Chu Sinh trộm liếc lão gia nhà mình, sổ sách đã ở trước mặt hắn cũng hơn một canh giờ, thế nhưng lại lật không được quá hai trang, cầm quạt khi mở khi khép gõ gõ mặt bàn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Tình trạng này đã kéo dài suốt ba ngày, gia có phải hay không đã mắc bệnh?
Đợi thêm một lát nữa, vẫn là bộ dáng kia, vì thế hắn liền ho khan một tiếng, gọi: “Gia.”
Thanh âm cũng không lớn, Hà Vấn Kinh không có phản ứng. Vì thế hắn lại tăng thêm âm lượng: “Gia.”
“Ân? Chuyện gì?”
Chu Sinh nâng cằm ý bảo đống sổ sách kia: “Gia, ngươi bao lâu thì mới có thể xem xong?”
Hà Vấn Kinh liếc mắt một cái qua đống sổ sách, đơn giản thu lại ném qua: “Dù sao ngươi cũng vừa mới nhàn rỗi lâu như vậy, liền hoạt động đầu óc đi.” Nói xong nhấc chân bước ra ngoài.
Chu Sinh trừng mắt nhìn xấp giấy dày trên bàn, mặt mày suy sụp, hắn làm gì mà nhàn? Hắn cũng là mới vừa xem xong sổ sách trên tay, đang cầm thêm vào lại tự nhiên nhiều thêm việc, hắn vạn phần hối hận đã mở miệng, lại nhịn không được hỏi: “Gia, ngươi tính đi đâu?” Trong trí nhớ của hắn, hình như hôm nay không có gì cần phải đi nha.
Hà Vấn Kinh đã muốn bước chân ra khỏi cửa: “Trong lòng khó chịu, ra ngoài một chút.”
Chu Sinh vội vàng nói: “Kia… ta tìm vài người theo.”
“Một người cũng không cần!”
Vẫn là đi đến khu rừng nhỏ ngoài hậu viện của mình, dày đặc che lấp bầu trời, ẩn ẩn gió lạnh, hắn mới cảm thấy có chút thoải mái trong lòng, tùy tay đem con dơi vẫn đeo trên người gỡ xuống thưởng thức, lại một lần nữa nhớ tới tình hình đêm đó.
Đêm đó hắn uống không ít, Tần Đồng cũng uống không ít, chính là hắn không có say, mà Tần Đồng đã say đến bảy tám phần, ánh mắt say lờ đờ mông lung mang theo hơi nước ghé vào cạnh bàn, hai má hồng nhuận, thoạt nhìn vạn phần mê người, khiến hắn nhịn không được đưa tay qua miết.
Nhìn thấy Tần Đồng ở trên bàn nằm úp sấp hết trái rồi phải lầm bầm, như thế nào cũng là một bộ không nề nếp, hắn có chút buồn cười hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?”
Tần Đồng đang thay đổi tư thế, theo bản năng đáp: “Cảm giác không đúng, không thoải mái.” Như thế nào nằm úp sấp lại có cảm giác cứng cứng không co giãn, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Hà Vấn Kinh bắt đầu tò mò: “Cái gì cảm giác không đúng?”
Tần Đồng tiếp tục đổi tư thế, gõ chén rượu, bắt đầu chán ghét: “Vừa cứng lại không co giãn, không xúc cảm.” Nói xong còn vỗ vỗ cái bàn, sau đó lại nằm úp sấp xuống.
Hà Vấn Kinh bật cười: “Ngươi là muốn ngủ đi?” Uống rượu vào có thể trở nên thành thật như vậy, phản ứng thú vị càng không tí, không đùa thật đáng tiếc.
Ánh mắt Tần Đồng đã không mở ra được nữa, chỉ có thể hé ra một khe hở mỏng: “Ân, ta phải đi về.” Sau đó liền bắt đầu những bước đi xiêu vẹo, không tới hai bước đã bị mất thăng bằng suýt nữa té xuống.
Hà Vấn Kinh vội vàng chạy qua đỡ hắn: “Cửa ở bên kia, ngươi đi như vậy sẽ đụng vào tường. Hiện tại cũng không cón sớm, không bằng qua nhà ta nghỉ ngơi một đêm, dù sao cũng không xa.”
Dưới loại tình huống này, hắn thập phần khẳng định quyết định của Tần Đồng, nhưng không đợi hắn gật đầu, cửa liền “ba” một tiếng đẩy ra, ngẩng đầu vừa thấy, nguyên lai là Lục Gia Diễm.
Thấy hắn đang đỡ lấy Tần Đồng, Lục Gia Diễm chau mày không che giấu, đi tới nói: “Giờ không còn sớm, ta đến đón hắn về.” Đưa tay ra phía trước tiếp người.
Hà Vấn Kinh không buông, cười nói: “Lục công tử, hắn là người lớn cũng không thể lạc, sao lại khẩn trương như vậy?”
Lục Gia Diễm ôm lấy thắt lưng Tần Đồng, thi lực một chút đã đem Hà Vấn Kinh không có võ công gì đẩy xa, đem người ủng vào trong ngực: “Hắn tâm tính tiểu hài tử sẽ không đề phòng người, đương nhiên cần chăm sóc chặt chẽ chút.”
Tần Đồng hoàn toàn không còn khả năng nhận thức được gì, chỉ nghe “ong ong” tiếng nói chuyện lại không biết hai người rốt cuộc đang nói cái gì, ý thức hắn hiện chỉ còn giới hạn trong phạm vi tìm kiếm được một cảm giác quen thuộc, hai tay rất tự nhiên vòng qua, sau đó cọ cọ, rốt cuộc hoàn toàn phong bế đôi mắt.
Một động tác vô cùng đơn giản như vậy, lại khiến cho Lục Gia Diễm tâm vốn đang có chút vô định lập tức bình ổn, cẩn thân kéo tay hắn khom lưng ôm người vào lòng, đối với Hà Vấn Kinh gật gật đầu: “Cáo từ.”
Mấy ngày kế tiếp, Hà Vấn Kinh thường xuyên thất thần.
Con dơi kia vẫn còn lay động trên tay hắn, Hà Vấn Kinh dựa vào thân cây, có chút hối hận chính mình vì khinh thường loại đao kiếm phòng thân này mà không đi học võ, người ta dụng lực một chút liền bị đẩy xa, ngay cả một tay cũng không nắm được. Nhất là cuối cùng Lục Gia Diễm dẫn người đi đường hoàng, khiến cho hắn cảm thấy thực chẳng khác nào tuyên chiến.
Hà Vấn Kinh nhu nhu thái dương, trước đây mọi việc đều nắm giữ trong tay, cái này lại nhiều lần vượt quá dự đoán, có chút cười khổ: “Xem ra ta bất tri bất giác ngày càng trở nên nghiêm túc, gì mà thương trường như chiến trường, hiện tai xem ra thì tình trường so với thương trường càng giống chiến trường hơn.”
Muốn chiến tranh sao? Nghe tựa hồ cũng không tồi, bất quá nếu muốn như vậy, sách lược phải sửa lại. Con dơi bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, tựa như muốn bắt lấy một cái gì đó.
Tần Đồng nằm trên giường ôm đầu rên rỉ, Lục Gia Diễm bưng đến cho hắn một chén canh đậu xanh: “Không uống được thì đừng uống, lần nào cũng không nhớ.”
Tần Đồng ai kêu hai tiếng: “Ngươi nói nhỏ nhỏ chút, thần kinh của ta hiện tại rất yếu ớt.”
Lục Gia Diễm lại “khách” một tiếng đem bát đặt lên bàn nhỏ: “Cho ngươi tỉnh rượu.”
Tần Đồng thiếu chút nữa từ trên giường rơi xuống: “Lục hỗn đản!” Nhanh chóng cầm lấy chén canh uống, hắn nếu tính trả thù như vậy một lần nữa, đầu mình tuyệt đối sẽ vỡ tung.
Canh đậu xanh vừa mới được ướp lạnh bằng nước giếng, thêm đường phèn, uống vào so với từ tủ lạnh đi ra càng trở nên đậm đà, Tần Đồng một ngụm tiếp một ngụm, đến khi thấy được đáy chén mới nhớ ra: “A, ta tối hôm qua là như thế nào trở về được?”
Lục Gia Diễm đã ngồi bên cạnh hắn, lạnh nhạt đáp: “Mới nhớ tới nên hỏi?”
Tần Đồng mờ mịt: “Nhớ thì mới hỏi một chút, có gì đáng ngạc nhiên?” Dù sao cũng đã về, như thế nào về có gì quan trọng.
“Uy, ngươi biểu tình kia là cái gì?” Trừng lớn như thế, coi chừng lọt ra khỏi hốc mắt bây giờ.
Lục Gia Diễm vẫn tiếp tục trừng, cuối cùng vô lực lắc đầu: “Quên đi, dù sao ngươi với cái tính này luôn cần giúp đỡ.” Nói cái gì cũng uổng công.
Đây chính là vũ nhục! Tuyệt đối vũ nhục! Tần Đồng lại cao giọng: “Bảo ta tính gì?” Vừa la xong, đầu lại đau như muốn nứt ra, tiếp tục ôm đầu rên rỉ.
Lục Gia Diễm nhanh chóng đưa hai ngón tay đè hai huyệt thái dương của hắn mà nhẹ nhàng xoa: “Ta nói, ngươi như thế nào mà lớn ra được như thế này?” Càng nhìn càng thấy đây đúng là kỳ tích.
Tần Đồng rất muốn cho hắn một quyền, nhưng lại luyến tiếc hắn mát xa cực kỳ thoải mái, vì thế chỉ tượng trưng trở mình xem thường: “Chúng ta kỹ thuật y học phát triển, xã hội ổn định, như vậy có gì kỳ quái? Nhưng thật ra ngươi như thế nào mà lớn vậy?”
Hắn nói lời này vốn không có ác ý, biểu tình Lục Gia Diễm trong nháy mắt lại chìm xuống, Tần Đồng cảm giác được ngón tay đang mát xa dời đi, nhịn không được liền quay đầu qua xem, sau đó liền ý thức được chính mình nói sai rồi, thầm nghĩ phải nói cái gì đó lại không nói nên lời, do dự mãi, cuối cùng vẫn nói: “Vừa rồi… Ta không phải cố ý nói như vậy, ách… Thật có lỗi…”
Lục Gia Diễm biết nhĩ lực của mình tốt lắm, chính là lúc này đây hắn vẫn nhịn không được cho rằng những gì mình vừa mới nghe được chính là ảo giác. Nhìn hắn dần dần lộ ra loại biểu tình bất khả tư nghị, Tần Đồng bắt đầu ảo não: “Ngươi đây là cái biểu tình gì?!” Mẹ nó, sớm biết thế thà rằng đừng nói, đánh chết cũng không nói.
Lục Gia Diễm nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh: “Chỉ là có điểm giật mình mà thôi. Ngươi chưa có khỏe hẳn, không bằng tiếp tục ngủ.”
“Ta cũng không phải heo.”
Vừa dứt lời, tiếng bước chân xuất hiện bên ngoài, cửa rất nhanh bị đẩy ra, Giang Kỳ buồn bã ỉu xìu bước vào, tùy tay phất một chưởng đem cửa đóng lại: “Tên kia, thân là võ quan, thế mà tự mình bị hù chết, những thứ trọng yếu còn chưa kịp nói.”
Tần Đồng ôm gối đầu ghé vào giường, nghe Giang Kỳ báo cáo tin tức đột ngột như vậy, cả kinh nói: “Ai đã chết?”
Giang Kỳ liếc hắn một cái: “Ngươi trí nhớ thật cũng không tốt, không phải là cái tên đã bắt ngươi hay sao.”
“Nga.” Tuy rằng chỉ gặp người nọ có một lần, nhưng vừa nghe nói hắn chết vẫn cảm thấy trong lòng là lạ: “Các ngươi muốn lấy khẩu cung của hắn?” Đại não của Tần Đồng rốt cuộc cũng chịu chuyển động: “Có quan hệ với chuyện mười năm trước?”
Đến bây giờ hắn mới ý thức được, chính mình đang trải nghiệm một vở kịch vương tử báo thù, được rồi, Lục hỗn đản không tính là vương tử, nhưng này cũng đã đủ kích thích rồi.
“Di, ngươi có đôi khi cũng thông minh đó.”
Tần Đồng quyết định bỏ ngoài tai câu này, trong đầu dần nhớ lại những lý lẽ kiến thức thường tình: “Muốn khẩu cung, là muốn chứng minh mình trong sạch? Nhưng người này cái gì cũng chưa kịp nói, liền chết?” Tình tiết này trong phim ảnh đương nhiên rất nhiều, trước kia cùng nữ nhân xem phim số lần cũng không ít đi.
Giang Kỳ ngồi xuống tự rót cho mình một chén nước: “Đúng vậy, không thể tưởng tượng được hắn vô dụng thế.” Sau đó quay lại nói với Lục Gia Diễm: “Uy, ngươi như thế nào một câu cũng không nói? Nếu không, chúng ta trực tiếp đem cái tên Tấn Dương kia bắt về đây?”
Lục Gia Diễm không có nói chuyện, nhưng Tần Đồng ngược lại hỏi: “Vậy ngươi có xem qua nhà hắn chưa?”
Giang Kỳ sửng sốt: “Xem nhà? Làm cái gì?”
Lần này Tần Đồng tặng lại một cái nhìn cực kỳ xem thường: “Hắn khẳng định không phải chủ mưu lại có thể sống tới bây giờ, ít nhất chứng minh hắn tự bảo vệ được mình, người tự bảo vệ được mình cho tới bây giờ đều cấp cho mình một đường lui, trong tay hắn, chắc chắn còn có cái gì đó của tên chủ mưu, kia tuyệt đối có thể xem là chứng cứ.”
Giang Kỳ làm ngã cả âm nước “ào ào” chảy qua bàn: “Tựa hồ cũng có lý…”
Lại không thèm lịch sự: “Chưa từng thấy ai ngốc như ngươi thế.” A, tâm tình vui sướng ngay cả đau đầu cũng tốt lên nhiều lắm.
Giang Kỳ vừa muốn cãi lại, lại thấy được ánh mắt của Lục Gia Diễm, vì thế sờ sờ mũi: “Không cùng người nào đó chấp nhặt, ta còn đi xét nhà.” Nói không chừng có thể gom được không ít bảo bối.
Lục Gia Diễm cúi đầu hỏi Tần Đồng: “Ngươi như thế nào nghĩ ra?”
Tần Đồng đang ôm gối đầu hưởng thụ, không chút suy nghĩ: “Xem phim ảnh thì thấy.” Nói xong âm thâm hối hận, hắn này cái miệng đáng chết, không nói là mình nghĩ ra được hay sao?”
“Đó là cái gì?”
Tần Đồng đối với phim ảnh chỉ xem chứ không có nghiên cứu qua, tự nhiên cũng không rõ ràng, cho nên hắn chỉ qua loa giải thích vài câu, cũng không quản Lục Gia Diễm có hiểu hay không, nhưng lại nghĩ tới một vấn đề: “Chứng cứ thu thập đủ thì ngươi phải như thế nào để chứng minh mình trong sạch? Đưa lên tòa án?” Lúc này đã có hệ thống tòa án hay sao?
“Tòa án?” Lục Gia Diễm nghĩ nghĩ: “Cái ngươi nói chắc cũng giống như hình bộ địa phương đi? Không thể đưa đến đó, Tấn Dương trong mười năm có thể như cá gặp nước, nội bộ quan trường tất nhiên hắn phải quen thuộc. Muốn làm, phải làm trực tiếp.”
Tần Đồng trong đầu lập tức xem những người đó như những chính khách thượng đẳng, xem ra bất luận là xưa hay nay, chính trị đều là cái gì đó ghê tởm vẩn đục, này cũng chính là nguyên nhân hắn không thích xử lý công việc giúp đỡ gia đình, cái kiểu nham hiểm chu toàn này hắn vĩnh viễn cũng không thích ứng.
Bất quá những gì tiếp theo trong lời nói của Lục Gia Diễm hắn có chút không hiểu: “Làm trực tiếp? Vậy ngươi rõ ràng trực tiếp làm thịt hắn?”
Vừa mới rồi còn cảm thấy được hắn thông minh, như thế nào trong nháy mắt đã trở lại như cũ: “Kia rất có lợi cho hắn.” Hắn muốn tên đó phải tận mắt chứng kiến mình thân bại danh liệt.
Tần Đồng hoàn toàn cảm thấy được mình không thể lý giải: “Không lên tòa án cũng không chịu xử lý trực tiếp, nơi này lại không có máy tính, ti vi, báo chí, muốn trực tiếp? Trực tiếp buông tha thì đúng hơn?”
Xem ra hắn đối với cuộc sống thời đại này căn bản còn chưa có khái niệm: “Hoàng thượng là để làm cái gì?” Giờ khắc này, Lục Gia Diễm nghĩ mình còn giữ được thái độ bình tĩnh thật đúng là hay.
“Hoàng thượng?” Tần Đồng đầu tiên có chút mơ hồ, sau đó trừng lớn mắt: “Hoàng thượng!” Từ này đối với hắn phải nói thật sự là rất xa xôi, hiện tại mới phản ứng lại cũng là chuyện bình thường.
Hoàng thượng, trong nhận thức của hắn tương đương với cấp bậc tổng thống, đương nhiên, quyền lợi so ra thì lớn hơn, không có hạn chế của hai viện cũng không bị truyền thông giám sát, quả thực chính là – không có gì là làm không được!
Bất quá, Hoàng thượng cũng không giống như tổng thống dễ dàng gặp được. Đương nhiên tổng thống cũng không dễ dàng gặp, nhưng tốt xấu gì thì tổng thống một nước phải chạy tới chạy lui nhiều chỗ, tin tức màn ảnh lúc nào chả đưa tin. Mà Hoàng thượng, thì phải là bảo vật tuyệt đối quý hiếm được giấu trong tầng tầng két sắt, muốn gặp mặt không khác gì so với việc xông vào Lầu Năm Góc cùng Nhà Trắng.
Cho nên trên mặt Tần Đồng lập tức tràn ngập tò mò cùng sùng bái: “Ngươi muốn xông vào hoàng cung?”
“Không.” Ban đêm xông vào hoàng cung thế nào cũng sẽ bị xem là phản nghịch, cái tội danh này bọn họ đã gánh vác lâu lắm, hắn không muốn lặp lại một lần nữa, không bao giờ cũng không muốn phải như vậy.
Tần Đồng thất vọng: “Vậy ngươi thế nào gặp Hoàng thượng?”
“Còn chưa nghĩ ra.”
Tần Đồng lập tức mất đi hứng thú, quả nhiên sự thật khác xa phim ảnh. Trong đầu thế nhưng vẫn suy nghĩ, nếu hắn không muốn xông vào, vậy chỉ có thể lẩn mà vào thôi, mà như vậy phải có thân phận trọng yếu, cùng hoàng gia muốn kiếm một chút quan hệ còn không có khả năng…
“A!”
Tần Đồng mãnh liệt hét lớn: “Ta nghĩ ra rồi!”
Lục Gia Diễm không có phòng bị, hai người lại khá gần, lúc đó chấn động khiến tai hắn ẩn ẩn đau, nhíu mày nói: “Ngươi lại muốn cái gì?”
Tần Đồng từ trên giường đứng lên: “Đương nhiên là tiến cung, là người bán kim ngư kia!”
Lục Gia Diễm thật không nói nên lời, nhìn thấy Tần Đồng tiến đến trước mặt hắn: “Thế nào thế nào, không tồi đi?”
Một kình lực mang hắn ngã vào trong ngực người trước mặt, Lục Gia Diễm ôm hắn chặt chẽ: “Ngươi đúng là cái tên khiến cho người ta kinh hỉ.” Nói gì đi nữa, hắn cũng sẽ không buông tay.
Tần Đồng bị hắn ép đến mức nghẹt thở, trên mặt nhiệt độ tăng cao, nghĩ muốn giãy dụa lại phát giác mình không có khí lực, đành cắn răng: “Ngươi mau buông ra cho ta!”
Lại trong nháy mắt, bị Lục Gia Diễm hung hăng hôn lên.
____________________
Tần Đống mấy ngày nay có chút mất hồn, bởi vì hắn phát hiện được một chuyện tình thực đáng sợ – chính mình có phải hay không đã bắt đầu cong? Bằng không, như thế nào lại tự giác mà phản ứng lại cái hôn kia như vậy? Tuy rằng hắn vẫn lặp đi lặp lại việc tự ám chỉ rằng đó chỉ là phản ứng tự nhiên trong các phản ứng tự nhiên, lại ngày càng không thuyết phục được chính mình.
Ngày hôm đó hắn cùng tiểu đào ngồi xổm bên lu xem kim ngư lại đang ngẩn người, Giang Kỳ tiến lại vỗ vỗ hắn: “Nhị thiếu gia, có một tiểu mỹ nhân tới tìm ngươi.”
Tần Đồng vội vã hoàn hồn: “Ta làm gì nhận thức một tiểu mỹ nhân?”
Nữ tử đi theo phía sau Giang Kỳ tiến lên trước một bước: “Tần công tử, nô tỳ Mộ Thu, hữu lễ.”
Mộ Thu? Nghe cũng thật quen thuộc, suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra: “A, là Mộ Thu cô nương. Thật là ngượng ngùng, vừa mới thất thần, không kịp nhớ ra.”
Mộ Thu mỉm cười, nói: “Công tử chưa bao giờ gặp qua ta, nhất thời quên cũng là chuyện thường.”
Nói xong lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy ghi chép: “Cô nương nhà ta mang giùm một vài thứ.”
Mở ra vừa thấy, trên bút tích xinh đẹp là bản ghi chép về Hồng Ngọc, tuổi, màu da, khuôn mặt thập phần chi tiết, Tần Đồng nhãn tình sáng lên: “Thật là chuyên nghiệp.”
“Mộ Thu cô nương, ngươi theo ta lại đây đi, ta chọn mấy món thích hợp cho ngươi mang về.”
Nói xong mang theo Mộ Thu đến căn phòng nhỏ bày hàng, bên trong đã được Chu tẩu cùng tiểu đào giúp hắn sửa sang thập phần chỉnh tề, mọi thứ đều được bao bằng giấy dầu để tránh bị ẩm, tất cả cũng được dán nhãn đầy đủ.
Tần Đồng không mất bao nhiêu thời gian tìm ra được những thứ cẩn thiết, mở ra chọn lấy mấy thứ đưa cho nàng: “Này vài món chắc thích hợp đi, cầm lấy.”
Mộ Thu lên tiếng tiếp nhận, ánh mắt lại luyến tiếc nhìn theo những thứ kia, nhẹ giọng nói: “Công tử, ta có thể chọn mấy thứ không? Ta… hôm nay mang bạc lại đây…”
Tần Đồng thấy nàng bất quá chỉ trên dưới mười lăm mà thôi, không sai biệt lắm so với tiểu đào, lại tại nơi đó mà tồn tại, tuy rằng chỉ là nô tỳ, nhưng nói vậy cuộc sống nhất định cũng không tốt, lập tức liền cẩn thận lựa chọn cho nàng một số thứ: “Đương nhiên có thể, ngươi tuổi không lớn, không cần phiền toái đến mấy thứ kia, này cũng đã đù. Nhắc cô nương ngươi bớt chút thời gian chỉ dạy, mỏng mỏng một chút, sẽ rất được.”
Mô Thu cúi đầu lấy túi bạc lại bị Tần Đồng ngăn cản, biết là đồng tình ngược lại đối với nàng không tốt, Tần Đồng nghĩ nghĩ nói: “Về sau ngươi chạy qua chạy lại sẽ rất vất vả, mấy thứ này xem như là lễ gặp mặt của ta đi, nếu thích, về sau đến lấy thêm.”
Thấy nàng lộ ra thần sắc vui sướng liên tục nói lời cảm tạ, Tần Đồng tâm tình trở nên rất tốt. Tiễn Mộ Thu, hắn cầm lấy tờ giấy ghi chép nhìn nhìn, kia mưu kế của hắn đã được thực hiện bước đầu, khóe môi khoái trá gợi lên. Mà Lục Gia Diễm, đã hoàn toàn bị hắn ném ra sau đầu.