Thương Thiên

Chương 379

Giang hồ chí tôn…
Đó là vị trí cao nhất trên giang hồ, có quyền lợi lớn nhất trên giang hồ!
Thiết Huyết đang nói chợt dừng, dưới đài lâm vào sự trầm tĩnh, ai cũng không dám tùy tiện thể hiện thái độ. Mà trên đài các thế lực lớn mặc dù sớm đã có chuẩn bị, nhưng vẫn không nhịn được tâm thần kích động, mắt lộ ra nét hưng phấn!
Ở giang hồ, ai mà không muốn trở thành giang hồ chí tôn? Song con đường này vốn rất dài và gian khổ. Từ cổ chí kim, vẫn chưa từng nghe nói có thế lực nào có thể chính thức làm được việc nhất thống giang hồ.
Nhìn đám người Thiết Huyết tràn đầy sự tự tin, các thế lực lớn âm thầm cười lạnh không thôi. Nghĩ đến Huynh Đệ hội kia bất quá chỉ là một bang phái mới quật khởi sau này, không có căn cơ thâm hậu, cũng không có bối cảnh đặc thù, mặc dù bây giờ thế lực khổng lồ, nhưng có tư cách gì mà khoa trương trước mặt các thế lực khắp nơi, muốn ngồi vào ngôi vị giang hồ chí tôn.
"Xem bộ dáng, Thiết Huyết này chắc là muốn Huynh Đệ hội sẽ nhất thống giang hồ rồi" Phó Suất thanh âm trầm thấp có chút mâu thuẫn, hiển nhiên cũng không quá đồng ý tới cách làm này.
Long Tuấn hai mắt xoay chuyển, dò hỏi: "Phó đại ca, có cái gì không ổn chứ?"
"Cái này…" Phó Suất khe khẽ lắc đầu nói: "Giang hồ thâm sâu, cũng không phải đơn giản như chúng ta tưởng tượng! Nhắc tới nhất thống giang hồ, đối với loạn thế trước mắt mà nói đích thật là chuyện tốt, chỉ bất quá…"
"Chỉ bất quá cái gì" Đinh Nghị nóng lòng nói tiếp, kinh ngạc nhìn đối phương.
"Ài…" Phó Suất thở dài nói: "Giang hồ ân oán tình cừu ràng buộc rất nhiều, khó có thể nói rõ ràng được. Cho dù bây giờ lấy thủ đoạn ép buộc các thế lực lớn, nhưng mâu thuẫn trong đó, cừu hận chỉ có càng ngày càng sâu, căn bản không cách nào hóa giải. Hơn nữa các thế lực lớn quan hệ trong đó rất phức tạp, ân oán cừu hận một khi bộc phát, tuyệt đối là một trận mưa máu vô tiền khóang hậu, đủ để làm cả giang hồ lâm vào tuyệt cảnh, thậm chí là đi đến diệt vong. Đó cũng là nguyên nhân tại sao giang hồ cho tới bây giờ chưa hề chính thức thống nhất… Cũng không phải sức lực của con người có thể làm được!"
"Ra là như thế!" Hai người chợt hiểu ra!
Hắc đạo mỗi người một phương, ai cũng không phục ai. Bạch đạo thì tập trung hơn, có thể nói là đồng tâm. Các môn phái trung lập lại càng đóng cửa, không tham gia vào sự tranh đấu của bất cứ thế lực liên minh nào. Giang hồ bây giờ giống như là một nắm cát, các thế lực lớn bên trong quan hệ phức tạp, vì ích lợi bọn họ có thể liên hợp với nhau, mà cũng có thể vì đó mà chém giết nhau.
Như vậy, giang hồ cứ như vậy mà loạn, cừu hận khẳng định không phải ít, mà chém giết tranh đấu cũng là một phương pháp giải phóng cừu hận, chỉ là phương pháp này quá mức tàn khốc. Nhưng nói đi cũng nói lại, nếu là đem mầm móng cừu hận chôn sâu tận đáy lòng, một khi phát ra, sẽ nảy sinh ra ma quỷ. Cho nên mới nói người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Khấu Phỉ cau mày, đột nhiên chuyển hướng sang Nhạc Phàm nói: "Lý tiểu tử, ngươi định bây giờ làm sao? Có hỗ trợ không?"
"Không liên quan đến ta" Nhạc Phàm hai mắt vẫn nhắm như cũ, phảng phất đang ở ngoài hồng trần, đối với bất cứ chuyện gì đều không nghe không hỏi. Có lẽ cũng không phải là không nghe không hỏi, mà là không cần phải hỏi. Dù sao, hắn quá rõ Thiết Huyết, cũng như là Thiết Huyết hiểu rõ mình.
"Chuyện lớn như vậy trên giang hồ mà tiểu tử ngươi cũng không quan tâm, bây giờ ta cuối cùng cũng tin rằng, ngươi không phải là người trong giang hồ" Khấu Phỉ cười khổ không thôi, hết lần này tới lần khác cũng không thể nắm được tâm ý của đối phương, vì vậy quay về đám người Không Văn, nghe ý nghĩ của mọi người.
Trầm mặc chốc lát, đứng đầu "Võ Lâm minh" Mạnh Trường Thiên vẻ mặt vui vẻ nói: "Thiết Huyết tựa hồ rất tự tin?"
"Ta nói không có, các ngươi tin sao?" Thiết Huyết cũng cười, tam đại bang hội tranh đấu lâu như vậy, sự hiểu rõ lẫn nhau trong đó cũng không ít.
Lạnh lùng hừ một tiếng! Đứng đầu "Thiên Hạ hội" Thượng Quan Phi Hồng nói: "Thiết Huyết, ngươi nói như vậy cuối cùng là có ý gì? Chẳng lẽ Huynh Đệ hội các ngươi muốn nhất thống giang hồ sao? Các thế lực lớn ở đây, ai cũng so với Huynh Đệ hội các ngươi đều có căn cơ thâm hậu hơn, muốn nói chí tôn, có xoay thế nào cũng không đến lượt Huynh Đệ hội các ngươi ngồi".
"Thượng Quan hội chủ nói đúng, Huynh Đệ hội các ngươi có tư cách gì mà đòi ngồi vào ghế chí tôn?" Bang chủ Cái Bang Uông Chánh Hành phụ họa, sao có thể để đối phương như nguyện. Bởi vì quan hệ của Lý Nhạc Phàm với "Thiên hạ đệ nhất bang" kia, cừu oán hai bên xem như càng kết càng sâu.
"Không sai, Huynh Đệ hội các ngươi chưa đủ tư cách".
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Các thế lực đều mở miệng phản bác, ai cũng không muốn chứng kiến thế lực của Huynh Đệ hội hùng bá một phương.
"Đúng không?"
Thiết Huyết chắp tay đứng, đối mặt với thiên hạ…
Thiết Huyết chắp tay đứng, đối mặt với thiên hạ, quần hùng không hề đổi sắc, trong lúc đó một loại khí thế bễ nghễ trong thiên địa không ngừng kéo lên, uy áp hướng đến mọi người!
Không khí như đọng lại, lạnh lẽo như ngồi trên băng!
Mạnh Trường Thiên cùng Tượng Quan Phi Hồng trong lòng ngạc nhiên, tranh chấp lâu như vậy, bây giờ bọn họ mới cảm giác bản thân chưa bao giờ thấy rõ thực lực chân chính của đối phương, ẩn tàng như thế không thể là không sâu!
Quan Mạc Vân lạnh lùng hừ một tiếng, song chưởng tụ lực cách không mà phát, một đạo kình khí trong không trung trực tiếp bức tới Thiết Huyết.
Thiết Huyết tựa hồ sớm có tính toán, tay chập kiếm chỉ, một đạo vô hình kiếm khí xông ra chống đỡ…
"Bùng!"
Hai bên chạm vào nhau, kình khí chấn động, phá tan sự lạnh lẽo trong không khí.
Thiết Huyết đứng tại chỗ không động đậy, mà Quan Mạc Vân lại khẽ lay động thân thể. Chứng kiến một màn như vậy, mọi người khiếp sợ không thôi, dưới một chiêu, dĩ nhiên là Thiết Huyết đã hơn một bậc.
Không cần giải thích dư thừa, trên đài lại một lần nữa im lặng, trong ánh mắt mọi người xuất hiệnloại thần sắc khó hiểu.
"Ta nói rồi, bây giờ Huynh Đệ hội chúng ta… có tư cách này" Thiết Huyết lại một lần dùng lực lượng để chứng minh, hắn có tư cách chống lại các thế lực lớn.
Các thế lực chính đạo nhìn nhau, trong ánh mắt tựa hồ truyền lại điều gì đó.
Chỉ chốc lát sau, Phương trượng Thiếu Lâm Diệu Hư đứng lên nói: "Diệu Hư đại biểu cho chính đạo cửu phái đại liên minh, thừa nhận thế lực của Thiết Huyết Hội chủ… A Di Đà Phật!"
Quả thực là nói thừa! Không ít người thầm mắng chính đạo dối trá, đồng thời cũng bắt đầu nể mặt thực lực của Huynh Đệ hội.
Lấy lại tinh thần, Quan Mạc Vân hít một hơi dài nói: "Thiết Huyết ngươi rốt cuộc là muốn cái gì?"
"Ta vẫn là câu nói kia…" Thiết Huyết từng chữ từng chữ nói: "Giang hồ … chí… tôn…"
"Hừ!"
Quan Mạc Vân cười lạnh nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà muốn làm chí tôn? Võ công sao? Cho dù ngươi có thể đánh bại mọi người chúng ta thì sao! Ta cũng không tin, ngươi có thể chống lại hết tất cả các thế lực của chúng ta tại đây".
"Không sai, với sức một mình ta quả thật không cách nào chống lại các ngươi…" Gật đầu, Thiết Huyết mặt đầy vẻ đùa cợt nói: "Nhưng các ngươi sẽ liên hợp lại với nhau sao? Các thế lực lớn trong đó ai có thể tin được ai? Đừng nói với ta, các ngươi có thể tề tâm hợp lực, cho dù có thể, các ngươi cũng sẽ không làm như thế, cho nên ta có cơ hội giết từng người một. Không nên hoài nghi ta có năng lực này, ta có thể xác minh lời nói cho các ngươi, ta có thể!"
Vừa dứt lời, các thành viên của Huynh Đệ hội dưới đài cùng đồng thanh hô lớn!
"Huynh đệ tề tâm…"
"Huynh đệ tề tâm… huynh đệ tề tâm… huynh đệ tề tâm…"
Âm thanh như sấm trên trời, càng ngày càng lớn, làm cho người ta nhiệt huyết bành trướng, phấn chấn không thôi.
Không thấy thì không biết, vừa sợ vừa giật mình, các thế lực lớn đưa mắt nhìn lại, thì ra bang chúng Huynh Đệ hội có hơn mấy ngàn người, hơn nữa mỗi người tinh thần hăng hái mắt lộ ra tinh quang, vừa nhìn đã biết, tuyệt đối không phải bang phái hạng hai có thể sánh bằng.
Mọi người mi tâm chợt nhảy, thực lực cường đại n, tùy tiện thả ở nơi nào, đều là một cỗ chiến lực kinh khủng.
Nhìn thấy trận trượng như thế, các thế lực lớn lại trầm tư, Uông Chánh Hành không nhịn được trách mắng: "Thiết Huyết, chẳng lẽ ngươi thật muốn đối địch với cả giang hồ?"
"Đối địch với cả giang hồ? Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy" Thiết Huyết khinh thường cười: "Xin Uông Bang chủ không nên đem ý của bản thân nói lên vĩ đại như vậy, ngươi có thể đại biểu cả giang hồ sao? Ta nghĩ, ngươi trước tiên hãy chỉnh đốn lại Cái Bang của mình cho tốt đi cái đã".
Sau khi nói xong, Thiết Huyết nhìn xuống những người giang hồ ở phía dưới đài, ý tứ phi thường rõ ràng, ai cũng không có tư cách đại biểu cho cả giang hồ.
Uông Chánh Hành mặt đỏ lên, hận hận nói: "Vậy ngươi muốn làm gì? Đem chúng ta thu làm thuộc hạ, hay là đuổi tận giết tuyệt?"
"Không, giang hồ thiếu các ngươi chẳng phải là rất không thú vị sao" Thiết Huyết khoát tay áo, chuyển sang mỉm cười nói: "Ta thầm nghĩ đưa ra một phương án tương đối làm vừa lòng tất cả mọi người, chấn chỉnh lại trật tự của cả giang hồ".
"Phương án?! Phương án gì?" Mọi người ngạc nhiên, đều nghĩ không ra đối phương lại có tính toán khác.
Giải thích phương pháp của mình, Thiết Huyết chậm rãi nói: "Ta biết, muốn Huynh Đệ hội ở trên tất cả các bang phái, cơ bản là không có khả năng, cho nên ta nghĩ đến một biện pháp khác tương đối hợp lý hơn, đó là do Huynh Đệ hội thống nhất hiệp định sự phân tranh giữa các thế lực trong giang hồ, sau đó phân ra phạm vi quản lý của các thế lực lớn, dừng lại sự tranh đấu vô tận… Đương nhiên, vì lợi ích cộng đồng, và sự ổn định lâu dài, chúng ta cũng phải có những bộ phận hy sinh, để tạo nên sự hùng mạnh hơn....
Phạm vi lực lượng, kiềm chế lẫn nhau, cân bằng mâu thuẫn của các thế lực.
Một câu nói xuất ra, làm cho mọi người sôi trào.
"Phương pháp này thực hiện ra sao?"
"
Khó nói, từ trước tới giờ chưa ai thử qua".
"
Nếu như các thế lực có quy mô lớn phải dời đi, vậy sản nghiệp kia làm sao bây giờ? Cái này tổn thất cũng không nhỏ đâu!"
"
Các thế lực đó cũng không phải là yếu ớt gì. Cho dù theo hướng phát triển mới, một năm hoặc hơn là có thể trở lại như cũ rồi".
"
Nhưng các tiểu bang phái thì làm sao bây giờ?"
"
Cái này thì để cho các thế lực quan tâm cho tốt là được rồi".
Ở một chỗ khác, Long Tuấn nghi hoặc nói: "
Phó đại ca, người nói làm như vậy có được không?"
Trầm ngâm chốc lát, Phó Suất lắc đầu nói: "
Ta cho rằng rất khó. Mặc dù biện pháp này của Thiết Huyết cũng không phải là ý tưởng phi thường, nhưng áp dụng vào sẽ gặp rất nhiều trở ngại lớn. Các thế lực lớn đều rất quan tâm đến lợi ích của mình, ai cũng không chịu dễ dàng bỏ ra, nếu như chuyện lại cứ giằng co, nói không chừng cuối cùng lại là loạn cả lên. Ta nghĩ Thiết Huyết hẳn là cũng đã đoán trước tới điểm này rồi, cho nên mới ngay từ đầu đã phô bày lực lượng phi thường của Huynh Đệ hội, hy vọng có thể trấn áp được cục diện như vậy. Về phần kết quả như thế nào, thì phải xem Thiết Huyết có còn hậu chước hay không… Bất quá nói đi thì cũng nói lại, Lạc Dương là cái rốn của Trung Nguyên, là trung tâm tranh giành của các thế lực lớn, xem ra Thiết Huyết từ khi bắt đầu cũng đã có cả kế hoạch lẫn mục tiêu rồi".
Trải qua một hồi phân tích như vậy, Long Tuấn nhất thời hiểu rõ rất nhiều, không khỏi âm thầm bội phục kiến thức thâm sâu của Phó Suất.
Các thế lực lớn đều bàn tán xôn xao, thủy chung không cách nào thống nhất được ý kiến, dù sao, ai cũng không muốn hy sinh ích lợi của mình.
Một hồi trôi qua, các thế lực lớn rốt cục đã chấm dứt bàn cãi. Trong đó, Cái Bang là có sự phản đối lớn nhất, dù sao đệ tử Cái Bang trải rộng khắp thiên hạ, để quản lý xác thật là có lòng mà vô lực. Mà hắc đạo vẫn kiên trì thế độc lập, chính đạo thì vẫn bảo vệ lợi ích của mình, ngược lại Thần Kiếm sơn trang cùng Thanh Vân thành cùng các thế lực trung lập lại không có ý kiến phản đối gì.
Cho mọi người một chút thời gian để dịu xuống, Thiết Huyết mới nói: "Không biết mọi người nghĩ như thế nào?"
Đã có kết quả, Quan Mạc Vân đứng ra nói: "
Biện pháp của Thiết Huyết Hội chủ chúng ta không tán đồng. Đầu tiên, tại sao là Huynh Đệ hội các ngươi ra mặt thống nhất hiệp định, chẳng lẽ các thế lực lớn chúng ta lại không được? Hơn nữa một khi có tranh chấp, mọi người dựa vào cái gì nghe theo các ngươi? Hơn nữa, trên giang hồ phân tranh cho tới bây giờ vẫn chưa từng dừng lại, vậy ân oán trong đó làm sao nói buông là có thể buông được?"
Thiết Huyết cũng không nhượng bộ, đáp trả lại ngay: "
Quan Tông chủ nói không phải là không có đạo lý, nhưng ta muốn nhấn mạnh một chút. Đầu tiên, Huynh Đệ hội căn cơ rất nông cạn, nhưng cũng không có nghĩa là không có thực lực này, các ngươi đương nhiên cũng có thể ngồi vào vị trí thủ tọa này, chỉ cần có thể thắng được Huynh Đệ hội ta, nói trực tiếp một chút, tất cả đều phải dùng thực lực để nói chuyện. Cũng do đó, đúng là bởi vì Huynh Đệ hội chúng ta thời gian chưa lâu, cho nên tính ra việc ân oán với các thế lực trong giang hồ là ít nhất, cho nên chúng ta ra mặt điều đình, xác thực là thích hợp hơn so với các ngươi nhiều".
"
Tiếp theo, giang hồ phân tranh cùng ân oán cũng có thể thông qua Huynh Đệ hội chúng ta ra mặt, nếu như không cách nào hóa giải được cừu hận sinh tử, thì tìm một chỗ mà công bình tỷ thí, sống hay chết là do số trời, tóm lại không thể lén tranh đấu riêng. Cuối cùng, là các thế lực lớn giám sát lẫn nhau, dưới dự điều tiết của Huynh Đệ hội! Có bất cứ đại sự giang hồ nào phát sinh, do Huynh Đệ hội thống nhất an bài. Chỉ có như thế, mới có thể lập lại trật tự trên giang hồ".
Dưới đài có không ít người gật đầu đồng ý, đối với giang hồ nhân sĩ không có thể lực như bọn họ mà nói, giang hồ nhất thống xác thực là lựa chọn không tệ. Nếu có sự quản lý thống nhất, ít nhất có thể cam đoan ở tại thời loạn thế này có một sự ổn định để phát triển.
Song, đây cũng không phải là điều mà các thế lực lớn quan tâm, bọn họ quan tâm chỉ là ích lợi của bản thân được phân chia như thế nào. Về vấn đề này, cơ hồ ý nghĩ của mỗi người đều không giống nhau.
Sắc trời dần tối, tranh luận hồi lâu cũng chưa có đáp án.
Cứ như vậy, "Võ lâm đại hội" ngày đầu tiên đã chấm dứt.
Vì vậy, các giang hồ nhân sĩ kể cả các thế lực lớn đều trở về thành Lạc Dương.
Bình Luận (0)
Comment