Từ đó về sau Tần Đồng vô kế khả thi, trong khi hắn phải vắt hết óc suy nghĩ muốn thoát khỏi mối quan hệ buồn cười kia, Lục Gia Diễm lại rất nhàn nhã, thỉnh thoảng còn cố ý trêu đùa Tần Đồng sớm đã bị nhức đầu không thôi, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy đây là một thú tiêu khiển thú vị, khiến cho Tần Đồng hận đến nghiến răng nghiến lợi, ước gì được đem hắn nghiền nát thành tro mới có thể hảo hảo giải được mối hận trong lòng.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, đã vào đầu đông, tính ra bọn họ đã đi cũng được khoảng hai tháng rồi, phía bắc Giang Di quốc, đầu mùa đông giá rét cũng có vài phần lạnh lẽo hơn nhiều.
Tần Đồng tuy rằng so với trước kia tánh nết thiếu gia đã giảm bớt đi không ít, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể chịu được cực khổ này. Thời hiện đại có máy điều hòa nhiệt độ hè hay đông cũng không thành vấn đề, đến nơi này vào lúc mùa hè thì cũng là ở trên núi, gió núi thổi qua so ra còn thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại trên đường là bắt đầu mùa đông, không giống hồi đó ngồi lái xe BMW, ngồi trên xe la khiến hắn có chút chống cự không nổi.
Lúc này hắn đã không thèm quản gì đến cái gọi là tiết kiệm của Chu tẩu, tiền trảm hậu tấu mua thêm một chiếc xe la cùng với mướn một xa phu, lui vào trong xe ôm chậu than mới cảm thấy thoải mái được hơn một chút. Lục Gia Diễm cũng không phải là ngốc tử ngồi không công ngoài xe cho gió bắc nó thổi, lúc này cũng tìm một xa phu dắt chiếc xe của Chu tẩu, chính mình công khai ngồi trên xe Tần Đồng, nhắm mắt dưỡng thần.
Tần Đồng vừa ganh tị vừa hận liếc mắt nhìn Lục Gia Diễm, cúi đầu tiếp tục sưởi ấm, vì cái gì đều là người lại có sự khác biệt lớn như thế? Hắn lạnh muốn chết, quần áo mùa đông cứ một tầng lại một tầng mặc vào nhưng vẫn không ngăn được chính mình phát run, đối diện lại là cái tên ăn mặc không khác gì lần đầu gặp mặt, lại có thể dựa vào thùng xe nhắm mắt đắc ý cứ như đang ở giữa mùa thu ôn hòa.
Trừ chuyện đó ra, làm cho Tần Đồng buồn bực hơn chính là lúc ngủ. Ban đầu hắn thật vất vả bỏ đi thói quen ôm loạn “mỹ nữ”, từ đó về sau hai người khi ngủ phân vùng cực kỳ rõ ràng không ai nhiễu ai.
Nhưng hiện tại mùa đông lạnh lẽo lại thành công giúp hắn “phá công”, ở phòng ngủ không có hệ thống lò sưởi đối với hắn mà nói chính là chịu khổ hình, cho dù ổ chăn kín như hũ nút vẫn không ngăn được toàn thân lạnh lẽo, vì thế sau khi ngủ hắn lại cứ hướng về phía Lục Gia Diễm mà dựa vào, cuối cùng rõ ràng làm cho cả người mình toàn bộ chui vào, ôm lấy cái “ấm lò thiên nhiên vĩ đại” mà hạnh phúc chìm vào giấc ngủ, sau đó tỉnh lại lại hận không thể kiếm cái gì đó mà đập đầu vào.
Cũng không thể nói thói quen là thứ gì đó không đáng sợ, chỉ qua thời gian ngắn ngủi nửa tháng, Lục Gia Diễm đã chuyển từ đánh tỉnh hắn sau đó là một cước cho người ra ngoài thành trở mình xem thường và mặc kệ, mà Tần Đồng ban đầu chỉ muốn đem đầu đập vào tường thì sau này khi tỉnh lại cũng hoàn toàn thờ ơ.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Tần Đồng dứt khoát đem hai cái chăn đắp lên người, trực tiếp như vậy mà ngủ, hắn một đường vì “phối hợp” diễn trò mà không biết đã làm bao nhiêu thứ ghê tởm, kêu tên kia cung cấp chút nhiệt bồi thường chẳng lẽ lại không được? Nghĩ đến đây, Tần Đồng lại ngủ một cách hùng hồn không hề sợ hãi, cũng không quản nét mặt Lục Gia Diễm đang chuyển từ xanh mét thành ra cái dạng gì, thật nếu có bản lĩnh thì đừng có ngủ, chăn kia cho hắn chiếm toàn bộ cư nhiên cũng sẽ không có hại gì đi.
Kinh thành đã càng ngày càng gần. Tần Đồng phiền muộn tới cực điểm, chuyện tình cùng Lục Gia Diễm còn chưa có giải quyết, vấn đề làm sao để che giấu Chu tẩu cùng tiểu đào lại quăng tới trước mặt hắn. Cứ như thế, càng gần về phía kinh thành tâm tình Tần Đồng càng trở nên nóng nảy, buổi tối thường xuyên mất ngủ, cả người gầy mất đi mấy vòng.
Hôm nay bọn họ vào Lộc thành tìm nơi ngủ trọ, khi ăn cơm Chu tẩu nhìn thấy Tần Đồng đáy mắt có thể nhìn rõ được những đường xanh đen, không khỏi nhíu mày nói: “Tần Đồng, ngươi gần đây nghỉ ngơi không tốt sao?”
Lại thầm nghĩ về thân thế Tần Đồng, cho rằng hắn chắc là sợ hãi về nhà lại nghe được tin dữ của người thân, nhất thời cũng không biết nói gì để an ủi, chỉ đành nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, buổi tối nên hảo hảo ngủ đi, nếu không còn chưa tới kinh thành ngươi đã ngã bệnh mất rồi.”
Nàng nào biết đâu rằng Tần Đồng đang trong tâm tình mâu thuẫn đấu tranh nên tiếp tục lừa gạt hay nói thật, nghe được những lời này mắt lại đột nhiên phát ra hào quang rực rỡ.
Ngày hôm sau, Tần Đồng ngã bệnh, sốt cao ho khan, rõ ràng đã bị nhiễm lạnh. Vì thế bọn họ không thể không dừng lại ở Lộc thành dù chỉ còn cách kinh thành bất quá nửa tháng đường nữa.
Nằm trên giường Tần Đồng quấn chặt hai chăn bông đỏ bừng một mảnh, sốt cao không lùi lạnh lẽo lại xâm nhập khiến cơ thể không chịu được mà run rẩy, trong lòng bắt đầu đã có chút hối hận.
Không sai, đây chính là do Tần Đồng “làm theo” lời Chu tẩu dặn dò, phải là “khổ nhục kế”, tàn nhẫn đem chính mình ra hứng gió đông lạnh một đêm mới có thể mang lại được kết quả như vậy. Tuy rằng bệnh thì có thể trì hoãn được vài ngày, nhưng dù sao cũng chỉ là nhất thời, trước mắt hắn thật sự là nghĩ không ra được biện pháp nào khác.
Bất quá nơi này không có cái gọi là Tây y, bị bệnh thì không có cái gì khác ngoài kim châm cùng Đông y. Kim châm thì thật ra hắn không sợ, nhưng mà dược thì lại vô cùng đáng sợ, đừng nói là uống, chỉ là đem đến trước mặt hắn thôi thì cái vị dược cay đắng kia đã làm cho hắn đến cả mật cũng muốn nôn ra.
Đóng ổ trong chăn cùng với ấm nước nóng, Tần Đồng run rẩy đến mức nói lầm bầm trong miệng, nhiệt độ trên trán không lùi đã đốt cháy hết toàn bộ sức lực của hắn khiến đầu óc không còn tỉnh táo được nữa, lãnh lẽo trên người làm cho khớp hàm của hắn đánh nhau kịch liệt, mũi cũng không thông khí, nhất là vị đắng không tiêu tan trong miệng khiến hắn ăn cơm cũng không cảm thấy được khẩu vị gì, thế mới bảo hắn sao lại không hối hận cho được.
Còn đang trong lòng tự ai oán chính mình, cửa “cạch” một tiếng đã bị người đẩy ra, vị cay đắng quen thuộc lại nhẹ nhàng tiến vào, dạ dày Tần Đồng không tự chủ được lại run rẩy một trận.
Tiểu đào một tay bưng chén thuốc một tay cầm chậu nước nhỏ để trên đầu giường: “Đại ca, ngươi đã thức chưa?” nói xong lại lấy tay xem thử nhiệt độ Tần Đồng, thở dài nói: “Như thế nào nhiệt độ lại không chịu lui vậy?” lại ngồi xổm xuống gảy gảy mấy than củi trong chậu làm cho lửa bùng cháy mãnh liệt hơn một chút.
Đã năm ngày, vẫn là nóng phỏng tay như vậy. Tiểu đào nhúng khăn vào chậu nước lạnh làm nguội bớt đi cái đầu hắn, nói tiếp: “Đại ca, mau uống dược đi.”
Tần Đồng sợ hãi liếc mắt nhìn bát dược đen tuyền kia một cái, ngẩng đầu nhìn tiểu đào: “Ta có thể không uống thứ này được không? Thân thể ta đã có chút hảo, không uống có lẽ sẽ hảo mau hơn một chút.” Ngữ khí tràn ngập ai oán cầu xin.
Hắn thân thể có chút hảo là không sai, nhưng mà hảo mau thì chính là chuyện khó tin. Thuốc Đông y thì đắng quả thật là đắng, chính là hiệu quả khiến cho Tần Đồng phải ngạc nhiên, uống xong bất quá mới ba ngày, nhiệt độ toàn bộ đã lui. Chính là lúc nửa đêm trời không biết quỷ không hay, hắn lại xốc chăn lên ra hứng thêm một đêm gió lạnh, chỉ sợ trò này vài ngày nữa sẽ không thể diễn nổi nữa.
Đôi mắt Tần Đồng do sốt cao mà có chút mờ mịt, một tầng hơi mỏng bao phủ, thật đã khiến cho tiểu đào có chút run rẩy, nhìn vẻ mặt hắn đáng thương hề hề lại nhìn đến chén thuốc trong tay mình, lòng có chút rung động, dược kia thực không phải đắng thường a, nàng chỉ ngửi thôi mà đã có chút chịu không nổi rồi.
Một bàn tay nhanh chóng tiếp nhận chén thuốc trên tay tiểu đào, thản nhiên nói: “Ngươi cứ như thế này, về sau hắn chắc dược cũng không thèm uống nữa.”
Tiểu đào cười “hắc hắc” nói: “Lục ca ca, tại bộ dáng đại ca thật sự thảm quá a.” Nói xong khịt khịt mũi: “Dược đắng như thế, ta mới thấy đã muốn ói ra, vậy cũng tốt, ta đi giúp nương đây.” Nói xong trực tiếp chạy ra khỏi phòng.
Dược đã tới tay Lục Gia Diễm thì uống hay không tự nhiên cũng không còn do hắn quản nữa. Lục Gia Diễm một tay vững vàng đem bát dược đưa đến miệng Tần Đồng, vẫn không nói câu nào, mà thật ra căn bản cũng không cần phải nói.
Tần Đồng trở mình, nhăn nhăn mặt tiếp nhận chén thuốc, hương vị đắng chát lập tức đánh thẳng vào miệng, không ngừng xâm nhập, dạ dày lại cảm thấy run rẩy một trận, chỉ ráng nhắm mắt lại nuốt xuống cho hết đám dược kia.
“Ùng ục” vài tiếng nuốt vào xong, cay đắng vẫn không ngừng lan tỏa, Tần Đồng vội vàng bưng bát trà đầu giường đem nước bên trong uống không còn một giọt, cay đắng mới tạm thời ổn thỏa. Không thèm quan tâm đến Lục Gia Diễm, lại duỗi tay lấy khăn tiểu đào vắt cho đắp trên trán, cảm thấy lạnh lẽo quả thật rất thoải mái.
Hắn chính là đang nhắm mắt tạm thời để ý nghĩ trở nên mê muội đi một chút, chợt nghe thanh âm của Lục Gia Diễm: “Ngươi tính cứ bệnh hoài như thế? Phong hàn hoài nếu chuyển thành lao chứng, ngươi không phải tính toán cứ như thế chờ chết?”
Tần Đồng nhảy dựng trong lòng: “Cái gì bảo ta tính bệnh hoài? Này không phải do ta.” Còn cái gì lao chứng kia, đó là gì vậy?
Lục Gia Diễm duỗi chân móc cái ghế cạnh bản lại gần, nhàn nhã ngồi xuống: “Tần công tử, ngươi nửa đêm ôm chăn ra ngoài hóng mát, cho rằng ta là người chết hay sao?”
Tần Đồng hai má vốn đang đỏ bừng trong nháy mắt biến sạch, trên người chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, gió lạnh cứ như nhắm thẳng vào hắn mà thổi, hai tầng chăn bông dày cũng như không hề tồn tại.
Lục Gia Diễm nhìn chằm chằm cái người gần như đã đem mình biến thành kén tằm trên giường nói: “Ngươi nói ngươi là người kinh thành, hơn nữa tin tức thân nhân ngươi cũng không biết gì cả, hiện tại chỉ cách kinh thành nửa tháng lộ trình ngươi lại trúng gió nhiễm bệnh ở lì tại đây không đi, người bình thường sao lại làm ra chuyện như vậy?”
Cúi người xuống làm cho chính mình sát lại gần hơn: “Ngươi thậm chí ngay cả một phong thư cũng không muốn viết về cho người trong nhà, Tần công tử, ngươi quả nhiên là người kinh thành?”
Hiện tại Tần Đồng đã cảm thấy lạnh như băng, mồ hôi sớm theo từng câu từng chữ trong lời nói của Lục Gia Diễm mà chảy thấm cả lưng áo, cả người như bị nhốt trong hầm băng, xem ra nói dối sợ là không được nữa rồi.
Lục Gia Diễm cơ hồ như muốn đụng vào chóp mũi của hắn, thanh âm lạnh lùng: “Ngươi nếu đã bị bệnh, ta đây liền làm người tốt, thay ngươi đưa thư được không. Cho dù thân nhân ngươi gặp bất hạnh, trong nhà mẫu thân chắc là vẫn còn đi, hay vẫn có người trong nhà đúng không? Như vậy bọn họ sẽ đem người đến rước ngươi về dưỡng bệnh, chẳng phải là tốt hay sao? Ít nhất biết ngươi không chết, bọn họ hẳn là rất cao hứng.”
Nhìn thấy Tần Đồng không đáp, lại cười: “Như thế nào?” Cười mà như không cười, hàn ý tràn ngập khiến người khác phải khiếp sợ.
Tần Đồng đột nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Lục Gia Diễm, giọng nói bởi vì sốt cao mà trở nên khàn khàn: “Ngươi không phải muốn biết lai lịch của ta sao? Ta có thể nói cho ngươi, nhưng đổi lại, ngươi giúp ta che giấu Chu tẩu cùng tiểu đào.”
Đôi mày khẽ động, Lục Gia Diễm sinh ra một tia hứng thú, tiểu tử này nhiều lần muốn cùng mình mặc cả, ngay cả tính mệnh cũng có thể đem lên thành vật cá cược, hiện tại dù mơ mơ màng màng cũng không muốn uổng phí một quân nào, thật rất thú vị. Vì thế mở miệng: “Nói đi.”
Tần Đồng cũng không dễ dàng mắc mưu, có một khuôn cũ rích như thế mà lại muốn lừa gạt được hắn, vậy chẳng phải gần hai mươi lăm năm của hắn đều là uổng phí cả hay sao? Kiên trì nói: “Ngươi trước đáp ứng điều kiện của ta, bằng không đừng nghĩ ta sẽ phun ra một chữ nào cho ngươi. Cùng lắm thì ta vẫn bệnh, cái gì là lao chứng kia có hay không không cần quan tâm, bất quá thì chết.” Trong lòng lại bắt đầu bồn chồn, lại có chút bi ai, hở một chút là nhắc đến “tử”, xem ra chính mình thật sự đã trở thành tiền đặt cược.
Lục Gia Diễm nghe xong cũng cảm thấy thực mới mẻ, “cái gì là lao chứng kia”, cho thấy hắn đối với lao chứng hoàn toàn không biết một chút gì cả, người này từ đâu đến? Tính tò mò đã biến mất từ bao giờ lại được người trong chăn kia thành công khơi gợi lại, biết rõ bên trong có dối trá vẫn búng búng ngón tay: “Ta đáp ứng ngươi.”