Thương Tiến Tửu

Chương 258

Trữ quân dẫn đầu các quan đi cầu mưa, nhưng Dung Thành mãi vẫn không có mưa. Giang Thanh Sơn chạy vạy khắp nơi mượn lương, lương thanh sơn còn tra xét các khoản mục của Thuyên Thành. Hách Liên Hầu kinh hồn bạt vía, sau khi Hàn Thừa chết thì bệnh nặng một thời gian, mấy ngày nay ngay cả cửa cũng không dám ra.

“Các khoản mục đó chẳng qua là lấy làm lệ,” Hách Liên Hầu nằm trên giường than thở, “ Thái hậu bị giam lỏng trong cung, là ông trời muốn Phí thị ta chết!”

Tiểu hầu gia Phí Thích ngày ấy ở yến hội bị Lý Kiếm Đình dọa, cũng không dám chạy loạn xung quanh, phòng giữ bên cạnh cha hắn, trách cứ nói: “ Cha tham lam như vậy mà làm gì? Bút bạc lớn như vậy, bây giờ muốn lấp cũng không lấp được.”

“ Sao ngươi có thể trách ta? Ta vì ai?” Hách Liên Hầu nước mắt mới lẫn cũ cứ thế tuôn ra, gắng gượng động thân, chỉ vào Phí Thích, “Nếu ngươi mà là người có chút khí chất, ta có cần cần phải đi cầu xin người khác như vậy không? Ngươi nhìn lại ngươi xem, văn thì viết không thông, võ cũng chẳng thạo, tiếp tục thừa hưởng tước vị cũng là ăn hỗn chờ chết. Ta không cửa sau, sau này Phí thị chúng ta phải làm sao.”

“Phải phải phải,” Phí Thích thấy cha thở gấp, vội vã đỡ Hách Liên Hầu nằm lại, “ Con đần độn, con ngu ngốc, cha vạn lần đừng để bản thân tức giận.”

Hách Liên Hầu ôm ngực bình ổn, lau nước mắt nói: “Nếu xét nhà…. ta cũng không dám nghĩ đến nữa….”

Chiếu Nguyệt quận chúa ôm đứa nhỏ, tóc cài trâm trắng. Cô sau khi sinh xong đều ở trong nhà, nghe tin Phan thị gặp chuyện, tiều tùy đi nhiều. cô giao con cho nhũ mẫu, ý bảo mọi người lui xuống.

“Sớm biết có hôm nay, sao lúc trước còn làm,”Chiếu Nguyệt quận chúa khóe mắt đỏ ứng, “Cái bút toán ấy đã giết chết bao nhiêu người.”

“ Không sai, cái bút toán kia hại chết nhiều người,” Hách Liên Hầu đau xót, “ Nếu không có bút toán ấy, ngươi có thể được gả vào Phan thị? Tôn quý của ngươi, là do cái bút toán này cho. Khi hoa gia cường thịnh, hoa tư khiêm quyền thế hơn vua, chúng ta phụ thuộc, không thể không chung thuyền. Sau khi hoa tư khiêm chết, ta vốn trông ngóng, Thích nhi có thể có một cái chức quan, ít nhất là có tiếng nói trong triều, nhưng nó suốt ngày lên lổng, ta cũng đâu còn đứa con nào khác nữa đâu.”

Phí thị thuyên thanh con dối dõi rất ít, chính tông chỉ có Phí Thích, Hách Liên Hầu nếu không sớm tính toán, bọn họ chính là Tiết thị thứ hai. Tiết thị được là suy thoái, nhưng nhà người ta còn có Tiết Tu Trác, nhưng trái lại Phí thị, không có người nào giỏi thực sự cả.

Hách Liên Hầu nghĩ đến đây, lại gượng dậy, hỏi: “ Cái đưa mà đợt trước theo hầu trong Cẩm Y Vệ gọi là gì nhỉ?”

Phí Thích nói: “ Cha nói Phí Thịnh?”

“Đúng, đúng, Phí Thịnh,” Hách Liên Hầu nói, “Hắn có thể duy trì chức của cha hắn, là ta cho người đảm bảo, lúc ấy Hàn Thừa đề bạt hắn, cũng là xem như nể mặt ta. Sau đó hắn lai chạy cùng Tiêu Trì Dã, bây giờ đang ở Trung Bắc phục vụ quên mình cho Thẩm Trạch Xuyên.”

Phí Thích mặt đổi sắc, nói: “Đó là loạn đảng! Quan hệ với hắn, là mất đầu đấy.”

“ Khoản tiền lớn như vậy bù không nổi,” Hách Liên Hầu cao giọng, “ Không chỉ phải xét nhà còn cách chức, nói không chừng phải bị chém đầu, ngươi xem phan thị, bây giờ còn mấy người sống? cho dù là bị lưu đày, đi đến nửa đường cũng phải chết.” hắn càng nói càng lạnh lòng, “Chẳng bằng chuyển sang quy thuận Trung Bắc…. Đào Mính của Hòe Châu cũng chạy rồi….”

Phí Thích sững sờ ngồi xuống, hắn sinh ra đã ngậm thìa vàng, vẫn là tiểu hầu gia, cho đến nay đều là thần Đại Chu, bỗng nhiên bắt hắn làm loạn thần tặc tử, lại sinh ra cảm giác hoang đường buồn cười. Hắn ngồi bất động một lúc lâu, nói: “ Có thể nào, con sao có thể làm gia nô Tam họ? thừa chi đến chết cũng không phản quốc, con với hắn là bạn tri kỷ, không thể làm chuyện bất trung bất nghĩa. Hơn nữa Thẩm Trạch Xuyên hung ác nham hiểm không tốt để ở bên cạnh, Phí Thịnh lại mê danh tham quyền…. không thể nào.”

“Tai họa trước mắt, còn thèm trung nghĩa cái gì?” Hách Liên Hầu nhanh rèn sắt khi còn nóng, “cái gì nên học thì không học, toàn học mấy cái thối của phan lận!”

“Dù sao đi nữa con cũng không đi,” Phí Thích đứng lên, “Cha tốt xấu cũng là một hầu gia, con không tin nội các thực sự dám động thủ.”

“Cái gì mà không dám động thủ,” Chiếu Nguyệt quận chúa lau lệ, “Không có Thái hậu, Trữ quân theo luật điều tra, giấy của nội các đến, chuyện xét nhà mất đầu chính là chuyện chỉ trong một đêm,” cô nhớ tới Phan Dật, ôm mặt khóc nỉ non, “ Phan thị chẳng cũng vậy à.”

“Ngươi nhìn tỷ tỷ ngươi đi, nó còn đứa nhỏ nữa,” Hách Liên Hầu nói xong cũng nước mắt dàn dụa, ngươi nhẫn tâm nhìn cha ngươi bị tử hình, tỷ thì lưu đày, cả nhà thành nấm mồ mọc cỏ bên trong bãi tha ma à.”

“Có thể đi cũng không thành,” Chiếu Nguyệt quận chúa ngẩng đầu, lau nước mắt, “Thích nhi nói không sai, Phí Thịnh trong Cẩm Y Vệ rất biết luồn cúi, mê danh tham quyền, không có lợi ích sẽ không đả động đến hắn được. Phụ thân nghe con, hiện giờ Dung Thành hạn hán, Giang Thanh Sơn ở Khuých Đô tính lương, Đào Mính kia của Hòe Châu lại chạy mất, triều đình khó xử, hay là người bảo quản gia trong thôn trang bán của cải lấy tiền, lấy tiền này giúp triều đình xoay sở lương thực.”

Hách Liên Hầu nói: “ Nhưng hiện giờ nơi nơi đều khôn có lương thực, chỉ sợ có tiền cũng không xoay sở được.”

“Lương thực phụ thân bán cho ai, thì từ chỗ đó mua lại.” Chiếu Nguyệt quận chúa cất chiếc khăn, “Về con đường Phí Thịnh này, ngày sau nếu thực sự dùng được, thì ngày đó hãng nói.”

Mấy ngày sau, trong Minh Lý Đường thay chậu băng. Lý Kiếm Đình đang nhìn sổ, Phúc Mãn khom người hầu ở bên cạnh, cầm quạt nhẹ nhành quạt cho Trữ quân.

“Điện hạ đã xem một canh giờ rồi,” Phúc Mãn nhẹ giọng nói, “Nghỉ ngơi một chút.”

Lý Kiếm Đình khép sổ lại, còn chưa mở miệng, Phúc Mãn liền quay đầu hướng ra bên ngoài hô: “Đem nước mơ ướp lạnh trình lên—— điện hạ, thiên nóng, uống chút nước nước mơ giải nhiệt trừ nóng.”

Gần đây Phúc Mãn được sủng ái, Lý Kiếm Đình giả làm như còn tức giận Phong Tuyền, chỉ để Phúc Mãn ở lại bên cạnh hầu hạ. Phúc Mãn thăng quan thuận lợi, trước khi hắn tuyệt đối không dám thay Trữ quân quyết định, sau vài lần thử, phát hiện Trữ quân không trách cứ, càng to gan hơn

Khi Lý Kiếm Đình lau tay, Phúc Mãn giúp Trữ quân dọn dẹp bàn. Lý Kiếm Đình nhìn hắn đem sổ để gần nhau, dựa theo địa phương, các nhánh phân theo thứ tự, liền hỏi: “ Sổ của Minh Tàng vì sao phải đặt cùng nguyên phụ? Ta nhớ là họ không phải là đồng hương.

“Điện hạ không biết đấy thôi, bọn họ là lão sư và học trò,” Phúc Mãn tươi cười, “ Minh đại nhân thăng chức là do nguyên phụ đề bạt.”

Khổng Tưu đảm nhiệm nguyên phụ nội các, các quan của các bộ khác nhau được Đô Sát Viện đánh giá là rất nhiều, dựa theo quy củ, các quan viên đó đều có thể gọi hắn là “lão sư”. Lý Kiếm Đình mới tiếp nhận chính vụ không lâu, quả thật không biết, các bộ quan đều nhiều như vậy, nếu không lưu tâm chú ý, rất khó nhớ kỹ.

Hiện giờ Phúc Mãn hầu hạ ngự tiền, đợi kho Trữ quân đăng cơ, liền có thể làm thái giám chấp bút, có thể thay hoàng đế nắm bút đủ. Nhưng Lý Kiếm Đình không phải là Hàm Đức đế, cô còn trẻ đã quản lý chính vụ, căn bản không cần thái giám đến thay cô xử lý yếu vụ này, Phúc Mãn học thuộc những quan hệ đó, dã tâm này có thể thấy rõ.

Lý Kiếm Đình sáng tỏ, nói: “ Ngươi còn rõ hơn ta.”

Phúc Mãn nghe vậy hơi giật mình, cực nhanh phản ứng nói: “Nô tài không trước triều ban sai, việc này, vẫn là lần trước nguyên phụ trong viện ban sai đã đề cập qua một lần, khi đó nô tài hầu hạ bên cạnh nên nhớ kỹ.”

“Chuyện tốt,” Lý Kiếm Đình sắc mặt ôn hòa, cười nói: “Ta nhớ không rõ, về sau còn cần ngươi nhắc nhở.”

Phúc Mãn thừa dịp lúc thu thập sổ nhìn Lý Kiếm Đình, thấy vẻ mặt Trữ quân bình thường, lời nói khiêm tốn, so với bình thường không giống nhau, yên lòng nói: “ Nô tài có thể san sẻ cùng điện hạ, đó là may mắn ba đời.”

“ Các vị tiên sinh đến rồi sao?” Lý Kiếm Đình nói, “Nếu đã đến rồi thì mời vào đi.”

Đám người Khổng Tưu, Tiết Tu Trác vừa đến Minh Lý Đường thì được nghe truyền vào trong. Bọn họ cùng bái lạy, nói: “ Chúng thần tham kiến điện hạ.”

“Các vị tiên sinh đều là sư phụ của ta,”Lý Kiếm Đình ý bảo Phúc Mãn đỡ Khổng Tưu dậy, “Nguyên phụ ở tiền đường không cần đa lễ, ta nên hành lễ với nguyên phụ.”

Khổng Tưu ngồi xuống, cười nói: “Hiện giờ điện hạ không giống với lúc trước, không cần phải cẩn cẩn thận tuân theo quy củ lão sư và học trò. Minh Lý Đường là nơi giải quyết quản lý chuyện triều chính, nơi đây chỉ có quân thần, thần không dám đi quá giới hạn.”

Lý Kiếm Đình quan sát Khổng Tưu, cười nói: “ Hôm nay có chuyện tốt.”

Khổng Tưu nói năng thận trọng, lão luyện thành thục, rất ít khi vui lộ trên nét mặt. Quả nhiên, sau đó nghe Khổng Tưu nói: “Sáng nay nghe Giang Thanh Sơn trình báo, chuyện cứu tế lương của Dung Thành đã xoay sở xong.”

“Nhanh như vậy,”Lý Kiếm Đình mừng rỡ, “Là mượn lương của Hà Châu sao?”

“Là Hách Liên Hầu,”Khổng Tưu hơi thu liễm vẻ mặt vui mừng, “ Hách Liên Hầu tự biết sai lầm thuế đất, vì để điện hạ xử tội nhẹ, đã bán của cải lấy tiền, tự mình xoay sở lương, giúp Dung Thành giải quyết khó khăn.”

Thuế đất Thuyên Thành là án mà mọi người hiểu rõ mà không nói, triều đình muốn truy đến cùng các khoản lỗ kia, còn muốn đo đạc ruộng đất trả lại cho dân, Hách Liên Hầu nhất định phải chịu tội, nhưng hắn làm như vậy, nội các cũng phải xem xét quyết định.

“ Cái cọi là pháp thì không khoan dung, điện hạ không thể bởi vậy mà làm cho tiểu nhân thấy đó làm may mắn, theo thần thấy,” Tiết Tu Trác quỳ xuống, “Hách Liên Hầu tuy rằng vì Dung Thành mà chuẩn bị lương thực, nhưng vẫn phải theo luật để điều tra như cũ.”

“ Chúng ta tra xét thuế đất, rốt cuộc cũng là vì khôi phục cuộc sống của tám thành, Hách Liên Hầu nếu đã chịu giúp Dung Thành giải quyết chuyện lương thực, đó là có lòng hối cải.” Sầm Dũ nói, “Điện hạ phải lấy nhân và hiếu để cai trị đất nước, nếu nghiêm túc tuân theo hình luật tịch thu tài sản giết Phí thị, chỉ sợ là mất lòng người.”

Sầm Dũ là cựu thần, lại còn là cựu thần hàn môn, lúc này muốn bảo vệ Hách Liên Hầu, chính là vì Lý Kiếm Đình. Hách Liên Hầu xoay sở lương cứu tế, bất luận như thế nào, ở Dung Thành cũng có danh, Lý Kiếm Đình nếu cố ý giết cả nhà hắn, đối với những thế gia còn lại đang xem trông ngóng có thể nói chỉ có một con đường là liều chết.

Từ lúc tra xét sổ sách Đan Thành, Sầm Dũ liên tiếp khuyên Khổng Tưu giảm tốc độ. Hiện giờ Đoan Châu đã đại thắng, sáu châu đã cuối cùng cũng quy về dưới trướng của Thẩm Trạch Xuyên, một khi Ly Bắc bình định chiến sự, thì kế tiếp chính là Khuých Đô. Cái gọi là một rãnh nước nhỏ có thể trọc thủng đá, nếu thế gia là bệnh lâu năm, sẽ không thể nóng lòng nhất thời, không thì sẽ tổn thương đến phủ tạng, làm sao còn có lực để đối phó với Trung Bắc? Hơn nữa Đan Thành đo đạc ruộng đất còn phải tra xét hoàng sách, triều đình muốn chuyên tâm chữa bệnh, thì điều kiện đầu tiên chính là không có giặc ngoại xâm.

“Năm Hàm Đức triều đình cũng giữ lại đường sống cho bọn chúng, nhưng tám thành ngày thêm táo tợn, lúc này mới nói đến chuyện quan lương đầu cơ trục lời.” Tiết Tu Trác nói, “Nếu không thể giết gà đe khỉ, sao có thể làm chúng sợ?”

“Hiện giờ xã tắc đang gặp nguy,” Sầm Dũ cũng quỳ xuống, “Ly Bắc, Trung Bắc đều là phản loạn, loạn đảng Giang Dã tụ tập, Thẩm Trạch Xuyên———-.”

“Chính vì xã tắc đang lâm nguy, mới phải chú trọng vệ triều cương, nếu không thể mau chóng diệt trừ thế gia, ” Tiết Tu Trác dập đầu, “Sao có thể bình ổn non sông?”

Sầm Dũ ngẩng đầu, khuyên bảo hết mức: “Liều mạnh đã hạ, Phan, Hàn, Hoa, Ngụy đã sụp đổ, đại thế gia kìm hãm triều đình đã không còn. Giờ phút này không trừ giặc ngoài, tất thành đại họa. Điện hạ, trị quốc như nấu tiểu tiên (1)!”

Lý Kiếm Đình trầm tư không nói.

Sóng nhiệt chảy cuồn cuộn bên ngoài triều, tĩnh lặng ngấm vào người. Thật lâu sau, thấy tiểu thái giám sắp mặt gấp gáp, bước nhanh đến tiền đường, nói vào tai Phong Tuyền cái gì đó.

“Điện hạ!” Bức rèm che lay động, Phong Tuyền nói, “Thái hậu bệnh tình nguy kịch!”

Mọi người trong nội đường đều biến sắc.

1)Trị quốc như nấu tiểu tiên: Cai quản đất nước như nấu thức ăn ngon. Trong quyển Đạo Đức Kinh
Bình Luận (0)
Comment