Thương Thiên

Chương 526

Trong Nghiễm Châu thành, không ai không biết bên ngoài phủ tổng đốc phòng thủ sâm nghiêm, không thiếu cao thủ đứng gác.
Nếu là bình thường, dân chúng phổ thông đều không ai muốn dừng lại nơi này, còn tiểu thương thì thậm chí là đi vòng qua, không dám đi thẳng. Nhưng là bây giờ, không ít người đi đường dừng lại, càng ngày càng nhiều.
Trước của phủ tổng đốc, có một nam tử đứng lặng hồi lâu, không có ai biết hắn xuất hiện ở nơi này từ lúc nào, chỉ biết hắn đã đứng ở chỗ đó một thời gian rất dài rồi.
Nam tử trường bào màu trắng, đeo trên lưng một hộp sắt cũ kỷ. Hắn cúi đầu nhắm mắt, lặng lẽ chuẩn bị gì đó.
Có lẽ là trực giác, có lẽ là vì tò mò, mọi người đều vây quanh, chờ đợi một điều gì đó phát sinh.
"Kẽo kẹt!"
Cửa lớn mở ra, mấy tên hạ nhân tay cầm gậy gộc nghênh ngang đi ra.
- Này! Tiểu tử, ngươi có biết đây là nơi nào không? Nơi này chính là phủ tổng đốc, trong phạm vi mười trượng không cho phép người nào lảng vảng, nếu không... Hắc hắc hắc!
"..."
- Ơ! Tiểu tử này còn rất ngoan cố sao!
"..."
- Biến mau! Nếu không biến, đừng tránh côn bổng của lão gia không có mắt!
"..."
- Con mẹ nó, dám ở trước mặt lão tử giả bộ, thực sự là muốn chết! Các huynh đệ, lên cho ta, đánh chết đánh cho tàn phế hắn.
- Lên!
Mấy tên hạ nhân thấy đối phương thờ ơ, trong lòng tức giận, cầm gậy gộc lao lên.
- Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi!
Người vây xung quanh rối rít thối lui một bên, vẻ mặt kinh ngạc lẫn kích động!
Đã bao nhiêu năm còn chưa có ai dám tới phủ tổng đốc gây chuyện, hôm nay thật đúng là được xem trò hay! Bất quá nam tử "gầy yếu" kia có chịu nổi đòn của những nên nô bộc hung tợn kia không?
"Oành!"
Quả nhiên, một gậy của đám nô bộc hung tợn đã đập lên người của nam tử... Nhưng mà... những cây bằng một cách không giải thích được đều biến thành phấn vụn. Còn mấy tên hạ nhân kia thì ngã lăn xuống đất, kêu lên vài tiếng thống khổ sau đó tắt thở bỏ mình!
- Xảy ra chuyện gì!?
- Giết, giết người, người nọ giết người!
- Hắn dám ở chỗ này giết người, còn làn người của phủ tổng đốc...
Mọi người không ngừng kinh hô! Ánh mắt nhìn về phía nam tử kia có thể sự kính sợ!
Có một loại yêu, đến chết cũng không đổi!
Có một loại hận, khắc cốt ghi tâm!
Yêu hận tình thù bốn chữ này, cũng bao hàm chân lý phức tạp nhất của nhân sinh.
Có yêu, mới có thể cảm giác sống có ý nghĩa.
Có hận, mới biết được ràng buộc không cam.
Hồi ức của Nhạc Phàm vỡ tan ra, hắn đã không còn đau và khổ, tất cả thống khổ đều hóa thành thù và hận. Hắn đem tâm của mình hóa thành ma quỷ, một loại ma quỷ vì báo thù mà sinh!
Trong mắt Nhạc Phàm hiện lên một chút hồng quang phệ huyết!
Giờ khắc này, sát ý nồng đậm bùng nổ ra, giống như gió giật mưa rào quét ngang trời đất.
"Ầm ầm!"
Trên trời mây sấm cuồn cuộn, phía dưới sát ý ngập trời.
Hai thứ phù hợp, đem khí thế Nhạc Phàm tăng lên tới đỉnh điểm. Giống như hắn chính là thiên uy, hắn là địa thế, hắn là chủ tể của trời đất.
Gào thét phẫn nộ! Hung tính điên cuồng!
Bạo quyết! Máu tanh! Tàn nhẫn!
Tử khí nồng đậm tràn ngập trên đường cái, những người chung quanh bị dọa tới mức sắc mặt phát xanh, hai chân phát run, người có thể chất yếu kém trực tiếp té xỉu trên mặt đất.
"A..."
- Không, đừng có giết ta...
- Cứu mạng... Cứu mạng...
- Trốn! Trốn mau...
Mất đi lý trí, mọi người chỉ còn lại bản năng cầu sinh. Bọn họ liều mạng trốn thoát, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện, thân thể của mình đã không còn nằm trong khống chế.
Sát khí của Nhạc Phàm trải qua thiên chuy bách luyện, tẩy lễ vạn kiếp, cơ hồ đã ngưng tụ thành hình, cảnh giới như vậy thật khiến người ta nghe mà kinh hãi. Cũng may mục đích của hắn cũng không phải là những người ở xung quanh, nếu không ở dưới áp lực tinh thần này, người nào cũng không còn sống.
Không chỉ là bọn họ, lúc này cả Nghiễm Châu thành, mọi người đều cảm giác được một áp lực cực lớn. Tuy rằng bọn họ cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có một loại dự cảm không rõ ràng và không tiêu tan, hơn nữa càng ngày càng dày đặc.
Bầu trời tối sầm xuống, đúng là dấu hiệu trước trận mưa sa!
Thu quán thu quán, đóng cửa đóng cửa, về nhà về nhà...
Trong chốc lát, Nghiễm Châu thành náo nhiệt đột nhiên yên ắng xuống...
Trên Ngưng Hương lầu các, Ngưng nhi đang tinh tế gãy đàn, đột nhiên tâm thần nhảy lên, dây đàn "oanh" một cái đứt đoạn. Đàn đứt dây, đây không phải là một điềm tốt.
Chân mày Ngưng nhi hơi cong lên, đi về phía lan can nhìn lên bầu trời. Ở trên mây đen giăng kín, bộ dạng muốn mưa, cũng chẳng có gì đặt biệt. Chẳng qua, biểu tình trên mặt Ngưng nhi cũng không có dịu đi, mà trở nên nghiêm túc dị thường! Bởi vì, nàng nhìn thấy, thấy rõ một ánh chớp có màu máu bên trong.
- Sát ý thật mạnh! Trên thế gian cư nhiên lại có người đem sát khí ngưng luyện đến cảnh giới như vậy, người này quá đáng sợ, người này là ai?
Ngưng nhi lẩm bẩm tự nói, ngay sau đó ôm đàn ngọc tiêu thất tại chỗ.
Bên ngoài Nghiễm Châu thành, trên Tụ Tiên phong.
Quan Trọng Nghĩa và Quách Tường Phong đang đứng ở đó, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn phía trên Nghiễm Châu thành!
- Quách tử, ta không có hoa mắt chứ, chỉ dựa vào sát niệm cũng có thể dẫn động khí thế trời đất? Con mẹ nó đây có còn là người hay không?
Quan Trọng Nghĩa xác định đây không phải là ảo giác, ngửa đầu uống ừng ừng hai ngụm rượu, trong mắt hiện lên một chút cuồng nhiệt.
- Lão Quan, ngươi đừng có làm bậy!
Biết suy nghĩ của đối phương, Quách Tường Phong cười khổ nói:
- Hôm nay loạn cỡ nào thì ngươi cũng đã rõ, nếu ngươi ở đây làm loạn, tôn giả sẽ mất hứng.
"Từ khi thất bại lần trước, tôn giả cũng chưa từng cao hứng qua..."
Quan Trọng Nghĩa nhẹ giọng nói thầm, ngay sau đó cười khan hai tiếng nói:
- Dù sao cũng gặp được, nhất định phải đi xem một chút, ta chỉ dùng mắt để nhìn, tay chân không động là được chứ gì? Đi mau đi mau, đi trễ là không được thấy màn hay.
Vừa dứt lời, người đã theo gió thổi đi.
Quách Tường Phong bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ nhẹ ngọc tiêu trong tay, có chút thất thần:
- Nàng, hẳn là đã đi rồi!
Trong Nghiễm Châu thành, giờ khắc này đúng là làm cho lòng người bàng hoàng.
Ở trong phòng, Thẩm Thiên Sách đồng dạng thấy khó ngồi yên. Thiên địa dị động, không phải chuyện đùa! Chuyện phát sinh quá mức đột nhiên, hắn vừa mới quay về đã cảm nhận được dị thường, căn bản không biết chuyện gì phát sinh.
Đối diện Thẩm Thiên Sách là một lão giả tóc trắng xoá.
Lão giả hai mắt sắc bén, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nếp nhăn trên mặt nhúm lại thành một đoàn.
- Cát lão, mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Trầm Thiên Sách kính cẩn hỏi, rất rõ ràng lão giả này có địa vị phi thường cao.
Trầm ngâm một chút, Cát lão chậm rãi mở miệng nói:
- Mới vừa rồi có người động sát niệm, dẫn tới thiên địa cộng hưởng.
- Cái gì!? Chỉ dựa vào sát niệm đã có uy thế như thế?
Trầm Thiên Sách tuy không thông võ đạo, nhưng hắn vẫn có thể cảm thụ được biến hóa của trời đất, giống như là ông trời đang phát ra lửa giận, làm cho người ta sợ hết hồn hết vía. Hiện tại hắn nghe được Cát lão nói thế, tự nhiên là kinh hãi vạn phần!
- Cát lão, ngài có biết sát niệm kia từ chỗ nào vọng lại không?
Cát lão quay đầu lại, nhìn đối phương một cái thật sâu, thốt ra ba chữ:
- Phủ tổng đốc.
- Phủ tổng đốc!?
Trầm Thiên Sách đại kinh thất sắc, không còn phong phạm quân sư gì cả:
- Không! Sẽ không trùng hợp như thế chứ. Hắn... hắn đã trở lại... hắn... nhất định là hắn, nếu không sao lại có chuyện trùng hợp như thế... Xong! Xong rồi! Thái gia xong rồi! Lạc gia cũng xong rồi!
"Hừ!"
Thấy Thẩm quân sư có bộ dáng như vậy, Cát lão lạnh lùng hừ một tiếng.
Trầm Thiên Sách tự biết thất thố, vội vàng bồi lễ:
- Cát lão, nếu thuộc hạ đoán không sai, sát niệm kia chính là của Lý Nhạc Phàm, hắn cùng với Thái gia có thể nói là có thù không đội trời chung, lần này hắn trở về nhất định sẽ đem Thái gia và Lạc gia đuổi tận giết tuyệt, đến lúc đó Lưỡng Quảng đại loạn, kế hoạch của chủ thượng có khả năng cũng theo đó kết thúc...
- Chuyện này không cần ngươi nói ta cũng biết.
Cát lão lãnh đạm nói:
- Lý Nhạc Phàm chính là kẻ Ngạo Hàn thường xuyên nhắc tới sao? Nghe nói năm đó hắn làm hỏng đại nghiệp nhất thống giang hồ của Mộ Dung thị chúng ta, còn suýt giết Ngạo Hàn! Đáng tiếc năm đó lão phu ở nơi man hoang tu hành, vô pháp can dự chuyện gia tộc. Hôm nay đại thế đã thành, há lại cho phép hắn phá hư lần nữa. Lão phu sẽ tự mình ra tay đem Lý Nhạc Phàm diệt trừ, miễn đi Mộ Dung nhất tộc ta một cái hậu hoạn.
Hàn khí tán ra khắp không gian, Trầm Thiên Sách không khỏi rùng mình một cái, ngay sau đó lập tức nhắc nhở:
- Cát lão, ngài ngàn vạn lần nên cẩn thận. Võ công Lý Nhạc Phàm rất cổ quái, mất tích mười năm nay cũng không biết hiện tại hắn có thủ đoạn gì, chúng tay hay là cứ nhìn kỹ rồi hãy tính sau! Coi như là tìm hiểu Lạc gia một chút.
- Chuyện này ta tự có chừng mực, ngươi chỉ cần ở chỗ này chờ tin tức là được.
Cát lão phất phất tay rồi sau đó rời đi.
Tĩnh táo lại, Trầm Thiên Sách tinh tế suy nghĩ chuyện vừa mới phát sinh.
Rốt cuộc Lý Nhạc Phàm đã xảy ra chuyện gì, vì sao biến mất một cái đã có mười năm. Hắn không tin Lý Nhạc Phàm có thể dễ dàng buông xuống thù hận, mười năm này hắn là đi đâu? Còn có Thích Minh Hữu kia nữa...
"Chuyện này quan hệ trọng đại, ta phải lập tức truyền tin cho chủ thượng."
Nghĩ vậy, Trầm Thiên Sách cũng vội vàng rời đi.
Trên không trung, mây đỏ giăng đầy, sát ý ngập trời làm người ta hít thở không thông!
Ngoại nhân đã như thế, còn bên trong phủ tổng đốc thì sao?
Sát ý cuốn tới, gà chó không yên, nô bộc hạ nhân đều trốn trở về phòng của mình, không dám ló đầu ra. Những tên binh lính phổ thông không dâng lên nổi chút phản kháng. Chỉ có những binh lính trải qua trăm trận chiến mới miễn cưỡng có thể chống cự lại áp lực này.
Các đại cao thủ ẩn nặc trong doanh trại quân đội cũng bị kinh động, nhao nhao hướng nội viện dũng mãnh lao tới.
"Oành!"
Trong phòng khách truyền đến một tiếng vỡ vang, chỉ nghe Lạc Khuê tức giận quát lớn:
- Đáng giận! Thật sự là đáng giận! Rốt cuộc là ai dám tới nơi của lão phu giương oai!
Lạc Khuê cả đời này trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn? Là đại tướng chưởng khống một phương, lòng dạ thăng trầm. Song bị người ta đánh tới của, hẳn cũng khó lòng kìm được cơn giận dữ!
- Người đâu! Đi ra hết cho ta, tất cả đều chết ở đâu hết rồi!
Lạc Khuê ra khỏi đại sảnh, nhìn thấy đại viện trống vắng, gầm thét lên.
Trong nháy mắt đã có mấy đạo nhân ảnh xuất hiện ở trước mặt Lạc Khuê. Bất quá người nào cũng tái nhợt mặt mày, trán đầy mồ hôi, xem bộ dáng là đúng là chịu áp lực không nhỏ.
- Đại nhân, nơi này rất nguy hiểm, ngài hay là tránh đi một chút!
- Không sai đại nhân, người tới cường thế quá mức, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, ta thấy ngài vẫn nên lánh đi, chờ đại quân chạy tới, nhất định có thể đem người này bắt lấy chờ đại nhân xử lý.
Mấy người đem Lạc Khuê bảo vệ, cảnh giác nhìn quanh.
- Nguy hiểm? Tránh đi?
Lạc Khuê cười lạnh nói:
- Lão phu chính là Tổng đốc của Lưỡng Quảng, tay cầm quyền to, nguy hiểm gì chưa từng thấy qua? Huống chi, nơi này là nhà của lão phu, các ngươi lại muốn lão phu tránh như thế nào? Tránh nơi nào? Hôm nay lão phu cũng muốn nhìn xem, là ai dám ở trên địa bàn của lão phu càn rỡ!
Tuy thừa thụ áp lực cực lớn, nhưng Lạc Khuê vẫn ưỡn ngực thẳng lưng. Thân là Tổng đốc Lưỡng Quảng, hắn không thể không để ý tới tôn nghiêm của mình.
- Lão gia... Lão gia, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
- Công công! (công trong ngoại công -DG)
- Gia gia!
Dưới sự bao phủ của sát ý, bên trong phủ ai ai cũng đều kinh hãi!
Lão nhân, nữ tử, hài nhi, toàn bộ tộc nhân đều nghiêng ngả chạy tới.
Không thể không nói Lạc thị nhất tộc quả nhiên là gia đại nghiệp đại, không tính những chi bên ngoài, riêng dòng chính cũng đã có gần trăm tộc nhân. Những người này ai cũng tái nhợt mặt mày, thần sắc sợ hãi, mỗi người một câu. Trong khoảng thời gian ngắn, đại viện yên lặng bắt đầu sôi trào lên.
- Đủ rồi! Tất cả im miệng cho ta!
Giận mắng một tiếng, mọi người nhất thời an tĩnh lại, ánh mắt sợ hãi nhìn Lạc Khuê.
- Các ngươi xem lại mình đi, còn ra cái thể thống gì nữa? Hô to gọi nhỏ, không có chút dáng vẻ danh môn! Hiện tại tất cả trở về phòng cho ta, trong vòng ba ngày không được ra khỏi cửa nửa bước, nếu có người bịa đặt sinh sự, xử trí theo gia pháp!
- Dạ.
Mọi người không dám phản đối, ôm theo tâm lý thấp thỏm rồi đi.
Hậu viện, trong sương phòng, sắc mặt Lạc Dung trầm tĩnh, nàng tựa hồ đã sớm đoán ra ngày này sẽ phát sinh.
- Nên tới vẫn phải tới, có thể qua được cửa ải này không, phải xem vận mệnh của hắn rồi.
Trong mắt Lạc Dung có chút phức tạp. Bởi vì cái gọi là mẹ nuông chiều thì con hư, nói cho cùng, Thái Ân Khắc kiêu căng hống hách như thế này, cũng là một phần tránh nhiệm của nàng.
Đáng tiếc là không có thuốc hối hận, điều duy nhất Lạc Dung có thể làm là dùng hết sức bảo hộ nhi tử và người nhà của mình.
Rời phòng, Lạc Dung nhằm hướng hòn nom bộ sau lưng đi tới.
"Ông!"
Hòn nom bộ chậm rãi dời sang một bên, để lộ ra một bậc thang thông xuống đất.
Có chút do dự, Lạc Dung vẫn là đi xuống.
Trong hầm băng gió thổi không lọt, trên vách tường được gắn những viên Dạ Minh châu, ánh sáng chiếu rọi từ nó làm cho người ta có cảm giác huyền diệu.
Giữa hầm băng có một quan tài bằng băng, trong suốt như thủy tinh. Bên trong có một nam tử áo đen đang nằm. Người này chòm râu thật dài, nửa đầu tóc trắng, nửa đầu tóc đen, nhìn không ra tuổi thọ chân chính.
Xung quanh nam tử có một đạo hắc khí lành lạnh không ngừng lưu chuyển, quỷ dị vô cùng!
- Sư phụ thật xin lỗi, lần này Dung nhi thất tín! Nhưng bất kể là đúng hay sai, vì bảo trụ tính mạng của Khắc nhi, đệ tử nhất định phải thử một lần...
Lạc Dung lẩm bẩm tự nói, tiếp theo lấy ra một khối lệnh bài bằng ngọc bích từ trong lòng ngực, đặt ở một chỗ lõm trên quan tài.
"Xuy..."
Rung rung, nắm quan tài chậm rãi mở ra, ngay sau đó Dạ Minh châu ở xung quanh phát ra ánh sáng chói lòa!
Ánh sáng phản xạ qua lại trên mặt băng trơn nhẵn, cuối cùng tụ tập tới quan tài bằng băng, rơi thẳng xuống mi tâm của nam tử.
Một màn kỳ diệu phát sinh.
Khối băng xung quanh nam tử dần dần hòa tan, hắc khí lưu chuyển trong nháy mắt chui vào qua thất khiếu của hắn.
"Thùng thùng... Thùng thùng..."
Trong chốc lát, một trận tim đập đột nhiên truyền tới từ trong quan tài...
Người này lại vẫn còn sống!!!
- Ngươi là người phương nào?
Một thanh âm lạnh như băng truyền vào lỗ tai, Lạc Dung nhất thời cảm giác mình như đang ở trong Cửu U thâm uyên! Lạnh đến nỗi cả tim cũng muốn ngừng đập!
Dù đã có chuẩn bị, nhưng tâm thần Lạc Dung vẫn bị nhảy dựng lên!
Nàng lấy lại bình tĩnh, cung kính nói:
- Vãn bối tên là Lạc Dung, chính là người phụng lệnh của gia sư trông coi quan tài của tiền bối.
- Quan tài...
Thanh âm trong hòm băng dừng một chút, thoáng dịu đi nói:
- Huyền Cơ tử là gì của ngươi? Ta bị đóng băng bao lâu rồi?
- Hồi tiền bối, Huyền Cơ lão nhân chính là sư phụ của vãn bối. Tiền bối ở chỗ này đã hơn ba mươi năm.
Lạc Dung thấy người trong quan tài không có dị trạng gì, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đừng nghĩ người này ôn hòa như thế, tại nhiều năm trước, Lạc Dung đã tận mắt thấy người này điên cuồng như thế nào. Hiện tại, ký ức hãy còn mới mẻ như hôm qua.
- Hơn ba mươi năm sao? Không nghĩ tới đã lâu như vậy, năm đó ta nhập ma, thiếu chút nữa vạn kiếp bất phục, nếu không phải Huyền Cơ tử đem ta đóng băng, gội rửa ma tính, chỉ sợ hiện tại ta đã thành cuồng ma mất đi lý trí rồi.
Thanh âm trong hòm băng có phần cảm khái:
- Ta từ khi sinh ra, trừ bỏ thê tử, chưa bao giờ thiếu nợ qua bất cứ ân tình nào. Ta năm đó đã từng hứa hẹn, một khi xuất quan sẽ vì Thiên Cơ môn làm một chuyện, bất kể chuyện gì...
- Tiền bối...
Lạc Dung mừng như điên, vội vàng mở miệng:
- Tiền bối, gia tộc của vãn bối hiện tại gặp phải đại địch tìm tới cửa, kính xin tiền bối nể mặt sư môn ra tay cứu giúp!
"..."
Trong quan tài trầm mặc một hồi, Lạc Dung tuy sốt ruột nhưng không dám hối thúc.
- Thôi, được rồi, ngươi đã trông coi nơi này nhiều năm, ta liền vì ngươi ra tay một lần.
- Tạ ơn đại ân đại đức của tiền bối...
Lúc này, trước cửa phủ tổng đốc máu đã chảy thành sông.
Thi thể khắp nơi, binh khí tàn phá nặng nề, khung cảnh như thể là chiến trường vậy!
Hơn một trăm người cứ như vậy đã chết, trước cửa chỉ còn lại một bóng người cô độc cao ngất.
Bóng người kia toàn thân là máu, dưới chân là máu, ngay cả hai con mắt cũng tràn ngập huyết quang!
Người qua đường đã sớm bị một màn này chấn động, cảm giác như đang ở mười tám tầng địa ngục vậy, trừ bỏ sợ hãi ra cũng chỉ có sợ hãi!
- Ma quỷ... Người kia là ma quỷ...
- Không! Không nên...
- Cứu mạng... Cứu mạng!
Hôn mê chính là hạnh phúc, chí ít bọn họ không cần nhìn thấy cảnh tượng này, những người còn tỉnh táo thì đều co lại thành một đoàn, ngay cả nhắm mắt lại cũng không thể quên được cảnh vừa phát sinh. Không khí tràn ngập mùi máu, không ngừng kích thích thần kinh của bọn hắn cho tan vỡ.
Đây, đây là nhóm thứ ba ngăn trở mình.
Nhạc Phàm hờ hững nhìn về phía đại môn màu son. Từ lúc đầu tới giờ hắn cũng chưa nói qua một chữ.
Ngay cả môi cũng không nhúc nhích. Biểu tình lạnh lùng, tâm cảnh không thấy hết thảy này, đủ khiến cho sinh mệnh khô héo, khiến cho trời đất động dung!
Đúng vậy, giết chóc cần gì phải giải thích, đúng sai chỉ ở trong lòng, trực tiếp báo thù, trực tiếp báo oán!
Đạp trên biển máu, vượt qua thi thể, Nhạc Phàm bước từng bước về phía trước, trong phủ tổng đốc lục lục dăm ba người đi ra ngăn cản, nhưng không ai có thể làm chậm nửa bước của hắn.
Hắn muốn giết người, hắn là ma quỷ!
- Người này, sát tâm thật kiên quyết!
Ngưng nhi ẩn vào chỗ tối, lặng lẽ chú ý tràng giết chóc xa xa, trong lòng không có quá nhiều cảm xúc. Trong lòng nàng, sinh và tử chẳng qua là vòng luân hồi lặp lại vô tận thôi. Chẳng qua khi nàng tiếp xúc với ý niệm của Lý Nhạc Phàm, trên mặt mới có chút động dung.
- Ngưng nhi cô nương, ta biết nàng nhất định sẽ tới...
Một thanh âm hùng hậu truyền tới, đúng là Quan Trọng Nghĩa và Quách Tường Phong.
Ngưng nhi thản nhiên liếc hai người một cái, chỉ khẽ gật đầu.
Nhìn về phía trước, Quách Tường Phong cau mày nói:
- Người này rốt cuộc là ai? Có thể lấy sát niệm dẫn động khí thế thiên địa! Vì sao trước kia ta chưa từng có nghe người ta nhắc qua...
Quan Trọng Nghĩa gật gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Ý cảnh cường đại như thế, cũng không biết thực lực của hắn như thế nào. Nếu có thể cùng hắn giao thủ, nói không chừng có thể làm cho ta đột phá bình cảnh hiện tại.
- Hắn rất mạnh!
Ngưng nhi đột nhiên mở miệng, hai người Quan Trọng Nghĩa cũng là ngẩn ra.
Quách Tường Phong liền hỏi:
- Thật sao? Chẳng lẽ Ngưng nhi cô nương biết người này?
- Ta không biết hắn... Bất quá ta lại nghe nói qua về hắn.
Ngưng nhi nói thẳng:
- Hắn gọi là Lý Nhạc Phàm, là người đánh trọng thương hai tu sĩ của Phiêu Miểu phong và Thánh vực ở đại hội võ lâm mười năm trước.
- Cái gì!? Dĩ nhiên là hắn!
Quách Tường Phong không khỏi nhìn Quan Trọng Nghĩa một chút, đối phương cũng là trầm mặc không nói.
Bình Luận (0)
Comment