Vu Tiểu Hải nhìn trúng một căn hộ nằm ở khu Trưởng Ninh.
Mấy khu nhà xây từ thời chế độ cũ tuy kết cấu không được tốt lắm nhưng lại nằm quay mặt về hướng nam, ánh mặt trời chiếu khắp rọi, cư xá rất yên tĩnh.
Ra giá ba mươi lăm vạn, Vu Tiểu Hải nói “Đùa à.”
Người môi giới bất động sản tính tình khá kiên nhẫn, “Vu tiên sinh ngài biết đó, bây giờ giá cả nhà đất đều như vậy, loại căn hộ gồm hai phòng ở thế này đang được ưa chuộng lắm đấy.”
Cuối cùng thành giao, giá ba mươi ba vạn năm trăm, Vu Tiểu Hải ký tên thanh toán tiền xong, trong sổ tiết kiệm chỉ còn dư sáu trăm ba mươi ngàn.
Vu Tiểu Hải lúc này lục phủ ngũ tạng bắt đầu đau đớn, như con ngựa hoang thoát cương hối hận. Hắn còn chưa có đến rạp hát lớn xem Mị Ảnh hát đâu, còn chưa có đến Hằng Long ăn tôm hùm đâu, còn chưa có mua âu phục hiệu Armani đâu, liều chết vắt kiệt sức ra làm việc bốn năm, bây giờ cái gì cũng chưa tận hưởng.
Hắn cũng chưa xem phim nhập khẩu, cũng chưa từng đặt chân tới toàn nhà cao nhất. Trời đất chung quanh một mảnh hôn ám a… hôn ám….
Ngồi xổm bên vỉa hè, Vu Tiểu Hải nhìn chung quanh, bình thường một đống người đứng bán đĩa phim dạo, thời điểm hắn cần an ủi thì một mống cũng không có.
Di động vang lên, là thanh âm của Aro, Vu Tiểu Hải hưng phấn kêu lên, đã lâu không nói chuyện.
“Bao giờ thì cậu về a, con tớ cũng được hai tuổi rồi, cậu thì một lần cũng chẳng gặp được, còn cha nuôi cái gì.”
“Hắc hắc.”
“Đừng có giả ngu. Năm nay có về ăn tết không?”
“…… Ừm, Aro, tớ mới mua một căn hộ.”
“Tiểu tử này có tiền đồ a, ai mà không biết nhà cửa ở Thượng Hải đắt đỏ.”
“Cũng không có gì hay, căn hộ hai phòng thôi.”
“Kia so với không có là ngon rồi. Sau này đến Thượng Hải có chỗ đặt chân a.” Aro cao hứng kêu.
“Nhưng tớ tặng người ta rồi.”
“…… Con mẹ nó cậu chém gió à!”
“Thật mà, hiện tại tớ không một xu dính túi, nghèo kiết xác rồi.”
“Vậy thì trở về đi! Anh đây sẽ tự mình xuống bếp làm cơm cho chú em.”
Vu Tiểu Hải lắc lư lắc lư, không hiểu sao lại đứng trước quán mì thịt bò kia, hắn đi vào kêu ba xuất, sau đó ngồi chờ.
Di động lại vang, hắn nhấc máy.
“………… Vu Tiểu Hải.”
“…… Ừm.”
“Cậu có ý tứ gì!”
“A?”
“Còn giả ngu! Cậu chuyển phát nhanh đưa chìa khóa gì cho tôi thế! Không phải cậu chuyển nhà à?”
“Chu Quần.”
“Cái gì.”
“Đừng ngắt lời, hãy nghe tôi nói.” Vu Tiểu Hải trầm mặc trong chốc lát, “Tôi mua một căn hộ cho anh, địa chỉ thì hai ngày nữa tôi gửi sau. Anh cố tìm một cô gái tốt mà kết hôn.”
“Vu Tiểu Hải, cậu……”
“Xin anh đừng ngắt lời.” Vu Tiểu Hải hét lên, “Đừng chỉ chú ý đến vẻ bề ngoài, nên tìm ai hiền lành an phận một chút, tính tình tốt một chút, tốt nhất là chịu được cái tính hay cắn loạn của anh. Phòng ở cũng không lớn lắm, hai người cũng đủ ở, sau này sinh con anh lại tính tiếp nhé, bây giờ tạm thời anh cứ cho thuê kiếm chút tiền, chờ về sau cuộc sống ổn định thì giả bộ sửa. Đối xử với ba mẹ anh tốt một chút, cứ nói căn hộ này là anh với bạn hùn vốn kinh doanh, thấy hợp giá nên mua đứt, để hai bác an tâm.”
“Sao cậu lại làm vậy……” Chu Quần thanh âm có chút khang khác.
Vu Tiểu Hải bị vạch trần, hơi nước trong nồi che đi biểu tình trên khuôn mặt hắn, “Chỉ là so với anh nghĩ, tôi càng yêu anh hơn.”
“Em đang ở đâu, tôi chạy tới.” Nghe được câu đó, Chu Quần rất là nóng nảy.
“Không cần.”
“Tôi đã nói là muốn đến nói chuyện với em, đang ở đâu nhi?”
Vu Tiểu Hải không lên tiếng, cúp máy, mở mp3 ấn play.
– có những chuyện không thể nói rõ, thôi cứ vậy đi.
‘Tình cảm trải qua tháng năm cũng khó phân biệt thật giả.
Nay nơi này cỏ hoang mọc um tùm, không còn chỗ cho hoa tươi.
Cũng may đã được trải qua xuân, thu cùng đông, hạ…
Khi về già liệu các nàng sẽ về nơi nào nhỉ…’
Ăn xong mì thịt bò, Vu Tiểu Hải ngồi xổm trên đường. Hắn đứng từ nới cao này ngắm nhìn toàn cảnh thành phố, có người tốn tám mươi đồng mới gắp được gấu bông, có người chỉ chi ba đồng, sau đó ra về tay trắng.
Hắn phát hiện cái thành phố này không phải vô tình, mà là quá mức lạm tình.
Hắn không biết Chu Quần có thể tìm thấy hắn hay không, và hắn cũng quyết định chờ Chu Quần đến sáu giờ tối, khi đó có một chuyến xe lửa cuối cùng dừng tại Vũ Hán.
Thời gian cứ thế dần trôi.