Thương Nguyên Đồ ( Bản Dịch)

Chương 6 - Dốc Sức Tài Bồi

Tại tổ trạch Mạnh gia đang rất náo nhiệt, từng người từng người một xếp hang đến nhận đan dược và bảo vật.

"Thật nhiều."

"Được phát nhiều đan dược như vậy?"

Khi nhận đan dược và bảo vật, các tộc nhân đều giật cả mình. Một vị phu nhân nắm tay đứa con gái 7 tuổi của mình đến nhận tài nguyên tu luyện trong tháng, cũng hết sức kinh ngạc: “Trước kia con gái ta một tháng chỉ nhận có 3 lượng bạc, một viên Khí Huyết Hoàn. Bây giờ lại được nhận 30 lượng bạc, 10 khối Khí Huyết Hoàn? Ba ngày có thể dùng một viên Khí Huyết Hoàn?”

Con gái nàng chỉ mới bảy tuổi, cũng không dụng tâm tu luyện lắm, thường thì đa phần tài nguyên cũng sẽ tập trung cung ứng cho tiểu bối trụ cột trong gia tộc. Vậy mà nay con gái nàng cũng được nhận nhiều như vậy.

"Chư vị chư vị, tộc trưởng có chỉ thị rằng, từ tháng này trở đi, mỗi tộc nhân dưới 20 tuổi, đều được nhận tài nguyên tu luyện trong tháng gấp 10 lần trước kia.” Tộc nhân phụ trách phân phát vật tư giải thích. Một truyền mười, mười truyền trăm, làm cho toàn bộ các tộc nhân trong tổ trạch Mạnh gia đều sôi trào cả lên.

Tiểu bối trong gia tộc, dựa theo tiến độ tu hành cũng chia thành 5 cấp bậc.

Mạnh Văn Anh, Mạnh Xuyên, đều là tộc nhân cao cấp, vốn dĩ được tập trung bồi dưỡng. Ngoài ra còn có cấp bậc thứ hai, cấp bậc thứ ba…

Vậy mà bây giờ, ngay cả tiểu bối bình thường nhất cũng đều được lĩnh một tháng 30 lượng bạc, 10 khối Khí Huyết Hoàn.

"Tộc trưởng, trong gia tộc số lượng tiểu bối trên 6 tuổi, dưới 20 tuổi có hơn hai nghìn người đấy, phát như vậy gia tộc chịu nổi không?” Có một lão bộc lo lắng hỏi. Tộc trưởng Mạnh Viêm Bình đứng đàng xa nhìn cảnh các tộc nhân hớn hở nhận tài nguyên tu luyện, chỉ lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, gia tộc chúng ta tích lũy nhiều năm, phát như vầy vẫn chịu được mười năm nữa.”

Lão bộc quả thật hơi có chút lo lắng.

Thu nhập của Thần Ma gia tộc thật sự rất kinh người, nên có thể mạnh tay chi tiêu như vầy. Quả thật động thái này tỏ rõ gia tộc thật đang dốc sức liều mạng, không tiếc tài lực trong mười năm, cố gắng bồi dưỡng cho thế hệ hậu bối, hy vọng có thể tạo nên được một hạt giống Thần Ma.

Kính Hồ Mạnh phủ.

Mạnh Đại Giang suất lĩnh hơn mười người về tới trong phủ.

"Lão gia." Người hầu bọn nha hoàn đều rất cung kính.

"Thiếu gia đâu?" Mạnh Đại Giang hỏi thăm.

"Thiếu gia đang ở luyện võ trường." Bọn người hầu cung kính nói.

Mạnh Đại Giang nhướng mày, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã ngả về tây, bây giờ đã là giờ Thân: "Giờ này mà vẫn còn luyện đao?"

Ông liền cùng mọi người đi về hướng luyện võ trường, khi nghe được lờ mờ tiếng đao, ông liền phất tay, thấp giọng phân phó:"Các ngươi chờ ở đây." Nói xong ông lặng lẽ đến gần, nhìn vào luyện võ trường thông qua ô cửa sổ trên tường viện. Ở đó, ông thấy một gã thiếu niên thân ảnh mơ hồ, được bao phủ trong ánh đao, đang tu luyện Lạc Diệp Đao Pháp.

"Tiền Phương." Mạnh Đại Giang vẫy tay gọi lão bộc trung niên, người hầu của Mạnh Xuyên. Lão liền ngay lập tức đi đến.

"Ta hỏi ngươi." Mạnh Đại Giang hạ giọng, "Xuyên nhi hôm nay luyện đao đã bao lâu rồi?"

"Hồi lão gia, từ sáng sớm thiếu gia đã bắt đầu luyện đao, trừ ăn cơm nghỉ ngơi thì luyện mãi đến giờ chưa dừng!” Tiền Phương trả lời.

"Luyện lâu như vậy?" Mạnh Đại Giang nhíu mày.

"Buổi tối sau khi tắm nước thuốc, thiếu gia cũng sẽ ở tiểu viện luyện đao thêm một giờ nữa.” Tiền Phương nhịn không được nói, "Mấy ngày gần đây, Thiếu gia trừ ăn cơm, ngủ nghỉ, vẽ tranh, tắm thuốc, tu luyện tẩy tủy thì chỉ có luyện đao. Một ngày luyện đao được sáu, bảy canh giờ.”

"Mấy ngày gần đây?" Mạnh Đại Giang thì thào.

Mấy ngày gần đây?

Chuyện gì đã kích thích con mình luyện đao điên cuồng như vậy?

Giải trừ hôn ước?

"Vâng, liên tục mấy ngày gần đây!" Tiền Phương nói, "Lúc trước Thiếu gia còn hào hứng bảo thuộc hạ mua ít quyển Thần Ma truyện ký về đọc, cũng không có tu luyện điên cuồng thế này. Mấy ngày gần đây không hiểu tại sao nữa, thuộc hạ có khuyên mà cũng không ngừng tập”

Một lát sau, tại luyện võ trường.

Mạnh Xuyên đang đắm chìm trong Lạc Diệp Đao.

"Xuyên nhi." Tiếng Mạnh Đại Giang vang lên.

"Cha." Mạnh Xuyên dừng lại, thấy Mạnh Đại Giang đang suất lĩnh hơn mười người đi tới.

Mạnh Đại Giang cười nói: "Xuyên nhi, trong tộc quyết định dụng tâm hơn tài bồi các con. Vì vậy từ hôm nay trở đi, tám vị Tẩy Tủy Cảnh, ba vị Thoát Thai Cảnh này cũng sẽ cùng con luyện tập."

"Không phải con đã có hộ vệ luyện tập chung rồi sao?” Mạnh Xuyên có chút kinh ngạc.

Nguyên bản thì Mạnh Xuyên có 8 hộ vệ Tẩy Tủy Cảnh, 2 hộ vệ Thoát Thai cảnh, vẫn thường ngẫu nhiên cùng hắn luyện đao.

"Những người kia là hộ vệ, đây là những người chuyên luyện tập chung. 8 vị Tẩy Tủy Cảnh này đều có sở trường khác nhau, có cả người sở trường về cung tiễn, ám khí nữa,…. Như vậy sẽ trợ giúp ngươi tu luyện tốt hơn.” Mạnh Đại Giang nói “Huống chi mấy người kia là hộ vệ. Trách nhiệm của họ là hộ vệ, họ cũng không thể thường xuyên cùng ngươi tu luyện được.”

Mạnh Xuyên gật đầu.

Hộ vệ cũng là làm công ăn lương đấy, cầm bao nhiêu tiền sẽ làm bấy nhiêu việc, thỉnh thoảng cùng luyện chung thì cũng được, nhưng yêu cầu họ cùng luyện chung trong thời gian dài, ắt sẽ bị oán hận.

"Ba vị Thoát Thai Cảnh này đối với ngươi trợ giúp thì không cần nói nhiều rồi, vị này..." Mạnh Đại Giang chỉ vào một vị nam tử gầy gò râu cá trê, "Vị này chính là "Hư Ảnh Kiếm" Vương Sướng, Vô Lậu Cảnh tiền bối."

"Vương tiền bối." Mạnh Xuyên liền cung kính hành lễ, cường giả Vô Lậu Cảnh cường giả tại thành Đông Ninh cũng rất có địa vị, Vương Sướng vốn dĩ là Phó tổng tiêu đầu của một tiêu cục trong nội thành.

"Mạnh công tử không cần phải khách khí." Vương Sướng mỉm cười.

"Từ hôm nay trở đi, mỗi tháng sẽ có sáu vị Vô Lậu Cảnh cường giả tới luyện tập cùng ngươi, mỗi người sẽ cùng ngươi luyện 5 ngày, mỗi ngày một canh giờ.” Mạnh Đại Giang trịnh trọng nói, "Mời được sáu vị Vô Lậu Cảnh đến luyện cùng ngươi, gia tộc cũng chi trả rất lớn, nên con nên dùng tâm mà đối đãi.”

"Vâng." Mạnh Xuyên cũng có chút khiếp sợ.

Cường giả Vô Lậu Cảnh, mỗi người đều là đại nhân vật một phương tại phủ Đông Ninh, thời giờ của họ rất quý giá, không thể nào mỗi ngày trong tháng đều theo sát Mạnh Xuyên. Bọn họ còn có rất nhiều công việc bên mình, vậy mà đều đồng ý mỗi ngày một canh giờ, liên tục năm này là điều đáng kinh hỉ. Gia tộc mình, cứ vậy mà mời 6 vị cường giả Vô Lậu Cảnh, chỉ để chắc chắn mỗi ngày Mạnh Xuyên đều có người luyện tập chung.

"Xuyên nhi, đại trượng phu chí tại thiên hạ, sao lại lo lắng chuyện không lấy được vợ chứ? Ngươi nên chăm chỉ tu luyện, đừng phụ lòng kỳ vọng của gia tộc." Mạnh Đại Giang nói xong liền đi ra ngoài.

Mạnh Xuyên sững sờ, sao lại lo lắng chuyện không lấy được vợ?

Cha mình nói lời này có ý tứ gì?

"Cha, cái gì mà sao lo lắng không lấy được vợ?" Mạnh Xuyên liền hô lên.

"Chính là con đừng có suy nghĩ lung tung." Mạnh Đại Giang nói cây này thì cũng đã ra khỏi luyện võ trường.

"Ta suy nghĩ cái gì chứ?" Mạnh Xuyên nói thầm, rồi ngẫu nhiên nhìn về những người sẽ cùng luyện tập chung ở chung quanh, ánh mắt háo hức hẳn lên.

Đao pháp, vốn là dùng để chém giết.

Có người luyện chung việc tu luyện sẽ có hiệu quả tốt hơn nhiều lắm nha. Trước đây tuy cũng có người tập chung, nhưng làm sao mà so được với hôm nay, có cả Thoát Thai Cảnh đến cả cường giả Vô Lậu Cảnh cùng tập chung với Tẩy Tủy Cảnh.

Từ đó, ở đây cứ mỗi một ngày, Mạnh Xuyên liền luyện đao từ tờ mờ sáng. Thường thì buổi sáng sẽ có người luyện chung. Buổi chiều và buổi tối thì hắn luyện một mình, vì hắn cũng cần tĩnh tâm suy nghĩ lại thực chiến của buổi sáng.

Từ khi tâm tính Mạnh Xuyên thay đổi, hắn hoàn toàn đắm chìm vào Lạc Diệp Đao Pháp, cảm nhận si mê 81 thức của Lạc Diệp Đao, mỗi một thức đều có mỹ cảm riêng biệt, hắn sẽ sớm biết được làm thế nào để luyện được bí kỹ Tam Thu Diệp.

Bởi vì hắn đem tám mươi mốt thức cùng với tu luyện một cách, dần dần hắn liền phát hiện ra 81 thức đao pháp đầy mỹ cảm này có thể thống nhất thành một mạch.

Ví dụ như thức thứ nhất là Bạt Đao Thức, một đao đánh ra lăng lệ ác liệt vô cùng. Rồi sau đó chuyển qua thức thứ hai - Toàn Nguyệt Thức, lại là chiêu số quỷ dị phiêu hốt ; chuyển đến thức thứ ba - Vân Khai Thức, thì từ quỷ dị phiêu hốt lại trực tiếp đột ngột biến thành sát chiêu, lại chuyển thức thứ tư...

Một chiêu lại một chiêu.

Giống như tảng đá lớn lăn từ trên núi xuống, càng lăn càng nhanh!

Chiêu số cũng là một chiêu tiếp một chiêu, như sóng lớn cuồn cuộn, càng lúc càng mạnh và bành trướng, thế đao không thể đỡ.

"Tám mươi mốt thức, nếu quả thật hợp tành một mạch, uy thế sẽ đạt tới đỉnh phong, ta liền có thể làm được như lời trong bí tịch "Thi triển một cách tự nhiên" bí kỹ rồi. Nắm được điểm này, Mạnh Xuyên mới luyện đao điên cuồng vậy.

Nếu 81 thức đao đầy mỹ cảm này hợp thành một thể, vậy thì quỹ tích phá gió của đao cũng sẽ được kết nối qua từng chiêu một, sẽ không chê vào đâu được.

Tốc độ biến hóa của đao pháp cũng sẽ hình thành nên tiết tấu, có vận luật, giống như một ca khúc tự nhiên của đất trời vậy.

Mỗi một chiêu đao pháp đầy mỹ cảm, cũng hình thành nên một bức họa.

Bởi vì mơ hồ tiếp xúc đến tầng cảnh này, Mạnh Xuyên càng thêm khát vọng.

Một ngày lại một ngày...

Mạnh Xuyên kết nối các thức đao pháp đầy mỹ cảm ngày càng thêm hoàn mỹ, khuyết điểm càng ngày càng ít.

Các chỗ ngắt quãng trong tiết tấu vận luật của đao pháp cũng càng ngày càng ít.

Quỹ tích đao, cũng càng ngày càng thêm hoàn mỹ

Mạnh Xuyên cảm nhận được tiến bộ của mình và cũng mơ hồ cảm giác được bản thân đang từng bước một tiếp cận cảnh giới kia.

Cây cối quanh luyện võ trường cũng đã bắt đầu chuyển sắc xanh, khoảng cách tháng ba càng ngày càng gần, Mạnh Xuyên vẫn tu luyện chăm chỉ như cũ, hắn càng ngày càng gần tiếp cận được cảnh giới kia.

"Hô."

Mạnh Xuyên lại tập thêm một lần nữa. Đột nhiên lúc này một cảm giác hắn vốn mong đợi từ lâu xuất hiện, hắn cảm thấy đao thức đầy mỹ cảm kia như hòa nhập vào gân cốt, huyết nhục, tâm linh của hắn. Hắn đã thi triển được đao pháp "một cách tự nhiên", đã đạt đến trạng thái Thân, Tâm, Kỹ hợp nhất. Hắn cảm thấy rất rõ lực cản của gió khi đao chém xuống. Thân thể cùng đao hợp nhất, phá không đánh về phía trước, tốc độ nhanh khủng bố.

Chỉ thấy Mạnh Xuyên vừa thi triển đao pháp, trong tích tắc, hơn mười trượng ngoài kia cũng xuất hiện một Mạnh Xuyên khác. Có đến hai Mạnh Xuyên xuất hiện cùng lúc.

Giữa không trung vẫn còn lờ mờ hình dáng một đường vòng cung do ánh đao lưu lại.

Khi đó, thân ảnh Mạnh Xuyên xuất hiện đầu tiên mới bắt đầu tiêu tán

"Ta, ta đã lĩnh ngộ?" Mạnh Xuyên sững sờ đứng tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment