thể có một manh chiếu, một nắm đất nâu, không bia không tên, trầm tịch quạnh quẽ.

Đêm tối, sương mù như khói phủ, Thích Thiếu Thương đúng giờ một người một ngựa xuất hiện dưới chân núi Quỷ Sơn. Nghênh tiếp hắn không phải đèn đuốc sáng rực như ban ngày cũng không phải đại trận thiên quân vạn mã, nguyên ngọn núi ngoại trừ bóng cây âm u chỉ có vài ba đốm lửa ma trơi hăng hái lập lòe, bốn bề tĩnh lặng, tĩnh lặng đến quỷ dị, Thích Thiếu Thương biết nơi thoạt nhìn yên bình này nhất định đã bố trí thiên la địa võng chờ hầu hạ hắn.

“Thích Thiếu Thương đã đến, thỉnh các vị hiện thân!” Gió xào xạc, tay áo tung bay, đứng giữa một đống mồ cao giọng gọi, thanh âm Thích Thiếu Thương phát từ đan điền, khuếch tán khắp Quỷ Sơn, chấn kinh cả bầy quạ.

Lời vừa dứt, một tràng tiếng mưa như bao trùm thiên địa lập tức giáng xuống đỉnh đầu. Trên đầu là bầu trời, bầu trời có trăng, trăng lồng khói lạnh, ngay lúc hắn ngẩng đầu, ánh trăng mờ bị một mảnh vàng chói che khuất, kim quang rợp trời, trút xuống như mưa. Đó là vô số lưỡi đao mỏng màu vàng óng ánh! Trời hạ mưa đao, thế tới hung hãn như muốn đóng Thích Thiếu Thương xuống đất.

Trời tự nhiên sẽ không đổ mưa đao, khiến trời đổ mưa đao chỉ có con người. Nói cách khác, có người ẩn nấp bất ngờ tấn công muốn Thích Thiếu Thương chết dưới vạn đao.

Ai có thể đối mặt với đòn tập kích đột ngột mà vẫn vững vàng như Thái Sơn? Ai có thể dùng sức một người đối kháng hàng ngàn lưỡi đao giáng xuống từ trên trời? Ai có thể hóa giải nguy cơ này? Ai có thể toàn thân tránh thoát?

Thích Thiếu Thương có thể.

Khi mưa đao ập xuống, Thích Thiếu Thương cũng cùng lúc xuất thủ. Hắn không tung chưởng cũng không rút Nghịch Thủy Hàn, mà giơ một chiếc ô, một chiếc ô giấy dầu cực bình thường.

Ô che được mưa lẽ nào cản được đao? Đừng nói một chiếc ô giấy dầu, cho dù là ô sắt cũng không cản nổi lưỡi đao chế từ thép tốt. Chẳng lẽ đây là hành động hồ đồ dưới tình thế cấp bách của Thích Thiếu Thương?

Đương nhiên không phải.

Ô vừa bung liền xoay tròn, ban đầu như chong chóng, sau dần thành con quay, đến khi mưa đao rơi xuống, chiếc ô đã xoay tròn đến khó phân biệt được hình dạng, chỉ thấy cát đá mịt mù, cây nghiêng lá rụng, kim đao đánh trúng ô phát ra tiếng kim thiết va chạm. Đao bị bắn văng bốn phía, chưa nói xuyên qua ô đâm vào người, ngay cả áp sát cũng không thể.

Dưới ánh trăng mông lung, hàng ngàn nắm mồ nhất thời ánh vàng lấp lánh, như thịnh thế pháo hoa nở rộ.

Trận mưa đao trút hết, tiếp đó truyền đến tiếng cười khó nghe như kền kền kêu: “Không hổ là Cửu Hiện Thần Long! Thích đại hiệp dùng một chiếc ô phá giải đao trận của Đường Túy ta, nội lực thâm hậu, quả thực mở mang tầm mắt!” Âm cuối vừa dứt, thân ảnh thấp bé màu vàng như con dơi từ trên ngọn cây đáp xuống trước mặt Thích Thiếu Thương.

“Không dám.” Đáp trả không khách sáo, ném ô trong tay, Thích Thiếu Thương khí định thần nhàn chắp tay đứng. Tóc áo không rối, biểu tình bình tĩnh, phảng phất trận chiến sinh tử vừa rồi với hắn mà nói chỉ là trò chơi để khởi động.

“Chỉ đao của Đường Túy, kim võng của Đường Mê trên giang hồ được xưng là thiên la địa võng chém quỷ trói thần, nếu hai người liên thủ, Thích mỗ cũng chưa hẳn có thể thoát thân.” Tuy đang nói với Đường Túy trước mặt, hai tai Thích Thiếu Thương nhưng đã nắm bắt động tĩnh xung quanh, tay phải sau lưng siết chặt, chuẩn bị giao đấu.

Trong tiếng bước chân giẫm trên lá cây sột soạt, một giọng nói khác vang lên từ sau một nắm mồ vô danh: “Chuyện không nắm chắc, tỷ muội bọn ta tuyệt đối không làm. Nếu bọn ta liên thủ một kích không giết được ngươi, ngược lại bị ngươi khống chế, há chẳng phải ngay cả bước tiếp theo cũng không thể thi triển sao?”

Một ánh lửa bùng lên theo giọng nói của người này, Quỷ Sơn nguyên bản âm trầm chết chóc đột nhiên xuất hiện hơn mười hắc y nhân bịt mặt, trang phục bó sát, dùng thế hình cánh nhạn bao vây hai bên Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương từ nhịp bước cùng khí tức của bọn họ, đoán được những kẻ này võ công đều không tầm thường. Hiện tại Chỉ Túy Kim Mê cũng đã đứng trước mặt hắn.

Mang dáng dấp hài đồng, mặt mũi lại dữ tợn đáng sợ. Một người lưng vác một cái bọc to tướng, một người hông đeo vài chiếc túi da hươu, cả hai đều kim y như giáp, phản chiếu ánh lửa càng lóa mắt.

Nằm ngoài dự liệu.

Thích Thiếu Thương không khỏi có điểm sửng sốt, hắn không ngờ Đường môn thánh thủ Chỉ Túy Kim Mê giang hồ nghe danh liền biến sắc lại là hai nữ tử diện mạo xấu xí khó tả. Nhìn bọn họ, Thích Thiếu Thương rốt cuộc thêm tin lời Cố Tích Triều rằng “Chỉ Túy Kim Mê cố ý muốn giết Đường Mị”. Lòng đố kỵ của nữ nhân vốn đã đáng sợ, lòng đố kỵ của nữ nhân có bản lĩnh càng như nọc độc của rắn, một khi lan tràn, chỉ có đường chết.

Trong lòng thở dài, Thích Thiếu Thương nhất thời không biết nên thương hại hay khinh thường hai người trước mắt đây.

“Nghe đại danh của Thích đại hiệp đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên khí thế lẫm liệt, khí độ bất phàm!” Đường Mê vác cái bọc lớn trên tấm lưng gù cười ha hả, ánh mắt trắng trợn quan sát Thích Thiếu Thương từ trên xuống dưới.

Hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, gặp qua vô số đại nhân vật tiểu hiệp khách, nhưng Đường Mê xưa nay chưa từng thấy một đôi mắt sáng như vậy. Không đơn thuần vô tri như mới bước vào giang hồ, cũng không mang lão luyện trải bao tang thương, đôi mắt đó trong trẻo nhưng sắc bén, tựa một thanh bảo kiếm, trải qua nung đúc khốc liệt nhất để rồi hiển lộ quang hoa chói lọi. Đứng trong gió đêm, bóng tối sau lưng, người kia như ngọn núi cao, không lo không sợ, sừng sững hùng vĩ, đó là khí thế, khí độ, khí phách, khí khái của anh hùng, khiến người không khỏi sinh lòng kính nể.

“Hai người họ ở đâu?” Vào thẳng vấn đề, ánh mắt của Đường Mê khiến toàn thân Thích Thiếu Thương đều không thoải mái.

“Thích đại hiệp yên tâm, bằng hữu của ngươi vẫn lông tóc vô thương.” Đường Mê dứt lời phất tay một cái, lập tức có ánh lửa lóe lên từ chỗ tối. Càng lúc càng gần, chính là Cố Tích Triều hai tay trói sau lưng bị đẩy tới phía trước.

Không  biết là do ánh lửa chiếu hay do nguyên nhân khác, Thích Thiếu Thương khi nhìn thấy Cố Tích Triều, ánh mắt không khỏi gợn sóng, bảy phần mững rỡ, ba phần áy náy.

Người kia nhìn có vẻ tiều tụy suy yếu. Sắc mặt vẫn tái nhợt, môi cũng không thấy huyết sắc, tóc áo bay trong gió đêm, thân thể y dường như cũng lung lay theo gió, đứng không vững. Thế nhưng, thần sắc y vẫn kiêu ngạo trước sau như một. Hơi hất cằm, mím môi, đôi mắt lạnh lùng ngay cả ánh lửa cũng không thể sưởi ấm nhưng khi trông thấy Thích Thiếu Thương lại mơ hồ hiện lên tiếu ý. Đó là cười nhạo không ngoài dự liệu, mà cũng hàm chứa cảm động ấm áp vô pháp che giấu.

——– Bánh bao ngốc, ngươi rốt cuộc vẫn tới.

——– Cố Tích Triều, ngươi không sao chứ?

Bốn mắt nhìn nhau, lời đến bờ môi lại không thể bật ra, Cố Tích Triều huyệt đạo bị phong bế không thể mở miệng, Thích Thiếu Thương cũng sợ mình bất cẩn sẽ hại Cố Tích Triều gặp nguy hiểm khôn lường. Mục quang vừa tiếp xúc liền tách đi, dù không nói, tâm ý đôi bên đều hiểu rõ.

Dời ánh mắt, Cố Tích Triều nhìn trời, Thích Thiếu Thương nhìn Chỉ Túy Kim Mê.

“Long cô nương đâu?” Dù sao cũng là người trợ giúp do Thiết Thủ mời tới, vả lại bất luận nàng ta có giúp được gì hay không, chỉ dựa vào thân phận cùng ý đồ của nàng, Thích Thiếu Thương không thể bỏ mặc nàng không lo.

Đường Mê lại phất tay lần nữa, ánh lửa vụt sáng dưới gốc đại thụ xa hơn trượng, một bạch y nhân bị treo ngược trên cây. Tóc rũ xuống che khuất gương mặt, Thích Thiếu Thương chỉ có thể từ vóc dáng cùng phục sức trên người khẳng định nàng chính là Long Tập Phong.

“Long cô nương!” Thích Thiếu Thương cao giọng gọi, Long Tập Phong nhưng không có chút động tĩnh.

“Thích đại hiệp không cần gọi, cô ta bị điểm huyệt, dù có nghe cũng không đáp lại ngươi.” Đường Túy bên cạnh nói.

Trói Cố Tích Triều cùng Long Tập Phong ở hai nơi cách xa nhau, Chỉ Túy Kim Mê ý đồ khống chế hành động Thích Thiếu Thương, cho dù người có võ công cao đến mấy cũng không thể nào trong cùng một lúc cứu hai người cách xa hơn trượng.

“Các vị bắt họ đơn giản muốn Thích mỗ lộ diện, hiện tại Thích mỗ đã tới đây, mong các vị thả hai người họ.” Đưa mắt nhìn hai nữ nhân như ma quỷ phía đối diện, sắc mặt Thích Thiếu Thương cũng ngưng trọng hẳn đi.

“Thích đại hiệp có biết bọn ta lãng phí tâm tư mời ngươi đến đây, là vì chuyện gì không?” Ngắm nghía một thanh chỉ đao, Đường Túy cười híp cả cặp mắt đậu xanh.

Thích Thiếu Thương thản nhiên cười nói: “Chẳng qua là vì cái mạng này của tại hạ.”

Từ ngày bắt đầu bước chân vào giang hồ người muốn mạng hắn không bao giờ ngừng dù chỉ một ngày, đối với Thích Thiếu Thương mà nói đã không còn ly kỳ hiếm lạ.

“Quả nhiên là người thông minh, vậy Thích đại hiệp có sẵn lòng dùng mạng của mình đổi lấy bình an của hai người họ?”

“Đồng ý.” Thích Thiếu Thương không hề suy nghĩ đáp ngay lập tức.

Đáp án này khiến Đường Mê có phần hứng thú: “Theo ta được biết, ngươi với ả kia quen biết không lâu, còn với Cố Tích Triều này lại có thù không đội trời chung, tại sao chịu vì bọn họ bỏ cả tính mạng?”

Thích Thiếu Thương nghiêm mặt nói: “Người dưng cũng được, kẻ thù cũng được, Thích mỗ đã đáp ứng phải bảo vệ họ, sẽ không để họ chịu bất kỳ tổn thương nào, vô luận là gì, chỉ cần Thích mỗ làm được, đương nhiên sẽ làm.”

Đường Mê nghe vậy vỗ tay cười to nhìn Đường Túy nói: “Quả là đại hiệp đại nhân đại nghĩa! Ta từng nói gì nhỉ, trên đời luôn tồn tại những tên ngốc như thế này.” Trong giọng cười chói tai như tiếng cú ăn đêm kia, ánh mắt Cố Tích Triều dần trở nên ảm đạm.

———– “Thích mỗ đã đáp ứng phải bảo vệ bọn họ, sẽ không để bọn họ chịu bất kỳ tổn thương nào.” Trái tim như bị gai nhọn đâm trúng, đau nhói một trận.

———– Thích Thiếu Thương, ngươi đúng là tên ngốc hết thuốc chữa!
Bình Luận (0)
Comment