Cô cố gắng muốn mở mắt ra, giống như người bị ràng buộc tìm kiếm tự do vậy, đột nhiên, giống như thứ gì đó cởi trói cho cô, cô cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, mở mắt ra.“Xem, lúc này không phải đã tỉnh rồi sao.”Ông lão râu trắng, đầu trọc, trong tay còn cầm một cây kim bạc, hình tượng đại diện cho bác sĩ Trung y lâu năm rồi.Mạnh Hoa và Đinh Mai biết ơn nói: “Cảm ơn bác sĩ Lý, vẫn là ngài có bản lĩnh.”“Ha ha ha, các người cũng đừng vội, cô bé không có chuyện gì, chính là cơ thể yếu, lần trước lại bị dọa sợ mới vẫn luôn không tỉnh lại.
Bồi bổ sức khỏe cho y tá Vân cẩn thận, dưỡng dần dần đi.”Cô gái này đã yếu ớt từ trong bụng mẹ, nhà người giàu có lúc trước có cách.
Bây giờ thì, ăn no cơm đều không dễ dàng, ông cũng không dám nói lời có thể dưỡng tốt.Vợ chồng hai người Mạnh Hoa và Đinh Mai tiễn bác sĩ Lý ra ngoài, Vân Đoan cụp mắt xuống, giấu suy nghĩ của bản thân.Mấy người này, toàn bộ cô đều quen, chú Mạnh là bạn của ông nội cô, cũng là viện trưởng của bệnh viện này.
Cô Đinh là vợ của chú Mạnh, là y tá trưởng của bệnh viện, bình thường đều rất chiếu cố cô.Đối với bọn họ, đối với bệnh viện này, cô quen thuộc giống như công nhân trong bảo tàng đồ gốm một năm này sớm chiều bên nhau vậy.Tường trăng trong phòng bệnh, từ chân tường đến chỗ cao một mét trên mặt tường đã quét một lớp sơn màu xanh, còn có cửa sổ và cửa màu vàng, hoàn toàn là căn nhà cũ thời kỳ năm bảy mươi tám mươi ở quê nhà cô.Trong đầu một mảng dời sông lấp biển, tay trái vuốt nhẹ nốt ruồi chu sa quen thuộc phía trong cổ tay bên tay phải, hình như cô, thật sự xuyên không đến thời kỳ năm bảy mươi rồi.Vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ làm sao đây?Tiễn bác sĩ Lý Đại rời đi, đóng cửa lại, phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ.Sắc mặt của Mạnh Hoa đặc biệt nghiêm túc: "Vân Đoan, lần này con thật không ngoan, biết rõ thân thể của mình yếu, biết rõ đối phương là người xấu giết người không chớp mắt, còn dàm theo sau.
Nếu có chuyện gì không may chú giao phó với ông nội của cháu như thế nào!"Hai ngày trước Vân Đoán đi thị trấn mua đồ, bất ngờ phát hiện một người phụ nữ kỳ lạ.
Người phụ nữ kia ăn mặc là thôn dân địa phương, trong tay xách một cái giỏ trúc, phía trên có miếng vải che lại, người này đi rất nhanh, trong lúc lắc lư, vải rách trên giỏ trúc bị vén lên một góc, lộ ra một góc giấu, để cho cô ấy phát hiện không đúng cho nên đi theo.Vốn dĩ cô ấy rất yếu ớ, đi đến bên ngoài thị trấn thì thở hổn hển bị người phụ nữ kia phát hiện, giữa lúc dây dưa, nếu không phải đội dân binh đi ngang qua, cô ấy khẳng định đã chết rồi.Trên thực tế, mặc dù lúc ấy không sao, nhưng vào buổi tối đã chết trong bệnh viện, nếu không cũng không đến lượt cô đi đến nơi này.Mạnh Hoa thấy cô không nói lời nào: "Đường tưởng rằng chú không dám mắng cháu, cháu có biết mình sai rồi không?Vân Đoan ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu biết lỗi rồi!".