Mặt trời chiều ngã về tây, chiếc xe ngựa lại khởi hành lần nữa, bên trong xe trận chiến vẫn bất phân thắng bại.
Xe ngựa rất rộng, nhưng sau khi lên xe nàng vẫn ngồi sát bên cạnh Liên Dụ. Trên trán còn lấm tấm mồ hôi do lúc nãy chạy đuổi theo xe, nàng cầm chiếc khăn tay nhỏ lau lau, lại nhìn Liên Dụ một lát, dùng vai đẩy đẩy hắn một tý.
“Giận à?”
Cũng không phải nàng muốn ồn ào như thế, nhưng mà nàng không thể tự về được.
Liên Dụ không nói gì, cầm lấy bàn tay đầy thịt của Vương Thủ Tài chơi đùa.
Phương Uyển Chi cũng chơi cùng nó một lúc, đột nhiên lại nghe hắn nói: “Nha hoàn kia không có ở đây, cô không làm bộ nữa à?”
Hắn là giận chuyện này kìa.
Ban đầu hai người họ ở cùng nhau đều không có quy củ gì, giờ cũng không hề có. Còn vì sao lại không có, Liên Dụ lại không nói được. Dù sao bình thường Phương Uyển Chi nói chuyện với hắn, hắn cũng không chán ghét.
Phương đại cô nương mím môi không lên tiếng.
Trước mặt Thanh Trúc đúng là nàng diễn cho nàng ta xem. Giờ Thanh Trúc không có ở đây, nàng mà vẫn như thế, không biết hắn có đuổi nàng xuống thêm lần nữa không?
Lúc bình thường nàng rất hay có mấy sở thích ác độc, ví dụ như trời đây mây nàng sẽ đến xem kiến dọn nhà, rồi dùng một nhánh cây nhỏ chặn đường đi của nó. Hay nhìn thấy ốc sên đang bò, nàng thấy nó đi được một đoạn lại xách nó đặt về chỗ cũ. Những thứ thú vị này kể từ gặp được Lan Khanh thì đã không còn nữa. Bởi vì chơi với Lan Khanh vui hơn chơi với chúng, hắn không thích nói chuyện, nàng lại muốn đùa cho hắn nói, thấy khuôn mặt trẻ con kia trở nên méo mó, nàng lại vui.
Lúc còn bé Phương đại cô nương trải qua vô cùng cô độc, nương thì không tim không phổi, nhị nương thì cả ngày thương xuân bi thu, huynh đệ tỷ muội cũng không thân thiết như vẻ ngoài. Cho nên Phương Uyển Chi hay phải tự đi tìm thú vui cho mình. Lan Khanh đối với nàng mà nói, giống như một người bạn đáng quý, nàng gặp rồi, lại không muốn buông tay, cứ như vậy trôi qua cả đời? Có lẽ cũng được.
Suy nghĩ đó, nàng không muốn hiểu rõ, cũng không cần thiết phải hiểu. Duyên phận là ông trời cho, có thể đến với nhau hay không cũng tùy vào ông ấy, chứ không phải do bọn họ.
Thời tiết ngày xuân vốn khá ấm áp, hai người đều mặc áo kép, ngồi cùng một chỗ thì rất nóng. Nhưng không ai chịu nhúc nhích. Nóng cũng không động, cứ ngồi cạnh như thế.
Phương Uyển Chi cuộn cái khăn tay nhỏ trong tay, đột nhiên lại thấy lòng thoải mái, cả đoạn đường về cũng vô cùng thoải mái.
Mà lúc nàng thoải mái thì sẽ nói nhiều.
Nàng nghiêng đầu nói chuyện với Lan Khanh:
“Con heo xề nhà Trương nhị gia ngài biết không? Hai ngày trước sinh rồi, ba con đen hai con trắng, tiểu tức phụ nhà Trương nhị…”
Nói đến một nửa, lại đột nhiên ngừng lại. Bởi vì không biết Lan Khanh có muốn nghe hay không.
Trong xe ngựa yên ắng, nàng thấy Lan Khanh dường như hơi ngẩn người thì cúi đầu gẩy gẩy móng vuốt của Vương Thủ Tài.
“Tiểu tức phụ Trương Nhị gia thì làm sao?”
Giọng nói rất khẽ, giống như không quan tâm.
Khóe miệng nàng bất giác nhếch lên, tạo thành một nụ cười rất ngốc, thanh âm cũng mang vẻ hưng phấn lạ thường.
“Tiểu tức phụ Trương Nhị gia rất vui mừng nha, còn sợ nửa đêm heo con sẽ lạnh, nàng đuổi nam nhân nhà nàng ra, ôm một ổ heo con vào phòng. Hôm sau bà bà nàng tức tối đứng trong viện mắng chửi đấy”.
“Còn Lỗ tú tài yểu điệu nữa, là một đôi với thợ rèn ở đầu thôn Đông, bình thường không nhìn ra nhỉ?”
“Thế sao cô lại biết?”
Phương Uyển Chi liền vỗ đầu gối.
“Ta nhìn thấy bọn họ nắm tay. Đã nói với ngài rồi mà, Lỗ tú tài là đoạn tụ, nửa tháng trước có tin đồn, chắc ngài không biết nhỉ, ta nói tỉ mỉ ngài nghe”.
Lần nói tỉ mỉ này, dĩ nhiên là rất dài.
Hai người một hỏi một đáp, đa số thời gian không ai nhìn ai, nhưng khóe mắt đuôi mày đều vui vẻ, cũng không biết vui chuyện gì, chỉ thấy trái tim như bị một con mèo cào nhẹ, ngứa ngáy ngọt ngào.
Chiếc xe ngựa từ từ đi về phía trước, Bì Bì đang đánh xe bên ngoài buồn chán nhưng mà cũng rất vui.
Hắn cũng không biết mình cười vì cái gì, chỉ là thấy đôi ‘vợ chồng son’ trong xe hình như ổn rồi, có chút ngọt ngào, có chút ngốc nghếch, mình cũng thấy hâm mộ họ.
Trời tháng năm, trời ấn lên cũng rất nhanh. Sau hai trận mưa lớn, người ta đổi hết áo kép và áo choàng thành áo mùa hè, giờ Mẹo mà đứng sau cổng Đông, thể nào cũng mồ hôi đẫm áo.
Ánh mặt trời chiếu lên mái ngói đỏ lục điện Càn Khôn, tạo nên vẻ trang nghiêm quý phái, các quan viên ngũ phẩm cúi đầu lễ bái, hô vạn tuế, gạch đá trên điện sáng đến mức soi được bóng người.
Liên đại nhân mặc quan phục nhị phẩm cũng đứng trong đám người, nghe đầy tai toàn lời ca tụng công tức, tự động xem nhẹ chuyện quân quốc đại sự kia, hình như rơi vào cõi thần tiên thì phải.
Hôm qua hắn và Phương Uyển Chi lại cãi nhau.
Nguyên nhân lại là về vấn đề giáo dục Vương Thủ Tài.
Hằng ngày nhìn một đống vết cào không ngừng sinh ra, Phương Uyển Chi cảm thấy gậy gộc mới sinh ra được “hiếu tử” nhưng gậy gộc cũng không thể vung mạnh quá.
Thời gian trước đó vì nàng khiến nó quá khó chịu, cho nên Vương Thủ Tài triệu tập các con mèo trong thôn, chạy đến Phương phủ trả đũa. Một vùng hoa sơn chi to như vậy bị chúng đạp đến không nhìn ra hình dáng.
.Thực ra với Phương Uyển Chi mà nói, không phải nàng không thích Vương Thủ Tài, mà thay đó là vì nàng không chịu nổi cái loại chuyên gây sự này. Nàng quy kết nguyên nhân toàn bộ là do Liên Dụ bao che con, cho nên mới yêu cầu hắn đứng về phía mình.
Đương nhiên là Liên Dụ không chịu.
Hắn luôn vào vai người hiền lành, để Vương Thủ Tài thương mình hắn, sao có thể đồng ý với Phương Uyển Chi được.
Một buổi chiều nọ, Liên các lão tựa người lên ghế hoa lê đặt trong sân vườn, bên trái là Phương Uyển Chi đang thao thao bất tuyệt, bên phải là con mèo vô liêm sỉ đang ôm hắn không chịu buông tay, hai người đều muốn đoạt lấy hắn. Khiến cho hắn có cảm giác vô cùng ưu việt, thậm chí cuộc sống thoải mái này khiến hắn đặc biệt thích thú mà hừ một cái.
Liên các lão hiển nhiên là đang đắm chìm trong tâm trạng thoải mái bỗng giật mình phát hiện tất cả mọi người trong triều đều đang trừng mắt nhìn mình.
Hắn tự suy xét một lúc, xác định mình không có hừ lên sung sướng thì mới nói một câu: “Thánh thượng anh minh.”
Về phần anh minh cái gì, hắn cũng không biết.
Một câu hắn cũng không nghe, đương nhiên không biết mấy lão kia bàn luận chuyện đại sự gì, nhưng Thánh thượng không anh minh cũng vẫn là anh minh, cho nên giờ bốn chữ này hẳn sẽ không sai.
Lưu Nguyên Đế gõ gõ long án nhìn hắn, hiếm khi nhìn thấy người này không an lòng. Ông và vị lão gia ở đất phong kia có chút ít giao tình, đã nhìn Lan Khanh lớn lên, cũng xem như con cháu mà đối đãi, từ trước đến nay ông bao dung hắn hơn nhiều triều thần khác. Ông cũng không trách cứ, chỉ cười hỏi: “Khanh thấy trẫm anh minh à? Vậy chuyến đi Nhạn Nam này khanh đi một chuyến đi”.
Nhạn Nam?
Liên Dụ nhìn tên Lưu Lăng đứng cách đó không xa một bộ ngồi ăn chờ chết thì hừ hừ hai tiếng.
Đúng là làm ra chuyện tốt rồi.