Thương Hành Thiên Hạ

Chương 43

Ngày hôm sau, Tần Đồng đang mơ mơ màng màng thì chợt nghe âm thanh ô ô trong cổ họng một mực vờn quanh cái lỗ tai hắn không chịu đi, miễn cưỡng mở mắt ra nửa ngày trời mới ngắm đúng chuẩn tiêu cự, nhìn thấy mấy chú chó nhỏ bên người đang ở trong ổ rục rịch không ngừng, nhịn không được vùi đầu rên rỉ, đây chính là hậu quả của việc nhất thời mềm lòng, xem ra trong tương lai hắn còn phải hy sinh giấc ngủ dài dài a.

Phía sau trống trơn, trong phòng cũng không có ai, không biết tại sao nhưng điều này làm cho Tần Đồng thở phào nhẹ nhõm, thở xong rồi mới ý thức được, mẹ nó, mình cũng đâu phải là kẻ trộm, thật sự là không tài nào hiểu nổi.

Ôm cái đầu có chút choáng váng đứng lên, đang cùng với quần áo chiến đấu hăng hái thì tiểu đào tiến vào, vừa thấy bộ dáng của hắn liền lập tức buông bát trong tay ra chạy qua giúp hắn mặc quần áo, một bên nói: “Đại ca ngươi thức dậy thật sớm.”

Tần Đồng nhếch miệng, chỉ chỉ vào ổ chó trên giường: “Không nghe kêu đến náo nhiệt hay sao, ngủ được nữa chắc ta là tiên rồi.”

Tiểu đào cười hắc hắc, giúp Tần Đồng sửa sang lại quần áo cho tốt, sau đó kéo tay hắn qua xem, ngạc nhiên nói: “Đã bớt sưng thiệt là nhiều.”

Tần Đồng nghe được vội vàng nhìn lại cổ tay phải của mình, ngày hôm qua còn sưng như một ổ bánh mì mà nay thật sự đã tiêu thất không ít, vải băng quanh cũng đã có chút lỏng, cũng có chút giật mình: “Thật sự bớt đi không ít a.” Lại nâng tay lên nhìn nhìn, nhỏ giọng nói: “Xem ra dược của tên kia thật đúng là không tồi.”

Tiểu đào cũng thật cao hứng, liên tục nói tốt quá, chạy đến bên giường đem nhóm tiểu tử trong oa (ổ) kia chơi đùa, sau đó a một tiếng quay đầu gọi Tần Đồng: “Đại ca, nước tiểu nước tiểu.”

Tần Đồng nhìn qua: “Không có việc gì, ăn xong rồi đi thực rất bình thường.” Tiếp đó là vẻ mặt tiếc nuối: “Bất quá quần áo của ta xem như đã hỏng.”

Tiểu đào ôm chú chó nhỏ trong cánh tay, cười đến mắt chỉ còn là một đường thẳng: “Thoạt nhìn thật sự rất dễ thương.”

Tần Đồng nhu nhu thái dương, không quan tâm chăm sóc đương nhiên là thấy dễ thương. Rồi đột nhiên nhớ đến cái gì, liền nói với tiểu đào: “Đúng rồi, chỉ dùng nước cơm uy hoài cũng không được, nên ra cửa tiệm nào đó mua chút sữa hoặc thứ gì đó về mới được.”

Tiểu đào liên tục gật đầu, Tần Đồng nhìn xem hai chú chó nhỏ: “Trước nên dùng khăn ấm lau cho chúng nó một chút, chúng ta nếu muốn làm mẹ đương nhiên phải làm cho thật đàng hoàng.”

Tiểu đào quả thực chỉ dùng mỗi một ánh mắt sùng bái mà chăm chú nhìn Tần Đồng, đây là lần thứ hai nàng dùng đến biểu tình như vậy đối với Tần Đồng, từ sau khi chỉ dạy nàng làm son phấn về sau không còn nhìn thấy biểu tình này nữa, trong lòng nhịn không được có chút đắc ý, nói: “Chờ uy xong nhóm tiểu tử này ta cùng với người lên phố mua ít sữa.”

Tiểu đào nghe được lập tức cao hứng phi thường, nói: “Ta liền mang nước ấm lại đây ngay.” Xoay người đem chú chó nhỏ thả lại trên giường liền chạy nhanh ra ngoài.

Chờ tiểu đào trở về, Tần Đồng chỉ nàng dùng khăn ướt không vắt khô hoàn toàn nhẹ nhàng lau chà tiểu mông của mấy chú chó, tiểu đào khó hiều hỏi: “Đại ca, tại sao lại không thể chả sát người chúng?”

Tần Đồng lại khó có được kiên nhẫn mà giải thích: “Chúng còn quá nhỏ, lại không có sữa của mẹ uống nên hệ miễn dịch không có tốt, thời tiết lạnh như thế mà trên người lại ướt nhẹp rất dễ sinh bệnh, bệnh mà không chữa hảo rất dễ dàng chết.”

Tiểu đào nghe lại nửa hiểu nửa không: “Miễn dịch là cái gì?”

Tần Đồng sửng sốt, thầm mắng mình sao lại có thể dùng từ ngữ lung tung như vậy, đành phải tiếp tục đối mặt với “Một vạn câu hỏi vì sao?” của em nhỏ, ngẫm lại thật cẩn thận mới nói: “Nghĩa là chúng ta không phải lúc nào khắc nào cũng sinh bệnh, có đôi khi không thoải mái nghỉ ngơi vài ngày liền đã khỏe lại, đó là trạng thái thân thể của chính mình có thể điều chỉnh được, miễn dịch chính là như vậy.” Hắn cũng đâu phải tốt nghiệp học viện y học, huống hồ giải thích với cổ nhân mấy thứ như thế này hắn cũng không quen, chỉ cần chấp nhận là được, mong là tiểu đào không tiếp tục đào ra những vấn đề khác.

Tiểu đào tất nhiên là nghe cái hiểu cái không, suy nghĩ một hồi cảm thấy được Tần Đồng nói tựa hồ rất có lý, gật gật đầu, trên mặt vẻ sùng bái càng đậm: “Đại ca, ngươi thật là hiểu biết rất nhiều.”

Tần Đồng cảm thấy thật tốt, quay đầu giả khụ một tiếng rồi mới quay lại nói: “Nước cơm chắc cũng đã nguội rồi, trước đến uy đã.”

Cổ tay của hắn đã muốn linh hoạt hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn không dụng lực được nhưng mà uy chú chó nhỏ thì lại không thành vấn đề, vì thế liền cùng tiểu đào mỗi người ôm một con chậm rãi mà uy. Chờ xong xuôi hết mọi thứ, Tần Đồng lại cùng tiểu đào tìm nhiều vải vụn đặt vào trong ổ phòng ngừa nhóm tiểu tử kia tái làm dơ, hắn quần áo hiện tại cũng không có nhiều, cũng không muốn đem tất cả đi làm ổ chó đâu.

Đến khi sắp xuất môn, tiểu đào cũng không yên tâm vây quanh chú chó nhỏ mấy vòng, bộ dáng kia mười phần là sợ bọn chúng sẽ đi long nhong ra ngoài hoặc biến mất hoặc chết, như thế nào cũng không chịu bước chân ra khỏi cửa, khiến Tần Đồng chỉ đành âm thầm thở dài.

Đương lúc phiền muộn làm sao để thúc giục tiểu đào, Lục Gia Diễm đã quay trở lại, Tần Đồng nhanh chóng nói: “Ngươi xem Nhị ca ngươi đã trở lại, cũng không cần phải lo lắng nữa. Giờ này cũng không còn sớm, chậm một hồi chỉ sợ chợ sáng sẽ thu hồi quán mất.” Ánh mắt lại không biết vì sao mà vô thức chuyển khai không nhìn đến người mới bước vào.

Tiểu đào lưu luyến ánh mắt nhìn mấy chú chó nhỏ lại nhìn nhìn về phía Lục Gia Diễm: “Lục ca ca giúp ta chăm chúng được không, ta cùng đại ca đi chợ sáng mua chút sữa về.”

Lục Gia Diễm liếc Tần Đồng một cái liền hỏi tiểu đào: “Ngươi cùng với hắn đi ra ngoài?” Ánh mắt cùng ngữ khí kia rõ ràng một bộ không tin tưởng Tần Đồng, cái tên phương hướng phân không rõ kia mà mang theo tiểu cô nương đi dạo kinh thành mới đến, nói không lạc đường thật sự rất khó tin.

Tiểu đào lại không biết lịch sử oai hùng lần đó của Tần Đồng, nghe được câu hỏi của Lục Gia Diễm liền thành thật gật đầu: “Đúng vậy.”

Tần Đồng bên cạnh nghe nói như thế đã muốn bốc hỏa, đó là ngữ khí gì? Hết lần này đến lần khác cứ đem việc không tốt của hắn ra mà khoe, vì thế nâng nâng tay phải: “Ta hơi khó khăn khi chăm sóc chúng nó, vậy nên mới cùng tiểu đào ra ngoài mua mấy thứ cho tiện.”

Tiểu đào lập tức nói tiếp: “Lục ca ca giúp ta chiếu cố chúng nó đi, không ai trông nom chúng ta thấy không yên tâm.”

Đối mặt với ánh mắt mong chờ của nàng Lục Gia Diễm không thể nói nên lời, đành phải gật đầu: “Được rồi.”

Tiểu đào lập tức cười tươi roi rói, lôi kéo Tần Đồng đi ra ngoài, Lục Gia Diễm liền nói một câu: “Cũng không nên thấy chỗ nào cũng dạo, cẩn thận nương ngươi lại tìm không thấy, mua xong rồi nhanh chóng quay trở lại.”

Lời này ngoài mặc là nói với tiểu đào, nhưng cũng là ngầm nói với người nào đó, Tần Đồng làm sao mà không biết, chỉ giả vờ như không có nghe thấy. Tiểu đào ứng một tiếng liền lôi kéo Tần Đồng chạy ra ngoài.

Hai ngày nay tuyết đều không có dừng, nhiệt độ cũng rất thấp, trên đường cái bị lấp đầy nhưng mảng tuyết trắng trơn trợt, tiểu đào lúc này mới chậm lại cước bộ, cùng Tần Đồng thật cẩn thận bước đi.

Ra khỏi cửa Tần Đồng mới phát hiện vị trí nhà cửa có chút khác biệt, im lặng không một tiếng động, đi lên thêm một đoạn nữa mới ý thức được cái gọi là “khu nhà giàu”, trước mắt hiện ra toàn là nhà cao cửa rộng tường lớn vây quanh.

Theo tiểu đào một lúc sau mới đến được đường lớn, đây là lần đầu tiên Tần Đồng nhận thức về “thủ đô” của Giang Di quốc, lớn đến mức đáng kinh ngạc, trong lòng không ngừng cảm khái thủ đô thời cổ đại trừ bỏ không có đường lớn xe cộ tấp nập ra thì thật sự rất là đồ sộ.

Ngã tư đường rộng lớn đủ cho cả bảy tám con ngựa cao to lực lượng chạy băng băng, mái hiên cao cao bên đường với những mảnh băng trong suốt, tuy là sáng sớm nhưng trên đường cũng rất đông đúc người, có nhàn nhã cũng có vội vàng.

Tiểu đào một lòng chỉ nhớ tới sữa, nhìn không chớp mắt bước về phía trước, Tần Đồng tuy rằng muốn thăm thú một chút phong cảnh kinh thành cũng phải nhẫn nhịn xuống, theo nàng hướng về phía chợ sớm.

Chợ ở phía tây kinh thành, cách đoạn còn một khoảng xa đã nghe thấy tiếng người ồn ào khiến cho Tần Đồng có chút hoảng hốt, giống như chính mình đã lạc vào giữa chợ.

Người trong chợ càng đông đúc hơn so với trên đường cái, âm thanh rao hàng cùng với tiếng chặt chém hỗn loạn thành một mảnh, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy những cuộc cãi vã nho nhỏ. Tiểu đào vẫn lôi kéo tay áo Tần Đồng, vừa lách trong dòng người đông đúc vừa quay đầu lại nói: “Chợ kinh thành không giống mấy chợ khác, cái gì cũng có, ta khi vừa mới đến nơi cũng đã bị dọa cho nhảy dựng, bên trong có rất nhiều đồ vật kỳ quái này nọ ta chưa bao giờ thấy.

Tần Đồng rất muốn nói hắn cũng đã gặp qua rất nhiều đồ vật kỳ quái, nhưng rốt cuộc cũng nhịn xuống được, cười nói: “Cũng may mắn là ngươi tới nơi này mới nhặt được hai tiểu tử kia, bằng không thật không biết chúng sống như thế nào nữa.”

Hai người tìm được nơi bán sữa, nghĩ đến thời tiết hiện tại lạnh, vì thế liền vào đại một quán lớn, do Tần Đồng dẫn tiểu đào vào. Xong xuôi chính sự, tiểu đào sau khi yên tâm liền cảm thấy đói bụng, lúc này mới nhớ lại hai người cũng chưa ăn bữa sáng, quay đầu nói với Tần Đồng: “Vội vã đi còn chưa kịp ăn cái gì, đại ca ngươi có đói bụng không?”

Tần Đồng nhìn xem sắc trời, lắc đầu nói: “Tính ra chắc bữa sáng trong nhà đã làm tốt hết rồi, chúng ta trở về ăn, thừa dịp mẫu thân ngươi cũng Tiễn bá còn bận rộn đem mọi thứ cất hảo.”

Tiểu đào trảo trảo đầu: “Ta thiếu chút nữa đã quên.”

Tần Đồng hỏi nàng: “Ngươi tính toán khi nào thì nói với mẫu thân ngươi chuyện mấy con chó nhỏ?”

Tiểu đào như còn chưa nghĩ đến vấn đề này, nghe được nàng run rẩy một chút hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ta nghĩ chờ chúng nó lớn thêm chút nữa, như vậy dù mẫu thân không đồng ý chúng cũng có thể tự mình sống sót.”

Không nghĩ tới tiểu đào lại trả lời như vậy, nhìn thấy nàng như vậy đột nhiên lại có chút thương cảm, Tần Đồng không khỏi trầm mặc, sau một lúc lâu mới trả lời: “Như vậy a…”

Tiểu đào gật gật đầu, Tần Đồng ngưng một lát đột nhiên nói: “Mấy chú chó đó qua vài ngày nữa sẽ biết chạy, khi đó muốn giấu diếm nương ngươi cũng không có làm được đâu.”

Lực chú ý của tiểu đào lập tức bị dời đi, tràn ngập lo âu ngẩng đầu nhìn Tần Đồng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tần Đồng cười nói: “Có biện pháp này, ngươi hôm nay trở về liền đem chuyện chó nhỏ nói cho nương ngươi nghe, đem mấy chú chó đó tới trước mặt nàng, ta bảo đảm nàng tuyệt đối sẽ không nói không đồng ý.”

Tiểu đào vẫn cứ lo lắng: “Cứ như vậy?”

Tần Đồng tự tin tràn đầy cam đoan: “Nghe ta đi.” Hắn là ai, gặp qua nữ nhân không được một ngàn thì cũng là tám trăm, không dám nói mỗi người đều phục tùng hắn nhưng nắm giữ cá tính các nàng đối với hắn lại không phải là việc khó, Chu tẩu tuy rằng tính cách có chút lạnh lùng, nhưng trời sinh nữ nhân thiên tính làm mẹ nàng chắc chắn không hề thiếu.

Tiểu đào vẫn là có chút do dự, bên đường lúc này bay tới tiếng rao hàng của quán hồn đồn, Tần Đồng nhìn nhìn sắc trời, dắt tiểu đào tới trước sạp bán hồn đồn: “Nếu quyết định như vậy chúng ta cũng không cần vội vàng trở về, trên đường cũng mệt, không bằng ăn một chút gì đó cho ấm rồi chậm rãi quay về cũng được.” Câu nói này đã thay tiểu đào quyết định xong xuôi.

Có chút chần chừ “nga” một tiếng, tiểu đào liền đi theo Tần Đồng ngồi vào sạp, thỉnh thoảng nhìn về phía nhà vài lần, Tần Đồng trấn an nàng vài tiếng liền quay đầu hô: “Lão bản, cho hai bát hồn đồn.” [1]

Lão bản lên tiếng trả lời sau đó nhanh nhẹn bưng hai chén hồn đồn lại đây, nóng hầm hập làm cho người ta có cảm giác đói bụng, Tần Đồng ăn thực sự hăng hái, tiểu đào sau khi ăn xong cũng có chút tin tưởng hơn, quyết định làm theo lời Tần Đồng về nhà nói chuyện với mẫu thân.

————————————————–

[1] hồn đồn: cái này chắc nhìu bạn bít rùi, chắc giống hoành thánh bên mình nhỉ
Bình Luận (0)
Comment