Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 55

Việc giám thị được tiến hành trong phố xá sầm uất, hơn nữa cũng không ít người. Bọn họ vốn là hào kiệt phố phường, xen lẫn trong đám người thì không ai nhận ra được.

Trong đó có ba người đã tụ tập với nhau một cách thần không biết, quỷ không hay.

Ba người bọn họ quay về các hướng khác nhau, nhưng thực ra lại đang đối thoại.

Một người giống như đang ngân nga câu hát (Đường Thất Muội).

Một người giống như đang nhai kẹo mạch nha (Ôn Bảo).

Một người đang mặc cả với người bán da thú (Thái Thủy Trạch).

- Ngươi nói xem, tên này tới đây để làm gì?

- Chồn đến chúc tết gà, không có chuyện tốt gì.

- Hắn tới chỗ này mua chuộc lòng người, biểu thị quyền thế.

- Không phải hắn muốn tấn công vào Tượng Tị tháp đấy chứ?

- Bây giờ tấn công vào, hắn chẳng hề có lợi ích gì. Huống hồ hắn cũng không có thực lực này. Chỉ có điều, hắn nhất định là thuận tiện thăm dò địa hình hoàn cảnh một chút.

- Hắn lại dẫn theo không ít người.

- Đúng, hắn nhìn giống như phóng khoáng thân thiện, hoàn toàn không đề phòng, thực ra bên cạnh lại có hai mươi bảy tên cao thủ đang âm thầm bảo vệ, đúng là giả tạo.

- Là hai mươi tám người, đây còn chưa tính hai kẻ dùng làm chiêu bài bên cạnh hắn.

- Lần này hắn tới chẳng tốt lành gì, nhất định là có mưu đồ khác.

- Cũng có thể hắn chỉ tới để nhiễu loạn lòng quân, phô trương sức mạnh.

- Đáng tiếc là Tiểu Thạch Đầu còn chưa trở về.

- Vương Tiểu Thạch trở về thì sao? Hắn không đủ tàn nhẫn. Không độc không phải trượng phu, điều này hắn không thể làm được. Nếu không, thừa dịp Bạch Sầu Phi tới đây, không để cho hắn còn mạng trở về.

- Điểm này thì Vương nhị ca không tốt.

- Điểm này của Tiểu Thạch Đầu rất tốt. Nếu như hắn lòng dạ độc ác, cũng không xứng làm đại ca của chúng ta.

- Ngươi cũng đừng khinh hắn mềm lòng, hắn có một loại lực lượng mà mọi người không có.

- Lực lượng gì?

- Hắn nhờ người khác làm việc, rất ít người sẽ từ chối. Hắn cũng không tính là có quyền có thế, nhưng lại có biện pháp nhờ những người nắm giữ quyền hành giúp hắn, không tốn một binh một tốt, không cần giết người phóng hỏa, đây không phải là bản lĩnh bằng trời sao?

- Đúng, là bản lĩnh lớn.

- Đúng, công phu này Bạch Sầu Phi không thể học được.

- A, bọn họ là ai?

- Kẻ nào lại dám động thủ ở đây?

- Ồ, bọn họ lại nhằm vào Bạch Sầu Phi…

Muốn ra tay với Bạch Sầu Phi cũng không dễ dàng, nhân thủ của hắn rất nhiều, hoàn toàn trà trộn vào trong đám người, hơn nữa đều là hảo thủ. Trong đó có không ít đệ tử do một tay Lương Hà huấn luyện ra.

Nhưng vào lúc này, có ít nhất bảy người đã chia làm bảy hướng tấn công Bạch Sầu Phi.

Có người đã sớm mai phục ở nơi đó, cải trang thành người đi đường, vừa gặp Bạch Sầu Phi liền ra tay.

Có người phi thân lướt tới.

Có người còn đạp trên đầu mọi người lao tới.

Có sát thủ từ dưới đũng quần của người đi đường “chui” lên.

Mục tiêu của bọn họ chỉ có một, đó là Bạch Sầu Phi.

Trận chiến này rất khốc liệt, cũng rất ngắn ngủi.

Người chết rất nhiều, ánh đao ánh máu, máu thịt tung tóe, rất nhiều bình dân bách tính không kịp tránh đi, bị chết thảm dưới đao của sát thủ.

Bạch Sầu Phi dường như cũng bị thương chảy máu, vết thương không nhẹ.

- Dừng tay, đừng động thủ, có gì từ từ nói!

Một tên đệ tử trong Tượng Tị tháp lớn tiếng ngăn cản, nhưng lại bị trúng một đao.

Cuối cùng, bảy tên sát thủ không thể thành công, từng người lần lượt bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn so với lúc đến.

Chỉ có một tên bị bắt, là do Bạch Sầu Phi bắt được.

- Nói mau, là kẻ nào sai khiến?

Phi tha * của Âu Dương Ý Ý quấn cổ họng người này:

- Ngươi chỉ có một cơ hội thôi.

* Một món vũ khí thời xưa, bao gồm một cục sắt cột với một sợi dây.

Người nọ không trả lời, lập tức nghe được tiếng kêu do phi tha cắt vào cơ cổ của hắn, sắc mặt lập tức trắng bệch.

- Tôi nói, tôi nói…

Hắn hét lên:

- Là Vương Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thạch bảo tôi…

Sắc mặt Bạch Sầu Phi bi thảm, có lẽ vì bị thương quá nặng nên lảo đảo như muốn ngã.

Âu Dương Ý Ý giật tay phát ra một tiếng “xoẹt”, cắt đứt chiếc đầu của sát thủ kia.

Đường Thất Muội thấy tình thế không ổn, muốn ngăn cản, liền hô lớn:

- Đừng…

Nhưng đã không còn kịp.

Thân thể không đầu còn co giật mấy cái, sau đó mới ngã xuống.

Bạch Sầu Phi liếc nhìn Đường Thất Muội, lúc này Đường Thất Muội đã “lộ mặt”.

Lúc này, đường cái vốn rộn ràng náo nhiệt đã biến thành người ngã xe nằm, cảnh tượng thê lương. Không ít người nằm trên đất rên rỉ, phần lớn đều là dân chúng vô tội.

- Vương Tiểu Thạch ơi là Vương Tiểu Thạch!

Bạch Sầu Phi căm hận nhìn lên trời hô lớn:

- Ta vốn định tìm ngươi nghị hòa, không ngờ ngươi lại quá tàn nhẫn, ra tay độc ác như vậy…

Chuyện này thật sự xảy ra quá đột ngột, hoàn toàn là một biến hóa bất ngờ.

Sát thủ xuất hiện một cách mau lẹ, cũng biến mất một cách xuất quỷ nhập thần. Người sống duy nhất thì đã chết sau khi nói ra người cầm đầu, khiến người ta không cách nào truy xét được chân tướng.

- Vương Tiểu Thạch, nếu như ngươi không phục, cứ quang minh chính đại giao đấu với ta. Hiện giờ ta đang ở địa bàn của ngươi, ngươi muốn lấy mạng của ta thì dễ như trở bàn tay, sao lại phải lén lén lút lút, làm chết oan nhiều người vô tội như vậy?

Bạch Sầu Phi gào lên:

- Ngươi giả thần giả quỷ, gạt được người khác nhưng không gạt được ta. Tô lão đại cũng là bị ngươi một tay che trời hại chết…

Chợt nghe một người cười giễu cợt nói:

- Ngươi kêu trời kêu đất, chửi bóng chửi gió như đàn bà làm gì?

Đây cũng là một biến hóa bất ngờ.

Bạch Sầu Phi vốn đang tình cảm lên mặt, tập trung tinh thần, diễn xuất quên mình, kêu gào tha thiết, khóc lóc kể lể, như say như mê, chợt nghe câu nói này từ phía đông truyền đến.

Ánh mắt của hắn nhanh chóng quét qua, lập tức nhìn thấy một hán tử đang nấp sau cột đền thờ xem “náo nhiệt”.

Hán tử kia vội khoát tay la lên:

- Không phải tôi, không phải tôi…

Bạch Sầu Phi đang muốn ra hiệu động thủ, chợt nghe giọng nói kia lại cất lên:

- Chiêu này của ngươi đã từng dùng trong cuộc tàn sát Hoa phủ, bây giờ dùng lại không còn hiệu nghiệm nữa đâu.

Giọng nói lại từ phía tây truyền đến.

Bạch Sầu Phi nhanh chóng xoay người, lại nhìn thấy một tên tiểu đồng bảy tám tuổi đứng ở đó.

Tiểu đồng kia vội khàn giọng la lên:

- Tôi tôi tôi… tôi không có lên tiếng mà!

Bỗng nhiên giọng nói lại từ phía bắc truyền đến, tấm tắc nói:

- Vì muốn diễn một vở kịch đại nhân đại nghĩa, ngươi lại giết chết nhiều người vô tội như vậy, đúng là quá tàn nhẫn.

Lần này Bạch Sầu Phi không xoay người, một tiếng “xoẹt” vang lên, một chỉ đã xé gió bắn ra.

Sau một tiếng “phụp”, nơi phát ra giọng nói lại không có bóng người nào, chỉ có một tấm bảng hiệu dày nặng, đã bị chỉ công đâm thủng một lỗ.

Nhưng giọng nói đã chuyển đến phía nam.

- Bỏ đi, Bạch Sầu Phi, “Tam Chỉ Đạn Thiên” của ngươi, ta thấy giống như đàn tỳ bà mà thôi.

Lần này Bạch Sầu Phi cũng không quay đầu, người xoay lại là Âu Dương Ý Ý và Tường Ca Nhi.

Có thể nhìn ra được, tại chỗ có ít nhất hai mươi bốn người, ánh mắt đồng loạt nhìn về nơi vừa phát ra giọng nói.

Không nói đến những chuyện khác, ít nhất người này còn chưa hiện thân, nhưng đã khiến cho phần lớn nhân thủ mà Bạch Sầu Phi bố trí bị bại lộ tung tích.
Bình Luận (0)
Comment