Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 42

Tiểu bạch hổ dường như cũng nghe hiểu, nghiêng cổ cọ cọ vào chân nàng, ngồi xổm dưới đất kêu lên vài tiếng, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy chua xót.

" Ngọc liễn này là của ai?" Lâm Kiến Nho bỗng nhiên lên tiếng.

" Của Hằng Nga." Trần Anh nghe hắn hỏi câu này, lập tức lên tinh thần, " Chỉ có ngọc liễn của Hằng Nga mới có thể được thêu kí hiệu của Quảng Hàn Cung."

Mộ Cửu cũng đứng lên... Đúng vậy, tiểu bạch hổ chính là rơi từ ngọc liễn ra, nếu đó là ngọc liễn của Hằng Nga, không chừng Hằng Nga sẽ biết đươc lai lịch của nó.

" Trần Anh, ngươi đi Quảng Hàn Cung hỏi qua một chút." Lưu Tuấn phân phó.

Trần Anh tức khắc ra khỏi cửa, nhưng người bên trong nha môn cũng không ung dung hơn chút nào. Dù sao tiểu bạch hổ cũng là lăn từ trên ngọc liễn xuống, nếu là Hằng Nga mang nó đi, bị mất lâu như vậy, người của Quảng Hàn Cung tất nhiên sẽ phải đi tìm khắp nơi.

Trong khi chờ tin tức, Mộ Cửu liền tiến đến, tò mò nhìn xung quanh Càn Khôn Kính.

Cái gương đồng này không khác cái gương đồng nàng thường hay dùng để soi là bao nhiêu, dày một chỉ, một mặt để soi, một mặt khắc hoa văn chim thú phiền phức. Ngoại trừ trên đỉnh có đúc hai cái tai, xem ra cũng không có gì khác biệt so với những cái gương đồng khác.

Mộ Cửu thừa dịp Lưu Tuấn không chú ý, đưa tay nặn nặn lỗ tai của nó. Gương đồng lập tức tức giận, mặc dù không có ngũ quan, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được rằng nó đang tức giận.

Mộ Cửu mau chóng vuốt nó hai lần, nhưng đang vỗ vỗ về về, nàng lại dừng lại, "ồ" một tiếng rồi quay đầu nói với Lưu tuấn: " Nếu Càn Khôn Kính này không chiếu ra được lai lịch của Thần tộc thượng cổ, vậy kẻ gϊếŧ Thanh Xà tinh lần trước chẳng phải sẽ có lai lịch rất lớn sao? Hẳn phải là thần thú, hoặc là tiên nhân tu vi cực cao?"

Lưu Tuấn vốn đang đọc công văn, nghe nàng nói vậy liền cau mày, ngẩng đầu lên nhìn.

Sự phát hiện này khiến chính Mộ Cửu cũng cảm thấy khiếp sợ, Thanh Xà tinh chết trên Thiên Đình, mà pháp khí thất lạc của Yêu tộc cũng đều là pháp bảo chính đạo, nếu người này không phải người trong tiên đạo, nếu không phải tiên nhân có tu vi cực cao thì có thể là ai? Người có pháp lực như vậy trên Tiên giới không hề nhiều, nếu đúng là người đó có địa vị cao như vậy, chuyện này liền trở nên nghiêm trọng rồi.

" Nói bậy!" Sắc mặt Lưu Tuấn lúc sáng lúc tối, hắn liếc nàng một cái, sau đó cúi đầu, " Ngươi có vẻ thật sự rảnh rỗi, lão tử rất muốn điều ngươi đi quét đường!"

Mộ Cửu nghẹn lời.

Chuyện này sao có thể là nói bậy?

Rõ ràng là có gì đó không đúng ở đây!

Nàng nghi ngờ quan sát phản ứng của Lưu Tuấn, thật không giống hắn chút nào, ngày thường, phàm là ai có chút không tuân theo quy củ hắn liền nổi trận lôi đình, tại sao bây giờ hắn lại thế này? Không phải hắn đã sớm tìm ra hung thủ, vì thế mới phải lựa chọn biết điều kết án? Vì hung thủ có lai lịch lớn không chọc vào được, vì thế liền lựa chọn bo bo giữ mình?

Quá là không có nguyên tắc rồi!

" Vụ này ngươi cũng không cần hỏi." Khi nàng đang vùi đầu oán thầm, Lưu Tuấn bỗng nhiên lại nói thêm một câu nữa.

" Tại sao?" Mộ Cửu hỏi.

Lần trước nói nàng đừng nhúng tay, lần này nói nàng không cần hỏi, nghĩ lão nương không biết âm mưu của ngươi sao!

Lưu Tuấn vẫn chưa trả lời, lúc này Trần Anh đã trở về từ Quảng Hàn Cung: " Hằng Nga tiên chủ cũng nói, nàng chưa từng thấy qua tiểu bạch hổ, hơn nữa, lần trước khi đến Thiên Đình, nàng không rẽ vào đâu cả, trực tiếp đi thẳng một đường từ cung, không biết tại sao tiểu bạch hổ lại xuất hiện trong liễn."

Sự chú ý của Mộ Cửu được kéo trở về, nếu Hằng Nga cũng không biết, vậy phải làm sao với tiểu bạch hổ bây giờ?

Một phòng toàn người đều nhìn tiểu bạch hổ với ánh mắt buồn rầu.

Đem nó bỏ ra đầu đường sao? Thật không nhân đạo!

Nhưng nếu nuôi nó...

" Ô ô —— ô ô ——"

Tiểu bạch hồ dường như cũng nhận ra mình đang lần thứ hai phải đối mặt với quẫn cảnh không có nhà để về, nó dịch đến bên chân Mộ Cửu, nằm bẹp xuống dưới chân nàng.

Mộ Cửu khẽ vuốt đầu nó, lại nhìn một chút bộ lông bẩn thỉu của nó, không biết làm thế nào mới tốt.

" Thiên Binh Doanh không phải đang nuôi mấy con tọa kỵ cho các tướng quân cưỡi sao? Trước tiên cứ đem nó đến đó nuôi đi. Các ngươi đi viết vài tờ thông cáo, gửi tới các giới, hỏi nhà ai mất hổ con thì đến đây nhận lại." Lưu Tuấn cuối cùng cũng vung tay lên, an bài như vậy. Tiểu bạch hổ này làm trễ nãi thời gian một buổi sáng của hắn, hắn không muỗn lãng phí tinh lực nữa rồi.

Các thiên binh đều lĩnh mệnh, tiến đến định ôm tiểu bạch hổ đi.

Vậy mà tiểu bạch hổ lại gầm gừ một tiếng, chân trước kề sát xuống đất, cái mông vểnh cao lên trời, hai tròng mắt hẹp lại. Quả là có chút uy phong của hổ, người bình thường thấy vậy cũng không dám cố ý tiến lên.

Các thiên binh dồn dập lui về phía sau.

Lưu Tuấn ra hiệu Trần Anh tiến lên, Trần Anh vừa bước về phía trước một bước, tiểu bạch hổ liền ngoài mạnh trong yếu hướng hắn nhào tới.

Đương nhiên một cái cào của nó cũng không chân chính có lực sát thương gì, nhưng hổ thì vẫn là hổ, vẫn là tộc nhân của Chiến Thần nổi danh, vì thế, Trần Anh cũng lùi lại.

Mọi người đều không biết làm gì.

Nó đây là không chịu đi? Nó không chịu đi thì phải làm sao?

" Ô ô —— ô ô ——"

Thấy không ai dám tiến lên nữa, tiểu bạch hổ mới đầy oan ức đi vòng vèo dưới chân Mộ Cửu, đưa hai chân trước béo múp ra ôm chặt lấy chân nàng, quấn trên đó như một món trang sức, nằm im thin thít không thèm động đậy.

Lưu Tuấn nhìn nửa ngày, Quách Mộ Cửu quả nhiên là kẻ hay gây chuyện!

Hắn trừng nàng, nói: " Vậy thì ngươi đem nó về nuôi!"

Tiểu bạch hổ vui vẻ nhào lên trên đùi Mộ Cửu.

Nhưng Mộ Cửu vô cùng buồn bực.

Gian nhà của nàng chỉ lớn đến như thế thôi, nàng đã phải nuôi thêm một con thỏ và một tên thần tiên, bây giờ còn muốn có thêm một con hổ?

Nơi đó của nàng đã biến thành trạm thu nhận dân chạy nạn hay sao?

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, tiểu bạch hổ đã dùng đôi mắt long lanh nhìn nàng, bộ dạng như thế sẽ khóc òa lên nếu nàng từ chối, vì thế nàng liền chối không nổi.

... Tính toán một chút, nuôi thì nuôi vậy. Tọa kỵ trong Thiên Binh Doanh đều là mãnh thú trưởng thành, sống cũng đám lão gia đó, nó chắc chắn sẽ không hòa hợp được. Vạn nhất đến lúc tranh giành cơ hội, nó lại không tranh nổi, như vậy không phải là hại nó rồi sao?

Chỉ cần khi nó ngủ không chiếm giường, chen chen chúc chúc là được rồi.

Vì thế, Mộ Cửu liền nhận mệnh, dẫn tiểu bạch hổ đi về Chu Tước quán.

Dọc đường về, tiểu bạch hổ nhảy nhót tưng bừng, khắp nơi ngửi đây ngửi đó, đôi móng vuốt mập mạp vồ tới vồ lui. Một con tiểu hổ hủng hổ như thế, không biết một ngày ăn bao nhiêu mới đủ? Có điều, Lưu Tuấn đã đáp ứng chuyện thức ăn của nó sẽ do Thiên Binh Doanh bỏ ra, nàng chỉ cần đi lĩnh đúng giờ là được, không cần đặc biệt lo lắng.

Lâm Kiến Nho cũng rất yêu thích nó, nhưng nó không cho hắn ôm, chuyện này cũng chẳng làm khác được.

" Xem ra nó khá là yêu thích ngươi." Hắn ôm tay trước ngực, lắc đầu cười khẽ.

Bình Luận (0)
Comment