Thương Hành Thiên Hạ

Chương 15

Mấy tháng trôi qua, tóc Tần Đồng cũng đã dài qua vai, mà thời tiết lại dần dần nóng lên, tóc dài sau gáy thực sự là một điều khó chịu, lại không thể cắt phăng đi, nhưng bắt hắn phải giống như thôn dân búi lên trên đỉnh đầu, hắn làm sao có thể chịu được, trên đầu mỗi ngày nếu cứ đính thêm một cái bánh bao, có thể đi gặp người ta sao? Điều này khiến hắn buồn bực không thôi, cuối cùng quyết định buộc tóc lại thành một cái đuôi ngựa, vừa đơn giản lại phi thường phù hợp với ý muốn của hắn.Vài ngày sau, ngày họp chợ.

Khi đến trấn, Tần Đồng giao sạp cho hai tiểu cô nương đã vượt qua tầng tầng lớp lớp thử thách phụ trách, một người tên Mộng Mai, một người tên Vọng Xuân, thấy Tần Đồng đem chuyện trọng yếu này giao cho mình, rất cao hứng liền tổ chức phân công bắt đầu việc buôn bán.

Tần Đồng tiếp đó dẫn theo tiểu đào thẳng đến “Nghênh Tân quán”, giờ phút này vẫn còn rất sớm, Trịnh Ba vừa mới dỡ xuống tấm ván để mở cửa đã nhìn thấy Tần Đồng đi tới, cười nói: “Công tử thật sự là người chịu khó, sớm như vậy đã đến.”

Tần Đồng cũng cười: “Cũng không phải, chỉ là lúc này có ít người, Trịnh ca mới rảnh rỗi nhàn hạ. Nếu lát nữa mới đến, chỉ sợ chưởng quầy sẽ ghi hận ta mất.”

Vừa nói vừa đi vào, hướng chưởng quầy chào hỏi. Chưởng quầy chính là vẫn đang buồn ngủ tùy tiện đưa tay gẩy gẩy bàn tính, vừa thấy Tần Đồng, lập tức nhãn tình sáng lên: “Tần công tử, như thế nào hôm nay lại đến sớm như vậy, thật sự hôm nay vắng khách a.” Quay đầu đối với Trịnh Ba kêu lên: “Nhanh mang trà tốt nhất đến đây.”

Tần Đồng vội vàng ngăn lại, cười nói: “Chưởng quầy, đa tạ, bất quá ta hôm nay có việc phải làm, không dám phiền toái ngươi lâu.”

“Nga? Chuyện gì?”

“Đem Trịnh ca cho ta mượn một hồi đi, ta cam đoan trước buổi trưa sẽ trả hắn về. Mặt khác hôm nay thức ăn vẫn là phiền ngươi vậy.” Nói xong lấy bạc ra đặt trên bàn, nói tiếp: “Hôm nay bận rộn, sợ nếu chậm sẽ không kịp, trả bạc cho ngươi trước vậy.”

Chưởng quầy cười đến tít mắt, nhanh tay đem bạc cất vào: “Tần công tử cứ nói như thế, đều là khách quen, làm gì phải khách khí. Dù sao buổi sáng cũng không phải làm gì nhiều, Trịnh Ba đi hỗ trợ ngươi cũng không có gì trở ngại.” Lại đối với Trịnh Ba nói: “Tần công tử nhờ ngươi hỗ trợ, ngươi đi một chuyến đi.”

Trịnh Ba đáp ứng, liền cùng Tần Đồng trở ra, lại nhìn thấy tiểu đào đang ở bên ngoài chờ, chào một tiếng liền nói: “Chuyện công tử nhờ ta đã hỏi thăm tốt lắm, hiện giờ cũng đã thuận lợi, ta mang bọn ngươi đi xem.”

Tần Đồng lập tức gật đầu, Trịnh Ba lúc này ở phía trước dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Đang lúc những cửa tiệm ở phố mặt tiền giá cả có hơi đắc một chút, may mắn biểu thúc ta bên cạnh có một cửa tiệm đã sắp hết khế ước, đang muốn trả lại, cũng không xa lắm, giá lại không cao, ta đã dặn dò, chủ hộ tạm thời để lại đó, chờ ngươi đi xem thử.”

Tần Đồng lập tức nói lời cảm tạ. Trịnh Ba nói không sai, quả nhiên không xa, theo “Nghênh Tân quán” ra một đoạn đường phía sau, hướng bên phải một chút là đã đến nơi.

Tần Đồng âm thầm đánh giá, phát hiện bốn phía đều là người dân, nhận ra đây chính là nơi cư ngụ của người dân trấn này, người đến người đi cũng thực náo nhiệt, nhẹ nhàng gật gù. Trịnh Ba chạy tới trước cửa một căn hộ, lớn giọng kêu lên: “Mạc thúc có ở nhà hay không? Ta dẫn người muốn xem cửa hiệu đến đây nè.”

Không bao lâu sau liền có một nam tử tuổi chừng bốn mươi ra đón, vừa đi vừa nói: “Tên tiểu tử này, muốn phá hư cái lỗ tai của ta hay sao?”

Trịnh Ba “Hắc hắc” cười, nói: “Thói quen.” Lại nói tiếp: “Mạc thúc, Tần công tử ta đã nói qua cho ngươi hôm nay đến đây.” Một bên lui nửa bước nhường chỗ cho Tần Đồng tiến lên, đồng thời giời thiệu: “Đây là Tần công tử.”

Tần Đồng lập tức tiến lên, thi lễ nói: “Mạc thúc.” Người bị gọi là Mạc thúc vội vàng đáp lễ, nói: “Tần công tử quá khách khí.”

Nhìn về phía tiểu đào đang đứng một bên: “Vị này là…?” Tần Đồng nói: “Đây là tiểu đào, à… là muội muội ta.” Mạc thúc khách khí hướng nàng chào hỏi.

Tiểu đào đầu tiên là giật mình, nghe Mạc thúc chào hỏi xong, trên mặt lập tức nở một nụ cười ngọt ngào: “Mạc thúc hảo.” động lòng người cực kỳ, làm cho người ta không thể không sinh hảo cảm.

Mạc thúc trên mặt lộ ra nét tươi cười, nói: “Hai vị nếu đã đến, liền lại đây đi.” Rồi đi trước dẫn đường, cửa hiệu kia bất quá chỉ cách nhà hắn vài bước mà thôi.

Mọi người đi theo, Mạc thúc vừa hạ ván cửa xuống vừa nói: “Tuy rằng nơi này cũng hơi xa chợ một chút, bất quá cũng coi như là có người đến người đi, cửa hàng cũng thật sạch sẽ, mọi thứ đều có đủ.”

Trong khi nói chuyện ván cửa đã hạ xuống hơn nửa, lấy ra chìa khóa mở cửa, mời mọi người vào bên trong. Cửa hàng này thực không tồi, ánh sáng đầy đủ, nhìn nhìn bên trong, quả nhiên giống như Mạc thúc nói, của hàng có đầy đủ mọi thứ, thậm chí ngay cả một cái bàn tính cũng đang nằm an ổn trên quầy.

Cửa hiệu này không lớn, nhưng đối với việc buôn bán son phấn mà nói thì cũng đã được lắm rồi. Tần Đồng thực vừa lòng, điểm duy nhất khó khăn chính là tại nơi này mà muốn trang hoàng thật hoành tráng như hắn tưởng tượng thật không có khả năng, dù sao thì chắc cũng có thể trưng bày được một ít cây cỏ xanh tốt gì đó đi.

Xem xong, Mạc thúc dẫn bọn họ ra phía sau nói: “Mặt sau có một tiểu viện nhỏ, là nơi dành riêng cho người trong tiệm ở. Có hai gian phòng, phòng bếp cùng những thứ linh tinh khác cũng có. Tuy rằng nhỏ, nhưng mà rất tiện lợi.”

Tần Đồng nghe xong càng cao hứng, hắn vừa rồi rất lo lắng mình đã không chu toàn mọi thứ, ai ngờ tiệm này đã giải quyết dùm hắn, thật là bớt đi không ít chuyện phiền phức.

Theo Mạc thúc đến hậu viện, quả nhiên cũng được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, chính là giường hơi nhỏ, bất quá đây cũng không phải là vấn đề lớn. Mạc thúc nói sau này chuẩn bị thêm ván giường đóng lại là được.

Xem qua cửa hiệu xong, Tần Đồng đã có được quyết định, tiếp theo đó là thương lượng giá cho thuê. Mạc thúc thật cũng sảng khoái, lấy ra trong lòng ngực hai tờ khế ước, nói: “Ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi, trước kia người đến thuê đều ký giống như thế này. Tần công tử cứ xem rồi chúng ta thương lượng thỏa thuận lại cũng được.”

Tần Đồng cầm lấy nhìn qua một lượt, tiểu đào ghé vào một bên cũng nhìn thấy. Khế ước rất đơn giản mà cũng rõ ràng, kỳ hạn một năm, tiền thuê một tháng bốn lượng bạc, tuyệt không tăng giá, khúc sau chính là đề khoản ký tên.

Tần Đồng cùng tiêu đào liếc mắt nhìn nhau một cái, gật gật đầu sảng khoái đáp ứng. Sau đó Mạc thúc liền đi lấy bút mực, Tần Đồng vung bút ký hạ xuống hai chữ “Tần Đồng” mà hắn đã phải trải qua một tháng khổ luyện gian khổ mới có được, đóng dấu, trả phí thuê, cửa tiệm này đã trở thành của hắn rồi.

Tiểu đào biết tính hắn hay sơ ý, khế ước đã ký phải giữ lại một bản, liền cẩn thận đem cất. Ba người cáo từ Mạc thúc rồi cùng Trịnh Ba quay trở về.

Tần Đồng cảm tạ sự giúp đỡ của Trịnh Ba, Trịnh Ba cười nói: “Tần công tử người nói lời cảm ơn chi cho khách khí, nếu không chê bai, sau này rảnh rỗi ta cùng ngươi uống một chén.” Tần Đồng tự nhiên gật đầu đáp ứng.

Hai người quay trở lại quầy hàng, vừa nói đã thuê một cửa tiệm rất tốt, tức khắc liền huyên náo một trận. Tam thúc vốn là người giữ bảng hiệu đã được chạm khắc hảo, vừa nghe liền vội vàng chạy qua vác lấy tấm bảng.

Tần Đồng cũng hiểu là không nên lãng phí thời gian, lập tức cùng Vọng Xuân, Mộng Mai và phụ thân các nàng chuẩn bị. Mọi người khi đã chuẩn bị tốt, liền tiến thẳng luôn đến cửa tiệm mới thuê.c
Bình Luận (0)
Comment