Thương Tiến Tửu

Chương 282

Mãnh tông vào chim cắt, bị cả đàn tấn công, nó kêu lên. Lều trướng sụp đổ khiến lửa bắn tóe lên cờ, cờ hồng ưng lập tức bốc cháy.

Lang Lệ Đao chém xuống, chặn loan đao, trong một loạt động tác tiên tiếp phát ra tiếng ma xát chói toi. Lưỡi đao đánh trượt, đốm lửa lóe sáng.

Cánh tay A Mộc hơi trầm xuống, nói: “Lực tay của ngươi, so với cha ngươi càng mạnh.”

Tiêu Trì Dã mượn độ cao, kéo chuyển Lang Lệ Đao, khí thế kinh người, đem loan đao đang vung đến của A Mộc chém xuống dưới. A Mộc bị đánh liên tiếp, chỉ có vài cái mà thôi, nhưng gan bàn tay đau đớn như là bị chấn động vừa rồi xé rách. Trước sự tấn công mãnh liệt của Tiêu Trì Dã hắn phải lui về sau nửa bước, tuổi trẻ của Tiêu Trì Dã chính là ưu thế lớn nhất.

A Mộc đã già, khi Tiêu Phương Húc quy ẩn vì bệnh, hắn cũng lui về Đại Mạc. Sau bao nhiêu năm mới ra trận, cho dù bên ngoài không có dáng vẻ đã già, nhưng cơ thể cũng không có cách nào so sánh được với trạng thái đang cường thịnh của Tiêu Trì Dã.

“Ngươi đến tận đây, ” A Mộc chống loan đao lên, “Muốn đem con ta trả lại cho ta sao.”

Thiết kỵ tập kích bỗng nhiên tản ra bốn phía, ấy thế mà trong kim trướng kéo ra cái bàn nô. Chiến sĩ bộ Hãn Xà chờ đợi lâu ngày lúc này bạo khởi, tiếng cơ quát chuyển động di chuyển phương hướng, trọng tiễn lập tức bay ra, bắn về phía thiết kỵ.

Không có động tĩnh gì trong trướng bị sập, khi Cốt Tân xoay người lăn đến thì nhanh chóng phản ứng, nói: “Lều trại trống không.”

Chuồng ngựa của bộ Hãn Xà sớm đã bị Tiêu Trì Dã đánh bất ngờ, nhưng trong đêm cát bông nhảy ra chiến sĩ mai phục, chỉ khoảng nửa khắc tiếng huýt sáo đã nổi lên bốn phía.

Tiếng vó ngựa.

Cốt Tân nằm áp tai xuống đất, lập tức truyền tin: “Bọn chúng còn có ngựa.”

Nơi dừng dân của bộ Hãn Xà là chỗ trống trải, vùng biên giới không có bố trí bất cứ công sự phòng ngự nào, thậm chí không bằng bộ Mông Đà lối vào của Mạc Tam Xuyên. Nhưng mà Cáp Sâm chết trận, tình hình trọng binh đến tiếp cận vẫn không bị tập kích bởi mười một bộ còn lại như cũ, là bởi vì không có bộ tộc nào dám đến. A Mộc trong năm Hàm Đức, càn quét kho quân bị Trung Bắc. Đồ quân nhu của Cáp Sâm đều được phụ thân mình tài trơ, làm nam nhân đại mặc am hiểu cải cánh nhất, A Mộc rất can đảm xuất sắc hơn người. Bộ Hãn Xà ẩn ở nơi sâu nhất trong Đại Mạc, bọn họ cũng có răng độc giống như xà.

Ly Bắc thiết kỵ đã tản ra, khi Thần Dương ghìm ngựa chuẩn bị đợi lệnh, đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa lùn xông đến, xông lực chiến xa kia dường như không để cho Thần Dương có cơ hội dùng lực, trực tiếp đụng Thần Dương ngã ngựa.

Ánh mắt của thằn lằn hung hãn, dùng tiếng Biên Sa nói: “Ăn miếng trả miếng.”

Thần Dương rơi xuống đất lăn lộn vài vòng, búa sắt của thằn lằn nện vào bên mũ sắt của hắn, mặc dù không trúng, nhưng chấn động khi sượt qua kia cũng khiến cho Thần Dương cảm thấy choáng váng.

Phía sau sườn của Tiêu Trì Dã có thằn lằn đánh gọng kìm, chiến đao mà hắn đang giơ lên cao đột nhiên thay đổi, trải qua nguy hiểm cận kề, đâm vào ngực của thằn lằn. Máu phun ra, bắn trên vai của Tiêu Trì Dã, từ áo giáp chảy dọc xuống yên ngựa.

Loan đao bên cạnh hạ xuống, Tiêu Trì Dã nghiêng đầu tránh, bím tóc nhỏ cọ qua lưỡi đao của đối phương. Hắn không thể lập tức rút Lang Lệ Đao ra, chọn việc cong khuỷu tay trái, đánh mạnh vào mặt đối phương. Thằn lằn không ngờ rằng khí lực của Tiêu Trì Dã khủng khiếp như vậy, cả bộ răng dường như vị gãy, xương mũi cũng bị gãy.

Phong đao đã đến gần Tiêu Trì Dã, Lang Lệ Đao sát ngay áo giáp, đúng lúc rút ra, ‘Phanh’ đón đỡ loan đao.

Lãng Đào Tuyết Khâm đột nhiên chạy về phía trước, Lang Lệ Đao khiêng lực đao của đối phương lên, trước khi tiến lên phía trước thì đã lật ngã người đối phương. Tiêu Trì Dã không có cơ hội thở dốc, bởi vì một khắc Lãng Đào Tuyết Khâm chạy lên phía trước kia, bàn nô trong trướng cũng chuyển động theo hắn, ở cái khoảng khắc người bị hắn lật ngã kia, trọng tiễn cũng phóng ra trong gió, lao thẳng đến.

Bàn nô là vũ khí công thành, sức lực sát thương có thể lấy một địch mười, trong cuộc chiến công thành trước kia đã khiến cho Đại Chu dành được vô số thắng lợi. Thẩm Trạch Xuyên ở đoan châu cũng đã chọn nó làm vũ khí phòng thủ, đủ để thấy sự lợi hại nhưng mấu chốt là, để có thể điều khiển nó thì cần phải mấy người đồng tâm hiệp lực, lực đạo phóng ra của tiễn có đầu sắt nặng cũng không người nào có thể chống cự, cho dù là Tiêu Trì Dã, ở ngàn dặm giới tuyến gặp nó cũng không thể tự mình đánh xuống, lại càng không nói đến chuyện ở khoảng cách gần như vậy.

Cốt Tân gần như trong lúc chống đất đã vội vã như bay mà đứng lên, hắn cùng tốc độ nhanh nhất của cuộc đời này để chạy, xé rách cổ họng mà hét: “Nhị gia!”

Tiêu Phương Húc đã chết, chiến trường là nơi không nói đạo lý, đối với Ly Bắc mà nói, tối nay chính là tấn chết một nửa đi nữa, cũng không thể lưu lại Tiêu Trì Dã.

Thần Dương cách rất gần, khi chống người dậy thì lần nữa búa sắt lại vung đến, lần này hắn dùng đao chặn lại, không biết khí lực ở chỗ nào, vậy mà khiêng được búa sắt của thằn lằn lên cao. Hai chân của Thần Dương run run, gian hầu của hắn xuất hiện gân đỏ, cắn răng nói: “ Ngăn tiễn lại!”

Trọng tiễn xé gió đã cách Tiêu Trì Dã không còn xa nữa, hắn buông dây cương, lãng đào tuyết khâm hý lên một tiếng rồi gập đầu gối trước. Tiêu Trì Dã lập tức lăn xuống ngựa, lực đạo đáng sợ của trong tiễn “Vút” đến, đâm vào đám người.

Chiến sĩ bộ Hãn Xà chạy như điên trong cát xoay người lên ngựa, mang theo loan đao, từ bốn phương tám hướng tụ họp mà đến.

Tiêu Trì Dã thở gấp, mồ hôi thấm ướt hai bên tóc mai.

“ Ba nhã nhĩ của bộ Mông Đà là bọn tạp chủng không giữ lời hứa nhất Đại Mạc, “ A Mộc quệt máu trên loan đao, dùng ngón cái cọ vào bộ râu, “Thế nhưng ngươi lại tin tưởng chúng, đây là lỗi mà Tiêu Phương Húc sẽ không mắc phải.”

Tiêu Trì Dã loạng choạng đứng lên, tý phược ở cánh tay phải vừa rồi bị trọng tiễn tấn công đã bị đụng cho lõm xuống, nhưng nó không nứt ra. Tiêu Trì Dã cắm Lang Lệ Đao ở chân, giơ tay tháo tý phược, buộc ở sườn thắt lưng.

Lưỡi nguyệt bị ánh lửa khuấy đảo, A Mộc nhìn bóng của Tiêu Trì Dã kéo dài trước người mình, sau lưng là Đại Mạc tịch mịch vô tận.

“Không cần phải nhắc đến tên phụ thân ta ra.” Phẫn nộ ẩn sâu trong Tiêu Trì Dã và sự không cam lòng đều bị những lời này châm lên, oán hận bùng nổ trong ngực hắn, ngay cả miệng vết thương trên lưng cũng bỏng rát.

Tiêu Phương Húc sẽ không phạm lỗi sai như vậy.

Tiêu phương hú sẽ không mắc nhiều sai lầm.

Nhưng mà Cáp Sâm đã đem Tiêu Trì Dã lưu lại trong cái đêm bạo tuyết, khi Tiêu Trì Dã nghe thấy A Mộc nói câu kia, lại nhớ đến hình ảnh tuyết động trên cơ thể của Tiêu Phương Húc.

“Tiêu Phương Húc, Tiêu Phương Húc,” Tiêu Trì Dã đôi mắt đỏ bừng, khàn khàn mà nói: “Các ngươi mang đầu của cha ta đi, giẫm nát sự tôn nghiêm của lang vương dưới chân.”

Tiêu Trì Dã rút Lang Lệ Đao ra.

“Trả lại cho ta,” sự hung ác ở trên khuôn mặt hắn, khi mãnh liệt dùng sức bổ chém sải bước tiến lên, hướng đến A Mộc thất thanh hô: “Trả lại cho ta.”

Mãnh đau đớn rơi xuống, như là không chịu nổi sự vây đánh. Tiếng hét của Tiêu Trì Dã chấn động bầu trời đêm, khi Mãnh gần đến mặt đất thì bỗng nhiên vỗ cánh, tiếp đó lượn vòng bay lên. Chim cắt sau lưng không ngừng truy đuổi còn đang tiếp tục bay thâp xuống, Cốt Tân đan ngón tay, hướng đến vòm trời huýt sáo. Ngay sau đó, vô số ưng cùng vỗ cánh, khi bay lên không đánh về phía đàn chim cắt.

Chiến trên không sớm nhất thiên hạ chính là ưng của Ly Bắc.

Mãnh vỗ mạnh cánh trong đàn chim cắt đấu đá bừa bãi, nó mang thù, từ trong đó chuẩn xác tìm ra được con chim cắt hung ác nhất kia, vòng lại xé nát đối phương mới bằng lòng bỏ qua.

Thiết kỵ và kỵ binh giao chiến ở trong gian trướng, Ba Âm chay trốn, quỳ rạp xuống trước kim trướng, nói với lão trí giả: “Lão sư, ta đỡ ngài rời đi.”

Lão trí già vẫn còn duy trì tư thế cúi đầu đập tay vào nhau, thân hình già nua của ông ta giống như cây khô, mái tóc trắng lặng lẽ buông ở hai sườn.

Trong lòng Ba Âm chợt lạnh, để tay xuống dưới mũi trí giả, sắt mặt nhất thời trắng bệch. Hắn không nén nổi nghẹn ngào, lúc này khóc lớn: “Lão sư.”

Chém giết cùng máu tuôn xối xả trong đêm, trướng của bộ Hãn Xà đều bị hủy một nửa, mai phục mà A Mộc lưu ở bên ngoài không thể chiếm được lợi gì từ trên người thiết kỵ, búa sắt của thằn lăn ở trước trường đao mới tinh khó có thể phát huy toàn lực.

Tiêu Trì Dã trưởng thành với tốc độ quá nhanh, đây là chuyên mà A Mộc cũng phải thừa nhận là thật. Bộ Mông Đà một mình canh giữ ở Mạc Tam Xuyên quả thật là bọn tạp chủng không thể tin dùng, bọn chúng không nói cho Tiêu Trì Dã biết chuyện A Mộc có ngựa và đồ quân nhu là thật, cũng không đúng hẹn đến giúp, nhưng đồng dạng, ba nhã nhĩ càng chưa có ý muốn giúp A Mộc đánh giặc, hắn như ngư ông đắc lợi nắm đao chờ đợi thời khắc cuối cùng, vừa sợ hãi A Mộc có chuẩn bị ở phía sau, lại vừa muốn chờ đợi người chiến thắng cuối cùng trong trận quyết đấu này.

Phía chân trời đầy sao, phía cuối Đại Mạc bỗng nhiên có một con ngựa phi đến. Làn váy của đáo lan nhi bay lên dưới mặt trăng lớn, cô mang theo đám chiến sĩ bộ Hữu Hùng kia chạy đến đây.

Ba Âm chật vật lau nước mắt, nói: “Đóa Nhi Lan, cô nương ngốc!”

Khi Đóa Nhi Lan ghìm ngựa mái tóc đen bay bay, trong đôi mắt màu xanh xinh đẹp của cô phản chiếu ánh lửa, nói: “Ta đã gả cho Cáp Sâm, ta thuộc bộ tộc của Cáp Sâm, Cáp Sâm cũng thuộc bộ tộc của ta. Phụ thân ngươi nói đúng, cường bộ có Nga Tô Hòa Nhật, Cáp Sâm chính là Nga Tô Hòa Nhật của ta.”

Cô rút ra dao găm của mình.

“Chúng ta chỉ có anh hùng chết trận, không có trốn tránh thối lui như ba nhã nhĩ, ngươi nghe đây,” đóa lan nhi hướng mặt về Đại Mạc, cao giọng nói: “Ngươi phục tùng cường giả, Đóa Nhi Lan không trách ngươi nhưng Đại Mạc cũng có cường giả của Đại Mạc, mười mấy năm trước bộ Mông Đà cũng được hưởng vinh quang của Nga Tô Hòa Nhật, ngươi quỳ gối trước thiết kỵ của Tiêu Trì Dã, giết chết chính là sự tôn nghiêm của bộ Mông Đà.”

Trong chém giết hỗn tạp dưới ánh trăng bị một nữ tử quở trách gay gắt, khiến cho ba nhã nhĩ tự ti với hành động án binh bất động của mình, xấu hổ không chịu nổi.

“Ta nghe nói con gái ngươi là ô nhã dám dùng dao găm ám sát Tiêu Trì Dã,” mặt Đóa Nhi Lan nghiêm nghị, “Ta khâm phục cô ấy, Cáp Sâm cũng khâm phục cô tương lai con ta sinh ra, ta muốn nó nhận ô nhã làm dì mẫu, đây là xương sống của người Đại Mạc,” cô nói xong, lại cực kỳ thô lỗ hướng bên cạnh nhổ một nước bọt, “Nhưng ta sẽ để con ta nhớ kỹ bộ Mông Đà là cái loại nhu nhược, thủ lĩnh ba nhã nhĩ là cái đồ hèn nhát?”

Đóa Nhi Lan ngực phập phồng, cô quất roi ngựa, dẫn đầu chiến sĩ bộ Hữu Hùng xông về phía trước. Ly Bắc thiết kỵ số lượng nhiều đến đáng sợ, nhưng Đóa Nhi Lan trong mắt không có sợ hãi, cô là viên minh châu chói mắt nhất của Đại Mạc, mặc dù không có thân hình của chiến sĩ cường tráng, cũng nguyện ý lao vào bức tường sắt bất khả chiến bại như vậy.

Cáp Sâm vào một khắc cuối cùng cũng không quỳ xuống trước Tiêu Trì Dã, Đóa Nhi Lan hiểu hắn. Bọn họ cho dù chết trận, cũng phải chế đứng.

“Cô gái ngốc,”A Mộc cất tiếng cười to, tiếp theo nghiêm mặt trang trọng nói, “Con sai rồi, Nga Tô Hòa Nhật không phải Cáp Sâm, là Đóa Nhi Lan.”

Bộ Hãn Xà vốn sĩ khí suy thoái bỗng nhiên tăng vọt, ba nhã nhĩ còn đang do dự, ô nhã bên cạnh đã chạy ra, chỉ vào phía trước, nói với chiến sĩ của bộ Mông Đà: “Cổng lớn của Mạc Tam Xuyên là do chúng ta gác, giữ lại Tiêu Trì Dã, Ly Bắc thiết kỵ tự khác sẽ sụp đổ các ngươi lại quỳ xuống trước hắn, hai mươi năm sau cũng không thể đứng dậy.”

Tiêu Trì Dã và A Mộc trong lúc giao thủ đạp đổ cây đuốc, áo giáp dính máu và cát vàng, chiến sĩ bị Hữu Hùng rút đao xông vào biển lửa hăng hái chiến đấu, bởi vì Tiêu Trì Dã ở biên quận đã giết Đạt Lan Đài thủ lĩnh của bọn họ. Khoảng khắc khi bộ Mông Đài cũng rút đao ra, Tiêu Trì Dã rơi vào vòng vây thật sự.

Thẩm Trạch Xuyên đang dựa vào bàn ngủ đột nhiên bừng tỉnh, y di chuyển cánh tay tê dại dang đè xuống. Đèn trong nội đường đã tắt, trong phòng còn có tiếng tranh luận của nhóm tiên sinh, nơi đây lại có vẻ im lặng lạ thường.

Thẩm Trạch Xuyên đỡ khung cửa, gió lạnh bên ngoài thổi vào khiến lưng y ớn lạnh. Phí Thịnh nghe động tĩnh, quay lại nhìn, không khỏi sợ hãi, “Chủ tử, sẽ bị cảm lạnh.”

“Đại Mạc,” ngọc bích bên tai trái của Thẩm Trạch Xuyên hơi lay động, y che miệng, nhịn cơn ho khan xuống, hỏi: “Chưa có tin gì à.”

Cốt Tân lên ngựa, dương thần suất quân tập hợp. Bọn họ lấy Tiêu Trì Dã làm trung tâm, không ngừng thu vào. Áo giáp của Ly Bắc thiết kỵ hao tổn nghiêm trọng, chỉ có Tiêu Trì Dã không mang mũ giáp.

“Ngươi vì tập kích, không mang theo đại quân.” A Mộc thu hồi loan đao bị Tiêu Trì Dã chém ra vết nứt về sườn thắt lưng, “Tuổi trẻ lúc nào cũng dễ bị xúc động.”

Tiếng cơ quát dày đặc “lạch cạch” ở khắp nơi, A Mộc vì tối nay, mà dốc hết toàn lực.

Trăng bị mây dày che lấp, Sa địa đều là chiến sĩ của Đại Mạc. Chiến sĩ bộ Hữu Hùng mà Đóa Nhi Lan kêu gọi là lực lương còn lại cuối cùng của bộ Hữu Hùng, bọn họ mượn hòa quang của Đóa Nhi Lan, ở bộ Hãn Xà đã tu dưỡng một thời gian, hiện giờ trọng thương bị Tiêu Trì Dã đánh mấy tháng trước đã khôi phục.

“Người là thiên tài,”A Mộc tán thưởng nói, “Thiên tài của Ly Bắc.”

Bàn nô kéo căng, trọng tiễn cùng nhau nhắm vào Tiêu Trì Dã.

Thạch châu trên trán A Mộc bị lỏng, hắn tháo xuống, lộ chút cô đơn. Hắn trông về phía núi Hồng Nhạn ở xa xa, nói: “Nhưng ngươi giết con ta.”

Sông Trà Thạch đối với người Đại Chu mà nói, là cái đai ngọc của phong cảnh, còn đối với người Đại Mạc mà nói, là dòng sông mẹ xa xôi. Bọn họ và Đại Chu từng chung núi Hồng Nhạn, Ly Bắc thiết kỵ vùng lên khiến cho bọn họ không ngừng phải lui về phía sau, trở về Đại Mạc chỉ có thể vì đồ ăn mà giết lẫn nhau.

Cả đời này của A Mộc, muốn đưa mười hai bộ đến phía tây sông Trà Thạch.

Đoạt lấy, đoạt lấy.

Người Ly Bắc gối núi sông, người Đại Mạc ngủ ở cát vàng. Bọn họ quen nhau từ đao kiếm, anh hùng hào kiệt liên tiếp ba đời đều gặp nhau ở ven sông Trà Thạch. Xuân đến thu đi, không ai may mắn tránh khỏi.

“Chiến tranh cuối cùng cũng phải kết thúc,” A Mộc đem thạch châu buộc trên trán móc lên chuôi đáo, “ta sẽ đem đầu ngươi, tặng cho ca ca của ngươi.”

Mãnh bay về rồi hạ xuống, ưng của Ly Bắc rất bình tĩnh. Tiêu Trì Dã nâng tay trái lên, đỡ Mãnh, nói: “Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này.”

Cát sỏi trên Sa địa bay lên, trong tiếng rì rào, đội ngũ bộ Mông Đà chạy phía trước thấy được lưỡi đao ngắn chuôi dài.

Ba nhã nhĩ hối hận không kịp, giậm chân nói: “Lục Quảng Bạch, còn có Lục Quảng Bạch.”

Lục Quảng Bạch từng xâm nhập Đại Mạc nên cũng rất quen thuộc đường cát như bộ Hồ Lộc, Tiêu Trì Dã để lại đại quân không phải là vì tập kịch bất ngờ, mà là vì dẫn rắn ra khỏi hang.

A Mộc không chịu tùy tiện nghênh chiến, chỉ có sự tùy tiện tập kích của Tiêu Trì Dã là có thể khiến cho hắn nhìn thấy được bình minh. Nếu Đóa Nhi Lan mang theo bộ Hữu Hùng đi rồi, tối nay về sau, Thẩm Trạch Xuyên còn phải tiếp tục xâm nhập, nhưng Đóa Nhi Lan đã trở lại, cô giúp Tiêu Trì Dã hoàn thành một cái bố trí một mẻ hốt gọn.

“A Mộc,” Tiêu Trì Dã lần nữa nắm chặt chuôi đao, “Chiến tranh cuối cùng cũng phải kết thúc,”

Cát vàng cuồn cuộn, khi chiến sĩ bộ Hữu Hùng chạy đến trước mặt thì đột nhiên Lục Quảng Bạch rút về sau, lý bắc thiết kỵ ở phía sau xông lên. Hắn và Ly Bắc thiết kỵ thay nhau lấp trụ chỗ trống của thằn lằn, trường đao vung ngang chống lại búa sắt của thằn lằn.

Trọng lực va chạm nhau, giày quân của Lục Quảng Bạch nhất thời trượt về hướng sa địa phía sau. Một tay hắn chống người, nắm cát vàng, cười nói: “Khí lực lớn đấy.”

Thằn lằn mở hai tay, chặn tư thế của thủ bị quân biên quân.

Trường đao của Lục Quảng Bạch bỗng nhiên trượt lên đỉnh đầu, trong lúc đổi thì đánh lên búa sắt của thằn lằn. Thằn lằn và Ly Bắc thiết kỵ đã từng giao thủ, còn chưa gặp qua binh khí kỳ dị như vậy, chuôi đao của trường đao dài ra, hắn không thể bung búa tới người Lục Quảng Bạch, lại đỡ không được tốc độ của Lục Quảng Bạch, trong sự tấn công liên tiếp không ngừng lui về sau.

Thiết kỵ đã đột phá phòng tuyền bên ngoài, từ hai bên sườn cùng Tiêu Trì Dã tụ hợp. Tiêu Trì Dã không lên ngựa, mà nhảy vào cùng chiến đấu với lính Biên Sa. Lúc này Ly Bắc thiết kỵ như sóng đen, lấy số lượng tuyệt đối mà ập đến nghiền nát.

A Mộc giết được vài người, ở áo giáp quằn quại lại gặp Tiêu Trì Dã. Gió mạnh Tiêu Trì Dã mang theo từ trên đi xuống, chém vào vạt áo trước của A Mộc. Lang Lệ Đao kẹp vào vết nứt của loan đao, Tiêu Trì Dã bỗng nhiên ám sát hai bước, đè nặng A Mộc lui về sau.

A Mộc dùng lực đỡ, ném đi sự áp chế của Lang Lệ Đao. Nhưng Lang Lệ Đao đánh trả rất mạnh, đường dài cũng chưa thể tiêu hao tinh lực của Tiêu Trì Dã, trong khoảng khắc cái chết gần kề chăm chú dị thường, chăm chú đến đến mức hoàn toàn không để ý thương tích trên người, đôi mắt kia bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Loan đao vị văng ra trong cú va chạm, nhưng nó không rời tay, A Mộc thu loan đao về, xoay người đá vào eo bụng của Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã không lui về như suy đoán. Hắn gồng sức lên, dựa và chuôi dao hung hăng đánh vào sườn giáp của A Mộc.

A Mộc không ngã xuống đất, miệng hắn ngập máu tươi, cả hàm răng cũng bọ Tiêu Trì Dã đánh đau nhức.

Đấu pháp của Tiêu Trì Dã pha trộn nhiều phái khác nhau, nhưng từ đầu đến cuối không thoát ly khỏi bản chất của môn phái nhà mình, hắn cũng ngang tàn bá đạo như Tiêu Phương Húc, thật sự đánh mười thì cũng phải chết mười.

Đây chính là lang vương trẻ tuổi.

Mắt trái của A Mộc đã có chút mờ, hắn nhìn thấy ánh trăng bùng cháy, tiếng rên rỉ của bộ Hãn Xà xuyên thấu màn đêm mênh mông vô tận. Những vì sao từng thuộc về hắn đều ngã xuống, cái hào hùng cùng đường bí lối cũng phải thừa nhận mình sớm đã già rồi.

Cáp Sâm.

Hùng ưng kiêu ngạo của A Mộc.

A Mộc dường như thấy được bóng dáng của đứa con trước khi rời đi, cũng là đêm trăng như thế này, Cáp Sâm vẫy vẫy cánh tay, tóc đỏ thẹn thùng đã bị bóng đêm che giấu.

Mỗi một lần Tiêu Trì Dã vung đao, loan đao của A Mộc sẽ phát ra âm thanh đau đớn. Nhuệ khí của Tiêu Trì Dã không ngừng bị che phủ, mỗi một lần hạ xuống đều đập vào chỗ sắc bén nhất.

Trận chiến này không ngang tài ngang sức, mà là Ly Bắc thiết kỵ nghiền nát đối phương.

Ngựa của Đóa Nhi Lan đột nhiên bị lật ngã, cô ngã trên mặt đất, nhìn dao găm rời khỏi tay, rơi dưới móng sát. Trên hai má cô đều là máu bắn lên, trong lúc chùi, nghẹn ngào nức nở.

Ba Âm mang theo đoản đao của mình, xông vào loạn trận, nói với Đóa Nhi Lan: “Ngựa của ta cho ngươi, Đóa Nhi Lan, chạy đi.”

Đóa Nhi Lan ôm bụng, lắc đầu nói: “Ngươi đi đi.”

Ba Âm thở dốc không ngừng, bỗng nhiên cầm lấy cánh tay của Đóa Nhi Lan chân thành nói: “Tiểu ưng phải sống,” hắn nén không được tiếng khóc, hầu gian nghẹn ngào, “Cô gái hồ xích đề ngốc ngếch, chạy.”

Máu chảy ra, Ba Âm còn chưa nói xong, liền ngã quỵ xuống vũng máu. Đóa Nhi Lan ngẩn ngơ mở to mắt, nói: “Không!”

Thần Dương đội mũ giáp ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Đóa Nhi Lan, dùng tiếng Biên Sa nói: “A Xích ở đoan châu giết cánh trái của chúng ta, là kẻ này bày mưu tính kế, nợ thì phải trả.”

Ba Âm còn nắm cánh tay Đóa Nhi Lan, Đóa Nhi Lan khom người đỡ đợ thân hình trẻ tuổi, giọng run run, đã đổi giọng, cô yếu ớt nhỏ giọng la lên: “Dừng tay.”

A Xích ở vùng lân cận đoan châu không chỉ giết cánh trái của thiết kỵ, còn cướp đi tất cả đầu của đội ngũ cánh trái cảu thiết kỵ. Bọn chúng ở ven sông Trà Thạch đóng quân ngoài trời, đá những cái đầu đó, dùng mũ của thiết kỵ làm bô, Thần Dương làm sao quên được nỗi sỉ nhục này.

Lửa đã đốt, trăng cũng lạnh.

Gào rống, ngựa hý, ưng kêu.

Người ngã xuống ngày càng nhiều, vó sắt đạp qua trướng, sau khi đại hỏa bụi vô cùng. Bộ Hãn Xà ba mươi năm cường hãn ở Đại Mạc chỉ trong một đêm này biến thành bùn nhão, chịu sự giận dữ sôi sùng sục đã lâu của Ly Bắc.

Đống lửa trước kim trướng ngã vào nhau, trước khi Lang Lệ Đao đến A Mộc đã chặt đứt dây thạch châu đeo trên trán kia, cờ hồng ưng tượng trưng cho cường bộ oai phong một cõi bị đốt cháy cuối cùng cũng ngã xuống, thân hình của Tiêu Trì Dã che hết mọi thứ.

Tiêu Trì Dã dùng sức đánh úp khiến cho A Mộc mất tất cả đường lui, hắn ở trong ngọn lửa cháy bừng bừng hô lớn: “A Mộc.”

A Mộc chật vật đỡ đao, bị Tiêu Trì Dã áp sát, mồ hôi chảy xuống hai mắt hắn.

Tiêu Trì Dã càng đánh càng hăng, sự nóng nảy điên cuồng của hắn đến từ thảo nguyên, chỉ có đất của núi Hồng Nhạn mới có thể sinh ra được một nam nhi như vậy, ý trí quyết chiến của hắn tăng vọt hòa với mồ hôi, ánh mắt và ánh đao đều sáng như tuyết, bên trong cất chứa mặt trời róng rực.

A Mộc đã mệt mỏi vì ác chiến, loan đao cũng đã trì độn, cuối cùng thì khoảng khắc Tiêu Trì Dã một lần nữa tấn công mãnh liệt thì loan đao rời tay.

Ánh trăng trở nên rất mỏng, bóng đêm chuyển màu nhạt, trời cũng sắp sáng.

Thạch châu của A Mộc lăn ở bên chân, cát vàng dưới chân dầm máu. Hắn ngẩng đầu, nhìn đàn chim cắt lác đác còn lại vài con trên trời cao.

“Thiên thần chiếu cố hùng ưng,” A Mộc chợt giơ cao cánh tay phải, hướng về tàn dư của Đại Mạc cuối cùng phát ra một tiếng rít gào, “A Mộc ta thống trị lục bộ hai mươi năm, đã đi vào được bên trong Đại Chu, xứng đáng với cờ hồng ưng, sông Trà Thạch là ước mong của bọn ta.”

Lang Lệ Đao nhắm vào đầu bổ xuống, A Mộc dùng cánh tay mang tý phược chặn lại.

“Sông Trà Thạch là ước mong của bọn ta,” A Mộc ở khe hở, phóng khoáng cười to với Tiêu Trì Dã, kiên định nó: “Tiêu Trì Dã, 20 năm sau, hùng ưng của Đại Mạc còn có thể lại bay qua núi Hồng Nhạn. Ngươi giết ta, ngươi giết bọn ta, nhưng ngươi vĩnh viễn không thể giết được ưng của Đại Mạc 20 năm, 40 năm sau,” tý phược va chạm vào nhau phát ra tiếng nứt toác, A Mộc trầm giọng nói, “ Một ngày nào đó Đại Mạc sẽ nghênh đón một vị vua thực sự.”

Tiêu Trì Dã đồn lực đồng thời cũng rít gào lên, “20 năm, 40 năm, Sói của Ly Bắc vĩnh viễn đóng giữ tuyến, đến đi,” hai mắt hắn đỏ ngầu, lành lạnh nói, “ Một lần, rồi lại một lần khác, ta ở sông Trà Thạch chờ các ngươi, mười hai bộ vĩnh viễn không thể bước qua sông Trà Thạch.”

Tý phược của A Mộc tách ra hoàn toàn, tiếp sau đó là đao phong như chẻ tre, từ chính diện kết thúc tiếng gầm rống của hắn.

Tiếng nức nở của Đóa Nhi Lan im bặt, lập tức phát ta tiếng khóc rống xé lòng. Cô đứng lên, giẫm vào làn váy rồi lại ngã xuống, rồi lại đứng lên, dao găm nắm trong tay hướng về phía Tiêu Trì Dã.

Gió mạnh quét cát bay, đao phong chợt nhắm thẳng vào giữ ấn đường của Đóa Nhi Lan.

Đóa lan nhi tóc xõa rối loạn, cô đứng trước đao phong, nước mắt không ngừng chảy xuống, cả người run run, cuối cùng nghiến răng căm hận nói: “Giết ta đi Tiêu Trì Dã, giết ta đi.”

Máu trên Lang Lệ Đao tý tách rơi xuống trán của Đóa Nhi Lan, hòa với nước mắt của cô, mơ hồ không rõ khuôn mặt.

Ánh nắng ban mai đầu tiên phía cuối chân trời đâm thủng bóng đêm, ánh sáng mỏng manh của bình minh phủ kín Sa địa hoang vu. Áo giáp của Tiêu Trì Dã hiện ra vô số mũi nhọn, hắn nâng hàm lên, mồ hôi rơi xuống. Hắn nói với Đóa Nhi Lan: “Ly Bắc thiết kỵ, không giết nữ nhân.”

Đóa Nhi Lan miệng run run, đó là hận ý, cô đứng ở đây, ngay cả tôn nghiêm chết trận cũng đều bị Tiêu Trì Dã tước đoạt.

“Cưỡi ngựa của ngươi, lăn trên mảnh cát này, từ nay về sau phía tây Mạc Tam Xuyên thuộc về Ly Bắc, không có lệnh của ta, mười hai bộ dám cả gan vượt qua một bước,” đao của Tiêu Trì Dã hạ xuống, nặng nề cắm trước chân Đóa Nhi Lan, như là vẽ ra một đường danh giới không thể vượt qua, “Nghiêm sương sẽ đồ giết mười hai bộ tộc.”

Cờ lang của Ly Bắc phất phới trên trời cao, sườn mặt Tiêu Trì Dã anh tuấn lạnh lùng, đây là nhân từ duy nhất còn sót lại của Lang Vương. Chiến đao của hắn giết chết hòa hùng của Biên Sa, thiết kỵ của hắn tựa như nghiêm sương quá cảnh không một tiếng động, sau lưng hắn là núi Hồng Nhạn sừng sững muôn đời không đổi.

A Mộc ngươi từng đồ giết sáu châu, đó không phải cường đại, tàn sát mới là loại yếu đuối, cường giả chân chính là những người có gan đối mặt với cuộc xâm lược của năm tháng. Từ nay về sau Ly Bắc không còn một mình, Tiêu Trì Dã có được sự hậu thuẫn mạnh nhất của thế gian, hắn chính là lưỡi đao sắc bén nhất thế gian.

Đóa Nhi Lan trượt quỳ trên đất, khóc lớn lên.

Tiêu Trì Dã thu đao vào vỏ, không liếc nhìn Đóa Nhi Lan một cái. Hắn xoay người lên ngựa, đối mặt với vô số Ly Bắc thiết kỵ.

Không biết ai nhẹ mà nói: “Thắng.”

Mặt trời mọc sau lưng Tiêu Trì Dã, khoảng khắc hào quang vạn trượng kia, giống như cái ngày đó 14 tuổi chiến thắng trận đầu tiên, tuy rằng người đầy bụi bẩn, nhưng ánh mắt đầy cương quyết. Hắn quất roi ngựa, trong gió mạnh phất qua cất cao giọng cười to: “Đại thắng.”

Lang vương Ly Bắc.

Lục Quảng Bạch cảm xúc trào dâng, nhìn Tiêu Trì Dã giục ngựa, đây là kiêu ngạo khó có thể nói thành lời, cực kỳ giống thời điểm Hàm Đức năm thứ tư bốn tướng xuất cảnh.

Chiến tướng trung với lãnh địa, Vĩnh Nghi bốn tướng quy ẩn, Hàm Đức bốn tướng hao mòn, thời đại loạn thần tặc tử chấm dứt, tướng mới dũng mãnh chắc chắn sẽ nối gót tiếp bước Tiêu Trì Dã sinh ra nơi núi non.

“Vui,” Lục Quảng Bạch ôm chuôi đao, đuổi theo Tiêu Trì Dã chạy vài bước, hô: “Bọn ta không có ngựa aaaaa.”

Ly Bắc thiết kỵ rong ruổi Đại Mạc, tiếng cười của nhóm nam nhân vang tận mây trời. Khi họ đi mây đen cuồn cuộn, lúc này đã biến thành sấm xuân trên đường trở về. Mãnh lượn vòng tròn, phá tan tầng mây trắng kia.

Nhà ở ngay phía trước.

Hai tháng sau tin chiến thắng mới đến Khuých Đô, lúc ấy trời ngoài trời tuyết đang rơi, Thẩm Trạch Xuyên trong phòng ấm bỗng nhiên đứng lên, nhóm tiên sinh hai bên sườn cũng đứng theo.

“Thắng rồi,” Dư Tiểu Tái rất vui sướng, vỗ tay, “Ta biết mà, Nhị gia xuất mã, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không thành vấn đề.”

Cao trọng hùng mừng rỡ lộ trên nét mặt, vỗi vàng nói: “Ta, ta viết tin trận này thắng lợi chói lọi vào sử sách.”

Vì thời tiết lạnh nên Diêu Ôn Ngọc gần đây rất ít lộ diện, Thẩm Trạch Xuyên cấp gáp triệu ký nhiên về, ký nhiên còn đang trên đường. Diêu Ôn Ngọc nén ho khan, nghe được hai chữ “sử sách”, liền cùng Khổng Lĩnh bên cạnh liếc nhìn nhau.

Khổng Lĩnh hơi gật đầu, nói: “Hiện giờ Khuých Đô không chủ, muốn nghênh đón Nhị gia, còn phải sớm chuẩn bị nhiều thứ.”

Nhóm tiên sinh đều vui mừng, chỉ có mình Thẩm Trạch Xuyên nghiêng người, thấp giọng hỏi: “Sách An khỏe không?”

Phí Thịnh sớm đã hỏi thăm tin tức, cũng thấp giọng hồi bẩm: “Chủ tử yên tâm, Nhị gia không việc gì.”

Thẩm Trạch Xuyên thoáng yên tâm, trong phòng có bồn hoa Chu Quế phu nhân đưa đến, vừa vặn xanh tốt, Thẩm Trạch Xuyên nhìn chăm chú một lát, lại xúc động kéo một cành cây đến giấu vào trong ngực.

Khi nhóm tiên sinh tản ra đã là giờ tuất, rèm cửa nhấc lên rồi hạ xuống, Diêu Ôn Ngọc lại nhấc trà lên, chậm rãi thổi bọt trà, khuôn mặt hắn khi trầm tư càng thấy rõ bệnh trạng. Nguyên Trác trở về Khuých Đô, vừa không gặp cố nhân, cũng không về nhà trạch cũ của Diêu thị.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn án vụ, nói: “Sáng nay ngươi nói, muốn gặp Tiết Tu Trác.”

Bên trong phòng rất yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi. Diêu Ôn Ngọc chăm chú nhìn bọt trà nhấp nhô trong chén trà, đáp: “Đều là người sắp chết, nên gặp.”

Thẩm Trạch Xuyên chuyển tầm mắt, mặc cho y tự giữ mình trầm ổn, cũng bởi vì câu này mà lộ vẻ xúc động.

Diêu Ôn Ngọc không uống trà, hắn nhìn ra phía cửa sổ nơi có ánh đèn lồng, thấy được bóng dáng tuyết bay bay.

“Năm mới đến rồi,” Diêu Ôn Ngọc khẽ cười lên, “Phủ quân, năm mới suông sẻ.”

Tiết Tu Trác bị giam giữ trong nhà lao hình bộ, hắn búi tóc ngay ngắn, cho dù không còn tầng quân bào, cũng vẫn duy trì sự trấn định như xưa.

Xe lăn của Diêu Ôn Ngọc đến, Tiết Tu Trác gác đũa xuống, cánh cửa, không thấy bất ngờ. Hắn nói: “Tháng giêng rời lạnh, Thẩm Trạch Xuyên đã phái người quét đường chưa?”

Diêu Ôn Ngọc chuyển động xe lăn, đầu vai không dính tuyết, nói: “Cấm quân tự có sắp xếp.”

Tiết Tu Trác đỡ đầu gối, nhìn thẳng Diêu Ôn Ngọc. Bọn họ đều từng sống dưới cái bóng của đối phương, nửa đời trước, Tiết Tu Trác là lưỡi đao vô danh, nửa đời sau, Diêu Ôn Ngọc là khối ngọc vỡ.

Tiết Tu Trác nói: “Đầu xuân trên núi tuyết tan, vị trí phần mộ của lão sư không tốt, ngươi xem rồi tu sửa lại đi.”

“Người ở Khuých Đô,” Diêu Ôn Ngọc nói, “Chưa đến xem sao?”

Tiết Tu Trác sống lưng thẳn tắp đằng sau là tuyết bay bay, hắn nói thật lòng: “Không dám đi.”

Bên trong nhà tỳ yên tĩnh.

Diêu Ôn Ngọc rũ mắt, giống như hơi chói mắt. Hắn đem quân cờ màu trắng đang nắm trong lòng bàn tay đặt lên bàn, trong hôn ám, không một tiếng động đẩy về phía Tiết Tu Trác.

Tiết Tu Trác nhìn chăm chăm vào quân cờ kia, trầm mặc thật lâu, dường như nghe thấy tiếng mưa nơi núi bồ đề.

“Rất nhiều năm trước,” Tiết Tu Trác giọng bình tĩnh, “Lão sư không lấy cái thứ thành kiến của thế gia mà nhìn đến ta, đề bạt ta nhập sĩ. Ta đọc được sách luận của Tề Huệ Liên, biết thế gian này rộng lớn, những người được gọi là triều thần, bọn họ đi nhanh chạy vội chốn ở khắp nơi Đại Chu, cuối cùng trở thành một quần thần không thể thiếu của Đại Chu nhìn thế gian này. Khi đó ta thấy rất kỳ lạ, bởi vì Tề Huệ Liên là quần thần, lão sư cũng vậy. Đợi đến năm Hàm Đức, bọn ta vì sưu tập chứng cứ phạm tội của hoa tư kiếm mà đã chết rất nhiều người, người có chức vị, người làm quan sai, những người này đều là trung thần ở địa phương, nhưng cuối cùng lại chết hết rồi.”

Việc này Tiết Tu Trác suy nghĩ rất lâu, lâu đến chết lặng, đã biến thành ý trí sắt đá, sẽ không ở trong đêm thất thanh khóc rống lên nữa. Hắn như vậy mà kính trọng Hải Lương Nghi, nhưng thực sự rất tàn khốc.

“Những người này không mồ, không mả, đều chết trong tranh đấu, bị thế gia phất tay áo cái, liền chùi sạch sẽ.” Tiết Tu Trác trong đôi mắt không có tình cảm, “ sự cảnh báo ở khu vức săn bắn năm Hàm Đức kia, là những hy vọng của vô số người, chúng ta đánh ngã được hoa tư khiêm, nhũng mà lão sư không tiếp tục nữa.”

Thái hậu bởi vậy mà lui về sống ẩn, thế gia cũng không thể phá bỏ. lý kiến hằng đăng cơ, Tiết Tu Trác cũng muốn phụ tá hắn, nhưng lý kiến hằng không gánh nổi trọng trách.

Hải Lương Nghi rốt cuộc kiên trì vì cái gì?

Tiết Tu Trác không hiểu được, hắn đứng ở ngã rẽ, không đi theo Hải Lương Nghi nữa, con đường này hắn nhìn không thấy ánh sáng.

“Mãi đến tận hôm nay,” Tiết Tu Trác ngước mắt lên, “Ta cũng không tán thành con đường mà lão sư đã đi, không ai trong ván cờ này có thể thuyết phục ta, Nguyên Trác, ngươi cũng không.”

Diêu Ôn Ngọc chuyển bánh xe, đi ra ngoài nhà tù.

Tiết Tu Trác nhin bóng của Diêu Ôn Ngọc, nói: “Trời sinh ta Tiết Tu Trác, mệnh giữ, danh tùy ý. Ta và ngươi không ai thắng trong cục này cả chỉ là ta bại mà thôi. Quân chủ của ta sinh ra không gặp thời, bại dưới Thẩm Trạch Xuyên, sai chính là thời cơ, không phải mệnh.”

Bánh xe lăn của Diêu Ôn Ngọc dừng lại, hắn không quay đầu, vẻn vẹn nghiêng chút mặt, trong bóng tối từng chữ từng chữ thong thả nói: “Thời gian, vận mệnh, may mắn.”

Cửa lao “Loảng xoảng đương” đóng lại, đem bọn họ hoàn toàn ngăn cách hai mặt sáng tối với nhau.

Diêu ông ngọc lăn bánh xe dọc theo hành lang hẹp hòi, khi đế gần cửa lớn thì bỗng nhiên khụ lên. Ngọn đèn ở cửa mờ mờ, Diêu Ôn Ngọc vịn tay nắm ở ghế, lúc thở dốc dần dần không thấy rõ phía trước.

“Tiên sinh.”

Cai ngục bên trong kinh sợ hô lớn.

Thời gian, vận mệnh, may mắn, là những thứ mà ta không thể kiểm soát được.

Ngón tay Diêu Ôn Ngọc buồn bã nắm vào không trung, hướng tới phía trước, rồi buông thõng xuống.

Khi Diêu Ôn Ngọc tỉnh lại, trong phòng đốt ly đèn nhỏ.

Thẩm Trạch Xuyên canh giữ ở bên, nhẹ giọng nói: “Ký Nhiên và Tùng Nguyệt sẽ đến đây, ngươi và ta trò chuyện, chờ bọn họ đến.”

Diêu Ôn Ngọc trông về phái rèm, cũng nhẹ giọng đáp: “Ta bảo Tùng Nguyệt đến núi Bồ Đề, ở gốc cây bồ đề chờ ta.”

Thẩm Trạch Xuyên rũ mắt, vị chua chát đè nén trong gang tấc, giống như chỉ nháy mắt một cái, nước mắt sẽ rơi xuống.

“Đông thật là dài,” Diêu Ôn Ngọc phiền muộn nói: “Trước khi ta nhập đô, lòng cứ ngỡ là có thể đợi được hoa nở trên núi bồ đề.”

“Ngươi chờ một chút,” Thẩm Trạch Xuyên suy sụp nói, trong nháy mắt liền khàn khàn giọng, “Nguyên Trác.”

Diêu Ôn Ngọc không trả lời, lại khi lên, lần này máu thấm ướt khăn, rốt cuộc cũng không thể dấu được nữa. Hắn tĩnh một lát, nói: “Thi hành hoàng sách ở Quyết Tây đã nhiều năm, Sơn là một viên quan tốt, Lan Chu, lưu lại hắn, đó là cha mẹ của Quyết Tây. Đại soái vì thiên hạ yên ổn mà không xuất binh, cô làm vương, năm quận khải đông cũng sẽ quy phục. Phí Thịnh tuy tuy có thiếu sót, nhưng vẫn có tài để dùng, có tấm bia đá của duẫn xương, để hắn quay về đoan châu, đoan châu có thể được bảo vệ. Thành Phong” Diêu Ôn Ngọc hô hấp tăng lên, “ Thành Phong vốn muốn công thành thì lui về nhưng ta đã để lại thư cho hắn Lan Chu, tân hoàng đế không thể không có mưu thần, ta đi rồi, dựa vào sự thông thấu tài năng và học vấn của Thành Phong có thể phụ ngươi tọa ổn giang sơn.”

Diêu Ôn Ngọc mồ hôi đầy người, như là phát tác, ngay cả mặt mũi cũng trắng bệch. Hắn nhấc tay lên, bắt lấy ống tay áo của Thẩm Trạch Xuyên.

“Thiên hạ này,” Diêu Ôn Ngọc muốn ngồi dậy, trong lúc thở gấp, hai mắt đỏ bừng, “Muốn ngươi ngồi, Tuân nhi, còn nhỏ chưa đến lúc.”

Thẩm Trạch Xuyên lật tay cầm lại Diêu Ôn Ngọc, ở trong ánh đèn, chậm chạp nói: “Ta không tính làm hoàng đế.”

“Ngươi là kiêu chủ, kiêu chủ thiên hạ.” Diêu Ôn Ngọc kiên định nói, “Tương lai giang sơn cũng có thể làm, nhưng lúc này, chỉ có duy nhất Thẩm Lan Chu ngươi có thể ngồi khác với việc rửa tội cho trọng án của Thẩm Vệ,” hắn thở gấp, yết hầu nứt ra, giọng trong như ngọc trở nên khàn đặc, lời nói ra còn vội vã ho ra máu, “Lan Chu ngươi là người quang minh lỗi lạc.”

Thẩm Trạch Xuyên nước mắt đã rơi, miệng y mấp máy, một chữ cũng không nói được.

“Đợi Sách An về, về” Diêu Ôn Ngọc tay nắm chặt, “Ngươi sẽ không phải khổ nữa nửa năm trước ta sáng tác một cuốn văn, nha môn các nơi đều bao quát trong đó, đối với tám thành thì quản lý trị dân còn kém cỏi vụng về ngươi cầm lấy đi.”

Diêu Ôn Ngọc mượn lưc nâng của Thẩm Trạch Xuyên, đột nhiên phun máu ra. Vết đỏ kia ngấm dần vào tay áo y, nhưng ngay cả máu y cũng không chùi, miễn cưỡng động khóe môi.

“Giang sơn xã tắc, giao cho ngươi.”

Hải Lương Nghi dỡ cái gánh kia xuống, Diêu Ôn Ngọc lại khiêng lên đến đây rồi. Hắn không tuân theo lời người khác nói, hắn chính là người thực hành. Bất luận thế gian này có đánh giá hắn như thế nào, hắn cũng vẫn là trích tiên cưỡi lừa mà đến.

Diêu Nguyên Trác cả đời không nhập si, hắn làm được ; Diêu Ôn Ngọc muốn hoàn thành sư nguyện, hắn cũng làm được rồi. Hắn trần trụi đi vào thế gian, nát cũng không sao, ngoại trừ Kiều Thiên Nhai, hắn không nợ bất cứ người nào.

“Giá như có thể gặp sớm một chút.”

Diêu Ôn Ngọc nhìn song cửa, nơi đó có màu đậm đến này còn chưa ném, hắn mệt mỏi cười, tay đeo dây đỏ dịch chuyển.

“A”

Trong đại tuyết Kiều Thiên Nhai gấp gáp thúc ngựa, hắn đeo đàn sau lưng, phá nát rào chắn, trong tiếng kêu của cấm quân lăn xuống lưng ngựa. Phí Thịnh đến đỡ hắn, hắn đẩy Phí Thịnh ra, từ trong tuyết bò dậy, ánh mắt duyên qua hành lang thật dài, thấy ngọn đèn phía cuối bị tắt.

Kiều Thiên Nhai đi vài bước, lại bị trươt chân xuống bậc thang, hắn ngã ở trong này, đột nhiên bờ vai run run, ngửa đầu nhìn đại tuyết, trong lúc cười to lệ rơi đầy mặt.

‘Cẩu ông trời trêu đùa sỉ nhục ta,” Kiều Thiên Nhai không thể ngăn được tiếng khóc nức nở, “Ta đều chịu.”

Hà cớ gì phải làm vậy với hắn.

Kiều Thiên Nhai nhấc tay lên, kéo đàn trên lưng xuống.

Phí Thịnh đến ngăn lại, gấp giọng nói: “Kiều.”

Nhưng mà đã quá muộn, Kiều Thiên Nhai đột nhiên nâng lên cầm, đập xuống bậc thang. Cây đàn hắn yêu quý cả đời, dây đàn phát ra tiếng “ong”, tiếp theo thân đàn vỡ toang, chia thành hai nửa ở trong tuyết.

Gió tuyết che đôi mắt Kiều Thiên Nhai, hắn chán nản tóc bay trong không trung, đàn đứt, tâm cũng chết.

“Thế gian này không có Diêu Ôn Ngọc,” Kiều Thiên Nhai chậm rãi nhắm mắt, như là trâm biếm cái sự an bài hoang đường này, “Lại càng không có Kiều Tùng Nguyệt.”

Phí Thịnh đuổi theo Kiều Thiên Nhai, ở trong đại tuyết nói: “Ngươi đi đâu?”

Kiều Thiên Nhai không đáp, khi hắn xoay người tháo bỏ bội kiếm ân oán nặng trĩu kia ra, hướng về đường cũ lảo đảo mà đi.

Xe ngựa dừng lại, Kí Nhiên chui ra màn xe, chạy chầm chậm đuổi theo Kiều Thiên Nhai. Hắn vỗ tay một cái, giọng trẻ con hát: “Bản thân ta vô tâm với vạn vật, sợ gì vạn vật thường thường xung quanh. Thí chủ, con đường phía trước không gió sương, chỉ mình ngươi chiếu sáng. Phật ta búng tay một cái, chuyện cũ sẽ thành bụi bay.”

Kiều Thiên Nhai làm như không nghe thấy, ký nhiên đi theo hắn, tay áo phiêu phiêu một lớn một nhỏ, cùng biến mất trong đại tuyết.

Bầu trời xanh biếc như ngọc lưu ly, không nhiễm bụi trần.

Thẩm Trạch Xuyên một mình coi giữ dưới hiên nhà đầy tuyết, từ lúc trời tối đen, ngồi đến bình minh. Y nghe thấy tiếng tuyết rơi xuống mái hiên, thời gian như đọng lại. Cuối cùng y cũng về đến Khuých Đô, từ đây nhìn lên bầu trời, chuyện, chuyện cũ hiện ra ngay trước mắt.

“Ngươi có biết năm ấy,” Thẩm Trạch Xuyên ôm lấy áo lông cừu, chậm rãi nói, “Vì sao ta đồng ý với Sách An, đeo khuyên tai không?”

Phí Thịnh đứng ở phía sau rất xa nói: “Bởi vì chủ tử và Nhị gia tình cảm rất sâu đậm.”

Thẩm Trạch Xuyên giơ tay bẻ gãy cành hoa mai của mình, nói: “Bởi vì ta biết có người sẽ rời đi, người biến mất biến mất trong đại tuyết vĩnh viễn sẽ không quay lại nữa, ngoài trừ Sách An.”

Tiêu Trì Dã cho Lan Chu mang khuyên tai, đã tỏ rõ sự bá đạo, giấu sự yêu thương. Mỗi lần hắn nâng mặt của Lan Chu lên, ánh mắt vĩnh viễn nóng rực như vậy, đây là yêu không thể bỏ, ham muốn không thể giấu.

Thẩm Trạch Xuyên mang khuyên tai của Sách An, chính là tuyên bố quyền sở hữu, y bên trong ngoài đau đớn và độc ác còn có sự ôn nhu. Đây chính là sự dịu dàng của y, y chỉ dành cho Tiêu Sách An.

Phí Thịnh không dám đi quá gần, sau khi Nguyên Trác và tùng nguyệt liên tiếp rời đi, Thẩm Trạch Xuyên khó thấy sắc mặt vui vẻ. Thẩm Trạch Xuyên đã đứng trên đỉnh của thế gian, măc dù không có đội vương niệm, cũng có những sự khác biệt với khi còn ở Trung Bắc. Sự khác biệt nayg không phải do Thẩm Trạch Xuyên thay đổi, cũng không phải là Phí Thịnh thay đổi, mà do chỗ thay đổi, giống như vương đô sừng sững mấy trăm năm, bậc thềm đều có lực uy hiếp.

Phí Thịnh vắt óc nghĩ chuyện vui: “Chủ tử, vương phi và thế tử đã đi, mấy ngày nữ có thể nhập đô.”

Thẩm Trạch Xuyên “ừ” một tiếng, Phí Thịnh lại im lặng đứng.

Không biết bao lâu, Thẩm Trạch Xuyên vân mê cành hoa mai gãy, cánh hoa mỏng manh dính ướt bụng ngón tay y, khi y cúi mặt tìm khăn tay. Trong tuyết bỗng nhiên phát ta tiếng “sột xoạt”, Thẩm Trạch Xuyên không nói gì, đột nhiên đỉnh đầu vị áo cừu che lại.

Thẩm Trạch Xuyên ngẩn ra, tiếp theo bị bế lênn. Áo cừu lộ khe hở, gáy của y bị nhấn giữ, tiếp đó một nụ hôn đặt lên môi.

Tuyết dừng trên chóp mũi Thẩm Trạch Xuyên, những giữ môi miệng đều là nhiệt.

Thẩm Trạch Xuyên kéo áo cừu ra, cười ha ha nói: “Anh từ.”

Thẩm Trạch Xuyên túm chặt lông cổ áo của Tiêu Trì Dã, nghiêng đầu cúi xuống, suýt nữa là đập vào môi hắn. Tiêu Trì Dã phong trần mệt mỏi, lập tức thu chặt cánh tay, đem Lan Chu siết chặt gần như không thở ra được.

Thẩm Trạch Xuyên hơi hơi rời ra một chút, thấp giọng nói: “Em ở đây.”

Tiêu Trì Dã che gáy của Lan Chu, lại tiếp tuc hôn lên. Mấy tháng tương tư xa cách đều ở trong đó, ngụy trang của hắn chỉ trong một lát liền lộ nguyên hình, hôn đến đầu lưỡi Lan Chu tê dại.

Tiêu Trì Dã chân dài lực lớn, cứ như vậy ôm Thẩm Trạch Xuyên không chút tốn sức. Đầu Thẩm Trạch Xuyên chạm đến cành mai, tuyết trên cành mai bị lực đụng mà rơi xuống, tất cả rớt vào cổ hai ngươi, lạnh đến mức hai người cùng run run.

“Khuých Đô lạnh quá,” Tiêu Trì Dã xúc động nói.

“Anh thì nóng quá.” Thẩm Trạch Xuyên nói.

Tuyết trong cổ Thẩm Trạch Xuyên dọc theo lưng đi xuống, băng lạnh làm hắn muốn hít một ngụm khí lớn, lại tương tiếc người trước mặt không tay, chỉ có thể mang theo Thẩm Trạch Xuyên nhảy vài cái.

Cái nhảy lên này thực sự khiến Thẩm Trạch Xuyên đụng đến cành mai, lập tức khối tuyết băn, vỡ hết sạch toàn bộ rơi xuống, dính đầy đầu vai của hai người.

“Tiêu Nhị,” Thẩm Trạch Xuyên tùy tiện nhấn mặt Tiêu Trì Dã.

Đôi mắt Tiêu Trì Dã vừa vặn bị chặn, sau đó lui vài bước, trực tiếp ngã xuống gian tuyết dày. Bụi tuyết bắn đầy mặt Thẩm Trạch Xuyên, Tiêu Trì Dã ngưc phập phồng, giữ hai má Lan Chu, duỗi cổ hôn lên.

“Đại ca muốn anh ở Đại Cảnh vài ngày, nửa đêm anh vén chăn chạy,” Tiêu Trì Dã lộ ra hàm răng có vẻ nhuệ khí khác thường, “Mấy ngày nữa huynh ấy mới vào đô đánh anh.”

“Từ đường Đông bắc đến,” Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên chế trụ cổ tay Tiêu Trì Dã, áp sát hỏi, “trên đường không gặp đại tẩu và Tuân nhi.”

“Gặp,” Thẩm Trạch Xuyên lông mày hơi nhếch lên, “Nhưng ngựa của anh nhanh hơn, ngay lúc đó vượt qua họ luôn.”

Tiêu Tuân còn đang xóc nảy trên đường ghé qua cửa sổ bên xe, Lục Quảng Bạch hỏi: “Nhìn cái gì đó.”

Tiêu tuân mặt không chút thay đổi chỉ vào đường phía trước, nói: “Nhị thúc nói thúc tè xong sẽ trở lại.”

Cận vệ xếp hàng ngay ngắn phía trước đồng thanh “phụt” một tiếng.

Lục Quảng Bạch vỗ cỗ đầu Tiêu Tuân, nói: “Nhị thúc con là một tên lừa đảo, lời lừa đảo nói không thể tin được.”

Lục Diệc Chi đang ngồi bên trong lập tức kéo mành xe, khí thế uy vũ chỉ vào phía trước, ra lệnh: “Đi, mau, cho dù đuổi không kịp tiểu tử thối đi, cũng phải kịp về ăn cơm chiều với nó.”

Tiêu Trì Dã chạy rất nhanh, ở Khuých Đô còn phải chịu bị đánh, nhưng thực ra kỷ cương có chút đau lòng, đuổi hắn đi.

Mấy ngày sau Thẩm Trạch Xuyên sắp xếp lại quyển văn án, bút chấm mực viết lên giấy. Ánh đèn lung lay, xung quanh ly tĩnh lặng, cuối cùng cũng làm rõ được tất cả mọi chuyện sau năm Vĩnh Nghĩ.

“Năm Vĩnh Nghi, Thái phó nhập đô làm quan, phụ tá Thái tử thi thành hoàng sách.” Tiêu Trì Dã ở phía sau cầm tay Thẩm Trạch Xuyên, cùng y viết.

Tề Huệ Liên đánh cờ với thế gia, bởi vì Kiều Khang Hải làm phản mà bại. Kỷ Lôi và Thẩm Vệ ở Chiêu Tội tự bức chết Thái tử, từ đó, tề huề liên giả điên bị giam cầm trong Chiêu tội tự, huyết mạch Đông Cũng hoàn toàn cắt đứt.

Sau đó, Thẩm Vệ nghi ngờ thái hậu muốn qua cầu rút ván, tốn một số tiền lớn hối lộ Phan Như Quý, có được cơ hội đến Trung Bắc. Cùng năm đó, Thiệu Thành Bích vì cứu cả nhà Kiều thị, dùng chức trách của mình, ăn trộm bản đồ quân sự Trung Bắc đưa cho Thẩm Vệ, nhưng Thẩm Vệ không giữ lời hứa, Kiều Khang Hải bị xử tử, Thiệu thị bỏ không. Thiệu Thành Bích được Trần Trân bảo vệ, từ đó về sau mai danh ẩn tích ở Khuých Đô, chờ đợi thời cơ.

Thẩm Vệ đến Trung Bắc, vì bảo toàn tính mạng, thởi thay thế gia liên lạc với A Mộc, thuận thế đem bản đồ quân sự sáu châu Trung Bắc tặng cho A Mộc, vì A Mộc mà giết chết vợ là Bạch Trà.

Hàm Đức năm thứ ba, Quyết Tây hạn nán, bố chính sử Giang Thanh Sơn thiếu mấy chục vạn lượng, mạo hiểm mất đầu mà mở kho lương. Cùng năm đó, nội các thứ phụ Hải Lương Nghi bắt tay với Hộ bộ đô cấp sự trung Tiết Tu Trác cùng các phái thật làm khắp nơi hỏi tội trách vấn Hoa Tư Khiêm, Hoa Tư Khiêm đồi tiền thế gia không được, bí quá hóa liều, do Thẩm Vệ trốn chiến, mở ra phòng tuyến Trà Thạch Trung Bắc, để Biên Sa kỵ binh vào xâm lược.

Tiêu Trì Dã viết đến đây, nơi nhíu mày, khi chấm mực nói: “Thẩm Vệ trốn chiến thât ra là kẻ chết tahy cho thế gia, khi đó tốt hơn là đầu hàng A Mộc, hắn làm chuyện này, đến hôm nay anh vẫn không hiểu được.”

“Em vốn cũng không hiểu được,” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu, “Mấy ngày trước Thành Phong nhắc lại gia phả Thẩm thị, đã tìm được nguyên nhân, một cái nguyên nhân rất rõ ràng.”

Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên phun ra ba chữ: “Thẩm Chu Tể.”

Tiêu Trì Dã chỉ một thoáng là hiểu được, hắn nói: “Quả thật là rõ ràng.”

Thẩm Vệ trốn chiến, cùng con trai là Trầm Chu Tể ghìm cương đè chết Chỉ huy sư Đôn Châu Đạm Đài Long, quay về Khuých Đô cũng là tội thần, hắn là muốn đầu hàng nhập quân vào A Mộc, nhưng kỵ binh của A Mộc đem Trầm Chu Tể buộc ở sau ngựa, kéo chết sở trên đường.

Thẩm Vệ hai phương đều phải vứt bỏ con trai.

“Sau đó Hàm Đức năm thứ tư,” Tiêu Trì Dã đặt cằm lên đầu Thẩm Trạch Xuyên, “Lam chu của chúng ta nhập đô.”

Trong nháy mắt hình ảnh trước kia cuồn cuộn chảy về, nhưng là mới hôm qua.

Thẩm Trạch Xuyên một mình vào đô, đồng thời tkm chiến công hiển hách bị bắt phải giao Tiêu Trì Dã ra. Chó điên hận ý nghiền áp cùng với cho dữ mang xiềng xích quanh mình, trong đêm mưa Khuých Đô cắn xe lẫn nhau, mùi máu tươi chảy trong miệng, nóng như lửa đốt.

Khuých Đô đúc ra Thẩm Lan Chu và Tiêu sác an, bọn họ đao khiên lưng tự lưng, còn là đao khiên mặt đối mặt.

Trời tờ mờ sáng, Tiêu Trì Dã nghe thấy tiếng chuông ở phía xa xa, hắn vuốt tóc mai Thẩm Trạch Xuyên, chắc định nói: “Từ hôm nay trở đi, Lan Chu của ta chính là chủ nhân của thiên hạ, 56 vạn đại quân trong thiên hạ quy về dưới trướng em. Minh đường điện cao tùy ý ra vào, Tiêu Sách An ta treo đao tiền đường, thay em trấn thủ bát phương hào hùng.”

Thẩm Trạch Xuyên ngửa mặt lên, Tiêu Trì Dã nâng mũ lưu châu, thay y đội vững trên đầu. Áo choàng đỏ che kim vàng, Tiêu Trì Dã sờ ngọc châu đỏ trên tai phải Thẩm Trạch Xuyên.

Khổng Lĩnh ở ngoại đường gõ cửa ba cái.

“Bỏ đao vào bao,” Thẩm Trạch Xuyên vẻ mặt có chút biếng nhác, ngón tay đẩy dọc sườn cánh tay của Tiêu Trì Dã, cuối cùng nắm cằm Tiêu Trì Dã, kề sát lại, nhưng không hôn lên, mà nhỏ giọng nói, “ Thân vương bào này của anh thì ai làm.”

Tiêu Trì Dã dứt khoát thì thầm: “Thâu hoan người.”

Thẩm Trạch Xuyên cười rộ lên, lui ra phía sau nửa bước, cùng Thẩm Trạch Xuyên sóng vai đứng trước cửa. Trong nháy mắt cửa kia mở ra, Tiêu Trì Dã nâng tay, nhẹ nhành đẩy hông Thẩm Trạch Xuyên,

Thẩm Trạch Xuyên bước ra ngoài, nhìn trời cao dần dần sáng, trùng trùng dưới mái hiên, Trung Bắc Ly Bắc khải đông tam cảnh cựu bộ đều quỳ xuống, do Khổng Lĩnh giơ ngọc tỷ, dẫn đầu nói: “Hoàng thượng.”

Mọi người cùng đồng thanh: “Hoàng thượng vạn tế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Mặt trời hiện lên, hào quang tuôn ra từ mái hiên xuyên qua mũ lưu châu, Thẩm Trạch Xuyên đứng giữa vạn người thủ phục chói lọi không thể nhìn.

Thẩm Trạch Xuyên đứng trên chỗ cũ Ngọc Long Đài, thương vân các mới dựng lên. Bên trái là văn thần lục, Tề Huệ Liên, Hải Lương Nghi, Diêu Ôn Ngọc danh dẫn quần thần, bên phải dũng tướng phổ, Tiêu Phương Húc, tkm, tta, Lục Quảng Bạch, duẫn xương danh định thiên thu, tại cuối tượng ngay ngắn, có hai nam nhân không phân biệt trái phải trên dưới.

Từ đó thiên hạ binh khí làm ngọc lụa, chọn quốc hiệu là “Tĩnh”, do Thẩm Trạch Xuyên mở ra “Thuần Thánh nguyên niên.”

Ngày đó mở tiệc vui trên điện cao, Chu Quế nửa đời chất phác say rượu trên điện, trong lúc hưng trí, cầm đũa gõ vào chén rượu, hát “ trời xanh xanh cò trắng đậu, nước mênh mông sương mịt mù,” hát được một nửa thì xúc động rơi nước mắt, nắm tay Khổng Lĩnh nói: “Từ tay về sau Tỳ Châu chỉ có mình ta thủ, ngươi ở trong này, ngươi làm áo trắng phụ giúp,” nói đến đây, không để ý thể diện, lớn tiếng khóc, “Một đường dữ dội gian khổ, Thành Phong, ta rất vui.”

Phí Thịnh bên kia nâng chén cụng ly, cười nói: “Ta cùng đại nhân cùng về, đến đoan châu đi, làm trung can nghĩa đảm của ta.”

Bọn họ cười ha ha, lại cụng đầu nghẹn ngào.

Phí Thịnh lau nước mắt, nói: “Mẹ nó, ta đi rồi, về sau ai sẽ chiếu cố chủ tử.”

“Phủ” Đạm Đài Hổ cũng lau nước mắt, nghẹn ngào nòi, “Nhị gia ta tọa trấn vương đô, ngay cả môt con ruồi cũng không đến gần Hoàng Thượng được, ngươi lo lắng cái buồi”

Cao Trọng Hùng nghe vậy bỗng nhiên gào khóc lên.

Dư Tiểu Tái vội vàng hỏi: “Ngươi gào cái chi ngươi có đi mô.”

“Ta nghĩ đến Nguyên Trác, ” Cao Trọng Hùng che mặt lau nước mắt, cúi đầu bái đạm đài hổ, “Nguyên Trác muốn ta đem Hổ nô cho ngươi, ngươi, ngươi phải nuôi nó tốt.”

Thao, ” Đạm Đài Hổ lại lau mặt, lại nghiêm mặt nói, “Ta hiểu ý của Nguyên Trác tiên sinh, tính khí ta xấu, hắn đem miêu cho ta, từ nay về sau ta thấy miêu như thấy hắn, làm việc phải suy nghĩ, không dám lỗ mãng.”

Hoắc Lăng Vân uống vài chén lót bụng, trầm giọng nói: “Không biết Kiều Chỉ huy sứ đi nơi nào”

“Kiều Thiên Nhai đi rồi, chủ tử đem Ngưỡng Sơn Tuyết bỏ vào trong giương, phần ân này, đủ rồi, ” Phí Thịnh bỗng nhiên xốc lại tinh thần, hỏi, “Sao không thấy chủ tử và Nhị gia đâu cả “

Vương miện lưu châu không rơi ra, nhưng lưu châu va vào nhau, ở trong bóng tốt âm thanh lay động phát ra ý vị sâu xa. Ghế vương trên cao kia khiến lòng người kinh sợ, là chỗ xa nhất thế gia không thể đụng, Thẩm Trạch Xuyên bị đặt ở trong đó, ngửa người.

Mồ hôi hòa vào nhau, mỗi một lần thúc, ngọc châu lại lay động.

Áo choàng Thẩm Trạch Xuyên không cởi ra, chỉ lộ ra cái tay, nắm chặt lấy áo sau lưng Tiêu Trì Dã.

Đây là chỗ trang nghiêm cẩn trọng nhất trên đời, cũng là vị trí mà mọi người trong thiên hạ ai cũng mơ ước. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên không quan tâm, Tiêu Trì Dã cũng không để ý.

Sự ái muội nồng nhiệt, nóng bỏng triền miên đến từng ngón chân.

Lưng sói của Tiêu Trì Dã bị cào đau, nhưng hắn yêu sự đau đớn này.

Thẩm Trạch Xuyên tan ở trong này, bị giữ ở ngọc châu, chỉ có thể cố sức híp mắt ẩn tình. Mỗi một lần thúc vào, y lại không biết chừng mực mà gọi “A Dã.”

Tiêu Trì Dã một phen chống tay ghế, vây Lan Chu trong khuỷu tay mình. Hắn cắn người, trong lúc thô bạo tràn ra thì cười nhẹ: “Lan Chu.”

Hai cánh tay Thẩm Trạch Xuyên bị cố định.

Lan Chu.

Lan Chu à.

Vương miện lưu châu trên tóc Thẩm Trạch Xuyên cuối cùng cũng rơi xuống, ngã nhào ở bên cạnh. Tiêu Trì Dã ngửi y, lúc kề sát có vài phần hung ác kích động,: “Bỏ tù rồi.”

Đầu ngón tay của Thẩm Trạch Xuyên có thể trượt trượt trong eo bàn tay của Tiêu Trì Dã, như là khích lệ, như là cổ vũ. Y như vậy vừa nguy hiểm vừa chết người, đôi mắt mê loạn dán lên sườn má của Tiêu Trì Dã.

Quyền thế bị giẫm ở dưới chân, hai người cùng nghiền nát nó, đắm chìm trong lửa triều. Những tranh chấp kia xa kia không nhìn thấy, từ nay về sau bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.

Cùng làm chủ thiên hạ.

HOÀN CHÍNH VĂN
Bình Luận (0)
Comment