Lần hôn này nôn nóng lại đặc biệt dài lâu, cảm giác thoả mãn càng lúc càng xa, biến thành mong muốn sau khi thực tủy biết vị* vẫn chưa thấy đủ. Bọn họ quen đọ sức trong bóng tối, theo yêu thương dần dần sâu đậm, chỉ hôn môi không cách nào khiến người thỏa mãn. Dục vọng hăng hái của tuổi trẻ thẳng thắn gặp nhau, ngọt ngào chan chứa cùng tóc mai vành tai dán sát là khoản đãi đặc biệt dành cho người tình, bởi vì một khắc không rời mà kề bên nhau là loại thỉnh cầu xa xỉ. Song ở nơi chiếu ngục tai mắt đông đảo, hôn nhau chỉ xem như là một loại bồi thường cho nỗi lòng không dứt mà thôi.
*thực tủy biết vị: nếm được mỹ vị, muốn ăn thêm lần nữaTiêu Trì Dã hôn xong liền hỏi: “Đi đâu thế?”
Đùi Thẩm Trạch Xuyên thuận theo thế ngồi cọ bên chân Tiêu Trì Dã, y bình tĩnh chậm hoãn hô hấp, con ngươi khép hờ mang theo sự quyến rũ mờ mịt, y nói: “Đếm tiền.”
Tiêu Trì Dã nắn y, nói: “Đếm thích chưa?”
Thẩm Trạch Xuyên khàn khàn cười, nói: “Được ngươi nắn thích rồi.”
Tiêu Trì Dã bị Thẩm Trạch Xuyên cười đến nóng lên, đưa tay nắm giữ cằm y, nói: “Ra sức câu dẫn đi.”
Cổ áo Thẩm Trạch Xuyên để mở lộ xương quai xanh, dấu vết bị cắn tàn nhẫn lần trước còn chưa biến mất. Y hoàn toàn lờ đi, liếm ướt đôi môi mới bị cắn của mình, nói: “Ta muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện.”
Tiêu Trì Dã nâng y cao lên, nói: “Trùng hợp quá, ta cũng muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện.”
Thẩm Trạch Xuyên bị ánh mắt của Tiêu Trì Dã nhìn nóng đến nỗi miệng khô lưỡi khô, y nói: “Quân lương năm nay phải chờ tới tháng tư mới có thể xuất phát từ Quyết Tây, ta muốn mượn đường lương thực đông bắc dùng một lần.”
Tiêu Trì Dã hơi suy nghĩ liền biết y muốn làm gì, hắn nói: “Quân lương của đường lương thực Đông Bắc do thiết kỵ Ly Bắc tự vận chuyển, ven đường không có người kiểm tra, chuyển bạc thì có thể, nhưng phải xem đại ca có đồng ý hay không.”
“Nếu như số tiền kia là của ta, thế tử đương nhiên sẽ không đồng ý. Nhưng nếu số tiền kia là của ngươi, thế tử nhất định sẽ đồng ý.” Thẩm Trạch Xuyên hơi ngước cằm, “Sính lễ kết hôn đấy, nhị công tử giữ cho ta nhé.”
“Chút bạc đấy mà đã cho là sính lễ, ” Tiêu Trì Dã cười, vươn tay cầm hộp cơm tới bàn, “khó đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên ngửi thấy mùi, nói: “Có cá chiên này.”
Dứt lời liền quên luôn sính lễ, tự mình rút đôi đũa lấy. Tiêu Trì Dã cứ như vậy nhìn y ăn, chỉ thoáng cái bát cơm đã vơi mất nửa, lúc cá về đĩa chỉ còn mỗi xương.
Tiêu Trì Dã kỳ thực không thích ăn cá. Khi hắn còn bé mẹ mất sớm, trong nhà không được nuông chiều như trong tám đại gia. Mặc dù có các bà và nha hoàn hầu hạ, nhưng sau khi biết cầm đũa liền tự mình ăn cơm. Tính hắn hiếu động, có nhiều thứ mê chơi lắm, không thích tốn thời gian vào việc nhặt xương cá, bị hóc xương nhiều rồi nên không làm sao ăn được nữa.
Tiêu Trì Dã nhìn y, hỏi: “Thơm không? Nghe nói là đầu bếp từ Hà Châu tới, còn khó mời hơn cả đầu bếp trong cung.” Thẩm Trạch Xuyên gỡ hết xương, đút Tiêu Trì Dã một miếng cá, Tiêu Trì Dã nếm thử xong liền nói, “Cũng được.”
Thẩm Trạch Xuyên ăn no rồi, y đặt bát đũa, nói: “Ngươi muốn cùng ta thương lượng chuyện gì?”
Tiêu Trì Dã đưa khăn cho y, nói: “Lúc trước điều tra Hương Vân đã lộ ra một chuyện. Mấy năm trước Tiết Tu Trác có mua một nhóm người tại Hương Vân phường, vẫn luôn nuôi dưỡng trong phủ, e là đến Hề Hồng Hiên cũng chẳng hay việc này.”
Quả nhiên vẻ mặt Thẩm Trạch Xuyên hơi thay đổi, y nói: “Hắn không phải loại người lén nuôi kỹ nữ, trong Ngẫu Hoa lâu cũng rất ít khi dính tới loại chuyện như vậy, làm vậy bất thường quá.”
“Không sai, chính là bất thường, ” Tiêu Trì Dã dựa vào lưng ghế, “trực giác bảo ta nguyên nhân Hương Vân quay lại cắn ta một cái nằm ở đây.”
“Mấy năm trước hắn đã mua người, ” Thẩm Trạch Xuyên dần cau mày, “nếu quả thật là để bắt bí Hương Vân, thì cũng sắp đặt bước cờ này sớm quá.”
“Vì sao Hương Vân lại bởi vậy mà bị bắt bí? Bước cờ này hạ quá sớm, chưa chắc chống lại được thời gian tiêu mòn. Hắn làm như vậy, ta cảm thấy không chỉ là để bắt bí Hương Vân.” Tiêu Trì Dã sắp xếp lại sự việc, “Ngươi trù tính án ám sát không phải chuyện hắn có thể tính trước, cho nên sự phát triển về sau hắn cũng nhất định khó lòng phòng bị.”
Tiêu Trì Dã cẩn thận tìm tòi trong tuyến sự việc ngổn ngang như cỏ dại này, trực giác giống loài sói khiến hắn nghĩ sự tình sẽ không đơn giản như vậy.
“Ngẫu nhiên thôi, ” Thẩm Trạch Xuyên bỗng nâng mặt Tiêu Trì Dã, nói, “ngươi nói đúng, chuyện Hương Vân này không phải hắn dùng để đặc biệt đối phó với ngươi đâu… Lần Hương Vân tạo chứng cứ ngụy tạo kia chỉ là do hắn thuận nước đẩy thuyền. Hắn có thể thuận dòng mà tung Hương Vân ra dùng hết, chỉ rõ Hương Vân đối với hắn mà nói căn bản không quan trọng. Hắn mua người vì lý do khác, Hương Vân chỉ tiện thể là quân cờ bên trong lý do này, thậm chí là quân cờ mà hắn không thể chờ đợi thêm được nữa phải thả xuống.”
“Vậy mấu chốt hắn mua người là…” Tiêu Trì Dã có cảm giác trong lòng.
“Là ở bên trong nhóm người hắn mua kia.” Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nói.
Hai người đối diện nhau, lại lâm vào một chuyện chưa biết khác. Hương Vân phường là thanh lâu, trong thanh lâu sẽ có người nào rất quan trọng đối với Tiết Tu Trác đây?
“Hắn mua mười mấy người, là để làm xáo trộn tầm mắt, làm cho không ai phân biệt ra được hắn rốt cuộc vì mua ai, điểm này nhất định Hương Vân cũng không biết.” Tiêu Trì Dã nói, “Việc này ta phải bảo Tiết Tu Dịch tìm hiểu thêm, hắn trong Tiết phủ, dựa vào thân phận có thể tự do ra vào, Tiết Tu Trác có thể ngăn cản người ngoài, nhưng nhất định không ngăn được hắn.”
Tin tức này quả thực quan trọng. Thẩm Trạch Xuyên nhất thời suy nghĩ không thấu. Lần này y đánh động Hề Hồng Hiên, cũng là bởi vì kiêng kỵ Tiết Tu Trác cũng bắt bí Hề Hồng Hiên như thế. Người này theo thời gian trôi đi, không những không rõ ràng thêm, mà còn càng lúc càng trở nên mơ hồ.
“… Vẫn còn thời gian, ” Thẩm Trạch Xuyên như tự lẩm bẩm, “Một khi sốt ruột sẽ loạn, lại dễ dàng rơi vào thế yếu. Nếu hắn vẫn chưa hành động, chính là thời cơ chưa tới, vậy ta với ngươi vẫn có cơ hội để lợi dụng được. Lúc này chúng ta trong tối hắn ngoài sáng, tìm hiểu căn nguyên nhất định biết được chút việc quan trọng… Hề Hồng Hiên giao hảo cùng Tiết Tu Trác đã lâu, dù hắn không biết chuyện Tiết Tu Trác mua kỹ nữ thì cũng biết vài chuyện mà người khác không biết, đợi ta tiếp tục thăm dò hắn vậy.”
“Nói một vòng rồi mà vẫn chưa tiết lộ ngọn ngành cho nhị công tử.” Tiêu Trì Dã không cho y trượt xuống khỏi người mình, “Lừa hắn bao nhiêu bạc rồi?”
Thẩm Trạch Xuyên hoàn hồn về đây, y hơi mím môi, duỗi ra bốn ngón tay.
Tiêu Trì Dã không nói hai lời, lập tức nắm chặt đầu ngón tay kia, nói: “Được đấy, đáng giá, mau chóng tặng sính lễ đi.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Cẩn thận chút đi, bốn trăm vạn quá ít rồi.”
Tiêu Trì Dã nói: “Xa hoa quá, bốn trăm vạn chỉ là giá khởi điểm thôi à? Biết kiếm tiền thế này, ngươi ra mấy con số nhị công tử cũng tình nguyện hết.”
Thẩm Trạch Xuyên bị hắn chọc bật cười, y nói: “Ta nói với hắn là Ngụy Hoài Cổ muốn bốn trăm vạn lượng bạc, hắn không do dự chút nào, nửa điểm khó xử cũng không lộ, tỏ rõ bốn trăm vạn đối với Hề gia cũng chỉ như muối bỏ bể thôi.”
Tiêu Trì Dã thấy tối nay y vui vẻ, liền không đề cập chuyện Tiết Tu Trác nữa, hắn đung đưa y, nói: “Hề gia rốt cục có bao nhiêu bạc, việc này chỉ có bọn họ biết. Người khác chỉ có thể nhìn thấy bọn họ mở núi muối đào mỏ đồng, buôn bán không chỉ ở khắp đại giang Nam Bắc, còn xa đến tận hải ngoại. Công tử ăn chơi bình thường thích lật thẻ ca xướng, dạo sòng bài, nhưng Hề Hồng Hiên lại thích mở thanh lâu, mở sòng bạc, phía nhà môi giới ở Đông Long kia cũng là tiệm của hắn. Bên trong dính líu không ít đại thần trong triều, họ đều có ruộng có mối làm ăn đặt trong tay hắn, không thể không nể mặt hắn. Lần này đòi bốn trăm vạn lượng rồi, lần tới chuẩn bị đòi bao nhiêu? Đường lương thực đông bắc một năm chỉ thông qua hai lần, nhiều bạc như vậy giấu thế nào, xài thế nào, ngươi phải nghĩ cho ổn thỏa.”
“Kho bạc của Hề gia chưa từng bị ai phá, đặt tiền trong đó là ổn thỏa nhất. Bây giờ bất luận xài thế nào cũng khó thoát con mắt của triều đình. Sổ sách của hai vạn Cấm quân đều phải tuần tự điều tra, nếu tiền này không tiêu gọn gàng, chắc nhị công tử phải nhận thẩm vấn trong tù rồi.”
Tiêu Trì Dã thật sự có chút hiếu kì, nói: “Tiêu tiền sao, chẳng gì ngoài chơi … Bạc này ngươi chuẩn bị giữ cho Trung Bác à?”
“Tạm thời không có chỗ chứa, ” Thẩm Trạch Xuyên nhìn thời điểm không còn sớm lắm, một tay cài nút áo lại, “nhị công tử không đảm đương việc nhà, nào biết được trà gạo dầu muối quý giá? Sau này chỗ cần dùng tiền không ít, mặc dù tạm thời không tiêu được, dự sẵn cũng chẳng sai đâu, mọi việc đều phải ngừa vạn nhất.”
Hai người họ ghé vào một nơi thảo luận về gia sản của người khác, thần sắc nghiêm chỉnh, hiển nhiên đã lừa đứt Hề Hồng Hiên rồi. Tiêu Trì Dã còn phải về sông Khai Linh nên nói mấy câu liền đi, vội vàng nhân lúc rảnh gặp y một chút, cho người ăn no xong thì không thể tiếp tục ngồi nữa.
Tiêu Trì Dã xoay người lên ngựa, lại nhớ tới việc khác, hắn siết dây cương nói: “Đô sát trong hai ngày này đấy, nội các đã nghĩ ra ứng cử viên phù hợp cho Bố chính sử sáu châu Trung Bác rồi. Giang Thanh Sơn của Quyết Tây kia phụng chỉ tới Khuất Đô báo cáo công tác, ta đoán hơn nửa chính là hắn.”
“Nghe đại danh đã lâu, nghĩ lại chuyện sáu năm trước hắn xử lý giúp nạn thiên tai cho mười ba thành Quyết Tây quả là can đảm.” Thẩm Trạch Xuyên nói đến chỗ này, lại nghĩ ra người này cũng giao tình không nhạt với Tiết Tu Trác, không khỏi ngập ngừng.
“Mặc dù hắn có quan hệ rất tốt với Tiết Tu Trác, nhưng không hẳn là người của Tiết Tu Trác. Chờ hắn vào đô rồi, ngươi có thể gặp hắn một lần. Hắn không phải con cháu thế gia, cũng không dựa vào thế gia để hưởng mát, có thể dùng hay không, lúc đó ngươi hãy tự cân nhắc nhé.” Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên đứng trên bậc, giơ tay vẫy vẫy y.
Thẩm Trạch Xuyên nghiêng tai lắng nghe, nào ngờ Tiêu Trì Dã không hề nói gì, chỉ lấy bàn tay xoa nhẹ tóc y. Lãng Đào Tuyết Khâm cất vó chạy băng băng, Cát Thanh Thanh mở cửa lớn ra, Tiêu Trì Dã quất ngựa vào màn đêm.