Sáng sớm.
Trên luyện võ trường của Kính Hồ Mạnh phủ, Liễu Thất Nguyệt luyện cung tên. Mạnh Xuyên thì đang luyện đao pháp ở một góc khác.
"Vù vù."
Đao pháp phiêu hốt, quỷ dị khó có thể nhìn thấy.
Hơn nữa tốc độ đường đao cực nhanh. Đây là bô đao pháp cao cấp nhất mà phàm nhân có thể tập luyện, có tên là “Lạc Diệp Đao”
Thuở mới lên sáu, Mạnh Xuyên đã trải qua khảo nghiệm gia tộc, được xác định rằng hắn cực kỳ có thiên phú với khoái đao. Hắn cực kỳ thích luyện đao vì dùng đao thì tốc độ đủ nhanh.
Hắn tập luyện tại nhà hai năm bộ đao pháp căn bản. Vào năm hắn đủ tám tuổi, phụ thân Mạnh Đại Giang đã đưa hắn vào nhập học ở đạo viện Kính Hồ, một trong bát đạo đại viện của phủ Đông Ninh. Viện trưởng Cát Ngọc của đạo viện Kính Hồ tuy nhân phẩm bình thường nhưng lại là cao thủ đệ nhất khoái đao của toàn bộ phủ Đông Ninh.
Khi hắn được chín tuổi, Mạnh Xuyên đã tu luyện bộ đao pháp căn bản đến độ viên mãn, có căn cơ vững chắc nên hắn đủ điều kiện được truyền thụ bộ đao pháp thượng đẳng “Truy Phong Đao”.
Mười một tuổi, hắn tu luyện viên mãn Truy Phong Đao. Viện trưởng đích thân truyền thụ cho hắn bộ đao pháp đứng đầu “Lạc Diệp Đao”
Mười ba tuổi, hắn tu luyện Lạc Diệp Đao đại thành, trở thành một thành viên của Lầu Sơn Thủy, đạo viện Kính Hồ. Lầu Sơn Thủy là nơi mà trong cả nghìn đệ tử của đạo viện Kính Hồ, chỉ có hàng đệ tử ưu tú nhất mới có thể tiến nhập. Cho đến hiện nay, tổng cộng Lầu Sơn Thủy cũng chỉ có hai mươi hai tên đệ tử.
Nay Mạnh Xuyên đã mười lăm tuổi rồi.
"Đáng tiếc, Lạc Diệp Đao của ta cũng vẫn chỉ là đại thành như cũ, chưa đạt được viên mãn.” Mạnh Xuyên dừng lại, nhìn đao trong tay, khẽ nhíu mày, "Như thế nào mới có thể ngộ ra phương pháp bí kỹ của Lạc Diệp Đao, đạt tới tầng thứ nhất của Đại cảnh giới - Hợp Nhất Cảnh đây?”
Đao pháp. Kiếm pháp. Thương pháp vân... vân...
Tất cả các kỹ pháp đều có các đại cảnh giới chung như sau:
Thứ nhất chính là "Hợp Nhất Cảnh". Chính là khi cả ba yếu tố: thân, tâm, kỹ hợp nhất. Khi đó có thể phát ra uy lực không thể tưởng tượng được.
Thứ nhì được gọi "Thế". Thiên địa đều có Thế của mình! Núi có thế núi, nước có thế nước. Thi triển đao pháp nên có đao thế giống như thiên địa, sơn thủy, phong hỏa. Còn khi sử dụng kiếm thì nên có kiếm thế. Hiểu được, thi triển được tức là đã lên được một cảnh giới cao hơn.
Nhưng mà Mạnh Xuyên nhiều năm như vậy vẫn cứ ở giai đoạn nền móng. Đương nhiên hắn đã đạt đến cực hạn của đao pháp căn bản, chỉ còn thiếu một bước nữa mà thôi là đạt đến Hợp Nhất Cảnh.
Nhưng một bước này, lại chính là khó khăn nhất!
Ở phủ Đông Ninh, số người dùng đao, kiếm đạt đến Hợp Nhất Cảnh càng ngày càng ít. Mạnh Kỳ biết rất rõ rằng “Chỉ khi đạt đến Hợp Nhất Cảnh mới có thể được coi là cao thủ chân chính, bằng không chỉ là hạng xoàng mà thôi.”
Những tên xoàng xĩnh kia, mặc dù chân khí hùng hồn thì cũng chỉ là mạnh hơn người khác một chút, cũng nhanh chóng thành bia ngắm cho kẻ khác. Trước mặt cao thủ chân chính, loại này vừa đối mặt sẽ bị đánh chết ngay.
"Dựa theo miêu tả, Lạc Diệp Đao chia làm 81 thức, chỉ cần tu luyện 81 thức đến mức xuất thần nhập hóa, sẽ tự nhiên nắm giữ được bí kỹ Tam Thu Diệp. Khi đó liền đạt tới đại cảnh giới thứ nhất – Hợp Nhất Cảnh." Mạnh Xuyên có chút ngẩn ngơ, vì cả một quyển sách vậy mà chỉ miêu tả về Hợp Nhất Cảnh ngắn gọn như thế. Không có thêm miêu tả nào khác, cũng chẳng có ghi chép gì thêm gì về các dạng chiêu số.
"Sẽ tự nhiên nắm giữ được bí kỹ " - thật quá mơ hồ mà! Mạnh Xuyên đã luyện Lạc Diệp Đao đến đại thành được hai năm rồi.
Mỗi ngày đều luyện tập cực khổ, thế mà sao chẳng có “tự nhiên ngộ ra bí kỹ” gì chứ?
"Phàm nhân tu luyện gồm có năm giai đoạn: Trúc Cơ, Nội Luyện, Tẩy Tủy, Thoát Thai, Vô Lậu. Thoát Thai Cảnh muốn đạt tới Vô Lậu Cảnh... Đao pháp, kiếm pháp nhất định phải đạt tới Hợp Nhất Cảnh, chỉ có "Thân Tâm Kỹ cả ba hợp nhất", mới có thể phát huy tất cả sức mạnh của Thoát Thai Cảnh, mới có thể một lần đột phá thẳng đến Vô Lậu Cảnh." Mạnh Xuyên thầm nghĩ, "Ở đại gia tộc, trở thành Thoát Thai Cảnh không khó do được cung cấp đầy đủ đan dược, bảo vật nhưng số lượng người có thể trở thành Vô Lậu Cảnh thì càng ngày càng ít"
Mạnh Xuyên sáu tuổi bắt đầu Trúc Cơ.
Chín tuổi bước vào Nội Luyện cảnh, mười hai tuổi Tẩy Tủy Cảnh, dựa theo Mạnh Xuyên dự đoán, tháng sáu năm nay có thể Tẩy Tủy Cảnh viên mãn và bước vào Thoát Thai Cảnh. Loại tốc độ này đối với các đệ tử hạch tâm trong Thần Ma gia tộc được coi như là tiêu chuẩn bình thường. Cứ xem dạng tu hành lười biếng như Vân Thanh Bình kia, cũng chỉ cần phục dụng nhiều đan dược và bảo vật thì đến năm 15 tuổi cũng đạt tới Tẩy Tủy Cảnh, coi như tương lai khó tăng tiến thêm rồi.
Phàm nhân tu luyện có năm tầng Đại cảnh giới: Trúc Cơ, Nội Luyện, Tẩy Tủy, Thoát Thai, Vô Lậu.
Mục tiêu của hắn là hướng đến "Thần Ma".
Vô Lậu Cảnh đến Thần Ma, là một khoảng cách một trời một vực.
Trở thành Thần Ma vô cùng khó khăn. Phủ Đông Ninh này, lượng Thần Ma trong vòng trăm năm trở lại đây cũng chỉ có vài người mà thôi.
"Ta đã thề trước mộ của mẹ, kiếp này nhất định phải trở thành Thần Ma, diệt yêu quái để báo thù cho mẹ.” Mạnh Xuyên dừng đao, lại cúi nhìn đao trong tay. Thuở còn bé, hắn không quá hiểu chuyện đã phát lời thề như vậy. Đến bây giờ hắn mới hiểu con đường trở thành Thần Ma chông gai thế nào. Có thể còn nhiều khó khăn, nhưng nhất định hắn sẽ không từ bỏ.
"Ta phải nhanh chóng nắm được bí kỹ của đao pháp, phải đạt đến Đại cảnh giới thứ nhất- Hợp nhất cảnh. Tương lai còn phải đạt được Đại cảnh giới thứ hai – Thế. Như thế mới có thêm chút hy vọng sớm ngày trở thành Thần Ma.”
Bỗng nhiên …
"Xuyên nhi." Một thân ảnh mập mạp đang đi đến từ cửa sân luyện võ trường.
Mạnh Xuyên quay đầu nhìn lại: "Cha."
Vị trung niên đại hán dáng hình mập mạp đầy vẻ tươi cười kia chính là phụ thân hắn, Mạnh Đại Giang, là chủ nhân của đệ nhất tửu lầu ở phủ Đông Ninh này đấy, đồng thời cũng là tộc trưởng đời tiếp theo của Mạnh gia.
Mạnh Đại Giang có thực lực phi phàm, là cao thủ chỉ dưới Thần Ma. Ông ta cũng là tu luyện đao pháp, hơn nữa còn là cường giả Vô Lậu Cảnh, nắm giữ được Đao thế. Nhưng năm nay ông ta đã được 47 tuổi, nên hy vọng trở thành Thần Ma cũng càng ngày càng xa vời.
"Mạnh bá bá." Liễu Thất Nguyệt cũng đã đi tới.
"Đầu tháng ba, chính là Thịnh Hội Chém Yêu của Ngọc Dương Cung rồi. Thất Nguyệt, con là Thần Tiễn Thủ, nhất định đã được một danh ngạch của Liệt Dương Cung.” Mạnh Đại Giang nói.
Liễu Thất Nguyệt cũng gật đầu vui vẻ, Mạnh Đại Giang lại nhìn về phía con mình, "Xuyên nhi, còn con thế nào, Đạo Viện Kính Hồ, đệ tử Tẩy Tủy Cảnh chỉ có 3 danh ngạch, con có nắm chắc đi được không?”
"Không chắc cha ạ" Mạnh Xuyên hiểu rất rõ tình hình, liền nói " Thập đại đệ tử Tẩy Tủy Cảnh của Đạo viện Kính Hồ thực lực gần như ngang nhau, chênh lệch không lớn. Con cũng hy vọng có thể tranh lấy một danh ngạch, nhưng cũng có thể thất bại. Nếu con có thể ngộ ra bí kỹ của Lạc Diệp Đao thì khẳng định là sẽ nắm chắc được danh ngạch đó. Tiếc là con luyện mãi vẫn chẳng ngộ ra. Cha à, lúc cha luyện được bí kỹ có bí quyết đặc biệt nào không?”
"Ha ha, Viện Trưởng phủ Đông Ninh của các con là đệ nhất khoái đao, nên có dạy cũng để ông ta dạy con” Mạnh Đại Giang cười, nói “Về phần bí kỹ, cha cho rằng chỉ có luyện tập thật nhiều. Luyện càng nhiều thì sẽ ngộ được thôi”
Mạnh Xuyên âm thầm bất đắc dĩ. Không có cách nào chiếm lấy chút lợi từ lão cha của hắn rồi.
"Chớ suy nghĩ quá nhiều, toàn bộ thanh niên Tẩy Tủy Cảnh của phủ Đông Ninh các con, sẽ không có ai có thể ngộ ra bí kỹ đâu" Mạnh Đại Giang cười nói, "Cha của con đây, vốn là ưu tú nhất trong lứa thanh niên Mạnh gia thuở đó, mà tới tận 19 tuổi mới ngộ ra được bí kỹ.”
"Trong truyền thuyết, Trương gia lão tổ 13 tuổi đã nắm giữ bí kỹ, kiếm pháp đạt đến Hợp Nhất Cảnh rồi.” Mạnh Xuyên cảm khái nói.
"Trương gia lão tổ, đó là người duy nhất trong vòng hơn trăm năm qua của phủ Đông Ninh chúng ta có thể bái nhập núi Nguyên Sơ đấy. Cũng nhờ vậy, Trương gia mới trở thành gia tộc đứng đầu trong ngũ đại Thần Ma gia tộc” Mạnh Đại Giang nói "Con cũng đừng có gấp, trăm năm trước lão tổ Dư Sơn của Mạnh Gia ta cũng ngộ ra bí kỹ năm 18 tuổi, vậy mà đến tận 80 tuổi mới Thần Ma đó sao? Dẫu có tài nhưng thành đạt muộn. Cuối cùng cũng vẫn thành Thần Ma đó thôi.”
Mạnh Xuyên đương nhiên biết rõ.
Khi hắn còn bé, mẫu thân cũng đã kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện trưởng thành của Thần Ma. Bản thân hắn cũng sẽ quấn quýt bên mẫu thân, phụ thân đòi nghe chuyện xưa.
Lúc còn nhỏ, ngoại trừ vẽ tranh thì hắn thích nhất là nghe chuyện xưa.
Cha mẹ hắn mua rất nhiều truyện ký về lịch sử của các Thần Ma có danh tiếng, chỉ để đọc cho hắn nghe.
"Mẹ, một ngày nào đó, con cũng sẽ trở thành Thần Ma." Mạnh Xuyên yên lặng nói.
Sau buổi trưa, Mạnh Xuyên đến Đạo viện Kính Hồ, bởi vì có một tiết học về đao pháp do chính Viện trưởng giảng. Thân phận Viện trưởng, một năm ông ta chỉ giảng dạy một tiết học duy nhất.
Tiết học về đao pháp chỉ có một canh giờ rồi kết thúc.
"Cũng không có cách nào đột phá."
"Không biết khi nào đao pháp của ta mới có thể đạt đến Hợp Nhất Cảnh” Trong suốt hai năm học ở đạo viện, ngày nào Mạnh Xuyên cũng canh cánh về bí kỹ của Lạc Diệp Đao, thiếu điều muốn phát điên cả lên.
Lúc đi ngang qua một bãi đất trống, hắn liền nghe một tràng âm thanh mắng mỏ, ngữ khí vô cùng giận dữ.
Mạnh Xuyên liền nhìn sang.
Đạo viện Mã Giáo đang đứng đó, giận dữ mắng mỏ một đám thiếu niên, nước bọt văng tung tóe.
"Học kỳ thượng, cận đắc kỳ trung; học kỳ trung, tư vi hạ hĩ “(*)
Chú thích: (*) đặt mục tiêu cao, còn có thể đạt được mức khá, đặt mục tiêu trung bình thì chỉ đạt kết quả kém. Ý chỉ là làm gì cũng nên đặt mục tiêu cao để vươn tới, thì còn đạt được kết quả tốt. Nếu chỉ đặt mục tiêu làng nhàng, thì kết quả cũng sẽ chỉ là ở mức kém, thất bại.
“Các ngươi nghe rõ chưa?" Mã Giáo nổi giận nói, "Ta nghĩ là các ngươi muốn học cho tốt, chứ không phải thành thứ dốt nát, hư hỏng thế này. Toàn bộ đều dốt, đều hư cả… Loại như các ngươi, càng học chỉ càng ngu ra. Chỉ biết phá phách! Nếu các ngươi không tu luyện đến Tẩy Tủy Cảnh thì cả đời cũng không có tiền đồ! Cho dù là Tẩy Tủy Cảnh, đến 20 tuổi, tất cả cũng đều phải đi phục vụ nghĩa vụ quân sự, chém giết yêu quái. Hiện tại không muốn đổ mồ hôi, tương lai muốn đổ máu, mất mạng phải không? Đi phục vụ nghĩa vụ quân sự đấy, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có một nửa còn sống trở về. Các ngươi đây là mong chết trên chiến trường hay là trở về nở mày nở mặt?”
"Nhìn đi, đó là Mạnh gia Mạnh Xuyên, người ta mười ba tuổi đã Lạc Diệp Đao đại thành, đường hoàng bước vào Lầu Sơn Thủy của Đạo viện Kính Hồ chúng ta, được Viện trưởng tự mình dạy dỗ! Đao pháp đại thành, không có đường tắt nào cả, chỉ có khổ luyện. Ta nghe nói Mạnh Xuyên ở nhà mỗi ngày đều khổ luyện mấy canh giờ, các ngươi thì sao, tự nhìn lại bản thân mình đi…”
"Đặt mục tiêu cao, tất sẽ đạt được kết quả tốt”. Tấm gương cho các ngươi học tập chính là Mạnh Xuyên, có hiểu không?”
Mã Giáo hét to lên giận dữ, cả một đám thiếu niên đều sợ đến nỗi không dám thở gấp.
Vừa gào thét, Mã Giáo còn hướng về phía Mạnh Xuyên đang đi ngang qua cười cười. Mạnh Xuyên cũng mỉm cười gật đầu. Mắt hắn sáng lên và đi thật nhanh về nhà.
Trở lại phủ, Mạnh Xuyên lập tức đi thư phòng.
"Học kỳ thượng, cận đắc kỳ trung; học kỳ trung, tư vi hạ hĩ”(mục tiêu cao đạt được trung bình, mục tiêu trung bình thì chỉ đạt kết quả kém)-mời xem giải nghĩa bên dưới ở cuối chương (Lan Chi)
“Muốn học, tốt nhất là học với người giỏi hơn!” Mạnh Kỳ thì thào, tự nói, mắt hắn càng sáng lên “Ta muốn học, học cùng với Thần Ma mạnh nhất, cường đại nhất trong lịch sử. Đây mới chính là “học kỳ thượng”!”
"Có thể trong lịch sử có lưu danh vô số cường giả. Bọn họ sớm đã trở về với bụi đất, nhưng những truyện ký về bọn họ lại lưu truyền nghìn năm, vạn năm!”
"Có truyện ký về bọn họ. Tất nhiên sẽ có ghi chép về bọn họ.”
Mạnh Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía "Lúc ta còn nhỏ, cha mẹ đã đọc cho ta nghe rất nhiều truyện ký về Thần Ma thuở xưa, còn mua rất nhiều sách”
Nói đến đó, hắn liền tiện tay lấy một quyển, mở ra xem.
Đây là giảng thuật về một vị Thần Ma hoành hành một thời, gọi là Đặng Phong. Theo ghi chép, Đặng Phong từ nhỏ đã ở giữa thâm sơn, không có danh sư dạy bảo, người thân duy nhất của hắn chỉ dạy hắn đúng một chiêu gọi là “Rút Đao Thức” thì liền chết đi. Hắn sống cô độc một mình trong núi sâu, mỗi ngày đều đặn 4 canh giờ, chỉ luyện tập vẻn vẹn một thức Rút Đao… Hắn hoàn toàn không có học qua chiêu số nào khác. Hắn luyện tập chỉ như vậy, đều đặn mỗi ngày đều rút đao qua hai mươi năm.
Lúc hắn rời núi, tỉnh tỉnh mê mê bước vào cuộc sống thì chỉ có thực lực Tẩy Tủy Cảnh. Vậy mà chỉ một chiêu “Rút Đao Thức” hắn đã chém chết cường giả Vô Lậu Cảnh.Cấp độ Đao pháp hắn tuyệt đến mức không thể tưởng tượng nổi. Tin tức lan đi, núi Nguyên Sơ liền chủ động mời hắn gia nhập. Hắn liền trở thành đệ tử của núi Nguyên Sơ, từ đó bước lên con đường tu hành trở thành Thần Ma.
Thư tịch rất dài, ghi lại rất nhiều sự tích sau khi Đặng Phong trở thành Thần Ma khiến hậu nhân kính ngưỡng.
Viết về phương pháp tu luyện thì rất ít, chỉ vẻn vẹn có dòng chữ:
“Mỗi ngày 4 canh giờ, rút đao vạn lần. Rút đao 20 năm.”
Đối với Mạnh Xuyên, đây lại là câu quan trọng nhất trong quyển sách.
"Một cao thủ, dù thi triển đao pháp chậm một chút thì một canh giờ cũng đủ để rút đao được vạn lần rồi.” Mạnh Xuyên cau mày nói, "Ông ta vậy mà mỗi ngày đều đặn dùng đến bốn canh giờ. Có nghĩa là mỗi một đao đều súc thế, đều rất dụng tâm. Sau đó lại rút ra một đao, một đao, lại một đao nữa… Mỗi một đao đều súc thế lại bộc phát, cứ như thế hơn vạn lần, nên mới cần đến 4 canh giờ.”
"Để tâm vào? Luyện cùng một chiêu? Số lần rất nhiều?"
Mạnh Xuyên lấy bút lông trên bàn sách ghi chép lại. Sau đó lại lật xem một quyển truyện ký Thần Ma khác.
Hắn, theo tư tưởng “Học kỳ thượng, cận đắc kỳ trung; học kỳ trung, tư vi hạ hĩ” – mời xem chú thích ở cuối chương (Lan Chi), tư tưởng muốn học với người mạnh nhất mà lật giở từng quyển truyện ký Thần Ma, cố ý tìm điểm giống nhau của các Thần Ma cường đại..
Học những điều mà trong lịch sử đã ghi. Những điều khiến Thần Ma trở nên mạnh mẽ, không ai chống lại được.
"Tiền thúc." Mạnh Xuyên bỗng nhiên gọi với ra ngoài.
"Thiếu gia." Bên ngoài có tiếng đáp lời.
"Ngươi mang theo 2 người đi ra ngoài, mua hết các truyện ký Thần Ma, và các gia huấn của các Thần Ma gia tộc cường đại về đây cho ta!” Mạnh Xuyên nói.
"Vâng, tôi đi liền đây" Tiền thúc liền đáp.
=============================================================================
Chú thích:
"Học kỳ thượng, cận đắc kỳ trung; học kỳ trung, tư vi hạ hĩ”
(mục tiêu cao đạt được trung bình, mục tiêu trung bình thì chỉ đạt kết quả kém)
Giải nghĩa:
Câu này có nghĩa là đặt mục tiêu cao, còn có thể đạt được mức khá, đặt mục tiêu trung bình thì chỉ đạt kết quả kém. Ý chỉ là làm gì cũng nên đặt mục tiêu cao để vươn tới, chí ít còn đạt được kết quả tốt. Nếu chỉ đặt mục tiêu làng nhàng, thì kết quả cũng sẽ chỉ là ở mức kém, thất bại.