Thương tiến tửu, Chương 185: Hồng NhạnĐất trời trắng xoá một vùng, gió rét cuốn đi tất cả, quét tuyết như muối trắng vang “xào xào”. Đường cái sụp rất nghiêm trọng, xe lương thực không thể vào được nơi giao chiến, Tiêu Trì Dã để Lãng Đào Tuyết Khâm ở trong Biên Bác doanh, dẫn người đi đào tuyết tích lại hai ngày qua.
Ô Tử Dư đứng trong gió rét quấn chặt cổ áo, che miệng bịt mũi, không ngừng chà chà đôi tay cóng đến đỏ tím, nén giọng nói: “Mẹ nó nữa, trong vòng một giấc mà đã lại tắc kín được, lúc nào mới làm xong chứ.”
Lúc Thần Dương làm việc chưa bao giờ uống rượu, giờ này cũng không chịu nổi nữa, dốc ừng ực Mã Thượng Hành, đốt cháy dạ dày đến nóng rát, hắn nói: “Càng gần đông bắc càng lạnh, may là trước tháng mười Phủ quân đã chuyển quần áo mùa đông tới rồi, không thì không biết bao nhiêu huynh đệ cóng chết.”
“Trời lạnh thế này, ” Cốt Tân ngồi xổm trên đất, lắc đầu nói, “giáp sắt nặng nề, chiến mã sắp không chịu nổi nữa.”
Chiến mã của Ly Bắc không chịu rét được như bọn ngựa lùn của Biên Sa, ngày đông vừa đến thì việc chăm sóc chuồng ngựa nơi giao chiến khá hao tâm tốn sức, chúng nó còn khổ hơn con người.
“Tiếp tục đào đi, ” Tiêu Trì Dã nói, “nhất định đêm nay phải đến được nơi giao chiến.”
Tiêu Trì Dã thở ra khói trắng cũng không nhìn thấy được, gió lớn thổi áo khoác của hắn phần phật. Nhìn ra phía trước không thấy được điểm cuối, đường cái hướng bắc Sa Tam doanh bị lấp kín rồi, hắn chỉ có thể dẫn đội vận chuyển từ bên Liễu Dương tam đại doanh này đi vòng đường xa. Vật tư Sa Nhị doanh đã khô kiệt, chỉ có thể dựa vào Sa Nhất doanh tiếp tế, hai doanh này cùng gánh nhiệm vụ tác chiến ở nơi giao chiến, trang bị tiêu hao cực kỳ nhanh, sau tháng mười triệu tập một nhóm quân tượng tới, tổng số người đã vượt qua năm vạn, lượng vật tư cần thiết kinh người, Tiêu Trì Dã nhất định phải không ngừng cung ứng hai tuyến.
Nhưng khó khăn nhất vẫn là Triêu Huy ở phía tây Đồ Đạt Long Kỳ, bởi vì tuyết lớn bao ngày không dừng, đường cái lúc trước đã từng sụp một lần hết tác dụng hẳn, ván gỗ mà Tiêu Trì Dã trùng tu không chịu nổi tuyết lớn như vậy, hơn nữa xe lương thực quá nặng, hắn cũng không dám tùy tiện chở qua, chỉ có thể bảo Triêu Huy chờ thêm mấy ngày, hắn đưa xe lương thực từ nơi giao chiến vòng qua Đồ Đạt Long Kỳ.
Cốt Tân ra sức hà hơi vào lòng bàn tay, đứng dậy hô: “Đào tiếp!”
Trong ba tháng này đội vận chuyển không nghỉ một ngày nào, thế nhưng không một quân sĩ nào oán giận, bởi vì Tiêu Trì Dã cũng không hề nghỉ ngơi. Dường như họ đã chạy khắp toàn lãnh thổ Ly Bắc rồi, hiện tại Tiêu Trì Dã nhắm mắt cũng có thể vạch ra con đường nào nhanh nhất. Tinh lực của hắn phi phàm, suốt quá trình chạy chở đồ quân nhu cũng không nán lại cho cánh tay phải nghỉ ngơi, mấy ngày trước lúc xuất phát, hắn còn kéo mở cây Bá Vương cung ở Biên Bác doanh, tiếng cung vang nhói màng nhĩ kia quả thực khiến thiết kỵ Ly Bắc phải há hốc mồm kinh ngạc.
Giờ sửu Tiêu Trì Dã đến được nơi giao chiến, Tiêu Phương Húc cũng mới lui ra từ chiến trường, hai cha con đứng trước lều trong buổi tờ mờ đều lôi thôi như nhau.
Tiêu Phương Húc cởi mũ sắt xuống, trời lạnh thế này mà ông đầm đìa mồ hôi vì chạy. Ông nhận lấy khăn nóng lau mặt, gật đầu ra hiệu với Tiêu Trì Dã rồi khom lưng đi vào lều quân. Trong lều hai đại chủ tướng Tả Thiên Thu và Tưởng Thánh đều có mặt, cả phó tướng và du kích hai doanh cũng ở đây, đều mang dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
“Mẹ nó quái quỷ thật, ” Tiêu Phương Húc ném khăn lên bàn, “đám ngựa lùn của bọn hắn mông sắp cọ đất rồi, sao còn chạy được trong tuyết lớn nhanh thế chứ.”
“Kiểu gì chúng ta cũng không thể lui nữa, ” Tả Thiên Thu đứng trước địa đồ, chỉ vào góc đông nam Đồ Đạt Long Kỳ, “tiếp tục lui thì đến đây cũng thất thủ, lúc đó tuyến đường vật tư còn lại của Triêu Huy bị kẹt cứng rồi, trong một mùa đông có thể bị Cáp Sâm giằng co đến chết tại Đồ Đạt Long Kỳ.”
Mùa xuân Ly Bắc đến muộn, trận tuyết này ít nhất phải kéo dài đến tháng ba sang năm. Triêu Huy đang tích trữ lương thực tại doanh thường trú, trang bị toàn quân cũng không thể trì hoãn, doanh thường trú không có nhóm quân tượng.
“Căn cứ vào quân báo, ” Tưởng Thánh đạp rơi cái ủng, dốc ngược nước tuyết bên trong ra, “dạo này Cáp Sâm toàn loanh quanh với binh của Triêu Huy, đấy là hắn nhìn trúng vật tư rồi nên tạm thời không tiến lên xông pha, tính bắt Triêu Huy phải tiêu hao hết sạch trước.”
Tiêu Trì Dã ngồi trong góc uống trà sữa ăn bánh. Hắn ăn ngấu nghiến, nhưng không bỏ sót bất kỳ câu nghị luận nào của họ.
Tiêu Phương Húc trầm mặc chốc lát, nhìn chằm chằm địa đồ nói: “Cáp Sâm làm vậy là muốn ra dấu tập kích.”
Tiêu Trì Dã cũng nghĩ vậy.
Cáp Sâm dây dưa chỗ Triêu Huy là để Triêu Huy uể oải, thiết kỵ Ly Bắc quá hao trang bị, trong mùa đông chiến mã thật sự không phải đối thủ của ngựa lùn. Bây giờ đường cái còn sụp nữa, viện trợ Sa Nhất doanh có thể cung ứng Triêu Huy quá ít, phía sau doanh thường trú còn không có viện binh. Lúc Quách Vi Lễ trú đóng ở nơi này, Liễu Dương tam đại doanh của Triêu Huy chính là viện binh của hắn, thế nhưng hiện tại Triêu Huy đến nơi này, sau lưng chỉ có binh lực còn dư trấn thủ đường lương thực Đông Bắc, lại còn vì tuyết lớn mà không cách nào phi thẳng tới.
“Đồ quân nhu đã tới đây rồi, ” Tiêu Phương Húc quay đầu nhìn Tiêu Trì Dã, “Cáp Sâm nhất định sẽ phát động tập kích trong hai ngày này.”
Chờ đợi thêm nữa, Tiêu Trì Dã sẽ lên phía bắc, vậy thì Cáp Sâm bỏ lỡ thời cơ mất.
“Sáng mai ta mang ba đội đi nơi này mai phục, ” Tiêu Phương Húc dịch ngón tay, “Thiên Thu trấn thủ doanh, lão Tưởng vòng phía sau, chúng ta ở đây kết thành một tấm lưới, ít nhất phải tiêu diệt thế đột tiến của Cáp Sâm. Tiểu tử này không chỉ biết đánh dã chiến còn biết đánh công phòng, không thể để hắn tìm được nơi ẩn nấp, chỉ có thể chặn đứng hắn trong tuyết.”
Thiết kỵ là vách tường di động, bọn họ giáp công hai bên, Cáp Sâm chắc chắn sẽ gặp khó. Chỉ cần hạn chế được tốc độ của kỵ binh Biên Sa, thì tức là chém đứt được chân bọn chúng rồi. Thiết kỵ Ly Bắc sau khi xuống đất vẫn là tường, loan đao hay dao găm đều khó phá được vòng vây.
Sau khi hội nghị kết thúc, Tiêu Trì Dã không rời đi.
Tả Thiên Thu tiến lại vỗ vỗ cánh tay phải của Tiêu Trì Dã, hỏi: “Vết thương ổn chưa?”
Tiêu Trì Dã giơ cánh tay lên hoạt động một chút, nói: “Cầm đao giương cung đều không thành vấn đề.”
“Ăn tết xong phải cảm ơn Lan Chu chân thành đấy, ” Tả Thiên Thu cười nói, “quần áo mùa đông lần này là từ cây bông thật, đồ những năm qua Khuất Đô đưa tới toàn vải vụn. Đại tẩu con gửi thư nói là đợi dịp muốn đích thân xuống Tì Châu cảm ơn Lan Chu.”
Tiêu Trì Dã liếc Tiêu Phương Húc một cái, khiêm tốn nói: “Y nên làm thế mà, đâu đáng đại tẩu phải cảm ơn? Mấy ngày trước còn gửi thư nói là chuẩn bị xong lễ năm mới rồi, đang chờ ăn tết đây.”
Tiêu Phương Húc rắc ít muối tinh vào bát mình, làm như không nghe thấy bọn họ nói chuyện gì.
Tả Thiên Thu liền bảo: “Cha con khen nó mấy ngày liền đấy, đến tết chúng ta —— “
Tiêu Phương Húc nói một cách khẳng định: “Ta không hề, ta không hề khen.”
“Vâng vâng vâng, ” Tả Thiên Thu nháy mắt với Tiêu Trì Dã, “là ta khen hết!”
Tiêu Phương Húc hỏi Tiêu Trì Dã: “Sao con còn chưa về lều ngủ?”
Tiêu Trì Dã nhìn ông uống cạn trà sữa mới nói: “Ngày mai cha đi đánh phục kích, muốn mặc trọng giáp sao?”
“Không mặc sao chặn được Cáp Sâm, ” Tiêu Phương Húc đặt bát, “hắn còn đánh trận giỏi hơn A Mộc Nhĩ.”
“Vậy thì đừng đội mũ sắt, ” Tiêu Trì Dã nói, “trong đội của Cáp Sâm cũng có thể giấu bọ cạp.”
“Không có mũ sắt, sao có thể xem là tường sắt? Muốn ngăn chặn bọn chúng trên đồng tuyết chỉ có cách này thôi.” Tiêu Phương Húc hơ tay, lặng đi giây lát, “Như các con trình báo, số lượng bọ cạp ít ỏi, muốn đối kháng thiết kỵ Ly Bắc hiện giờ thì quá vất vả, cho dù trong đội của Cáp Sâm có bọ cạp, cũng chỉ có thể là binh rời rạc thôi.”
“Thiết kỵ quá nặng, ” Tiêu Trì Dã nhìn Tiêu Phương Húc, “sau đầu xuân năm tới nhất định thiết kỵ phải được cải biến. Chúng ta phải đuổi kỵ binh Biên Sa về phía đông, nhất định phải đề phòng tất cả khả năng.”
“Con muốn vót mỏng thiết kỵ, ” Cuối cùng Tiêu Phương Húc nghiêng đầu qua, “nhưng con vẫn không theo kịp tốc độ của bọn chúng.”
Tiêu Trì Dã yên lặng nhìn Tiêu Phương Húc.
“Đội con huấn luyện ở Khuất Đô là bộ binh, cưỡi ngựa chiến đấu dựa vào kinh nghiệm của Lục Quảng Bạch, nhưng Ly Bắc không có ưu thế địa lý trời cho như Biên quận, chúng ta muốn sử dụng vách tường chỉ có thể dựa vào trọng giáp.” Tiêu Phương Húc ném mấy hòn than vào bếp lửa, “Đại ca con trừ trọng lượng cho thiết kỵ Ly Bắc, nhưng chúng ta vẫn cứ không thể đột phá tuyến phía đông kia.”
Tiêu Phương Húc nhìn bếp lửa.
“Cải cách của A Mộc Nhĩ thực sự quá nhanh, trong thời gian mấy chục năm hắn đã tìm hiểu rõ thiết kỵ Ly Bắc rồi. Tăng giảm đơn thuần không thể chống lại kỵ binh Biên Sa như vậy, thiết kỵ nhất định phải tạo một cải biến chưa từng có bao giờ.”
Đây là điểm quẫn bách của thiết kỵ Ly Bắc, A Mộc Nhĩ huấn luyện ra đội bọ cạp, nhìn vào kết quả lần trước bọn họ giao đấu, chuỳ sắt của nhánh đội ngũ này đúng là khắc tinh của Ly Bắc. Thế nhưng chỉ cần bỏ mũ sắt xuống là giải quyết được liền sao? Chuyện này có nghĩa trọng giáp của thiết kỵ Ly Bắc đã xuất hiện điểm yếu, điều này khiến Tiêu Phương Húc bó tay hết cách, mà ông lại không thể không tiếp tục mạo hiểm, bởi vì đây là ưu thế còn sót lại của thiết kỵ Ly Bắc. Nếu như từ bỏ ưu thế này, bọn họ sẽ chẳng chống lại được cả kỵ binh Biên Sa phổ thông.
A Mộc Nhĩ thật sự là một thiên tài, Cáp Sâm cũng khá là ưu tú. Biên Sa bây giờ đã hiện ra cơ hội phát triển lớn mạnh, thậm chí Tiêu Phương Húc có thể nghĩ đến, muộn nhất là mùa đông sang năm, A Mộc Nhĩ có thể sáp nhập hẳn với mười hai bộ, khi đó toàn tuyến phía đông của Đại Chu đều sẽ trở thành nơi giao chiến.
Đây là nguyên nhân mấu chốt Thích Trúc Âm không chịu xông lên phía bắc trở mặt với Ly Bắc, nàng ở Khải Đông cũng đã nhìn thấy con thú lớn này, cho nên nàng không thể vì phân tranh Khuất Đô mà dồn bức Ly Bắc, bởi vì tương lai chắc chắn bọn họ sẽ đứng chung một chiến trường, ngoại địch đã cường đại đến mức khủng bố rồi.
Phải làm sao đây?
Tiêu Trì Dã gối hai cánh tay, nằm trên giường, không ngừng hỏi bản thân trong màn đêm.
Bọn họ nắm giữ quân tượng tốt nhất thế gian, đồng thời còn có số lượng kinh người, nhưng bọn họ vẫn hết cách với A Mộc Nhĩ, chuyện này quả thật đã trở thành một loại khuất nhục nào đó.
A Mộc Nhĩ tuyệt đối không phải kẻ vô địch được.
Kỵ binh Biên Sa cũng có nhược điểm, chỉ là được tốc độ siêu nhanh che giấu đi thôi. Hắn nhất định phải giật phắt những thứ này, tìm ra điểm đột phá mới. Nhưng ngay hiện tại Tiêu Trì Dã mới phát hiện rõ sự không quen của mình, số lần hắn và kỵ binh Biên Sa giao thủ quá ít, đối sách hắn nhằm vào kỵ binh Biên Sa đều chỉ là lý luận suông, hắn không thể cứ tiếp tục tưởng tượng cách mây mù như vậy.
Tiêu Trì Dã không ngủ được, hắn trở mình ngồi dậy, phủ áo khoác bước ra ngoài lều, nhìn thấy Tiêu Phương Húc đang cùng binh sĩ trò chuyện trong doanh địa. Tiêu Phương Húc nhìn thấy hắn, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, đợi Tiêu Trì Dã ngồi xuống thì đưa cho hắn một bát trà sữa.
“Sáng mai xuất binh, không ngủ là đại kỵ.” Tiêu Trì Dã uống trà sữa nóng.
“Lúc ta lớn tầm tuổi con, ba ngày không ngủ vẫn hăng hái như thường.” Áo choàng của Tiêu Phương Húc cũ kỹ, viền áo bị mài đi rất nhiều rồi, được Lục Diệc Chi khâu đi vá lại, ông cũng không chịu thay nó đi, bởi vì đây là chiếc áo do vợ ông thêu.
Tiêu Trì Dã nuốt trà, nhíu mày nói: “Đó đều là chuyện bao năm về trước rồi.”
Đống lửa nổ vang “lách tách”, hai cha con sóng vai ngồi một lúc lâu.
Tiêu Phương Húc hỏi: “Cảm thấy mệt rồi hả?”
Tiêu Trì Dã không đáp lời.
Tiêu Phương Húc nhìn đứa con nhỏ, giây lát sau ông nói: “Trước đây con muốn bay, vì vậy cố chấp bên Mãnh không rời. Bây giờ muốn thắng, vẫn cố chấp như vậy.”
Tiêu Trì Dã thở than: “Đây là tật xấu của ai?”
Tiêu Phương Húc cười ra tiếng, ông nói: “Không phải của ta, là của mẹ con.”
Tiêu Trì Dã miết mép bát, im một lát mới nói: “Cha hai mươi ba tuổi thua A Mộc Nhĩ, con hai mươi ba tuổi thua Cáp Sâm.”
“Ta dùng thời gian bảy năm mới đòi được món nợ này, ” Khuôn mặt Tiêu Phương Húc trong ánh lửa hiện vẻ rất anh tuấn, so với Tiêu Trì Dã thì nhìn uy nghiêm hơn, “con hiểu cảm giác đó đấy, khi ta thua hắn, ta không tìm được phương hướng sau này của mình, thậm chí có một lần ta còn cho rằng, ta không có thiên phú trở thành một thống soái. Ta từng gặp rất nhiều chủ tướng ưu tú ở Lạc Hà quan, trong đó không thiếu thiên tài thực thụ. Chắc là con không biết, ” Tiêu Phương Húc nhếch miệng cười lên, “khi ấy người mà ai cũng chú ý là Thích Thời Vũ, hắn biến Khải Đông thành cường binh, tổng soái năm quận thật sự quá mạnh, ta nhìn thấy hắn, ta nhìn thấy bọn họ, ta nghĩ mình không có tài năng, hoàn toàn không thể cùng bọn họ đứng trên chiến trường như nhau.”
Ánh lửa lấp loé, trong bóng chiếu lên tư thái anh hùng. Quân kỳ bị thổi đến nỗi như sắp bị xé rách, thế nhưng ở đây rất yên tĩnh, tựa hồ một chốn an yên nhất đất trời.
Tiêu Phương Húc xoè tay phải của mình, rũ mắt nói: “Trong trận chiến ấy ta đã mất đi chiến mã đệ nhất. Nhưng thời gian kỵ binh Biên Sa dành cho ta quá ít, bọn chúng nhanh chóng hút ta ra khỏi loại suy sụp đó, ta không thể tiếp tục đợi chờ người khác, cũng không thể tiếp tục tự oán tự than, khi ta đứng ở chiến tuyến đầu tiên, ta phát hiện mình hoàn toàn không muốn thua, ta chỉ muốn thắng.”
Thắng.
Loại dã tâm này chống đỡ Tiêu Phương Húc, mang tới cho ông động lực vô cùng, cũng mang đến cho ông vinh quang cuối cùng. Trong thời gian bảy năm kia ông không dám dừng lại dù chỉ một khắc. Mỗi một ngày ông đều phóng tầm mắt vọng tới núi Hồng Nhạn, ông đã nhìn thấu được nội tâm của mình. Đó là trận biến đổi như sấm rền gió cuốn, ông trừ bỏ đi muôn vàn khó khăn, thậm chí không tiếc đắc tội chủ tướng trước kia, dựng lên trường ngựa tại Lạc Hà quan. Vẻn vẹn chỉ vậy, phải dùng trọn thời gian ba năm, đợi đến khi ông thực sự hoàn thành nó, ông đã hai mươi tám tuổi rồi.
Tiêu Phương Húc ngắm dấu vết trong lòng bàn tay mình, nói: “Con trở về Ly Bắc, ánh mắt chăm chú vào hai đội ngũ ‘thiết kỵ’ và ‘Cấm quân’, nhưng con chưa bao giờ nghĩ phải nhìn vào nhóm chủ tướng. Quách Vi Lễ đả thương Cốt Tân, các con kết nên mối thù, nhưng thành tích của Quách Vi Lễ là thật, hắn làm tiền đạo cho đại ca con ở doanh thường trú, trấn thủ Đồ Đạt Long Kỳ đến mức hệt như hòm sắt. Tưởng Thánh là lão già rồi, dường như lão chưa từng xuất đầu nổi bật, nhưng Sa Nhị doanh mà Tưởng Thánh đang trú là đầu mối duy trì đường biên giới, bất kể lên phía bắc hay xuôi phía nam, lão đều như hòn đá tảng chống đỡ cho chúng ta. A Dã, con đâu chỉ nắm giữ có chút binh đó thôi, con còn có kinh nghiệm được vô số quân sĩ tích lũy mà. Năm đó con đi qua Trung Bác, gặp được Lục Quảng Bạch, nhưng bây giờ con về Ly Bắc lại không chịu tiếp tục học tập điều gì mới. Những người hiểu về chiến trường Ly Bắc nhất đều đang đứng trước mặt con, con đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.”
Tiêu Trì Dã siết chặt bát trà.
“Con muốn vị trí này, ” Tiêu Phương Húc chậm rãi nắm chặt quyền, vừa như đang hỏi Tiêu Trì Dã, lại như đang hỏi chính mình, “con thật sự đủ tư cách sao?”
Trước khi Tiêu Trì Dã về Ly Bắc, hắn đã bị chủ tướng Ly Bắc cự tuyệt. Hắn rất khó nói rõ loại cảm thụ ấy, quả thực hắn đã tổn thương. Về sau hắn không còn phân tranh với những người này nữa, nhưng giữa họ cũng tách ra từ đó. Tiêu Trì Dã về đã lâu như vậy, Cấm quân vẫn là Cấm quân, lúc hắn đứng ở trong lều quân khác biệt với nhóm chủ tướng đến thế. Hắn bị thương không cần những người này đến thoa thuốc giúp, bọn họ bằng mặt không bằng lòng, không thể dung hoà cạnh nhau.
Trà trên đống lửa đã đun xoè ra, “sùng sục” cuộn nổi lên. Tiêu Trì Dã cảm thấy hắn giống như con sói đơn độc tách ra khỏi bầy sói kia, nhìn thì như đã trở lại, thực tế vẫn còn đứng tại chỗ. Hắn thấy những người này hợp lại đấu tranh, nhưng trong đó không có vị trí của hắn.
“Con đánh bại Cáp Sâm không cần bảy năm, ” Tiêu Phương Húc nhìn chăm chú vào Tiêu Trì Dã, ông nói, “thế nhưng con nhất định phải học được khoan dung.”
Giờ thìn Tiêu Phương Húc rời khỏi doanh, hôm nay tuyết càng lớn hơn, nếu như không có mũ sắt che chắn, hai mắt rất dễ bị hoa. Trước khi đội mũ sắt ông huýt sáo với Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã tiến đến bên ngựa, ông xoa vò đầu Tiêu Trì Dã.
“Hành quân trong đêm tuyết nguy hiểm lắm, đợi giờ mão ngày mai con hẵng xuất phát lên phía bắc nhé, ” Tiêu Phương Húc nói rồi đội mũ sắt lên, âm thanh nén ở bên trong, “tuyến đường cụ thể thì chờ ta về doanh rồi bàn tiếp.”
“Muộn nhất là giờ sửu, ” Tiêu Trì Dã nói, “tuyết lớn quá rồi, chậm thêm nữa là sẽ lạc mất phương hướng đấy.”
“Xem tình hình mà xác định, ” Tiêu Phương Húc siết dây cương, “đi đây.”
Tiêu Trì Dã nhìn Tiêu Phương Húc dẫn binh ra khỏi doanh, hàng gót sắt đi về hướng bắc như con rồng du ngoạn, chỉ chớp mắt đã bị sương tuyết mù mịt nuốt trọn. Hắn đứng đó một lúc mới quay người vào lều ngủ bù.
Giấc này Tiêu Trì Dã ngủ rất sâu, sau đó bị tiếng vó ngựa đánh thức. Tinh thần hắn không tốt, hoãn chốc lát mới phát hiện trời tối lâu rồi. Hắn đứng dậy khoác áo, sau khi ra ngoài nhìn thấy chung quanh doanh đều là binh sĩ, Thần Dương và Cốt Tân trực cửa cũng không có ở đây.
Tiêu Trì Dã quay thân kéo một người lại hỏi: “Chuyện gì đây?”
“Nhị doanh bị tập kích rồi, ” Tiểu binh cấp tốc mặc áo giáp, vội vàng hành lễ với Tiêu Trì Dã, “hiện giờ phải điều binh xuôi nam đi trợ giúp trước!”
Tiêu Trì Dã bước nhanh đến trước lều quân, vén rèm phát hiện Tả Thiên Thu đã mặc chỉnh tề, đang định đi ra ngoài, hắn hỏi: “Tưởng Thánh chưa trở về sao ạ?”
Tả Thiên Thu sải bước nhanh, sắc mặt ông nặng nề: “Chưa, hẳn bị giữ chân rồi, đây là điệu hổ ly sơn. Sợ là Cáp Sâm ở Đồ Đạt Long Kỳ đều là ngụy trang cả, mục đích thực sự là tập kích Sa Nhị doanh.”
Đường cái giữa Sa Nhị doanh và Sa Tam doanh bị chặn đứng rồi, Tưởng Thánh vòng đường lên phía bắc cùng Tiêu Phương Húc đi đánh phục kích, binh lực trấn thủ doanh suy mạnh, chỉ có thể dựa vào Sa Nhất doanh bổ sung.
“A Dã, ” Trước khi lên ngựa Tả Thiên Thu nói, “con phải trấn thủ ở đây, trong doanh địa vẫn còn có lương thực.”
Tiêu Trì Dã nói: “Con không có quyền điều binh.”
“Con không thể mang đội vận chuyển lên phía bắc, ” Tả Thiên Thu quay đầu ngựa lại, “ở đây chờ cha con về đi!”
Âm thanh vừa dừng, ngựa đã phi như bay ra ngoài.
Tiêu Trì Dã lui nhường vài bước, tránh đường cho kỵ binh phía sau. Hắn nhìn quanh bốn phía, trong hỗn loạn phía trước tìm thấy Thần Dương.
“Cốt Tân đi lên phía bắc truyền tin cho vương gia rồi,” Thần Dương vội chạy đến bên Tiêu Trì Dã, “tuyết lớn quá, Mãnh cũng không bay được, chỉ Cốt Tân phân được phương hướng trong đêm tuyết thôi.”
Tiêu Trì Dã hỏi: “Đi từ khi nào?”
“Nửa canh giờ trước, ” Thần Dương bấm thời gian, “giờ mão mới có thể về.”
Tiêu Trì Dã sững ra, hỏi tiếp: “Giờ sửu đã qua rồi?”
“Bây giờ là giờ sửu ba khắc, ” Thần Dương lo lắng nhìn Tiêu Trì Dã, “… dấu trên đường đều bị tuyết lấp sạch, chắc ba đội còn ở đồng tuyết. Nhưng mà Tưởng Thánh cũng đang trên đồng tuyết, chủ tử, binh lực của vương gia vượt xa Cáp Sâm, nhất định giờ mão có thể về đây.”
Tiêu Trì Dã rơi vào nỗi lo lắng, đây là thứ cảm xúc khó mà phát tiết. Hắn không có quyền điều binh, binh lực còn dư trong doanh cũng không đủ hỗ trợ hắn lên phía bắc, hắn chỉ có thể chờ.
Đây là điệu hổ ly sơn, nhưng Cáp Sâm tập kích Sa Nhị doanh làm gì?
Tiêu Trì Dã nhìn chằm chằm địa đồ, nhấc ngón tay di chuyển theo tuyến mà Tiêu Phương Húc đã vẽ ra, nỗi bất an ấy tràn lên, hắn như vẫn đang đứng trong đêm mưa ở Đồ Đạt Long Kỳ, cách màn mưa đối lập với Cáp Sâm.
Lương thực Sa Nhị doanh còn ở Nhất doanh, tối hôm qua Tiêu Trì Dã mới đến, thậm chí Tưởng Thánh không kịp trung chuyển. Đường đi hướng nam Nhị doanh bị tuyết lớn chặn kín rồi, tập kích Nhị doanh vừa không chiếm được lương thực, vừa không cách nào uy hiếp Tam doanh.
Tại sao?
Tiêu Trì Dã vướng trong tuyến đường rắc rối phức tạp hỏi vặn lại mình.
Giờ dần đến quá chậm chạp, Tiêu Trì Dã đứng trong lều quân không ngừng hỏi thời gian. Hắn băn khoăn mãi nơi đấy, vò đi tuyến đã vẽ loạn ra. Hắn từ từ không còn dọc theo con đường Tiêu Phương Húc đi nữa, hắn đặt mình vào vị trí của Cáp Sâm.
Cáp Sâm là một tên thợ săn thành thục, hắn quen thuộc đường cái Ly Bắc, điểm này đã thể hiện ra lúc ở Đồ Đạt Long Kỳ rồi. Hắn đánh giằng co với Triêu Huy, bão tuyết trở thành vật che đậy cho hắn, hắn có thể tiến lui như thường trong đồng tuyết.
Tiêu Trì Dã dừng, lặp lại câu vừa rồi, một luồng lạnh lẽo xộc thẳng lên, lạnh đến mức ngón tay hắn cứng đờ.
Tên thợ săn tài tình sẽ không dễ để lộ mục đích, bọn hắn cực kỳ nhẫn nại, nhược điểm thấy được đều là ngụy trang để dụ địch. Cáp Sâm tiến lui như thường trong đồng tuyết, vậy hắn nhất định nắm rõ con đường phía bắc như lòng bàn tay, hắn biết khi nào là thích hợp để phục kích. Cáp Sâm đã tới chiến trường phía bắc nửa năm, mỗi ngày hắn đều tiếp xúc với thiết kỵ Ly Bắc, quãng thời gian này đều là sự luyện tập, hắn đã dò ra được tiết tấu của Tiêu Phương Húc.
Đây là một cái bẫy, Cáp Sâm làm giống như khi chụp lấy Tiêu Trì Dã để chụp lại Tiêu Phương Húc. Hắn vốn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đánh lén doanh thường trú trong bão tuyết, hắn cũng không có hứng thú với Nhị doanh, hắn đi một vòng lớn như vậy, mục tiêu tên là Tiêu Phương Húc.
Tiêu Trì Dã đột nhiên kéo mành lều, đụng phải Thần Dương ngay trước mặt.
Thần Dương lảo đảo lui về sau, không kịp hành lễ nói gấp: “Cốt Tân về rồi!”
Tiêu Trì Dã nhìn ra ngoài, không chỉ Cốt Tân về, Tưởng Thánh cũng về rồi. Tiêu Trì Dã bước nhanh đến, đẩy thiết kỵ đang chắn ngang mình, không ngừng tìm kiếm, thế nhưng không có, Tiêu Phương Húc không ở đây.
Tưởng Thánh bị thương rất nặng, lão được khiêng trở về. Tiêu Trì Dã nhìn thấy mũ sắt bị đập nát bét kia liền biến sắc, hung mắng: “Đệt!”
“Là bọ cạp,” Cốt Tân túm góc áo quệt mặt, khàn giọng nói, “chủ tử, bọn chúng trốn trong áo giáp, đeo yêu bài của chúng ta, ngụy trang thành thiết kỵ Ly Bắc, lừa tất cả mọi người trong trạm dịch cũ của Đồ Đạt Long Kỳ!”
“Cha ta đâu?” Tiêu Trì Dã vặn chặt vạt áo Cốt Tân, nghiến từng chữ.
“… Bị tập kích, ” Nửa mặt Tưởng Thánh toàn máu, lão bị ù tai nghiêm trọng, cong ngón tay víu mép viền, nói hàm hồ đứt quãng, “biến đổi kề cận, quá nhanh…”
Cốt Tân cắn môi trắng bệch, hắn đứng trước ánh mắt của Tiêu Trì Dã, nói một cách khó nhọc: “Ta không tìm được, chủ tử…”
Tiêu Trì Dã đẩy Cốt Tân ra, hắn huýt sáo, chợt nhớ mình không mang Lãng Đào Tuyết Khâm theo. Hắn bước nhanh đến chuồng ngựa, dắt con ngựa ra rồi leo lên.
Ô Tử Dư muốn cản ngựa Tiêu Trì Dã, hắn nói: “Tổng đốc không có quyền điều binh, tùy tiện lên phía bắc sẽ bị cách chức xử tra! Chúng ta phải truyền công văn cho Nhị doanh trước, hướng —— “
Tiêu Trì Dã không nhìn Ô Tử Dư, quất vang roi ngựa, hắn lao ra ngoài như mũi tên sắc nhọn.
“Mẹ nó!” Ô Tử Dư tháo mũ sắt tại chỗ, gào với xung quanh, “Nhanh đi Nhị doanh truyền báo!”
Tiêu Trì Dã phi điên cuồng trong tuyết lớn mênh mông, gió kéo giật tay áo hắn. Hắn men theo dấu chân ngựa lao tới phía tây bắc, hơi lạnh buốt xương, bàn tay nắm dây cương nhanh cóng đến tím tái. Ngựa không chịu nổi tốc độ phi nhanh như vậy, hắn chỉ có thể đi bộ trong tuyết lớn. Hắn dựa vào khứu giác đuổi sâu vào gió tuyết, xuyên qua chiến trường hỗn loạn choán tầm mắt, lúc trời đã tối mới tìm thấy Tiêu Phương Húc.
Tiêu Trì Dã che ngón tay đông cứng lên đôi mắt, hắn vội vàng lau chùi thứ gì đó, nhưng trong cổ họng không thể nào khống chế lạc ra tiếng. Gió trên núi Hồng Nhạn thổi mái tóc Tiêu Trì Dã, hắn đứng nơi này đơn độc không ai giúp, cuối cùng thất thanh gào khóc.
“Trả cho ta…” Tiêu Trì Dã trượt quỳ gối xuống, đau không muốn sống nữa, nghẹn ngào nói với chiến trường không một bóng người: “Trả cho ta!”
Cáp Sâm đã mang đầu cha hắn đi rồi.