Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 2]

Chương 238

Lục Áp nhìn nàng, bỗng nhiên đưa tay vuốt đầu này, thở dài: " Nha đầu ngốc của ta đúng là đã lớn rồi."

Mộ Cửu giật giật khoé miệng, cúi đầu xuống.

Đã phạm sai lầm một lần, nàng vĩnh viễn không muốn tái phạm lần thứ hai.

Thật ra nàng không nói cũng biết, khả năng Lục Áp sẽ đồng ý nàng đi giúp đỡ gần như là không có, dù sao lúc trước Lục Áp cũng suýt nữa giết chết Lâm Kiến Nho.

Lấy sự căm ghét đối với hành vi của Lâm Kiến Nho, Lục Áp làm sao sẽ cho phép nàng làm vậy đây?

Nhưng nàng vẫn muốn hỏi hắn một chút, không phải nhờ hắn hỗ trợ, chỉ là muốn nói cho hắn nghe suy nghĩ trong lòng nàng. Lâm Kiến Nho đối với nàng cũng coi như bạn chí cốt, mặc dù nàng đồng tình với Khâu thị, nhưng trong trời đất này đâu chỉ có một Khâu thị? Nàng có thể đồng tình, nhưng cũng không đồng tình được nhiều như vậy.

Nàng tin tưởng khả năng nhìn người của Lục Áp.

Giả như hôm nay Lục Áp không ở bên cạnh nàng, nàng sẽ lập tức không hề do dự mà trực tiếp từ chối Lâm Kiến Nho. Năng lực của nàng có hạn, cũng sợ gánh hậu quả. Thế nhưng nếu hắn ở đây, thảo luận một chút với hắn cũng tốt, hoà hoãn một chút, cũng không khiến Lâm Kiến Nho mất mặt.

" Giả như ta nói nàng có thể giúp, nàng định giúp thế nào?" Lục Áp đột nhiên hỏi.

Mộ Cửu sửng sốt: " Đương nhiên là đi hỏi Ngao Sâm xem có thể mượn hay không rồi. Còn có thể thế nào đây?" Dù sao cũng là đồ của người ta, hơn nữa đối với Ngao Sâm rất quan trọng.

Nàng nhiều lắm cũng chỉ muốn giúp hắn hỏi một chút.

Nàng không muốn nói về đề tài này nữa. Bởi vì nàng căn bản không nắm chắc, hơn nữa cảm giác Lục Áp có thể sẽ trái với lương tâm mà đồng ý.

Nàng đứng lên, cầm lấy chiếc lược trên bàn: " Ta giúp chàng chải tóc nhé!"

Nàng rất thích giúp hắn chải tóc, tóc hắn vừa dài vừa mềm, chạm vào vô cùng thoải mái.

Lục Áp cười cười, quay mai rùa trên bàn mấy lần, bỗng nhiên lại chậm rãi nói: " Chuyện này, thật ra là có thể giúp."

Sự chú ý của Mộ Cửu đều đặt trên mái tóc dài đến eo của hắn, nghe vậy cũng sửng sốt: " Hả?"

Nàng nghi ngờ nhìn hắn, tưởng rằng mình nghe lầm.

Lục Áp nhíu mày nhìn vào mai rùa, giải thích: " Ta mới phát hiện, quái tượng của Lâm Kiến Nho rất kì quái."

Mộ Cửu ngồi xuống chỗ cũ: " Có điều gì kì quái?"

" Mệnh số của hắn có lợi cho nàng." Lục Áp nhìn nàng, còn muốn nói gì đó rồi lại dừng lại.

Sau đó hắn chỉ gật gù, để xác định lời của mình không phải đang nói đùa.

Mộ Cửu có chút ngồi không yên, mệnh số của Lâm Kiến Nho có lợi cho nàng?

" Ý chàng là, hắn sẽ không tiếp tục làm chuyện xấu?"

Lục Áp im lặng một lúc, nói: " Chuyện này không liên quan đến việc hắn có gây chuyện xấu hay không."

Rồi hắn lại nói: " Chỉ cần nàng xác định, chuyện hắn nhờ nàng làm không phải chuyện xấu. Hắn không lừa nàng, hơn nữa, lấy đại cục làm trọng, nếu hắn muốn nàng giúp, nàng có thể giúp một chút vừa phải, coi như tích thiện. Thiên Đạo công bằng, thị phi thiện ác cuối cùng luôn có kết thúc."

Mộ Cửu càng hít vào một ngụm khí lạnh...

Vẻ trầm trọng trên mặt Lục Áp bỗng nhiên lại tản đi, hắn đưa tay bóp mà nàng, cười cười: " Con người có thể sống đến khi nào còn khó nói, huống hồ là tiên lộ lâu dài? Thiện thiện ác ác, không đi đến cuối cùng thì có ai có thể biết được? Nhưng nàng cũng nên để ý hơn, cũng đừng nên cái gì cũng đáp ứng, tâm tư của hắn sâu không lường được, muốn lừa nàng rất dễ dàng. Nàng chỉ cần nhớ kĩ, chỉ trong những tình huống đã xác định là an toàn giúp hắn làm chút việc thiện là được. Ngao Sâm khi trước đã uống đan dược của ta nên hồi phục rất tốt, chỉ là ta không đảm bảo hắn sẽ đáp ứng, nàng có thể thử vận may xem."

Mộ Cửu phát hiện đầu óc nàng có chút không minh mẫn, Lục Áp không chỉ không trách Lâm Kiến Nho tìm nàng, hơn nữa còn nói nàng có thể giúp hắn?

Nếu tâm tư của hắn sâu không lường được, hơn nữa còn có khả năng lừa nàng, nàng càng nên tránh xa hắn mới phái a!

Quái tượng này rốt cuộc là cái quái tượng gì chứ...

" Vậy nếu hắn làm chuyện gì thất đức, ta sẽ phải trừng trị hắn sao?" Nàng vẫn muốn nói ra câu này.

Lục Áp kéo nàng đến, một bộ dáng vẻ phòng thủ nghiêm ngặt: " Coi như nàng không trừng trị cũng sẽ có người khác làm chuyện này, trong đầu nàng nghĩ gì thế?"

Mộ Cửu không có gì để nói.

Gặp ác mà không trị, thật không giống những gì một thượng thần nên nói...

Thái độ của Lục Áp đối với Lâm Kiến Nho chuyển biến khiến Mộ Cửu nằm trên giường rất lâu mà vẫn không nghĩ ra nguyên cớ.

Nàng hỏi Lục Áp, hắn lại nói thiên cơ bất khả lộ, khiến nàng nằm mơ cũng nghĩ về chuyện Lâm Kiến Nho nhờ nàng.

Ngay cả khi đến nha môn, lúc rảnh rỗi cũng không khỏi suy nghĩ.

Quái tượng này có ý nghĩa gì, Lục Áp không chịu nói cho nàng nghe, nàng cũng không có cách nào biết. Thế nhưng nếu hắn nói có thể giúp, nàng liền thử xem sao. Nhưng Ngao Sâm liệu có đồng ý cho nàng mượn không? Nàng thật không chắc chắn.

Trừ phi mang vị Lục Áp này đại giá.

Nhưng nàng chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Vốn nàng không nghĩ đến chuyện để hắn nhúng tay vào.

Vì thế, mặc dù đã được Lục Áp cho phép, nàng cũng không lập tức hành động.

Cứ như vậy qua hai ngày, khi đang tìm hồ sơ trên giá sách, ánh mắt nàng bỗng nhiên dừng lại trên cuốn lịch.

Nhìn chăm chú nửa khắc, nàng liền quay người bước ra khỏi cửa.

Lục Áp đang giã thuốc, liếc thấy Mộ Cửu đi vào, chày giã thuốc liền dừng lại giữa không trung.

Mộ Cửu đi tới trước mặt hắn, cười cười: " Ta muốn đến Vân gia dự lễ cưới."

Lục Áp nhìn nàng: " Vì sao đột nhiên lại muốn đi?"

" Việc của Lâm Kiến Nho, ta nghĩ nên đi hỏi Ngao Sâm một chút." Mộ Cửu ngồi xuống ghế, đặt tay lên gối, " Ngao gia và Vân gia hiện đã hoà hảo lại, khi trước Ngao Khương cũng nói khi Vân Tích kết hôn, Ngao gia cũng sẽ đến đưa quà cưới, vì thế ta nghĩ Ngao Sâm chắc chắn sẽ xuất hiện. Ta muốn mượn cơ hội này nói với hắn, như vậy nếu hắn không đồng ý, ta cũng sẽ không quá lúng túng, hắn cũng sẽ không tiến thoái lưỡng nan. Coi như là trùng hợp, tuỳ tiện hỏi một chút."

Lục Áp nhìn vào mắt nàng, không nói gì.

Mộ Cửu không hỏi hắn có đi không, vì nếu hắn đi, cho dù không ra mặt thì cũng như nàng mượn uy phong của hắn đến bức bách Ngao Sâm vậy.

Nàng gặt Lâm Kiến Nho ở nha môn, nói với hắn: " Việc kia ta có thể thử, có điều phải nói rõ trước, có thể mượn được hay không, ta không thể đảm bảo."

Lâm Kiến Nho nghe vậy cũng hưng phấn hơn một chút, trịnh trọng gật đầu: " Ngươi yên tâm, không mượn được thì ta cũng không trách ngươi."

Mộ Cửu gật đầu, miễn cưỡng cười nhạt.

Lễ kết hôn của Vân Tích diễn ra vào sáng sớm hôm sau, Mộ Cửu thay xiêm y, cầm quà cưới là một viên đá kim cương nạm thành hình con dơi, mang theo A Phục xuất phát đến Ngọc Lĩnh, đến khi Lục Áp tỉnh dậy, nàng đã đi được nửa đường rồi.

Sau chuyện tình giữa Vân Khiển của Vân gia và Ngao Sâm, các gia tộc trước kia vẫn duy trì quan hệ mật thiết với họ liền lạnh nhạt đi điều, Vân gia vì biết đối với chuyện này, người bình thường không giúp được bao nhiêu, bởi vậy cũng chưa từng để ý đến. Lần này Vân Tích kết hôn, dù sao cũng không thể không mời, nhưng khách tới cũng không nhiều.

Vân Ly Thường rất nhanh đã dẫn người ra đón, dù không thấy Lục Áp đồng hành cùng nàng nhưng vẫn ân cần đưa nàng và A Phục nghênh tiến vào hậu điện.

Mộ Cửu không thật sự đến để ăn cưới, sau khi đưa quà cưới cho hắn, hàn huyên vài câu, nàng liền hỏi thăm Ngao Sâm. Vân Ly Thường đang muốn nói, ngoài cửa liền truyền báo tin Ngao Sâm đến, chốc lát sau, hắn mang theo Quy Thừa Tướng và hai chấp sự quan đi tới, thấy Mộ Cửu và A Phục cũng ngẩn người, khách và chủ hành lễ, Vân Ly Thường liền tiến đến chào hỏi.

Mộ Cửu thuận thế đứng lên, ra hiệu Ngao Sâm đi đến vườn hoa phía sau, nói chuyện muốn mượn Băng Phách Dương Khoá với hắn.

" Chỉ mượn một thời gian, đến lúc đó nhất định sẽ trả, không biết Long Vương có thể đáp ứng không?"

Ngao Sâm hiển nhiên là không nghĩ tới nàng sẽ nói với hắn chuyện này, sắc mặt có chút ngoài ý muốn.

Mộ Cửu lại nói: " Đương nhiên, nếu thật sự không được thì Long Vương không cần miễn cưỡng. Ta không phải nhất định phải gây khó dễ cho Long Vương. Ngươi cũng khoog cần nể mặt Lục ÁP, đây hoàn toàn là chuyện riêng của ta."

Dù sao nàng cũng biết Băng Phách Khoá đối với hắn có ý nghĩa như thế nào.

" Không biết Quách cô nương muốn mượn để làm gì?" Ngao Sâm hỏi.

Mộ Cửu bèn nói cho hắn nghe một lần chuyện của Khâu thị.

Ngao Sâm không lên tiếng.

Mộ Cửu cũng thật sự không ôm hi vọng gì.

Bình Luận (0)
Comment