Thương Tang Tri Cẩm Hoa

Chương 25

Tề Vô Thương vỗ ngực tự tin nói: “Ta dạy ngươi đều là kỹ năng đánh vật chớp nhoáng tùy thân, tinh hoa trên chiến trường nhiều lần gọt giũa, không khó hơn nữa còn thực dụng!”

Hai người cưỡi ngựa trên sân tập trò chuyện, bên cạnh chợt ló ra cái đầu nhỏ: “Tam ca, ta cũng muốn học.”

Chính là Tề Thiếu Xung một thân ăn mặc gọn gàng đang nóng lòng muốn thử.

Tề Vô Thương vô cùng tán thưởng: “Thất bộ hảo bộ dáng!”

Mục Tử Thạch thấy Tề Thiếu Xung so với mình còn nhỏ tuổi hơn mà dũng cảm như vậy, bất đắc dĩ, đành phải sờ mũi đi theo.

Những chiêu thức của Tề Vô Thương, dù là đánh tay không hay cầm dao gâm đều dứt khoát tàn nhẫn tuyệt diệu đến hoàn mỹ, điểm vào chỗ khó tưởng tượng được mà xuất kích, như báo săn như linh xà, thực dụng đến khó lòng phòng bị, không thể chống đỡ.

Mục Tử Thạch và Tề Thiếu Xung đứng ở một bên, nhìn Tề Vô Thương cùng sư phụ biểu diễn kỵ xạ, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, kích động khó khăn nhịn xuống.

Tề Vô Thương động tác tuy rằng nhanh, nhưng nhanh mà không loạn, lực đạo đều đặn chuẩn xác, nhất chiêu nhất thức tiến lùi rõ ràng rành mạch, vượn cánh tay ong thắt lưng, càng thêm lưu loát tiêu sái, trong miệng không ngừng hô quát: “Dưới nách! Ngực! Bụng dưới! Eo”

Toàn bộ là chỉ điểm những chỗ quan trọng yếu hại.

Tề Thiếu Xung nhìn không chuyển mắt, lẩm bẩm nói: “Tam ca thật lợi hại…”

Mục Tử Thạch tuy rằng hừ một tiếng biểu thị khinh thường, nhưng trong lòng cũng hâm mộ sửng sốt.

Không bao lâu, Tề Vô Thương ngừng tay, cười nói: “Như thế nào?”

Tề Thiếu Xung la lớn: “Ta muốn học! Ta muốn học!”

Mục Tử Thạch chẳng nói lời nào, ánh mắt vụt sáng nhấp nháy nhìn hắn, có chút động tâm.

Tề Vô Thương lập tức cười đến đắc ý dào dạt, liền nhất chiêu nhất thức tinh tế dạy cho bọn họ.

Khi Tề Vô Thương ra tay làm mẫu, chỉ cảm thấy linh hoạt đẹp mắt, giống như không tốn chút sức lực nào, đến phiên chính mình bắt chước theo, mới biết muốn đạt tới trình độ như hắn, còn khó hơn bay lên trời.

Lúc giơ tay nhấc chân nhất cử nhất động, nhìn như đơn giản, nhưng là thân thể máu huyết phải tôi luỵện đến cô đọng. Cho dù một ngón tay, đều phải cùng toàn thân tứ chi phối hợp hài hòa, như thế nào ra quyền, như thế nào sải bước, làm sao xoay người, làm sao câu tay, sức mạnh chính xác, thu phóng lực đạo, góc độ quỹ tích, thời gian tốc độ, vô nhất bất cầu tỉ mỉ tinh chuẩn đến cực điểm.

Thời gian một bữa cơm đi qua, Tề Thiếu Xung đã mơ hồ mò được chút bí quyết, mà Mục Tử Thạch thì hoàn toàn giác ngộ: chỉ là đem mình nghiền nát thêm ngũ vị hương ninh đại hồi, lại không thèm nhìn tới món ăn này!

Mục Tử Thạch tự mình tiến vào Đông cung, tư chất thiên phú có phần nghiêng lệch, làm cho đám thái phó giảng quan đã nhìn quen người tài giỏi vừa mừng vừa lo, chính vụ không cần nói tỉ mỉ, chỉ riêng cùng nhau đọc sách vẽ tranh, ngắn ngủi mấy năm, đã tìm ra được con đường sáng, ngòi bút sắc bén vận dụng thành thạo, hạ bút dày mỏng nghiêm đoan đều tùy theo ý muốn, lưu loát như cánh buồm xuôi gió hát ca mạnh tiến, dần dần nghiễm nhiên có thể thăng cấp thành thiếu niên trọng thần bên cạnh thiên tử.

Nhưng giờ phút này Mục Tử Thạch giống như yêu tinh bị thiên lôi đánh trúng, pháp lực toàn thân tan ra để lộ nguyên hình gầy yếu, bởi một đạo quyền thuật, Mục Tử Thạch không chỉ tư chất thấp kém, mà thấp kém đến nổi không thể cứu chữa.

Vì thế Mục Tử Thạch dứt khoát buông tay, xoay người lại: “Ta trở về Chiêu Húc điện, Thất điện hạ, Thế tử, các ngươi chậm rãi đánh.”

Vừa mới đi được một bước, thì bị Tề Vô Thương nắm cổ áo kéo lại: “Aiz, ngươi tại sao không học?”

Mục Tử Thạch thở dài: “Ngươi cho rằng… Ta có thể học được sao?”

Tề Vô Thương ngẩn ra, xoa nắn cánh tay và chân hắn, lại búng vào ót hắn: “Khó.”

Nhìn Mục Tử Thạch như có điều suy nghĩ, cười nói: “Nhưng nếu ngươi theo ta ra biên trấn, khổ luyện mười năm, có khả năng sẽ đột phá bất ngờ?”

Mục Tử Thạch cười lạnh một tiếng: “Đột phá bất ngờ? Vậy ta có nên trước tạ ơn Thế tử điện hạ đã coi trọng?”

Tề Thiếu Xung vội chạy đến, chen ngang nói:  “Mậu hậu từng cùng với phụ hoàng ta nói, năm sau vừa vặn đủ tuổi, muốn cho Mục Tử Thạch trực tiếp thi Hương lần này, nhất định sẽ có tên trên quế bảng cao trung… Tứ ca ta là Thái tử, Tử Thạch chính là trữ tương, hắn sẽ không theo ngươi đi biên trấn đâu.”

Mục Tử Thạch nâng cằm, hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo: “Vũ phu thô bỉ!”

Đại Trữ từ khi lập quốc đến nay, đều thi hành cùng dân sinh sống, quân sự tạm thời gác lại, đến thời kỳ Vĩnh Hi, tuy Phong Tĩnh vương cùng hoàng đế gần gũi thân thiết vô cùng, nhưng làn gió trọng văn khinh võ vẫn không giảm, hơn nữa Đại tướng biên cảnh, cũng phân biệt hai phái rõ ràng, một phái như Ngu Thiện, thuộc loại võ tướng thế gia, phái còn lại là tri binh văn thần, mà trong triều danh tiếng có khuynh hướng nghiêng về phái sau, cửu phụ của tam hoàng tử Tề Hòa Phong là Đạo Nhược Phác, nhậm chức Binh bộ thượng thư, nhưng Vĩnh Hi năm thứ chín thi đình đỗ nhị giáp, ban thưởng xuất thân tiến sĩ.

Bởi vậy Mục Tử Thạch mắng vũ phu thô bỉ, tuy rằng bất kính đi quá giới hạn, nhưng là học bộ dáng trên dưới nhất quán trong triều, Tề Vô Thương tâm rộng da dày, lại từng thống lĩnh quân đội, những lời thô tục nghe đã quen tai, làm sao để tâm một câu bình thường như vậy?

Trái lại nhìn Tề Thiếu Xung vẻ mặt phòng bị căng thẳng như sắp lâm đại địch, trong lòng Tề Vô Thương không khỏi bồn chồn, hai huynh đệ này như thế nào ngay cả bảo hộ cũng giống y như nhau?

Đợi đến ngày Tề Vô Thương rời kinh, đã là mười lăm tháng chạp, trong một tháng đó Tề Thiếu Xung mỗi ngày sau giờ đều quấn lấy hắn ở sân tập kỵ xạ và luyện võ, tuổi còn nhỏ, năng lực chỉ tương đối nhưng được ở tính tình, chẳng hề kiêu căng lười biếng, làm cho Tề Vô Thương nhìn với cặp mắt khác xưa.

Khoảng thời gian này với Mục Tử Thạch mà nói thoải mái vô cùng, Tề Vô Thương vô hình trung cướp lấy chức vị sư phụ kỵ xạ, mỗi ngày Mục Tử Thạch chỉ cần đến sân tập một chút là có thể vô thanh trốn mất, mà Tề Vô Thương sau khi dạy xong cho Tề Thiếu Xung, liền yên lặng mang hắn xuất cung, Chu Tước phố, Điềm Thủy phố, La Cổ phố, vừa đi bộ vừa vui đùa, thậm chí ngoạn đến khuya cửa cung đóng chặt, Tề Vô Thương cõng hắn trên lưng, khoác thêm cho hắn áo choàng của mình, đạp lên nóc nhà dưới ánh trăng quay về Đông cung.

Hôm nay trời nhá nhem tối, hai người đi vào ngõ cây hòe ở Điềm Thủy phố, ngõ nhỏ này náo nhiệt sầm uất, trái phải hai bên rất nhiều cửa hàng buôn bán, thứ gì cũng có, ngã tư đường mở không ít quán ăn, Mục Tử Thạch tuy rằng ở trong cung cẩm y ngọc thực đã lâu, nhưng nỗi khổ lúc còn bé bị nhốt ở tiểu viện ngoài thành vẫn không xóa đi được, bởi vậy luôn có cảm giác thèm ăn, mà Tề Vô Thương khẩu vị phố phường đại chúng, hai người liền thẳng đến quầy bán bánh nhân trái cây, cá viên chiên.

Bánh nhân trái cây, bánh nhân táo, mười quan tiền hai cái, vừa nóng vừa mềm lại ngọt, Mục Tử Thạch ăn đến cao hứng, tay trái một cái tay phải một cái, lần lượt gặm ăn, Tề Vô Thương nói: “Ngươi chậm một chút a, chẳng lẽ sợ ta giành với ngươi sao?”

Mục Tử Thạch ngẩng đầu cười không ngừng, đảo mắt thì thấy cửa hàng trang sức phía đối diện có vài người đi ra, vội chỉ vào một hồng y anh đào, thấp giọng nói: “Thế tử phi…”

Tề Vô Thương đang gặm khối bánh, vừa quay đầu qua: “Chúng ta đi!”

Sau đó kéo tay Mục Tử Thạch bỏ chạy.

Ngu Kiếm Quan ánh mắt phiêu lượng, thị lực rất tốt, nhìn thấy Tề Vô Thương liền kêu lên: “Uy! Ngươi lại đây!”

Bên kia Tề Vô Thương giống như tuấn mã vác Mục Tử Thạch chạy xa.

Ngu Kiếm Quan hé miệng cười, lúc về nhà cùng Ngu phu nhân thoải mái tán gẫu về Tề Vô Thương: “Thế tử tốt lắm… Lại còn thẹn thùng nữa.”

Tề Vô Thương chạy ước chừng hết một con phố mới dừng lại, Mục Tử Thạch ăn bánh chưa đủ, hai chân vừa chạm xuống đất, liền lớn tiếng mắng: “Ngu Kiếm Quan sẽ ăn thịt ngươi sao? Chẳng lẽ khi ra trận ngươi cũng chạy trối chết như vậy?”

Tề Vô Thương ngây người, nói: “Đúng a, ta chạy cái gì?”

Mục Tử Thạch xì mũi khinh thường: “Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao! Ta xem ngươi vừa thành thân, chỉ sợ lại là một Trần Quý Thường đi.”

Trong mắt Tề Vô Thương miễn cưỡng bác bỏ, nói: “Ta không sợ… Nhưng giữa phố xá sầm uất này, làm vậy để bảo toàn thanh danh cho nàng thôi.”

Mục Tử Thạch nhìn hắn cười không ngừng, khóe môi giơ lên tựa như mầm liễu rơi xuống nước, vừa nhu hòa lại trong suốt, lời lẽ sắc bén như mái nhà đóng băng lạnh lẽo lóe sáng: “Sợ vợ cũng chẳng sao, con đường này trước kia không ít người đã giẫm vào, nhà Tùy có Dương Kiên (Tùy Văn Đế), nhà Đường có Nhâm Hoàn, một người là hoàng đế, một người là quốc công, còn sợ ủy khuất Tề Vô Thương ngươi sao? Hơn nữa, sợ vợ được chia ra ba giai đoạn, lúc mới cưới về nàng sẽ giống như Bồ Tát, ngươi phải cung kính ngưỡng mộ mà sợ, về sau sẽ biến thành con cọp, ngươi nhất định phải ra vẻ khâm phục mà sợ, đến khi mặt nàng đầy nếp nhăn như quỷ, ngươi phải run rẩy cái đùi mà sợ, đó là ba giai đoạn sợ vợ, cũng có gì kỳ quái ni?”

Tề Vô Thương tay run lẩy bẩy chọc vào khuôn mặt mềm như trứng luộc của hắn: “Một ngày nào đó, ngươi rời kinh thành tốt nhất là đừng rơi vào tay ta!”

Mục Tử Thạch cười né tránh, hỏi: “Ngươi thành thân… Về sao còn có thể về kinh không?”

Tề Vô Thương chảy qua một quang mang ấm áp: “Ngươi sẽ nhớ ta a?”

Mục Tử Thạch nói: “Nhìn thấy ngươi, ta rất cao hứng, nhưng không thấy cũng không nhớ.”

Tề Vô Thương sờ cằm, suy nghĩ nói: “Này cũng không tồi, như vậy đi, ta đáp ứng ngươi, cách ba năm đều trở về nhìn ngươi một lần.”

Mục Tử Thạch gật đầu thật mạnh: “Quá tốt rồi!”

Trời thu mát mẻ hoa khai, xuất nhập thương không, ba năm sau Tề Vô Thương lại không giữ đúng lời hẹn trở về kinh thành, mà đến năm tiếp theo, Tề Vô Thương nắm chặt đoản đao khắc tên mình, phảng phất giống như đã qua mấy đời, nghi thực nghi ảo.

Nhóm thiết kỵ tùy thân đi theo hắn hơn mười năm, chưa từng thấy qua vị tân phong Tây Ngụy vương này rơi lệ, trong phút chốc phát hiện hốc mắt hắn đã đỏ.

Vĩnh Hi năm hai mươi hai, các thế lực lớn ở biên cảnh thảo nguyên Ung Lương tập kết, Tề Vô Thương vô phương, đành phải gửi sử giả kinh thành cấp Mục Tử Thạch một ít đồ chơi, không nghĩ tới giờ phút này trong Đại Tĩnh Cung mưa gió đang nổi lên, ba quỷ vân nguyệt, chẳng hề thua kém gót sắt cường cung, đao quang kiếm ảnh ngoài biên cảnh.

Đào gia nhiều năm khổ tâm kinh doanh, tuy rằng giương cung không bắn nhưng quyền thế ngập trời, Tề Hòa Phong thay đổi sửa chữa nữ tắc văn mặc ngày trước, diễn xuất bản lĩnh cao thấp, được Đào Nhược Phác thượng tấu, để Tề Hòa Phong cùng mình làm chủ Lễ bộ.

Hoàng tử tiến bộ, Tề Cẩn không thể không vui ra mặt, mà Lễ bộ tuy đứng đầu lục bộ, so với Lại bộ Binh bộ trong sạch địa vị cao quý cũng chẳng hơn bao nhiêu, đem Tề Hòa Phong phóng tới Lễ bộ, không phải là đại sự gì.

Tề Cẩn quốc sự bận rộn, vừa phải thu xếp nhiều việc, vừa phải đề phòng nhất cử nhất động của Đào gia _____ độc xà ra trận mặc dù đáng sợ, nhưng yên lặng ngủ đông chờ thời cơ, càng làm người ta trằn trọc bất an hơn.

Cố tình vào lúc này Tề Dư Phái lại bệnh như núi đổ, chỉ ngắn ngủi mấy tháng, đã giống như dầu cạn đèn tắt.

Tề Dư Phái bệnh tình ngày càng trầm trọng, nhưng đem Mục Tử Thạch bảo hộ vô cùng tốt, ngày hôm đó uống thuốc xong, trong người có chút thoải mái, liền truyền Mục Tử Thạch cùng đi Lưỡng Nghi cung.

Tề Dư Phái không thể đi đường, chỉ phải ngồi liễn mà đi, Mục Tử Thạch dáng người cao lên không ít, giống một cán bút ngọc cao ngất xanh biếc, gương mặt đã cởi ra chút tròn trịa trẻ con, ngồi ngay ngắn bên cạnh Tề Dư Phái, bàn tay dưới lớp áo lông chồn nắm chặt tay hắn.

Tay Tề Dư Phái gầy đến không còn chút thịt, khớp xương tinh tế thật dài giống như thanh củi nung bị tẩm nước, vừa ướt vừa nóng, Mục Tử Thạch mím môi, nhìn gương mặt Tề Dư Phái hoàn toàn không có huyết sắc, do dự nói: “Điện hạ… Đi Lưỡng Nghi cung làm gì, buổi sáng Tôn viện chính bắt mạch nói thế nào?”

Tề Dư Phái thản nhiên nói: “Chuyện đó ngươi không cần quan tâm, đến chỗ mẫu hậu, ngươi đừng giống như trước kia cứ đứng bên cạnh ta, ngươi phải ở trước mặt mẫu hậu nói: gần đây Thất điện hạ đang đọc tả truyện, ta có nguyện ý muốn luận bàn một phần… Sau đó, thẳng đường đi đến Thiên điện Tề Thiếu Xung ở.”

Mục Tử Thạch mẫn cảm như ly miêu, bèo tấm tuy rằng nhỏ hèn nhưng vẫn phân biệt được tiếng gió, mặc dù Tề Dư Phái giống như ngày thường, hành sự đối nhân không hề có dị trạng, nhưng Mục Tử Thạch sớm phát giác năm nay Thái tử bệnh nặng nhất, từ Lưỡng Nghi cung hoàng hậu đến Lân Đức cung Đào quý phi, từ Cung vương, hoàng tử đến các bộ thế gia trong triều, đều giống như vạn vật sau kinh trập (ngày 5 hoặc 6 tháng 3), rục rịch ngóc đầu dậy, hoặc thiện hoặc ác, đặc biệt náo nhiệt, trong lòng hoài tâm tư.

Mục Tử Thạch vốn bất an lo lắng cực kỳ, giờ phút nghe lời nói của Tề Dư Phái như có ý tứ ủy thác, nước mắt không tự chủ được từng giọt từng giọt chảy xuống, nức nở nói: “Ngươi đừng đuổi ta đi… Điện hạ, năm năm trước ngươi đã nói sẽ để ta đi theo ngươi, ngươi sẽ không gạt ta.”

Tề Dư Phái giống như tham lam nhìn chăm chú hắn, thấy trong mắt hắn chảy ra hai hàng lệ, làm ướt lông mi, từ hai má trơn nhẵn chảy xuống cằm, một giọt rơi xuống mu bàn tay mình, bất giác thấp giọng thở dài: “Tử Thạch, nếu ta có thể nhìn thấy ngươi lớn lên thì tốt biết bao… Nhưng ta không có được cái phúc ấy.”

Mục Tử Thạch khóc thành tiếng: “Ngươi đừng nói lung tung! Tương lai của ta là làm nội các thủ phụ cho ngươi.”

Tề Dư Phái trầm ngâm, nói: “Nội các thủ phụ? Mang ngươi về Đông cung nhưng thật ra hại ngươi sao…”

Dứt lời hơi thở bất ổn, cũng không muốn nhiều lời nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên xa liễn ngừng lại, chợt nghe có tiếng người cười nói: “Tứ hoàng đệ đang đi vấn an mẫu hậu a?”

Hà Bảo Nhi bên cạnh bẩm báo: “Thái tử điện hạ, Cung vương điện hạ ở bên ngoài hầu kiến.”

Tề Dư Phái hữu khí vô lực nâng màn xe lên, cũng không đứng dậy, chỉ cười nhẹ nói: “Tam hoàng huynh, ta thân thể không khỏe, sẽ không xuống xe.”

Tề Hòa Phong nhếch mày, ý cười càng vui vẻ: “Không hề gì, không hề gì, Tứ hoàng đệ hảo hảo nghỉ ngơi đi! Lúc này sắp vào đông, phải cẩn thận hơn mới tốt.”

Nói xong trong lòng thật cao hứng, nhịn không được nói tiếp: “Năm trước mẫu phi muốn cấp cho Tứ hoàng đệ chọn Thái tử phi, phụ hoàng lại nói ngươi thân mình yếu kém không nên thú sớm… Mà tình hình trước mắt như vậy, thú sớm cũng phải chuyện xấu a.”

Mục Tử Thạch nghe trong lời hắn có ý nguyền rủa Tề Dư Phái chết sớm, vừa tức vừa giận, lại có một loại cảm giác sợ hãi, chỉ lo giống như lời hắn, nhất thời tay nắm thành quyền, rung giọng nói: “Tam điện hạ…”

Tề Dư Phái hơi nhíu mi, biết hắn mở miệng sẽ đắc tội với Tề Hòa Phong, mà vô duyên cớ kết thù, vội một tay đè lại, cười nói: “Tam hoàng huynh hiếm khi tiến cung, vẫn là trước đi nhìn quý phi đi.”

Tề Hòa Phong cũng không hành lễ, liếc mắt cao thấp đánh giá Mục Tử Thạch cả người đang phát run, cười lạnh một tiếng, bỏ đi.
Bình Luận (0)
Comment