Lôi Kinh Chập gọi Bạch Trà là con điếm chung chạ ở Cách Đạt Lặc, nhưng thật ra đó là nói láo, bởi vì Bạch Trà chưa từng đến Cách Đạt Lặc. Thời gian nở rộ của nàng rất ngắn, nửa đời người đều ở Đoan châu.
Ba mươi năm trước, lang vương Tiêu Phương Húc vẫn còn đang ngậm cỏ phi ngựa ở Lạc Hà quan, A Mộc Nhĩ vẫn còn đang làm ưng nô ở bên bờ Trà Thạch, nhưng Bạch Trà đã bị bán đến Đoan châu. Các bé trai chưa từng nghĩ đến vài năm sau mình có thể trở thành những nam nhân có thể dấy lên sóng to gió lớn đến nhường nào, nhưng các bé gái đã biết rõ mình sẽ bước trên con đường thế nào.
Thúy Tình là ma ma của Bạch Trà, khi ấy phong hoa của ả vẫn còn đang vượng, chỉ cúi người thôi cũng làm dậy sóng dấy tuyết, tựa vai bên cửa cũng có thể khiến đàn ông đi qua không dời nổi mắt. Ả còn có mắt nhìn cực tinh, từ trong một đống bé gái lựa ra được Bạch Trà.
Khi đó chưa có Ly Bắc, phía Bắc là thiên hạ của bộ Hãn Xà, Đoan châu bị địch vây ở cả hai mặt, giáp sát các bộ Biên Sa ở phía Đông sông Trà Thạch. Lũ thổ phỉ tìm được con đường phát tài ở nơi đây, bọn chúng cướp bóc dân lành, thông đồng với nha môn nghĩ cách tạo hộ tịch, bán một số trong đó cho các quán ở Đoan châu, còn lại mang sang bên kia sông Trà Thạch, bán cho các bộ Biên Sa.
Thúy Tình làm ăn không khá, bị người trong nghề chèn ép. Ả dùng hết vốn liếng tích cóp nửa đời để dạy dỗ những bé gái này, mời tiên sinh về dạy các nàng cầm kỳ thi họa, chính là hy vọng đến lúc vào nghề các nàng có thể khiến mình nở mày nở mặt, trong đó đối xử với Bạch Trà là hà khắc nhất. Mấy năm sau Bạch Trà quả thật không phụ lòng ả, trở thành đệ nhất trong quán.
“Ngươi biết khi đó người chết nhiều nhất ở dọc bờ Trà Thạch là ai không?” Hải Nhật Cổ chờ giây lát, nhưng không có ai trả lời hắn, hắn bèn tự đáp, “Là nữ nhân.”
Vào thời điểm thổ phỉ hoành hành nhất, quân số có thể lên đến gần một vạn. Bọn chúng lai vãng ở hai đầu sông Trà Thạch, dùng nữ nhân để đổi lấy tiền. Những nữ nhân bị bắt dù có may mắn trốn thoát, cũng không thể về nhà nữa.
“Sau đó các bộ vứt bọn ta vào Cách Đạt Lặc,” Hải Nhật Cổ nói, “đồng thời cũng vứt bỏ một số nữ nhân… không còn cần nữa. Thỉnh thoảng các nàng sẽ đi bộ về, nhưng rất khó được cha mẹ nhận lại.”
Những nữ nhân này đã mất đi bằng chứng hộ tịch, muốn quay về Đại Chu rất khó, kể cả có quay về được, cha mẹ anh em cũng sẽ từ chối mở cửa đón chào, các nàng sống mà không bằng chết. Nếu nghi có thai thì sẽ là tội ác tày trời, về quê chẳng những sẽ bị đánh, mà thậm chí sẽ còn bị thiêu chết.
Hải Nhật Cổ nhếch đôi môi khô khốc: “Mẹ ta là nữ nhân Đăng châu, bị thổ phỉ bán cho bộ Thanh Thử, làm tù nhân của thủ lĩnh bộ Thanh Thử. Hắn không chỉ cưỡng bức bà, trước khi chết còn đưa bà cho em trai mình, sau đó trong một bữa tiệc rượu, hai anh em chúng lại đưa mẹ ta cho những người khác. Bà qua tay bao nhiêu người ở các bộ Biên Sa… Cuối cùng bà mang ta chạy trốn. Bọn ta trải qua trăm cay ngàn khổ mới đến được Đoan châu, điều đáng mừng nhất chính là, hộ tịch của bà không bị hủy, nha môn còn treo tìm hồ sơ cho bà. Bà bị vây xem… bị nhục mạ, nhưng cuối cùng bọn ta lại quay về Đăng châu, em trai bà đã nhận bọn ta.”
Tiếng chửi đổng của hành thương ở cách vách giảm bớt, giờ đã là đêm khuya.
Hải Nhật Cổ ngồi dưới hiên, uống sạch bát nước, rồi nói tiếp: “Mẹ của ta rất mừng, bà làm rất nhiều việc để trợ cấp cho gia đình. Bọn ta ở đó nửa tháng, rồi một đêm nọ, bà lại một lần nữa bị đưa lên xe ngựa, bán đến Đoan châu.”
Mẹ của Hải Nhật Cổ bị thương, đó là vết thương không nhìn thấy được, là vết thương mang tên “nữ nhân.” Nàng được huấn luyện trong sở quán Đoan châu, chẳng còn đường nào khác để đi. Sống là đau đớn, Hải Nhật Cổ có thể cam đoan, mẹ của hắn là một nữ nhân thiện lương vô hại.
“Bà gặp Bạch Trà ở Đoan châu,” Hải Nhật Cổ muốn nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nhưng hắn nhớ lâu, nhìn về phía Tiêu Trì Dã, “chắc chắn ngươi không ngờ được, Bạch Trà là thần hộ vệ của bờ Trà Thạch. Thúy Tình liên tục xây thêm quán lầu, đó thật ra lại là chủ ý của Bạch Trà. Nàng lấy được lực lượng có thể làm nền tảng của Thúy Tình, lập nên một mạng lưới đủ mạnh ở Đoan châu, tiếp nhận những nữ nhân và trẻ con này.”
Bạch Trà không đơn thương độc mã, nàng chỉ là người tiên phong vén lên tấm rèm kia. Các nàng giấu mình trong bóng đèn đỏ rượu xanh, vật lộn với màn đêm đằng đẵng. Trận chiến ấy đánh lặng lẽ, Bạch Trà thừa hiểu tiếp nhận thực ra cũng chỉ là muối bỏ biển.
“Hộ tịch Đoan châu khó làm, ngoài thành lại không có quân phòng vệ trú đóng, sự bảo hộ của Bạch Trà không thể vượt qua những ngọn núi cao đó, nàng là con chim mắc kẹt trong bộ máy. Ông trời không chịu trợ giúp, có những người phải trả giá quá lớn,” Hải Nhật Cổ ngước mắt lên, chậm rãi nói, “Bạch Trà đặt mắt vào lũ thổ phỉ, nàng muốn bọn chúng phải bị trừng phạt trước tiên.”
“Lúc đó Chu thị có dính dáng sâu với thổ phỉ, thực ra bọn họ là hậu thuẫn cho thổ phỉ Đoan châu thách thức vương pháp. Mẹ của Lôi Kinh Chập tên là Tiểu Ngân Lôi, nàng gả cho Chu thị Đoan châu. Nàng đã từng thuyết phục khéo Chu thị xuất binh tiêu diệt thổ phỉ, nhưng vô ích. Năm đó Thẩm Vệ đến Khuất đô, bố chính sứ Trung Bác lui về, Thẩm Vệ thụ phong thành Kiến Hưng vương, Bạch Trà quyết định gả cho lão.”
Thẩm Vệ gặp Bạch Trà, rất nhiều năm sau đó lão vẫn không biết, lần gặp mặt ấy rốt cuộc là cố ý, hay là vô tình. Nhưng lão đã bị tóm, thậm chí còn ném đi ngàn vàng để cuối cùng ôm được mỹ nhân về.
“Sau khi Bạch Trà lấy Thẩm Vệ, Tiểu Ngân Lôi sinh ra Lôi Kinh Chập. Trong cỗ đầy tháng của Lôi Kinh Chập, Bạch Trà nói chuyện với Tiểu Ngân Lôi, bởi vậy Tiểu Ngân Lôi lại ngỏ lời lần nữa với Chu thị. Lần này nàng bảo Chu thị, Thẩm Vệ sẽ sớm tiến hành một cuộc điều tra toàn diện ở Trung Bác, nếu Chu thị vẫn còn muốn đội chiếc mũ ô sa (*) này, nhất định phải lập tức cắt đứt quan hệ với thổ phỉ, còn phải tranh thủ thời cơ mà ra tay trước. Chẳng mấy lâu sau, Chu thị đã trình văn kiện của Đôn châu lên, trình bày cho Thẩm Vệ toàn bộ những việc thổ phỉ đã làm ở Đoan châu, đổ hết sạch tội danh lên đầu thổ phỉ, sau đó thỉnh cầu Thẩm Vệ phái binh đến tiêu diệt bọn chúng.”
(*Mũ của quan văn ngày xưa, ý là nếu Chu thị vẫn còn muốn làm quan.)Thẩm Vệ đồng ý, lão cần chứng tỏ với Khuất đô rằng mình có ích. Cho nên Đàm Đài Long xuất binh, hợp lực với quân phòng vệ Đoan châu, dồn một đòn đánh sông Trà Thạch, hạ vùng trao đổi của thổ phỉ và các bộ Biên Sa.
“Nhưng như ta đã nói trước đây đấy, chúng thổ phỉ đi nương nhờ bộ Liệu Ưng, quân số còn thừa của bọn chúng tạm rút lui về đại mạc. Gián điệp của thổ phỉ trong nha môn Đoan châu muốn tìm nguyên nhân Chu thị phản bội, sau nhiều lần thăm dò, bọn chúng để mắt đến Tiểu Ngân Lôi, sau đó Tiểu Ngân Lôi thất sủng. Chưa đến mấy năm sau thì Tiểu Ngân Lôi bệnh chết ngay trong hậu viện của Chu thị, thế nên Lôi Kinh Chập cũng thất sủng.” Hải Nhật Cổ nói đến đây thì chỉ vào cổ, “Thế nên ta mới bảo Lôi Kinh Chập là anh em, lần đầu tiên hắn đến Cách Đạt Lặc tìm chúng ta, chính là để cầu sự trợ giúp. Có lẽ hắn biết Tiểu Ngân Lôi đang làm gì, nhưng hắn vẫn muốn làm thổ phỉ. Hắn bảo ta, hắn mong hai bọn ta cùng giết mở đường về Trung Bác, xây dựng một đội quân đội ở đây, trở thành dã vương của hai châu Đôn, Đoan, ta từ chối hắn, ta cứ tưởng hắn đã tuyệt vọng, nhưng hắn lại đi nương nhờ A Mộc Nhĩ.”
Thẩm Trạch Xuyên nhắc lại câu hỏi: “Tại sao lại bảo Bạch Trà chia cắt Cách Đạt Lặc?”
“Sau khi quật khởi, A Mộc Nhĩ muốn tận dụng triệt để quyền lực của mình, yêu cầu bọn ta đi theo hắn trở thành chùy sắt chống lại thiết kỵ Ly Bắc. Bởi vậy Bạch Trà đổi ý, muốn thu hồi toàn bộ Cách Đạt Lặc vào lãnh thổ của Đại Chu. Có nàng bày mưu tính kế, bọn ta đấu tranh ngăn bộ Hãn Xà chiêu binh, không làm nô lệ cho chúng nữa, một số trong đó rút lui về bờ bên này của sông Trà Thạch, đứng cùng chỗ với mẹ.” Hải Nhật Cổ chỉ vào mình, “Ta dẫn đầu cánh ở Trung Bác, Cát Đạt dẫn đầu cánh ở Biên Sa. Cát Đạt cho rằng dựa vào sức mạnh của nữ nhân thì không thể đạt được đất, chúng ta cần một nơi có thể ở lâu dài. Ta lại cho rằng người Biên Sa không thể nói lý, đi theo A Mộc Nhĩ vẫn sẽ phải làm nô lệ, bọn họ sẽ không cho tạp chủng bất cứ dê bò nào, cuối cùng bọn ta tách ra.”
Nhưng Bạch Trà lại chết.
Thẩm Trạch Xuyên nhớ lại giấc mơ kia, giấu bên trong tấm rèm đung đưa là gương mặt kinh hãi của Thẩm Vệ. Y lại vê tay phải, bàn tay này đã giết Cát Đạt và Lôi Kinh Chập. Y nhanh chóng dệt lưới trong đầu, liên kết tất cả những thứ chưa được nghĩ thông suốt lại với nhau.
“Sau khi giết chết Bạch Trà, đó chính là lúc Cách Đạt Lặc rơi vào tay A Mộc Nhĩ.”
Thẩm Trạch Xuyên nhớ lại khởi đầu của tất thảy ở Khuất đô.
“Đây mới là mở đầu của án Trung Bác binh bại.”