Chương 13: Tôn Bạc Vân
Trên đường trở về Diệp Tiểu Minh bị một đám người chắn đường gây sự, hiển nhiên là đồng bạn của mập tử kia, Diệp Tiểu Minh đã sớm phán đoán, bất quá, không nghĩ lại nhanh như vậy, 3 tên là Ngoại Môn đệ tử, người còn lại tuổi chừng 17~18, một thân tử kim đạo bào bắt mắt, hắn bộ dáng thon dài nhìn hết sức phong trần tuấn lãng, trên thân càng có một cỗ khí tức khủng bố thuộc về Túc Mệnh kỳ.
Diệp Tiểu Minh cảm nhận được nguy hiểm thần sắc lập tức trở nên âm trầm, ngay tại chủ cung bọn hắn tuyệt không giám náo loạn nhưng để làm nhục Diệp Tiểu Minh thì vẫn có thể.
“Tôn Bạc Vân sư huynh! Là hắn, biểu đệ của huynh truyền âm cho đệ.. Hắn không những tranh đoạt công pháp, còn ra tay đánh người..” Một tên Ngoại Môn đệ tử hung hăng liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Minh, lạnh lùng nói, đồng thời vọt thẳng tới chắn ngang đường.
“Các ngươi muốn làm gì?” Diệp Tiểu Minh dừng lại, quan sát đối phương trên dưới một vòng trầm giọng hỏi.
“Luyện Lực kỳ?” Thanh niên họ Tôn liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Minh bỗng nhiên kinh nghi thốt lên, đối phương chỉ là Luyện Lực kỳ trong khi đó biểu đệ của hắn lại là Luyện Cân kỳ, chênh lệch hai cảnh giới làm sao có thể tuỳ ý cướp đoạt thậm chí còn đánh người? Tôn Bạc Vân bất giác quay sang nhìn tên thủ hạ đi cùng, vẻ mặt ngờ vực, một bộ: Có phải ngươi nhầm lẫn cái gì không?.
“Chắc chắn hắn sử dụng pháp bảo ẩn nấp tu vi, Tôn Đại Bảo truyền âm cho đệ, nói bằng mọi giá phải gọi huynh tới, tên kia rất lợi hại.. Có thể là Luyện Thể kỳ đại viên mãn..” Ánh mắt Tôn Bạc Vân để cho hắn run lên một cái, gấp giọng phân trần.
Tôn Bạc Vân lại không cho là như vậy, pháp bảo ẩn nấp tu vi chỉ có công hiệu đối với tu sĩ cùng giai, hơn nữa tại tông môn kẻ điên mới đi ẩn nấp tu vi, là Túc Mệnh kỳ tầm mắt của hắn tự nhiên không phải thứ đám Ngoại Môn kia có thể so sánh.
“ Ngươi đánh biểu đệ của ta?” Tôn Bạc Vân quét mắt nhìn Diệp Tiểu Minh, trầm giọng hỏi.
“Ta không biết biểu đệ của ngươi là ai.. Vừa rồi một tên mập cướp công pháp trên tay ta..” Diệp Tiểu Minh thẳng tắp đáp, một mực đối đáp hắn nhìn ra đối phương cũng không phải là hạng người vô pháp vô thiên, hơn nữa song phương đều là Nội Môn đệ tử, thân phận tương đồng, Diệp Tiểu Minh không quá e ngại.
“ Tranh đoạt cũng không nên động thủ đánh người..” Tôn Bạc Vân lạnh lùng chất vấn, Túc Mệnh kỳ uy áp tuỳ tiện bộc phát, hướng Diệp Tiểu Minh tựa hồ một cơn gió lốc oanh minh cuốn tới.
Diệp Tiểu Minh chằm chằm nhìn Tôn Bạc Vân, uy áp Túc Mệnh kỳ đối với hắn mà nói, hoàn toàn vô nghĩa, sức chịu đựng của Diệp Tiểu Minh không phải thứ mà người thường có thể so sánh, 100 bậc thang Đại Thanh Sơn hắn còn leo lên được huống hồ chút ít khí thế doạ người kia.
Thần sắc thuỷ chung âm trầm, vẻ mặt không chút biến hoá, Diệp Tiểu Minh bỗng nhiên nhếch môi, hướng Tôn Bạc Vân lạnh giọng hỏi:” Nếu là người khác cướp đồ trên tay ngươi thì thế nào? Ngươi sẽ đứng nhìn hay cũng như ta, động thủ?”.
“ Ngươi dám vô lễ với Tôn sư huynh? Muốn chết?” Đám ngoại môn đứng bên ngoài lớn giọng quát tháo.
Tôn Bạc Vân kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Minh, tu vi đối phương không sai chỉ là Luyện Lực, thế nhưng trước sau một mặt cực kỳ trấn định, thậm chí Túc Mệnh uy áp hắn cũng không thèm nhìn, nếu đổi lại là người khác, cách biệt lớn như vậy chỉ cần một tia uy áp tuỳ tiện, hoặc ánh mắt đơn thuần cũng đủ để toàn diện trấn áp.
Tôn Bạc Vân từng nghe qua về Đế Vương Chi Thế, kẻ mang trong mình vận mệnh Đế Vương hoặc huyết thống Đế Vương sẽ không bị khí thế ngoại phóng áp chế, mặc cho khí thế kia có lớn đến đâu đi nữa, Đế Vương Chi Thế chỉ quỳ trước đất, lạy trước trời tuyệt không khom mình luồn cúi trước Thương Sinh.
Tuy nhiên Diệp Tiểu Minh lại có chút không giống, hắn không phải triệt để miễn nhiễm mà tựa hồ đang chống chịu, chống chịu một cách thong dong.
“Việc các ngươi tranh đoạt ta không nhìn thấy, tuy nhiên ngươi đánh biểu đệ của ta, việc này không thể cho qua..” Tôn Bạc Vân thu hồi biểu tình, vẻ mặt âm trầm xuống, lạnh giọng nói.
Đúng lúc này mập tử Tôn Đại Bảo không biết từ đâu xuất hiện đi tới bên cạnh Tôn Bạc Vân, trước mặt Diệp Tiểu Minh, u uất nói:” Biểu ca! Là hắn đánh ta, còn đoạt đi Huyền cấp công pháp, huynh phải xử lý hắn, đánh một trận thật đau!”.
“Ngươi nói Huyền cấp công pháp kia là Toái Cốt Quyền?” Tôn Bạc Vân nhìn Tôn Đại Bảo nghi hoặc hỏi.
“Đệ không biết, cuốn sách bìa vàng ghi rõ ràng Huyền cấp công pháp!” Tôn Đại Bảo rung rung tảng thịt, hai mắt mở không ra nhưng cũng làm một bộ uất ức.
Tôn Bạc Vân cười khổ, công pháp này đám lão niên đệ tử toàn bộ đều nhận thức, đừng nói tranh đoạt, nằm trên giá sách mấy chục năm rồi không ai thèm sờ vào.
Tuy nhiên hắn nhìn Diệp Tiểu Minh có chút không vừa mắt, mặc cho đối phương thân thế cỡ nào thì ở trong tông môn cũng phải rõ ràng trên dưới, thân phận chưa nói, song phương tuổi đời cùng tu vi khác biệt.
Tôn Bạc Vân muốn xuất thủ dạy dỗ đối phương, bất quá..
“ Đánh ngươi tự nhiên đồng môn sẽ cười vào mặt ta là ỷ mạnh hiếp yếu.. 3 tên kia tu vi Luyện Cốt kỳ, nếu ngươi có thể thắng được một trong số bọn hắn chuyện này coi như chấm dứt..” Tôn Bạc Vân lạnh lùng nhìn Diệp Tiểu Minh, thanh âm phảng phất uy hiếp, nói xong liếc mắt đám Ngoại Môn đệ tử đang a dua xuýt xoa.
“Biểu ca đừng để hắn đánh lừa, tên kia nhất định là Luyện Cốt đỉnh phong!” Tôn Đại Bảo nghe vậy thì biến sắc, nắm lấy tay áo Tôn Bạc Vân giật giật, ngưng một chút khuôn mặt ửng đỏ, ấp úng nói.
“ Hắn dùng một chiếu đánh bại đệ.. Cũng không phải một chiêu, mà là khí tràng!”.
“Cái gì?” Tôn Bạc Vân giật mình thốt lên, trong mắt xuất hiện một tia biến hoá không ai nhìn thấy, hắn thừa sức hiểu một Luyện Lực kỳ đánh bại Luyện Cân kỳ mà chỉ dùng đến khí tràng đại biểu cho cái gì.
Luyện Lực là quá trình cốt lõi đầu tiên của mỗi tu Tiên giả, một lần tẩy luyện toàn bộ nhục thân để cho nhục thân đạt đến cực hạn phàm tục chi thân, Luyện Lực kỳ đả thông đan điền, dùng linh khí tôi luyện thân thể, ở Luyện Lực kỳ phát tán khí tràng chính là bên trong đan điền chứa đựng linh khí tinh thuần hiếm có.
Ở cảnh giới đầu tiên việc vượt cấp chiến đấu thực sự không hiếm gặp, chênh lệch thực lực của mỗi cái tiểu cảnh giới là không nhiều, bất quá, chênh lệch vẫn có, xưa nay trường hợp trên chỉ áp dụng cho hạng người thiên chi kiêu tử..
Nếu như Diệp Tiểu Minh chỉ dùng đến khí tràng liền đánh bay biểu đệ của hắn thì mấy tên Ngoại Môn Luyện Cốt kỳ cũng sẽ không ngoại lệ, ở đây chênh lệch chính là chất lượng linh khí, không nhìn tu vi.
Đại biểu đối phương sở hữu thể chất đặc thù có thể hấp thu linh khí đẳng cấp cao nhất bên trong thiên địa, hoặc giả, hắn có một môn công pháp phụ trợ cao giai.
Tôn Bạc Vân thâm trầm nhìn Diệp Tiểu Minh, càng thêm mơ hồ thân phận của đối phương, rất có thể đối phương đến từ một cổ tộc tu Võ nào đó cũng không loại trừ khả năng là đại gia tộc bên trong Đông Hoàng quốc, thậm chí là Hoàng tộc.
Chỉ gia tộc đỉnh cấp mới có công pháp cao giai cho tộc nhân đệ tử tu luyện, chỉ gia tộc đỉnh cấp dưới truyền thừa chi lực mới đủ sức sản sinh ra hạng người thiên tài.
Như Tôn Bạc Vân hắn, trưởng tử Tôn gia Vương tộc Đông Hoàng quốc, 17 tuổi tu vi Túc Mệnh hậu kỳ, là thiên tài trong thiên tài.
“Thể chất ngươi có chỗ đặc thù, có thể thừa nhận uy áp Túc Mệnh, biểu đệ của ta thua ngươi không oan, thậm chí đám Luyện Cốt kỳ kia cũng không phải đối thủ.. Ngươi cũng như ta, là thiên tài..” Tôn Bạc Vân chăm chú quan sát Diệp Tiểu Minh bỗng nhiên nói ra một câu để cho đám thủ hạ kinh nghi bất định.
Hắn vậy mà thừa nhận Diệp Tiểu Minh là thiên tài, hơn nữa có vẻ cực kỳ coi trọng.
Tôn Bạc Vân thẳng tắp đứng khí thế cuồn cuộn, bản tính hắn bất đồng khi so sánh với những tên thiên tài khác, hắn tự tin nhưng không kiêu ngạo, không tự cao lại tâm trí hơn người, bởi vì những đức tính kia mới có thể đạt đến độ cao hiện tại.
Thiên hạ bên ngoài thiên tài không thiếu tuy nhiên phàm những kẻ vừa mới xuất sinh liền coi mình là Hùng Ưng đều bị người ta vặt lông giết thịt, những kẻ nhân sinh không có mục tiêu suốt ngày ru rú một chỗ dù cho thiên phú xuất chúng cỡ nào thì suốt đời cũng không thể đi đến đỉnh phong.
“Ta nhập môn 4 năm, 17 tuổi tu vi Túc Mệnh hậu kỳ.. Linh Căn Thiên cấp, sẽ sớm ngày khiêu chiến Hạch Tâm.. Trong đời ta ngoài Trịnh Thiếu Thần tuyệt thế thiên tài kia thì ngươi là người hiếm hoi đáng giá ta coi trọng, tu vi không cao nhưng tâm tính đủ cao, có cái kiêu ngạo của ta.. Tu Tiên giả không nặng xuất thân không trọng địa vị phàm tục, chỉ nhìn lộ trình, có lẽ rất nhanh ngươi sẽ đuổi kịp ta, vì vậy cho nên, hôm nay Tôn Bạc Vân muốn cùng ngươi đọ sức!”.
Tôn Bạc Vân thẳng tắp dáng người, khí thế sắc bén như một cây tuyệt thế bội kiếm, thốt ra những lời kia không ai là không kinh động.. Hắn vậy mà bất chấp thân phận khiêu chiến một tên đệ tử tân sinh, chừng ấy đủ nói lên sự tôn trọng mà Tôn Bạc Vân dành cho Diệp Tiểu Minh.
Diệp Tiểu Minh triệt để kinh sợ, thậm chí đáy lòng còn bất giác sinh ra một tia hoảng hốt, thầm nghĩ: “ Hắn coi trọng ta như vậy? Hắn nhìn ra những gì ở ta? Người này tuyệt không đơn giản, tự tin gọi bản thân là thiên tài nhưng không có vẻ gì kiêu ngạo.. 4 năm đạt đến Túc Mệnh hậu kỳ, thậm chí còn là Thiên cấp Linh Căn!”.
Diệp Tiểu Minh âm trầm nhìn Tôn Bạc Vân, khí thế của đối phương để cho hắn ẩn ẩn cảm giác bất an cực độ.
“Ngươi khiêu chiến ta? Thế nhưng ngươi là Túc Mệnh, còn ta chỉ là một cái Luyện Lực kỳ?” Diệp Tiểu Minh thẳng thắn nói.
Tôn Bạc Vân hiểu ý, nhếch môi cười sáng lạn:” Tất nhiên ta sẽ áp chế tu vi.. Đồng giai chiến đấu!” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Minh, trong mắt có khiêu chiến cùng mong đợi.
“Ta không biểu hiện bất cứ cái gì ra bên ngoài, càng không có gì để biểu hiện.. Tại sao hắn lại xem trọng ta như vậy?” Diệp Tiểu Minh trầm ngâm không đáp, đáy lòng thắc mắc, nói thầm.
Tôn Bạc Vân chăm chú quan sát biểu tình Diệp Tiểu Minh, bỗng nhiên nhếch môi cười lớn:” Ngươi đang băn khoăn tại sao ta lại coi trọng ngươi có đúng không?”.
Một câu kia để cho Diệp Tiểu Minh bất giác lặng người.
“ Những biểu hiện của ngươi trước mặt ta hoàn toàn không đáng giá để cho ta gọi ngươi hai tiếng thiên tài.. Tuy nhiên ta là Thông Linh Bá Thể, nhìn ra được từ ngươi biểu hiện ban sơ của khí tức Đế Vương.. Ta xưa nay không bao giờ nhìn nhầm.. Hơn nữa kết cục thế nào đều là ta bất lợi.. Bạc Vân không sợ, ngươi sợ cái gì?” Tôn Bạc Vân cười, tại chỗ thu liễm khí tức, áp chế tu vi trở về Luyện Lực kỳ.
Diệp Tiểu Minh tinh thần bất định, cũng không suy nghĩ nhiều, đối phương tôn trọng hắn cũng đáng cho hắn phải tôn trọng:” Hắn có lẽ là trong đời ta một điểm.. Nếu kết thành bằng hữu tuyệt không có gì tốt hơn, nhưng nếu là kẻ thù.. Vượt qua hắn, đánh bại hắn.. Lời khiêu chiến này..” Diệp Tiểu Minh miên man nghĩ.
Bỗng nhiên bước ra một bước, thanh âm cao vút.
“ Ta chấp nhận!”.