Thương tiến tửu, Chương 210: Thanh ThửGiờ mão ngày kế, tuyết lớn vẫn đang rơi, chậu sưởi trong lều quân đều đã ngấm lạnh. Các tướng tập hợp bên trong, quây quanh bản địa đồ trên bàn, trong ánh nến chờ Tiêu Trì Dã mở miệng.
Trận hố trời Trà Thạch này không tính là đánh khổ cực, nhưng lại khá hung hiểm. Tiêu Trì Dã chiếm được ưu thế nhờ trời có tuyết lớn, buộc A Xích phải đi vòng trên mặt băng khỏi phía đông nam, dẫn dụ tới hố trời Trà Thạch được Biên Sa bố trí tương đối sơ sài. Viện binh của A Xích đến nhanh như vậy là bởi ở Đoan Châu còn có trạm dịch, nhưng hắn dời trọng tâm đến phía đông nam lại đối mặt với thiết kỵ Ly Bắc của Tiêu Trì Dã nên bó tay luống cuống, vì vậy mới cho Đàm Đài Hổ đang quan sát Đoan Châu mỗi khắc có cơ hội trợ giúp xiên tuyến.
Tối qua Tiêu Trì Dã đã cởi giáp, đợi sau khi quân y lui ra mới hơi vận động vai cánh tay, nhìn khắp bọn họ, nói: “Chuyến này chúng ta đến không phải để hơn thua với bọn hắn, mà là đến để giành Đoan Châu với bọn hắn. Bây giờ A Xích chết rồi, trọng binh còn trú đóng phía đông nam, binh mã trong thành Đoan Châu không đủ một vạn, là một cơ hội tốt.”
Phí Thịnh bưng thuốc cho Thẩm Trạch Xuyên, liếc trộm mấy lần, thấy hôm nay tinh thần Phủ quân vẫn còn ổn.
“Hôm qua có không ít kỵ binh tháo chạy, ” Doãn Xương nhấn ngón tay vào phía đông nam Đoan Châu, “trọng binh nơi này nhận được tin tức sẽ hoài nghi chúng ta muốn đánh Đoan Châu, nhất định sẽ tiến lên ngăn cản.”
Lúc ông lão này thảo luận chuyện quân thì không sợ bất kỳ ai, tuỳ ý xoa vò chòm râu rối xù, mỗi tội không dám uống rượu trước mặt Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã, chỉ có thể dùng trà đặc giải thèm thôi.
Tiêu Trì Dã không đáp lại ngay, hắn nhường cơ hội cho Đàm Đài Hổ.
Trong hai năm qua Đàm Đài Hổ cũng dần dần có kiến giải của riêng mình, hắn cân nhắc ý tứ của nhị gia, giơ tay điểm điểm vào vị trí Đoan Châu, nói: “Chúng ta đang ở hố trời Trà Thạch, cách Đoan Châu hơi xa, nếu như trọng binh phía đông nam đến được đây chặn chúng ta, vậy thì binh lực trong thành Đoan Châu sẽ không biến động được.” Hắn có phần thấp thỏm liếc nhìn Tiêu Trì Dã, thấy sắc mặt Tiêu Trì Dã tự nhiên mới nói tiếp, “Lúc đó bảo Ô Tử Dư đang trú đóng ở Lạc Sơn vòng tới cửa tây Đoan Châu, là có thể trực tiếp đánh lén rồi.”
Tiêu Trì Dã gật đầu, tỏ ý Đàm Đài Hổ nói không sai.
Biểu cảm Cốt Tân hơi trầm, hắn nhìn vào sông Trà Thạch nói: “Chúng ta làm mồi dụ là có thể dụ binh lực tới hố trời Trà Thạch, nhưng chủ tử, sau lưng chúng ta chính là sông Trà Thạch, một khi A Mộc Nhĩ thừa cơ phái binh đánh lén, hoặc là Cáp Sâm điều binh từ phía nam qua đây, chúng ta sẽ giáp địch hai phía trước sau. Khi đó Ô Tử Dư lại vòng đi phía tây Đoan Châu mất rồi, đến cả viện binh chúng ta cũng chẳng còn.”
“Ngươi nói thế lại làm tổn thương lòng người nơi giao chiến, ” Khi Tiêu Trì Dã nói chuyện vẫn muốn trông Thẩm Trạch Xuyên uống thuốc, xong rồi mới nói tiếp, “Sa Tam doanh không phải viện binh sao?”
Cốt Tân im lặng một lát, lắc đầu nói: “Ta không tin Quách Vi Lễ được.”
Vậy mà Tiêu Trì Dã không thuận theo việc này nói tiếp, hắn giơ tay, vỗ nhẹ sau lưng Cốt Tân, nói: “Đại ca trong đại cảnh nhìn rõ được thế cuộc, Đoan Châu là bắt buộc phải có, nơi giao chiến có Lục Quảng Bạch và sư phụ, ba đại doanh chiến đương nhiên sẽ ngăn cản Cáp Sâm hết mình. Còn A Mộc Nhĩ…” Tiêu Trì Dã phơi nắng một chút, “Bộ đội mà lão có thể điều gấp hiện giờ chính là Thanh Thử bộ.”
Thích Trúc Âm sắp xuất binh tấn công Thanh Thử bộ, thái hậu và Binh bộ không đồng ý, nàng cũng hoàn toàn hết cách rồi sao?
“Quân lương Khải Đông do Nhan thị cung ứng, ba ngày trước xe ngựa cũng đã đi hướng Sách quận, ” Trong miệng Thẩm Trạch Xuyên toàn vị đắng, “tính toán thời gian, chắc đại soái đã ăn no bụng rồi.”
Chỉ cần cho Thích Trúc Âm ăn no, trò gì nàng cũng dám chơi với Khuất Đô. Mấy năm trước nàng không vào đô đọ sức với mấy lão cáo đó là vì ngại phiền phức, bây giờ loan đao đã dấn tới ngay trước mắt nàng rồi, đến nửa điểm phiền phức nàng cũng không thèm ngại nữa.
“Kỵ binh đội tuyết hành quân không đi nhanh như lúc thường, chúng ta ở đây còn có cơ hội chuẩn bị.” Tiêu Trì Dã nói, “Doanh địa hiện giờ đơn sơ, tối nay thủ bị quân Đôn Châu hãy đào kênh rạch cắt ngang khắp chốn hoang dã. Tuần đêm thay phiên trực, phải thả cả ưng luôn. Cấm quân với thiết kỵ Ly Bắc khổ chiến mấy ngày rồi, lúc có thể nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nhất định phải nghỉ dưỡng sức, cho Ô Tử Dư kéo thời gian đủ dài đủ dài.”
Tuyết lớn cản đường, giục ngựa đi Lạc Sơn truyền tin chắc chắn không kịp, cũng may thiết kỵ Ly Bắc đều mang ưng của mình, bay mấy canh giờ hướng tây bắc là truyền tới nơi.
Mọi người đáp lời, đợi cho mỗi người bọn họ bắt đầu nghị luận, Tiêu Trì Dã mới mò trong ngực một lúc. Thẩm Trạch Xuyên đặt chén thuốc xuống, nắm cây quạt trong tay áo, bỗng có một thứ được tung đến giữa tay áo rộng, y định thần nhìn lại, không ngờ là một viên kẹo bọc giấy dầu.
Tiêu Trì Dã giả như không làm chuyện này, vẻ mặt đứng đắn nhìn vào địa đồ.
***
Nửa đêm tại Lạc Sơn, Ô Tử Dư đang ngủ thì bị phó tướng đánh thức, hắn mở thư ưng đưa tới trong lều thắp ánh nến, bỗng chốc tỉnh cả người. Hắn không dám ngủ tiếp nữa, đứng dậy mặc giáp vào, hỏi: “Nhan Hà Như kia đang ở đâu?”
Tiếng vừa mới dứt, Nhan Hà Như liền ló đầu từ bên mành, nói: “Ở đây này!”
Ô Tử Dư nắm chặt thư, nói ồm ồm: “Người chết cả rồi à? Cứ để hắn vào vô phép thế sao?”
“Ấy, đừng có nóng mà.” Nhan Hà Như ôm bàn tính nhỏ bằng vàng, chui vào, “Phủ quân bảo ta đợi ở đây, nên ta cứ đợi ở đây thôi, ta thì làm gì được? Ô gia ngài cũng cẩn thận quá đấy.”
“Hành quân đánh trận không so với thương nhân chở hàng được, xảy tí sự cố là rớt đầu rồi.” Năm ngoái Ô Tử Dư trù bị quân lương thay thiết kỵ Ly Bắc từng giao tiếp với thổ phỉ Lạc Sơn, gặp Nhan Hà Như thế này cũng không thấy hoảng hốt, hắn cất thư về mới nói, “Ta phải xuất binh giờ rồi, mới trừ nạn cướp Lạc Sơn xong, để ngươi ở lại đây bọn ông không yên tâm được. Như vậy đi, ngươi sửa soạn lẹ lẹ hộ cái, đi theo ta.”
Nhan Hà Như từng làm ăn với người Biên Sa, để hắn lại Lạc Sơn chẳng có ai canh chừng, Ô Tử Dư cảm thấy không ổn lắm, phải trông hắn mới được.
Nhan Hà Như sợ đến nỗi sắc mặt hơi nhợt, ôm bàn tính đi theo sau Ô Tử Dư, nói: “Đao kiếm không có mắt, Ô gia, ngài mang theo ta làm gì á? Buôn bán của nhà ta đều thắt trên người ta, ta không thể gặp chuyện bất trắc nha. Quân lương Khải Đông nữa ngài hiểu đúng không? Hiện tại cũng do ta đưa đó. Ta ở phía sau là được rồi, nếu không ngài phái người đưa ta về Tì Châu? Đôn Châu cũng được!”
“Chúng ta nhiều binh như vậy, còn không bảo vệ được ngươi à?” Ô Tử Dư nhe hàm răng trắng sít với Nhan Hà Như, “Đánh giặc xong sẽ đưa ngươi về, đi cùng Phủ quân, bảo đảm không trì hoãn chuyện của ngươi.”
Dứt lời cũng không chờ Nhan Hà Như trả lời, gọi ngay thân binh bên ngoài nhét người vào xe ngựa, dứt khoát trói ở trong quân mang đi.
Ô Tử Dư hít thật sâu tại cửa lều, sắc trời ảm đạm, hắn lại lấy bức thư vừa mới vò nhăn ra đọc. Ánh nến trong lều phủ lên lưng hắn, hắn nhìn chằm chằm hai chữ “tập kích” kia mà nghệt ra lúc lâu.
Tập kích Đoan Châu liên quan đến an nguy của Tiêu Trì Dã, trận này không chỉ phải đánh nhanh, còn phải đánh cho chắc. Ở hố trời Trà Thạch giờ đang có hai người gắn chặt với thế cuộc trận chiến, tổn thất một ai Ô Tử Dư cũng không gánh nổi trách nhiệm, hắn phải đảm nhiệm được phần trọng lượng này.
Nhưng mà ông đây là đội vận chuyển cơ mà.
Ô Tử Dư nhíu chặt mày, ánh mắt hắn thấu qua đêm dài, nhớ lại lần đầu mới gặp Tiêu Trì Dã.
“Ngươi không phải thiết kỵ Ly Bắc sao?”
Tiêu Trì Dã dưới ánh mặt trời gay gắt hơi nhìn lại, con ngươi sâu hút.
Cho tới hôm nay Ô Tử Dư luôn không dám trả lời câu hỏi này của Tiêu Trì Dã, hắn như thể mặc nhận mình chỉ có thể làm đội vẩn chuyển quân nhu, thế nhưng hắn lại không cam lòng. Trước kia bởi vì uống rượu mà hắn bị Tiêu Kí Minh phạt đến Biên Bác doanh, nhìn Triêu Huy nhậm chức chủ tướng Liễu Dương tam đại doanh, bây giờ lại thấy Thần Dương và Cốt Tân được lần lượt trọng dụng, Tiêu Trì Dã đặt hắn ở Biên Bác doanh, mãi không dùng tới tiền phương.
Ô Tử Dư phì nước bọt, nhét thư về trong ngực. Hắn đi trong tuyết hai bước, bỗng nhiên bật dậy, nắm chặt quyền, vung loạn mấy lần vào khoảng không.
Tiêu Trì Dã dám giao cơ hội cho hắn, thì hắn dám đánh cược tính mạng thân mình đánh một trận thay Nhị gia!
***
Ngày kế giờ dậu, tuyết dần ngớt đi.
Tiêu Trì Dã mặc trọng giáp trong lều quân, giáp của hắn bị chuỳ sắt công kích hôm trước nên hư hại một ít rồi, hai cánh tay lĩnh nghiêm trọng nhất, đặc biệt là cánh tay trái liên tục đón đỡ chuỳ sắt của A Xích, thậm chí đã có phần móp lún.
“Ô Tử Dư đã đến phía tây Đoan Châu, chống đỡ qua tối nay, sáng mai có thể cùng hắn giáp kích trước sau.” Tiêu Trì Dã mặc giáp vào trông càng cao hơn, gần như chặn hết ánh sáng hiện có trước mặt Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên ngồi trên phản, y ở nơi đây, trong mắt người khác là dụng ý càng sâu. Hiện nay Tiêu Kí Minh dám dốc toàn lực để ba đại doanh chiến của nơi giao chiến phụ giúp trận Đoan Châu Trung Bác, không chỉ là bởi Tiêu Trì Dã ở đây, còn bởi Thẩm Trạch Xuyên cũng ở đây, đây là thành ý Ly Bắc nhìn thấy được.
“Phí Thịnh dẫn Cẩm y vệ đi theo Hải Nhật Cổ, có thể bù đắp cho trinh sát đang tạm thiếu.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn Tiêu Trì Dã đeo giáp tay, nói, “Nếu ngày mai ngươi chưa trở về, binh mã còn lại cũng sẽ tập trung vào tiền phương.”
Tiêu Trì Dã lưu lại binh mã là để Thẩm Trạch Xuyên dùng làm bình phong đấy, nếu như xuất hiện bất ngờ gì, những người này sẽ hộ tống Thẩm Trạch Xuyên lên phía bắc, khi đó Sa Tam doanh sẽ tiến đến tiếp ứng.
Bàn tay đang buộc giáp tay của Tiêu Trì Dã hơi khựng lại, hắn nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, nghe hiểu ý của Thẩm Trạch Xuyên rồi. Thẩm Trạch Xuyên ra hiệu Tiêu Trì Dã ngồi xuống, Tiêu Trì Dã không tiện ngồi xổm, bèn dứt khoát lui một chân, quỳ một gối xuống gần Lan Chu.
Tuyết ngoài lều như xơ bông nhẹ bẫng, loáng thoáng tiếng Phí Thịnh càu nhàu Doãn Xương uống rượu, thiết kỵ Ly Bắc mặc trọng giáp giẫm trong tuyết, chỉnh tề như một đi qua bước lại. Bốn phía ồn ào gọi hò, góc sưởi trong lều đang đốt củi, đúng lúc này trà đang gác đun nở xoè cánh.
Ánh mắt Tiêu Trì Dã sắc bén, gần đây hắn càng không thể che lấp lưỡi đao nữa, hắn nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Ngươi ở đây chờ ta.”
“Thật ra ta muốn đi, ” Áo khoác của Thẩm Trạch Xuyên trượt xuống khỏi vai, y học động tác Tiêu Trì Dã từng làm, nắm cằm Tiêu Trì Dã, khẽ nghiêng đầu, “nhưng ta không có năng lực ấy, chỉ có thể ở nơi này làm người vợ tào khang thôi.”
*người vợ thuỷ chung cùng qua hoạn nạnTiêu Trì Dã cho Thẩm Trạch Xuyên nắm tuỳ ý, nghe vậy liền bật cười thành tiếng.
Thẩm Trạch Xuyên nghe thấy Cốt Tân dừng ở ngoài lều, y cầm mũ sắt qua, đội cho Tiêu Trì Dã cẩn thận, trong phút nhìn nhau ngắn ngủi đó, cách lớp sắt thép chạm một nụ hôn với Tiêu Trì Dã.
“Sau tối hôm nay, ” Ngón sắt lạnh băng của Tiêu Trì Dã xoa nhẹ má Thẩm Trạch Xuyên, hắn nói trầm thấp, “Lan Chu của ta chính là kiêu chủ Trung Bác.”
***
Tiêu Trì Dã dùng A Xích để thử cây đao mới của mình, nhưng đây còn xa mới đủ. Hắn đói đến nỗi nuốt cả chiến trường nam bắc vẫn ngon lành, mỗi một trận chiến đều là thử nghiệm, hắn phải ở chỗ này và mài đao nhanh hơn.
Trọng binh Biên Sa phía đông nam có hai vạn năm ngàn người, trong đó chỉ có năm ngàn bọ cạp, kỵ binh còn lại thiếu ngựa, không ít người chỉ có thể tạm đảm nhiệm bộ binh. Bọn chúng đã mất đi chủ tướng, lại không nhận được tin tức bên bờ sông Trà Thạch, ngăn cản Tiêu Trì Dã là hành động bắt buộc để bảo đảm an nguy của Đoan Châu.
Thứ Tiêu Trì Dã muốn chính là sự bắt buộc này, chỉ cần hai vạn năm ngàn người này động một cái, phía tây Đoan Châu sẽ hoàn toàn trống hoác, Ô Tử Dư lập tức bắt đầu tấn công thành. Ưu thế của việc Thẩm Trạch Xuyên khóa kín Trung Bác cũng lộ ra từ đó, Đoan Châu không nhận được bất kỳ trợ giúp nào, lương thực đều cung ứng cho hai vạn người của A Xích rồi, còn tám ngàn binh mã ở lại trông Đoan Châu thì phải đói bụng ứng chiến.
Lúc Trung Bác đánh tới, Biên quận đang trong màn đêm sâu thẳm.
Tin tức A Xích bại trận vẫn chưa truyền tới Thanh Thử bộ, đội tuần đêm của bọn hắn lượn lờ gần Biên quận. Chủ tướng của Thanh Thử bộ tên là Tô Mông, trước kia là phó tướng của Cáp Sâm, lúc dưới trướng A Mộc Nhĩ cũng có thể tham gia nghị sự, nhưng bởi vì bộ tộc không đủ mạnh nên mất đi cơ hội lên phía bắc cùng Cáp Sâm, từng giao thủ với Lục Quảng Bạch ở đây.
Tối nay Biên quận không có tuyết, nhìn từ phía xa, Tỏa Thiên quan như một mĩ nhân đang kê ngang gối ngủ. Giữa trời lất phất tuyết bay, ngẩng đầu không thể tìm được tung tích ánh trăng.
Tô Mông cảm thấy tối nay Biên quận quá yên tĩnh, điều này khiến lão không yên lòng, vì thế lão đặc biệt tăng cường nhân số tuần tra ban đêm, gom hết mặt đông Biên quận vào mắt, phòng ngừa thủ bị quân tập kích.
Sau nửa đêm, đội tuần đêm gác lửa trại trên vùng hoang dã, nướng thịt khô mang theo bên người, uống nước tuyết lấp căng cái bụng.
“Bọ cạp phương bắc luôn đánh thắng trận, ” Kỵ binh Thanh Thử bộ bày thịt khô, dùng lời Biên Sa nói chuyện, “bọn họ cũng sắp nhập vào mười hai bộ rồi, trở thành bộ tộc gần phía bắc, khi đó chúng ta còn có thể lấy lương thực không?”
Tô Mông uống nước tuyết, lắc đầu nói: “Nga Tô Hoà Nhật sẽ không để cho bọ cạp trở thành bộ tộc đâu, bọn họ là nô lệ của Liệu Ưng bộ.”
Mẫu thân của bọ cạp đều là người Đại Chu, còn từng xuất hiện kẻ phản bội Hải Nhật Cổ kia, cho dù đánh thắng trận cũng khó làm người khác chấp nhận được. Huống hồ tại đại mạc, các bộ chỉ thừa nhận Cáp Sâm.
“Nếu như có thể để Cách Đạt Lặc cho chúng ta, ” Kỵ binh cười với Tô Mông, “thì sau này không còn sợ đói bụng nữa rồi.”
Tô Mông nuốt nước tuyết, không trả lời ngay. Lão đã từng thăm dò A Mộc Nhĩ, nhưng không được đáp lại. Thanh Thử bộ không phải cường bộ, bây giờ Liệu Ưng bộ đã không còn là tiểu bộ năm đó lâu rồi, Hồi Nhan bộ lại dựa dẫm Ly Bắc, còn lại Thanh Thử bộ bọn họ ở nơi này gặm cát cùng thủ bị quân Biên quận, ai mà ngờ cuối cùng đến thủ bị quân Biên quận cũng chạy mất. Tô Mông trải qua ngày này tháng nọ đóng quân không thấy được tương lai, lão gửi gắm hy vọng vào con trai, kết quả đầu xuân năm nay con trai lão lại chết trẻ.
“Dù sao chờ đợi cũng có ích, ” Tô Mông chỉ có thể an ủi vậy, “ít nhất đợi ở đây sẽ không bị Ly Bắc báo thù.”
Các kỵ binh cười rộ.
Lửa trại cháy được một nửa, kỵ binh ở sau lưng nhìn thấy mấy con chó hoang. Hắn vung cành khô lên, miệng kêu “xuỳ” xua đuổi. Những con chó hoang này đói bụng thèm rớt dãi, phì khí nóng vòng quanh bọn họ.
Tô Mông nói: “Đánh đuổi chúng đi.”
Kỵ binh liền đứng dậy, nắm lấy loan đao, động tác giậm chân nhanh mạnh hơn. Chó hoang rụt về phía sau một chút, kỵ binh ưỡn bụng, quay đầu nói với Tô Mông: “Chúng ta có thể săn về, da chó có thể —— “
Kỵ binh còn chưa nói xong, bọn chó hoang kia như thể rồ dại lao lên cả bầy, cắn xé kỵ binh, lôi kéo hắn ngã lăn ra đất. Cánh tay cầm đao của hắn bị giằng cắn, lớp da không chịu được hàm răng sắc bén của chó hoang, hắn gào lên vì đau.
Tô Mông lập tức đứng dậy, các kỵ binh tuần đêm cùng đuổi tới, đạp vào chó hoang, kéo người về. Tô Mông thấy mắt của bọn chó hoang này đỏ ngầu đến quái lạ, bình tĩnh nhìn kỹ lại, lão nói với các kỵ binh: “Giương cung bắn chết chúng, mấy con chó này có vấn đề.”
Trong đêm có vài tiếng chim đa đa yếu ớt, bầy chó hoang như cảm giác được nguy hiểm, lúc kỵ binh lên ngựa giương cung chúng nó liền quay đầu bỏ chạy. Chúng như hoảng loạn khỏi cần nhìn đường chạy trốn về phía tây, các kỵ binh đuổi theo ngay sau đó.
Chó hoang đã trúng tiễn, lặc chân tháo chạy phía trước. Kỵ binh phía sau rút loan đao ra, cúi người xuống, muốn một đao chém chết chó hoang lúc ngựa vọt đi. Bọn hắn lao như điên, bọt tuyết bắn lên từng mảng giữa không trung, chỉ nghe một tiếng “vù” vun vút, từ phía tây một mũi tên dài bắn thẳng đến, kỵ binh ngã khỏi lưng ngựa ngay tức khắc. Chân của hắn còn mắc trên yên ngựa, bị ngựa kéo qua tuyến biên giới.
Nguy rồi!
Tô Mông cảm thấy không ổn, trước đó A Mộc Nhĩ đã dặn bây giờ không thích hợp giao chiến với Khải Đông, chỉ cần bọn họ không tiến công, Thích Trúc Âm sẽ không xuất binh được. Lão lập tức ghìm ngựa, hô: “Lùi về sau!”
Thế nhưng phía trước đột nhiên sáng ánh đuốc, sau đó đâu đâu cũng sáng rực.
“Thích Trúc Âm!” Tô Mông trên lưng ngựa mắng tiếng Đại Chu, “Nữ nhân xảo quyệt ——!”
Thích Trúc Âm đứng đầu thủ bị quân sẵn sàng đón địch, nàng nghiền tuyết dưới chân, thong dong nói: “Châm lửa vạn dặm Phong Hoả đài, báo cho Khuất Đô, Thanh Thử bộ vượt biên xâm phạm rồi.”
Thủ bị quân Khải Đông đột nhiên dàn hàng khiên thuẫn, ánh đao lấp loé.