Khi mưa tạnh trời đã tối tăm, giữa mây mù còn đọng vài tia sáng sắp sửa biến mất. Nước trên đất bị giày đen tới lui giẫm đạp, trong vũng nước phản chiếu vòm trời tàn tạ. Lúc này rõ ràng đang đầu mùa hè, Khuất Đô lại như vẫn ngâm trong mùa mưa, đã mấy ngày liền không gặp trời quang rồi.
Lúc này Hải Lương Nghi mới nhàn rỗi. Ông ngồi trên ghế thái sư uống trà đặc. Người già rồi, tinh thần khó chống đỡ, ông đã cảm thấy mỏi mệt. Nhưng xung quanh đều là quan chức làm việc đang đi lại, công văn lui tới cũng cần lão xem qua, ông không thể nghỉ ngơi được.
“Các lão, ” Khổng Thu tạm dừng vụ án, cung kính phía dưới nói với Hải Lương Nghi, “lần này quân lương có chuyện, Hộ bộ nhất định phải gánh vác, đêm qua học sinh đã trình báo thỉnh cầu tam ty hội thẩm lên hoàng thượng rồi. Việc này không thể kéo dài, tối nay học sinh ra tay truy nã được không ạ?”
Hải Lương Nghi gạt bọt trà, chậm chạp không tiếp lời. Lão nhìn cửa sổ, một lúc sau mới nói: “Ngồi lâu quá người cũng mệt theo. Giờ hoàng thượng còn đang dùng bữa, ngươi đi cùng ta ra ngoài dạo chút.”
Khổng Thu tự lấy áo khoác của Hải Lương Nghi từ chỗ tiểu thái giám gần đó phủ thêm cho ông. Hai người đi ra khỏi phòng làm việc, bên ngoài đã tối sầm, Khổng Thu cầm chiếc đèn lồng, cùng Hải Lương Nghi đi vào vườn hoa nhỏ dọc theo viện làm việc của nội các.
“Ngươi muốn truy nã Ngụy Hoài Cổ, đây là không sai.” Hải Lương Nghi hít gió đêm, cảm thấy thư thái hơn nhiều. Ông lại dạo chậm vài bước, nói: “Lần này liên quan đến an ổn biên thuỳ. Đối với Ngụy Hoài Cổ, ngươi không thể mềm tay, cứ làm theo luật pháp là được rồi.”
Khổng Thu đoán Hải Lương Nghi còn có lời muốn nói với mình, soi đường trước mặt cho Hải Lương Nghi, sửa đổi xưng hô, nói: “Thầy dạy bảo phải, học sinh cũng nghĩ vậy. Lần này lão to gan lớn mật, thái hậu muốn bao che lão cũng không được đâu. Học sinh thấy năm nay lão làm việc càng lúc càng không có chừng mực, sớm nên có người cảnh cáo lão. Quân vụ không thể so như chính sự khác, chuyện này tuyệt đối không thể mềm lòng.”
“Ly Bắc vương lại mặc giáp ra trận, đó là đang nhắc nhở Khuất Đô đấy.” Hải Lương Nghi dừng lại, đã không nhìn thấy ánh sáng giữa đất trời nữa, ông trầm mặc đứng lặng, “Tiêu Phương Húc là sói đầu đàn, Ly Bắc tranh đấu cùng Hoa thị nhiều năm như vậy hắn đều ôm bệnh không ra, nhìn Tiêu Kí Minh lo lắng dốc sức, nhìn Tiêu Trì Dã bị nhốt tại vương thành, hắn đặt cả hai đứa con trai vào cảnh hiểm, ngươi cho rằng hắn vì điều gì?”
Khổng Thu bị ngữ khí của Hải Lương Nghi ảnh hưởng, không tự chủ được mà u sầu, nói: “Nhượng bộ. Ly Bắc vương mang theo các con nhượng bộ. Thế gia ở Khuất Đô đã đứng lâu thành tường, ông ta ở biên thuỳ kích phá được ‘quy củ’, có lẽ ông ta từng có cơ hội tiến thêm một bước, thế nhưng ông ta lại lui về phía sau.”
“Hắn lui rồi, thái hậu lại không hiểu được.” Hải Lương Nghi cảm thấy cả người mỏi mệt, ông nói, “Thái hậu không hiểu, Ngụy Hoài Cổ không hiểu, thế gia cũng không hiểu. Tiêu Phương Húc đã phá vỡ quy củ, hắn lui bước không phải bởi vì sợ, mà là nguyện ý tác thành tình nghĩa quân thần của Đại Chu và Ly Bắc. Vật cực tất phản, bọn họ truy đánh gấp như vậy, như đang thúc giục Tiêu Phương Húc quay đầu. Từ xưa tới nay tranh quyền là không thể tránh, thế nhưng dính đến chiến sự thì thường là điềm báo không lành về một toà cao sắp đổ. Năm Hàm Đức Trung Bác binh bại, lúc đó cả triều đều là tham quan ô lại, quấy chính vụ rối tinh rối mù! Chúng ta thu dọn lại tàn tạ, trong ngoài đều gặp cảnh khốn.”
Hải Lương Nghi đứng trong gió ho khan, ông không muốn Khổng Thu dìu đỡ.
“Quốc khố năm nay mới có dư lực gánh chi phí cứu tế địa phương. Quyết Tây không kém, giải quyết được vấn đề nan giải của hai đại quân lương. Ly Bắc ổn định, Biên quận ổn định, năng thần Giang Thanh Sơn cũng sắp được điều đi Trung Bác, Trung Bác có hy vọng phục hưng. Trường thái học hưng khởi, hàn sĩ dần tăng lên. Đô sát viện có Sầm Dũ dẫn dắt, nhân tài mới xuất hiện còn có Dư Tiểu Tái, hoàng thượng cũng không còn sa vào chơi đùa.” Hải Lương Nghi dần dần buồn đau, “Ta vốn tưởng rằng bình minh Đại Chu sắp tới, bây giờ lại càng cảm thấy lực bất tòng tâm rồi.”
Khổng Thu kinh sợ, gắng sức đỡ lấy Hải Lương Nghi, viền mắt đỏ hồng, nói: “Sao thầy lại nói lời không may như vậy? Ly Bắc vương nhất định không phải loại người đó, lần này học sinh chủ thẩm, tuyệt đối sẽ không để Ly Bắc uất ức nữa, tất cả còn có cơ hội chuyển biến!”
Nhưng Hải Lương Nghi không phấn chấn lên được, thân thể gầy trơ xương này có thể chống đỡ Đại Chu đi bao xa? Ông là một cây làm chẳng lên non, ông không giống người khác, ông không thể hành sự không kiêng dè như thế gia, cũng không thể hoàn toàn ngã về phe Ly Bắc. Ông là Nguyên phụ nội các, người ông chống đỡ chính là Lý Kiến Hằng, ông nhất định phải ở trong thế cuộc, đưa ra một lựa chọn duy trì cân bằng, mặc cho sự lựa chọn này có thể sẽ khiến ông rơi vào cảnh chết không toàn thây, ông cũng nhất định phải làm.
“Lửa giận của Ly Bắc đã nhen nhóm rồi, Tiêu Phương Húc đuổi binh dưới phía đông Hồng Nhạn, đợi đến khi chiến sự được bình ổn, hắn nhất định sẽ quay đầu tính món nợ này với Khuất Đô.” Hải Lương Nghi bình tĩnh lại trong tràng ho khan, “Thời điểm ấy bất luận hắn phát giận như thế nào, chúng ta đều không thể để Tiêu Trì Dã chạy, cho dù Ly Bắc có chịu lấy thế tử phi Lục Diệc Chi và thế tôn Tiêu Tuân để đổi đi chăng nữa. Hắn đặt hai đứa con trai vào hiểm cảnh, còn có tâm mài giũa chúng là vì ngày này. Tiêu Kí Minh bị trọng thương, chính là lúc nên giấu đao thu kiếm. Tiêu Trì Dã thiếu niên thành danh, Tiêu Phương Húc đặt hắn tại Khuất Đô rèn luyện sáu năm trời, bây giờ mũi đao đã bộc lộ rồi, lưỡi đao đã rèn thành rồi, để cho hắn trở về chính là thả hổ về rừng. Ta đã đến cái tuổi này, Bạc Nhiên, ta không chống đỡ được bao lâu nữa! Chúng ta muốn đáp ơn Ly Bắc nhưng vẫn cứ không thể buông dây thừng ra. Ta biết ở phía sau ta, thiên hạ có người mắng ta mông muội hồ đồ, nhưng Bạc Nhiên, ai dám nói với ta, Ly Bắc thật sự sẽ không phản? Khải Đông thật sự sẽ không phản? Cho dù hôm nay Tiêu Phương Húc có thể nhịn, ngày khác Tiêu Trì Dã ngồi trên vị trí thống soái sẽ thật sự có thể nhẫn sao? Đại Chu không áp chế nổi người chủ này! Cái nên cho Ly Bắc, để ta tự quyết, nhất định sẽ không thiếu. Lần này Ngụy Hoài Cổ dám to gan đầu cơ quân lương, ngươi hãy theo luật pháp chém hắn đi! Ai cầu xin, ta thẳng thừng kết tội!”
Khổng Thu đáp lời.
Hải Lương Nghi hơi ngừng một lát, miễn cưỡng chống đỡ tinh thần, ông nói: “Ta muốn gửi thư cho Ly Bắc vương, miễn đi chức giám quân
(giám sát quân đội). Lần này triều đình không phái thái giám Đô sát đi phá rối. Quân vụ to nhỏ của thiết kỵ Ly Bắc vẫn do Ly Bắc vương tự chủ lý.”
Khổng Thu hơi do dự nói: “Miễn đi chức giám quân, chỉ sợ thái hậu sẽ không đồng ý.”
“Đại Chu không có hoàng đế sao? Hậu cung không được tham gia vào chính sự chính là lời dạy trăm năm, lần này không thể để cho bà ta làm chủ. Huống hồ đánh trận không phải làm văn, phái mấy thứ hoạn quan chỉ có thể a dua nịnh hót đi thì có ích gì? Cũng chỉ toàn lãng phí lương thực thôi.” Hải Lương Nghi lại đi mấy bước, nói, “Hoạn quan đều gần bên thiên tử, hai mươi bốn nha môn còn xưng ‘nội triều’, bọn hắn ở lâu nơi thâm cung không biết khó khăn của nhân gian, cũng không hiểu được đạo thánh hiền. Phan Như Quý cũng từng là thái giám ở nội thư đường, nhưng cái hắn làm đều là mưu hại trung lương, gieo vạ xã tắc. Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, thiến đảng mới bị trừ, không thể lại cho bọn hắn cơ hội. Ta sẽ lập tức bảo Trần Trân làm cái tấu chương, tối nay phải tấu lên hoàng thượng.”
Phúc Mãn phía kia cầm đèn tới tìm, không dám đến gần, chỉ hành lễ từ xa, cung kính nói: “Mời các lão cùng Thượng thư đại nhân, nội đường có chỉ.”
Hải Lương Nghi nặng nề đáp lại, sắc mặt không tốt nhìn Phúc Mãn. Khổng Thu dìu người trở về, sát bên thân Hải Lương Nghi mới biết Nguyên phụ đã gầy đến mức nào. Trong lòng hắn chua xót, dựa vào bóng tối không biểu lộ ra.
* * *
Tiêu Trì Dã chỉnh đốn mũ mão trang phục, lại đi vào nội đường. Lần này Tiết Tu Trác cũng ở đó, hắn đứng cuối cùng.
“Án quân lương quan trọng, lại dính líu nghiệp quan cấu kết, ảnh hưởng không tốt tới quan viên địa phương. Nếu như không thể lập tức nghiêm xử, chỉ sợ sẽ để tiểu nhân đắc chí gặp may, không coi luật pháp ra gì.” Sầm Dũ đã hút thuốc lúc ở ngoài, lúc này nhẫn nhịn nói, “Hoàng thượng, thần đề xuất tối nay điều tra ngay, trước tiên truy nã Ngụy Hoài Cổ đến hình ngục, đồng thời phái người canh chừng sổ sách, thôn trang Ngụy gia, không thể để bọn hắn thừa lúc đang loạn mà dời tiền tham ô.”
Lý Kiến Hằng cũng đã chịu đựng một ngày một đêm, giờ này mệt mỏi đến nỗi sắp díu mắt, hắn miễn cưỡng gật đầu, nói: “Quân lương là chuyện lớn, lão làm hỏng chuyện, nên giết hay nhốt cứ để nội các xem xét cân nhắc xử lý là được.”
“Án này liên lụy rất rộng, chính Giang Thanh Sơn cũng phải lưu chức đợi thẩm tra. Ngụy gia lại nhà lớn cơ nghiệp lớn, chỉ dựa vào Hình bộ đơn độc xử lý e rằng nửa tháng cũng không tra xong.” Tiêu Trì Dã nhẹ nhàng mài ngón cái vào hổ khẩu, nhẫn xương chậm rãi chuyển động, hắn nói, “Tương tự án dịch bệnh dùng tam ty hội thẩm cũng không giải quyết được, Đô sát viện cần nghiêm phòng vụ án nghiệp quan cấu kết tương tự ở những nơi khác, còn phải phái nhân thủ xuống điều tra sổ sách các nơi. Ta thấy mọi người đều gặp khó xử, nhân thủ cũng gấp gáp.”
“Hầu gia nói rất có lý, ” Tiết Tu Trác ôn hoà tiếp lời, “nhưng mọi việc đều có nặng nhẹ, Ly Bắc đang đánh trận, chuyện quân lương chính là quan trọng nhất. Hình bộ, Đô sát viện cũng đương nhiên phải lấy việc này làm đầu, cái này không hề gì đâu.”
Lý Kiến Hằng đầu gỗ, nghe ra Tiêu Trì Dã đang ám thị hắn điều gì, nhưng bị Tiết Tu Trác đột ngột chen vào lại không biết nên tiếp làm sao. Hắn vò đầu bứt tai, nhìn về phía Hải Lương Nghi, hỏi: “Ý các lão thế nào?”
Hải Lương Nghi không nhìn bất cứ ai, ông ngừng một chốc rồi nói: “Hầu gia đang lo lắng tam ty hội thẩm kéo dài quá lâu sao?”
Tiêu Trì Dã nói: “Quy trình tam ty hội thẩm quá phức tạp. Ngụy Hoài Cổ chức vị cao lâu năm, tâm tư thủ đoạn cũng khác với người thường. Ta lo giữ lão quá lâu sẽ ngày càng rắc rối.”
Lý Kiến Hằng vội vàng nói: “Không sai, Ngụy gia xưa nay hiếu kính thái hậu, nếu án này kéo dài quá lâu, trẫm cũng lo lắng thái hậu sẽ ưu tư hao tổn tinh thần vì nó, hại đến thân thể.”
“Nhưng không có tam ty hội thẩm thì không thể tra rõ manh mối đầu cơ hỗn tạp phía dưới, ” Khổng Thu không đồng ý nói, “những kẻ này đều là được Ngụy Hoài Cổ bao che mới có thể lớn mật như vậy, giữ lại bọn hắn đều là mối họa.”
“Ta chỉ là lo về thời gian, không phải nói không điều tra.” Tiêu Trì Dã nhìn về phía Lý Kiến Hằng, “lẽ nào Khuất Đô chỉ có thể đi theo quy trình này?”
Tâm trạng Lý Kiến Hằng hơi động, hắn vỗ chân nói tiếp: “Cấp tốc điều tra án, cứ để cho Cẩm y vệ làm! Lần trước Hề Hồng Hiên tụ tập hải tặc, Thẩm Trạch Xuyên kia xử lý rất nhanh, chi bằng để y đến chủ lý án này đi.”
Tiết Tu Trác nói: “Vụ án lớn như vậy giao cho Cẩm y vệ Đồng tri e rằng không được. Phẩm bậc Thẩm Trạch Xuyên có hạn, giao cho Chỉ huy sứ Hàn Thừa thì thích hợp hơn.”
Tiêu Trì Dã chuyển ánh mắt đến mặt Tiết Tu Trác, nhếch môi nở nụ cười, nói: “Không sai, Thẩm Trạch Xuyên quả thực không thích hợp chủ lý án này. Hắn trẻ tuổi, lý lịch mỏng, lại còn có mối oán xưa với ta, giao cho hắn ta không yên lòng.”
Hắn lùi một bước để tiến hai bước, thế đâm ra lại thuyết phục được Hải Lương Nghi. Hải Lương Nghi biết Hàn Thừa và Tiêu Trì Dã cũng có giao tình, lo Tiêu Trì Dã nhờ vào đó mà làm quá án này lên, không bằng cứ giao cho Thẩm Trạch Xuyên vốn xưa nay bất hòa với Tiêu Trì Dã làm. Hai người này đối chọi gay gắt, giám sát lẫn nhau, ai cũng không cách nào động thủ được.
“Hầu gia đây là mang thành kiến rồi. Thẩm Trạch Xuyên đúng là trẻ tuổi, tư lịch mỏng, nhưng hắn đầu tiên là được lệnh vua đề bạt thăng chức, liên tiếp xử lý các việc khó, để hắn học hỏi kinh nghiệm cũng là chuyện tốt.” Hải Lương Nghi quay đầu nói với Lý Kiến Hằng, “Án này do Cẩm y vệ chủ tra, đó cũng là công việc trong chiếu ngục. Thẩm Trạch Xuyên lại vừa là bắc Trấn phủ, hắn tại chức có tiếng nói, hợp tình lý. Có điều một mực muốn nhanh thì không dễ. Tuy rằng bỏ qua tam ty hội thẩm, thế nhưng tam ty Đô sát vẫn cần có. Ý hoàng thượng như thế nào?”
Lý Kiến Hằng biết Hải Lương Nghi làm vậy là nhượng bộ rồi nên cũng không dám thiên vị Tiêu Trì Dã quá mức, lập tức đáp lại, nói: “Trẫm lập tức hạ chỉ cho hắn, tối nay bắt đầu điều tra.”
Nghi sự Minh Lý đường hai ngày liên tục cuối cùng cũng dừng lại, mọi người đều muốn trở về nghỉ một đêm. Lúc đi ra, Lý Kiến Hằng đặc biệt sai thái giám nhấc kiệu, đưa Hải Lương Nghi ngồi xe đến cửa cung. Hội Khổng Thu cũng cùng đi ra ngoài, Tiêu Trì Dã gật đầu tỏ ý với bọn hắn rồi cũng một mình đi khỏi.
Khổng Thu nhìn bóng lưng Tiêu Trì Dã, than thở: “Ta thấy hắn tổn thương rồi đấy, không tin vào Hình bộ chủ thẩm, muốn cùng Hàn Thừa điều tra.”
Sầm Dũ xuống bậc, nói: “Hàn Thừa thì là loại người nào chứ? Các lão chọn lựa Thẩm Trạch Xuyên mới là chuẩn. Diên Thanh về phủ luôn sao?”
Tiết Tu Trác theo phía sau mỉm cười, nói: “Vâng, mấy ngày nay đều nghỉ ở đại viện làm việc, tối nay cũng nên về sửa soạn một chút, mấy ngày nữa còn có vụ án cần xử.”
Sầm Dũ rất yêu mến hậu bối, cũng hay đề bạt họ. Dư Tiểu Tái trong Đô sát viện chính là tự tay lão dẫn tới. Lão đối với Thẩm Trạch Xuyên cũng có khi chiếu cố dạy bảo, đều là thân thiết. Đối với Tiết Tu Trác, lão cũng quý tài, vừa nghe xong lời ấy liền không thể không khích lệ một phen.
Ba người đến cửa cung rồi lên xe ngựa của mình.
Đêm khuya, người hầu Tiết phủ nghe thấy tiếng gõ cửa liền khoác áo ra xem. Đứng ngoài cửa đều là Cẩm y vệ đeo đao nghiêm mặt. Hắn hết hồn, còn chưa kịp hỏi, Kiều Thiên Nhai dẫn đầu đã thản nhiên chen vào cửa, đẩy người ra.
“Ăn chưa? Giờ vẫn còn sớm chắc là chưa ăn cơm. Vậy ngươi đi nói nhà bếp một tiếng, nấu cho cả Cẩm y vệ chúng ta luôn, tiện đường thì gọi tất cả dậy đi, chúng ta phải soát tòa trạch rồi.”
Quản gia cầm đèn ra cản, réo lên: “Đại nhân, chuyện này sao có thể được? Còn chưa đưa công văn tra xét —— “
“Phàm là gây trở ngại công vụ, trì hoãn lùng bắt người thì gô hết vào chiếu ngục, ” Thẩm Trạch Xuyên đứng ở cửa, ánh mắt hung tàn u ám, “bảo Tiết Tu Trác, ta tìm hắn.”