Thương Hành Thiên Hạ

Chương 73

Lục Gia Diễm ôm Tần Đồng đang ngủ say mà trầm tư, ngón tay liên tục quấy nhiễu những sợi tóc đang tán loạn của hắn, ánh mắt lộ ra một chút đắn đo. Những kẻ đó, có nên cứ như vậy mà giết chết hay không?

Với hắn mà nói, muốn bọn họ chết thần không biết quỷ không hay thật sự rất dễ dàng, chính là, tội danh phản quốc của phụ thân hắn vẫn chưa được rửa sạch. Hắn hiện tại đem bọn họ giết, thì có ích lợi gì? Nhưng, nếu muốn tẩy nỗi oan này, nói thì dễ hơn là làm.

Những kẻ đó giờ phút này đang ở ngay trước mặt mình, nếu phải khống chế xúc động muốn giết chết bọn họ, thật sự là một chuyện cực kỳ thống khổ. Ngón tay, không tự giác đột nhiên nắm chặt.

Tần Đồng trong ***g ngực hắn dường như có cảm giác không thoải mái, giật giật tìm kiếm một vị trí tốt hơn, sau đó lại thì thầm hai câu rồi tiếp tục ngủ. Lông mày Lục Gia Diễm nheo lại, bởi vì hắn rõ ràng nghe được câu nói kia: “Họ Lục, ngươi… hỗn dản…”

Ba ngày sau, Đại Hổ đúng hạn đến kinh. Bởi vì đã biết đường cho nên cũng không cần phải ra đón riêng, tự hắn tìm được Tần phủ, mang theo một chút mãnh liệt mà gõ cửa, nhìn thấy cửa mở ra chính là người vợ thân yêu của mình, hắn cũng không nói một câu nào mà chỉ ngây ngô cười một cái, Mạnh Quyên cười đáp sau đó liếc hắn một cái liền tự đi vào trước, Đại Hổ lúc này mới vội vã đuổi theo.

Trong ba ngày này, Tần Đồng giận dỗi không thèm cùng Lục Gia Diễm nói một câu nào, mỗi lần nhìn thấy hắn đều nói lầm bầm hai tiếng sau đó quay đầu đi, trừ Giang Kỳ có thể đoán được đại khái chút chuyện thì những người khác hoàn toàn không hiểu gì cả, khiến cho không khí lại có chút xấu hổ. May mắn Đại Hổ đến đúng lúc, hắn liền phải vội vàng chuẩn bị khai trương, bận rộn lại khiến không khí rõ ràng có chút dịu đi.

Chờ chuẩn bị mọi thứ không sai biệt lắm, mọi người liền ngồi xe ngựa ra khỏi kinh thành, bắt đầu khai trương cửa hàng mới. Tần Đồng lại lo lắng hai người quá bận bịu, liền mướn một tiểu cô nương trông nom phụ giúp. Ở lại cửa hàng trông nom vài ngày, đến khi nhìn thấy mọi thứ đi hết vào quỹ đạo mới yên tâm.

Sau khi trở về còn chưa cùng Lục Gia Diễm cải thiện quan hệ, thì kế hoạch mới của hắn đã khiến cho mọi người nhất trí phản đối, đương nhiên, quyết liệt nhất vẫn là Chu tẩu, khiến hắn buồn bực mãi không thôi.

Hôm nay nếm xong cơm chiều, Tần Đồng thừa dịp mọi người chưa rời đi vội vàng ho khan hai tiếng nói: “Cái kia… Chu tẩu…”

Chu tẩu nghiêm mặt: “Nói sao ta cũng sẽ không đồng ý.”

Tần Đồng cứng đờ, sau đó nhẹ giọng nói với tiểu đào: “Tiểu đào, ngươi giúp dọn dẹp cái bàn, ta có lời muốn nói với nương ngươi.”

Tiểu đào nhìn trái rồi nhìn phải, sau đó thành thành thật thật đi dọn dẹp mọi thứ ra ngoài, trong đại sảnh chỉ còn lại bốn người ngồi quây quần quanh bàn.

Tần Đồng lại mở miệng: “Ta biết ý tưởng này là có chút… cái kia,” từ kia là nói như thế nào? Hắn nhất thời quên, liền đơn giản bỏ qua: “Nhưng ngươi hãy nghe lý do của ta.”

Nhìn thấy Chu tẩu ngồi không nhúc nhích, Tần Đồng lại hấp khẩu khí tiếp tục: “Chu tẩu, có thể ngươi cho rằng các nàng không sạch sẽ, nhưng, không ai lại nguyên ý làm, ách… nghề này, chúng ta trước hết xem đấy là một loại công việc đã.”

“Ta tin đại đa số đi vào đều luôn trông ngóng mong có thể sớm ra khỏi, nhưng cái nơi này, chính là phải có khả năng hấp dẫn ân… khách hàng, cho nên phải không ngừng bổ sung người mới, người cũ bị đào thải rất nhanh, cho nên, nếu không phải gặp may mắn, chỉ sợ có thể đi ra lại càng ít.”

Kiểu kinh doanh như vậy rất áp lực, Tần Đồng nhịn không được gãi gãi đầu: “Giây phút tốt đẹp của nữ nhân luôn ngắn ngủi, huống chi là tại một nơi như vậy, càng trở nên ngắn ngủi.”

“Hơn nữa, nếu nói giúp các nàng đều được đi ra thì thật là mơ tưởng, nhưng có thể giúp được một thứ, đó là dù không giúp được, thì cấp các nàng một mộng đẹp, tại nơi tàn khốc này, cũng có thể xem là một chuyện tốt đi.” Trong lòng bổ sung thêm một câu, này xem như là mua bán không cần vốn, không làm rất đáng tiếc.

Tần Đồng một mạch nói xong, còn chưa kịp thở ra liền phát giác cả đại sảnh yên lặng đến cực điểm, ánh mắt mọi người đều chăm chú dán chặt trên người hắn chớp cũng không chớp.

Mới đầu hắn còn tường là mình diễn thuyết cũng không tồi, hoàn toàn đầy đủ, còn nhịn không được đắc ý. Cuối cùng càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, như thế nào ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm? Nhìn đến mức hắn rất muốn sờ sờ mặt, nhìn xem có phải hay không đã mọc ra thêm một đóa hoa.

Cuối cùng mới nhìn thấy Chu tẩu đứng lên nói: “Ngươi nếu muốn làm, thì cứ làm đi.” Nói xong bước ra ngoài.

Tần Đồng đầu tiên bị động tác bất ngờ của nàng khiến hắn cả kinh, sau lại nghe được ý tứ của nàng liền lộ ra sắc mặt vui mừng, hắn cư nhiên dùng thời gian ngắn hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm đã có thể qua cửa!

Giang Kỳ lúc này cũng đã bỏ đi ngụy trang, tuy rằng vẫn còn mang gương mặt của Tiễn bá, nhưng hoàn toàn là một bộ dáng nhu nhược nằm úp sấp trên bàn, cười nói với Lục Gia Diễm: “Ai ai, xem ra ta sẽ nhìn tiểu tình nhân của người bằng cặp mắt khác xưa.” Vốn nghĩ hắn cũng chỉ là xoay xở buôn bán, không nghĩ tới không chỉ nghĩ ra được phương pháp đó, còn có thể làm ra một cái lý do rất đường hoàng.

Tần Đồng không có nghe ra phương diện khen ngợi này, chỉ ba chữ “tiểu tình nhân” liền kích động hắn đứng lên rống giận với Giang Kỳ: “Ngươi bảo ai tiểu tình nhân?!”

Giang Kỳ hoàn toàn không để giận dữ của hắn vào trong lòng, thậm chí cũng chưa từng nhìn Tần Đồng, làm như không thấy mà chuyển hướng qua Lục Gia Diễm: “Không phải “tiểu tình nhân”?” Kia lúc hắn kêu như vậy sau không nghe thấy phản bác gì?

Vì thế ánh mắt Tần Đồng lập tức hung tợn chuyển qua Lục Gia Diễm, biểu tình trên mặt Lục Gia Diễm hoàn toàn không thay đổi, đáp: “Phải”. Giang Kỳ nghe được câu trả lời liền nhún nhún vai: “Đúng là tốt rồi, xem ra ta không có gọi sai.” Sau đó lại nằm úp sấp trên bàn, hắn có thể khẳng định, sau đó tuyệt đối có chuyện náo nhiệt mà nhìn.

Một sợi gân nào đó trong óc Tần Đồng bởi vì một hỏi một đáp này mà “ba” một tiếng, đứt!

“Ngươi có gan lặp lại lần nữa!”

Lục Gia Diễm bắt đầu chuyển hướng qua hắn: “Chẳng lẽ không đúng?”

“Tuy rằng so về tuổi thì ngươi lớn hơn ra, nhưng ngươi hở một chút liền hô to gọi nhỏ làm sao mà giống một người lớn? Còn nữa, qua nhiều ngày như vậy, đây xem như là câu đầu tiên ngươi mở miệng nói chuyện với ta đúng không, có phải như vậy cũng là hô to gọi nhỏ?” (anh ý giận rùi >_<)             “…”             Tần Đồng bắt đầu xách ấm nước trên bàn lên, thời tiết gần đây thực sự không tốt a, oi bức như vậy, có cảm giác khô nóng hết cả.             “Về phần tình nhân, chẳng lẽ không đúng?”             Giang Kỳ đang ghé vào mặt bàn tấm tắt thành tiếng: “Lục Gia Diễm, ta chưa bao giờ biết ngươi còn có thể nói nhiều như vậy.” Hơn nữa, còn so đo như vậy, nghe ra thật đúng là xứng với kẻ lòng dạ hẹp hòi a.             Tần Đồng không trả lời, bởi vì hắn bị sặc nước uống tới tận trong yết hầu. Câu hỏi cuối cùng kia của Lục Gia Diễm lại khiến hắn sặc không nhẹ, thiếu chút nữa cả phổi cũng bị sặc ra ngoài. Cuối cùng mới giãy dụa nói: “Không, không phải! Khụ, khụ khụ khụ…”             Vì thế Giang Kỳ lại tò mò: “Vậy thì đó là gì?”             “”Là… khụ khụ…” Tần Đồng vừa muốn nói lại phải tự mình nuốt xuống yết hầu, là cái gì? Bạn tình? Bạn theo nhu cầu? A phi phi phi! Hắn nói ra cái kia không phải như đã tự thừa nhận chính mình là gay hay sao, còn là một linh hào*?! (*nằm dưới =)))))             Nhưng nên là cái gì? Tần Đồng hoàn toàn không nghĩ ra đáp án thích hợp, “Là…” sau đó liền nghẹn họng, đành phải ho khan không ngừng để che giấu, trên mặt càng lúc càng đỏ.             Giang Kỳ cười xấu xa, nằm úp sấp nói: “Ngươi hiện tại còn nói là phải, thì là thừa nhận?” (một từ đa nghĩa, “là” cũng có nghĩa là “phải”) Trong lòng nhịn không được cảm thán, hảo thú vị a hảo thú vị, nhiều thêm vài lần chỉ sợ ngay cả hắn cũng bị nghiện.             Lục Gia Diễm gõ gõ cái bàn: “Không liên quan đến ngươi.” Đứng lên cũng không nhìn Tần Đồng đang giãy dụa mà nửa tha nửa kéo hắn lôi ra ngoài.             Giang Kỳ bả vai liền lập tức suy sụp: “Quả nhiên là quỷ hẹp hỏi!” Ai, hắn cũng nên tìm một cái tên thú vị như vậy để đùa mỗi ngày nhỉ?             Lục Gia Diễm đem Tần Đồng túm vào trong phòng, “phanh” một tiếng đóng cửa lại. Kia chỉ một tiếng đã đem tất cả dũng khí của Tần Đồng giam luôn bên ngoài cửa, tràn đầy bất an cùng đề phòng nói: “Ngươi tính làm gì?”             Lục Gia Diễm đem hắn buông ra, đến dựa vào đầu giường: “Không có gì.” Hắn chỉ đơn thuần không thích nhìn thấy Giang Kỳ nói chuyện với Tần Đồng như vậy, đối với chuyện Tần Đồng cực lực phủ nhận thật không có cảm giác gì đặc biệt, dù sao người này luôn không được tự nhiên, thì cứ để cho hắn không được tự nhiên đi, nhìn hắn không tự nhiên cũng là một chuyện cực thú vị.             Tần Đồng lúc này mới yên tâm, sau đó liền cảm giác có chút mất mác, vậy là xong rồi? Hắn vốn tưởng rằng còn có chuyện khác nữa. Tiếp theo lại bị chính ý nghĩ của mình dọa cho hoảng sợ, kháo! Hắn còn chuẩn bị cho chuyện gì phát sinh nữa hay sao?!             Tiếp đó, nếu Chu tẩu đã không còn phản đối, Tần Đồng liền muốn đem kế hoạch mới của mình chuẩn bị thực thi. Việc đầu tiên cần làm, chính là tìm người.             Tìm người, nên là người đã gặp mặt một lần, hoặc là nên, có quan hệ sâu sắc hơn gặp mặt một lần một chút. Người kia, chính là Tầm Nguyệt của Lục Y Các.             Mời người cũng không khó, nhưng muốn tìm một chỗ nói chuyện, thì lại có chút khó khăn. Đi kỹ viện, tuy rằng hắn không có gì, nhưng ngẫm lại thì có cảm giác không tôn trọng đối phương, hơn nữa, do sắc mặt người nào đó lại tối sầm nên cuối cùng, hắn lại không muốn buồn nôn, cho nên tốt hơn là quên đi. Tửu lâu quán trà bình thường, bí mật khó giữ mà nếu nhiều người biết chuyện tình thì cũng không có lợi. Chọn nơi xa một chút thì lại không có thuận tiện, chạy tới chạy lui mệt người.             Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ tới cái nơi mà Hà Vấn Kinh ngày đó dẫn hắn đi. Thanh tịnh mà đẹp đẽ, phong cách cũng không sai, xem như là một nơi đàm đạo chuyện tình thật tốt. Nhưng vừa đi hỏi thăm, kia là chỗ đặc biệt, nói trắng ra là VIP, đủ tiền đủ điều kiện cũng chưa chắc có thể đến được.             Tần điều kiện trước kia của Tần Đồng, điều này có lẽ không tính là khó, nhưng mà với tình trạng hiện tại, kia phải gọi là vọng tưởng. Tuy rằng hắn thực nhức đầu vì cái này, nhưng không thể không bội phục điểm này của Hà Vấn Kinh, bởi vì tại thời đại này, nghĩ đến được kiểu VIP ấy thức không nhiều mấy, cùng lắm chỉ là lấy tiền và giai cấp để phân chia, không chỉ dùng tiền mà còn kèm theo một đống điều kiện để hạn chế khách đến cửa tiêu tiền, ai lại nghĩ có tiền mà vẫn không qua được đâu.             Ai cũng sẽ có thời điểm bị coi thường, hơn nữa đối với kẻ có tiền thì tâm lý này càng nghiêm trọng, phàm là cái gì khó có được, cho dù trên thực tế khi xuất ra cũng không có gì khác biệt lắm, nhưng mà khi nắm trong tay, liền luôn cảm thấy được nó không giống nhau, hay ít nhất, ánh mắt người khác sẽ cho rằng không giống nhau, không phải sao?             Tần Đồng đang phát sầu vì cái này, Hà Vấn Kinh đã tự đưa mình lên cửa.             Vần như cũ phe phẩy chiết phiến, chẳng qua là có một chút không giống nhau, khi hắn vén góc áo ngồi xuống, Tần Đồng liếc mắt một cái liền phát hiện bên hông hắn lộ ra một cái gì đó, một thứ mà hắn vô cùng quen thuộc: “Cái này như thế nào trong tay ngươi?” (khoe kìa >_<)             Hà Vấn Kinh cúi đầu nhìn bên hông mình: “Ta cảm thấy được vật này thoạt nhìn không tồi, rất tốt, vì thế liền mang theo. Như thế nào? Ngươi biết nó?” Nói xong đem thứ đó từ bên hông tháo xuống đưa qua.             Tần Đồng tiếp nhận, đáp: “Đương nhiên biết, cái này vốn chính là đồ của ta.” Con dơi bằng bạc, hai mắt hồng ngọc, trông rất sống động.             “Nga?”             Tần Đồng cười cười: “Khi đó đang khó khăn, cho nên liền đem nó đi cầm.”             “Kia thật đúng phải gọi là duyên phận, hôm nay ta liền đem nó quy về nguyên chủ, xem như cũng là một chuyện tốt.”             “Không cần,” Tần Đồng nói xong liền đem con dơi ném lại: “Bán cũng đã bán, nó hiện tại không phải là của ta.”             Hà Vấn Kinh nhanh tay bắt lấy, cười nói: “Vậy nghe ngươi, ta đây hảo hảo nhận lấy.” Nói xong cúi đầu đem con dơi treo lại một lần nữa, không thèm nhìn đến Lục Gia Diễm đang ở một bên sắc mặt trầm lãnh, tâm tình khoái trá khép chiết phiến lại nói: “Chúng ta đây liền bàn chính sự.”             Không đợi Tần Đồng nói hắn đã tiếp tục: “Ta nghe chưởng quầy “thượng phẩm phòng” nói, Tần huynh ngươi là muốn một tiểu gian đi, ta đã cùng hắn bàn bạc, kia gian phòng của ta ngươi cứ việc lấy mà dùng.”             Tần Đồng lập tức trong lòng mừng thầm, trên mặt lại nói: “Kia sao lại có thể?”             “Có cái gì mà không được. Nơi đó ta cũng ít dùng, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên cho nó có ích một chút đi.”             Vì thế Tần Đồng cũng không khách khí, sau khi cảm ơn liền nhận lấy ý tốt của Hà Vấn Kinh. Chính sự bàn xong, tự nhiên sau đó là uống trà nói chuyện phiếm, Hà Vấn Kinh lại ra ngoài viện một chút, cảm thấy được có chút đáng tiếc: “Sân tốt như vậy, để hoang thật là đáng tiếc.”             Tần Đồng cười: “Ta cũng nghĩ vậy, chờ về sau thong thả sửa sang lại.”             Khi nói chuyện đã dạo đến dưới gốc cây hòe tươi tốt trong viện, nơi đó đang nằm hai cái chậu lớn, hắn chỉ nhìn lướt qua, liền nói: “Ai, kim ngư Trần gia sao? Có thể tìm đến nhà hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Nói xong lại cúi người xuống xem xét kỹ lưỡng: “Quả nhiên, tuy không phải là cung ngư, nhưng bộ dáng màu sắc này, cũng rất là xinh đẹp.”             Tần Đồng khi mua còn tưởng lão nhân kia khoác lác, căn bản không để ở trong lòng, lúc này nghe Hà Vấn Kinh nói, không khỏi ngạc nhiên: “Thật không? Nhưng đây chính là ngày đó ở trên đường mua được a.” Hắn như thế nào không biết là khó mua?             Hà Vấn Kinh khó tìm được một câu chuyện để nói tự nhiên thật cao hứng nói tiếp: “Đó chính là tại ngươi không biết, kim ngư Trần gia nhiều thế hệ là kim ngư được trong cung lựa chọn để phụ trách chăm nuôi, đều là những loài giống tốt nhất khó có được. Loại cực phẩm nhất đẳng này, đã sớm bị quan to quý nhân cướp đi, như chúng ta đây, nếu có được phần còn lại thực đã không tồi.”             “Hắn chỉ có thể hiếm hoi để dành lại mới có thể đem ra bán, vài năm nhiều khi không có, lại rất kín tiếng, muốn tìm đến thật rất khó khăn.”             “Thật sự là như vậy?”             “Cho nên mới nói ngươi vận khí thật cũng không tồi.”             Sau đó tán gẫu càng ngày càng ăn ý, cũng tốn nhiều thời gian hơn, vì thế Tần Đồng lưu hắn lại dùng qua cơm chiều sau mới lưu luyến chia tay. Giang Kỳ nhân lúc Tần Đồng tiễn người lặng lẽ hỏi Lục Gia Diễm: “Không đáng lo lắng?”             Người nào đó hừ một tiếng.             Hai ngày sau, tại một tiểu gian của thượng phẩm phòng có một nam một nữ ngồi đối diện trên bàn, một người nam nhân một mình dựa vào tiểu tháp nhắm mắt dưỡng thần, không khí có vẻ có chút kỳ quái.             Tần Đồng thay Tầm Nguyệt rót chén rượu trước mặt: “Tầm Nguyệt cô nương, nghe nói rượu nơi này không tồi, ngươi nếm thử một chút.”             Tầm Nguyệt tùy ý gật đầu, cầm lấy một chén trên mâm uống một ngụm: “Thật không tồi.” Ánh mắt có chút khẩn trương thỉnh thoảng nhìn qua người đang dựa trên tiểu tháp, tuy rằng hắn không nhúc nhích gì, nhưng chính mình lại càng khẩn trương.             Tần Đồng ngầm trừng mắt nhìn Lục Gia Diễm một cái, hắn không phải là bị tẩy não chứ? Trước kia không thèm quản, hiện tại lại đi theo làm cái trò gì! Cuộc nói chuyện như đang ngồi trên cây kim khiến cho người ta tinh thần không yên.(anh Diễm đang đề phòng nguy cơ mất vợ =))))             Lục Gia Diễm làm như đối với ánh mắt của hai người kia hoàn toàn không nhận thức, nhắm mắt lại tựa hồ như đang ngủ, chỉ có mình hắn biết, lỗ tai mình đang vươn lên thẳng tắp, phía đối diện nói cái gì hoàn toàn không bỏ lọt.             Tần Đồng cũng tự rót cho mình một chén, sau đó đem quyết định của mình ra nói với Tầm Nguyệt. Tầm Nguyệt cảm thấy được bất khả tư nghị, có chút chần chờ: “Này có thể đi?”             Tần đồng lập tức gật đầu, tràn đầy tin tưởng: “Đương nhiên.” Hắn hiện tại cũng không thể có một chút không tự tin, chuyện đó có thể thực thất bại.             Tầm Nguyệt nửa tin nửa ngờ: “Nhưng dù sao cũng cảm thấy…”             Tần Đồng vội vàng nói: “Không có việc gì, ngươi có thể thử xem tại đây, mọi thứ ta đều mang đến.” Nói xong nghiêng người lấy cái rương nhỏ mình mang đến, lấy từ bên trong một cuộn da “hô” một tiếng mở ra.             Cái này thật sự khiến Tầm Nguyệt giật mình, nhìn chằm chằm trước mặt toàn những thứ không hiểu được: “Này đó… đều là?!” Hảo kinh người.             Trong lòng Tần Đồng có chút nho nhỏ thỏa mãn: “Không sai, nguyên bộ đều tại đây.” Kia chính là thời điểm hắn nhàn rỗi mà gọt giũa tạo hình, tiện thể dùng.             Lục Gia Diễm ở một bên đã không chút dấu vết mở to mắt, hắn cho tới bây giờ chưa từng lưu ý mấy thứ kia, nay lại nhịn không được bắt đầu tò mò, chính là từ hướng của hắn, không thấy rõ những thứ đó là gì.             Tần Đồng bắt đầu hấp dẫn nàng: “Đến thử xem đi.”             Nữ nhân trời sinh thích chưng diện, Tầm Nguyệt cũng đã hơi luống tuổi, phong thái mới có cũng sợ tuổi tác hao mòn, cho nên nàng cũng nhịn không được, cuối cùng gật gật đầu: “Được rồi.”             Nhờ người mang đến nước ấm lau sạch sẽ gương mặt, nàng theo lời Tần Đồng nói nâng mặt lên và nhắm mắt lại, cảm giác hai tay Tần Đồng cầm những thứ kia hết đến lại đi, thẳng đến khi hắn nói: “Tốt lắm.”             Từ từ mở mắt, người xuất hiện trong tấm gương đồng trước mặt chính là mình sao? Lông mày thanh dài, đôi mắt sáng nghiêng nghiêng sóng nước lưu chuyển, màu da non mịn không hề thấy nếp nhăn, mềm mại tựa hồ như một đóa hoa mới nở. Tầm Nguyệt si ngốc nhìn ngắm gương mặt trong gương đồng kia, nàng chỉ sợ dù ở thời điểm tốt nhất khi hai tám tuổi cũng không thể sánh bằng.             Tần Đồng hiển nhiên đối với tác phẩm của chính mình phi thường vừa lòng, cười đầy ôn nhu cũng tự tin: “Tầm Nguyệt cô nương, thế nào?” 
Bình Luận (0)
Comment