Thương Tiến Tửu

Chương 161

Tiêu Trì Dã chẳng khác nào bị tạt thẳng một chậu nước lạnh, giội cho hắn không chỉ thanh tỉnh mà còn dựng hết lông tơ. Hắn ngồi dậy, nhìn chăm chăm Tiêu Phương Húc chốc lát, trong đầu lại đã hoàn toàn trống trơn, thật giống như bị người nện cho một quyền thật tàn nhẫn, đến cả trong ngực cũng nát bét rồi. Hắn bỗng nhiên đẩy Tiêu Phương Húc ra, xuống giường muốn xỏ giày nhưng lại húc phải góc bàn suýt nữa không đứng lên được, một chiếc giày thì lại con mẹ nó không tìm thấy!

Thần Dương cùng Cốt Tân vốn đang đứng ở bên ngoài lều gác đêm, thấy mành kia “soạt” cái xốc lên, Tiêu Trì Dã giống như cô hồn dã quỷ một chân lê giày, một chân giẫm đất, đến ngoại bào cũng không mặc, chỉ chú ý chạy đi tháo dây cương cho Lãng Đào Tuyết Khâm.

Cốt Tân phản ứng nhanh nhất, bước ra kéo giữ dây cương nói gấp: “Chủ tử!”

Thần Dương theo sát phía sau, muốn đi vào tìm áo và cái giày.

Tiêu Phương Húc khom người đi ra, khó hiểu hỏi: “Con không biết? Không phải việc này xảy ra lâu rồi à? Lúc hắn đi Trà Châu đó.”

Thần Dương nhìn thần sắc Tiêu Phương Húc, bỗng nhiên lĩnh hội được trọng điểm, vỗ ót một cái, quay người gào lên: “Trà Châu! Chủ tử, là Trà Châu! Công tử không sao hết!”

Mấy cổ họng cùng gào vang, phá tung nỗi kinh hồn của Tiêu Trì Dã. Hắn quay đầu liền xông tới chỗ Tiêu Phương Húc, bị kích động đến nỗi viền mắt đỏ ngầu lên, hắn tới trước mặt Tiêu Phương Húc, đi quanh vòng tại chỗ, cuối cùng quệt mặt nói: “Cha!”

***

Vết trầy trong lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên đã tróc hết, chỉ còn mỗi sẹo.

Tháng tám vừa đi qua, mưa Tì Châu liền ngừng, sương lạnh càng dày thêm, khí trời cũng càng lạnh. Mấy ngày gần đây Diêu Ôn Ngọc nhiễm phải phong hàn, bưng canh nóng ở trong phòng ít đi ra ngoài. Bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên vẫn có Phí Thịnh đi theo, Lịch Hùng thì lại rất ít nhắc về Lôi Kinh Trập.

“Hàn Cận còn trong ngục sao?” Thẩm Trạch Xuyên uống cạn thuốc, đứng bên cửa sổ hỏi Phí Thịnh.

Phí Thịnh đáp: “Vẫn ở đó, chủ tử trạch tâm nhân hậu không giết chết hắn, hắn lại cả ngày kêu gào, không có chút nào hối cải.”

Trong tay Thẩm Trạch Xuyên cầm bát sứ, nhìn hoa văn một lát, nói: “Hắn là đệ đệ của Hàn Thừa nhỉ.”

Phí Thịnh vô cớ rũ mắt, đột nhiên rùng mình.

Hàn Thừa giết Tề Huệ Liên trên đường, dựa theo hiểu biết của Phí Thịnh về tính khí Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên giữ lại Hàn Cận trì hoãn không giết căn bản không phải để cưỡng ép Khuất Đô, mà là lưu lại để sau dùng cho mục đích lớn. Phí Thịnh không dám đoán, cũng không muốn đoán, hắn làm cận vệ chính là cây đoản kiếm của Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên sai hắn làm cái gì thì hắn làm cái đó.

Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt, nhìn ánh nắng lành lạnh ngoài cửa sổ trải trên đất, rọi bao sương mù đều tan thành vệt nước hết. Y bỗng nở nụ cười một cách khó hiểu, nói: “Thả người ra đi.”

Phí Thịnh đáp lời.

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Rửa ráy thay y phục cho hắn, thêm cơm nước giường êm cho hắn. Kể từ hôm nay, không cần hắn làm bất cứ chuyện gì, để cho hắn thoả sức chơi đùa đi.”

Phí Thịnh không dám hoài nghi, lại đáp một tiếng, lui xuống. Hắn vừa lui ra, Kiều Thiên Nhai liền vén mành đi vào.

“Thư của Ly Bắc, ” Kiều Thiên Nhai đặt thư lên bàn của Thẩm Trạch Xuyên, “cấp tốc gửi tới, chắc là có chuyện muốn nói với chủ tử.”

“Nguyên Trác khá hơn chút nào chưa?” Thẩm Trạch Xuyên vừa mở thư vừa hỏi.

Kiều Thiên Nhai còn chưa kịp trả lời đã thấy Thẩm Trạch Xuyên bỗng sững ra, đọc lại bức thư mấy lần.

“Liên quan đến chuyện chợ liên khu mùa đông, ” Thẩm Trạch Xuyên ngưng giây lát, “ta phải đích thân đi giao chiến địa gặp mặt nói chuyện với Ly Bắc vương.”

***

Khí trời Ly Bắc thay đổi nhanh chóng, mùa thu không còn nhiều ngày nắng, thế nhưng một khi xuất hiện là phải nóng đến mức khiến người muốn cởi đồ ra.

Cuối tháng tám Tiêu Trì Dã lại trở về giao chiến địa, tạm thời không đi nữa. Từ sau trận thua kia hắn liền không ngơi nghỉ, bất kể là lên phía bắc đưa quân nhu hay là về phía tây liên hệ đại cảnh đều do hắn dẫn theo người chạy. Hắn như hoàn toàn bị Tiêu Phương Húc mài mòn góc cạnh rồi, bắt đầu cam tâm tình nguyện làm một tướng quân nhu nhỏ bé.

Lúc Thần Dương đi xách nước nhìn thấy Tiêu Trì Dã đang đứng thuần ngựa trên đồng cỏ khô vàng. Nói là thuần ngựa, trên thực tế phải rất rất dịu dàng. Chú ngựa toàn thân trắng như tuyết, trên ngực nhuốm ít sắc đen kia chính là ngựa mà Lục Diệc Chi muốn dành cho vợ hắn. Tháng trước lúc Tiêu Trì Dã chạy đông chạy tây đã trực tiếp mang ra ngoài rồi, hắn muốn tự mình thuần.

Tiêu Phương Húc giục ngựa từ phía khác lại đây, Mãnh xé gió lao xuống sượt qua người Tiêu Phương Húc, dọc theo đường cỏ lại vọt lên không lần nữa, xoay thân một vòng rồi bay đi.

Tiêu Phương Húc xuống ngựa, ném dây cương cho phó tướng phía sau, ông lấy mũ sắt xuống, nhổ bụi đất trong miệng ra, nheo mắt nhìn Tiêu Trì Dã. Qua hồi lâu, ông tháo cái áo giáp trầm nặng, vịn lấy yên ngựa vươn mình ngồi lên, từ xa xa vẫy tay với Tiêu Trì Dã.

Tả Thiên Thu tựa nhoài trên rào chắn, mái tóc bạc bị gió thổi phất, nhìn hai cha con họ sóng đôi. Ô Tử Dư chạy mấy bước lại gần đây, đạp rào nhảy lên. Thiết kỵ Ly Bắc cùng Cấm quân phía sau đều vây quanh tới, vây kín hàng rào bên này đến nước chảy không lọt.

Đàm Đài Hổ bị chen lấn duỗi cái tay ra, nghến cổ la: “Làm gì đấy hả!”

Ô Tử Dư giơ màn thầu lên, giữa ồn ào nhốn nháo rướn cổ họng khàn khàn hét: “Ngày hôm nay nếu như nhị công tử thắng, tháng này đội vận chuyển chính là ông lớn! Ăn cơm cũng phải cho ta thêm hai muỗng!”

Tả Thiên Thu thấy thế liền cười nói: “A Dã muốn thắng cha nó còn phải thêm mấy năm nữa.”

“Nhị công tử không chịu thua đâu!” Đàm Đài Hổ lau mồ hôi chảy xuống hai gò má, trên mặt phơi nắng vừa đỏ vừa đen, không phục rống lên.

Tả Thiên Thu nói: “Nếu như Vương gia thắng thì sao?”

Thần Dương vừa định nói gì đó, lại nghe thấy Đàm Đài Hổ lớn tiếng nói: “Vậy chúng ta sẽ chạy theo đồng cỏ, vừa chạy vừa sủa tiếng chó —— “

Ô Tử Dư và Cốt Tân ở phía sau lập tức nhảy dựng lên bịt miệng hắn.

Tả Thiên Thu không buông tha cơ hội này, nói: “Được! A Dã, nghe thấy không? Ngày hôm nay nếu như chạy thua cha con, toàn đội mấy đứa phải sủa gâu gâu đấy!”

Tiêu Trì Dã nhấc ngón tay huýt sáo, Lãng Đào Tuyết Khâm vòng ra chạy đến bên cạnh hắn, hắn lên ngựa, hỏi Tiêu Phương Húc: “Đi đâu đây?”

Tiêu Phương Húc làm như do dự, nói: “Đi đâu…”

Ông còn chưa nói xong đã ruổi ngựa phi trước rồi.

Cấm quân im bặt cả loạt, Đàm Đài Hổ giãy dụa thò miệng ra, sốt ruột la: “Vương gia đây sao còn chơi bẩn thế hả!”

Lãng Đào Tuyết Khâm như mũi tên đen vút khỏi dây cung, gió trong nháy mắt vù vù rít lên. Ánh dương cuối chân trời chói mắt, bóng lưng hai cha con phi ngựa cơ hồ giống nhau như đúc. Mãnh đột nhiên xuyên phá tầng mây, ra sức đuổi theo, gắt gao dán phía sau Tiêu Trì Dã, từ trên cao quan sát cặp tiễn một trước một sau kia. Lá cỏ bị móng ngựa đạp lên bay loạn, gió tạt rung rinh thảo nguyên um tùm vô tận. Bọn họ ở trong đó giống hai ngôi sao gần như nhau cùng rơi vào biển khơi, vẽ ra một nét cắt thật dài trên đường cỏ.

Tiêu Trì Dã lắng nghe tiếng gió, vọng nhìn sau lưng Tiêu Phương Húc.

Tiêu Phương Húc vẫn chưa già, ông làm sao già đi được chứ. Thoạt nhìn ông vẫn to lớn mạnh mẽ thế kia, như thể không hề khác biệt so với hai mươi năm trước, chỉ cần ông nâng hai tay lên là có thể nhấc bổng hai đứa con trai, cười to trên đồng cỏ, tung từng nhóc lên chọc cho chúng khóc.

Tiêu Trì Dã từ từ đuổi kịp đến, Lãng Đào Tuyết Khâm cường tráng hơn con ngựa dưới thân Tiêu Phương Húc, cũng nhỏ tuổi hơn. Nó phấn chấn bừng bừng xông lên, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, phảng phất như không có bất cứ điều gì có thể cản bước chạy của nó.

Hai người dần sánh vai cùng nhau, phi ngựa mồ hôi đầm đìa. Ánh nắng chiếu trên mái đầu, rọi khiến lưng bọn họ nóng cháy lên, có lẽ đây là ngày nắng chói chang cuối cùng năm nay của Ly Bắc rồi.

Điểm cuối có một tấm bia đá, bên trên có khắc tên các binh sĩ thiết kỵ Ly Bắc tử trận một năm qua, có tên của hùng ưng bỏ mạng cùng bọn họ, còn có những chiến mã đã chở bọn họ ra chiến trường. Vào khắc hai cha con sắp đến điểm cuối cùng, Mãnh nhanh hơn bọn họ vọt tới trước, chao lượn một vòng rồi đáp xuống bia đá, quang vinh đứng đầu.

“Đây là ưng của con, ” Tiêu Trì Dã hoãn tốc độ lại, nói, “nên là con thắng.”

“Đây là đất của ta, ” Tiêu Phương Húc cũng ngừng lại, quay người chỉ vào dưới chân Tiêu Trì Dã, “ta còn đến sớm hơn con tám trăm năm ấy chứ.”

Tiêu Trì Dã hờ hững bỏ qua câu này.

Bọn họ xuống ngựa, mặt trời đã đổ về tây. Tiêu Phương Húc giẫm lên bậc đá, đến đứng trước bia đá, vươn tay lau bụi đất trên đó. Nơi này gió rất lớn, thổi tung mái tóc ông khiến cho chúng lộn xộn rối lên, lộ ra vài sợi bạc, ông nói: “Nơi này còn có huynh đệ của ta.”

Tiêu Trì Dã từ phía sau cùng bước đến, đứng bên cạnh Tiêu Phương Húc.

“Mười năm trước ta mang đại ca con tới nơi này, ” Tiêu Phương Húc chỉ vào nơi nào đó, “nơi này có một tiểu tử tên là Tuy Ninh, một cái tên rất đặc biệt, bằng tuổi đại ca con.”

Tấm bia đá này hàng năm đều được cạo tên cũ, điền tên người mới lên. Chuyện này mang ý nghĩa là thiết kỵ Ly Bắc mỗi một đời đều tồn tại ở nơi này, cũng mang ý nghĩa thiết kỵ Ly Bắc mỗi một đời đều ra đi thuộc về nơi này. Bia đá dựa lưng núi Hồng Nhạn, an giấc ngàn thu nơi đây. Bọn họ vừa là ngọn gió của núi Hồng Nhạn, vừa là sao trời trên núi Hồng Nhạn.

“Con phải ở đây, ” Tiêu Trì Dã nhấc ngón tay điểm vào trung tâm, “lãnh thổ rộng lớn, vị trí đẹp, nhìn được xa.”

“Đây là vị trí của ta, ” Tiêu Phương Húc hẹp hòi nói, “ở đây ta muốn hết.”

“Mẹ con thì sao?” Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, dòm Tiêu Phương Húc thật kỹ, “cha đặt một mình bà ở nơi đại cảnh.”

Tiêu Phương Húc không lên tiếng, ông lướt qua bia đá, vọng nhìn núi Hồng Nhạn, sau đó như bị ánh tà dương đâm vào đôi mắt, lại xoay người qua nhìn về hướng đại cảnh. Gió thổi khiến ông không mở nổi mắt, ông nói: “Chúng ta có thể vọng về đối phương, mãi mãi nhìn về phía nhau.”

Tiêu Trì Dã nhìn ra xa theo ánh mắt ông.

“Chúng ta sống ở nơi đâu, chúng ta chết về nơi đó. Người Ly Bắc gối lên núi sông, đón ánh mặt trời chói chang, bất luận nam hay nữ, đều phơi thành cốt sắt.” Tiêu Phương Húc xoè bàn tay, gió lớn trải qua lòng bàn tay ông, mềm mại như làn tóc dài của thê tử, đây là phóng túng duy nhất trong mấy chục năm cuộc đời ông, “cuối cùng sẽ có một ngày ta trở về vòng ôm của nàng.”

Tiêu Trì Dã nhìn biển cỏ vô tận kia cuồn cuộn, tựa như dòng lũ không có điểm cuối cùng, tất cả những gì gọi là buồn vui ly hợp của mỗi người đều chỉ là khoảnh khắc phút chốc trong thiên địa mà thôi, chớp mắt sẽ tan đi, từ đây yên lặng như tờ, không bao giờ tìm được tung tích nữa.

Tương ngộ là chuyện trân quý cỡ nào.

Tiêu Phương Húc quay người thúc Tiêu Trì Dã một quyền, lại giơ cánh tay lên nặng nề ôm Tiêu Trì Dã một cái, nhưng ông nhanh chóng buông ra, nói: “Muốn vượt qua ta, vẫn phải thêm mấy năm nữa!”

“Ai biết được.” Tiêu Trì Dã vỗ vỗ ngực mình, ám chỉ chiều cao đấy.

Tiêu Phương Húc đi mấy bước, làm bộ muốn nhặt gì đó trên mặt đất. Tiêu Trì Dã từng bị đập phân ngựa nên ám ảnh rồi, lập tức quay đầu bỏ chạy ngay. Hắn vừa chạy, Tiêu Phương Húc liền cười ha ha.

Gió vẫn đang thổi, hai cha con đạp lên ánh tà dương trở về.

Hoàng hôn vẫn chưa tàn, toàn thân Tiêu Trì Dã ướt đầm mồ hôi, hắn cởi trần nửa người đứng tắm trên sông. Mặt sông lấp loáng sóng nước, lúc hắn nâng thùng gỗ giội nước, toàn bộ cơ bắp trên lưng đều được ánh vàng lấp lánh bao trùm.

Tiêu Trì Dã cúi người, ở trong nước với lấy tấm giáp tay. Sắt tinh luyện đều bị đập đến không dùng được nữa rồi, nhưng hắn vẫn không thay cái khác, lúc lấy ra đã gỡ dây da chó bị mài mòn đi. Hắn quay người lại, nói: “Lại đưa ta —— “

Thẩm Trạch Xuyên phong trần mệt mỏi đang đứng trên sườn dốc bên bờ sông, ánh tà dương còn sót lại hắt lên góc áo y, nơi đó còn dính lẫn vài vụn cỏ.

Tiêu Trì Dã nhớ y quá.Một khắc cuối cùng trước khi tà dương lặn mất, y đã đứng trước mặt Tiêu Trì Dã rồi.
Bình Luận (0)
Comment