Thương Tiến Tửu

Chương 3

Phan Như Quý sải bước nhanh tới cửa Đoan Thành. Hiệu úy Cẩm y vệ chia thành hai bên, im thin thít. Đợi đến khi Phan Như Quý đứng lại, đọc xong khẩu dụ của Hàm Đức đế, Cẩm y vệ lập tức động thủ.

Thẩm Trạch Xuyên bị nhét kín miệng. Cẩm y vệ lanh lẹ bọc bông dày dưới lớp áo y, bắt y nhoài sấp mặt xuống.

Phan Như Quý ở trong gió rét cúi người xem tình trạng của Thẩm Trạch Xuyên, lão nhấc tay giả bộ che miệng ho khan vài tiếng, nhuyễn giọng nói: “Ngươi còn nhỏ, lá gan lại to bằng trời, dám ra vẻ trước mặt hoàng thượng. Nếu như ngươi thành thực khai ra tội phản quốc của Thẩm Vệ thì cũng đâu phải không còn mảy may cơ hội sống.”

Thẩm Trạch Xuyên nhắm chặt mắt, mồ hôi lạnh đã thấm ướt xiêm y.

Phan Như Quý đứng dậy, nói: “Đặt gậy đi.”

Hiệu úy Cẩm y vệ hai bên lập tức cùng hô lên: “Đặt gậy!”, ngay sau đó lại thêm một tiếng rống, “Đánh!”

Lời còn chưa dứt, cây gậy đình bọc sắt treo móc câu kia hạ xuống theo gió, nện mạnh vào thân Thẩm Trạch Xuyên.

Sau ba gậy, lại nghe được một tiếng: “Đánh cho ra đánh!”

Da thịt đau đớn như lửa thiêu cháy thân thể, đánh cho Thẩm Trạch Xuyên không thể cựa nổi, chỉ có thể cắn chặt thứ nhét trong miệng. Y không nuốt kịp máu, ngậm toàn mặn chát giữa kẽ răng. Thẩm Trạch Xuyên chỉ còn hơi tàn, đôi mắt mở ra bị mồ hôi ướt đầm chảy vào xót như kim châm.

Nền trời âm trầm, tuyết lớn như bông.

Đình trượng là việc không phải ai cũng có thể đảm nhiệm, gọi là “hai mươi hôn mê, năm mươi tàn phế”. Đánh gậy này xuống, trong đó chứa rất nhiều lề lối. Thường thì đều là tay nghề gia truyền, có luyện tập thì không đơn giản như tay nghề mới học. Huống hồ làm việc này không chỉ cần công phu giỏi, mà còn cần có năng lực quan sát. Người nào cần ngoài nhẹ trong nặng, người nào cần ngoài nặng trong nhẹ, bọn họ làm đã lâu, chỉ nhìn sắc mặt đại thái giám của Ti lễ giám là biết.

Hôm nay Hàm Đức có ý chỉ đánh chết, Phan Như Quý cũng không định thương tiếc y, vậy tức là người hết đường cứu, ắt phải chết rồi. Những tay Cẩm y vệ mang công phu gia truyền ra, dùng năm mươi gậy này là muốn Thẩm Trạch Xuyên quy thiên.

Phan Như Quý chớp lấy thời cơ, lão thấy Thẩm Trạch Xuyên đã rũ đầu bất động rồi. Lão giơ tay ấp bình nước nóng, đang tính dặn dò thì thấy phía kia có một chiếc dù lượn tới, đang che cho một vị cung trang mỹ nhân.

Mây đen trên mặt Phan Như Quý thoáng chốc tản ra biến thành nét cười. Tuy rằng lão chưa tự thân tiến lên trước đón, tiểu hoạn quan bên cạnh đã lanh lợi bước đến dìu đỡ rồi.

“Chúng thần thỉnh an Tam tiểu thư ạ. Trời lạnh thế này, thái hậu lão nhân gia có dặn dò gì, tiểu thư sai người đến truyền báo là được rồi.” Phan Như Quý nói, tiến đến gần hai bước.

Hoa Hương Y nhẹ nhàng nâng tay, ra hiệu Cẩm y vệ không cần động. Nhìn nàng kiều diễm, quanh năm được dưỡng bên cạnh thái hậu, giữa mắt mày có mấy phần thần thái giống thái hậu thời trẻ, ở Khuất Đô này tuy tôn xưng nàng là Tam tiểu thư của Địch thành Hoa gia, nhưng lại là quý chủ nhân trong cung ai ai cũng biết, đến cả hoàng thượng cũng xem nàng là tiểu muội cưng.

Hoa Hương Y nói chậm rãi từ tốn: “Công công, chắc người nằm sấp trên đất là con của Thẩm thị Trung Bác Thẩm Trạch Xuyên?”

Phan Như Quý dịch bước theo Hoa Hương Y, đáp: “Chính là vị này, hoàng thượng mới vừa hạ chỉ, phải đánh chết đấy.”

Hoa Hương Y nói: “Vừa nãy hoàng thượng đang nổi nóng. Nếu như Thẩm Trạch Xuyên chết rồi, án Thẩm Vệ phản quốc sẽ không thể minh bạch. Nửa khắc trước thái hậu có đến Minh Lý đường, hoàng thượng đã nghe khuyên giải, ít nhiều cũng bớt giận rồi.”

Phan Như Quý “ôi chao” một tiếng, nói: “Hoàng thượng chỉ nghe thái hậu lão nhân gia khuyên thôi. Lúc nãy ngài nổi giận lôi đình, chúng ta có lòng cũng chẳng dám mở miệng.”

Hoa Hương Y cười với Phan Như Quý, nói: “Hoàng thượng nói ‘đình trượng’, chẳng phải công công đã làm theo rồi sao?”

Phan Như Quý lại đi mấy bước, cũng cười nói: “Đúng vậy, vừa nãy vội vội vàng vàng, nghe chữ ‘trượng*’ liền đánh tiểu tử này một trận ra trò. Không biết trước mắt nên xử trí tên này như thế nào?”

*gậy

Hoa Hương Y liếc mắt qua Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Trước khi hoàng thượng tái thẩm cứ kéo về chiếu ngục đã. Tính mạng người này liên quan lớn, mong rằng công công nói cho Kỷ đại nhân, nhất định phải coi chừng cẩn thận.”

“Đó là đương nhiên.” Phan Như Quý nói, “Tam tiểu thư dặn dò, sao Kỷ Lôi dám như gió thoảng bên tai? Trời lạnh trơn trượt, Tiểu Phúc Tử, dìu Tam tiểu thư đi.”

Hoa Hương Y vừa đi khỏi, Phan Như Quý liền quay người lại, nói với hai hàng Cẩm y vệ: “Hoàng thượng nói đình trượng, đánh tên này cũng không ít rồi, kéo về đi. Vừa rồi Tam tiểu thư nói đều nghe cả rồi đấy, đó là ý của thái hậu. Quay về nói cho Kỷ Lôi, bên trong vụ án này đều là thần tiên, nếu như người có bất trắc gì dưới tay hắn,” Phan Như Quý hoãn giọng ho khan, “đến lão tử thiên vương hạ phàm cũng không giữ được cái đầu hắn đâu.”

Tiểu Phúc Tử dìu Phan Như Quý về, đường dài rộng thoáng, hắn hỏi nhỏ: “Lão tổ tông, chúng ta cứ vậy thả người, hoàng thượng sẽ thật không trách tội sao?”

Phan Như Quý giẫm lên tuyết, nói: “Lòng hoàng thượng rõ ràng, việc này không tới được đầu chúng ta.”

Lão đi mấy bước, hoa tuyết theo gió đọng trên cổ áo.

“Lời nói đáng ngàn vàng, quân vương kỵ nhất sáng nắng chiều mưa. Hoàng thượng vì lần này mười hai bộ Biên Sa xâm lược lại thêm bệnh nặng một trận, mấy ngày nay đã tự định phải ban thưởng phong hào công chúa cho Tam tiểu thư, đây là muốn làm vui lòng thái hậu. Lúc này đừng nói là giữ một mạng người, dù là chuyện khác, phàm là thái hậu mở miệng, hoàng thượng đều phải đáp ứng.”

Phan Như Quý nói, quay đầu nhìn về phía Tiểu Phúc Tử.

“Đã khi nào ngươi thấy thái hậu sửa khẩu dụ chưa?”

Bất luận là án nào, nói một không hai mới là chủ nhân thật sự.

* * *

Thẩm Trạch Xuyên sốt đến mơ hồ, trước mắt lúc thì là hình ảnh Kỷ Mộ trước khi chết, khi lại là hình ảnh ngày y còn ở Đoan Châu.

Gió ở Đoan Châu thổi lá cờ phần phật, sư nương vén mành đi ra, trong tay bưng một bát sứ trắng, bên trong đầy ắp sủi cảo vỏ mỏng nhân lớn.

“Gọi ca con về đi!” Sư nương kêu, “Một chốc cũng không chịu ngồi yên, bảo nó nhanh về dùng cơm!”

Thẩm Trạch Xuyên tót qua lan can hành lang, mấy bước là đến bên sư nương, cầm đũa gắp một miếng sủi cảo ngậm lấy rồi chạy đi. Sủi cảo nóng sốt khiến y phải thổi phù mãi, ra tới cửa thì thấy sư phụ Kỷ Cương đang ngồi trên bậc thang, y bèn ngồi xuống cạnh Kỷ Cương.

Tay Kỷ Cương đang mài viên đá, nghiêng đầu nhìn Thẩm Trạch Xuyên hừm một tiếng, nói: “Tiểu tử ngốc, sủi cảo đáng mấy đồng hả? Nhìn thôi mà cũng thích! Gọi ca con về đây, ba cha con chúng ta đi Uyên Ương lâu ăn một bữa lớn luôn.”

Thẩm Trạch Xuyên không đáp, sư nương đã xách tai Kỷ Cương rồi, nói: “Không thích sủi cảo à? Ông được đó nhỉ, thật sự còn tiền rước con dâu về sao? Mang hai tiểu tử ngốc này qua đây đi thôi!”

Thẩm Trạch Xuyên cười ra tiếng, y nhảy xuống đài bậc, vẫy vẫy tay với sư phụ sư nương, chạy ra ngoài phía ngõ hẻm, muốn tìm ca ca Kỷ Mộ.

Trên đường tuyết lớn, Thẩm Trạch Xuyên không tìm thấy người. Y càng chạy càng xa, càng chạy càng lạnh.

“Ca.”

Thẩm Trạch Xuyên gọi bốn phía.

“Kỷ Mộ! Về nhà ăn cơm!”

Tiếng vó ngựa từ từ bao vây đến, tuyết lớn cản lấp đi tầm nhìn, Thẩm Trạch Xuyên bị hãm sâu trong tiếng vó ngựa, lại không nhìn thấy người xung quanh. Tiếng chém giết bạo phát bên tai, máu nóng bắn toé trên mặt, hai chân Thẩm Trạch Xuyên đau nhức, bị một luồng lực khó chống đỡ đè trên mặt đất.

Y lại nhìn thấy người chết trong gang tấc, mưa mũi tên thét gào trong gió, người trên lưng dày đặc, chất lỏng sền sệt ấm nóng trượt theo cổ và má y chảy xuống.

Lần này y biết đó là gì.

Thẩm Trạch Xuyên run rẩy tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, cóng đến không nhịn nổi mà run cầm cập. Y nằm trên ván giường, đôi mắt miễn cưỡng thích ứng với tối tăm.

Trong phòng ngục còn có người, tạp dịch thu dọn tang vật, châm sáng ngọn đèn dầu.

Miệng Thẩm Trạch Xuyên khô khốc, dường như tạp dịch biết vậy, rót bát nước lạnh đặt trên ván giường. Thẩm Trạch Xuyên hết lạnh lại nóng, ngón tay chầm chậm kéo cái bát gần lại từng chút, nước đã rơi vãi một nửa.

Trong ngục không có người nói chuyện, tạp dịch lui về phía sau, chỉ còn mỗi Thẩm Trạch Xuyên. Y lúc tỉnh lúc mê, đêm nay dài như không có điểm cuối, làm thế nào cũng chẳng chờ nổi đến hừng đông.

Tạp dịch lại đến đổi thuốc cho Thẩm Trạch Xuyên, y đã thanh tỉnh hơn nhiều rồi. Kỷ Lôi cách rào chắn nhìn y, nói lạnh lùnh: “Lần này coi như ngươi mạng lớn, lưu lại họa ngàn năm. Thái hậu tha cho ngươi một mạng, chỉ e ngươi còn không biết tại sao.”

Thẩm Trạch Xuyên cúi đầu bất động.

Kỷ Lôi nói: “Ta biết sư phụ ngươi là Kỷ Cương, bô khách (người ở ẩn) giang hồ Kỷ Cương. Hai mươi năm trước ta là huynh đệ với hắn, chúng ta trong cung Khuất Đô cùng cống hiến cho Cẩm y vệ. E rằng ngươi không biết, hắn đã từng là Cẩm y vệ từ tam phẩm Chỉ huy đồng tri, một bộ Kỷ gia quyền kia, ta cũng biết.”

Thẩm Trạch Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.

Kỷ Lôi mở cửa, đợi tạp dịch đi ra ngoài, đến khi không còn người mới ngồi bên giường Thẩm Trạch Xuyên.

“Sau đó hắn phạm tội, còn là phạm chuyện phải rơi đầu. Thế nhưng tiên đế hiền từ, cuối cùng không giết hắn, lưu đày hắn ngoài quan mã đạo.” Kỷ Lôi chống đầu gối, quay lưng với ánh sáng, nhe răng nở nụ cười với Thẩm Trạch Xuyên, “Sư phụ ngươi… không có bản lãnh gì, thứ vô dụng số may. Ngươi đoán xem hắn sống sót bằng cách nào? Là giống như ngươi hôm nay vậy, đều mượn cái danh của sư nương ngươi. Sư nương ngươi là ai, chắc ngươi cũng không biết. Ta cho ngươi hay, sư nương ngươi tên Hoa Sính Đình. Khuất Đô có tám thành phía nam, trong đó Địch thành Hoa gia chính là bổn gia của đương kim thái hậu. Cho nên hôm nay thái hậu giữ lại ngươi, là vì sư nương ngươi.”

Kỷ Lôi cúi đầu, thấp giọng nói.

“Nhưng ai biết sư nương ngươi đã chết trong loạn quân cơ chứ? Ta nói Kỷ Cương đúng là thứ vứt đi, hai mươi năm trước cha hắn chết, hai mươi năm sau vợ con hắn cũng chết. Đầu sỏ là ai, ngươi rõ hay không? Trong lòng ngươi rõ nhất, đầu sỏ chính là Thẩm Vệ!”

Thẩm Trạch Xuyên chợt ngưng hô hấp.

“Thẩm Vệ mở phòng tuyến sông Trà Thạch, kỵ binh Biên Sa hung hăng xông vào. Loan đao đã cắt đứt cuống họng sư nương ngươi trước khi nàng chưa tắt thở, chuyện này có thể làm Kỷ Cương sống không bằng chết.”

“Đoan Châu bị chiếm đóng, ngươi nói là huynh trưởng ngươi cứu ngươi ra ngoài.” Kỷ Lôi dựa lưng vào ghế, ngắm nghía mu bàn tay, nói, “Kỷ Mộ chứ gì, ngươi luôn được nuôi bên Kỷ Cương, Kỷ Mộ là huynh trưởng của ngươi. Hắn là con trai độc nhất của Kỷ Cương, đó là huyết mạch duy nhất của Kỷ Cương, cũng là sự nối dài duy nhất cho Kỷ gia. Nhưng bởi vì Thẩm Vệ, bởi vì ngươi, hắn cũng đã chết. Vạn tiễn xuyên tâm, thi hài còn đang ở lại hố trời, bị móng ngựa kỵ binh Biên Sa đạp lên. Nếu như Kỷ Cương còn sống, lúc đi nhặt xác cho con không biết sẽ có cảm tưởng gì.”

Thẩm Trạch Xuyên bất chợt nhấc thân dậy, Kỷ Lôi thành thạo nhấn y trở lại.

“Thẩm Vệ phản quốc tư thông với địch, món nợ này ngươi phải gánh. Hôm nay ngươi cầu sống, mấy vạn oan hồn Trung Bác đều gào to khóc lớn. Ban đêm ngươi ngủ rồi, phải chậm rãi mà phân biệt xem trong đó đâu là của sư nương ngươi, đâu là của sư phụ ngươi! Ngươi còn sống, nhưng sống thế này dĩ nhiên còn thống khổ hơn cả chết đi. Ngươi có thể tha thứ Thẩm Vệ sao? Ngươi tha thứ Thẩm Vệ, giải vây cho hắn, chính là có lỗi với cả nhà sư phụ ngươi. Dẫu gì ngươi cũng nhận công ơn nuôi dưỡng của Kỷ Cương, sao ngươi có thể cứ làm chuyện bất trung bất hiếu như thế?”

“Huống hồ cho dù ngươi kéo dài hơi tàn, thế gian này cũng không ai thông cảm cho ngươi cả. Ngươi đi tới Khuất Đô, ngươi chính là Thẩm Vệ. Bây giờ sự phẫn nộ của dân chúng ngập trời, kẻ hận ngươi tận xương đếm không xuể. Ngươi đáng phải chết, so với bị chết không minh bạch, chi bằng thẳng thắn nói với hoàng thượng, khai rõ ràng tội của Thẩm Vệ, cũng coi như an ủi sư phụ ngươi trên trời có linh thiêng.”

Kỷ Lôi đột nhiên dừng lời, thấy Thẩm Trạch Xuyên đang bị nhấn trên ván giường lộ ra nụ cười, khuôn mặt trắng bệch của thiếu niên hiện ý lạnh đáng sợ.

“Thẩm Vệ không tư thông với địch.”

Thẩm Trạch Xuyên cắn từng chữ từng chữ.

“Thẩm Vệ không tư thông với địch!”

Kỷ Lôi xách Thẩm Trạch Xuyên lên, nện vào vách tường ‘rầm’ một tiếng, cọ rơi mất chút vụn đất, đập khiến Thẩm Trạch Xuyên không ngừng ho khan.

“Muốn giết ngươi có rất nhiều cách.” Kỷ Lôi nói, “Tiểu tạp chủng không biết điều, lần này may mắn trộm được cái mạng liền thật sự cho rằng mình có thể sống qua ngày hôm nay?”

Hắn quay người lôi mạnh Thẩm Trạch Xuyên đi, đá văng cửa bước ra phía ngoài.

“Ta làm việc công bằng, nghe theo ý chỉ của thái hậu. Nhưng Đại Chu này có người có thể tùy ý làm càn, ngươi ngu dốt hết nói nổi như vậy, ta sẽ cho ngươi toại nguyện. Ngươi muốn người ta giết ngươi, người này đã đến rồi!”

Cửa thành Khuất Đô bỗng chốc mở ra, một nhóm kỵ binh nặng đen kịt phi như tiếng sấm từ ngoài vào.

Thẩm Trạch Xuyên bị kéo ra đường, Cẩm y vệ rầm rầm phân tán. Đám người đông kín cũng chia làm hai, nhường đường cho nhóm kỵ binh kia.

Chim dữ Ly Bắc chao lượn trên màn trời, tiếng áo giáp xóc nảy nặng nề nện vào ngực. Tiếng vó ngựa dần tới gần, Thẩm Trạch Xuyên mở to mắt, nhìn thấy trọng kỵ dẫn đầu quất ngựa thẳng tới.

Tuấn mã dưới trọng giáp như mãnh thú dữ tợn, thở hồng hộc khí nóng vọt gấp đến chỉ cách vài bước, lúc sắp va phải đột ngột ghìm cương. Móng ngựa vung cao, dừng lại cho người trên lưng quay mình nhảy xuống.

Kỷ Lôi tiến đến, cao giọng gọi: “Tiêu…”

Người đến cũng không thèm nhìn Kỷ Lôi một cái, trực tiếp tới trước mặt Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên vừa động gông xiềng, người này lại dùng tốc độ sấm sét đạp một cước vào giữa ngực Thẩm Trạch Xuyên!

Một cước này lực lớn, khiến Thẩm Trạch Xuyên không cả kịp nhịn, há mồm thấy máu, cả người lăn lộn, tức khắc suýt ói lục phủ ngũ tạng ra rồi.
Bình Luận (0)
Comment