Diệp Tiểu Minh tỉnh lại đã là không biết bao nhiêu lâu sau, vừa mở mắt một cơn đau dữ dội lập tức bùng phát tràn vào đại não, cả người không có chút sức lực tựa hồ lão bệnh vừa trải qua một trận ốm thập tử nhất sinh vậy, ngẩng đầu nhìn lên Diệp Tiểu Minh thấy mình đang nằm bên dưới một gốc đại thụ to lớn, đầu tựa rễ cây, dưới lưng lá khô lót mỏng.
“Ta chết rồi hay vẫn còn sống?” Diệp Tiểu Minh thở dốc nhỏ giọng tự hỏi, tuy nhiên lập tức cảm nhận trong miệng đang ngậm lấy một thứ gì đó, vị ngọt mát lạnh.
Là một nắm lá cây đã bị giã nát, không biết ai cố tình đưa vào miệng hắn, nuốt nước bọt, vị ngọt mát theo cổ họng đi xuống cơ thể, lúc này Diệp Tiểu Minh không thể nội thị, tuy nhiên đang có một cỗ dược lực nhàn nhạt theo máu huyết tìm đến những vị trí kinh mạch thương tổn chậm rãi chữa trị, thương thế của hắn theo thời gian dần dần khôi phục.
Diệp Tiểu Minh biết mình được cứu rồi, hai tay chống đỡ cơ thể chật vật ngồi dậy đảo mắt tứ phía muốn tìm vị ân nhân kia nói một tiếng cảm ơn, tuy nhiên bốn bề trống trải không có bất kỳ ai, nơi đây rõ ràng là một cánh rừng già, gốc đại thụ mà hắn đang ngồi chưa phải cao lớn nhất, xung quanh còn rất nhiều đại thụ chọc trời, không khí tự nhiên mát mẻ vô cùng.
Diệp Tiểu Minh nhìn quanh, bỗng nhiên một thứ gì đó bất ngờ rơi vào lưng đau điếng, ngẩng đầu, tầm 10 thước phía trên đại thụ một con khỉ già đang nhe răng cười khằng khặc, thứ vừa rồi rơi vào lưng là một loại quả dại mọng nước màu tím đậm, Diệp Tiểu Minh nhặt lấy quả dại đưa lên mũi ngửi, nhất thời một cỗ hương khí mãnh liệt tràn vào thể nội để cho đầu óc lùng bùng.
Khỉ già chuyền cành leo xuống, dáng đi thẳng tắp như nhân loại, không chút sợ sệt liền sáp tới bên cạnh Diệp Tiểu Minh, nhe răng cười đưa tay lên miệng múa may tựa hồ muốn Diệp Tiểu Minh ăn vào quả dại kia.
“Là ngươi cứu ta? Ngươi muốn ta ăn loại quả này?” Diệp Tiểu Minh mỉm cười, nheo mắt hỏi.
Khỉ già vỗ ngực phành phạch liên tục gật đầu, nó mặc dù không nói được nhưng rõ ràng hết sức cơ linh, nghe hiểu ngôn ngữ nhân loại.
Diệp Tiểu Minh có chút bất ngờ, nghe đồn Man Hoang sơn tồn tại yêu thú, có những loài yêu thú sinh sống lâu năm khai mở linh căn, linh trí không hề thua kém nhân loại, tuy nhiên phàm là yêu thú dạng này đều có bản năng cùng thiên hạ là địch, thậm chí còn cực kỳ thèm khát máu thịt nhân loại, mà khỉ già trước mắt tựa hồ không giống, có vẻ hết sức thân thiện.
“ Đa tạ!”.
Diệp Tiểu Minh khom người ôm quyền, nếu động vật đã có linh trí hơn nữa còn từng cứu mạng chính mình Diệp Tiểu Minh cho rằng một cái khom người, một câu cảm tạ này là hoàn toàn xứng đáng.
Khỉ già nhếch miệng cười, giục Diệp Tiểu Minh ăn vào quả dại, nó không biết hành động kia của đối phương rốt cuộc ý nghĩa thế nào nhưng ẩn ẩn cảm nhận được đôi chút thành ý bên trong, mấy hôm trước bắt gặp Diệp Tiểu Minh sinh cơ cạn kiệt, chính nó cho Diệp Tiểu Minh nuốt một nắm Hoàn Hồn Thảo.
Diệp Tiểu Minh cười, kéo vạt áo lau sạch quả dại, trực tiếp đưa vào miệng cắn, nhất thời một cỗ mùi vị ngọt ngào dễ chịu lan toả khoang miệng kích thích vị giác, hơn nữa nuốt xuống còn có nhiệt khí khô nóng bốc lên để cho cả người Diệp Tiểu Minh lâng lâng, cảm giác thư sướng vô cùng.
Tựa hồ Tiên quả, ăn xong cảm giác khó chịu bỗng nhiên tiêu tán sạch sẽ, Diệp Tiểu Minh lần nữa ôm quyền, đối với khỉ già Diệp Tiểu Minh đã không xem nó là động vật, dưới gốc đại thụ một người một khỉ nhỏ to trò chuyện, khỉ già nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng gật gù rồi vỗ ngực phành phạch phá lên cười khoái chí.
Ngày hôm sau thương thế hoàn toàn khôi phục, khỉ già mang về cho hắn một ít hoa quả dại, ăn xong Diệp Tiểu Minh cáo biệt lên đường, khỉ già lưu luyến đưa tiễn.
Diệp Tiểu Minh còn có mộng tưởng trước mắt, tai nạn không chết hắn càng thêm nhiệt huyết, hơn nữa lúc này đã không còn đường lùi nữa rồi, cho đến hiện tại bước đường của hắn gánh lấy sự kỳ vọng nặng nề.
“Không vào Tiên môn không có mặt mũi quay về nhìn song thân!” Diệp Tiểu Minh xiết chặt nắm đấm quả quyết nói.
Một đường phía trước không phương tiện di chuyển hiển nhiên khó khăn trùng điệp, Diệp Tiểu Minh cắn răng bộ hành, nhằm trung tâm Man Hoang mang theo thiếu niên chí lớn từng bước, từng bước tiến nhập.
Đường rừng khó đi tuy nhiên chỉ cần cẩn trọng vấn đề an toàn xem như không đáng lo, Diệp Tiểu Minh ban ngày đi bộ ban đêm leo lên cây cao tránh dã thú săn đêm, đói ăn quả dại, khát uống nước suối, thỉnh thoảng Diệp Tiểu Minh còn bắt gặp một vài dong binh tổ đội ở trong Man Hoang lui tới săn giết yêu thú, nhìn thấy một thiếu niên chật vật như vậy bọn họ tự nhiên không muốn gây khó dễ.
Dong binh đoàn dạng này ở Thanh Thai trấn có không ít, thông thường thì 5~7 người hợp thành một tổ đội đi vào rừng sâu săn giết yêu thú, bọn họ đều là cao thủ thế tục hoặc tán tu nhân gian thực lực không cao, bất chấp nguy hiểm săn giết yêu thú thu thập nội đan bán cho kẻ có tiền, hoặc trao đổi lấy chút ít tài nguyên tu luyện.
Tán tu không được tông môn tài bồi tự nhiên không thể cùng tu Tiên giả so bì, bất quá, khác với hạng người ru rú tông môn, bọn họ ai nấy đều là trang thiết huyết cường nhân, trải qua lâu ngày chém giết tranh đoạt rèn giũa tính cách.
Dong binh đoàn phân chia lợi tức dựa trên cống hiến, săn giết yêu thú nghe thì có vẻ đơn giản nhưng thực sự lại hoàn toàn trái ngược.
Bỏ qua yêu thú cấp thấp, tại Man Hoang sinh tồn đếm không hết yêu thú cường đại, lấy Thiên, Địa, Huyền, Hoàng làm đẳng cấp phân chia.
Hoàng cấp phổ biến nhất, tỉ như Xuyên Sơn Thú, Hoàng Kim Kê, Bạch Nhãn Thử.. Thực lực tương đồng cao thủ đỉnh cấp võ tu thế tục hoặc Luyện Thể kỳ tu Tiên giả.
Huyền cấp yêu thú số lượng khan hiếm chỉ sinh tồn chỗ sâu Man Hoang loài này khai tuệ thông nhãn có phương pháp đặc thù cắn nuốt thiên địa linh khí tu luyện, thậm chí săn giết lẫn nhau thôn phệ nội đan, mà nội đan yêu thú cũng tương tự đan điền tu Tiên giả, là nơi chứa đựng tinh nguyên, Huyền cấp yêu thú có thể phi thiên độn địa, biến hoá khôn lường, sở hữu năng lực cường đại, thực lực tương ứng Túc Mệnh kỳ Tu tiên giả.
Còn về phần Địa cấp yêu thú chính là truyền thuyết, nghe đồn chỉ sinh sống những nơi xuất hiện thiên địa linh mạch, Địa cấp yêu thú một khi rời lãnh thổ đi vào khu vực sinh sống của nhân loại hoàn toàn có thể huỷ diệt cả một toà thành trì, giết chóc ngàn vạn sinh linh.
Hoả Kỳ Lân, Á Huyết Chu Tước, Giao Long hay Kim Bằng là Địa cấp yêu thú.
Thiên cấp.. Loài này chỉ tồn tại trong sử sách.
Diệp Tiểu Minh may mắn không bắt gặp yêu thú cường đại, lộ trình mặc dù vất vả tuy nhiên không mấy nguy hiểm.
Một ngày này tựa hồ đã đi vào trung tâm Man Hoang, nơi đây dong binh đoàn qua lại rất nhiều khiến cho không khí hết sức nhộn nhịp, Diệp Tiểu Minh còn nhìn thấy một đại tổ đội nhân số ước chừng trăm người bọn họ thay nhau khênh một đầu hổ thú khổng lồ.
Thỉnh thoảng có tiếng gầm thét rung chuyển núi rừng, tiếng binh khí leng keng va chạm hay hào quang thần thông thuật pháp đốt cháy một mảng trời, hết thảy ở trong mắt Diệp Tiểu Minh đều vô cùng mới mẻ, hắn còn nhìn thấy Tiên nhân..
Tiên nhân ngự kiếm bay lượn cao thiên hay ung dung đằng vân giá vụ mà đi.
Bỏ lại hoang sơn vô tận, trước mắt Diệp Tiểu Minh mơ hồ xuất hiện một ngọn núi to lớn kỳ vỹ, ngọn núi này chân choán đại địa đỉnh chạm thương thiên hình dung như một cây cự côn thẳng tắp chống đỡ đất trời, mặc cho tuế nguyệt, bất di bất biến.
Đỉnh núi có mây mù lượn lờ, ngũ thải quang mang quần tụ, từ trên xuống dưới thâm trầm uy nghiêm không gì sánh kịp.
“ Là cửa Tiên môn chăng?” Diệp Tiểu Minh kích động ngắm nhìn, thảng thốt nói, đứng dưới ngọn đại sơn phong kỳ vỹ kia không thể không kính sợ cúi đầu.
Tại chân núi không khí phi thường náo nhiệt, Diệp Tiểu Minh bắt gặp rất nhiều thiếu nam thiếu nữ, bọn họ thân mang đạo phục, ai nấy khí độ bất phàm hiển nhiên đều là Tiên môn đệ tử.
Giữa tông môn đệ tử cùng tán tu dong binh tụm năm tụm bảy tiến hành trao đổi tài nguyên, một bên xuất ra linh thạch, bên còn lại lấy vật liệu tương ứng hối đoái, tỉ như nội đan, xương cốt yêu thú, hoặc một vài loại thảo dược, kỳ phẩm dị vật.
Trên thân yêu thú ngoài nội đan giá trị nhất thì những thứ khác cũng không phải là phế phẩm, xương cốt có thể dùng làm vật liệu luyện khí, da yêu thú chế thành nhuyễn giáp, hộ thân giáp, thịt yêu thú chứa đựng linh khí nồng độ vượt qua linh cốc, linh thực thông thường.
Chân núi có một vài địa phương, cá nhân mượn nhờ hang động tự nhiên làm ra tiểu thương hội trở thành trung gian mua bán giao dịch, bởi vậy không khí phi thường náo nhiệt.
Thậm chí Diệp Tiểu Minh còn nhìn thấy một phàm nhân như hắn, người này tại trong đám tán tu tựa hồ rất có địa vị, ở trong chòi nhỏ dựng tạm tay cầm cuốn sổ bìa da liên tục trợn mắt quát đông quát tây.
“Nhiệm vụ này 20 linh thạch trung phẩm không thêm bớt, lão tử nhận của người ta cũng chỉ 25 linh thạch, ta còn phải nuôi vợ con.. “.
“ Đồng Thái Tiên nhân giao xuống nhiệm vụ lấy 2 bình nhỏ độc Ngô Công.. Phần thưởng 200 linh thạch trung phẩm, nói cho các ngươi biết Ngô Công này là yêu thú Huyền Cấp sơ kỳ cho nên chỉ có Túc Mệnh kỳ trở lên mới được ký tên nhận nhiệm vụ, hoặc dong binh đoàn Luyện Thể kỳ nhân số không dưới 10 người.. Hạn giao nộp nhiệm vụ là nửa tháng sau”.