Thương Tiến Tửu

Chương 253

Giờ thìn vừa đến, không khí bên trong thành Đoan Châu đột nhiên thay đổi. Trên phố đều là binh lĩnh, Thủ Bị Quân và Cấm Quân luân phiên tuần tra, bốn cửa thành đóng chặt, tiếng giày quân và bội đao leng leng khắp nơi. Trong phủ bầu không khí trầm trọng, nhóm cận vệ thủ đao sẵn sàng, không dám nới lỏng.

Tiêu Trì Dã ngồi xổm trước mặt Lịch Hùng, hỏi: “ Người biết?”

Mặt Lịch Hùng bị thương, đắp thuốc, trả lời: “ Biết, là thằn lằn, bọn chúng uống sữa của Cách Đạt Lặc, rất thối.”

Tiêu Trì Dã nhăn mày, nói: “ Không phải bọ cạp?”

“Trước kia, trước kia là bọ cạp,” Lịch Hùng nói gấp, lại có chút lắp, “ Sau đó lại thành xà.”

Đinh Đào nghe không hiểu, nói: “ Sao trước kia là phải mà sau đó lại không phải.”

“ Chúng là thằn lằn,” Lịch Hùng vỗ vào cánh tay của mình, “Đại ca ta nói chuyện với chúng, bọn chúng và Hải, Hải….” hắn không nhớ lên của Hải Nhật Cổ, “ Cùng Hải gì đó, không phải là trâu cừu.”

Trong mắt mười hai bộ thì Cách Đạt Lặc là trâu cừu, địa vị thấp kém.

Tiêu Trì Dã nhớ đến Trác Lực, Trác Lực cũng là thằn lằn, nhưng mà Trác Lực có đặc điểm rõ ràng của Biên Sa, vậy xem ra, thằn lằn vẫn là bọ cạp, chỉ là thay đổi cách xưng hô.

“ Thằn lằn,” Tiêu Trì Dã cúi xuống nhìn Lịch Hùng, phỏng đoán, “ Thằn lằn là bọ cạp của A Mộc, cho nên chúng so với a xích, Hải Nhật Cổ thì có địa vị cao hơn.”

Lịch Hùng giơ ngón tay cái, cao hứng nói: “Đúng, chúng có đất, có thể phi ngựa,” hắn nói xong lại rầu rĩ không vui, “ Bọn chúng đều rất xấu, thích đánh người, không chơi với bọ cạp, so với bọ cạp địa vị cao hơn.”

Tiêu Trì Dã đỡ cốt ban, nhẹ nhàng xoay.

Cáp Sâm chết chưa được ba ngày, thằn lằn của A Mộc liền xuất hiện trong viện. Chúng rốt cuộc là từ trong đội ngũ của Trác Lực đến đây, hay là vốn dĩ đã ở trong này rồi?

“ Ngươi làm tốt lắm,” Tiêu Trì Dã giơ tay, vỗ đầu Lịch Hùng, “Ở trong này bảo vệ Phủ quân, Nhị gia cho kẹo.”

“ Từ trước đến nay người rất cẩn trọng trong những chuyện này,” Kiểu Thiên Nhai vẫn chưa nghĩ thông, đi đến nhà lao: “ Sao hôm nay lại sơ sẩy vậy?”

Phí Thịnh nhìn thi thể, nghe vậy lắc đầu, nói: “ Thích khách có khuôn mặt của đại chu, giọng địa phương so với ta và ngươi còn trôi chảy hơn,” hắn nghiêng đầu, “ Bọn chúng còn có hộ tịch.”

Kiểu Thiên Nhai lật thi thể.

Thẩm Trạch Xuyên thiêt lập hoàng sách của trung bắc, mỗi nhà mỗi hộ đều tra khảo hội tịch rõ ràng, nếu ngay cả thích khách mà hộ tịch cũng có, chứng tỏ rât có thể chúng đã mai phục ở trung bắc sớm hơn so với Thẩm Trạch Xuyên.

“ Cái này khó làm,” Kiểu Thiên Nhai trầm giọng, “ Trốn ở trong đám người vốn dĩ không phân biệt được.”

“Muốn nói sơ hở, chỉ có một,” Phí Thịnh chỉ vào điểm trên cánh tay, “ Hình xăm.”

Kiểu Thiên Nhai di chuyển ánh mắt, quả nhiên sườn cánh tay của thi thê có hình xăm thằn lằn.

“ Lúc trước chủ tử vì sắp xếp điều tra bọ cạp, đã bảo các nha môn ghi chép lại danh tính của những người xăm hình,” Phí Thịnh ôm cánh tay, “ ta đã gửi thư cho Dư Tiểu Tái ở Đôn Châu, nếu không có danh tính của hai kẻ kia, thì chính là chúng đã trà trộn vào khi công thành.”

Kiểu Thiên Nhai gật đầu, khi thu tay về nhìn về phía Phí Thịnh, mặt không hề cười, nói: “ Ngươi có nghĩ đến chuyện, thích khách lẻn vào, trên người lại mang theo dấu hiệu rõ ràng ấy làm gì?”

Bọn họ đều là Cẩm Y Vệ, thực sự rất am hiểu ngụy trang. Bọ cạp có ly do nhất định phải xăm hình, vậy tại sao thằn lằn kia so với bọ cạp địa vị lại có cao hơn?

Phí Thịnh ánh mắt ngưng trọng, nhẹ ‘ chậc’ một tiếng.

Giờ thân Thẩm Trạch Xuyên tỉnh một lúc, Tiêu Trì Dã đút thuốc cho y. Thẩm Trạch Xuyên bị sốt đến mê man, y có thể nghe thấy Tiêu Trì Dã nói chuyện, nhưng âm thanh lúc xa lúc gần.

“ Lan Chu….” Thẩm Trạch Xuyên nói cái gì đó xong, rồi vén tóc trên má của Thẩm Trạch Xuyên ra.

Thẩm Trạch Xuyên thở gấp nhè nhẹ, miệng ngậm thìa, nuốt xuống ngụm cuối cùng. Tiêu Trì Dã dùng khăn ướt lau mồ hôi cho y, y nghiêng đầu, chóp mũi cọ đến Tiêu Trì Dã lòng bàn tay quấn băng gạc của Tiêu Trì Dã, môi mấp máy.

Tiêu Trì Dã cúi đầu nghe.

“ Khăn tay,” Thẩm Trạch Xuyên nói lộn xộn, “ Của em.”

“Ở chỗ anh này,” Tiêu Trì Dã dùng tay không cầm lên bàn tay ướt nhoẹt của y, “ khỏe lại rồi sẽ đưa cho em.”

Thẩm Trạch Xuyên bị bệnh đến mê man, trong lúc đau đớn mơ hồ nức nở hai tiếng.

Cả người Tiêu Trì Dã nằm sát bên cạnh gối, dỗ dành nói: “ Thực sự sẽ cho em mà.”

Thẩm Trạch Xuyên không tin, y nhăm mi dãy dụa, khi đôi mắt nhăm lại lộ ra vẻ khổ sở, vùi vào lòng bàn tay Tiêu Trì Dã. Trái tim của Tiêu Trì Dã đã bị y vuốt ve như vậy, cúi đầu chạm vào tóc mai y, dán lên mồ hôi của y.

Thẩm Trạch Xuyên đầu lưỡi toàn là vị đắng, đôi mắt khép hờ nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ, chỉ có hương vị của Tiêu Trì Dã bao quanh y, khiến cho y giống như đang trôi nổi giữa đồng cỏ hoang. Y dùng giọng rất nhỏ để nói: “ Tiêu Nhị.”

Tiêu Trì Dã hôn y, dùng giọng mũi cực trầm để trả lời: “ Hử.”

Thẩm Trạch Xuyên nhíu mày vào lần, nói ngắt quãng: “ Em muốn….. ăn kẹo….”

Lòng Tiêu Trì Dã thoáng chút nới lỏng, đứng dậy lấy mật ong cho y. Thẩm Trạch Xuyên uống hết hai thìa, đầu lưỡi dính vị ngọt là được rồi. Tiêu Trì Dã lại vò khăn lần nữa, lau mồ hôi trên cổ của y, cơn sốt dường như có chút vơi đi.

Nhóm tiên sinh ngoài sảnh đứng ngồi không yên, trong phòng đều là mùi thuốc, tới giờ hợi cũng không ai đứng dậy, ngay cả cơm cũng chưa ăn, tâm đều treo trên người Phủ quân.

“ Những đại phu đó đều không chữa được,” Đạm Đài Hổ ngồi trên ghế, nói với Khổng Lĩnh, “ Tiên sinh xem, chúng ta lập tức giục ngựa ra khỏi thành, đến Đôn Châu tìm?”

Cao Trọng Hùng nghe xong biến sắc, vội xua tay, nói: “ Không được đâu, hôm đó thích khách có lai lịch rõ ràng, thật sự có gián điệp, ai cũng không nhận ra.”

Khổng Lĩnh mặt ủ mày chau.

Tất cả mọi người trong phòng lần nữa lâm vào trầm mặc, không lâu sau, nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài. Nhóm cận vẹ xông vào mưa thay phiên nhau trực, khi đêm xuống thắp đèn lồng lên để chiếu sáng tất cả các con đường trong phủ, không để cho bất kỳ kẻ nào thừa dịp cơ hội.

Sau khi chiến đấu xong mọi người cũng chưa được nghỉ ngơi, qua giờ sửu, không thể trụ được sự mệt mỏi, dựa vào ghế gật gù, ngủ cũng không dám ngủ, cứ treo như thế.

Khi Diêu Ôn Ngọc vào phòng thì cởi áo khoác, tiếng bánh xe làm vài người tỉnh. Hắn đem áo đặt lên đùi, ôn tồn nói: “ Nhị gia đang ở đây, Phủ quân nhất định sẽ không có việc gì. Ta biết các vị tiên sinh lòng như lửa đốt, nhưng lúc này chiến sự mới xong, án vụ của nha môn các châu đều chồng chất, đợi cho Phủ quân tỉnh lại để làm, e là không ổn. Thành Phong và Thần Uy ở đây trông nom, còn lại những người khác về nghỉ ngơi trước. Sáng mai yếu vụ vẫn xử lý như thường, tiểu vụ thì tùy cơ ứng biến, đại sự đắn đo không chắc chắn, thì đệ trình ở phòng làm việc, chúng ta cùng thương nghị giải quyết.”

Khổng Lĩnh cũng dứng dậy, nói: “ hiện giờ Phủ quân đang bị bệnh, quả thật không thích hợp xem án vụ, mọi người hãy về trước đi.”

Mọi người đứng dậy bảo vâng, rời lần lượt lui ra ngoài.

Cao Trọng Hùng rót trà nhìn Diêu Ôn Ngọc, nói: “ Nguyên Trác sợ lạnh, nên gọi người đi theo.”

Diêu Ôn Ngọc tiếp nhận trà nói lời cảm tạ, nói: “Có áo khoác và áo cừu, không lo. Mấy ngày nay trời mưa không ngớt, ta thấy kênh mương bên trong thành đã được sắp xếp chảy thông rồi, không có xảy ra việc gì.”

“Đầu năm thôi,” Đạm Đài Hổ xốc lại tinh thần, xoa nhẹ vết sẹo trên mắt, “Đầu năm mọi người ở đây, tuyết tan làm tắc nghẽn, đặc biệt đã thông rồi.”

“Đăng Châu bị nghẽn, nhưng vấn đề không lớn, khi Dư đại nhân tuần sát đã lập tức cho khai thông,” Cao Trọng Hùng nói, “ Hai ngày nay tin tức từ Tỳ Châu đến rất nhiều, ngoại trừ thư Chu đại nhân thăm hỏi sức khỏe Phủ quân, còn có đề cập đến tám thành.”

Phan thị bị tịch thu, Đan Thành bỏ lỡ vụ xuân, cũng đã đến tháng sáu rồi, sắp đến màu thu hoạch, dân chúng Đan Thành nên lo lắng về chuyện miếng ăn.

“ Chúng ta ở đây đánh giặc, Khuất Đô cũng đánh giặc,” Khổng Lĩnh nói, “ Nghe tin tức, nội các đã dặn lễ bộ bắt đầu chuẩn bị lễ đăng cơ.”

Hàn Thừa đã chết, Thái hậu dựa vào mối quan hệ của Hoa Hương Y mới giữ lại được mạng sống, nhưng đến cùng thì lại nhốt ở trong cung. Lệnh điều động của tám đại doanh Đô quân đã trở về tay Trữ quân, Lý Kiếm Đình lại có Thủ Bị Quân Khải Đông bảo vệ, thế gia bản thân mình còn lo chưa xong sao có thể ngăn cản được.

“Chúng ta là kẻ thù ngoài thành, mọi người đồng tâm hiệp lực phò trợ Phủ quân, Biên Sa sẽ không là cái vấn đề khó, nhưng Khuất Đô hiện giờ chia năm sẻ bảy, Tiết Duyên Thanh loại bỏ được Phan thị đã khiến cho tám thành nóng nảy,” Diêu Ôn Ngọc nhẹ giọng nói, “ Trữ quân càng khí thế ồn ào.”

“ Lại nói tiếp,” Khổng Lĩnh nhìn về phía Thần Dương, “ chúng ta còn chưa biết Biên Quận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không đàm phán được với bộ Hữu Hùng sao?”

Thần Dương sắp xếp lại quân vụ, nói: “ Nếu là đàm phán được, Nhị gia sẽ không tới trễ. Đạt Lan Đài của bộ Hữu Hùng đã đáp ứng được lời thỉnh cầu của chúng ta, hưa sẽ không cản trở Đại soái tiến bắc. Hắn cầm lễ vật của Cáp Sâm cho hắn, nói được thì làm được, quả thật không cản trở Đại soái xuất binh đến Cách Đạt Lặc, nhưng hắn đi ngược với minh ước, khi Nhị gia chuẩn bị xuất binh đến Đoan Châu thì hắn tập kích Biên Quận.”

Đúng như dựa đoán từ trước của Thích Trúc Âm, Đạt Lan Đài ai cũng không dựa vào, hắn từ đầu đến cuối đều không muốn phục tùng A Mộc, cũng không muốn bị bị Thẩm Trạch Xuyên sử dụng. Lời thỉnh cầu của Cáp Sâm và Thẩm Trạch Xuyên đã cho hắn thấy được cơ hội, hắn muốn qua Biên Quận chiếm giữ Tỏa Thiên Quan của phía nam sườn, nơi đó sau khi Phùng Nhất Thánh chết đã không còn tướng mạnh đóng giữ nữa.

Bộ Hữu Hùng sống ở đồng cỏ phía nam, khi Đạt Lan Đài du đãng ở Đại Mạc liền hiểu được nơi này không có chỗ dung thân cho Hữu Hùng, bọn họ trèo non lội suối trở lại chỗ gần cố hương, vì muốn tìm kiếm một vùng đất mới, tình nguyện đứng trước đao nhọn vật lộn một phen.

Thiết kỵ của Tiêu Trì Dã ở cát vàng gặp hùng mã.

Biên Quận đánh hai ngày, Đạt Lan Đài đã chết trận, bọ Hữu Hùng vĩnh viễn sẽ không thể vượt qua được cánh cửa kia, bọn chúng chỉ có thể ở lại đại mạc.

“ Viện binh của Cáp Sâm ở Cách Đạt Lặc giao cho Đại soái,” Thần Dương đưa tay cầm quân báo giơ lên, “Đêm qua cấp báo, trên đường Đại soái về đã phát hiện A Mộc đang điều binh.”

Lời vừa dứt, cả sảnh đường lập tức căng thẳng.

Cao Trọng Hùng lắp bắp nói: “ vậy, vậy đây là lại, muốn đánh, đánh…..”

Thần Dương ý bảo hắn bình tĩnh, nói: “ Chính là điều binh, dù sao thì chủ tướng của giao chiến địa cũng đã không còn, A Mộc phải phái người đến nhận Cáp Sâm…. Ta cảm thấy người này chính là hắn.”

Bởi vì Tiêu Trì Dã không trả lại đầu của Cáp Sâm.

“ Sự sắp xếp cụ thể của quân vụ, phải xem Nhị gia phân phó thế nào.” Đạm Đài Hổ làm các vị tiên sinh thoải mái hơn, “ Bọn chúng dù có làm gì đi nữa cũng sẽ không đánh xuống thành được, hiện giờ chúng ta đang chiếm ưu thế, cho dù A Mộc tự mình xuất binh, cũng chưa hẳn đã mạnh hơn Cáp Sâm. Hơn nữa hắn phải qua sông Trà Thạch, phải hỏi xem Nhị gia có đồng ý hay không đã.”

Bầu không khí trong phòng mới được làm dịu đi một chút, bọn họ đang nói, bỗng nhiên nghe thấy dưới hành làn có động tĩnh. Thần Dương vén rèm, qua thăm dò.

Đinh Đào khóc mà nước mũi nổi bong bóng, túm Thần Dương hô: “ Ca! Mau gọi đại phu, Phủ quân lại bị sốt!”

Nhóm đại phu nơm nớp lo sợ, tụ tập ở dưới hành lang, nhỏ giọng trao đổi phương thuốc. Mưa làm cho cửu ly hương dập nát, khiến cho những cánh hoa rơi đầy trên đất. Kiểu Thiên Nhai và Phí Thịnh đội mưa về, giẫm qua cánh hoa, ở dưới mái hiên nhanh chóp lau nước trên người.

“Đại phu lúc trước xem bệnh cho Nguyên Trác đều ở đây,”Kiểu Thiên Nhai ném khăn trở về, “Đại phu được Cát Thanh Thanh điều từ quyết tây đến cũng ở đó rồi, không có ai có thể trị bệnh ư?”

“Cơn sốt này vẫn cứ lặp đi lặp lại,” Thần Dương không dám quay về phía cửa sổ nói chuyện, nghiêng người thấp giọng nói, “Nói đây là nguyên khí bị phá hủy, tựa như đồ sứ, không có kẻ nào dám kê đơn.”

“Lần trước cũng nói Nguyên Trác như thế này,” Kiểu Thiên Nhai không bị đại phu làm nghẹn, dừng giây lát, “ Khi còn trẻ Phủ quân đã dùng thuốc để phá hủy thân thể, nhưng mấy ngày nay ở nhà chăm dưỡng rất cẩn thận, không hẳn là vậy.”

“Chủ tử trong lòng cũng muốn chữa trị tận gốc, thuốc cũng uống đúng giờ,” Phí Thịnh vắt cái khăn ra nước, lo lắng, “ …. Vẫn là do hôm ấy bị thương nặng quá.”

Mùi thuốc trong phòng đã tan, ai cũng không muốn trọc vào Nhị gia lúc này, liền đứng dưới mái hiên chờ gọi đến. Nhưng tôi tới bưng thuốc đi vào, chưa đến một lát, đã nghe thấy tiếng Thẩm Trạch Xuyên nôn ra.

Tiêu Trì Dã ôm ôm nửa người Thẩm Trạch Xuyên, sờ vào lưng của Lan Chu, đều bị mồ hôi làm cho ướt sũng. Toàn bộ thuốc ở trên đất, Thẩm Trạch Xuyên nôn không ra thứ gì, sau nước chua chính là nôn khôn. Lúc này dạ dày của y đều thắt lại, bị nôn đến mức thanh tỉnh.

Đêm khuya sương mù nhẹ trôi, ánh đèn ảm đạm lắc lư trong mưa, tiếng bước chân trong đình viện không dừng. Mưa khiến cả đình viện ẩm ướt, đệm giường đổi liên tục.

Phí Thịnh thấp thỏm nói: “ Chuẩn bị cái chậu than, hong khô một chút.”

Thần Dương thấy băng gạt đầy máu được đưa ra, cũng không biết là của Tiêu Trì Dã hay là của Thẩm Trạch Xuyên.

Lịch Hùng ngồi cạnh cửa, ngủ một lát, đến giờ dần liền tỉnh, Phí Thịnh bảo nhà bếp làm cơm cho hắn, hắn vùi đầu ăn một bán to, ăn no lại tiếp tục ngồi, nhìn chăm chăm người đang đi ra đi vào.

“ Giờ mẹo khuyên Nhị gia ngủ một lát,” Kiểu Thiên Nhai ngồi xổm cạnh cây, châm tẩu thuốc, “Dù người có làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi, ngủ ở bên trong, chúng ta canh cửa….”

Hắn đang nói, thì có một bàn tay bên cạnh vươn đến, nhẹ nhàng đẩy tẩu thuốc của hắn ra.

Kiểu Thiên Nhai quay đầu lại, nhìn thấy Diêu Ôn Ngọc.

“ Sặc chết đi.” Diêu Ôn Ngọc chuyển xe lăn, mặt hướng chính phòng.

Khói thuốc bay qua nhẹ nhàng, biến thành một điểm mềm mại tan trong mưa đêm. Kiểu Thiên Nhai chống đầu gối đứng lên, đập tắt tẩu thuốc.

Giờ mẹo trong viện yên tĩnh, trời tối đen như mực, cận vệ liên tục thay nhau gác đêm. Phí Thịnh dựa vào cây cột, nhắm mắt thả lỏng tinh thần, đột nhiên lỗ tai nhúc nhích, mở mắt ra, một lúc lâu sau ngoài cửa có động tĩnh.

“Đã trở lại,” Phí Thịnh lập tức nhảy xuống bậc thang, “ Cốt Tân đã trở lại!”

Một cái đèn lồng dưới hiên nhà chợt tắt, Tiêu Trì Dã nghe thấy động tĩnh, đợi một lát sau, mành nhẹ nhàng được vén lên.

“ Nhị gia,” Cốt Tân một đường ăn ngủ ngoài trời quỳ gối ở bên ngoài, “Ta về trễ!Trên đường đi nghe nói thành Đoan Châu bị kỵ binh bao vây, đuổi vội trên đường cũng không về kịp!”

Tiêu Trì Dã đột nhiên đứng dậy, từ phòng trong đi ra, vài người dưới hiên nhà nín thở lắng nghe. Nước mưa trên mặt Cốt Tân vẫn chưa lau khô, hắn đón nhận ánh mắt của Tiêu Trì Dã, không dám do dự, nói: “ Nhị gia, đại sư….. quả thật đã chết.”
Bình Luận (0)
Comment