Buổi chiều ngày thứ hai, Lục Gia Diễm đưa cho Tần Đồng một tờ giấy, mở ra thì thấy đó là một địa chỉ chính xác, trên đầu còn có hai chữ kinh thành khiến Tần Đồng biết được đây chỉ e là biện pháp mà Lục Gia Diễm nghĩ ra để giúp hắn.
Ngẩng đầu nhìn Lục Gia Diễm, người này vẫn thản thiên như không, Tần Đồng đem tờ giấy cuộn lại mặc kệ hắn, không nói thì không nói, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chung quy thì cũng sẽ không thể nào là một biện pháp sứt mẻ khiến cho chính mình bị cười nhạo mà thôi.
Vì thế từ hôm nay, phong hàn của Tần Đồng dần chuyển biến tốt đẹp, không qua mấy ngày sốt cao đã lui toàn bộ, ngay cả ho khan cũng đã chuyển biến rất tốt, tinh thần khôi phục lại như những ngày trước, bắt đầu la hét phải sớm quay trở về gặp mặt người thân (T_T). Chính là bên ngoài còn lạnh, Chu tẩu không yên tâm lắm, sợ đi ra ngoài gặp gió lạnh lại trở bệnh, đành bắt hắn ở lại khách *** thêm vài ngày, sắm sửa rồi bắt hắn mặc thêm mấy lớp quần áo mùa đông nữa mới bắt đầu ra đi.
Hôm nay sáng sớm lên đường, Tần Đồng quần áo kín mít dày đặc bước ra khỏi khách ***, vừa ra khỏi cửa phát hiện bầu trời cư nhiên lất phất nhiều bông tuyết bay bay trong gió, tuyết mặc dù không lớn lắm, nhưng cũng trải được một tầng trên nền đất, bước lên chỉ tạo ra những rung động rất nhỏ.
Hai xe la đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, hai con la đang phun ra từng đợt từng đợt khói trắng, hai xa phu đã khoác áo tơi hai tay áo luồn vào trong đang chờ bọn hắn, mọi người vừa bước lên xe liền hô một tiếng, xe la cứ thế hướng phía kinh thành mà đi.
Này cũng bởi vì một đường toàn là tuyết, khi đến được kinh thành cũng đã hơn nửa tháng sau. Tường thành cao lớn nguy nga đã dần dần hiện ra trước mắt, Tần Đồng tuy sợ lạnh nhưng vẫn là nhịn không được nhảy xuống xe nhìn ngắm tỉ mỉ những bông tuyết lớn tung bay trong gió.
Hắn tuy là người Hoa, nhưng chưa bao giờ có cơ hội ngắm nhìn chân chính quê hương của mình, chỉ là tại những viện bảo tàng lịch sử thâm trầm mà kinh ngạc trầm trồ, tuy rằng nơi hắn ở thời hiện đại không phải thật sự là Trung Quốc cổ đại, vẫn có thể khiến hắn cảm nhận được mối liên hệ đã ăn sâu vào trong huyết mạch này. Hiện tại lịch sự đã hiện ra rõ ràng trước mắt hắn, bảo hắn sao lại có thể không kích động được.
Trừ Lục Gia Diễm, tất cả mọi người đều cho là hắn bởi vì sắp gặp được mặt gia đình mà trở nên kích động, cũng không thúc giục hắn, tùy hắn đem cái tường thành hùng tráng chắc chắn cổ xưa này nghiên cứu tới tới lui lui, xong xuôi mới hướng vào trong thành.
Vào trong thành bởi vì sắc trời còn sớm, Tần Đồng liền kiên trì làm cho mọi người cùng về nhà của mình (T_T). Chu tẩu do dự nửa ngày, nhìn thấy Tần Đồng muốn nói lại thôi, bộ dáng hắn hiện giờ cứ như nhận định gia đình của mình đều mạnh khỏe cả, đây cũng là thường tình, nhưng đã gần một năm không có tin tức lui tới, ai dám khẳng định được điều gì đâu? Nếu mọi người lỗ mãng xông qua, vạn nhất là tin dữ thì biết làm sao đây?
Nhưng nhìn đến vẻ mặt kiên trì của Tần Đồng, những lời này nàng làm sao dám nói ra, rốt cuộc không lay chuyển được gì đành phải đáp ứng, mọi người liền ở đến khi qua chiều mới bắt đầu đến nhà Tần Đồng.
Cái địa chỉ kia Tần Đồng tuy sớm đã thuộc làu làu, nhưng cụ thể ở chỗ nào thì hắn không biết, vì thế sau khi lên xe đem địa chỉ báo cho xa phu liền nói mình mệt mỏi muốn nghĩ ngơi một chút, dù sao nhà ở đây cũng dễ thấy, cứ cho xa phu tự mình tìm đến, chắc là cũng dễ dàng mà tìm được đi.
Thật cũng không khó tìm, bất quá khi xuống xe Tần Đồng vừa nhìn thấy tòa nhà đã bị dọa cho nhảy dựng lên. Thứ nhất là không nghĩ Lục Gia Diễm lại có thể tìm được cái nơi to lớn đến như thế, cái gì gọi là “nhà cao cửa rộng” hắn hôm nay xem như đã chân chính lĩnh hội được, nơi này so với biệt thự cao cấp ở Mỹ hoàn toàn bất đồng.
Mà cái thứ hai dọa cho hắn nhảy dựng lên chính là giữa trời đầy bông tuyết trắng bay lất phất, trên đại môn to lớn kia là hai ngọn đèn ***g cùng với những dải khăn trắng khắc một chữ “Điện” (cúng tế), trên đó còn có một tấm biển khắc hai chữ “Tần phủ” thật to đầy phí phạm khiến hắn đáy lòng từng đợt phát lạnh, bắt đầu hiểu được cái gọi là “phương pháp giải quyết” của Lục Gia Diễm là cái gì.
Ngây ngốc nhìn lên khung ảnh trắng toát kia, Tần Đồng hận đến nghiến răng nghiến lợi: con mẹ nó! Lão ba hắn, mẹ hắn, ca ca hắn đang ở Mỹ quốc sống rất là hảo, tên hỗn đản này cư nhiên đặt họ trên linh đường.
Nhưng chính là hiện tại các nàng đang ở phía sau, hắn ngay cả muốn trừng mắt cái tên vô liêm sỉ kia một cái cũng không thể được. Ở giữa gió tuyết mà ngây ngốc nửa ngày, hàn ý rốt cuộc cũng gọi được thần trí hắn quay về, Tần Đồng rốt cuộc cũng bước lên gõ cửa. Kéo vòng khuyên trên cửa tạo ra ba tiếng trầm đục, hắn không có phát giác ba người phía sau đều toát ra thần sắc bi ai nặng nề, đôi mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
Không bao lâu sau, cửa chậm rãi mở ra, một lão nhân đang cố gắng mở to đôi mắt có chút chập choạng mệt mỏi nói: “Người nào a?” Lời còn chưa dứt đã vội im bặt.
Ánh mắt lão nhân hướng tới Tần Đồng tràn đầy ngạc nhiên trợn to, đôi môi run rẩy nửa ngày trời rồi đột nhiên nước mắt tuôn rơi: “Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia, ngươi rốt cuộc đã trở lại, lão nô chờ người rất khổ sở a…” Theo sau đó là từng đợt nức nở đứt quãng, nhưng là Tần Đồng không hề quen biết gì lão nhân đang hung hăng dữ tợn trước mặt kia.
Có chút ngẩn ngơ nhìn lão nhân trước mặt mình khóc càng ngày càng lớn, Tần Đồng rốt cuộc cũng ý thức được là nếu mình không nói cái gì vào thời điểm này thì rất là không hợp tình hợp lý, liếm liếm môi, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, lão nhân kia đã mãnh liệt gục vào ***g ngực hắn, vừa khóc vừa nói: “Nhị thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Ta là Tiễn bá nha, ngươi không nhớ rõ ta?” Vừa nói vừa khóc nức nở suốt, Tần Đồng đỡ lấy lão nhân, tuy biết rằng đây là giả, nhưng mà thực đến mức hắn chỉ sợ ông lão khóc đến ngất xỉu đi luôn.
Đã biết tên lão nhân, Tần Đồng nói chuyện cũng lưu loát hẳn lên: “Tiễn bá, trong nhà… là xảy ra chuyện gì?” Tuy rằng chính là hắn cũng cảm thấy được câu hỏi này thực ngu ngốc, nhưng vào tai người ngoài lại trở thành rất hợp lý.
Chu tẩu cùng tiểu đào phía sau đều có chút không đành lòng, chỉ đành tạm thời áp chế chính mình, thành thật vì Tần Đồng mà cảm thấy đau khổ. Lục Gia Diễm lại ở một bên bất động thanh sắc, lẳng lặng quan sát.
Tần Đồng đang là hỏi “Tiễn bá”, không ngại cánh tay của chính mình đang bị hắn hung hăng nắm lấy, ngay cả là quần áo mùa đông dày cộm mà còn phải nhe răng, sau đó Tiễn bá ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “Khóc mau, đau mà không có vài giọt nước mắt nữa!” Tần Đồng tỉnh ngộ bắt đầu cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, trong lòng lại không ngừng tràn đầy oán hận với Lục Gia Diễm, thật sự một giọt cũng không ra được.
Lão nhân kia nhìn thấy Tần Đồng hoàn toàn khóc không được, cư nhiên trở mình xem thường, một bên lại tiếp tục khóc lớn hơn rồi nương theo thân thể Tần Đồng từ ống tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ, ý bảo Tần Đồng mở ra. Tần Đồng vội vàng tiếp nhận mở ra, lão nhân một tay chụp lại, ngữ khí cực kỳ bi ai: “Lão nô một mình chống đỡ gia này thật sự rất khổ cực a…”
Cái hộp trong tay Tần Đồng bị mở ra giơ lên trước mắt, nhất thời một cỗ khí cay độc đánh thẳng vào mặt, Tần Đồng theo bản năng chỉ muốn nhắm mắt vứt bỏ hộp đi mà dụi.
Hắn còn chưa kịp làm gì, lão nhân kia đã nhanh chóng đoạt lại cái hộp, đồng thời gắt gao giữ chặt hai tay hắn, lại còn cư nhiên quỳ xuống trên mặt đất: “Nhị thiếu gia, ông trời đối đãi Tần gia không tệ, ngươi rốt cuộc cũng đã trở về…”
Kích thích mãnh liệt đã thành công giúp Tần Đồng rơi xuống vài giọt lệ, cố gắng áp chế cảm giác muốn dụi mắt, dùng lực đem lão nhân nâng lên, nói: “Tiễn bá, tiễn bá, vẫn là trở vào rồi nói sau.” Hắn rất lạnh a, gió to tuyết lớn mà đứng giữa trời, đã muốn đông thành đá rồi, nước mắt trên mặt cũng bị gió lạnh thổi qua, làm cho hắn chỉ muốn rùng mình.
Tiễn bá hấp hấp cái mũi cuối cùng cũng chịu đứng lên, nước mắt kia còn “ào ào” tuôn ra không ngừng, Tần Đồng thật sự cảm thấy cực kỳ bội phục, hành động như thế mà ở thời hiện đại, không được trao giải mới thật sự là uổng phí.
Tiễn bá liên tục gật đầu: “Là lão nô hồ đồ, nhị thiếu gia mau mời vào.” Lại liếc mắt ra phía sau hắn một cái, bước qua bên cạnh Tần Đồng đề chừa ra lối đi, một bên lau lệ một bên nghẹn ngào nói: “Các vị chắc là khách quý của thiếu gia, lão nô chậm trễ, thỉnh không lấy làm phiền lòng.” Khom người mời mọi người vào nhà.
Chu tẩu bọn họ chưa kịp nói lời nào, Tiễn bá đã xoay người dẫn đường. Sau bức tường là một cái sân rộng lớn, bay phấp phới các mảnh lụa trắng khắp căn nhà, cùng với nền tuyết trắng xóa càng làm cho khung cảnh trở nên tiêu tịch không thốt nên lời.
Tiễn bá dắt mọi người đi vào đại sảnh, Tần Đồng liếc mắt một cái thái dương lại tiếp tục nổi đầy gân xanh. Đại sảnh cũng hoàn toàn được trang trí thành một cái linh đường, nhưng chính là giữa tấm màn che màu trắng kia lại khắc rõ một chữ “Điện” đen bóng làm hắn cực kỳ không thoải mái, gió lạnh theo cửa lay động, ảm đạm một màu tử khí.
Dưới chữ “Điện” chính là một linh đài (bàn thờ), mặt trên lưu lại bốn bài vị, Tần Đồng liếc mắt một cái liền phát hiện không phải là tên cha mẹ mình, trong lòng nhẹ nhõm đi một chút, thầm nghĩ may mắn khi không báo ra cái tên nào, bằng không chính mình mà tại đây khóc nức nở, ba ba cùng ca ca mà biết không đem mình đánh chết mới là lạ.
Trong lòng vừa mới thoải mái đi không ít, liền nhìn thấy trên một bài vị có khắc tên chính mình, “Tần Đồng” hai chữ vàng cực kỳ chói mắt trên nền đen của bài vị, Tần Đồng suýt chút nữa đã không kiềm chế được cảm xúc muốn bổ nhào vào cái tên hỗn đản nào đó mà đánh cho cái đầu của hắn dẹp ra.
Đứng trước bốn tấm bài vị mà Tần Đồng tay năm chặt thành quyền, trên mặt lúc trắng lúc xanh, Chu tẩu cùng tiểu đào đều nghĩ là hắn nghe được tin dữ mà tâm tình đại biến, không khỏi lo lắng một bên quan sát hắn, Lục Gia Diễm thần sắc lại thản nhiên, nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ gian trá.
Tiễn bá lúc này đi lên trước, đem tấm bải vị có khắc tên Tần Đồng cầm lấy, khóc thút thít nghẹn ngào nói: “Cảm tạ lão thiên gia đã cho nhị thiếu gia trở về, lúc trước nhận được tin mà chẳng khác nào tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời quang), ai cũng nghĩ không ai có thể trở lại được nữa, lão phu nhân vì quá đau buồn, không bao lâu sau cũng đã ra đi.”
Thân thủ vuốt cái bài vị kia, sau đó đột nhiên ném xuống: “Hôm này nhị thiếu gia trở về, Tần gia cuối cùng cũng không tuyệt tự, thứ đồ bỏ này cũng không còn dùng được nữa.” Chỉ “thịch thịch” vài tiếng, tấm bài vị kia đã bị đập nát bét.
Tần Đồng đang ngây ngốc nhìn tấm bài vị có khắc tên mình đang bị vỡ nát kia, đột nhiên Tiễn bá thay đổi, đi qua lấy ra ba nhánh hương châm lửa tại ngọn đèn cầy trước linh đài, hai tay đưa đến trước mặt hắn: “Nhị thiếu gia, hướng lão gia cùng lão phu nhân và đại thiếu gia báo bình an đi.” Ba nhánh hương cứ thế được giơ lên trước mũi Tần Đồng.
Hoàn hồn tiếp nhận nhánh hương trong tay Tiễn bá, Tần Đồng cắn răng vén áo quỳ xuống trước ba bài vị không biết của ai đó nói: “Cha, nương, đại ca, ta đã trở về.”
Đứng dậy đi đến lư hương đem nhánh hương cắm xuống, Tiễn bá đi theo sau hắn gạt lệ: “Lão gia lão phu nhân, đại thiếu gia, dưới cửu tuyền các người chắc cũng đã an tâm rồi.” Ngay khi Tần Đồng quay trở lại thì hạ giọng: “Nhớ quay lại khấu đầu ba lần.”
Tần Đồng nhìn sang bài vị, không ngừng khuyên nhủ chính mình đây chỉ là diễn trò mà thôi, lại trở lại quỳ hảo, hạ xuống “Thùng thùng thùng” ba tiếng khấu đầu, khi đứng lên sắc mặt càng thêm xanh mét, cùng với nước mắt vẫn còn lưu lại trên mặt, thật sự là một bộ dáng cực kỳ thê thảm khiến cho ai nhìn thấy cũng tuyệt đối tin tưởng linh đài kia cùng đồ cúng không thể nghi ngờ là thân nhân của hắn.
Lúc sau Chu tẩu cùng mọi người cũng tiến lên thắp hương, sau đó tùy ý Tiễn bá sắp xếp chỗ ở, khi mà dàn xếp mọi chuyện xong xuôi, cũng đã đến giờ cơm chiều. Bất qua phủ Tần gia tuy lớn, bên trong lại chỉ có một mình Tiễn bá tiếp đón, Chu tẩu cảm thấy rầu rĩ, cơm chiều nàng liền tự thu xếp, Tiễn bá không ngừng nói lời cảm tạ. Nếm qua cơm chiều xong, mọi người đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.