Thưởng Hôn

Chương 4

Warning: 16+

[Tóc mây hoa nhan kim trâm cài, phù dung trướng ấm độ đêm xuân.] *

Trong câu thơ của cổ nhân tình nhân trong đêm ôn nhu cùng lãng mạn như vậy, nhưng trên thực tế thì sao?

Hắn chết tiệt ở nơi ấy liền kẹt lại, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi không có cách, rốt cục không thể nhịn được nữa rống to, “Là người nào khốn khiếp nghĩ ra cái nút thắt quỷ này? Lão Tử gở nửa ngày cũng không gở được!”

Xem, gấp đến độ ngay cả lời nói thô tục cũng đều tuôn ra rồi.

“Phu quân, thực xin lỗi, đều là ta sai.” Tiếng nói nữ tính trong veo ôn nhu, mang theo nhỏ nhẹ ngọt ngào cùng mềm mại, “Đều là quy củ cổ quái của chúng ta bên kia, mệt khổ phu quân.” Biểu tình của nàng là mười phần áy náy cùng đau lòng, trong đôi mắt ngập nước có vô hạn tự trách. (anchan: kết khó kiểu này là cố tình chơi tân lang mừ, hắc hắc, anh đang gấp thế mà còn phải ngồi rút từng cọng dây chi bằng giết anh cho rồi.)

Thanh âm mềm mại ôn nhuyễn kia, trong nháy mắt, tức giận nóng nãy cùng bực dọc của hắn dễ dàng bị nàng dập tắt mất, cho dù thân mình nóng như sắp nổ tung, mặc dù cái loại lửa nóng cổ quái này làm cho hắn kích động vô cùng, hắn cũng rất nhẫn nại chậm rãi cởi giá y của nàng.

Bàn tay to lớn dày rộng lại thô ráp, để hắn múa đao múa kiếm thì không vấn đề, nhưng cái nút thắt nho nhỏ kia thật là phiền phức, hắn lại gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, không được, mắt thấy mồ hôi trên mặt hắn càng chảy càng nhiều, thở dốc càng ngày càng nặng, trong hỉ phòng yên ắng, chỉ có tiếng hít thở ồ ồ của hắn, không biết làm sao nàng lại cảm thấy có chút thẹn thùng.

Nhìn bộ dáng hắn cố gắng, nàng vậy mà lại cảm thấy hắn thật đáng yêu, thật sự là……

Hạ Nhược Tịnh bên môi ôn nhu cười, Trác Bắc Dương liên tục gắng sức, định xé rách giá y nhưng không được; Trên thực tế, trời biết hắn nghĩ muốn dùng sức xé, như vậy hết thảy đều giải quyết…… Chết tiệt, Hạ gia làm sao lại có cái tập tục cổ quái như vậy, trên giá y của tân nương tử xuất giá lại phải thắt cái nút kết phức tạp như vậy, thắt thì thôi, còn cố tình quy định tân lang phải tự mình thuận lợi cởi bỏ, như vậy tân lang tân nương mới có thể mãi mãi yêu thương nhau.

Trái lôi phải kéo, càng kéo lại càng chặt, cái nút thắt kia giống như là không thể cởi, mỗi lần hắn muốn phát giận lúc ngẩng đầu, liền nhìn thấy dưới ánh sáng mờ ảo của nến nàng mĩm cười với hắn, nóng nảy của hắn giống lửa gặp nước, tự động tắt, lại lần nữa khôi phục tính nhẫn nại phấn đấu gở nút.

Gặp quỷ, lúc nàng cười với hắn, hắn phát hiện bản thân không nở nổi giận với nàng.

Hắn nghĩ bản thân cho dù có gở cho tới sáng, cũng không thể gở được, không biết là cái tên điên nào lại kết ra cái nút thối này, hắn đột nhiên kéo đến một cái dây kết ngắn được giấu kỹ, sau đó giống như là ảo thuật, vừa dùng sức kéo, cái nút phức tạp làm người hoa mắt kia, thuận lợi mở ra.

Hắn ngẩng đầu đắc ý cười với nàng, nhưng trong nháy mắt lại làm cho Hạ Nhược Tịnh đau đớn, xán lạn như vậy, vui mừng phát ra từ nội tâm, khuôn mặt đơn thuần nam tính lúc này thế nhưng tràn đầy đắc ý, thật rất ngây thơ, trong lòng nàng bỗng nhiên dao động.

“Mở, mở.”

Nàng hoàn hồn, cười với hắn, “Cám ơn phu quân.”

Vì vậy, giá y hoa lệ mà tuyệt mỹ trong tay nam nhân giống như cánh hoa bị cởi ra, dùng sức ném lung tung trên mặt đất, áo khoác, trung y, nội y, sau đó…… Là cái yếm!

Tơ lụa đỏ tươi, tôn lên làn da tuyết trắng sáng bóng như trân châu, uyên ương hoạt bát trong hồ vui hí thủy, lá sen cao vút, hoa sen bóng bẩy; Nhưng làm cho hắn trợn mắt há mồm không phải là thêu công tinh xảo, mà là cái yếm xinh đẹp kia, cũng có 1 nút thắt phức tạp!

Trác Bắc Dương phẫn nộ đưa mắt trừng nàng, “Đừng nói với ta……”

Nàng nhanh chóng gật đầu.

“Mẹ nó! Cái quy củ quái đản của nàng!” Hắn thật sự đã phát hỏa, hô hấp trầm trọng, bộ ngực rắn chắc kịch liệt phập phồng.

Lại đến, hay là muốn cho hắn một cái tân hôn muộn? (anchan: chổ này ta ko hiểu lắm, nhưng ý anh chắc là bọn họ cố tình chơi anh để anh phải động phòng muộn)

“Phu quân nếu không muốn gở, thì cắt bỏ đi, Nhược Tịnh không một câu oán hận.”

Ánh mắt mông lung mang theo hơi nước của nàng, dưới ánh mắt điềm đạm đáng yêu này, hắn cắt đi mới lạ! Không nghĩ tới lấy vợ lại phiền toái như vậy, hắn lúc trước làm sao…… Coi trọng nàng bày ra vẽ mặt thuần khiết như phù dung, hắn đành phải nhận mệnh thở dài, cắn răng nói: “Ta gở, ta gở.”

Nghĩ lại cảm thấy không cam lòng, liền đem nàng ôm vào trong lòng, đôi môi trên môi nàng dùng sức cắn loạn, bàn tay trên lưng trần trụi bóng loáng của nàng nôn nóng vỗ về chơi đùa, tay truyền đến cảm giác nhẵn mịn no đủ, làm cho hô hấp của hắn càng thêm nặng nề, nơi nào đó trên thân thể, từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn làm cho hắn đau đến muốn phát điên, hiện tại càng sâu……

“Phu quân……” Nàng nằm trong lòng hắn, mặc hắn vỗ về chơi đùa hôn môi, cái loại mềm mại cùng nhu thuận này, làm cho hắn thiếu chút nữa liền không khống chế được muốn xé rách cái yếm trên người của nàng.

Được rồi, được rồi, là hắn tự chuốc phiền phức thì tự chịu, vốn nghĩ trước nếm thử ngon ngọt trấn an bản thân một chút, ai biết, lại châm ra lửa……

Nặng nề hút vài ngụm khí, mới miễn cưỡng lấy lại lý trí chiến đấu với cái nút thắt.

Nàng ngoan ngoãn ghé vào trên đầu gối của hắn, tóc đen thật dài xõa xuống chăn đệm bên dưới, đen nhánh, càng tôn lên cái lưng trơn bóng như ngọc không tỳ vết của nàng, làm lóa mắt hắn; ngón tay run run, sờ soạng dây kết, không tự giác lại duỗi tay sờ đến nơi phấn nộn mềm mại, mềm mại của nàng cùng thô ráp của hắn, như vậy hoàn toàn bất đồng, hắn không khống chế tay của mình được, cứ như vậy không ngừng sờ xuống….

“Ngô…… Phu quân……” Tiếng hô xấu hổ cùng sợ hãi, gọi trở về lý trí của hắn, hắn mới phát hiện thì ra tay của mình, đã…… Tay đã ôm trọn bộ ngực sữa của nàng.

Cảm giác đầy đặn cùng mềm mại, đẹp đẽ cùng mịn màng, nhô lên trong lòng bàn tay của hắn thật thích thú, trong đôi mắt màu đen của hắn đã nhuộm sắc hồng, rất hồng, hô hấp ồ ồ, ngón tay đột nhiên dùng sức……

“Đau……” Nàng tinh tế thở gấp, trong mắt mang theo vài phần ủy khuất, bộ dáng kiều nhuyễn này, thực sự là muốn lấy mạng hắn.

Hắn không thể nhịn được nữa đem nàng đặt xuống giường, bàn tay to tùy ý trước ngực nàng vuốt ve, đôi môi nóng rực ở cổ nàng, lưng nàng vội vàng hôn, “Nương tử tốt, nương tử ngoan, cho ta hôn một chút.”

Động tác dưới ngón tay của hắn vừa mạnh lại nhanh, làm nàng có cảm giác vừa đau lại sung sướng, lý trí của nàng từng chút một dưới sự nhào nặn của hắn mà rối loạn, bộ ngực trướng đau, đầu ngực buộc chặt, bị ngón tay của hắn dùng sức sờ, co rúm lại than nhẹ, nghe thấy thanh âm khiến người ngượng ngùng vội vàng cắn môi.

Hắn lật người nàng, cúi xuống cách làn vải dệt mỏng ở trước ngực nàng hôn, ngậm, hút, tầng tơ lụa kia rất nhanh ướt át, làm hiện ra nơi xinh đẹp của nàng. Còn có viên châu ngọc trên ngực.

“Nương tử, nương tử tốt, để ta hôn một cái, liền hôn một cái.” Tay hắn dò xét đi vào, bao phủ lên bộ ngực sữa của nàng, vội vàng xoa nhẹ, trên khuôn mặt nam tính tràn đầy nôn nóng cùng không kiên nhẫn, thân thể của hắn đặt trên người nàng, ma sát, khuấy động, trên đầu đầy mồ hôi, nhưng không có cách cởi ra y phục nhỏ nhoi trên người nàng.

Đôi mắt ngập nước của nàng nhẹ nhàng chớp, sau một lúc lâu, rốt cục thở dài trong lòng, khẽ đẩy đôi tay trong ngực của nàng, hắn lại còn không nỡ buông tay, tay to chiếm cứ hoàn toàn nơi mềm mại.

Nàng yêu kiều trợn mắt trừng hắn một cái, cái liếc mắt kia làm cho thân mình của hắn đều mềm xuống, ngoan ngoãn nghe lời buông tay, nhưng trước khi buông tay lại xấu xa trên châu ngọc của nàng dùng sức sờ……

“Ân……” Tiếng rên rỉ xém chút nữa từ trong miệng của nàng tràn ra, vội vàng cắn môi ngăn lại, trong lòng của hắn nghiêng người, trở tay đi đến trước nút thắt nho nhỏ kia, chậm rãi sờ soạng, sau đó đụng đến dải rút của cái nút kia.

Liếc hắn một cái, sau đó buông tay.

Hắn lăng lăng nhìn nàng, không rõ ý tứ của nàng; Sau một lúc lâu, trước ánh mắt càng ngày càng lạnh của nàng, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, mừng như điên bổ nhào vào người nàng, hôn điên cuồng lên mặt nàng, cắn, “Nương tử tốt, ta biết, biết nàng thích ta mà!” Lần này không có khó khăn, hắn kéo lấy dải rút của cái nút kia, sau đó, cái khối vải làm hắn đau đầu xuôi theo trên người nàng rơi xuống dưới.

Cảnh đẹp đập vào trong mắt, làm hô hấp của hắn cứng lại!

Óng ánh trong sáng, phấn nộn xinh đẹp.

Hắn nhìn đến choáng váng!

Bị một nam nhân chuyên chú mà nóng rực nhìn chăm chú vào như vậy, nhìn chằm chằm không tha, ai cũng sẽ cảm thấy thẹn thùng, huống chi là nàng!

Hạ Nhược Tịnh nghiêng người kéo chăn qua che lại, ai biết nàng vừa động, cuối cùng làm cho hắn hoàn hồn, một phen nhào qua đè lên thân thể của nàng, “Che cái gì? Không được che!” Nâng tay cầm lấy nơi cao ngất của nàng, bá đạo nói: “Nơi này là của ta, đều là của ta.”

Đúng vậy, đều là của hắn, hắn cưới nàng vào cửa, thuận lợi chiếm lấy nàng, nàng là người của hắn, chỉ một mình hắn!

Mọi chuyện kế tiếp, dường như là dĩ nhiên, hợp lẽ, không có gì có thể trở ngại đến hắn, không có nút thắt đáng ghét, không có vải dệt khiến hắn ảo não, tiết khố rất nhanh bị cởi ra đến, tiếp theo là hỉ phục của hắn.

Dáng người của hắn rất tốt, làn da hiện ra màu cổ đồng sáng bóng, trên người cơ bắp rắn chắc, mạnh mẽ mà đẹp, đây là từ duy nhất mà nàng nghĩ đến.

Hắn đè trên người nàng, vì cái loại cảm giác da thịt chạm vào nhau này mà rên rỉ, hôn môi, nụ hôn của hắn thực trực tiếp, thực thô lỗ, lúc ban đầu chính là cắn nàng, gặm nàng, sau đó trong lúc vô tình hôn lưỡi liếm qua, như là phát hiện bảo tàng, dây dưa không ngớt.

Vuốt ve, không có gì kỹ xảo cùng hoa chiêu, chính là đơn thuần bởi vì hắn muốn đem nàng toàn thân cao thấp mỗi một tấc, mỗi một phân đều tinh tế vuốt phẳng, cảm thụ cảm giác bóng loáng tinh tế cùng hắn hoàn toàn bất đồng; Nàng vừa thơm lại mềm, vừa đáng yêu lại quyến rũ, hắn thích nàng thở gấp, thích thân thể của nàng căng cứng dưới sự vuốt ve của hắn, yêu cực kỳ ánh mắt ướt át của nàng, quyến luyến đôi môi của nàng, nuốt lấy mật nước vô cùng ngọt ngào bên trong.

Thật đẹp, rất ngọt, hết thảy đều làm cho nam nhân nổi điên! Hắn ở trên người nàng nặng nề thở dốc, vội vàng khuấy động ma sát, cố gắng ép buộc thật lâu, thật lâu, sau đó……

….

“Chết tiệt! Chết tiệt!”Nam nhân phẫn nộ từ trên người nữ nhân xoay người xuống, bắt lấy y phục bị ném trên mặt đất, bước đi như gió, vừa đi mặc, rất nhanh liền thổi qua, biến mất ở trong phòng.

Hạ Nhược Tịnh nằm trên giường, trên người nơi nơi là dấu răng, dấu tay, môi sưng đỏ, lẳng lặng nằm ở nơi đó, sau một lúc lâu, thủy mâu trong suốt hơi hơi cong lên, tay che miệng lại; Sau một lúc lâu, tiếng cười mềm nhẹ theo ngón tay mảnh khảnh tuôn ra ngoài.

Cả ngày quấn lấy nữ tử thanh lâu, tầm hoa vấn liễu? Lời đồn đãi, quả nhiên là thị phi, thật không thể tin nha!

Trác Bắc Dương, chàng so với tưởng tượng của ta còn thú vị hơn nhiều!

Kim Bằng Phi đêm nay uống rượu say mèm, say đến nổi dù ái thiếp đẹp nhất của hắn có cởi hết quần áo ở trước mặt hắn, hắn cũng có lòng mà không có sức, vì thế, mỹ nhân dậm chân bỏ đi, hắn thì ngồi phịch ở trên giường lâm vào mê man.

Theo lý thuyết, say mèm như vậy, nên nằm trên giường, ít nhất tới giữa trưa ngày hôm sau mới có thể tỉnh lại, nhưng hắn lại bị đau nhức bất ngờ trên đầu làm đau mà tỉnh. Trên thực tế, không phải một lần, mà là vô số lần bị đau sau, hắn mới từ từ tỉnh, tỉnh lại phát hiện bản thân hoàn toàn không thể nhúc nhích; Bởi vì, trên người hắn xếp chồng lên rất nhiều sách, về phần đau đớn kia, thực rõ ràng là bị mấy cuốn sách biết bay này đánh cho tỉnh.

Hắn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, rất khó khăn quay đầu, thấy dưới ánh nến, sách trong phòng bị lục lọi bừa bộn, một bóng dáng cao lớn quen thuộc liền đứng ở trước giá sách của hắn, tiếp tục đảo lộn bộ sách quý báu của hắn.

Cái kia, hắn chớp chớp mắt say lờ đờ, hình như đêm nay hắn là đi uống rượu mừng của tên kia.

“Trác……” Cố gắng rất lâu, mới miễn cưỡng nói ra tiếng, “Trác Bắc Dương.”

Hôm nay là tiểu đăng khoa trong đêm động phòng hoa chúc, hắn không đi ôm tân nương tử, chạy đến nơi này của hắn lục tung là như thế nào?

Thân ảnh ngừng lại, sau đó xoay người lại, tùy tay ném xuống quyển sách cầm trong tay, đi nhanh đến, một cước đạp vào bên hông hắn, hung ác mở miệng: “Nói! Sách ở nơi nào?”

“Ách…… Cái gì, sao……” Bị nhiều sách đè nặng như vậy, Kim Bằng Phi hô hấp đều rất khó khăn, nói.

“Cái kia!” Thanh âm nghiến răng nghiến lợi.

“Cái gì?” Mặc dù bọn họ là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng hắn cũng không phải con giun trong bụng Trác Bắc Dương nha, phải nói rõ ràng hắn mới biết được, “Có thể hay không…… Trước đem mấy cuốn sách này……”

Lời chưa nói xong nói liền bị bạn tốt cứng rắn xách lên nửa người trên, sách vở đè nặng trên thân đều rơi xuống mặt đất.

“Chính là cái kia!” Từng chữ từng trong miệng hắn bật ra đi ra.

Hô! Cuối cùng có thể thở! Kim Bằng Phi dùng sức hô hấp, “Sách nào, ngươi nói rõ ràng chút.”

“Quyển sách đó!”

Quyển sách nào? Trác đại công tử hắn mà lại có hứng thú với sách vở? Chuyện này không phải thiên hạ kì…… Đợi chút, sách, sách? Không phải là cuốn kia……“Ha ha ha ha ha! Là cuốn sách kia hả? Trác Bắc Dương.” Kim Bằng Phi cười đến không thở nổi, “Là cuốn kia, đúng không?” (anchan: đố các nàng 2 anh đang nói đến sách gì? Hắc a hắc)

“Đúng vậy, chính là cuốn sách kia! Ngươi cất ở đâu ? Mau lấy ra.”

“Ha ha…… Bắc Dương…… Ha ha…… Ta đã nói ngươi cần, ngươi lại cố tình mạnh miệng, ha ha……” Hắn lại lần nữa cười đến ngay cả nói đều nói không được.

“Cười cái gì mà cười!” Thẹn quá hóa giận a thẹn quá hóa giận, “Đừng nói thừa, mau lấy ra cho Lão Tử!” Trác Bắc Dương ngón tay cứng ngắc.

Hắn lay cái tên đang cười đến xém chút nữa bất tỉnh, được rồi, được rồi, Kim Bằng Phi nhận thua, hắn là người nhã nhặn, căn bản không phải là đối thủ của cái loại người lỗ mãng như Trác Bắc Dương, “Ở, ở dưới ván giường của ta……”

“Kháo(anh đang chửi tục nhá từ này đồng nghĩa với từ Fuck á)! Cuốn sách bại hoại kia, ngươi giấu dưới ván giường làm gì?” Trác Bắc Dương xách hắn lên, tùy tay đem hắn ném đi giống như ném sách, dùng sức xốc lên ván giường, rốt cục thấy cuốn sách kia, hắn lấy ra, cất vào trong lòng, sau đó nhấc chân đi nhanh như bay. (anchan: vâng ạ, anh chửi bại hoại nhưng anh vẫn xem vậy tính ra anh còn bại hoại hơn. À sách anh đang tìm chính là Xuân Cung Đồ các nàng ạ ^^!)

Trời ạ, nha, Kim Bằng Phi bị đẫy ngã, ngã đến thất điên bát đảo, trời đất rung chuyển, cố gắng giãy dụa nửa ngày, nhưng quá say, đau đầu hành hạ hắn, vì thế hắn rốt cục cũng mềm oặt nằm úp sấp ngã vào trên chồng sách, mê man bất tỉnh.

Hắn đã trở lại.

Làm cho Hạ Nhược Tịnh đang bình yên đi vào giấc ngủ bị tay chân thô mạnh đánh thức, đầu tiên là thân mình nàng cứng đờ, sau đó thấy rõ nam nhân đang đè trên người nàng làm xằng làm bậy là ai, từ từ buông lỏng.

Nội y(cái bộ đồ ngũ á) chỉnh tề lại lần nữa bị thô lỗ cởi ra, Trác Bắc Dương vẻ mặt bực bội, chui đầu vào trước ngực loạn cắn, không nói được một lời.

“Phu……”

“Câm miệng.” Hắn ngẩng đầu hung hăng trừng nàng, “nàng nếu dám nói một chữ, xem ta như thế nào thu thập nàng.”

Hắn thề, hắn nhất định nói được thì làm được, nếu nàng dám giễu cợt hắn……

Hạ Nhược Tịnh thực nhu thuận ngậm miệng, nằm ở nơi đó.

Tốt lắm, xem như nàng thức thời.

Trác Bắc Dương vừa lòng lại cúi đầu, chìm vào nơi truyết trắng tinh tế, nàng thật mềm, thật mịn, ngoan ngoãn nằm ở nơi đó mặc hắn hôn môi vuốt ve.

Hai má, môi, cổ, ngực nhũ, vòng eo, bụng, rốt cục đi đến trước nơi làm cho hắn vô cùng hưng phấn, hướng tới nơi mềm mại yếu ớt.

Hắn híp mắt lại, hô hấp trầm trọng gắt gao nhìn chằm chằm nơi tối mật của nàng, nơi đó tuyệt mỹ tinh tế hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn, tay khẽ chạm, đưa đến tiếng thở dốc kiềm nén của nàng.

Thân mình chen vào giữa hai chân của nàng, tách ra, làm cho bộ vị yếu ớt nhất của nàng hoàn toàn phơi bày trước mặt, hắn nhìn chỗ kia, dưới nơi âm u là cánh hoa hồng phấn, ướt át, mùi hương thơm ngát, động tình như sóng triều.

Lần này, hắn cuối cùng biết được, rốt cuộc là phải làm sao, rốt cuộc là nên làm như thế nào.

Tìm kiếm nơi thần kỳ, thân thể của nàng đột nhiên cứng đờ, sau đó thở hào hển thân mình run rẫy kịch liệt, hắn nâng mắt, đắc ý cười với nàng.

Nàng cắn môi, cố gắng chế trụ cái loại cảm giác xa lạ này, vui thích mạnh mẽ, lại phát hiện việc này căn bản là rất khó, là chuyện rất rất khó, cho dù nàng dùng hết toàn bộ lý trí cùng trí tuệ, đều không thể làm được; Mà nam nhân kia, có chút trẻ con, có chút lỗ mãng, sau khi giải quyết được vấn đề thất bại lúc nãy, hiện tại căn bản lấy ép buộc nàng làm vui.

Hắn chậc chậc thở dài, vì bàn tay kia lây dính thủy dịch trơn bóng, vì nơi nào đó của nàng kéo căng, cũng vì tiếng rên rỉ tinh tế của nàng.

Thì ra là như vậy, Thì ra là như vậy!

Cứ như vậy khi dễ nàng, nhìn nàng trằn trọc nhấp nhô, xem nàng hơi thở run rẩy, hắn cư nhiên lại càng muốn hung hăng trêu chọc nàng, ép buộc nàng.

Rốt cục, hắn thỏa mãn, cũng không khắc chế được.

Nâng lên thân mình, nặng nề đặt ở trên thân thể của nàng. miệng chặt chẽ ngăn chặn môi của nàng, thân thủ đến phía dưới dẫn đường chính mình.

Lần này, thực thuận lợi tìm được nơi thơm ngát trơn nhẵn lại ướt át, thật mạnh đâm vào……

….

Trâm ngọc cài trên hoa hải đường.

Ánh sáng bình minh rọi qua ô cửa sổ, chim hót vang gió nhẹ thổi, Trác Bắc Dương khoan khoái duỗi người trên giường, cánh tay hướng bên cạnh sờ soạng, tay sờ soạng khắp nơi nhưng chỉ thấy khoảng không, hắn lập tức mở to mắt.

Khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh kia đập vào mắt, hô hấp của hắn đột nhiên cứng lại.

Một đầu tóc đen nhánh thả dài, tay nhỏ bé trắng mềm cầm lấy lược gỗ nhẹ nhàng chậm rãi chải tóc, trong gương đồng chói sáng, là dung nhan thanh lệ an tĩnh mà dịu dàng.

Hắn trên giường lớn thoải mái trở mình vài cái, trở mình đến bên giường, nghiêng người một tay chống đầu, một bên tinh tế quan sát thiên hạ ngồi trước gương.

Làn da của nàng thực trắng, mang theo màu sắc trơn bóng, sờ lên…… Nghĩ đến tối hôm qua hưởng thụ đến tư vị nhẵn mịn, cổ họng hắn lại 1 trận khát khô, nàng mày dài thanh tú, đôi mắt trong trẻo như nước, cái mũi mượt mà thẳng tắp, còn có môi……

Đôi môi tươi đẹp mang theo độ cong duyên dáng, xoay người, hướng hắn điềm nhiên mở miệng: “Chào buổi sáng, phu quân.”

Tâm tình, bỗng nhiên trở nên vô cùng tốt! Hắn tung chăn, thân thể trần trụi rắn chắc trong nắng sớm vì không vui mà hừng hực, hắn đi đến bên nàng, cúi người, nhíu mày, “Ai cho nàng thức dậy trước?”

“Nhược Tịnh muốn kính trà cho lão thái gia, thái phu nhân, lão gia và phu nhân.” Nàng mím môi cười, ôn lương hoà thuận.

“Quản cái quy củ lung tung nhiều như vậy làm gì chứ?” Hắn bất mãn lớn tiếng, “Nàng là nương tử của ta, trước tiên phải hầu hạ ta thật tốt mới phải.”

“Dạ, Nhược Tịnh nhớ kỹ,” Nàng thực nhu thuận gật đầu đáp ứng.

Đúng là thê tử ngoan thật là nghe lời, hắn vừa lòng thôi nhíu mày, hình như nghĩ đến việc gì mở miệng hỏi, “Nàng bây giờ còn đau không?”

Nhớ đến tối hôm qua nàng ghé vào lỗ tai hắn hút không khí, đau đến mặt mũi trắng bệch, tâm của hắn đột nhiên đau; Nhưng mà, cái loại cảm xúc giống nữ nhân hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận, chỉ biết lớn tiếng che giấu bổ sung: “Nếu người khác biết được nói ta khi dễ nàng, sẽ khiến ta mất mặt mũi.”

Hắn không có khi dễ nàng sao? Hạ Nhược Tịnh nghĩ đến tối hôm qua người nào đó vĩnh không biết mệt ra sức, giữa chân đến bây giờ vẫn là vừa xót lại đau; Nhưng mà, nàng vẫn là cười nhạt, “Nhược Tịnh không đau, cám ơn phu quân quan tâm.”

“Ai quan tâm nàng!” Hắn như là bị kim đâm thô rống một tiếng, “Nữ nhân mới lo lắng, ta là nam tử hán.”

“Thực xin lỗi, phu quân, ta nói sai rồi.” Nàng thực thông thuận cúi đầu nhận sai.

Vì thế, hắn lại lần nữa vừa lòng, đưa tay ôm lấy thắt lưng của nàng, ôm nàng đứng lên, “vậy hiện tại theo giúp ta đến trên giường đi.”

Đến trên giường, chỉ sợ, không phải đơn giản là ngủ mà thôi? Nàng không cần nghĩ cũng biết nơi nào của hắn hiện tại đã sinh khí dồi dào, lần đầu thử qua, hắn tối hôm qua xém chút nữa đem nàng ép buộc đến chết, nàng hiện tại nhìn đến cái giường kia đều là sợ hãi.

Ngẩng đầu nhìn hắn, “Nghe nói phu quân sáng sớm mỗi ngày đều đi luyện công, bất chấp mưa gió, Nhược Tịnh nghe xong rất bội phục.” Trong mắt tràn đầy sùng bái, “Nhược Tịnh là nữ tử, đối với người có thân thủ bất phàm rất kính nể.” (anchan: anh bị chị lừa a)

Trên mặt hắn lập tức đắc ý, “Ngô, nàng là nữ nhân, đương nhiên không cần phải học võ công, ta thì khác, ta có thể bảo hộ nàng!”

“Cám ơn phu quân.” Nàng cảm kích nói, sau đó lấy ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn hắn, “Vậy hôm nay có thể để cho Nhược Tịnh nhìn phu quân luyện võ không, Nhược Tịnh muốn nhìn xem thân thủ bất phàm của phu quân.”

“Không thành vấn đề.” (anchan: gòi anh đã bị lừa ngọt xớt)

“Nhược Tịnh hầu hạ phu quân thay y phục rửa mặt chải đầu.” Nàng cười dường như so với việc nhận được mấy vạn lượng bạc còn vui vẻ hơn, làm cho hắn thấy được chính mình hình như rất là tài giỏi.

“Được!” Rất dứt khoát đáp ứng, chống nạnh đứng ở nơi đó, giống như đại lão gia để cho tiểu thê tử nhu thuận giúp hắn mặc đồ. Động tác của nàng thực linh hoạt, quần áo rất nhanh ổn thỏa chỉnh tề mặc trên người hắn.

Thuỵ Hương, Hạ Tuyết chờ ngoài cửa, đang cầm khăn, chậu rửa mặt, nước ấm đi đến, cùng nhau vào còn có Thường mẹ hầu hạ bên cạnh lão phu nhân, cười hành đại lễ với hai người, “ Chúc mừng thiếu gia, thiếu phu nhân.”

Trác Bắc Dương gật gật đầu, hừ nhẹ một tiếng xem như đáp lại.

Hạ Nhược Tịnh mỉm cười với Thường mẹ nói: “Cám ơn.” Mắt nhìn Thuỵ Hương, Thuỵ Hương lập tức đem hồng bao đã chuẩn bị sẳn ở Hạ gia lấy ra một bao đưa cho nàng, Hạ Nhược Tịnh tiếp nhận lại đưa cho Thường mẹ, “Này cho bà mua rượu uống.”

“Tạ thiếu phu nhân thưởng.” Thường mẹ vui vẻ tiếp nhận, luôn nói lời cảm tạ sau lại nói: “Ta đến gấp chăn cho thiếu gia, thiếu phu nhân.”

Gấp chăn này đương nhiên không phải gấp chăn bình thường, dựa theo tập quán, nàng là tới kiểm tra trinh khăn.

Thường mẹ đi đến bên giường tay chân lưu loát sửa sang lại đệm giường hỗn độn, khi nhìn thấy khăn vuông trên giường nhiễm đỏ, trong cẩm khăn còn có thủy dịch bóng loáng, Thường mẹ trên mặt cười càng xán lạn.

Hạ Nhược Tịnh nhìn thấy cái kia, mặt đỏ lên, cúi đầu, vội vàng cầm lấy cái tách màu xanh đựng nước muối trong tay Hạ Tuyết đưa cho Trác Bắc Dương súc miệng.

Hắn tự nhiên cũng thấy được, cúi đầu xấu xa ở bên tai nàng nói nhỏ: “Ngô, cái đó cũng muốn lấy.”

Hai tai nàng đều đỏ lên, cúi đầu không dám nói lời nào.

Hắn thích nhìn bộ dáng thẹn thùng này của nàng, nhất là nằm ở trên giường, vẻ mặt đỏ bừng, cả người run rẩy…… Trác Bắc Dương trong nháy mắt lại cảm thấy có 1 luồng nhiệt xông thẳng xuống dưới, ánh mắt nhìn nàng cũng càng thêm nóng, hận không thể lại đem nàng kéo đến trên giường hung hăng yêu thương một phen, đáng tiếc, vừa mới đáp ứng nàng, muốn để nàng bồi hắn luyện võ……

Đợi chút, hắn có nói với nàng rằng buổi sáng hôm nay muốn luyện võ sao?

“Phu quân.” Nàng ôn nhu gọi hắn, đem khăn mặt ướt át ấm nóng đưa cho hắn lau mặt.

Suy nghĩ lại lần nữa bị quấy rầy, được rồi, được rồi, nếu nàng muốn nhìn, vậy cho nàng nhìn, này cũng không phải là hắn sợ nàng, mà là, mà là nàng nhu thuận ôn thuần như vậy, tự nhiên cũng muốn làm cho nàng cao hứng một chút, là khen thưởng nàng, đúng, chính là khen thưởng!

Trác Bắc Dương tiếp nhận khăn lau, vừa lau mặt, vừa nghĩ.

Ngày đầu tiên tân hôn vui vẻ, Trác Bắc Dương cảm thấy chưa bao giờ thoải mái tỉnh táo như lúc này, nhìn nữ tử xinh đẹp như nước bên người, lại cảm thấy bản thân cưới nàng thật sự là một quyết định đúng đắn, ân, cực kỳ đúng đắn.

Nam nhân chính là phải có có một thê tử vừa nghe lời lại ôn nhu ở bên người như vậy mới đúng, không phải sao?

***

Chú thích:

2 câu thơ đầu chương [Tóc mây hoa nhan kim trâm cài, phù dung trướng ấm độ đêm xuân]

Dịch thoát nghĩa:

Tóc mây lượn, trâm vàng mặt ngọc, Màn phù dung ấm áp đêm xuân.

Đây là 2 câu thơ trích từ trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị viết về Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi.

Nguyên văn hai câu trên là: Vân mấn hoa nhan kim bộ dao, Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.

Hiểu đơn giản chính là nói về vẽ đẹp của Dương Quý Phi và lúc 2 người ân ái.
Bình Luận (0)
Comment