Sau khi tiểu nhị rời đi, hai người thương lượng một chút, dứt khoát đem bàn và ghế con đặt trên giường, sủi cảo cùng đồ ăn để trên ghế con, hai người cởi áo khoác, ôm lấy chăn bông vai sóng vai chân kề chân, vừa ăn vừa trò chuyện phá lệ ấm áp.
Tề Thiếu Xung đói bụng, nhét cả viên sủi cảo nóng vào miệng, sủi cảo da mỏng nhân nhiều, lập tức bị bỏng miệng, vội vàng nuốt xuống, lại dọc theo yết hầu một đường bỏng đến bụng, khiến Tề Thiếu Xung ôm ngực tê khí, Mục Tử Thạch nhẹ giọng cười không ngừng.
Tề Thiếu Xung thè lưỡi, rên rỉ hô đau, Mục Tử Thạch đến gần nhẹ nhàng thổi hai cái: “Tốt lắm tốt lắm, khép miệng lại! Còn chưa tới mùa hè, ngươi thè lưỡi làm gì a?”
Tề Thiếu Xung hoan hỉ, hành động này khiến hắn có cảm giác được quan tâm bảo vệ, trong lòng mừng thầm lại đột nhiên nói: “Mùa hè vì sao có thể thè lưỡi?”
Mục Tử Thạch cười mà không đáp, tự kiểm điểm bản thân, chung quy khi dễ một đứa nhỏ ngốc nghếch ngoan ngoãn như vậy, có phải có chút quá phận?
Tề Thiếu Xung vội ăn thêm mấy viên sủi cảo, hỏi: “Ngươi còn chưa trả lời, ngày đó Mục Tử Du đã nói gì với ngươi.”
Mục Tử Thạch buông đũa, nói: “Hắn nói: Mục Tử Thạch, cẩn thận đắc ý vênh váo vui quá hóa buồn, ngươi tự tìm chết không sao, chớ để ô uế cánh cửa Mục gia!”
Tề Thiếu Xung giận tím mặt: “Hắn dám nói ngươi như vậy? Cái gì là tự tìm chết? Hừ, còn cánh cửa Thanh Bình hầu lại là cái quái gì?”
Mục Tử Thạch nói: “Mục gia sớm cùng Đào gia ngoài che trong đậy, xem ta ở bên cạnh Tứ ca, tự nhiên cảm thấy chướng mắt.”
Tề Thiếu Xung oán hận nói: “Người vì sao không báo cho Tứ ca biết, trị tội hắn?”
Mục Tử Thạch thấp giọng nói: “Hắn là huynh ta là đệ, hắn là con cả ta là con thứ, ta thế nào không để ý đến thể diện đông cung, tạo ra cái nhược điểm bất kính bất nhường?”
“Vậy ngươi liền nhịn xuống cục tức này?”
Mục Tử Thạch thản nhiên tự đắc cười, hàng mi dày rậm hơi nhướng lên: “Sao có thể a? Ta nói: ca ca ngươi tâm ngoan như vậy miệng độc như vậy, cẩn thận một chút sơ ý, chết chỉ có thể ngủ trong cẩu bính đầu… Ân, ngươi có biết cái gì gọi là cẩu bính đầu không?”
Tề Thiếu Xung nhìn ánh mắt hắn, lặng lẽ đánh cái rùng mình.
Mục Tử Thạch thực nhẹ nhàng giải thích, nói: “Cẩu bính đầu là một loại quan tài rất mỏng, không thể chôn sâu, rất dễ bị cẩu đào lên, dùng đầu đập vài cái, ván quan tài liền nứt vỡ, dã cẩu có thể đem thi thể trong quan tài kéo ra xé bụng, ngay cả nội tạng máu thịt toàn bộ đều bị ăn tươi.”
Tề Thiếu Xung nhìn sủi cảo, cảm thấy có điểm ghê tởm, nhịn không được hỏi: “Ngươi là công tử hầu phủ, như thế nào biết loại chuyện này?”
Mục Tử Thạch cười gằn một tiếng: “Công tử hầu phủ? Lúc còn nhỏ hạ nhân Mục gia từng lấy cẩu bính đầu hù dọa ta… Mẫu thân là Mục phu nhân hại chết, bản thân vừa ra đời, Mục Miễn đã đem ta nhốt trong tiểu viện ở ngoại ô thành mặc người khi dễ, Mục gia không có thân nhân của ta, chỉ có cừu nhân của ta, ngươi hiểu sao?”
Tề Thiếu Xung nghẹn giọng nhìn trân trối, có khiếp sợ lại đồng tình khổ sở không nói nên lời, nguyên bản chỉ biết thân mẫu Mục Tử Thạch thấp hèn không được lòng Mục Miễn, nào có nghe nói hắn từng trải qua nhiều bi thương như vậy, bất giác thấp giọng nói: “Khó trách ngươi không chịu quay về Mục phủ, khó trách ngươi đối với Tứ ca… Kính yêu phi thường.”
Mục Tử Thạch cắn môi, nhịn xuống nước mắt: “Nếu không có hắn, ta sớm thi cốt không còn, trên đời này không có người nào so với hắn tốt hơn… Hắn đi, sẽ không còn ai đối tốt với ta như vậy.”
Tề Thiếu Xung cúi đầu chậm rãi ăn sủi cảo, không chấm dấm chua, trong lòng cũng ê ẩm đau.
Tề Thiếu Xung ngủ không yên ổn, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, luôn cảm giác chính mình nhìn thấy Mục Tử Thạch khi còn nhỏ bộ dáng đơn bạc cuộn tròn ở góc tường, bên ngoài thời điểm giao thừa tiếng pháo nổ lớn, Tề Thiếu Xung cả kinh mà tỉnh, nghiêng đầu nhìn thụy dung Mục Tử Thạch, chỉ thấy khóe môi hồng nhạt vểnh lên giống như củ ấu, lông mi dày rậm đến kỳ quái, thật dài che đi tầm mắt lưu lại vết bóng mờ rõ rệt, càng tôn lên làn da trắng nõn tinh tế, bừng sáng trong đêm, nhất thời kìm lòng không đặng, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ đối tốt với ngươi, so với Tứ ca đối với ngươi càng tốt hơn.”
Mục Tử Thạch khi ngủ luôn có một phần tỉnh, bởi vậy âm thanh pháo hoa vang lên cũng thức giấc, phảng phất nghe được Tề Thiếu Xung nói gì đó, còn tưởng hắn nói mớ, đưa tay sờ đầu hắn trấn an. Tề Thiếu Xung gương mặt đỏ bừng, chậm rãi chui đầu vào trong ổ chăn.
Sáng sớm Mục Tử Thạch thu thập xong bao vải, thấy hắn bộ dáng uể oải mí mắt nặng ngàn cân, bất giác nghi ngờ: “Ngươi tối qua đi làm cường đạo?”
Tề Thiếu Xung vội mở to hai mắt: “Không có!”
“Vậy sao hốc mắt ngươi xanh đen, vẻ mặt ngủ chưa đủ?”
Tề Thiếu Xung xoa mặt, lảng sang chuyện khác: “Quá niên xong rồi, chúng ta đi tiếp thôi!”
Mục Tử Thạch chần chờ một lát: “Ngươi nếu thấy mệt, nghỉ ngơi thêm một ngày cũng không sao.”
Tề Thiếu Xung mạnh mẽ lắc đầu: “Thời gian là vàng bạc, chúng ta không thể trì hoãn thời gian, đi thôi!”
Mục Tử Thạch khen: “Đi a, trưởng thành thêm một tuổi rồi, miệng cũng trơn tru hơn!”
Tề Thiếu Xung cúi đầu cười, nắm tay hắn sóng vai xuất môn.
Chưởng quỹ gian khách điếm này bủn xỉn khắc khe, nếu hắn có hai khúc ruột, nhất định nguyện ý cắt ra nấu thức ăn trong điếm cũng không muốn xuất tiền, trời sinh là một kẻ thích tiền, bởi vậy quá niên vẫn kiên thủ trong quầy lách cách gẩy bàn tính, nhìn thấy hai người đeo bao vải đi đến, vừa vui lại không vui, vui chính là sắp có bạc ghi vào sổ, không vui chính là bọn họ muốn đi mà không phải ở thêm vài ngày, thực là làm người ta khổ tâm bách chuyển.
Mục Tử Thạch nhìn ánh mắt hắn biến đổi thất thường, thịt trên mặt run run, râu dê run rẩy, trong lòng lộp bộp một chút, chẳng lẽ đây là mật thám? Chẳng lẽ bị hắn nhìn ra bộ dạng khả nghi?
Vừa vặn liếc qua nhìn thấy một tấm lụa đỏ đặt ở giữa quầy, vội tìm lời hỏi: “Trong nhà chưởng quỹ có chuyện vui?”
Chưởng quỹ miễn cưỡng nói: “Sắp đến cải nguyên (thay đổi niên hiệu), tân hoàng kế vị còn không phải khắp chốn ăn mừng? Cửa hàng khách điểm đều phải treo vải đỏ… Ai, may mắn ta mua sớm, chỉ có một lượng bạc, đợi vài ngày nữa vải đỏ sẽ treo giá trên trời.”
Một phen nói đến đắc ý sau đó lại rã rời, chỉ cần là chuyện tiêu tiền, chưởng quỹ đều không dậy nổi nửa phần tinh thần, nếu không phải sợ đại nghịch bất đạo bị chém đầu, hận không thể cầu tân hoàng đừng đăng cơ mới tốt.
Mục Tử Thạch cảm thấy vô cùng may mắn khi chưởng quỹ nói chuyện luôn thờ ơ hạ mí mắt, nếu không Tề Thiếu Xung phút chốc sắc mặt thảm biến, tất nhiên không thể gạt được nhãn tinh của xa thuyền điếm cước nha
[1]. (tạm hiểu là lão luyện)
Vì thế hung hăng nhéo lòng bàn tay Tề Thiếu Xung, thanh âm bình tĩnh nói: “Phải đổi Hoàng thượng? Nhưng Hoàng thượng xuân thu chính thịnh, chưởng quỹ từ nơi nào nghe được? Triều đình đại sự, không nên nói bừa.”
Chưởng quỹ từ trong lỗ mũi xuy cười ra tiếng, rất là kiêu ngạo tự đắc: “Công tử chắc hẳn không biết, cha nuôi biểu đệ ta chính là huyện nha đương hình phòng thư lại, chính là quan viên triều đình…”
Nâng mắt nhìn thấy trên mặt Mục Tử Thạch không hề có vẻ kinh ngạc kính trọng, không khỏi thầm than dù sao cũng là tiểu dân, ngay cả hình phòng thư lại tôn quý cũng không biết, trong lòng hiểu vậy liền phao mị nhãn như nhìn người mù, hạ mắt thản nhiên nói: “Hoàng thượng chưa lớn tuổi, nhưng lâu dài cũng muốn hưởng thanh phúc đi? Dù sao cũng đã thiện vị, tân hoàng hiện giờ là trấn quốc hoàng tử, niên hiệu đều định rồi, tên là Thiên Quyến? Nếu không chính là Thiên Bảo Thiên Khang? Tóm lại đều là chữ cát tường.”
Nói xong lắc đầu thở dài: “Sự tình Thiên gia lần này thật sự rất khó nói, sinh mẫu tân hoàng đế được tôn làm hoàng thái hậu, còn hoàng hậu của lão hoàng đế hình như là phế đi còn bị ban chết… Cũng đúng, có đứa con nào muốn bất công với sinh mẫu chính mình.”
Tay Tề Thiếu Xung khi lạnh buốt khi nóng cháy, run rẩy giống như cành cây nhỏ bé yếu ớt giữa mưa gió, Mục Tử Thạch quay đầu, đã thấy hắn mặt đầy nước mắt, môi cũng bị cắn đến xuất huyết, nghĩ không tốt, vội tùy tiện nói: “Chưởng quỹ, huynh đệ chúng ta phải trụ thêm mấy ngày, đồ ăn buổi trưa phiền toái ngài đưa vào trong phòng…”
Vừa nói vừa nửa đỡ nửa kéo Tề Thiếu Xung trở về phòng, Tề Thiếu Xung ngơ ngác tùy ý bị lôi đi, đợi Mục Tử Thạch đóng cửa, mới phục hồi lại tinh thần, giọng khàn khàn nói: “Mẫu thân bị ban chết?”
Mục Tử Thạch thầm nghĩ Đào quý phi không phải cũng bị ban chết sao? Tề Hòa Phong tái lòng muông dạ thú soán nghịch tác loạn, lấy răng hoàn răng lấy mắt trả mắt, vì sinh mẫu báo thù cũng không hề sai, lòng rất muốn nói câu: “Đã chết, ngày đó nàng độc sát Thái tử điện hạ oan khuất Đào quý phi, đó là tự đào mộ chôn mình.”
Nhưng nhìn Tề Thiếu Xung đôi mắt đen như mực vô tội tha thiết dừng trên người mình, giống như sinh tử hỉ nộ của hắn hoàn toàn dựa vào câu nói chính mình sắp thốt ra.
Chung quy là không đành lòng ở vết thương hắn đâm thêm một dao máu chảy đầm đìa, tia tàn nhẫn trong mắt Mục Tử Thạch lóe lên rồi biến mất, câu nói ở đầu lưỡi lăn mấy vòng, ngạnh ép trở về, nhưng dù vậy, cũng tuyệt không an ủi Tề Thiếu Xung dù là nửa chữ —— Lạc thị hại chết Tề Dư Phái, nàng chết chưa hết tội, nàng xứng đáng!
Thật lâu không nghe thấy Mục Tử Thạch trả lời, Tề Thiếu Xung nghẹn ngào rốt cuộc nhịn không được, khóc thành tiếng.
Mục Tử Thạch bước lên phía trước đem chăn trải ra, kéo hắn lên giường, lạnh lùng nói: “Muốn khóc, thì chôn mặt vào chăn mà khóc… Tháng giêng mùng một, chưởng quỹ lại vừa nói với chúng ta chuyện kia, ngươi khóc nếu để người khác nghe thấy, khó tránh khỏi bị người nghi ngờ.”
Tề Thiếu Xung xưa nay cười đến đơn giản sáng ngời khóc đến thuần túy thẳng thắn, không lẫn chút tạp chất, suy cho cùng, Tề Dư Phái cũng cực kỳ kiềm chế, khóc cười đều có thâm ý, hành sự che trong sương mù đao bọc vải bố, ngay cả chết cũng không minh không bạch, nhẫn tâm không cho chính mình gặp mặt lần cuối, rồi lưu lại di ngôn nói sớm quá sớm, nói trễ cũng là quá trễ.
Im lặng ngồi một bên vừa nghe vừa suy nghĩ, khóe miệng trồi lên tia khoái ý thê lương, cười khẽ: Thái tử điện hạ, nàng… Mẫu thân của ngươi, cừu nhân hại ngươi, hiện giờ đã chết, đáng tiếc không phải tự tay ta báo thù cho ngươi, dưới hoàng tuyền trên cầu nại hà nhìn thấy nàng, ngươi không cần khổ sở nữa.
Về phần Tề Thiếu Xung, Mục Tử Thạch cũng không lo lắng, nếu hắn có thể khóc ra, thì vẫn sống qua cửa này.
Tề Thiếu Xung khóc một hồi, sau đó vô thanh chảy lệ, mệt mỏi liền ngẩn người chốc lát hấp hấp nước mũi, Mục Tử Thạch nhìn ánh mặt trời từng mảng loang lổ chiếu vào trong phòng, chỗ sáng chỗ tối, chán muốn chết, chỉ hận không có giấy mực, nếu có thể tận dụng chút thời gian luyện tự cũng tốt, từ lúc ra cung đến nay vẫn không có cơ hội đọc sách viết chữ, mà thi họa chú trọng nhất là độ thành thục của tay, thường nói giấy mực ba ngày không sử dụng liền khô héo, ngón tay tính toán, chính mình không biết là khô héo bao nhiêu giấy mực, lập tức sâu kín thở dài.
Tề Thiếu Xung cơm trưa không có ăn, đến lúc hoàng hôn, nằm úp sấp thật lâu không lên tiếng, Mục Tử Thạch lo lắng, tiến lên nhẹ nhàng đẩy hắn một cái: “Ngồi dậy ăn điểm tâm…”
Tề Thiếu Xung yếu ớt khẽ cử động, thanh âm khàn khàn vô lực: “Không cần quản ta.”
Mục Tử Thạch nhíu mày nói: “Ta không quản ngươi thì ai quản ngươi?”
Nói xong kéo hắn đứng dậy, vừa chạm đến tay Tề Thiếu Xung liền cảm thấy nóng hổi, tập trung nhìn kĩ, thấy gương mặt hắn đỏ bừng, môi đã trắng bệch, không khỏi sốt ruột nói: “Ngươi bị bệnh?”
Tề Thiếu Xung hô hấp nặng nề, đột nhiên dùng sức giãy tay khỏi Mục Tử Thạch, khóc nói: “Không cần ngươi lo! Ngươi căn bản không quan tâm ta, nếu không có ta ngươi càng khoái hoạt đúng không?”
Mục Tử Thạch không nghĩ nhịn hắn, lúc này cười lạnh: “Hiếm khi có thời điểm ngươi không ngốc… Nếu như thế ngươi nên tự giác một chút, bớt gây phiền toái cho ta? Ngươi bệnh, càng không phải khiến người ta thêm chán ghét?”
Tề Thiếu Xung vừa buồn vừa giận, cố gắng nghĩ muốn lí ngư đả đỉnh
[2] đứng lên cùng hắn giằng co, vừa động liền thấy cả người mềm nhũn như bị hỏa thiêu, đành cắn răng nói: “Vậy ngươi đi đi! Tề Thiếu Xung ta dẫu có chết cũng không mặt dày cầu ngươi theo ta!”
Mục Tử Thạch chọn mi, vẻ mặt lãnh bạc: “Thật không?”
Dứt lời cư nhiên thật sự xoay người ly khai, “phanh” tiếng đóng cửa vang lên thanh thúy.
Hết chính văn đệ tứ thập nhị chương[1]
Nguyên văn là: xa thuyền điếm cước nha, vô tội dã cai sát – 车船店脚牙, 无罪也该罚
Giải nghĩa:
xa thuyền điếm cước nhaXa – phu xe, chở hàng thuê.Thuyền – thuyền phu, đưa qua sông.Điếm – mở khách điếm.Cước – công nhân bốc xếp, khuân vác ở bến tàu bến đò bến sôngNha – 衙 – nha dịch.Ngoài ” nha – 衙” ra cũng có dùng ” nha – 牙”: nha thương, là cò trung gian môi giới mua bán hàng hóa.
Đó là tên gọi chung trước đây của vài loại người. Bởi trong những loại người này thường có một số người xấu giết người cướp của, lưu manh vô lại, cho nên có câu tục ngữ này.
Vậy, ” xa thuyền điếm cước chân nha” là gì? Vì sao ” vô tội dã cai sát”?
Đó đều là những người có mức sống thấp nhất, tồn tại ở tầng lớp thấp nhất.
Vì kiếm tiền không từ bất cứ việc xấu nào.
Bất luận thị phi, không có tín ngưỡng.
Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn.
Nếu họ bàn về đạo đức, họ nhất định bị tổn hại.
Nếu họ bàn về công bình, họ nhất định bị áp bức.
Khi bọn họ tổn hại người khác nhất định sẽ dương dương tự đắc.
Khi bọn họ chiếm cường thế nhất định giở mọi mánh khóe.
Đối nhân xử thế không thể hết mức tàn bạo, người hung hãn tàn bạo chính là tội nhân.
Một ý khác đó là chính sách ” Tam quang”: đốt sạch, giết sạch, cướp sạch.
[2] lý ngư đả đỉnh (鲤鱼打挺) là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu. Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất.