“Khi Tiết Duyên Thanh đón Trữ quân vào cung, đã từng đưa cho Nội Các phê đỏ của tiên đế và tư ấn của tần vương,” Diêu Ôn Ngọc dùng ngón tay lau nhẹ đôi môi đã trở nên trắng bệch, “Nhưng hai cái này không giống nhau, trên phê đỏ không có tư ấn nào của tần vương nào cả. Nếu chỉ cần dùng thứ đấy để chứng minh đó là nữ nhi của tần vương, vậy Diêu thị ta là dòng dõi quý tộc di bút của nội thư phòng là bằng chứng của Đế Vương.”
Cho dù Sầm Dũ tay chân ớn lạnh, cũng không thể giảm khí thế, hôm nay dưới thành vạn người nhìn vào, đáp sai một câu, thì Khuých Đô sẽ ngập trong tai ương. Hắn bình tĩnh, nói: “Khi Hoàng thượng vào cung, Nội Các đã đem đi kiểm tra chứng thực, lúc ấy thái hậu đã gật đầu, xác nhận Hoàng thượng là huyết mạch của Lý thị!”
Mưa gió thét gào, giống như hạt đậu rơi xuống tán ô.
Diêu Ôn Ngọc nói: “Sau khi tiên đế mất, Lý thị khó khăn, cái gọi là kiểm tra chứng thực của các ngươi, chẳng qua chỉ dựa vào câu nói từ một phía của Tiết Duyên Thanh. Thái hậu sống một mình trong thâm cung, bên trong có thái giám kèm hai bên, bên ngoài thì có nịnh thần đe dọa, vậy thì sao có thể nói thật?”
Sầm Dũ trong lòng chấn đông mạnh, hắn hốt hoảng lui về phía sau, nói: “Nịnh...... sao ngươi có thể nói ta là nịnh thần...... ngày đó kiểm tra chứng thực cả triều văn võ đều có mặt, ai dám hiếp bức thái hậu, ta chính là người đầu tiên tự tay đâm hắn!”
“Được, tiên sinh trung nghĩa, ta rất bội phục.” Diêu Ôn Ngọc rút phong thư từ trong tay áo ra, nói với Sầm Dũ, “Vừa lúc trong tay ta có lá thư mật Tam tiểu thư gửi đến, đã viết lại chi tiết kể rõ chuyện hàn thừa dùng sổ sách Địch Thành ức hiếp thái hậu ra sao, còn bức thư riêng mà thái hậu gửi cho Tam tiểu thư, cúng có tư ấn của thái hậu.”
Phong thư vừa được lấy ra, trong mưa xôn xao cả lên.
Sầm Dũ không thể ngờ được Diêu Ôn Ngọc thực sự có bằng chứng, sự rùng mình kia chạy thẳng lên lưng —-hôm nay vốn không phải Trung Bắc nguy hiểm, mà là Khuých Đô nguy hiểm! hắn vịn lên cạnh bàn, nói: “Tam tiểu thư rời đô đã lâu, không còn ở bên thái hậu phụng dưỡng nữa, lời của cô ta….”
“Tam tiểu thư chính là đại phu nhân của Khải Đông, ” Diêu Ôn Ngọc ép sát, “Nếu lời nói của cô không thể tin, vậy thì vì sao đến nay ba mươi vạn Thủ Bị Quân Khải Đông vẫn chưa xuất binh?”
Tiếng sấm rền vang trời.
Diêu Ôn Ngọc thả tay ra, mật thư tùy ý rơi xuống vũng nước, hắn nói: “Thích thị thà phụ trăm năm uy danh, cũng không nguyện ý xuất binh xả thân vì triều đình, bởi vì hiện giờ vị hoàng đế đang ngồi kia, vốn dĩ không phải là quân vương Lý thị. Tiết Duyên Thanh chỉ hươu nói vượn, không những thi quân phạm thượng, lại còn mượn tiểu nữ ở sở quán giả làm hoàng tự!”
Tiểu nữ sở quán!
“Ngươi dùng tà ngôn mê hoặc dân chúng….”học sinh chỉ vào Diêu Ôn Ngọc, lớn tiếng nói: “Hoàng thượng là nữ nhi của nông hộ, ở vùng lân cận sớm đã có danh nhân nghĩa…..”
“Mê muội,” trong mắt Diêu Ôn Ngọc không còn độ ấm, “Từ khi Lý Kiếm Đình đăng cơ chưa từng triệu kiến qua dưỡng phụ dưỡng mẫu, nếu cô ta thực sự là nhân nghĩa đạo hiếu, thì sẽ không với dưỡng phụ dưỡng mẫu chẳng có sự quan tâm như thế.”
Những lời này nói cho Sầm Dũ, nhưng nhóm học sinh bên cạnh hắn đột nhiên ngã ngồi xuống đất, Đô quân Khuých Đô trong lúc sợ hãi thì thầm rỉ tai nhau. Mây đen đã ép đến cung điện Khuých Đô, sấm sét hung ác bổ sáng mái vòm bên trong hoàng cung, phong thư mật kia nhanh chóng chuyền đến các nơi tây nam, nhóm cẩm y vệ đang trốn trong Khuých Đô lượn khắp hàng cùng ngõ hẻm, Cát Thanh Thanh chiếm giữ quán trà, nhìn hạt mưa dữ dội đánh vào cửa sổ.
Lý Kiếm Đình ngửa đầu, nghe tiếng sấm, tiếng trống trận vang lên đập vào tim cô. Cô hỏi Minh Lý Đường vắng vẻ: “Đông Liệt Vương xuất binh rồi sao?”
Phong Tuyền châm một nén nhang, đáp: “Nhanh vậy.”
Bên trong bình phong có tiếng quần áo cọ sát, Ký Nhiên ngồi ngay ngắn ở đối diện bàn nhỏ, cách lớp khăn bắt mạch cho Liễu Nương.
“Thích thị mấy trăm đời đều là người can đảm trung thành, lão soái chiến công hiển hách, giành được thánh ân.” Giang Thanh Sơn nói, “Hiện giờ quốc gia nguy cấp, trong ngoài tai họa khắp nơi, chính là lúc Thích thị xả thân vì quốc. Ta khuyên Đại soái, không nên vì quan hện cá nhân mà làm hỏng đại nghĩa, tôn sùng quân vương nhân lễ bốn phương tám hướng, tương lai vinh quang của Thích thị đang ở ngay trước mặt.”
“Ngươi là bề thần quản lý ba nơi, đối với chuyện của dân quen thuộc hơn ta rất nhiều,” Thích Trúc Âm uống trà, “Hiên giờ quốc gia đang nguy cấp, thì những lời sáo rỗng đó không cần phải nói nữa.”
Nhiệt khí trà dày đặc, Giang Thanh Sơn cười khổ một lát, nói: “Khuyên bảo công danh cũng là lẽ thường, ta đến đây, chỉ muốn nói vài lời xuất phát từ lòng mình ra nói với Đại soái.” Hắn đặt trà xuống, nhìn Thích Trúc Âm, “Đại soái, nếu như đương kim Hoàng thượng là người vô năng, thì nhất định ta sẽ không đến đây. Nhưng lúc này Đại Chu đang trong thời kỳ phục hưng, chỉ cần loại bỏ nguy hiểm bên trong, dân chúng hưng nghiệp sẽ không phải là chuyện đàm suông.”
Hắn tạm ngừng một chút.
“Khi tiên đế còn tại vị đã không quan tâm chuyện triều chính, triều đình phân đấu mấy năm. Năm ấy Quyết Tây đại hạn, ta không chuẩn bị được lương cứu tế, thật sự cùng đường, chỉ có thể tùy tiện mượn lương, thiếu nợ ngập đầu, là Duyên Thanh ban đêm lặng lẽ đến Khuých Đô, thỉnh cầu Nội Các giúp đỡ. Lúc ấy Hoa Tư Khiêm muốn giết ta, cũng là Duyên Thanh quỳ gối trước cửa Các Lão, thỉnh cầu Các Lão cứu mạng ta. Mấy năm gần đây, hắn giữ chức Hộ bộ đô cấp sự trung bôn ba khắp nơi, giúp các quan thần địa phương mưu tính con đường phía trước, nỗ lực thành lập phái thật làm hiện nay, khiến cho Đại Chu sau năm Thiên Sâm có thể cầm cự. Đại soái, bọn ta không dám kể công, đối với những người như bọn ta, vì vật lộn tim lối thoát cho Đại Chu, ngay cả tính mạng của gia đình và bản thân cũng có thể đánh cược!”
Giang Vạn Tiêu nói không sai, sau năm Vĩnh Nghi triều đình đã bị thối nát nghiêm trọng, ngọn nguồn là ở Khuých Đô, nhưng ở các địa phương vẫn chứ tiếp tực mạnh mẽ chống chọi. Hiện giờ Quyết Tây có thể gánh được nhiều mặt áp lực của Đại Chu, không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được, đây là nền móng mà bọn họ đặt xuống trong mười mấy năm qua.
“Sau năm Hàm Đức Duyên Thanh nỗ lực khuyên triều đình điều phối quan viên, đến Trung Bắc thu thập tàn cục, Các Lão cấp bách chĩa mũi nhọn vào Hoa Tư Khiêm, vì bảo đảm trung tâm hàn môn không làm xằng, cuối cùng đợi đến Hàm Đức năm thứ năm Hoa Tư Khiêm bị loại bỏ, Nội Các mới có ý điều đến Trung Bắc đảm nhiệm chức Bố chính sử, nhưng mà đã quá muộn, cơ hội đã không còn, sáu châu không chỉ có trộm cướp hoành hành, cũng có bàn tay thế lực thế gia ở đấy.” Giang Vạn Tiêu khi nhắc đến chuyện này, xúc động không khỏi đấm xuống bàn, thở dài nói: “Chúng ta không binh cũng không quyền, vậy thì xuống tay như thế nào? Nội Các chỉ phê giấy điều chuyển rồi xem xét nửa năm!”
Khó trà mờ ảo, hắn hơi bình tĩnh lại, nói: “Ta vốn đã từ bỏ rồi, nhưng Duyên Thanh nâng đỡ Hoàng thượng, nỗ lực truy thuế đất đan thành. Đại soái, nếu hoàng đế cũng là một kẻ bất tài như tiên đến, Thẩm Trạch Xuyên muốn phản, thì phản cũng được thôi! Nhưng trước mắt rõ ràng là ánh bình minh.” Hắn nhìn về phía Thích Trúc Âm, bức thiết nói, “Thịnh Dân năm đầu tiên khi mới bắt đầu, Đại soái muốn trợ binh Ly bắc, đây là kẻ địch trước mắt, chúng ta cũng đáp ứng, cũng cấp quân lương, tình hình không còn như năm Hàm Đức nữa, không cần Đại soái và các tướng quân phải nhập đô quỳ gối cầu xin quân lương. Án lương hỏng biên quân đã bức phản Lục Quảng Bạch, Nội Các đến nay cũng không nghe được lời ngôn quan nào khuyên cách bỏ tước vị của Lục gia, đây chính là cơ hội mà triều đình muốn cho Lục tướng quân, mọi người cùng nhau làm lại từ đầu, lần này không có thế gia can thiệp, chỉ có văn võ bá quan cùng nhau đợi, Đại Chu phục hưng ngay lúc này.”
Hôm nay Giang Vạn Tiêu nói những câu từ đáy lòng, đó là chuyện mà người bên ngoài không hiểu, khó hiểu hoặc thậm chí không tình nguyện hiểu. Bọn họ đều là bánh răng vận chuyện Đại Chu, tại thời điểm loang lổ rỉ sắt đã dựa vào bậc hiền tài chín chắn tra dầu để bánh tiếp tục quay, người này không chỉ là một, ban đầu có thể là Tề Huệ Liên, sau đó lại là Hải Lương Nghi, thậm chí hiện tại là Tiết Tu Trác. Bọn họ không giống thế gia, mặc dù quan niệm khác nhau, thậm chí lý tưởng đối lập nhau, nhưng trong chuyện của dân thì không có ngoại lệ đều dốc hết sức mình, là cái cơ hội sống cuối cùng của cây cổ thụ đã mục nát.
“Thẩm Trạch Xuyên ở sáu châu Trung Bắc thi hành hoàng sách, bọn ta từ sớm ở Quyết Tây chứng thục hộ tịch, từ lúc ta tiếp quản mười ba thành đến nay, hằng năm đến các nha môn đối chiếu kiểm tra, đất không bị mất, ruộng cũng không bỏ hoang, cảng khẩu buôn bán hưng thịnh, nếu không có Thẩm Trạch Xuyên cố ý nhúng tay vào, cảng Vĩnh Nghi năm nay không thể đóng được!” Giang Vạn Tiêu nói, “Thuế đất tám thành sở dĩ bỏ dở, chính là vì Thẩm Trạch Xuyên dồn ép gắt gao. Y ở Trung Bắc tự xưng là Phủ quân, ba nơi đều gọi y là kiêu chủ, thế gia tức nước vỡ bờ, ngừng điều tra chỉ là bất đắc dĩ—-.”
Liễu Nương ở sau bình phong đột nhiên “A” nhẹ một tiếng, Giang Thanh Sơn đang nói liền ngừng lại, hắn hơi hơi đứng dậy. Hồng Anh từ bình phong đi ra, nói vào tai Hoa Hương Y cái gì đó. Hoa Hương Y nhìn về phía Giang Thanh Sơn, nói: “Phu nhân thân thể suy nhược, trên đường vất vả, thai không ổn, chỉ sợ phải ở đây dưỡng mấy ngày.”
Năm Hàm Đức Liễu Nương sức khỏe suy yêu, Giang Thanh Sơn biết Hoa Hương Y không nói dối, hắn vừa quyết liệt chìm vào chuyện thuyết phục, vừa nóng ruột lo lắng cho sức khỏe của Liễu Nương, trong lúc nhất thời không nói được gì, đứng cũng không được, mà ngồi cũng không xong.
Ký Nhiên nhỏ giọng: “A ngươi đà phật, chi bằng phu nhân dùng chút thuốc.”
Giang Thanh Sơn không nén nổi liền hỏi: “Thuốc gì? Thân thể cô ấy yếu, đại phu ngày thường vẫn xem bất cẩn thận.”
“Nghe nói ngươi đã lập gia đình mấy năm rồi, lệnh đường còn bắt phu nhân ngày ngày đứng quy củ. Trước đây thì không sao,” Hoa Hương Y thoáng trách cứ nói, “ Bây giờ phu nhân có bầu, còn muốn theo phép tắc mà đứng, đây là cái phép tắc gì chứ?”
Giang Thanh Sơn nhất thời khó mở miệng đó là chuyện nhà, mẫu thân hắn từ trẻ đã thủ tiết, nuôi hắn thành đại quan biên cương. Lão phu nhân bình thường vừa không chịu nhận hối lộ vàng ngọc, cũng không cùng gia quyết quan hầu nói chuyện, toàn tâm toàn ý muốn Giang Thanh Sơn làm thanh quan, chính là phép tắc quy củ trong nhà rất nghiêm ngặt, nhất là từ lúc có Liễu Nương.
Thích Trúc Âm vốn không muốn mở miệng, chính là trong nhà cô cũng đang có một đống chuyện phiền lòng, nhưng chân khẽ bị ai đá dưới bàn. Cô uống xong chén trà tinh thần thanh tỉnh, đặt chén xuống, nói: “Ta thấy ngươi trước tiên không cần vội chuyện chính vụ, Khuých Đô cũng không có tin tức gì, trước hết thu xếp cho phu nhân ổn đi.”
Giang Vạn Tiêu đã phát hiện điều không đúng, cẩn thận nói: “Chuyện xuất binh......”
“Ta suy nghĩ thêm hai ngày nữa, ” Thích Trúc Âm nghiêm nghị nói, “Hai ngày sau, nhất định cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.”
Phí Thích ôm đầu chạy trốn trong mưa, nghe thấy khắp nơi nghị luận, nghịch tặc, nứ đế, giả tạo, trăm năm của Khuých Đô đang bấp bênh trong trận mưa lớn này. Hắn chạy ướt cả giày, trong mưa bị người ta đụng phải một cái liền lảo đảo.
Tiểu hầu gia trước đây ăn mặc đơn giản, sau khi hách hiều liên co quắt, những bọn bạn xấu của hắn sẽ không cùng hắn qua lại nữa, trong nhà nuôi không nổi người, chỉ có thể đuổi hết vú bà tôi tớ đi. Mới đầu Phí Thích còn muốn hỗn, nhưng nhìn tỷ tỷ Chiếu Nguyệt của hắn vừa bế con vừa thức đên làm thuê thùa kiếm sống, thì biết trong nhà đã không còn tiền, hiện giờ dựa vào việc thay người viết thư mà sống.
Phí Thích nhặt thư, mắng: “ Tên cẩu mù, đụng ông nội, trước ông nội hống hách…”Hắn lau nước mưa trên mặt, cảm thấy người ngã xuống đất nhìn quen mắt, liền dùng chân đạp đạp, “Này?”
Người này bỗng nhiên ngẩng đầu, bẩn thỉu, không rõ bộ dạng, còn vỗ tay với Phí Thích cười ngay ngô: “Tiểu hầu gia, tiểu hầu gia!”
Phí Thích bọc thư lại, nói: “Hứ, cũng có mắt nhìn đấy, ông nội chính là tiểu Hầu gia.”
Tên điên này bẩn thỉu này cứ hề hề, chỉ một chân mang giày, hắn rung đùi đắc ý nói: “Tiều hầu gia, tìm, tìm đại ca ta!”
“Ta con mẹ nó cũng không phải đại ca ngươi!” Phí Thích kéo áo mình về, ngại hắn thối, xua đuổi nói, “Đi đi đi!”
Kẻ điền này không nói nữa, thật đã đi rồi. Trong mưa hắn hoạt bát, gặp ai cũng hô: “Đại ca, đại ca ta là đại quan! Đại quan đeo đao!”
“Đen đủi.” Phí Thích nói thầm rồi bước hai bước, cảm thấy giọng này thật sự quen tai, hắn lại đi vài bước, cách màn mưa thấy hàn phủ rách nát, bỗng nhiên ngây ngốc sửng sờ tại chỗ.
“Đô quân mượn đường! nhanh nhanh tránh ra!”
Giày quân giẫm lên nước mưa, chạy trên đầu đường Khuých Đô, toàn thành phòng bị vô cùng, khí giới trong kho quân bị dùng để thủ thành cũng được đưa ra hết đặt lên đầu tường, tin Thẩm Trạch Xuyên muốn đánh vào thành càng lan nhanh hơn so với chuyện thân thế của nữ đế.
Phí Thích bị Đô quân đẩy ra, hắn vẫn còn sợ run, như khố tượng đất quay đầu lại.
“Hàn...... Hàn Cận!”
Diêu Ôn Ngọc khẩu biên xong, toàn thân trở ra. Con lừa của hắn thay đổi phương hướng, tán ô hơi nghiêng, khiến cho một bên tay áo ướt nhẹp.
Sầm Dũ vẫn còn đang khiếp sợ, chống bàn, giơ tay muốn gọi một tiếng nguyên trác.
Tạp binh phía sau không động tĩnh dựng cung, lấy tiễn kẹp vào ngón tay, kéo căng cây cung. Hạt mưa tạo thành chuỗi ngọc chảy dọc theo tán ô, Diêu Ôn Ngọc hô hấp hơi loạn, nhanh chóng nắm chặt khăn sớm đã bị ngấm đỏ.
Học sinh hổ thẹn vì bại, chạy theo mấy bước, nói: “Thẩm Trạch Xuyên giành thiên hạ, muộn phụng bài vị của Thẩm Vệ, đây là chuyện bất nhân bất nghĩa, cho dù ta có chết, cũng sẽ không quỳ trước y!”
Tiếng mưa lớn át tiếng ho của Diêu Ôn Ngọc, khi hắn quay đầu, môi hơi nhếch lên. Tán ô rơi xuống mặt đất, tóc hắn ướt đẫm, nhưng như đinh đóng cột nói: “Chúng ta thế khởi ở Trung Bắc, từ đầu đến cuối, chỉ nói về án Thẩm Vệ binh bại. Phủ quân bình định giang sơn vì thương bá tánh, không cưới thê, không sinh con, lại muốn lật lại án cũ năm Vĩnh Nghi giải oan cho trung thần cũ. Ngươi không cần quỳ, đợi cho xã tắc an ổn, dân chúng phục nghiệp, lúc thiên hạ kho lúa sung túc, Phủ quân—-.”
Tiễn kia đột nhiên rời cung, cung bắn ra phát ra tiếng ‘vù’ bay trong mưa, mũi tên nháy mắt đến trước mặt Diêu Ôn Ngọc. Nói thì chậm và xảy ra thì nhanh, kiếm trong khóm trúc xanh bống nhiên trở mình cắp xuống đất, “Phập” một tiếng, Kiều Thiên Nhai đã tiếp đất.
Thẩm Trạch Xuyên đứng trên chòi canh, nhìn về hướng Khuých Đô. Gió thổi động áo cừu của y, trong cơn mưa to, thế nhưng lại xen lẫn chút tuyết.
“Hai quân đàm không đụng đao kiếm,” Phủ quân nói, “Đây là Khuých Đô khinh Trung Bắc không người.”
Kiều Thiên Nhai thong thả đứng thẳng người, đứng ở phía trước Diêu Ôn Ngọc, vài ngọn tóc chặn tầm mắt, ngón tay cái của hắn đẩy vỏ đao, nói: “Rút đao.”
Áo giáp của cấm quân chắn mưa, trong chớp nhoáng ánh đao lóe ra trong rừng trúc.
Hương đã cháy hết.