"Đồng hương, giúp tôi tìm một cái hũ bụng bựng, hũ đựng muối trong nhà bị đám trẻ nghịch ngợm làm vỡ rồi.
""Không thành vấn đề, cái hũ này được không?""Có thể, là cái này đi, bao nhiêu tiền?"Đột nhiên cô nghe được đoạn đối thoại này.
Sao phía sau Bách hóa còn có người bán đồ? Không phải là chợ đen đi? Cô tò mò đi vòng qua, nhìn thử một cái, chợ đen gì chứ, là một trạm mua bán đồ phế thải.
Người đàn ông mới vừa lên tiếng xách hũ muối đi xa, Vân Đoan đứng ở cửa, đôi mắt trở nên sáng ngời.
Nếu cô nhìn không nhầm, một chồng chén chất ở góc tường dãi nắng dầm mưa kia, chắc là chén Thanh Hoa có hoa văn cây thược dược, từng nhánh cây quấn quít giống như rồng ở thời Ung Chính nhà Thanh đi? Trước kia cô ở hội đấu giá nhìn thấy, hoa văn hoa thược dược tương đối đặc biệt, cô liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
Cô nhanh chóng đi đến nhặt một cái chén còn hoàn hảo, chén sứ màu trắng miệng rộng, xinh đẹp tuyệt trần, trong và ngoài chén đều tràn đầy hoa văn, hoa và lá uốn lượn xen kẽ vào nhau, không có một chút cảm giác rồi loạn, trái lại tỏ ra rất tự nhiên, linh động.
Quan trọng hơn là, dưới đáy chén, có dấu "Chế tạo năm Ung Chính Đại Thanh".
Vân Đoan vô cùng kích động, ánh mắt nhanh chóng nhìn hết trạm mua bán đồ phế thải, giáo sư Đổng ơi, đàn anh ơi, thật sự là có rất nhiều đồ cổ để cho em nhặt được, em nhìn mà hoa cả mắt.
"Mua chén sao? Cái chén này quá lớn, dùng ăn cơm cũng không tiện, không quá thực dụng, đi vào trong phòng chọn cái khác đi, trong phòng có nhiều chén hơn.
”"Không không không, tôi chỉ muốn cái chén này.
"Vân Đoan sợ hành động của mình quá kỳ lại, miễn cưỡng thêm một câu: "Cái chén này lớn, dùng để ăn mì rất vừa vặn, bao nhiêu tiền?""Chao ôi, bể một chút, cũng không còn mấy cái tốt, nếu cô muốn mua hết, tôi nhìn đơn nhận hàng đã --- Ừ, một đồng bán cho cô đi.
"Vân Đoan lại nhìn chai chai lọ lọ bên cạnh, cô đều muốn.
Ông cụ hình như cũng đã nhìn ra: "Muốn mua chai lọ đựng gia vị sao, kích thước ở chỗ này, năm hào một cái, có mua không?"Vân Đoan hít sâu một hơi: "Tôi mua hết!"Vân Đoan vội vàng giao tiền, rất sợ người khác sẽ đến cướp với mình.
Cô móc tiền từ trong túi ra, một đồng, hai xu!Ông cụ: "! "Vân Đoan: "! "Đến lúc cần dùng tiền thì không có, vừa móc túi quần ra trong lòng thật mờ mịt!Thật là muốn khóc, trong cái sân này còn có rất nhiều đồ cổ đang dầm mưa dãi nắng chờ cô cứu đó.
Tiền hoa hồng tháng này của cô, lúc nào mới đến đây?--Vân Đoan cẩn thận bưng một chồng chén trở về, tìm một nơi không người, bỏ chồng chén vào Đào Nghệ quán, còn đặc biệt chọn một vị trí trống trải, rất sợ đồ sứ đặt triển lãm trên đài rơi xuống đập trúng bảo bối của cô.
Tất cả đồ sứ thủ công mỹ nghệ ở tầng một, cũng không đủ tiền mua một cái chén đồ cổ này.
.