Kính Hồ, Mạnh phủ.
Sau khi bái phỏng cô tổ mẫu, Mạnh Xuyên tu luyện Bạt Đao Thức tám nghìn lần, mãi cho đến sau giờ ngọ mới ngừng.
Ăn cơm trưa xong, hắn tạm nghỉ một canh giờ.
Sau đó bắt đầu hạng mục tu luyện thứ hai hàng ngày: Hộ thân đao pháp và thân pháp!
"Bắn." Người hầu hạ lệnh
Lập tức có mười tên cao thủ Thoát Thai Cảnh cùng lúc bắn ra một lượt tên. Tiếp theo là hàng thứ hai. Tiếp theo nữa là hàng thứ ba.
Ba hàng cao thủ thay phiên nhau, bắn tên không ngừng.
Bởi vì Mạnh Xuyên có căn cơ Thần Ma hùng hồn, nên thực lực càng thêm cường đại. Đối với hắn, tên do hộ vệ Tẩy Tủy Cảnh bắn ra thật sự quá yếu. Vì vậy, Mạnh gia không tiếc xuất ra đại giới kiếm ba mươi tên cao thủ Thoát Thai Cảnh đến bồi luyện cùng hắn. May mắn, người của gia tộc Mạnh gia rất nhiều, nên kiếm được ba mươi cao thủ này cũng là chuyện đơn giản. Trừ hộ vệ là người bên ngoài thì đa phần đều là tộc nhân Mạnh thị. Hàng ngày, vào lúc xế chiều đều đến bồi luyện cùng hắn nửa canh giờ.
"Vù...vù...vù..." Tên liên tục bay tới.
Mạnh Xuyên đứng đó, có một cảm giác kỳ diệu.
Hắn có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng từng dấu đỏ sậm trên mỗi một mũi thiết tiễn. Hắn "nhìn" rõ được quỹ tích của từng mũi tên, thậm chí cả những lúc chúng có thể va vào nhau.
Hắn "nhìn" thấy rõ ràng, rành mạch mọi thứ trong phạm vi mười trượng.
Mạnh Xuyên chỉ lui một bước về phía sau, bên trái. Chỉ nghe "vèo...vèo...vèo..." chín mũi tên liên tục bay qua bên cạnh. Có mũi tên bay qua từ đường biên đầu tiên, có mũi lại bay nghiêng qua bên hông, chỉ có duy nhất một mũi tên bắn về phía ngực hắn.
Mạnh Xuyên vung đao lên, nhẹ nhàng đánh rớt mũi tên này.
Một loạt mười mũi tên được bắn ra cùng lúc, nhưng Mạnh Xuyên chỉ lui về sau một bước đã chặn được mũi tên nguy hiểm rất dễ dàng.
"Thật quá dễ."
Mạnh Xuyên chỉ đứng trong chu vi một trượng lớn, bộ pháp di động cũng không nhanh, thế nhưng những mũi tên kia chỉ bay vèo vèo qua bên cạnh, hoàn toàn không chạm được chéo áo của hắn. Thỉnh thoảng hắn mới chém ra một đao.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sao thấy thiếu gia nhẹ nhàng vậy?" Ba mươi tên cao thủ cũng đều giật mình.
"Ngay lúc bọn hắn vừa bắn tên, ta đã nắm được quỹ tích của tên. Ngay lập tức đoán được vị trí an toàn!" Mạnh Xuyên cảm thấy cảm giác này rất kỳ diệu, giống như chu vi mười trượng này chính là địa bàn của hắn. Bản thân hắn cảm nhận được tất cả những mũi tên kia, dự đoán được điểm rơi, điểm an toàn. Do đó, việc né tránh vô cùng dễ dàng.
"Ngừng!" Mạnh Xuyên đột nhiên hô.
"Hai trượng?" Một tên tộc nhân của Mạnh thị liền nói, "Khoảng cách vậy quá gần. Như vậy, chúng ta chỉ cách thiếu gia có năm trượng. Tên bắn liên tục ở khoảng cách gần như vậy, nhiều khi phản ứng không kịp. Ta thấy, hay là trước tiên thu ngắn lại một trượng thử."
"Không có chuyện gì đâu. Cứ thử vậy xem sao!" Mạnh Xuyên cười, nói "Nghe theo ta, thu nhỏ lại khoảng cách hai trượng."
Mạnh công tử lên tiếng. Mọi người cũng không ý kiến nữa.
Dù sao các mũi tên này cũng không có đầu nhọn, đầu lại được bọc kỹ càng bằng vải, nên sẽ không có chuyện gì.
Soạt...soạt...
Ba mươi tên cao thủ Thoát Thai Cảnh đồng loạt bước về phía trước hai trượng.
"Bắn."
Cung được kéo căng. Mũi tên phá không bay tới.
Lực lượng bọn hắn vô cùng mạnh mẽ. Người yếu nhất cũng có năm, ba nghìn cân khí lực. Người mạnh có hơn cả vạn cân khí lực. Nghĩ thôi cũng biết là tên bay nhanh thế nào.
Khoảng cách rút ngắn lại.
Mặc dù Mạnh Xuyên vẫn có thể cảm ứng được mười trượng chung quanh. Bản thân hắn lại có Lôi Đình Thần Thể siêu nhanh, nhưng trong nháy mắt vẫn cảm thấy áp lực quá lớn.
Lần trước dễ dàng như vậy là bởi vì hắn phán đoán được vị trí nào an toàn. Dạng phán đoán này cực nhanh nhưng vẫn phải cần chút thời gian. Khi tên được bắn trong cự ly quá gần, Mạnh Xuyên căn bản không có thời gian tỉnh táo phán đoán. Hắn chỉ có thể dựa vào bản năng, thi triển thân pháp tránh né, thi triển đao pháp cản tên. Tất cả đều là phản ứng bản năng.
Khoảng cách quá gần! Không kịp suy nghĩ nữa!
"Ta tránh, tránh, tránh."
"Ta cản, cản, cản."
Mạnh Xuyên cố gắng áp chế loại áp lực này. Hắn dựa vào linh thức cảm ứng được trong mười trượng, dùng hết toàn lực né tránh, ngăn cản. Nhưng vẫn có mũi tên không cản được.
Một mũi tên bay thẳng tới vị trí bụng dưới của Mạnh Xuyên.
"Cản a..." Mạnh Xuyên muốn cản, nhưng lại chậm một chút. Có thể nhìn thấy mũi tên kia sắp bắn trúng bụng dưới của hắn.
"Hô...ô..."
Trong niềm tin mãnh liệt của Mạnh Xuyên, có một lực lượng vô hình hòa hợp vào tay đao. Trong nháy mắt, đao nhanh hơn một chút. "Phốc" một tiếng, mũi tên này đã bị cản lại.
Từng đám mũi tên bay tới điên cuồng như mưa, vô cùng nhanh.
"Nhanh lên nữa, nhanh lên nữa." Mạnh Xuyên nỗ lực né tránh.
"Oanh!" Lực lượng vô hình dung nhập vào từng chỗ trên cơ thể hắn.
"Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch" Tiếng tim đập rất lớn. Hắn cảm thấy rõ ràng từng tạng phủ, khí quan trong cơ thể, máu huyết như sôi trào, chảy nhanh trong từng kinh mạch, cảm nhận được từng cơ bắp, xương cốt của bản thân. Trong nháy mắt, hắn cảm giác thân thể đã mạnh hơn rất nhiều.
Thân - Tâm - Kỹ hợp nhất! Bộc phát ra tiềm lực thân thể.
Lúc này, Thân- Tâm- Kỹ của Mạnh Xuyên kết hợp vô cùng sâu. Tim bơm máu đến từng cơ quan, bộc phát sức mạnh trong lúc lưu chuyển, lại bùng phát sức chịu đựng cực hạn bên trong. Gân cốt, cơ bắp cũng căng cứng, chân khí trong cơ thể vận chuyển hoàn mỹ. Chỉ trong nháy mắt, tất cả đều có sự thông suốt vô cùng vi diệu. Nhất thời, sự điều động tiềm lực đều lớn hơn trước đó rất nhiều.
Vèo...
Mạnh Xuyên cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, linh động hơn. Hắn tránh đi đám mưa tên vô cùng đơn giản. Nếu muốn, chính hắn cũng có thể tăng tốc độ di chuyển lên nhanh hơn.
"Cảm giác này quá mỹ diệu. Quả thực không gì không làm được!" Mạnh Xuyên cảm thấy si mê cảm giác nắm được tiềm lực của nhục thân này.
Nhưng đồng thời hắn cũng cảm giác được lực lượng vô hình dung nhập trên toàn cơ thể kia cũng đang tiêu hao vô cùng nhanh.
Chỉ trong một hô hấp, Mạnh Xuyên liền cảm thấy đầu óc mê muội.
"Ngưng!" Mạnh Xuyên liền hô lên.
Phốc...phốc... phốc...
Vẫn có ba mũi tên bắn trúng, khiến hắn nhe răng trợn mắt. Quá đau!
"Thật lợi hại!"Đám cao thủ Thoát Thai Cảnh bắn tên liên tục kia đều trợn mắt, há hốc mồm. Bọn hắn bắn liên tục ở cự ly gần bảy lần vậy mà Mạnh Xuyên đều tránh, chặn được. Đến cuối cùng mới bị trúng ba mũi tên.
"Thật sự là giỏi!"
"Thân pháp này quỷ dị vô cùng! Nhiều tên vậy cũng không trúng!"
"Cuối cùng cũng bắn trúng!"
"Có thể tránh được đã là rất giỏi! Nhất định là Mạnh Xuyên đã ngộ ra được thân pháp lợi hại nào đó, nhưng hình như chưa ngộ được triệt để, nên phút cuối mới bị bắn trúng." Những cao thủ Thoát Thai Cảnh này vừa khâm phục, vừa vui mừng. Bọn hắn đa phần đều là tộc nhân của Mạnh thị, đều trường kỳ cống hiến sức lực vì Mạnh gia. Mạnh Xuyên càng lợi hại, bọn hắn tự nhiên cảm thấy tự hào.
"Hôm nay chỉ tới đây thôi. Ta muốn suy ngẫm kỹ lại sự tình khi tu luyện." Mạnh Xuyên nói.
"Vâng." Các cao thủ kia đều cười, đáp.
"Thiếu gia, thân pháp người nhanh lên hẳn, chắc đã có lĩnh ngộ?"
"Tu luyện rất quan trọng, nhưng tĩnh tu lĩnh ngộ cũng rất trọng yếu."
Bọn họ hưng phấn, vừa rời đi vừa trò chuyện. Đám tôi tớ cũng được cho lui. Trong luyện võ trường chỉ còn lại một mình Mạnh Xuyên.
"Vừa rồi là lực lượng gì?" Mạnh Xuyên có phần kích động.
"Khi nãy khi ta dùng toàn lực đối phó lúc khẩn cấp ngăn mũi tên bắn về phía dưới bụng kia... Lực lượng vô hình đó dung nhập vào trong đao pháp của ta khiến uy lực đao pháp tăng lên năm thành. Chẳng những thế, khi ta né tránh mưa tên, lực lượng vô hình đó lại dung nhập vào mọi nơi trên thân thể, khiến ta có cảm giác nắm giữ được nhục thân. Cảm giác đó vô cùng mỹ diệu. Ta cảm giác rằng thực lực bộc phát ra trong nháy mắt đó dường như tăng lên một cấp độ lớn." Mạnh Xuyên rung động.
Thân - Tâm - Kỹ kết hợp khiến lực lượng bạo tăng gấp mấy lần. Tốc độ tăng vọt, chân khí cũng vận chuyển hoàn mỹ. Quan trọng nhất là thân thể không có bất kỳ tổn thương gì, chỉ phát huy ra nhiều tiềm lực của nhục thân.
"Lực lượng vô hình không nhìn được bằng mắt thường này, chỉ khi trong nội tâm ta có ý chí mãnh liệt mới xuất hiện. Chả lẽ có quan hệ với không gian mi tâm?" Mạnh Xuyên suy đoán.
" Lực lượng vô hình này dung nhập lên chuôi đao cũng không tiêu hao quá lớn. Nhưng khi dung nhập vào toàn bộ nhục thân thì tiêu hao gấp mười lần. Khi nãy chỉ là một hô hấp mà ta cũng chịu không nổi."
"Nhưng chỉ vậy mà đã rất mạnh!" Mạnh Xuyên không quên được cảm giác tuyệt vời khi nắm được nhục thân trong tay, "Lực lượng thần bí này cũng không rõ là gì. Tạm thời gọi là Tâm Hồn Chi Lực đi."
Đêm. Tại một thông đạo sâu thẳm trong lòng đất.
Một nam tử nho nhã mang theo một lão giả tóc bạc. Người trước người sau đang phi hành. Rất nhanh, họ đã đến một tòa đại môn nguy nga. Qua khỏi đại môn chính là đại sảnh trống trải của cung điện. Có hai thị nữ đang đứng ở đó.
"Ta muốn gặp Đường chủ!" Nam tử nho nhã nói.
"Lý hương chủ, xin chờ một lát. Ta liền đi truyền lời!" Một thị nữ mỉm cười nói, liền quay đầu đi dọc theo đại sảnh cung điện, lách vào một cửa hông, đi bẩm báo.
Nam tử nho nhã và lão giả tóc bạc yên lặng chờ đợi.
Một lát sau.
Một nam tử lưng còng đi ra từ cửa hông. Thị nữ kia cung kính đi theo sau lưng hắn. Nam tử lưng còng này chính là cường giả của Thiên Yêu Môn, người ở Nhàn Thạch Uyển suýt chút nữa đã giết Mạnh Xuyên, Yến Tẫn.
"Bái kiến Cao phó đường chủ." Nam tử nho nhã và lão giả tóc bạc đều cung kính nói.
Phân đường Thiên Yêu Môn ở phủ Đông Ninh. Người có địa vị tối cao chính là Đường chủ, tiếp theo chính là hai vị Phó đường chủ.
Phó đường chủ là cường giả Vô Lậu Cảnh, đã sớm ngộ ra Thế. Hơn nữa còn tu luyện đủ loại yêu thuật, thủ đoạn cũng tà dị, khó chơi.
"Đường chủ và Đồ lão nhị đều đang bế quan tu luyện. Nửa năm này ta chịu trách nhiệm sự vụ ở phân đường." Nam tử lưng còng đi đến trên đại điện, tùy ý ngồi xuống, quan sát hai người phía dưới,"Nói đi, có chuyện gì mà chính các ngươi cũng không thể giải quyết?"
"Huyết Vân Đạo muốn đem một kiện bảo bối bán cho chúng ta." Nam tử nho nhã lấy từ trong ngực ra một họa quyển, đưa cho thị nữ đứng bên. Thị nữ cầm lấy vào cung kính dâng cho nam tử lưng còng."Chính là cái quạt sắt đen bên trong họa quyển này."