Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 2]

Chương 254

Editor: Lam Tuyền

Beta: Tử Nguyệt Minh

Mộ Cửu khẽ vỗ lên cổ nó, nhìn kĩ lại, nơi nàng đang đứng chính là nơi mà Hằng Nga và Ngô Cương đã tới, ngọn núi nhỏ phía trước kia cũng chính là nơi mà A Phục đã lăn xuống trước mặt Thỏ Ngọc.

"Gào gừ——"

Bỗng nhiên, A Phục chạy vụt về phía bụi cây trên sườn núi phía trước. Mộ Cửu chỉ kịp nhìn thấy một vệt sáng, quay sang thì đã thấy nó biến mất!

Mộ Cửu vội đuổi theo, Lục Áp cùng những người còn lại cũng nhanh chóng chạy theo nàng.

Cũng may bụi cây không sâu, A Phục chạy qua liền tạo ra một con đường hẹp, họ chỉ cần theo sát là được. Mộ Cửu hoàn toàn không dám thả lỏng một chút nào. Có vẻ như A Phục có ấn tượng với nơi này, nếu nó có thể nhớ lại, chuyến đi này có thể đạt được thu hoạch cực lớn!

Chỉ là sau khi đi được chừng ba, bốn dặm, A Phục bỗng hạ tốc độ, cúi thân trước xuống, cái mông vểnh lên lắc qua lắc lại, đột nhiên nhảy bổ về phía trước một cái!

Ngay lập tức, một con rắn màu hoàng kim to bằng bắp đùi của Mộ Cửu liền bay người lên trời! A Phục liền phóng thích linh lực, thân thể biến thành dài một trượng, quần đấu với nó!

Mộ Cửu trợn tròn mắt, không ngờ không phải là nó nhớ lại được gì đó, mà chỉ là phát hiện ra con mồi!

Nàng không khỏi hụt hẫng: "Nó ở đây chắc phải một lúc nữa mới xong. Không bằng trước tiên chúng ta cứ đi xung quanh xem thử một chút xem sao."

Đang chuẩn bị rời đi, Lục Áp bỗng nhướn mày, nhìn đỉnh núi rồi nói: "Sơn mạch này có chút quái lạ."

Thế Ân cũng ngẩng đầu quan sát: "Nơi này nằm chếch Lôi Linh Sơn, cách núi chính tầm hai ngàn dặm. Nếu ta không nhớ lầm, ngọn núi này có một cái tên độc lập là Chu Sơn. Hình dáng của nó như một cái thuyền gỗ bị bỏ neo nằm ở phía Nam Lôi Linh Sơn, không thể khiến người khác chú ý được."

"Chu Sơn? Vậy thì đúng rồi." Lục Áp đang nhìn quanh ngọn núi bỗng nhiên nhíu mày.

"Có vấn đề gì sao?"

Lục Áp chầm rãi nói: "Hình dạng của Chu Sơn Lôi Linh Sơn không chỉ giống thuyền gỗ, mà còn giống một chiếc vương miện. Ta nhớ khi đó, từ vị trí của Hằng Nga và Ngô Cương quan sát thì ngọn núi phải có hình vương miện này. Các ngươi nhất định cũng đã quên, Đại Nghệ cũng từng là vua."

Tất cả đều sửng sốt.

Năm đó, chuyện Hằng Nga lén lút dùng linh dược của Đại Nghệ để phi thăng thành tiên làm gì có ai không biết, nhưng gĐại Nghệ và nàng ta chẳng phải đã sớm không còn liên quan gì hay sao?

"Theo lý thì đúng là không có quan hệ gì. Đại Nghệ đã chết mấy vạn năm rồi, mặc dù có tái thế nhưng cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần luân hồi." Lục Áp nói, "Thế nhưng, ngọn Chu Sơn này lại chính là nơi chôn hài cốt của Đại Nghệ sau khi hắn chết. Đại Nghệ khi còn sống tích nhiều công đức, sau khi chết liền dùng công đức biến toàn bộ phía Nam Lôi Linh Sơn trở thành một mảnh linh địa, đồng thời cũng bảo vệ các gia tộc thượng cổ ở mặt phía Bắc. Nguyên hồn của Đại Nghệ vẫn còn lưu lại nơi này để bảo vệ Bắc Hoang, chỉ có điều thời gian trôi qua đã lâu, linh khí cũng đã dần dần tan biến."

Nơi chôn hài cốt của Đại Nghệ?

Mộ Cửu bỗng nhớ lại lúc câu trả lời của Vương Mẫu khi nàng nhắc tôi Lôi Linh Sơn khi trước.

Khó trách Vương Mẫu nói giữa Hằng Nga và Lôi Linh Sơn không thể nói là có quan hệ, hoá ra ý nghĩa đằng sau nó là đã từng có quan hệ.

Vương Mẫu trước nay đều coi cái ác như kẻ thù, có chút ghét bỏ Hằng Nga đã ích kỷ vứt bỏ phu quân cũng bình thường, chỉ là nếu như vậy, nàng lại càng không biết phải làm sao mới có thể nói rõ chuyện Ngọc Đế gặp gỡ Hằng Nga cho Vương Mẫu nghe. Dựa theo tính tình của bà ta, nếu như đã xác nhận được chuyện Ngọc Đế gặp Hằng Nga, chỉ sợ toàn bộ Lăng Tiêu Điện sẽ bị bà ta phá huy đi?

Nhưng nói đi nói lại, rốt cuộc Hằng Nga và Ngô Cương đến nơi chôn hài cốt của Đại Nghệ để làm gì đây?

Không lẽ lại còn muốn hại Đại Nghệ?

Nàng nhớ lại bộ dạng lòng dạ không thâm sâu của Hằng Nga, có chút mơ hồ.

"Gào gừ ——"

Trên sườn núi lại truyền tới tiếng rống giận dữ của A Phục, con rắn lớn cuối cùng cũng rít lên rồi cấp tốc chạy trốn.

Lục Áp chậm rãi xuống núi, bắt đầu đi xung quanh cánh rừng.

Mộ Cửu thì lại đi lên đỉnh núi, chỉ thấy trên mặt đất đầy máu rắn, A Phục thì đang vui vẻ dùng móng vuốt béo mập đùa nghịch với đống da rắn còn lại trên mặt đất. Xem ra, nó cuối cùng cũng không hạ sát thủ, thả cho người ta một con đường sống.

Nhưng đột nhiên, nó lại bình tĩnh nhìn những vệt máu trên mặt đấy, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.

Mộ Cửu ngồi xuống, xoa đầu nó an ủi: "Vui chứ? Cuối cùng cũng đánh người ta bỏ chạy rồi."

A Phục không hề đáp lại nàng, dường như không hề nghe thấy những lời nàng nói.

"A Phục?"

Mộ Cửu nghi hoặc, cúi đầu xuống nhìn nó. Hai mắt nó dại ra, dường như không phải đang nhìn da rắn mà là đang xuyên qua lớp da rắn nhìn vào không khí.

"Ngươi làm sao vậy?" Mộ Cửu cảm giác được một chút kì lạ, càng dịu dàng hỏi nó.

Đột nhiên, ánh mắt nó loé lên, trên người bộc phát liên tiếp những đợt sóng khí! Mộ Cửu không ngờ nó lại đột nhiên phát uy, bị bắn ra xa khoảng mười trượng. Nó biến về bản thể cao gần một trượng, trừng lớn hai mắt, há to cái miệng như chậu máu nhào về phía nàng!

"A Phục!"

Mộ Cửu có mơ cũng không thể nghĩ đến nàng vậy mà lại bị A Phục ngoạm . Chưa đợi nàng phản ứng lại, nó liền ngậm chặt nàng chạy về phía xa!

Mộ Cửu lớn như vậy rồi, đâu là lần thứ hai bị hổ ngoạm! Mộ Cửu cảm thấy bản thân nàng và hổ đúng là đặc biệt có duyên!

Thế nhưng A Phục cũng không thật sự làm nàng bị thương, nàng vô cùng vui mừng, vỗ vỗ lên mặt nó: "Ngươi nhả ta ra, ta leo lên lưng ngươi, ngươi muốn đi đâu, ta sẽ đi cùng ngươi."

Nói xong, A Phục liền nghe lời nhả ra, Mộ Cửu ôm cổ nó nhanh nhẹn trèo lên trên, tiếng gió vù vù bên tai. Trước nay nàng chưa bao giờ thấy A Phục chạy với tốc độ này!

A Phục cũng không đi đến nơi nào cụ thể, chỉ cáu kỉnh không ngừng đi qua đi lại trên đỉnh núi Chu Sơn.

Mộ Cửu thấy được sự lo lắng của đám người Lục Áp, nhưng mấy lần họ định xông đến đều bị nàng ngăn lại.

Nàng cảm giác như A Phục đang tự đấu tranh với chính mình, nó chưa bao giờ như thế này, tuyệt đối không bình thường! Nàng không thể ngăn nó lại, phải để nó làm xong việc nó muốn làm!

Lục Áp và đám người Thế Ân hoá thành một luồng khí bay theo nàng và A Phục, không ngăn cản cũng không quấy rối.

A Phục sau khi gào thét đi xung quanh mười mấy vòng rốt cục cũng thay đổi phương hướng, nhảy về phía sườn núi bên trái Chu Sơn, đáp xuống trong một khu rừng rậm rạp.

Nó bắt đầu cõng nàng đi trong rừng, đi được vài bước lại dừng lại nhìn xung quanh. Cứ như thế đi được khoảng trăm trượng, nó liên dừng lại, bốn chân khuỵ xuống nằm phịch xuống mặt đất. Mộ Cửu xuống khỏi lưng nó, ngồi xuống bên cạnh nó, hỏi: "Ngươi nhớ lại được gì đó rồi đúng không ? Ngươi đã phát hiện ra cái gì? Ngươi đã từng tới nơi này rồi sao?"

A Phục không hề trả lời câu hỏi của nàng, lại đứng lên tiếp, chậm rãi đi loanh quanh trong rừng.

Mộ Cửu cũng không hề sốt ruột, đi theo sau nó, khoảng chừng một nén hương sau, họ đi tới một sườn núi thấp, xuyên qua bụi cây, sau đó dừng lại dưới tàng cây của một cây hoa Phượng Hoàng khổng lồ.

"Ngươi đã từng tới đây rồi sao?" Trên đường đi, Mộ Cửu đã tinh tế quan sát xung quanh, cánh rừng này không thể nào bình thường hơn được nữa, thú chim đều có, linh lực sơn mạch cũng không có gì đặc biệt, ngay cả cây hoa Phượng Hoàng trước mặt cũng không có gì đặc sắc.

Cánh rừng như vậy, tùy tiện tìm cũng có thể thấy đến tận mười mấy cái.

A Phục không hề có bất kì hành động gì, ngay cả tiếng đáp lại cũng không có.

Mộ Cửu thở dài khó khăn, nó cứ im lặng như vậy, nàng phải làm thế nào đây?

Bình Luận (0)
Comment