Thương Thiên

Chương 720

Trong lòng Xích Viêm Sơn, nham thạch nóng chảy không ngừng trồi ra.

Lúc này, thân thể Nhạc Phàm đang ngâm trong nham thạch nóng chảy, toàn thân rơi vào trạng thái hôn mê.

Chưa có chết! Hắn còn chưa chết, mặc dù hô hấp đã ngừng lại, thế nhưng tim vẫn đập từng hồi.

Một màn hung hiểm vừa rồi, so với trận đấu trên Tần Hoàng đảo mười năm trước, chỉ có hơn chứ không kém, nếu không phải trong thời điểm mấu chốt hắn quyết đoán nhảy vào địa huyệt hỏa sơn, sợ rằng hiện tại thực sự đã bị hai người Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân giết chết.

Kỳ thực, từ sau khi Nhạc Phàm biết Cực Kiếm Đại Tôn tính kế mình là lúc, hắn đã biết số kiếp của bản thân khó thoát! Dù sao trong Tu Hành Giới, Đại Tôn sở hữu lực lượng tuyệt đối và quyền thế vô thượng, nếu như Đại Tôn quyết tâm muốn dồn người nào vào chỗ chết, vậy thì người này rất khó sống sót bình yên vô sự.

Rơi vào đường cùng, Nhạc Phàm chỉ có thể lấy chết cầu một đường sinh, nương theo phản lực nhảy vào bên trong hỏa sơn, tránh được sát kiếp lần này.

Đương nhiên, nếu chỉ như thế này, Nhạc Phàm cho dù tự đại đi chăng nữa, cũng không cho rằng bản thân mình có khả năng sống sót trong nham thạch. Thế nhưng hắn cũng có ba phần nắm chắc, thân thể hắn hiện tại vô cùng cứng rắn, nước lửa bất xâm, bách độc bất xâm, hai là có chí bảo của Phật Tông - Thiên Phật Luân, thứ ba là có Phạm Thiên Đại Phật Ấn, chí bảo truyền thừa, có thể trấn áp mọi tai họa... Nguồn: http://truyenfull.vn

Chính là bởi vì ba thành nắm chắc này, mới có thể khiến cho Nhạc Phàm làm ra quyết định lớn mật này.

Sợ rằng Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lý Nhạc Phàm sẽ nương nhờ địa sát hỏa giữ tính mạng, khiến cho hai người tưởng hắn đã chết, xương cốt không còn.

...

Sự thực chứng minh, quyết định của Nhạc Phàm là chính xác.

Khi hắn rơi vào trong nham thạch nóng chảy, Thiên Phật Luân trên cổ tay tự động vận chuyển, phát ra một đạo cương tráo kim sắc bảo vệ hắn. Mà phật quang của Phạm Thiên Đại Phật Ấn lại nhập vào bên trong cơ thể hắn, đem Kiếm ấn của Cực Kiếm Đại Tôn áp chế hoàn toàn, cho hắn có một đường sinh cơ.

Hiện tại,. tuy rằng Nhạc Phàm hôn mê bất tỉnh, thế nhưng cơ năng và kinh mạch thân thể đang hao tổn của hắn đang khôi phục từng chút một, tin rằng chỉ cần cho hắn đủ thời gian, hắn sẽ khôi phục lại.

...

Trong lúc Nhạc Phàm đang ngủ say, một sinh mệnh ở trong nham thạch nóng chảy lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Nhạc Phàm.

Xích Viêm Long Tước lặng lẽ đi tới phụ cận Nhạc Phàm, không dám tùy tiện tiến lên.

Trong một ngày ăn hai thiệt thòi lớn, đây là chuyện mấy nghìn năm qua chưa từng phát sinh nhất là một kích của hắc y nhân kia, lay động tâm thần của đầu Long Tước này, suýt nữa lấy cái mạng già của nó.

Lúc này, Xích Viêm Long Tước đang hiếu kỳ đánh giá nhân tộc trước mặt mình, trong ấn tượng của nó, nhân tộc chính là một quần thể vô cùng yếu đuối, không biết từ lúc nào lại trở thành chúa tể của phiến thiên địa này, sở hữu lực lượng bài sơn hải đảo cường đại như vậy. Chỉ là, Xích Viêm Long Tước rất nghi hoặc, mặc dù là cường giả trong nhân tộc, thân thể cũng được cấu thành từ huyết nhục a, vì sao nhân tộc trước mắt nó này không ngờ lại không sợ địa hả, ngâm được trong nham thạch nóng chảy.

Có lẽ bởi vì tính cảm giác từ sâu trong xương cốt, thứ hai là sự sợ hãi, cho nên Xích Viêm Long Tước chỉ nhìn Nhạc Phàm trong chốc lát, sau đó rời đi, hướng về phía sâu nhất của hỏa sơn chìm xuống, lần này nó bị thụ thương không nhẹ, cần phải tu dưỡng một đoạn thời gian.

Long tước rời đi, nơi này tức thì yên tĩnh lại.

Cổ Vực thực sự quá lớn, bởi vậy tin tức Lý Nhạc Phàm bị giết hại như đá chìm đáy biển, không có tạo nên sóng gió quá lớn.

Hơn nửa tháng nay, Cổ Vực dường như có biến hóa mới.

Tranh đấu và giết chóc, mỗi một thời khắc ở Thập Phương giời này đều song song diễn ra, không biết đã có bao nhêu tu sĩ ngã xuống. Nhưng mà, lúc mọi người đang vì sự tồn vong của mình, tại một nơi nào đó trong Cổ vực mọc lên tám đạo quang trụ thông thiên.

Thế nhưng khiến cho mọi người cảm thấy khó hiểu chính là, tám đạo quang trụ này lại vừa vặn ở giữa trung ương tám giới, phân biệt là Đông Phương Bạch Vân Giới, Nam Phương Huyền Sơn Giới, Bắc Phương Xích Viêm Giới, Tây Phương Thanh Linh Giới, Thượng Phương Không Minh Giới, Hạ Phương Cửu U Giới, ...

Một cảm giác khác thường xẹt qua trong lòng mọi người, cả đám tu sĩ suy đoán, rốt cuộc thì Cổ Vực đã xảy ra chuyện gì...

...

Đây là một thế giới hắc ám, đưa tay ra không thấy năm ngón tay, bất luận ánh sáng gì phảng phất như bị không gian hư vô thôn phệ, mà đây là "giới" thần bí nhất trong Thập Phương Giới, thế giới thời gian!

Một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi vào giữa thế giới này.

Trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện một hạt châu, phóng ra ánh sáng lấp lánh, cho dù yếu ớt, thế nhưng lại không bị hắc ám bao phủ.

Ánh sáng chiếu sáng, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, đó chính là người đứng đầu Thiên Đạo liên minh - Thiết Huyết.

- Thập phương giới này, cái sau kỳ dị hơn cái trước, rốt cuộc là ai lại có thể sở hữu năng lực cường đại nhưu vậy, diễn hóa ra mười thế giới?

Thiết Huyết nâng Thiên Mệnh châu lên, một mặt phóng xuất thần niệm, một mặt cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh. Hắn đã đi qua tám thế giới, mội một thế giới lại để lại ấn tượng khác nhau trong lòng hắn.

Đông Phương Bạch Vân GIới quanh năm sương trắng bao phủ, ngoài mười trượng khó có thể nhìn rõ vật phía trước, chỉ cần có chút vô ý là sẽ lâm vào tuyệt cảnh.

Nam Phương Huyền Sơn Giới núi non trùng điệp, ngoài núi ra chỉ có núi, dị thú thành đàn.

Tây Phương Thanh Linh Giới, khắp nơi đều là ốc đảo, thanh quang bao phủ, bề ngoài nhìn qua có vẻ vô cùng yên tĩnh, thế nhưng trên thực tế tràn ngập sát khí, ngay cả cây cỏ sinh linh cũng thành quái.

Bắc Phương Xích Viêm Giới một mảnh hoang mạc, cây cỏ khó sống, thỉnh thoảng có gió tập kích.

Thượng Phương Không Minh Giới sinh cơ bừng bừng, chỉ là phiến thiên địa này lại vô cùng vắng vẻ, không nghe thấy bất luận một thanh âm gì.

Hạ Phương Cửu U Giới vô cùng im ắng, thường nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết, mùi máu tanh tràn ngập không khí.

Thiên Nhai Hải Giác giới chính là hải vực duy nhất trong Cổ vực, rộng lớn không gì sánh được, có rất nhiều dị thú cửu viễn, nếu như không có kỳ bảo cường đại hộ thân, tu sĩ khó có thể sống sót.

Mà thế giới này khác với những giới khác, không có ánh sáng, chỉ có hắc ám vô tận, giống như một toàn mê trận thiên nhiên, không ít tu sĩ bị vây khốn cho tới chết ở trong đó.

...

- Đây là đạo quang trụ cuối cùng.

Thiết Huyết nói, mang theo vài phần cảm khái cùng với kích động, trong lúc hắn đang chuẩn bị động thủ, một bóng đen vô thanh vô tức tiếp cận phía sau hắn, bỗng nhiên vọt tới phía sau hắn.

- Là ai?

Nheo mắt nhìn, trong lòng Thiết Huyết truyền đến cảm giác tràn ngập nguy hiểm. Chỉ thấy thân thể hắn nhoáng lên, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, khiến cho bóng đen kia công kích vào khoảng không.

Nương theo ánh sáng mờ nhạt của Thiên Mệnh Châu, Thiết Huyết mới nhìn rõ dáng dấp thứ vừa công kích mình, hóa ra một con tiểu hồ ly... Lông tơ như tuyết trắng, mắt sáng như sao, phía sau còn có tám cái duôi phe phẩy.

- Thanh Khâu bộ tộc?

Thiết Huyết kinh ngạc nhìn linh hồ trước mặt, cũng không có dự định động thủ. Theo hắn biết, Thanh Khâu bộ tộc là một trong những hoang thú từ xa xưa, ở thời viễn cố có uy danh hiển hách. Tất cả bộ tộc đều là hồ ly, am hiểu biến hóa, có thể mê hoặc nhân tâm, điên đảo chúng sinh, cũng chính bởi vì vậy mà gieo xuống mầm tai họa cho toàn bộ tộc, dần dần lụi bại, cuối cùng rơi vào cảnh giệt tộc.

Thương hải tang điền, trải qua mấy ngàn năm, Thanh Khâu bộ tộc đã trở thành quá khứ trong dòng sông dài lịch sử. Nếu không phải Thiết Huyết sở hữu truyền thừa từ xa xưa, sợ rằng cũng không nhận thức được thân phận của con hồ ly này.

- Tiểu tử kia, hẳn ngươi chính là người thủ hộ tòa quang trụ này a?

Thiết Huyết có chút hứng thú hỏi đầu Bát Vĩ Linh này, cũng không quản đối phương có hiểu hay không.

Chi Chi!

Đầu Bát Vĩ Linh Hồ nhe răng trợn mắt, lần thứ hai đánh về phía Thiết huyết.

Tốc độ của tiểu tử này vô cùng nhanh, bằng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một tia tàn ảnh, chỉ là tốc độ của Thiết Huyết lại nhanh hơn nó không chỉ một làn, ngay cả tàn ảnh cũng không lưu lại.

Một đuổi một chạy, Bát Vĩ Linh Hồ thủy chung vẫn không chạm được tới Thiết Huyết, rơi vào đường cùng, nó không thể làm gì sáng hơn là đứng lại.

- Tiểu tử kia, lần đầu gặp mặt sao lại hung dữ như vậy? Ta thực sự không có ác ý.

Thiết Huyết còn chưa nói xong, đôi mắt Bát Vĩ Linh Hồ bỗng nhiên sáng ngời, bắn ra một đạo ánh sáng bảy màu.

Thực sự là quá nhanh, lại vô cùng quỷ dị, khiến cho người ta khó lòng mà phòng bị. Thiết Huyết không tránh kịp, liền bị bắn trúng hai mắt.

Bình Luận (0)
Comment