Thương Hành Thiên Hạ

Chương 4

Tần Đồng hấp hấp giọng, khàn khàn vài tiếng rồi đem quần áo xa xỉ của mình xé nhỏ, hắn biết quần áo như thế này chỉ thoạt nhìn cũng biết tuyệt đối là ngoại tộc, đành phải tận lực làm cho nó không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu, ném xuống đôi giày da cao cấp cùng đôi tất, ở trên cỏ lăn tới lăn lui vài cái, thuận tiện ở trên mặt quét vài lớp bụi bẩn. Mặt đất cứng rắn lạnh như băng cùng với cây cỏ và đá khiến cho đôi chân đau buốt, Tần Đồng vội vàng chạy như bay vào thôn nhỏ.

Vào thôn, thẳng đến ngôi nhà đầu tiên, đây cũng là có nguyên nhân, vì nhà này chỉ có hai nữ nhân, hắn sẽ dễ dàng hơn trong việc khiến các nàng thương cảm. Tần Đồng bổ nhào vào gõ cửa trước, thanh âm run rẩy: “Có người không? Cứu mạng a!”. Hắn lúc này quần áo rách mướp một chút hàn khí cũng không thể chắn được, giọng nói thì lại run rẩy đầy khó khăn. Lặp lại câu hỏi mấy lần, ngay khi mà hắn đang hoài nghi trong nhà chắc không có người, cửa kọt kẹt mở ra. Là tiểu cô nương kia, nàng xem Tần Đồng quần áo rách tung toé, bộ dáng lại như có thể bị đông cứng bất cứ lúc nào, sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi hướng vào buồng trong la lên: “Nương, thật sự có người đang bị chết cóng này.”. Không bao lâu sau mẹ của cô gái đi ra, cũng không nói chuyện, cẩn thận đánh giá Tần Đồng. Tần Đồng không khỏi thầm mắng mình ngu ngốc, cô nhi quả phụ tự nhiên sẽ đối với người khác sẽ càng cảnh giác, chính mình gõ cửa lung tung, không bằng trực tiếp ở trong thôn kêu to cứu mạng còn tốt hơn, không khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng mình sẽ bị đuổi đi.

Bất quá Tần Đồng lúc này mặt mũi tái mét, miệng còn không kêu nổi cứu mạng, cũng xem như là có nửa phần thật. Hắn từ bé đã được nuông chiều, cho dù có thường xuyên tức giận với ba mẹ đi nữa thì vật chất cũng chưa bao giờ phải thiếu thốn, những đau khổ hôm nay hắn chưa từng trải qua lần nào, nhất là đôi chân trần chạy nửa ngày ở trên đường núi rừng sớm đã phát run. Nghĩ thầm, nữ nhân này như thế nào còn chưa xem xong, tính chờ hắn ngất xỉu đi hay là chết trước cửa nhà nàng? Nghĩ vậy không khỏi tức giận, trước mắt liền biến thành màu đen, quả nhiên là hôn mê bất tỉnh.

Tần Đồng một lần nữa lại bị cái lạnh làm cho thức tỉnh. Khi tỉnh lại phát hiện mình đang chảy mồ hôi lạnh đầy người, còn không ngừng phát run, cổ họng vừa khô lại vừa đau, trợn mắt phát hiện ra chính mình đang nằm trên một ván cứng, trên người là hai cái chăn mỏng, nhìn lại bốn phía là một căn phòng nhỏ có chút quen mắt, đột nhiên nhớ ra đây chính là căn nhà của hai mẹ con kia. Nguyên lai cũng đã vào được, không khỏi thở dài một hơi, lại chú ý tới việc mình đầy mồ hôi lạnh là bởi vì phát sốt, chắc là ở ngoài lạnh cóng quá lâu. Bất quá hắn cũng không thèm để ý, từ nhỏ thân thể đã hảo, cảm mạo sốt thì ngay cả thuốc cũng chưa từng nếm qua, tự nhiên vài ngày sẽ khỏe. Chỉ cần hiện tại có thể an thân tại nơi này, đã là may mắn lắm rồi. Nghĩ đến đây, bởi vì thể lực đã hoàn toàn cạn kiệt, lại nặng nề đi vào giấc ngủ.

Khi hắn tỉnh dậy lần thứ hai, phát hiện trời đã tối đen, sốt cũng đã lui rất nhiều, thể lực cũng khôi phục lại một ít, lập tức cái bụng đói lại thuận tiện kêu vang, đang nghĩ ngợi xem làm sao để ăn một chút gì đó, tiểu đào (cô gái nhỏ) đã cầm một ngọn đèn nhỏ mờ ảo đi đến, một chút mới có thể thích ứng, chính là vẫn là cảm thấy u ám, trong lòng lập tức liền hoài niệm có một cái đèn điện thật là tốt đến chỗ này. Tiểu đào thấy hắn mở mắt, liền khó khăn nói: “Vị này… Ách, công tử, ngươi tỉnh rồi à? Có đói bụng không?” Tần Đồng lập tức gật đầu, cổ họng vẫn rất khô rát, khó mà nói chuyện, chỉ có thể lấy đôi mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm tiểu đào. Thấy hắn như vậy, tiểu đào không khỏi cười rộ lên, gật gật đầu nói: “Ta đi lấy.”. Liền cầm ngọn đèn xoay người ra ngoài.

Tần Đồng lại bắt đầu ca thán sự nghèo khổ, một gia đình như vậy, ngay cả đèn dùng cũng không dậy nổi, xem ra không thể dưỡng hắn lâu lắm, hắn lại ngẫm nghĩ tính toán những ngày sau. Đang lúc đó, tiểu đào đã bưng một cái chén gỗ trở lại. Đối Tần Đồng nói: “Công tử, uống chút cháo đi.”. Tần Đồng vừa tiếp nhận bát, không khỏi cảm thấy buồn bực, đó là một chén cháo loãng, bên trong ít gạo đến mức đáng thương. Bất quá có còn hơn không, ngẩng cổ uống một ngụm, cầm chén trả lại cho tiểu đào, đối nàng một tiếng: “Cám ơn cô nương đã cứu mạng.”. Tiểu đào nhanh chóng lắc đầu: “Cứu ngươi chính là nương của ta, là nàng đã sắc thảo dược cho ngươi. Công tử, cũng không còn sớm, ngươi liền nghỉ ngơi đi. Ta phải đi rồi.”. Nói xong liền bưng ngọn đèn cùng chén gỗ ly khai, trong phòng tối đen lại một chút.

Tần Đồng ngã vào giường, đầu óc đều là những mảnh hỗn loạn. Trong chốc lát lại nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc của mình ở thế giới hiện đại, lão cha tuy rằng tính tình nóng nảy, ca ca lại giống như một khối băng, nhưng là bọn họ thật sự quan tâm đến mình a, huống chi mình còn có một người mẹ vô cùng ôn nhu xinh đẹp. Lại nghĩ đến những mỹ nữ vừa xinh đẹp vừa nhiệt tình, càng cảm thấy thương tâm. Trong lòng quát to một tiếng: “Dừng lại!” cố gắng bức chính mình đem những điều ngày xưa thảy hết ra sau đầu, nếu cứ tiếp tục như thế, hắn không bằng tự sát để quên đi cho rồi. Vấn đề mấu chốt hiện tại là mình phải sống sót như thế nào ở cái nơi quỷ quái này, còn phải được sống thanh nhàn, hắn không muốn cả đời phải khổ.

Trợn tròn mắt bắt đầu phân tích tình huống hiện tại:

Thứ nhất, hắn là kẻ nghèo nàn, tuy rằng trong túi quần có cả trăm tờ đô la, chính là tại nơi này thì không khác gì mớ giấy lộn, nhân dân tệ tại đây cũng không lưu thông, đô la của hắn làm gì mà có cửa dùng. Nhớ rõ trong phim cổ trang tất cả đều chỉ dùng tiền đồng cùng vàng bạc, phỏng chừng nơi này cũng không khác mấy.

Thứ hai, hắn biết tiếng Trung Quốc, theo tập tục ông cha truyền lại, chẳng những từ trước con cái chỉ lấy người Hoa làm vợ, lại nghiêm khắc dạy tiếng Trung cho con, buộc phải nghe được viết được, tuyệt không được phép quên đi nguồn cội. Chính là không biết nơi này có thể dùng một đống cổ văn thất tao bát loạn kia không, hắn không muốn nghĩ mình thật thê thảm. Chẳng qua cùng tiểu đào kia nói chuyện với nhau vài câu, có lẽ là việc nói chuyện sẽ không thành vấn đề, chỉ sợ viết thì hơi khó, cho nên việc này hắn tạm thời bỏ qua.

Thứ ba, hắn giỏi cái gì? Này… uống rượu? Cua gái? Tìm trò tiêu khiển? Tần Đồng bắt đầu ôm đầu vô lực rên rỉ, lại sợ đánh thức mẹ con kia, hung hăng cắn góc chăn, hắn chỉ có giỏi môn thể dục mà thôi, khó khăn lúc này lại có thể cần đến huấn luyện viên thể dục hay sao?

Thứ tư, phát huy sở trường Tần gia, việc buôn bán? Từ sự tổng kết thứ nhất cho thấy, hắn không có tiền vốn, có thể làm cái gì? Hơn nữa, tuy rằng bị lão ba cùng ca ca ném vào học viện Cáp Phật Thương, nhưng mà mình chưa bao giờ để ý đến bài giảng cả, việc buôn bán như thế nào hắn thật sự dốt đặc cán mai a! Tần Đồng lại ôm đầu, hắn rốt cuộc đã thấm thía câu danh ngôn “Thư đến dùng khi phương hận ít” (thật sự không biết dịch làm sao nên để nguyên), nhất thời hận không thể đem mình toàn bộ chôn xuống dưới. Trong lòng lại nguyền rủa, lão thiên gia chết tiệt, vì cái gì lại muốn đem mình ném tới cái nơi như vậy? (tất nhiên là để có truyện cho fangirl xem ah)
Bình Luận (0)
Comment