Thương Tiến Tửu

Chương 274

Lãnh địa của bộ Mông Lạc gần Hồ Đồng Lâm, từ xa nhìn lại, bọn họ như trong ngọn lửa trại bất diệt ở Đại Mạc, Hồ Đồng chính là biểu tượng của họ. Một nhánh của sông Trà Thạch chảy qua đây, bọn họ chiếm giữ nguồn nước duy nhất của mạc tam xuyên, lại tiếp tực đi về hướng đông nữa, chính là Nội Mạc bị cái nóng bức của mùa hạ thống trị.

Lúc này đây Ba Nhã Nhĩ đang mở tiệc chiêu đãi Tiêu Trì Dã, ông ta có bộ râu râm hoa, thân hình mập mạp. Ông ta tự mình rót rượu cho Tiêu Trì Dã, nói: “Ta nghe được truyền thuyết của sói, thiết kỵ của ngươi giống như nghiêm sương lãnh khốc vậy, vó ngựa rền vang ở hố Trà Thạch thiên, nghiền chết bọ cạp tinh nhuệ của A Xích.”

Yến tiệc ngoài trời dưới ánh trăng, bầu trời ban đêm Đại Mạc không có màu đen, mà là màu xanh lam nồng đậm. Tiêu Trì Dã ngồi ở chỗ này, bất đồng với sự nhanh nhẹn dũng mãnh của nam tử biên sa, hắn có vẻ ngông cuồng hời hợt tùy tiện đến từ Ly Bắc, sau khi bỏ giáp xuống mới thấy được.

“Ta nhận lời khen ngợi của bộ Mông Lạc,” Tiêu Trì Dã nói, “bằng lòng cùng bộ Mông Lạc liên minh, giống như bộ hồi nhan vậy, trở thành huynh đệ tương trợ lẫn nhau.”

“Mội khi đã như vậy, tại sao chúng ta không kết thành quan hệ thông gia?” Ba Nhã Nhĩ nhìn Tiêu Trì Dã, cảm khái nói, “Núi hồng nhạn sinh ra những binh sĩ giỏi, ta biết người Ly Bắc các ngươi đều là những người cứng cỏi, ta thật sự rất yêu thích ngươi, con gái ta cũng muốn được gả cho ngươi. Nếu ngươi lo lắng vợ trong nhà không đồng ý, ta đây sẵn lòng lấy ra 500 con lạc đà dành tặng cho Đại phu nhân.”

Nữ nhân của mười hai bộ nắm giữ đồ quân nhu, Ba Nhã Nhĩ nghĩ, nếu “vợ” của Tiêu Trì Dã là người hiểu chuyện, thì y nên đáp ứng mối hôn sự này, thay chồng mình giảm bớt phiền toái.

Thẩm Trạch Xuyên ở đan thành hắt xì hơi một cái, Kỷ cương đang ở bên ngoài bưng thuốc hô: “Xuyên nhi, uống thuốc đúng giờ. Hôm nay thời tiết thay đổi bất thường, không chút ý một chút, là sẽ bị ho đấy.”

Hắn vân vê chén rượu mà Ba Nhã Nhĩ kính, tửu lượng của hắn rất tốt, trên đường đi tiểu một chút là lập tức tỉnh, ở nhà không có đối thủ. Lúc này lại giống như là say, không có nghiêm túc giống như lần trước đến bàn chuyện với Ba Nhã Nhĩ.

Điều này khiến cho Ba Nhã Nhĩ cảm thấy thời cơ đã đến rồi, ông ta nâng cánh tay ý bảo Tiêu Trì Dã nhìn về phía bên phải, con gái ông ta dùng khăn loan che nửa mặt, cúi đầu e thẹn ngồi ở chỗ kia. Ba Nhã Nhĩ tin rằng không có nữ nhân Đại Chu giống như vậy cả, ông ta nói: “Ô Nhã nhà ta rất thông minh khóe lóe, nó có thể chăm sóc đại phu nhân như là muội muội chăm sóc tỷ tỷ mình vậy.”

Lục Quảng Bạch dùng dao găm cắt thịt bò, nghe vậy liếc mắt nhìn Tiêu Trì Dã, nói: “ Trong nhà Phủ—– Đại phu nhân chúng ta không có huynh đệ, nếu thực sự có muội muội, ta thấy cũng rất tốt.”

Tiêu Trì Dã nhìn theo hướng cánh tay của Ba Nhã Nhĩ, cô con gái kia cúi đầu càng thấp.

Ba Nhã Nhĩ liền nói: “Ô Nhã, lại đây kính đại lang một chén đi.”

Ô Nhã đứng lên, bên hông cô đeo đầy đồ trang sức rườm rà, lúc đi phát ra tiếng “Đinh đương”. Nhưng thần trí của Tiêu Trì Dã lại chạy đi mất rồi, hắn đang nghĩ đến thời điểm còn đang ở Đôn Châu, có một lần “Giáo huấn” Lan Chu, trên mắt cá chân của Lan Chu có đeo một cái chuông bạc, không chỉ vang lên tiếng “đương đang”, mà còn có tiếng thở dốc hỗn loạn ướt át của Lan Chu.

Ô Nhã đã đến trước mặt Tiêu Trì Dã, nhưng trên người cô ta có mùi thơm đặc biệt, khi cúi người xuống lộ ra cái gáy trắng.

Cái cổ của Lan Chu bị mưa tạt vào, ngâm mình trong nước, đẹp nhất là bị mồ hôi thấm ướt, độ cong rất đẹp, thuận theo lúc cơ thể bị giữ trụ mà ngửa cổ lên, rồi lại rơi xuống….. Thẩm Trạch Xuyên rất muốn Thẩm Trạch Xuyên, giờ khắc này càng rõ ràng.

Ô Nhã rót rượu, nghiêng người dâng lên cho Tiêu Trì Dã. Cô ngước mắt lên, khi nhìn Tiêu Trì Dã lộ vẻ căm ghét. Dây kim tuyến bên hông cô vang động, dưới bàn tay cô bất xượt ra một con dao găm, theo động tác kính rượu trực tiếp đưa lên cổ Tiêu Trì Dã.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Thần Dương chưa kịp phản ứng, cốt tân đã nghe ra chuyện không ổn, hắn sải bước đến, thất thanh nói: “Nhị gia —-.”

Chai rượu “Phanh” rơi trên mặt bàn, rượu bắn tung tóe. Tiêu Trì Dã ngay cả chạm cũng không đụng vào Ô Nhã, dựa vào tý phược chặn dao găm, sau đó lật ngã cái bàn, Ô Nhã cũng theo đó mà lăn ra ngoài. Dao găm của cô rời tay, dừng ở trong tay của Tiêu Trì Dã. Ba Nhã Nhĩ còn chưa lấy lại tinh thần, Tiêu Trì Dã đã đứng lên, ném con dao găm cắm lên trên mặt bàn của Ba Nhã Nhĩ.

Suýt nữa thì Ba Nhã Nhĩ bị cắm trúng ngón tay, kinh sợ hoảng hoảng biến sắc, bỗng nhiên tê liệt ngồi ở trên đất.

Tiêu Trì Dã lau rượu dính trên tý phược, trong đôi mắt là sự tỉnh táo, lạnh lùng nói: “Ta thật lòng thật dạ đến kết giao bằng hữu, bộ Mông Lạc cũng là bọn chuột nhắt khẩu Phật tâm xà.”

Chúng tướng trong bữa tiệc bông nhiên đứng lên, thiết kỵ trong ngoài ba lớp lập tức xuất đao, Hồ Đồng Lâm đỏ đậm đầy ánh trắng. Bầu không khí đột nhiên thay đổi, thành giương cung bạt kiếm.

“Không!” Ba Nhã Nhĩ không ngờ Ô Nhã sẽ tùy tiện ám sát như vậy, ông ta vội vàng nói, “Đây không phải là ý của ta, thỉnh cầu đại lang đừng nóng giận!” ông bò lên, dậm chân về phía Ô Nhã, hận nói: “ Ta nuôi ngươi hơn mười lăm năm, ngươi lại lại phạm vào sai lầm lớn này.”

Cái khăn che mặt Ô Nhã rơi xuống, cô chống người lên, nhổ một bãi nước bọt nhìn Ba Nhã Nhĩ, nói: “Ông phản bội Nga Tô Hòa Nhật, đưa ta cho kẻ thù của Cáp Sâm, ông không xứng đáng làm phụ—-.”

Ba Nhã Nhĩ giận tím mặt, không đợi Ô Nhã nói xong, tiến lên tát Ô Nhã ngã xuống đất, dòng tiếng biên sa nói: “Giữ lấy nó!” dứt lời quay người lại, cầu xin Tiêu Trì Dã, “ Nó bị A Mộc mê hoặc, sớm đã không còn tâm trí, không được coi là con gái ta nữa, ta nguyện ý vì đại lang mà giết nó, cầu xin đại lang đừng giận cá chém thớt lên bộ Mông Lạc!”

Tiêu Trì Dã không chút động sắc.

Ly Bắc thiết kỵ lập tức vây quanh bộ Mông Lạc, tinh nhuệ của Ba Nhã Nhĩ đều ở bên ngoài, thật sự liều chết xông lên, nhưng người căn bản không ngăn được đội xung phong thiết kỵ trang bị võ trang hạng nặng. Ba Nhã Nhĩ sớm đã không còn tư cách bàn lại điều kiện nữa, ông ta chỉ có thế rút đao từ cận vệ bên cạnh, giơ cao lên nhằm về hướng Ô Nhã.

Ánh trăng bạc trên cao, chim cắt của mạc tam xuyên đang lẻ loi lượn vòng. Cành lá của Hồ Đồng đột nhiên chen vào trăng, gió thổi cờ Ly Bắc bay phất phới. Ba Nhã Nhĩ giơ đao, chậm chạp không hạ xuống. Chòm râu của ông ta run run một lát, Ô Nhã nhĩ nức nở vài tiếng, ném đao đi, xoay người quỳ gối trước mặt Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã thắt chặt tý phược, Thần Dương sau lưng đến khoác áo cho hắn. Hắn rũ mắt nhìn Ba Nhã Nhĩ, đỡ Lang Lệ Đao nơi sườn thắt lưng.

“Ta chỉ có một đứa con gái, ” Ba Nhã Nhĩ lệ rơi đầy mặt, “Ta muốn gả nó cho Lang Vương Ly Bắc, là bởi vì bộ lạc mông chúng ta quanh năm lúc nào cũng bị bộ tộc khác cướp bóc, A Mộc già rồi, ai có thể bảo vệ chúng ta chu toàn......”

“Ông đem 500 con lạc đà của ông về đi, ” Tiêu Trì Dã xoay người rời đi, “Giữ lại cho bộ Mông Lạc dùng ở chợ chung.”

Tiêu Trì Dã đi vài bước, lại nghiêng đầu nhìn Ô Nhã. Gió đêm thổi bay bím tóc nhỏ trên vai Tiêu Trì Dã, hắn rút con dao găm ra, ném tới trước người Ô Nhã.

“Đêm nay toàn bộ tính mạng của bộ Mông Lạc, là ngươi tặng cho ta.”

Ô Nhã sắc mặt trắng bệch, mùi thơm trên người đã tan hết, cô che mặt khóc nỉ non.

Ba nha nhĩ quỳ gối tại chỗ hô lớn: “ Bộ Mông Lạc nguyện theo Lang Vương chinh triến Đại Mạc….”

Tiêu Trì Dã huýt sáo, Mãnh đậu trên vai hắn. Hắn nhìn về phía trước, cửa cảu mạc tam xuyên đã mở, ánh trăng trải dài trên con đường chật hẹp dẫn đến nơi hắn muốn đi. Ở phía sau hắn, cờ lang Ly Bắc đã thay thế cờ hồng ưng của Đại Mạc.

“Sao đệ đoán được Ô Nhã muốn ám sát?” khi Lục Quảng Bạch theo Tiêu Trì Dã rời đi liền hỏi.

“Huynh bảo Ba Nhã Nhĩ muốn gả cô ta cho Cáp Sâm,” Tiêu Trì Dã xoay người lên ngựa, ghìm ngựa trong chốc lát, “Ta đoán đó là ý của Ô Nhã. Ba Nhã Nhĩ muốn gả cô ta cho ta, đơn giản là chẳng có nam tử nào của Đại Mạc lọt vào mắt cô ta cả.”

“Ta còn tưởng là đệ say, ” Lục Quảng Bạch cũng lên ngựa của mình, “Tim ca ca cũng treo ngược lên rồi, chỉ sợ đệ nhất thời hồ đồ. Đệ nói xem khi ta trở về, gặp phủ quân nên thẳng thắn nói sự thật, hay là vờ như không biết gì nhỉ.”

“Hồ đồ thì sẽ không hồ đồ,” trên đời này ai còn có thể so với Thẩm Lan Chu? Tiêu Trì Dã quay đầu lại, lúc này gió đã thổi tan nhiệt, men rượu đã bị áp xuống. Hắn nhìn về phía Lục Quảng Bạch, nghiêm chỉnh nói: “Rượu còn chưa uống hương cũng còn chưa ngửi, ta rất tỉnh táo.”

Lục Quảng Bạch thấy hắn nghiêm túc, mọi chuyện chu toàn, cứ tưởng là thật, nào có biết vừa rồi trong đầu Tiêu Trì Dã toàn là những suy nghĩ không đứng đắn về Thẩm Lan Chu.

Tiêu Trì Dã chuyển đề tài câu chuyện, nói: “Hiện giờ bộ Mông Lạc ở chỗ này, mạc tam xuyên hướng đông cũng chỉ còn mỗi bộ hồ lộc cũng ứng lương thưc cho A Mộc. Đóa Nhi Lan thay A Mộc mang về những binh lính còn lại của bộ Hữu Hùng, điều này chứng minh tinh nhuệ của A Mộc đã không còn nhiều lắm.”

Hồ hòa lỗ, a xích, trác lực còn có Cáp Sâm lần lượt là quân tiên phong, quân tập kích, cận vệ và đại tướng của A Mộc toàn bộ đã chết trận, lục bộ trong tay hắn cũng hoảng loạn sau khi Tiêu Trì Dã đông tiến. Hiện giờ bộ Mông Lạc vì bảo toàn tính mạng mà cam tâm tình nguyện liên minh, kim trướng của A Mộc ở trong Nội Mạc.

Tiêu Trì Dã muốn một trận phân định thắng bại.

Sau khi Cáp Sâm chết, biên sa lui binh, dựa theo thường lệ của Đại Chu, sẽ không đuổi ra khỏi phòng tuyến của sông Trà Thạch nữa. Nhưng đối với Tiêu Trì Dã mà nói, người khác có thể lưu được, chỉ duy nhất A Mộc là không được.

Chút nữa đã khiến cho nam nhân của mười hai bộ Đại Mạc trở thành mười hai bộ đại quân, A Mộc là kẻ ngang ngược có dã tâm có thể giành chiến thắng trước Tiêu Phương Húc, hắn nguy hiểm hơn so với Cáp Sâm ở chỗ là hắn có những thủ đoạn chính trị. Hắn không chỉ muốn đánh thắng trận, đó là chuyện mà hắn giao cho người khác làm, hắn dùng mười hai năm tâm huyết xây nên một vương triều cuối cùng thị nứt toát. Chỉ cần hắn còn thở, còn sống, hắn sẽ còn có những kế hoạch mới, thủ đoạn càng lão luyện thì càng khó phát hiện.

Tên nam nhân này phải chết, nếu không thì Tiêu Trì Dã sẽ trằn trọc hằng đêm.

A Mộc ngồi trên vương tọa, kim trướng của A Mộc không khép mành, ánh trăng xuyên qua khe hở, chiếu dưới chân hắn. Hắn cô độc ngồi ở chỗ này, nhìn ánh trăng rơi xuống cồn cát.

“Rất nhiều năm trước,” A Mộc trầm giọng, “Ta từng xuất binh viễn chinh, ở dưới chân núi hồng nhạn gặp Tiêu Phương Húc, khi đó ông ta chỉ là tiểu binh không tên tuổi. Ta coi ông ta là đối thủ cả đời, ta thắng ông ta rất nhiều lần, nhưng cũng thua dưới hắn rất nhiều lần.”

Vị trí giả già nua từng cầu nguyện cho Cáp Sâm kia ngồi trong góc kim trướng, cành khô trên tay rơi xuống thảm trước đầu gối, giọng run rẩy chậm chạm nói: “Ngươi đã đánh bại ông ta.”

A Mộc dưới ánh trăng sáng nhắm mắt lại, khuôn mặt hắn thậm trí còn không nhìn ra nét già nua, oai phong giống như mới ngồi trên vị trí này. Hắn nói: “Là con trai ta giết ông ta.”

“Con ông ta lại giết con ngươi, ” trí giả thở khó khăn, nằm sấp trên thảm, dừng một lát, đẩy cành khô kia ra, “Nhưng ngươi còn có tôn tử, Đóa Nhi Lan có thể vì Cáp Sâm mà sinh hạ một đứa trẻ cường tráng khỏe mạnh. Trận này, chúng không có bại.”

A Mộc vịn tay nắm vương tọa, giống như con thú vây ở chỗ này. Đôi mắt hắn chuyển động, cuối cùng hai mắt mở to, nhìn cồn cát không hề thay đổi kia, nói: “Khi ta xuất binh đánh Lạc Hà Quan, ngươi cũng nói như vậy với ta. Chúng ta ra khỏi Đại Mạc, tìm kiếm lãnh thổ mới, nhưng mấy năm nay, đánh mãi không dừng, người thì chết ngày càng nhiều. Đại Chu như cây cổ thụ thối nát, sự chiếu cố của thiên thần lại chậm chạm không nghiêng về phía chúng ta. Ly Bắc mất đi Tiêu Phương Húc, rất nhanh đã có Lang Vương mới. Ta trông hắn đánh trống trận đến kim trướng của ta so với Tiêu Phương Húc càng trẻ hơn nữa, càng cường tráng hơn nữa.”

“Ngươi là bình minh còn lại cuối cùng mà thần linh ban cho Đại Mạc,” trí giả nắm chặt cành khô, kiên định nói, “Ta thấy ngươi sẽ bắt được con sói này.”

A Mộc rời khỏi vương tọa, hắn đứng lên, nhìn theo ánh trăng, nói: “Nên bảo bọ cạp hành động rồi.”

Quan nhân đội nón thay Phong Tuyền đem áo choàng và mũ gói gấp lại gọn gàng, gỡ giấy hoa trong ống tre xuống, Phong Tuyền dùng ngón tay vuốt giấy hoa, nghe đối phương nói chuyện.

Quan nhân đội mũ động tác nhanh nhẹn, nửa ẩn trong bóng tối, nói: “Trung Bắc nhất định phải thua trước cổng vào Khuých Đô, chỉ có giết Thẩm Trạch Xuyên, mới khiến cho vương triều tiếp tục thối nát, mặt trời phía đông mới có thể mọc lên như lẽ thường.”

“Thẩm Trạch Xuyên ở hai châu Đôn, Đoan liên tiếp vượt qua nguy hiểm,” Phong Tuyền thấy quan nhân đội mũ cuộn “một đống sen”, u ám nói, “Các ngươi có vô số cơ hội để giết hắn, nhưng lại không làm được.”

“Hắn so với so với trong tưởng tượng càng cường hãn hơn,” quan nhân đội mũ thay Phong Tuyền thu lại con bọ cạp, hắn quỳ trên mặt đất, lại ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Phong Tuyền, “Ngươi đã sớm biết rồi.”

Phong Tuyền cúi người, gằn từng tiếng, “Các ngươi chính là đồ vô dụng.”

Ánh đèn được châm lên, phòng trực bên trong chốc lát trở nên yên tĩnh.

“Hai năm trước, ta đã nói không được tự tiện hành động, nhưng các ngươi vẫn cứ đưa dịch bệnh vào Khuých Đô, làm cho Thẩm Trạch Xuyên có cơ hội thăng quan.” Phong Tuyền giọng u sầu, “A Mộc tự cho là mình nắm rõ thế cục, nhưng thực ra cái gì hắn cũng không biết.”

Quan nhân đội mũ bỗng nhiên đứng lên, hăn vươn tay chụp lấy chân Phong Tuyền, năm trong tay là que lấy ráy tai mảnh dài. Đột nhiên có thứ gì đó sắc nhọn chặn chân Phong Tuyền, vào thời khắc nhất định, nó có thể trở thành một cú trí mạng.

“Bình tĩnh một chút,” quan nhân đội mãu có màu mắt hơi nâu, “Trận bệnh dịch kia cũng cho mộ như cơ hội….Tiết Tu Trác như vậy mà tín nhiệm ngươi, chính là từ lúc đó ngươi bắt đầu thể hiện được sự trung thành. Hiện giờ ngươi đã đứng ở trung tâm, hoàng đế Đại Chu ở rất gần ngươi, đánh xong trận này, ngươi sẽ được tự do.”

Ánh mắt vô cùng lạnh lùng của Phong Tuyền nhìn quan nhân đội mũ, đối với lời nói dối của tên quan nhân đội mũ kia một chữ hắn cũng không tin. Kể từ cái ngày mà hắn rời khỏi Khuých Đô, đã bị nhét vào trong hộp, đã định trước cả đời này cũng không thể thoái ra được.

“Phụ thân ngu xuẩn của ngươi đã chết, ngươi vốn dĩ có thể ngăn ông ta lại, nhưng ngươi lại không làm.” Quan nhân đội mũ thi hồi que ráy tay, “Ta không nói chuyện này cho bất cứ kẻ nào….ngươi hiểu chứ?”

Khuôn mặt tái nhợt của Phong Tuyền dưới ánh đèn có chút ốm yếu, hắn nói: “Ông ta không phải bọ cạp, không ai có thể sai khiến ông ta. Ông ta sớm đã điên rồi, can tâm tình nguyện chết vì người khác, ta chỉ là tiễn ông ta đi thôi.”

“Ngươi bảo ông ta mang hỏa súng đi.”

“Nếu ông ta muốn chết,” Phong Tuyền mí mắt giật giật, sắc mặt hắn không đổi, đẩy tay quan nhân đội mũ ra, nói: “Vậy thì mấy lô súng giả kia vừa vặn cho ông ta.”

“Ngươi nói Thiệu Thành Bích là kẻ điên, ngày đêm canh giữ ở Chiêu Tội tự, ở nhà thắp hương khấn Phật cầu xin sự tha thứ, lại cho ông ta chết theo tâm nguyên của ông ta, ngươi đúng là đứa con tốt.” quan nhân đội mũ mặc áo choàng xong, đứng lên, nói: “Ngươi nên uống thuốc rồi đấy.”
Bình Luận (0)
Comment