Trục tinh: Đuổi theo những vì sao
Tà dương biến mất, ánh sao nhỏ xíu xen kẽ giữa tán cây. Đội tuần phòng Cấm quân qua lại phố lớn ngõ nhỏ, Tiêu Trì Dã cõng Thẩm Trạch Xuyên đi dọc con phố dưới bóng tối. Đêm hè hơi nóng, Tiêu Trì Dã cởi áo khoác xuống, đi cũng không nhanh.
Thẩm Trạch Xuyên ngẩng cao đầu, đặt cằm trên đỉnh tóc Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã cao quá đi, khiến nửa thân trên của Thẩm Trạch Xuyên lộ cả dưới ánh trăng, y chỉ cần xoay đầu là có thể nhìn thấy hết bên trong tường nhà người khác rồi.
“Sáng mai ta đi trại cũ, chặn đứng con đường chạy trốn của hắn từ phía đông. Hắn không dám đi hướng bắc, phía nam lại có phục binh, muộn nhất ba ngày là ta trở lại.” Tiêu Trì Dã nâng Thẩm Trạch Xuyên lên, nói, “Chúng ta đã lâu không có tin tức Khuất Đô rồi, phải mau phái người tìm hiểu mới biết hướng đi của Thích Trúc Âm được.”
“Hôn sự Hoa, Thích kéo dài mãi, thái hậu muốn cầu ngoại viện nên sẽ không tiếp tục để Thích Thời Vũ chờ đợi đâu.” Thẩm Trạch Xuyên tính ngày, nói, “Hôn kỳ muộn nhất sẽ không qua tháng tám.”
“Hoa Hương Y cứ việc gả, ” Tiêu Trì Dã nói, “chỉ cần nàng không có dòng dõi, Khải Đông vẫn do Thích Trúc Âm định đoạt. Nàng được gả làm vợ lẽ, còn nhỏ tuổi hơn Thích Trúc Âm, nếu như sinh được con trai, đó chính là con trưởng của Thích Thời Vũ. Đợi đến lúc Thích Thời Vũ đi đời nhà ma, mẹ con họ chính là mầm hoạ cản trở Thích Trúc Âm nắm giữ binh quyền.”
“Uy tín của đại soái ở trong quân không thể khinh thường mà, thật sự sẽ cần kiêng kỵ một đệ đệ con trưởng nhỏ hơn nhiều tuổi như vậy sao?” Thẩm Trạch Xuyên nghĩ, nói, “Nếu nàng muốn hậu viện an bình, ở chung hòa thuận với Hoa Hương Y sẽ bớt được rất nhiều phiền phức.”
“Thích Trúc Âm nhận phong không dễ, từ khúc chiết chuyện nàng tiếp nhận năm quận Khải Đông là nhìn ra được, ngoài Khuất Đô cảm thấy bất an sâu sắc về nữ nhân như nàng, đến cả quan viên quân chính trong nội bộ Khải Đông cũng rục rịch ý kiến đấy.” Tiêu Trì Dã nói tới chỗ này, ngưng giây lát, lại nói tiếp, “Huống hồ ta đã sai người sao chép bản họ hàng thân sơ tại Khuất Đô giao cho Thích Trúc Âm rồi, chỉ riêng chuyện này thôi nàng cũng sẽ không để Hoa Hương Y sinh con đâu.”
Chỉ cần căn cơ của Hoa Hương Y tại Khải Đông không vững, thái hậu sẽ vĩnh viễn không có cách nào biến thủ bị quân Khải Đông thành phụ tá đắc lực của riêng mình. Nhưng mà đây đều xây dựng với tiền đề Khuất Đô vẫn không có hoàng đế chân chính, nếu như trước khi mùa đông đến, Khuất Đô đẩy một hoàng đế mới ra, vậy Thích Trúc Âm sẽ biến thành thế đối lập với Ly Bắc.
“Ta lo cho Lục Quảng Bạch, ” Tiêu Trì Dã thu vẻ thả lỏng, nói, “sau ngày thu, kỵ binh Biên Sa phải vượt biên cướp lương thực, đây là lúc ngựa của bọn chúng cần béo tốt để dễ vượt qua mùa đông hơn, sẽ chọn bí quá hóa liều. Quân lương Biên quận đều dựa vào Đại Chu cấp phát, mười hai bộ Biên Sa cũng biết bọn họ nghèo, kho lương được xây trong Biên quận, cách trại rất gần, cho nên lần nào cũng đánh ác Lục Quảng Bạch tới cùng. Năm nay quân lương Khải Đông cắt giảm một nửa, huynh ấy khó sống nhất, cũng khó giữ nhất, lại gặp đúng lúc ta rời khỏi Khuất Đô, đúng là chó cắn áo rách.”
Nhưng đây là chuyện Thẩm Trạch Xuyên cũng không thể giúp đỡ được, nếu như vị trí Biên quận không dựa phía đông, hai bên không có trú đóng của Thiên Phi Khuyết cùng Tỏa Thiên quan, thế thì bọn họ có thể đưa thư cho Cát Thanh Thanh còn đang ở cảng Vĩnh Nghi Quyết Tây, sai Hề Đan nghĩ biện pháp mua một nhóm lương thực từ Quyết Tây, thông qua Hà Châu đưa vào Khải Đông cấp cho Lục Quảng Bạch nhanh chóng. Thế nhưng Biên quận lại ở phía đông Thương Quận, trái phải đều là trở ngại, ngoại trừ đi qua dưới kiểm soát của Thương Quận thì không còn đường nào khác. Khải Đông cũng không phải Quyết Tây, Thích Trúc Âm ở nơi đó cấu kiến tầng tầng phòng ngự gió thổi không lọt, muốn lặng lẽ thông qua là hoàn toàn bất khả thi.
Biên quận thật giống như người gác đêm đứng trên ven bờ dốc cao, đây là một nơi tương tự tuyệt cảnh.
Tiêu Trì Dã cảm thấy bầu không khí nặng nề liền cõng Thẩm Trạch Xuyên xoay một vòng, nói: “Trước mắt truy kích Lôi Kinh Trập là cấp bách nhất, chờ khi chúng ta giữ được Trung Bác, muốn giúp Biên quận càng dễ hơn, chỉ cần vượt qua Thiên Phi Khuyết là thẳng tới được. Mồ hôi bẩn khắp người, còn nghe ta không?”
Thẩm Trạch Xuyên lấy ngón tay gạt rơi giọt mồ hôi bên gáy Tiêu Trì Dã, dán vào hai má hắn, y nói: “Ngươi chạy đi.”
Tiêu Trì Dã hơi lắc y: “Mệt lắm rồi, không chạy nổi.”
Thẩm Trạch Xuyên nắn hai má Tiêu Trì Dã, nói: “Nhị công tử không được thì đổi cho ta.”
Tiêu Trì Dã làm bộ muốn thả y xuống, nói: “Ngươi xuống dưới đi, tối nay nhị công tử xem ngươi làm sao cõng ta về.”
Thẩm Trạch Xuyên quấn qua thít chặt người, vừa nâng cao hai chân vừa đứng đắn nói: “Hà tất tranh luận cái này? Ngươi làm được mà.”
Tiêu Trì Dã lại nâng cao người lên.
Thẩm Trạch Xuyên treo ở trên lưng hắn, đầu ngón tay dọc theo vạt áo hắn lướt xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Nhị lang có gì không được? Cái gì cũng được hết.”
Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, chẳng ngờ vẫn rất bình tĩnh, hỏi: “Đi chỗ nào đây?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Đi —— “
Thẩm Trạch Xuyên còn chưa nói hết, Tiêu Trì Dã đã sải chân dài chạy đi rồi. Hắn cõng Thẩm Trạch Xuyên chạy qua bóng cây, đạp lên ánh trăng đêm hè, xuyên vào hẻm phố tối lửa tắt đèn. Đội tuần phòng tới tới lui lui, vậy mà không phát hiện thân ảnh của hai người họ. Tiêu Trì Dã dễ dàng phóng qua bậc nhỏ, bóng cây loang lổ rơi trên tóc hắn, bọn họ “đinh đương” đụng vỡ ánh sao trên đất, như cơn gió giữa đất trời tự do lại liều lĩnh.
Thằng hầu nhỏ trông cửa tiểu viện vừa ngáp một cái thì nghe thấy tiếng gõ cửa, nó nghĩ thầm Hầu gia và Đồng tri trở lại rồi. Nó khoác áo, mang theo đèn lồng, dùng vẻ mặt tươi cười mở cửa, thế mà ngoài cửa trống không chẳng có ai.
“Chuyện lạ nha.” Thằng hầu lẩm bẩm, ló đầu ra ngoài, trái phải đều chẳng thấy người, nó lại rụt về thật nhanh, bọc áo khoác chạy chậm trở về phòng.
Dưới hành lang đen kịt, không thắp đèn lồng. Bước chân Thẩm Trạch Xuyên ngổn ngang, suýt nữa ngáng phải Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã đặt Thẩm Trạch Xuyên trên ván cửa, trong lúc hôn nhau kéo rơi dây vấn tóc của Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên bị hôn thở dốc, hai tay lần dò sau lưng, mò tìm khóa cửa.
“Không có chìa khóa, ” Tiêu Trì Dã hơi nâng cao người lên, đôi mắt bức bách trong gang tấc, tham lam nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “không vào được đâu.”
Gót chân Thẩm Trạch Xuyên dọc theo eo lưng Tiêu Trì Dã trượt xuống dưới, y lại giơ tay chặn cằm đang áp sát tới của Tiêu Trì Dã, ngậm lấy hơi nóng rực, một lời hai nghĩa: “Không vào được, vậy thì không vào được.”
Tiêu Trì Dã nặn mở miệng Thẩm Trạch Xuyên ra, cúi đầu ngậm cái lưỡi trơn trượt kia. Mệt mỏi tốc hành đêm qua tựa hồ bị quét sạch sành sanh, Thẩm Trạch Xuyên nuốt nước miếng, nghe thấy tiếng ván cửa bị va đụng. Y muốn hoãn âm thanh đó, bèn kéo Tiêu Trì Dã gần lại, hai người dán sát dựa vào đây, một chút khe hở cũng không có.
“Chúng ta ở đây, ở đâu cũng được, ” Tiêu Trì Dã vò da thịt mềm mại, nơi cổ họng kìm hãm rất gấp, hắn nói cùng hơi thở, “xây ngôi nhà.”
Thẩm Trạch Xuyên ra mồ hôi, ngửa đầu trong nước mắt mơ màng không thốt ra tiếng. Y đã rất lâu không làm rồi, tối nay bị đâm đến hơi phát run, chỉ mấy lần đã muốn xuất ra. Y nắm nhíu vải trên vai áo Tiêu Trì Dã, ngực phập phồng dữ dội, qua hồi lâu mới nói cực kỳ trầm thấp: “Không được, vào, vào cửa đi…”
Tiêu Trì Dã dùng câu không được này coi như trả lời, đột nhiên thẳng thân khiến Thẩm Trạch Xuyên suýt nữa thất thanh.
“Nhị lang có gì không được?” Tiêu Trì Dã dùng cánh tay vững vàng tiếp tục giữ lấy Thẩm Trạch Xuyên, vân vê chính mặt của y, nói vừa hung ác vừa hư hỏng, “Nhị lang gì cũng được hết.”
Chẳng mấy chốc Thẩm Trạch Xuyên đã hồng cả viền mắt, cổ hơi lộ ra cũng đã đỏ. Mấy lần y mở miệng lại chỉ có thể thoát ra thanh âm khác. Mồ hôi ròng ròng đã thấm ướt xiêm y, Thẩm Trạch Xuyên dần thở không ra hơi, y bám vào ngực Tiêu Trì Dã, bị vui thích như sóng to gió lớn kia đụng cho choáng váng, chưa tới nửa canh giờ đã bị tước vũ khí hai lần.
* * *
Thẩm Trạch Xuyên mê man ngủ thiếp đi, Tiêu Trì Dã mới tắm rửa xong. Hắn thấy ngoài cửa sổ đã tảng sáng nên không nghỉ ngơi nữa mà uống chén trà đặc, ngồi xổm bên giường, nhìn Thẩm Trạch Xuyên đang say ngủ.
Đây không phải đang ngủ rồi.
Tiêu Trì Dã đưa tay vuốt má Thẩm Trạch Xuyên.
Trở lại Ly Bắc, nhất định phải mời Nhất Đăng đại sư đến. Sau đó hắn lại trái lo phải nghĩ, đều cảm thấy bất luận là phong hàn hay là dịch bệnh, liên tiếp xuất hiện trên người Thẩm Trạch Xuyên chắc chắn liên quan tới thuốc kia.
Gầy quá rồi.
Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên chăm chú, nghĩ ngợi trong yên lặng như tờ.
Tuy rằng trước đây tại Khuất Đô cũng cảm thấy y gầy, nhưng lúc đó vẫn ổn hơn hiện tại. Sau khi Tề Huệ Liên mất, trận bệnh kia của Thẩm Trạch Xuyên tới nhanh đi cũng nhanh, nhưng người lại mãi không cho ăn lên được. Dọc đường này không có thứ gì, Tiêu Trì Dã dắt y, nhìn y, đối với sự dần dần ỷ lại phần nào của y thì thương yêu che chở trăm bề.
Thẩm Vệ và Bạch Trà đều chẳng quan trọng.
Tiêu Trì Dã cúi thấp đầu, dán vào má Thẩm Trạch Xuyên, nhìn chằm chằm ánh nắng định rơi trên người Thẩm Trạch Xuyên, địch ý sâu sắc.
Thẩm Lan Chu là của Tiêu Sách An hắn.
* * *
Lúc Tiêu Trì Dã đánh ngựa ra khỏi thành, Chu Quế và Khổng Lĩnh cùng đi tiễn. Hắn siết dây cương, nói: “Kỳ hạn ba ngày, bất luận thành bại ta đều sẽ trở về. Cấm quân trú tại đây tạm thời không hành động, một khi nhận thấy tung tích Lôi Kinh Trập thì sai người cấp tốc thông báo cho ta. Tường thành Tì Châu tuy rằng cũ tàn nhưng cũng không thể cứ bỏ mặc như vậy, việc bố trí gia cố cụ thể, lát sẽ có Lan Chu nói cho hai vị tỏ tường.”
“Hầu gia yên tâm, ” Chu Quế nói, “nhân thủ Tì Châu đều nghe Đồng tri an bài.”
“Chuyện có liên quan trùng kiến thủ bị quân Tì Châu…” Tiêu Trì Dã ngưng chốc lát, nói, “Ta một mực sẽ không hỏi tới, đó là quân vụ mà Lan Chu muốn xem xét cân nhắc cùng hai vị. Cấm quân chỉ tạm thay quyền tuần phòng, ta cũng không thể đi quá giới hạn xử lý, cho nên có chuyện gì cũng mời hai vị thương thảo với Lan Chu, ta không quyết định được.”
Lòng Khổng Lĩnh vừa nóng lên liền lạnh. Trước kia bọn họ lo lắng Tiêu Trì Dã sẽ dựa vào lý do quân vụ thay thế tuần phòng, nhúng tay vào chuyện trùng kiến thủ bị quân Tì Châu, không chịu trả quân quyền cho Tì Châu. Giờ khắc này vừa nghe hắn nói như thế, đầu tiên là yên lòng, theo sau lại lo lắng. Tiêu Trì Dã không muốn quân quyền Tì Châu, không thu thù lao Tì Châu, không lấy lương thực Tì Châu, vậy hắn khổ cực bôn ba đánh nhau với Lôi Kinh Trập là vì cái gì? Không bằng lập tức lên phía bắc về nhà tiêu dao cho rồi.
Khổng Lĩnh đang cân nhắc ngôn từ, còn chưa nói ra đã nghe Tiêu Trì Dã nói tiếp: “Nếu ta đã đáp ứng hai vị diệt cướp thì sẽ không thất tín lật lọng. Chu đại nhân chịu mặc tội mất đầu cho Cấm quân quá cảnh, phần ân tình này ta đương nhiên phải trả. Còn nữa, lương thảo Cấm quân mấy ngày nay cũng do bách tính Tì Châu gánh chịu. Chúng ta ăn cơm, nhất định phải đánh trận.”
Chu Quế hành lễ bái biệt, nói: “Vậy chúng ta xin chờ Hầu gia chiến thắng trở về!”
“Còn có vài chuyện, ta cũng nói với hai vị luôn.” Ngựa của Tiêu Trì Dã đi vòng vài bước, hắn nhìn Chu Quế và Khổng Lĩnh, nói, “Đời này ta không định nạp thê thiếp, bây giờ ở tạm tại quý phủ của Chu đại nhân, trong viện không cần tiếp tục tặng người nữa, nam hay nữ ta đều không cần. Huống hồ bây giờ sự vụ rườm rà, ta cũng không có dư lực ở đây vòng vo cùng hai vị, nên nhân dịp hôm nay, nói rõ với hai vị.”
Khổng Lĩnh biết hắn đang chỉ chuyện lần trước, không khỏi mặt già quẫn bách, cười cũng không được, đáp cũng không phải.
“Lan Chu ở Trung Bác lâu, khó tránh khỏi có người muốn nhắc chút chuyện cũ năm xưa. Nhưng y Thẩm Trạch Xuyên đó, ” Tiêu Trì Dã nhấc roi ngựa, chỉ vào hướng Khuất Đô, “là học sinh của đông cung thái phó Tề Huệ Liên, đệ tử cuối cùng của Đoan Châu Kỷ Cương, Cẩm y vệ tiền nhiệm bắc Trấn phủ kiêm Đồng tri, còn là người sau này quản việc trong nhà của Tiêu Sách An ta, một mực không liên quan tới những danh tự khác.”
Lần này Chu Quế cũng không biết nên tiếp lời làm sao, hắn vốn cũng không phải là người biết nói lời lấy lệ, nghe đến nỗi ngẩn ngơ đờ đẫn, môi mấp máy nói: “À, à…”
Tiêu Trì Dã quay đầu ngựa lại, mang theo chim dữ phi ngựa đi.
Chu Quế mãi chưa hoàn hồn, túm ống tay áo, hỏi Khổng Lĩnh: “Hầu gia đây là, đây là ý gì? Ly Bắc vương kia…”
“Lời đã nói đến nước này rồi, người ta không thích binh mã Tì Châu, thế nhưng đừng có nhắc tới Thẩm Vệ, ” Khổng Lĩnh trấn định lau mồ hôi, nói, “cũng đừng nhắc lại Bạch Trà nữa.”