Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 29

- Tước hiệu là tổng kết của một người, bất kể là đúng hay sai, dù sao vẫn là một sự tổng kết.

Trong lòng Bạch Sầu Phi nghĩ rất nhiều, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, hơn nữa đã đưa ra quyết định gì:

- Ngươi nên căn cứ vào ngoại hiệu của hắn để tra xét.

Lương Hà nhất thời không hiểu rõ:

- Ngoại hiệu?

- Nếu như một người gọi là “Kim Cương Bất Hoại”, vậy thì hắn nhất định phải trải qua khổ luyện, võ công đi theo con đường cương mãnh, không gần nữ sắc, hơn nữa phải tìm được điểm yếu của hắn mới dễ đối phó. Nếu một người gọi là “Độc Tí Thần Ni”, trước tiên ngươi phải biết rõ bà ta bị đứt cánh tay nào, vì sao lại đứt, nếu như bị người ta chặt đứt, vậy rốt cuộc cừu nhân của bà ta là ai? Bà ta cư ngụ trong miếu nào? Vì sao lại xuất gia? Tìm được những thứ này, thông thường cũng có thể tìm được phương pháp đối phó, thậm chí còn có thể tìm ra hành tung của bà ta.

Bạch Sầu Phi nói:

- Nếu Ban Ban Biện đã được gọi là “Ngũ quỷ vận chuyển, xuất quỷ nhập thần, gặp hắn không có biện pháp”, vậy thì khinh công, sự khéo léo và trận pháp của y dĩ nhiên không kém, khi đối phó cần phải cẩn thận lưu ý điểm này. Người ta gọi y là “Ban Sư”, có thể suy ra năm xưa y thích đao to búa lớn, bây giờ đã chuyển thành thích đơn giản bình phàm, hơn nữa tên như ý nghĩa, dĩ nhiên sẽ có không ít đệ tử khâm phục y. Tìm ra nguyên nhân y rời khỏi Ban gia, tìm ra những người liên kết với y đối đầu Ban Nhân Mã, tìm ra đệ tử của y, Ban Ban Biện sẽ ban (dời) không đi đâu, biện (làm) không được chuyện lớn gì.

- Vâng.

Lương Hà đã hiểu được. Hắn đi theo bên cạnh Bạch Sầu Phi, có được quyền lực chỉ là thứ yếu. Nhân tài giống như hắn, hắn tự tin đi đến đâu cũng sẽ được người khác coi trọng. Nhưng càng đáng quý là từ trên người Bạch Sầu Phi, bất kể một lời một câu, một cử một động, hắn đều học được không ít đạo lý, đây mới là thứ hắn coi trọng nhất:

- Tôi hiểu rồi.

- Còn có một đầu mối.

Bạch Sầu Phi lãnh đạm nói:

- Ngươi đã bỏ sót.

Thần sắc Lương Hà không thay đổi, nói:

- Ngài muốn nói đến Dư Thiếu Danh?

Trong lòng Bạch Sầu Phi lạnh đi, không ngờ tên Lương Hà này cũng lưu ý đến.

Nhưng hắn chỉ cười một tiếng, hỏi:

- Hắn nhận lệnh của ai? Đồng bọn với ai? Đây là gốc rễ của bệnh tật, cần phải tra rõ.

Lương Hà cung kính nói:

- Chuyện này tôi cũng đã bảo người tra xét.

Bạch Sầu Phi hỏi:

- Người nào tra xét?

Lương Hà kính cẩn đáp:

- Tôn Ngư.

Bạch Sầu Phi nói ngay:

- Truyền!

Tôn Ngư lập tức chạy tới.

Tôn Ngư còn trẻ tuổi hơn Lương Hà, thần sắc càng lễ độ cung kính, mày thô mắt nhỏ, trên mặt thường mang theo ý cười, khuôn mặt có nhiều nốt đậu. Bên hông hắn đeo một thanh đoản đao, trang sức trên vỏ đao rất tinh xảo trang nhã.

Báo cáo của hắn còn ngắn gọn hơn Lương Hà, giọng điệu cũng khiêm nhường hơn.

- Bẩm báo lâu chủ, Dư Thiếu Danh vốn thuộc về đội ngũ Bát Bì Phong của Đao Nam Thần. Chúng tôi đã tìm người theo dõi, biết được hắn thường qua lại với ba bằng hữu, cũng đã phái nhân thủ giám thị người nhà của hắn. Xin lâu chủ chỉ thị, chúng ta nên làm thế nào?

Bạch Sầu Phi nói:

- Ba người bạn thân kia của Dư Thiếu Danh, nếu như có thể cung cấp đầu mối, lập tức ép bọn chúng nói ra. Còn nếu không chịu nói, không phân biệt trung và gian, không có lập trường rõ ràng, hãy giết hết tất cả diệt khẩu. Giết sai cũng không phải lỗi lầm gì, giữ lại có thể khiến cho mình gặp nguy hiểm, đó mới là ngu xuẩn.

Tôn Ngư chắp tay đáp:

- Vâng.

Bạch Sầu Phi hỏi:

- Ngươi sẽ xử lý chuyện này thế nào?

Tôn Ngư lập tức đáp:

- Trước tiên tôi sẽ xin chỉ thị của Lương đại ca.

Bạch Sầu Phi nói:

- Ta muốn ngươi phụ trách chuyện này, trả lời ngay!

Tôn Ngư lập tức nói:

- Trước tiên tôi sẽ ép cung người nhà và bằng hữu của Dư Thiếu Danh, bất kể có chịu nói hay không đều giết hết. Tôi sẽ tạo hiện trường ba người kia tàn sát lẫn nhau, còn người của Dư gia là do ba người kia giết chết.

Bạch Sầu Phi gật đầu, không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn Lương Hà một cái, lại hỏi:

- Lý do giết người thì sao?

Ánh mắt Tôn Ngư khẽ chớp:

- Tôi sẽ xin chỉ thị của Lương đà chủ.

Bạch Sầu Phi cắt lời:

- Ta muốn ngươi nói!

Tôn Ngư lập tức nói:

- Tôi sẽ loan ra tin tức, nói rằng Dư Thiếu Danh kết bè kết đảng mưu phản Tô lâu chủ, đại nghịch bất đạo, cho nên đã bị Bạch lâu chủ trừ khử. Ba đồng đảng của hắn hoảng sợ, diệt khẩu lẫn nhau, cũng giết cả người của Dư gia. Nhưng Bạch lâu chủ vẫn niệm tình cũ, an táng trọng thể cho bọn họ… chuyện này còn phải xin lâu chủ ngài phê chuẩn.

Bạch Sầu Phi lại liếc Lương Hà một cái.

Thế đứng của Lương Hà hơi thay đổi, nhưng thần thái vẫn cung kính như trước.

Lúc này Bạch Sầu Phi mới nói với Tôn Ngư:

- Rất tốt, cứ làm như vậy đi. Sau này ngươi hãy theo ta nhiều hơn.

Lương Hà lập tức vui mừng cho Tôn Ngư, nói:

- Tiểu Tôn Tử, đây là Bạch lâu chủ muốn trọng dụng ngươi, ngươi tu luyện mấy kiếp mới có được đấy, còn không mau cám ơn!

Bạch Sầu Phi lại đi thẳng về hướng Hoàng lâu. Hắn đã khẳng định một điểm, sự tin tưởng giữa Lương Hà và Tôn Ngư đã bị hắn thành công ly gián.

Sau vụ nổ, gạch vỡ ngói vụn trên đất đã tạo thành không ít chướng ngại, nhất thời không dễ dọn dẹp. Lúc này hắn có rất nhiều chuyện phải làm, trăm chuyện cần xử lý, mọi sự vừa mới bắt đầu, lại vô cùng phức tạp, ngàn cân treo sợi tóc.

Hắn vốn có chí lớn, ngoại trừ muốn đoạt lấy quyền hành của Tô Mộng Chẩm, hắn còn muốn cải cách.

Hắn bất mãn vì Tô Mộng Chẩm lại hạn chế tổ chức trong thế cục giang hồ, không muốn đi lên.

Tô Mộng Chẩm cho rằng một khi móc nối bang hội với đảng phái triều đình, bang hội sẽ mất đi đặc tính ban đầu, không thuần túy nữa, biến thành công cụ đấu tranh của hoạn quan triều thần. Cái gì hành hiệp trượng nghĩa, thay trời hành đạo, tất cả đều sẽ biến thành đao phủ, sát thủ và bàn tay đen của đám quyền thần.

Bạch Sầu Phi lại không đồng ý. Hắn cho rằng phải lợi dụng lực lượng của triều đình. Đi lên từ quân đội, đó là con đường chính. Nhưng hiện giờ đang nhốn nháo hoảng loạn, triều đình và ngoại địch giao chiến cầu hòa, trong ngoài không đồng nhất, nhân tài có thể chiến đấu thông thường chỉ biến thành vật hi sinh. Bạch Sầu Phi muốn mượn thế lực của bang hội để mặc cả với triều đình, dấn thân vào quan trường, theo đuổi công danh, giữ chức đại tướng, trở một nhân vật võ lâm tung hoành cả trong triều và bên ngoài. Ít nhất cũng phải giống như Gia Cát tiên sinh, nhưng nếu so với Gia Cát Tiểu Hoa thông minh, nắm giữ thực quyền, mượn việc này hiệu lệnh thiên hạ võ lâm, ngược lại là con đường tắt.

Hắn muốn cải cách Kim Phong Tế Vũ lâu, hơn nữa còn muốn dùng thực lực của Phong Vũ lâu để gia tăng sức ảnh hưởng của hắn trong triều chính.

Hắn phải làm một nhân vật đệ nhất.

Hắn chẳng những muốn Kim Phong Tế Vũ lâu tiếp tục trở thành đệ nhất đại bang trong kinh thành, mà còn muốn trở thành đệ nhất thế lực trên giang hồ, trong võ lâm và hai đạo hắc bạch.

Hắn cho rằng ánh mắt của Tô Mộng Chẩm quá hạn hẹp. Tô Mộng Chẩm không muốn đụng vào ân oán giang hồ bên ngoài kinh thành, nhưng nếu như ngươi không đủ mạnh, một khi người khác lớn mạnh sẽ đụng đến ngươi. Nếu như vậy, không bằng dùng ác chế ác, tiên hạ thủ vi cường.

Phòng thủ vững chắc, dũng cảm rút lui, tự bảo vệ mình, đây đều là cơ mưu lỗi thời. Cơ hội thật sự là phải tìm thấy trong nguy cơ.

Trong cuộc đấu tranh với Mê Thiên Thất Thánh minh và Lục Phân Bán đường, một khi Kim Phong Tế Vũ lâu chiếm thượng phong, Tô Mộng Chẩm đều hạ lệnh không được đuổi tận giết tuyệt, chừa cho người khác một con đường sống, sau này gặp nhau vui vẻ. Bạch Sầu Phi lại cho rằng “cơ mưu” này quá “bảo thủ”.

Hắn từng khuyên như Tô Mộng Chẩm, nhưng Tô Mộng Chẩm lại nói: “Không nên ép hổ nhảy tường. Nếu như ngươi nhổ cỏ tận gốc, sẽ chỉ khiến cho tất cả tàn quân liên hợp, quyết một trận tử chiến. Khi đó, có thể cả cơ nghiệp ban đầu cũng không giữ được. Hơn nữa, một khi trong kinh thống nhất dưới một bang một phái, có người sẽ nhìn không vừa mắt, nơi cao bị lạnh, trở thành đối tượng bị đả kích, mục tiêu rõ ràng, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta nhổ tận gốc.”

Nhưng Bạch Sầu Phi lại không sợ điều này.

Đầu tiên, hắn liên kết với những người có thế lực nhất trong triều, sẽ không sợ bị người ta đâm sau lưng. Còn về Mê Thiên Thất Thánh minh, hai đảng Phát và Mộng và Lục Phân Bán đường, nếu không thừa dịp bọn họ suy yếu trừ khử một lần, vĩnh viễn không siêu sinh, một khi bọn họ khôi phục nguyên khí, nhất định sẽ nổi dậy lần nữa, kéo nhau trở lại. Khi đó nếu như Kim Phong Tế Vũ lâu không chống đỡ được, chưa chắc quân địch đã tha cho một con đường sống.

Cho nên phải diệt cỏ tận gốc, giết địch vô tình.

Bạch Sầu Phi muốn biến Kim Phong Tế Vũ lâu thành đệ nhất đại bang trong kinh thành, đệ nhất đại phái trong thiên hạ. Chờ khi tiếng tăm đã lớn, thực lực đã đủ, hắn lại trừ gian diệt ác, vì nước giết địch, lưu danh muôn thuở.

Hắn muốn từng bước tiến tới, từng bước hoàn thành, đưa Kim Phong Tế Vũ lâu đi lên.

Nhưng bước đầu tiên và cấp bách nhất của hắn chính là phải giết chết Tô Mộng Chẩm. Ngày nào Tô Mộng Chẩm vẫn chưa chết, vị trí tổng lâu chủ của hắn cũng khó mà giữ được.

Nhưng Tô Mộng Chẩm hiện đang ở đâu? Rốt cuộc y có còn sống hay không?

Bạch Sầu Phi còn nghĩ đến một khả năng. Nếu như Tô Mộng Chẩm thực sự đã chết, chỉ cần y khiến cho thi thể của mình vĩnh viễn không xuất hiện, hoặc là dứt khoát bị nổ tan xương nát thịt, như vậy ngày nào mình chưa nhìn thấy thi thể của y, ngày đó sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, làm lâu chủ không ổn, chẳng phải là cả đời lo lắng vì âm hồn không tan của y?

Nghĩ tới đây, Bạch Sầu Phi nhìn vào nụ cười của mấy ngàn tên đệ tử thân cận đang cung nghênh hắn đi đến Hoàng lâu, khổ sở giống như nuốt phải một lòng đỏ trứng có gai.

Tô Mộng Chẩm, lúc còn sống ngươi cưỡi trên đầu ta, đến khi chết rồi vẫn muốn làm lão đại sao?

Bạch Sầu Phi vừa đi, tránh khỏi một số chướng ngại vật trên đường, vừa thản nhiên tiếp nhận nghi lễ hoan hô dành cho anh hùng của các đệ tử.

Lương Hà đi theo phía sau hắn, cách xa một bờ vai. Tôn Ngư lại đi theo phía sau Lương Hà, càng cách xa một bước.

Hai người đều rất khiêm nhường, không ai dám thơm lây, cũng không dám cướp công.

Bạch Sầu Phi vẫn lưu ý đến bọn họ, hắn thích để ý biểu hiện của một người khi thất bại và đắc ý.

Hắn cho rằng lúc thất bại thì không được nản lòng, càng bại càng chiến, nếu không thì chẳng phải là nam tử hán. Gặp địch thủ dĩ nhiên phải gặp mạnh càng mạnh, thất bại vẫn đứng lên, nếu không thì chẳng phải là cao thủ. Nhưng một người khi đắc chí hài lòng, vẫn có thể không kiêu ngạo tự mãn, đó mới là nhân vật lợi hại đáng phục, tiền đồ không thể hạn chế.

Hắn quan sát Lương Hà và Tôn Ngư, vì vậy chợt cảm thấy cảnh tượng này có phần quen mắt.

Giống như năm đó Tô Mộng Chẩm vừa gặp hắn và Vương Tiểu Thạch, một đường phản công Phá Bản môn, chính diện đả kích Lục Phân Bán đường.

Hắn lại cảm thấy một thứ gì đó quen thuộc.

Đao, bên hông Tôn Ngư có đao, chuôi đao khảm bảo thạch, vỏ đao sáng ngời trang nhã.

Trước mắt hắn cũng sáng lên, bởi vì hắn đã nghĩ được biện pháp để “ép” Tô Mộng Chẩm ra ngoài.

Chỉ cần Tô Mộng Chẩm còn sống, hắn không lo sẽ không ép được đối phương.

Hắn nhớ kỹ Tô Mộng Chẩm đã từng nói với hắn: “Bằng hữu thật sự sẽ không phân biệt xa gần. Chẳng lẽ có người chặt ngón út của ngươi, ngươi sẽ cảm tạ hắn vì không chặt đứt ngón trỏ của mình sao? Hãm hại chính là hãm hại, bằng hữu chính là bằng hữu, cuối cùng vẫn phân biệt được. Là kẻ phản bội thì sớm muộn gì cũng sẽ phản bội ngươi, còn huynh đệ chân chính thì vĩnh viễn sẽ là huynh đệ.”

Đối với điểm này, Bạch Sầu Phi cũng có một nguyên tắc. Ngươi tốt nhất nên kết làm bằng hữu với người khác, không nên trở thành kẻ địch. Cho dù ngươi muốn đối phó với hắn, cũng không cần để cho hắn biết. Nếu hắn đã biết ngươi muốn đối phó với hắn, vậy thì không thể bỏ qua cho hắn, nếu không một khi có cơ hội, hắn sẽ đối phó với ngươi.

Hắn muốn diệt trừ Tô Mộng Chẩm, Tô Mộng Chẩm đã biết, mọi chuyện đã không thể vãn hồi.

Nếu muốn Tô Mộng Chẩm và huynh đệ, thuộc hạ, bằng hữu của y không thể phản kích, phương pháp duy nhất là làm cho Tô Mộng Chẩm không có cơ hội trở mình.

Kẻ nào ủng hộ Tô Mộng Chẩm, kẻ đó chính là kẻ địch của hắn, bất kể là ai.

Nghĩ tới đây, hắn đang đi, chợt đá bay một hòn đá chắn trước chân.

Hòn đá bay thẳng, đụng vào trên tường.

Đá vỡ, tường lõm xuống một cái lỗ to.

Một hòn đá nho nhỏ, nhờ vào sức mạnh một cước của hắn, lại gây nên một vết lõm thật sâu trên bức tường dày và kiên cố.

Bạch Sầu Phi cũng không chú ý đến dấu vết không lớn không nhỏ này, tâm trí của hắn rất bay bổng. Trong tiếng hoan hô và vỗ tay, tay áo của hắn phất phơ như thần tiên, giống như một bước đi lên một tầng lầu.

Mặc dù vẫn có một chút ngăn trở, mặc dù còn chưa hoàn hảo, nhưng hắn đã thắng lợi, ít nhất cũng đã đứng trong thắng lợi, hơn nữa còn đang bước đến thắng lợi lớn hơn.

Cho dù hoàn cảnh khốc liệt đến đâu, bao nhiêu thử thách vô tình, hắn đều nhất định phải vượt lên, nhất định phải chuyển bại thành thắng.

Đối với Bạch Sầu Phi, ước mơ muốn bay của hắn sẽ vĩnh viễn không chết… Hi vọng vốn có cánh, cánh chim càng dài, càng lớn thì sẽ bay càng cao, càng lâu, càng tự tại.
Bình Luận (0)
Comment