Hồi Phí Thịnh ở Khuất Đô chưa có dịp tiếp xúc cận vệ Ly Bắc, bây giờ định mon men lại gần Tiêu Trì Dã nên buộc phải luồn cúi một phen. Thần Dương đoán được nên biết giả ngây, uống rượu với Cẩm y vệ chỉ tán dăm ba chuyện vặt vãnh, chưa bao giờ xen quá sâu, chỉ có Đinh Đào còn ngố, Phí Thịnh lừa cho mấy viên kẹo đã xưng huynh đệ thân thiết rồi.
“Cẩm y vệ các huynh được đấy,” Đinh Đào đang rửa bút, ngoái đầu nói với Phí Thịnh, “nghe nói ngày trước đi Khải Đông làm cận vệ cho thái giám đốc quân, đến mặt mũi đại nguyên soái binh mã Thích Thời Vũ còn chẳng ngại, oai dữ, cận vệ Ly Bắc đây chẳng có đâu.”
Phí Thịnh tung mấy hạt đậu phộng vào miệng, nói: “Đó là oai nhờ thiên tử, từ ngày Kỷ Vô Phàm mất chúng ta phải quắp đuôi mà làm người thôi.”
Đinh Đào phơi bút qua một bên, nói tiếp: “Không tính cái khác, riêng bản lĩnh “nghe ghi” đúng là tài tình, hồi còn sống cha ta hay kể lắm.”
Phí Thịnh nghĩ tới năng lực đã thấy là không quên của Đinh Đào, bèn bảo: “Ngốc ạ, nếu ngươi muốn học thì ta dạy. Nay rời cung rồi mà, không lắm luật như trước, ta báo chủ tử một tiếng là xong.”
Ai ngờ Đinh Đào cười toe toét, lôi từ ngực áo một cuốn sổ nhỏ luôn kè kè bên thân, nói: “Cần gì học, ta biết mà, cha ta đích thân dạy đấy!”
Kiều Thiên Nhai phía kia sân đang vân vê thuốc lá, nói với Cốt Tân như khúc gỗ bên cạnh: “Cuốn sổ đó của Đào Nhi, thế tử nhà các ngươi đọc thật à?”
“Ngày trước phải báo cáo,” Cốt Tân đáp, “giờ thì không cần nữa, bọn ta theo nhị công tử, nhị công tử xem qua là được rồi.”
Kiều Thiên Nhai cắn tẩu thuốc, nghiêng mình cười cười: “Hay đấy.”
Cốt Tân kéo kéo vạt áo trước, bặt một lúc, tự nhiên thính tai giần giật, quay đầu nhíu mày với Kiều Thiên Nhai: “Có phải ngươi đọc trộm…”
Kiều Thiên Nhai gõ tẩu thuốc, nói giữa làn khói lượn lờ: “Ta… nó vẽ người tí hon xấu chết được.”
Cuốn sổ da bò của Đinh Đào được lau sạch sẽ mỗi ngày, trong ấy chứa ti tỉ thứ chuyện kỳ lạ lý thú. Cuốn sổ này còn rất chi tiết, những tin quan trọng đều được khoanh vùng đỏ chót. Sau một vài ngày, nhóc con sẽ trình lên bàn của Tiêu Trì Dã như thường lệ.
Thẩm Trạch Xuyên tình cờ ngang qua, ngỡ cuốn sổ này là sổ nghe ghi của Cẩm y vệ, khi bàn chuyện với Cốt Tân mới tiện tay lật lật, đập vào mắt chình ình trang cuối cùng ghi:
Năm Thiên Sâm đầu tiên, tuyết dày, nhị công tử nợ tiệm trang sức trên phố lớn Thần Võ ở Khuất Đô ba ngàn sáu trăm lượng.
Đúng lúc đấy Tiêu Trì Dã bước vào, vừa nhìn mặt nhau đã hắt xì một cái, chưa kịp nói năng gì, ngẩng đầu thấy ngay cuốn sổ trên tay Thẩm Trạch Xuyên.
“Mấy hôm nữa ra ngoài,” Thẩm Trạch Xuyên khép sổ, thở một hơi dài, “mang thêm mấy ngàn lượng đi nhé.”