Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 2]

Chương 240

Mộ Cửu thấy hiển nhiên hắn đã tiến vào toà Tiên Cung trên đỉnh núi, kiên nhẫn đợi thêm một lúc mới bay đến gần, nhìn thấy trên tảng đá lớn nằm trước đại môn toà Tiên Cung có khắc chữ "Đông Nhạc Đế Cung", mới biết ngọn núi này chính là núi Thái Sơn.

Đây là một vị bằng hữu nữ không tệ của Ngọc Đế.

Đông Nhạc Đại Đế cùng Ngọc Đế là bằng hữu nhiều năm, giao tình cũng không tệ, hắn tới núi Thái sơn để thăm cố nhân cũng không có gì kỳ quái.

Có điều để chắc chắn, nàng vẫn khoác Tránh Tiên Thường, bay đến một bên kéo một tiểu lang tinh lại rồi hỏi: " Ngươi đi hỏi thăm giúp ta, khách nhân vừa đến thăm cung Đại Đế là vị nào, ta cho ngươi một viên đường được không?"

Nàng lấy một viên bổ khí tiên đan biến thành hình con thỏ, sau đó đưa đến trước mặt hắn.

Tiểu lang tinh chỉ mới có mấy trăm năm tuổi, vừa mới học được cách mở miệng nói chuyện, có lẽ vừa mới đánh nhau với hổ tinh nhà hàng xóm, đang trên đường chạy về nhà ăn cơm tối nhưng vì sợ bị mẹ đánh nên chính là đang luống cuống trốn bên dưới một gốc cây thông, bộ dáng nhếch nhác, nhìn thấy viên tiên đan hình con thỏ liền lập tức sáng mắt, nuột một ngụm nước miếng, hỏi: " Cho ta sao?"

" Đương nhiên rồi." Tiểu lang tinh lập lúc quay đầu nhảy lên cửa cung, nghiêng đầu tìm mấy vị tiên đồng canh cửa hỏi thăm.

Chốc lát sau, hắn hí ha hí hửng chạy về, nói: " Là Ngọc Hoàng Đại Đế tới!"

Mộ Cửu khen hắn một tiếng rồi đưa viên tiên đan hình con thỏ cho hắn. Hai mắt hắn toả sáng, muốn nhét luôn vào miệng ăn nhưng nghĩ lại lại không làm thế, ngược lại cẩn thận từng li từng tí cất nó vào túi tiền nhỏ mẹ hắn may cho bên eo, sau đó nhảy nhót tiến vào rừng cây tìm mẹ.

Mộ Cửu nhìn xung quanh nơi này, trong chu vi hơn một dặm đều có tường thụy bao phủ, cửa cung chẳng những có kết giời còn có tiên đồng trông coi, muốn tiến vào tất nhiên không dễ, vì thế liền đơn giản bỏ đi ý niệm này. Nhưng nàng thấy không thế cứ như thế rời khỏi, nếu Ngọc Đế chỉ tới tìm Đông Nhạc Đại Đế ôn chuyện, vậy hắn còn cố làm ra vẻ bí ẩn, cho người cải trang điều khiển long liễn rời đi làm gì?

Nàng cũng không thể bất cẩn.

Mộ Cửu hồi hộp tiến đến sát vách núi, nhìn thấy bên vách núi có một cây thông cổ thụ liền mang theo A Phục nhảy lên cây, bắt đầu an tâm chờ đợi.

Núi Thái Sơn thân là ngọn núi đứng đầu ngũ nhạc, không chỉ có cảnh sắc đẹp đẽ mà linh khí cũng dồi dào. Lúc này, mặt trăng vừa lên, ánh trăng chiếu vào sơn mạch khiến cả dãy núi chìm trong mây mù mờ ảo đầy vẻ huyền bí. Gió mát thổi lất phất qua khe núi, tiếng rào rào của rừng thông vang lên cùng tiếng nước suối róc rách không biết từ nơi nào truyền tới, tạo nên một giai điệu tuyệt đẹp.

"A Phục, ngươi theo dõi, thấy có người đi ra liền đánh thức ta nha."

Nàng nằm nhoài lên người A Phục, cúi đầu dặn dò nó một câu, sau đó trở mình, thoải mái gối lên người nó.

A Phục quay đầu lại liếm lên trán nàng, như một chú mèo nhu thuận nằm xuống.

Tất cả đều yên tĩnh, tươi đẹp đến mức khó có từ ngữ nào để diễn tả.

Thế nhưng, đột nhiên, Mộ Cửu đang nằm hưởng thụ liền cảm thấy bên tai lướt qua một âm thanh. Âm thanh như ngắn như dài, có chút trầm thấp, lại như phong thanh truyền đến từ U Minh Cảnh, cũng giống thanh âm của bảo kiếm vốn bị chôn ngàn năm dưới đáy nước bỗng nhiên bị tuốt vỏ, nhưng bất kể là thanh âm nào đều không hề hài hoà với tình cảnh hiện tại.

Nàng lập tức mở mắt ra, chân khí trong nháy mắt ngưng tụ, ánh mắt sắc bén bắn ra tinh quang nhìn về phía trước.

A Phục cũng cảm thấy nàng thay đổi, chân trước nhổm lên, quay người nhìn nàng.

Nhưng âm thanh kia dường như không tồn tại, giống như chỉ là ảo giác của nàng rồi đột ngột biến mất.

Ánh trăng trước mắt vẫn là yên tĩnh huyền bí, tiếng thông xào xạc bốn phía cũng cũng không có nửa điểm nhiễu loạn.

" Người không nghe thấy âm thanh gì sao"? Nàng không khỏi hỏi A Phục.

A Phục lắc đầu một cái, mờ mịt giơ chân liếm móng vuốt.

Mộ Cửu vỗ đầu nó, lấy từ trong túi ra một khối ngọc tuỷ rồi đút cho nó ăn.

Có thể thực sự đó chỉ là ảo giác, nàng nghĩ. Dù sao chỉ là một âm thanh mơ hồ, cũng có khả năng đó chỉ là tiếng gió.

Ngay tại lúc nàng chuẩn bị nằm xuống, một cơn gió mạnh đột nhiên kéo tới trước ngực nàng! Tốc độ kia cực nhanh mà cũng cực mạnh như muốn diệt thần, nhắm thẳng tim nàng phá không mà đến.

" A Phục!"

" Gào gừ!"

Mộ Cửu cùng A Phục tựa như cùng đồng thời lên tiếng. Ở thời điểm cổ phong vụt đến, nàng lăn một vòng khỏi chỗ tránh được một kích, mà A Phục cũng trong nháy mắt biến thành thần hổ anh dung, đứng che trước người nàng! Ngay sau đó, từ cánh tay nàng đột nhiên xuất hiện một mảnh kim quang, dần dần hoá thành một đoá kim liên bao phủ nàng và A Phục.

Đến khi nàng khôi phục tinh thần, xung quanh đã chẳng còn gì nữa.

Trước mặt nàng không hề có chút dị động nào, gió êm sóng lặng...

Cả người Mộ Cửu đều trở nên căng cứng, không dám lơ là thả lỏng một chút nào.

Chuyện gì đáng sợ hơn so với việc gặp kẻ địch mạnh? Chính là khi ngươi căn bản không biết hắn ở đâu, hắn là ai!

Nếu vừa rồi không có kim liên hộ thân, hiện tại nàng không chết thì cũng bị chặt đứt một cánh tay rồi!

" Chúng ta đi thôi!"

Nàng xoay người vỗ vỗ đầu A Phục, lấy ra Tránh Tiên Thường ra khoác mình, nhanh chóng quyết định.

Tránh Tiên Thường có thể giúp nàng tránh bị tiên ma từ cấp kim tiên trở xuống nhận ra, kẻ kia dù là tiên hay là ma thì cũng có thêm một tầng bảo đảm.

Nàng và A Phục cùng đi đến chủ điện của Đông Nhạc Cung mà đi. Đó là cung của Đông Hoa Đại Đế, bất kể nói thế nào cũng sẽ không có ai dám đến địa bàn của hắn làm loạn.

A Phục bộc phát hổ uy, một bước bay về phía đối diện, đến một khe núi rộng chừng trăm trượng mới dứng lại, nửa đường lại có kinh mà không có hiểm.

Mộ Cửu sau khi đứng vững liền quay lại nhìn, dưới cây thông nàng vừa trốn dĩ nhiên xuất hiện một người.

Người này cũng không biết là đang đứng đối mặt hay quay lưng về phía họ, nàng không thấy rõ được cách ăn mặc của hắn, vì hắn đứng ngược sáng mà tất cả mọi thứ đều hoàn toàn mơ hồ. Nhưng nàng vẫn cảm nhận được, đứng dưới ánh trăng, kẻ nọ có một vóc người thô ráp, hắn đứng đó, để mặc cho tà áo tung bay theo gió, từ trên người hắn toả ra hơi thở lành lạnh, khiến nàng cảm nhận được một cảm giác kì lạ không tên...

" Ô ô! Ô ô!"

Nàng còn đang thất thần, A Phục bỗng nhiên cắn váy nàng, kéo nàng đi lên núi.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từ trong Tiên Cung bay ra một làn khói tím, giữa không trung mơ hồ xuất hiện một con Kim Long đang bay lượn không ngừng, hẳn là Đông Nhạc Đại Đế đang tiễn Ngọc Đế ra về. Nàng nhanh chóng hồi phục tinh thần, kéo A Phục bay xuống. Đứng phía sau cây cổ mộc, nàng không tự chủ được liền quay sang nhìn về hướng ngọn núi đối diện, kẻ kia không biết đã biến mất từ khi nào.

Ngọc Đế đã đáp mây bay lên không trung, nàng cũng không dám phân tâm, lập tức mang theo A Phục bay theo sau một khoảng khá xa.

Tiên khí của Đông Nhạc Tiên Cung bao phủ rất rộng, bởi vậy Ngọc Đế cũng không phát hiện ra mình đang bị nàng theo dõi, nhưng khi ra khỏi địa giới Đông Nhạc Cung thì sẽ không còn như thế, nàng chỉ có thể hết sức theo sát từ xa, bằng không sơ ý một chút liền sẽ bị hắn phát hiện.

Sau khi rời khỏi địa giới Đông Nhạc Cung, tâm tình nàng mới từ từ bình phục lại.

Trận tập kích vừa rồi vẫn như một giấc mộng, một chiêu kia đánh ra vừa nhanh vừa mạnh. Trên người nàng có ấn Thanh Minh Lục Áp cho, chuyện này người bình thường tuyệt đối không thể làm gì được. Thế nhưng kẻ nọ không chỉ làm được, hơn nữa còn an toàn thoát thân, hắn là ai? Hắn tới trả thù, hay vì nàng vô tình đi qua đã mạo phạm hắn?

Nếu là trả thù, hình như nàng chưa từng đắc tội qua nhân vật nào mạnh như thế.

Nếu là mạo phạm, tại địa giới Đông Nhạc Cung kia, ngoài Đông nhạc Đại Đế chẳng lẽ còn có thể có nhân vật lợi hại như vậy sao?

Còn nữa, vì sao sau khi hắn ra tay còn đứng dưới cây thông tìm kiếm nàng?

Bình Luận (0)
Comment