Hề trạch nằm trong con ngõ phía nam Khuất Đô, diện tích so với Phan, Phí trạch thì nhỏ hơn rất nhiều, gần kề Tần vương phủ của thời Quang Thành đế. Nhà hắn có giấy phép đặc biệt, mấy vị gia chủ đời trước cũng rất có tầm nhìn xa, không dám xây dựng tòa trạch này vượt qua quy chế, lối kiến trúc bên trong thiên về kiểu ở Quyết Tây, đình đài lầu các đều là cỡ trung, rất bình thường.
Hề Hồng Hiên lo lắng đề phòng cả đoạn đường, nghe tiếng vó ngựa dừng lại liền biết đã đến trạch rồi. Hắn không dám sơ suất, túm lấy vạt áo nhăn nhúm vội vàng xuống xe, nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên đã đứng phía trước đang quan sát Hề trạch.
“Trạch cũ rồi, ” Ngữ điệu Hề Hồng Hiên thoải mái, cực lực duy trì thái độ bình thường, “mấy năm nay nói muốn sửa chữa lại nhưng mà chẳng có thời gian, mấy ngày nữa chờ trời ấm lên chút, ngươi cũng tới mà xem bản vẽ.”
Thẩm Trạch Xuyên lại nhìn về phía cách vách, ngói lưu ly màu xanh bên kia hiển nhiên là quy cách thân vương, chỉ là cây cối rậm rạp phủ che tường đỏ, thoạt nhìn quỷ khí âm trầm.
Hề Hồng Hiên thuận theo ánh mắt của y nhìn sang, nói: “Đó là Tần vương phủ đấy, Tần vương mang bệnh lao, trước khi tiên đế đăng cơ một năm thì bệnh chết, tòa trạch này liền hoang phế luôn, sau này có lẽ phải ban thưởng cho bên ngoài.”
“Nhìn vẫn có khí thế hơn Sở vương phủ.” Thẩm Trạch Xuyên không dời ánh mắt.
“Đó là dĩ nhiên, ” Hề Hồng Hiên nhấc ngón tay cái, “Thánh thượng hiện tại ở trước mặt Quang Thành gia không được sủng ái. Thái tử lúc đó, Tần vương, tiên đế, ba người này là cao nhất trong số hoàng tự, nhưng đáng tiếc thái tử tự vẫn ở chùa Chiêu Tội, Tần vương ốm chết bên trong phủ trạch, tiên đế triền miên trên giường bệnh…” Hắn đột nhiên cười một tiếng, “Nếu không nào có xoay chuyển tới tình thế hiện giờ? Tần vương cũng thật đáng thương, Quang Thành gia trong mấy năm cuối cùng kia vốn là lấy tình phụ tử sâu đậm đối đãi hắn, thường tới chỗ này. Lại bởi thôn trang bên dưới của hắn có người cậy thế hành hung, đánh chết mấy dân làng hương dã, bị báo cho ngự hình nên bị Quang Thành gia trách phạt cấm túc trong phủ. chính vào lúc đó Tần vương mắc phải bệnh lao, Quang Thành gia vẫn chuyên tới chỗ này thăm. Không biết hai cha con nói tới cái gì mà cuối cùng tan rã trong không vui, từ đây Tần vương liền thất sủng, xử phạt đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm kia kéo dài rồi lại kéo dài, cứ nhốt hắn ở bên trong nhốt tới tận khi chết.”
Thẩm Trạch Xuyên để tâm, lại không muốn nói chuyện cùng Hề Hồng Hiên. Hề Hồng Hiên thấy y không có hứng tiếp lời liền giơ tay gạt đám người hầu đang chen chúc ra, nói: “Toà trạch này tuy rằng không lớn như những toà của vương hoàng thân quốc thích, nhưng vẫn có đường có lối. Lan Chu, thân thể ta ốm yếu lắm rồi, cũng chua thối cực, chúng ta mau ngồi kiệu nhỏ đi vào đi.”
Tôi tớ trong Hề trạch vội vàng chuẩn bị sẵn kiệu nhỏ, Hề Đan vốn là quản sự trong nhà, bây giờ cũng không dám lộ diện, ngược lại là chị dâu của Hề Hồng Hiên đi ra đón tiếp.
Hề Hồng Hiên rất yêu nữ nhân này, ít nhất chính hắn nói như thế. Hắn đã từng lặp lại vô số lần với Thẩm Trạch Xuyên, sở dĩ hắn muốn giết Hề Cố An cũng là bởi vì mối hận đoạt vợ này. Nhưng mà giờ khắc này hắn nhìn nữ nhân kia xuống bậc, thần sắc lại nhàn nhạt, cũng không để nàng dìu mà qua quýt đuổi nàng đi, ngồi lên kiệu nhỏ.
Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên vén mành, y nhìn thấy rõ hết. Kiều Thiên Nhai ngoài kiệu muốn nói gì đó, y thoáng lắc đầu ngăn lại.
Kiệu nhỏ đi vào Hề trạch, qua mấy lần rẽ mới tới đại viện thường ngày Hề Hồng Hiên ở. Viện trạch hắn không giống của trạch khác, chưa từng được sửa sang, hành lang treo dải đèn đuốc sáng choang, cửa sổ phòng làm việc mở rộng, bên trong tiếng bàn tính pha tạp khẩu âm từ các nơi vô cùng ồn ào, khoảng không nơi tiền đường là bàn trà có mái hiên che nắng, ngồi nơi đó đều là chưởng quỹ cùng nhân viên kế toán đến từ các nơi ở Đại Chu.
Mọi người đang rối loạn cào cào, vừa thấy Hề Hồng Hiên thì đồng loạt đứng lên, vây hắn lại đến nước chảy không lọt. Người trả tiền, người bán hàng, người đòi tiền, thăm hỏi chen thành một tổ, nhao nhao ồn ào.
Hề Hồng Hiên trước tiên hành lễ với mọi người, nói: “Bỉ nhân mới về, xem ta đang một thân bẩn thỉu này cũng không làm việc được. Mọi người không cần sốt ruột, cứ an tâm chờ ở đây, tới phòng làm việc kia rồi lần lượt từng người đến. Ta ấy à, mấy ngày nay ra ngoài chơi chơi thôi, không có gì khẩn yếu cả, kinh doanh dĩ nhiên vẫn phải làm, ấy, các vị chưởng quỹ đòi nợ cũng đừng gấp, Hề gia có khi nào quá hạn khất nợ đâu? Chỉ cần mang theo sổ sách, có lý có chứng ta đều trả cho!”
Hề Hồng Hiên vội vã dẹp yên cho Thẩm Trạch Xuyên, đẩy đoàn người ra, sai người nhanh chóng sang đây hầu trà, lại cả đường chắp tay dẫn Thẩm Trạch Xuyên tới gian nhà chính phía sau tương đối yên tĩnh.
“Lan Chu ngồi trước, ta đi rửa mặt, thay quần áo rồi trở lại liền!” Hề Hồng Hiên giũ áo choàng bẩn, dặn dò người chuẩn bị đồ ngon nhắm rượu.
Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống dùng trà, đợi rượu và món ăn lên, Hề Hồng Hiên cũng đã quay trở lại. Hắn mặc áo lụa màu tương
(màu đỏ đậm) mới tinh, vào chỗ tự mình rót rượu cho Thẩm Trạch Xuyên.
“Đợi lâu rồi, đợi lâu rồi!” Hề Hồng Hiên lau da thịt giữa cổ một cái, cười hì hì, “Vẫn là ở trong nhà thoải mái nhất, phòng giam kia ẩm ướt kinh khủng, tắm rửa xong chỗ nào cũng sảng khoái. Nào, Lan Chu, uống rượu! Lần này ngươi đúng là không lưu tình, nhốt thêm mấy ngày nữa ta chết chắc rồi!”
“Cũng không đến nỗi thế, ” Thẩm Trạch Xuyên cười nói, “hù dọa ngươi một chút thôi, với giao tình của chúng ta, ta cũng sẽ không hạ tay giết chết đâu.”
“Nhưng ngươi hại ta khổ rồi!” Hề Hồng Hiên cười khổ ai oán, “Trên lưng ta nhìn mà sợ, lát nữa còn phải gọi đại phu tới nhìn thử đấy. Ngươi nói xem ngươi, thiếu bốn trăm lượng kia, nói thẳng với ta chẳng phải là xong à? Trời ạ, cứ nhất nhất phải vòng vo như thế!”
Hai người nâng cốc nói chuyện vui vẻ, hoàn toàn chẳng còn nhìn ra giương cung bạt kiếm nửa canh giờ trước.
Rượu là rượu ngon, đồ ăn cũng là đồ món ngon, Hề Hồng Hiên ăn cũng được kha khá mới dùng lau khăn mùi soa lau miệng, giang hai cánh tay ngồi phịch trên ghế, nói: “Ngươi muốn chìa khóa, ta cũng không phải không chịu cho. Nhưng mà Lan Chu, không thể cùng lúc chiếm hết cả hai được. Ta trả Tề Huệ Liên lại cho ngươi, cũng coi như ta mất cái dựa vào rồi, không thể lại giao hết chìa khóa cho ngươi nữa.”
Thẩm Trạch Xuyên không ăn được nhiều, y đặt đũa, nói: “Việc này ta cũng có lỗi với ngươi, thế nhưng nhị thiếu, có một số việc cũng không phải ta bày ra, ngươi hỏi thăm chút là biết Ngụy Hoài Cổ kia thật sự không có ý tốt, không muốn đưa ngươi ra chút nào.”
“Ta biết bọn hắn ai cũng mang ý xấu riêng, ” Hề Hồng Hiên lau giọt mồ hôi nhỏ, “nhưng nếu ngươi có thể đưa ta từ ngục hình phạt kèm theo¹ sang nơi khác, tức là triều đình cũng không làm sao trị tội của ta được, đây là ý của hoàng thượng à?”
¹hình phạt kèm theo: ngoài phạt tù còn tước quyền công dân“Hoàng thượng có ý bảo vệ ngươi, hình ngục cũng không thể gắng điều tra, ngươi tạm thời cách chức về nhà, vậy việc ở Khảo Công ty không thể làm được nữa.” Thẩm Trạch Xuyên chuyển đề tài, “Ta đã đưa ngươi về trạch rồi, chuyện chìa khóa có thể bàn sau, nhưng giờ ta muốn thấy Tề Huệ Liên.”
Hề Hồng Hiên ném khăn mùi soa, vỗ bụng cười cười, nói: “Chuyện chìa khóa phải đàm luận rõ ràng ngay bây giờ. Lan Chu, ngươi chưa từng làm buôn bán, không biết cách thức bên trong, không hề đơn giản hơn làm quan chút nào đâu. Chìa khóa ấy mà, cầm là có thể lấy bạc ra, nhưng đó đều là bạc chết, lấy ra sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hết, chi bằng cứ đặt bên trong, để ta tiếp tục quản lý buôn bán kinh doanh, dùng tiền đẻ ra tiền càng hay hơn chứ. Sau này ngươi cần bao nhiêu, chỉ cần nói cho ta con số là được.”
Hắn ngồi vững trên ghế, âm thanh huyên náo hỗn tạp phía trước chẳng biết biến mất tự lúc nào. Cửa sổ nhà chính mở ra, liễu màu mực bên ngoài rủ xuống như loạt quỷ treo cổ đang cùng chen qua cửa sổ nhìn vào bên trong. Đêm dài vắng lặng, hoa nến hơi loé lên, những người hầu kia cũng không thấy đâu nữa, dường như chỉ còn mỗi hai người bọn họ ngồi đây.
Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi dựa vào lưng ghế, y nói: “Mỗi thời mỗi khác, ra khỏi cửa lao, nhị thiếu quả thực cứng rắn hẳn.”
“Ăn uống no nê xong là ta mãn nguyện, đâu cũng hết đau rồi.” Hề Hồng Hiên nhìn Thẩm Trạch Xuyên, chỉ chỉ đầu mình, “Vẫn tỉnh táo lắm đấy. Ta nói ngươi hay, Tề Huệ Liên và chìa khóa không thể có cả hai, ngươi chỉ có thể chọn Tề Huệ Liên. Chỉ cần ngươi gật đầu, ta lập tức đưa người cho ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên cũng không vội, quạt tre nhỏ trượt ta từ túi tay áo, y nắm áng chừng một lúc, nói: “Ban nãy chúng ta không đàm luận như thế.”
Hề Hồng Hiên ồm ồm đáp lời: “Chuyện kinh doanh thay đổi trong nháy mắt mà, vừa mới nãy ngươi nắm điều kiện của ta, giờ khắc này là ta nắm điều kiện của ngươi, thương thảo dĩ nhiên cũng phải biến đổi theo.”
“Ta muốn kiên quyết phải có cả hai thì sao?” Thẩm Trạch Xuyên cười.
“Vậy cũng chỉ có thể toi công dã tràng thôi.” Hề Hồng Hiên khẽ vỗ bụng, “Ta khuyên ngươi, Lan Chu, đừng làm quỷ tham lam, thường nói tri túc thường nhạc², ngươi đã cầm đi bốn trăm vạn rồi, ta không truy cứu, thế đã đủ ý tứ rồi còn gì?”
²tri túc thường nhạc: biết đủ thì sẽ vui vẻ“Tiền còn chưa đến tay, chưa coi là ta đã lấy được đâu.” Thẩm Trạch Xuyên không tiết lộ cho hắn bốn trăm vạn lượng này chia làm hai phần vận chuyển từ đường lương thực đông bắc, mà nói, “Trên đường cũng không tiện vận chuyển, ngươi rõ hơn ta.”
“Đường vận chuyển thì ta có, Giang Thanh Sơn dù có bản lĩnh cũng không thể coi sát bên dưới suốt được.” Hề Hồng Hiên chiếm thượng phong rồi, “Ta có thể nghĩ cách đưa tiền cho ngươi, ta vẫn nói câu kia, Lan Chu, bốn trăm vạn này ta cam nguyện cho ngươi. Nhưng ngươi nói thật với ta đi, ba chuyện sụp xuống, nước dâng, dịch bệnh lần này rốt cuộc có phải đều do ngươi làm không?”
“Dĩ nhiên không phải, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ta đã nói lời thật với ngươi từ lâu rồi, những chuyện này ngươi phải hỏi Tiết Tu Trác. Ta thấy chìa khóa này ngươi giữ rất chặt, ta cũng không cưỡng cầu, chính như ngươi nói, muốn liên thủ, không thể thiếu một trong hai người. Bây giờ có thể đưa Tề Huệ Liên cho ta chưa?”
Hề Hồng Hiên đẩy ghế ra, đứng dậy nói: “Ta sớm gọi người đi đón lão rồi, ngươi đã đợi mấy ngày như thế, đâu vội tiếp tục đợi thêm lúc nữa.”
Hắn bụng phệ no căng, cất bước để tiêu cơm, giống như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng đi tới bên cửa, sải bước ra ngoài, hô: “Người đâu?”
Người hầu bên ngoài thấp giọng đáp câu gì đó.
Hề Hồng Hiên không nghe rõ, bèn nhân thể xuống bậc. Hắn xuống bậc đi thêm mấy bước, trong viện tĩnh mịch như tờ, đột nhiên hắn xoay người lại, quát lên: “Đóng cửa!”
Cửa nhà chính đang mở rộng tức khắc đóng chặt, cửa sổ rơi mất bảng chặn “ba” một tiếng, trong chớp mắt chắn kín nhà chính lại. Gió đêm vi vu, liễu thê lương lay lắt, mấy bóng người dần trồi lên trong bóng đêm, vây nhà chính lại không lọt một khe hở.
Hề Hồng Hiên hận đến nghiến răng, hắn xé rách ngụy trang, nói: “Thẩm Trạch Xuyên! Ngươi còn muốn đòi Tề Huệ Liên à? Lòng tham không đáy rắn cũng nuốt voi! Bài bố lão tử như kẻ ngu, tối nay ta phải đòi mạng ngươi!”
Hắn lại lui vài bước.
“Lôi thứ Hề Đan ăn cây táo rào cây sung kia lên đây!”
Hề Đan đã sớm bị người trói chặt, Hề Hồng Hiên vừa thấy hắn, đầu tiên là giơ chân tung một cước lên mặt, đạp người lăn ra đất, tiếp theo lại dồn sức đạp mạnh thêm một cái.
“Ta nói ngươi là loại bán chủ cầu vinh! Tiện nhân bại hoại, xương cốt thối rữa! Quên mất cha mẹ ngươi đều trong tay lão tử à, tối nay ta liền cho cả nhà các ngươi cùng hắn lên hoàng tuyền!”
Hắn nói cùng ý hận tràn ngập trong mắt.
“Kéo cả đại phu nhân lên, ả sau lưng ta cùng với tiện nhân này gian dâm thành nghiện, còn tưởng rằng ta không biết sao? Hề Đan, dù cho lá gan to bằng hạt đậu này của ngươi nhất định không dám phản bội ta, nhưng trên đầu chữ sắc là một cây đao, bị người ta tóm rồi, làm ra trò phản chủ mưu tài như vậy, ngươi trách ai? Tiện!”
Hề Đan bị hắn đá cho lăn lộn trên đất, kêu thảm thiết liên tục. Đại phu nhân kia run cả chân, bị người vứt ra phía trước, khóc nỉ non không thôi, cầu xin không ngừng.
Hề Hồng Hiên mặc cho ả ôm lấy chân mình, nhìn xuống ả, âm lãnh nói: “Hắn muốn hại tính mạng của ta, ngươi có biết không? Ngươi biết, ngươi còn muốn đi theo hắn, có phải ngươi đã tính toán cùng hắn cao chạy xa bay thế nào? Ta đời này đãi ai cũng không bằng đãi ngươi, tình dùng thập phần, mệnh cũng cho gần hết, ngươi lại đối xử với ta như vậy.”
Hề Hồng Hiên hất đại phu nhân kia ra, hai mắt hắn đỏ đậm.
“Hề Cố An đoạt lấy ngươi, ta đoạt ngươi trở lại, cho ngươi tôn vinh không ít, vàng ngọc không thiếu, nâng niu như máu thịt đầu tim, ngươi… ngươi ư!” Hề Hồng Hiên hận đến đau thấu tim gan, “Ngươi đi với hắn đi, tối nay ta sẽ tiễn các ngươi đi!”
Hề Hồng Hiên lạnh lùng đẩy ả ra, nhổ một cái, cười gằn nói: “Rút đao! Băm mấy thứ lòng lang dạ sói này ra, tiết kiệm được đồ nhắm rượu tối nay! Thứ nhị gia có là tiền!”
Hắn móc từ trong ngực, từ trong tay áo ra một đống vàng bạc, đổ xuống đất lăn đến vang “lộc cộc”. Trong tiếng bạc tiền kia va chạm, Hề Hồng Hiên lảo đảo vài bước, cười ha hả lên, lệ rơi đầy mặt, từ từ nghẹn ngào.
“Chúng sinh trên cõi đời này, đều bị lợi ích rượt đuổi. Ta có tiền, lo gì không có người chân tâm? Vì tiền, thân nhất có thể giết, cốt nhục có thể giết, tình ái có thể giết!” Hề Hồng Hiên vứt hết vàng bạc, giơ cao hai tay, cố sức hét lên trong ánh đao bóng kiếm, “Động thủ! Lão tử đến đòi nợ đây!”
Mọi người liền rút đao, ánh sáng đột nhiên loé lên.