Thật ra các lãnh đạo quốc gia chỉ cảm thấy Lục Thiếu Hoa tài giỏi trong lĩnh vực kinh doanh, họ tuyệt đối không ngờ đến, hóa ra Lục Thiếu Hoa không hề đơn giản, dùng hai từ cáo già để ám chỉ hắn cũng không oan.
Hai mươi mấy năm trước, Lục Thiếu Hoa còn chưa đến mười tuổi, bản thân là một đứa trẻ đã sáng lập ra Tập đoàn Phượng Hoàng cũng là một việc rất giỏi rồi, nhưng tới giờ phút này hóa ra Lục Thiếu Hoa không hề đơn giản, không chỉ sáng lập ra Tập đoàn Phượng Hoàng mà còn sáng lập căn cứ Hổ Gầm.
Được rồi cứ coi việc sáng lập căn cứ Hổ Gầm không có gì là thần kỳ đi, nhưng vấn đề căn cứ Hổ Gầm tận sức phát triển lực lượng quân sự, dẫn đầu toàn cầu về kỹ thuật quân sự khiến căn cứ Hổ Gầm trở thành một tổ chức khổng lồ.
Điều này cũng không có vấn đề gì, nhưng mọi người tuyệt đối không ngờ Lục Thiếu Hoa thành lập một tổ chức lớn như vậy mục đích chính vì bảo vệ thành quả hiện tại.
Tất cả mọi người ở đây đều là người rất thông mình, nhưng họ lại không nhìn xa trông rộng được như vậy, lại không có tinh thần dự đoán nhưng Lục Thiếu Hoa lại có, hơn nữa còn dự đoán rất chuẩn.
Tuy nhiên lại nói mọi người đều khâm phục Lục Thiếu Hoa nhưng không có nghĩa tất cả đều đồng ý với hắn, sẽ có rất nhiều người có quan điểm khác nhau, một lãnh đạo quân đội tỏ ra không hài lòng với Lục Thiếu Hoa.
- Thượng Tướng Lục, anh có biết anh làm như vậy là kéo quốc gia vào kiếp nạn không?
Vị lãnh đạo quân đội lên tiếng:
- Anh giữ chức vụ Thượng tướng là được quốc gia cất nhắc, cũng phải vì quốc gia mà lo lắng chứ?
Lời chỉ trích rất gay gắt, thứ nhất ám chỉ Lục Thiếu Hoa không đứng trên cương vị quốc gia mà hành động, không quan tâm đến sự tồn vong của quốc gia, thứ hai ám chỉ Lục Thiếu Hoa mới ba mươi tuổi mà đã là Thượng tướng, tuổi còn trẻ mà đã đạt cấp bậc đó quả là có ẩn tình.
Lục Thiếu Hoa không ngốc, hắn cũng biết đang có người đâm hắn, hắn hướng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía người đàn ông vừa nói mà lên tiếng:
- Chẳng lẽ anh hoài nghi Ủy ban quân sự trung ương sao?
Hoài nghi Ủy ban quân sự trung ương? Nếu là một vị lãnh đạo cũng không dám đặt câu hỏi như vậy, quyết định của Ủy ban quân sự trung ương là quyết định cao nhất nhưng Lục Thiếu Hoa lại nói vào lúc này, không cần Lục Thiếu Hoa giải thích nhiều, ai cũng hiểu ra ý của hắn.
Quân hàm Thượng tướng của Lục Thiếu Hoa do Ủy ban quân sự trung ương quyết định, lúc này nghi ngờ quân hàm của hắn cũng đồng nghĩa nghi ngờ Ủy ban quân sự trung ương, đó chẳng phải khiêu khích sao.
Chưa hết Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục:
- Tôi biết anh có nhiều thành tích mới có thể ngồi ở vị trí này, nhưng anh cũng không thể phủ nhận một điều rằng sở dĩ ngày hôm nay anh có thể ngồi vào vị trí này cũng có một phần lao của tôi.
Vốn dĩ trong trường hợp này Lục Thiếu Hoa không nên nặng lời như vậy, nhưng đang lúc tức giận nên hắn cũng không chút nể nang, nếu là các lãnh đạo khác chắc hẳn Lục Thiếu Hoa cũng không nể tình.
Lục Thiếu Hoa cũng không hề khoác lác khi nói người đó có được vị trí như ngày nay cũng nhờ vào một phần công lao của hắn, quan chức cao cấp trong quân đội không thể nghi ngờ gì đều lập công trong quân đội.
Mà quân nhân thời bình muốn lập công nói dễ hơn làm, lĩnh vực dễ dàng nhất để lập công không thể nghi ngờ là xây dựng quân đội.
Xây dựng quân đội? Như thế nào là xây dựng, nói đi nói lại cũng là việc làm cho quân đội hùng mạnh, nhưng muốn trở nên hùng mạnh dựa vào điều gì, không phải số lượng quân nhân, cũng không phải các binh sỹ tinh nhuệ mà là quân đội phải có được con át chủ bài.
Có một số quân đội chỉ có được đại bác, máy bay ngoài ra không có gì nữa. Có một số quân đội có máy bay, đại bác lại có tên lửa đạn đạo có sức sát thương rất mạnh.
Nếu một đội quân có tên lửa riêng, đội quân đó không mạnh sao? Người chỉ huy một đội quân như vậy không thăng quan sao?
Đừng quên Lục Thiếu Hoa làm thế nào được thăng cấp Thượng tướng. Chẳng phải Lục Thiếu Hoa bán cho quốc gia rất nhiều công nghệ tiên tiến sao? Sau khi quốc gia có được những kỹ thuật này đã nghiên cứu và phát triển để trang bị cho quân đội, từ điểm đó có thể thấy tất cả những vị chỉ huy quân đội cao cấp đều phải nhờ vào Lục Thiếu Hoa cả.
Hầu như tất cả chỉ huy quân đội đều biết quân hàm Lục Thiếu Hoa là như thế nào mà có nên họ biết ý của hắn, hầu như ai cũng im lặng không nói câu gì.
Không phải họ không muốn nói mà họ không thể phản bác, đồng thời ánh mắt mọi người đều nhìn về vị chỉ huy kia đầy cảm thông.
Hôm nay cuộc họp là một cuộc họp hài hòa, nhưng đột nhiên có người khiến không khí trở nên căng thẳng như vậy thật để lại ấn tượng không tốt, chỉ sợ sau này không tốt cho hắn.
- Lục Thiếu Hoa tuy là cháu rể ta nhưng không vì tình thân mà ủng hộ hắn, tôi muốn hỏi các vị, sức mạnh quân sự của quốc gia ta như thế nào?
Tăng Kiến Quốc lên tiếng.
Không còn nghi ngờ gì nữa Tăng Kiến Quốc lên tiếng là ủng hộ cho Lục Thiếu Hoa, giữ ý cho Lục Thiếu Hoa, nhưng thật như thế sao?
Tăng Kiến Quốc lo sợ, sợ rằng việc năm đó lại tái diễn.
Lục Thiếu Hoa và các vị lãnh đạo từng căng thẳng với nhau trong một thời gian khá dài, sau khi thủ trưởng số 1 lên nhậm chức một thời gian, mối quan hệ đó mới được cải thiện, mà rõ ràng sau khi mối quan hệ được cải thiện thì thực lực quân sự quốc gia phát triển không ngừng mạnh mẽ.
Cho tới bây giờ có người biết Lục Thiếu Hoa bí mật giấu ít nhiều kỹ thuật tiên tiến quân sự, nếu nói ra những lời không hay thì không chừng mối quan hệ lại càng thêm trầm trọng, chỉ sợ Lục Thiếu Hoa sẽ không bao giờ hỗ trợ nữa.
Về công về tư Tăng Kiến Quốc đều phải lên tiếng.
Mà Tăng Kiến Quốc đã lên tiếng thì đại bộ phận đều đồng ý, bao gồm cả thủ trưởng số 1, thủ trưởng số 1 hiểu rõ việc khó khăn thế nào để cải thiện mối quan hệ với Lục Thiếu Hoa, nay đột nhiên có người làm trái lại khiến ông rất tức giận.
Cho dù Tăng Kiến Quốc không lên tiếng thì thủ trưởng số 1 cũng phải nói, phải biết rằng ông là chỉ huy chính của quân đội, ở quân đội ông có quyền lớn nhất, đương nhiên tiếng tăm không thể so với Tăng Kiến Quốc được.
Tăng Kiến Quốc vẫn chưa nói hết, suy tư một lúc ông lại nói:
- Trận động đất Tứ Xuyên không phải Tiểu Hoa quyên tiền cống hiến cho quốc gia sao? Cung cấp kỹ thuật quân sự cũng không phải vì tiền, mặc dù nó được trả tiền, nhưng thử hỏi các quốc gia khác xem, họ có bán những kỹ thuật này không?
Nói thật, Tăng Kiến Quốc rất giận dữ, có phần nóng nảy, Lục Thiếu Hoa đã làm cho quốc gia rất nhiều nhưng bù lại hắn được cái gì. Nói thẳng ra là quốc gia không trói buộc hắn là đã tốt lắm rồi.
Im lặng, không ai trả lời nổi.
Tăng Kiến Quốc lên tiếng không ai dám nói tiếp bởi vì tất cả các lãnh đạo ngồi đây đều là do ông dẫn dắt, là hậu bối của ông, họ không có tư cách chống lại ông.
Ai có thể đứng ra? Chỉ cần người ta nói một câu: các anh đang hưởng thu cuộc sống do thế hệ chúng tôi vất vả tạo dựng, là sẽ không thể mở miệng nói gì được nữa.
- Được rồi, vấn đề chính hôm nay là cùng bàn bạc xem nên đối phó thế nào chứ không phải nghi ngờ Thượng tướng Lục mấy năm gần đây đóng góp nhiều hay ít cho đất nước.
Thủ trưởng số 1 nói.
Lời nói của thủ trưởng số 1 mặc dù có điểm đắc tội với Tăng Kiến Quốc, nhưng ông muốn đứng ra giảng hòa vào lúc này không sợ rằng tình hình sẽ rất khó cho đôi bên .
Tính Lục Thiếu Hoa thích mềm mỏng, một khi đã khiến hắn tức giận chỉ sợ để lại hậu quả nghiêm trọng, phải biết rằng hiện tại Lục Thiếu Hoa dám làm bất cứ điều gì.
Nội tình của căn cứ Hổ Gầm bị lộ ra ngoài, các lãnh đạo quốc gia đã biết được thực lực của Lục Thiếu Hoa, quốc gia cũng hùng mạnh rồi nhưng Lục Thiếu Hoa cũng đâu có kém, nếu Lục Thiếu Hoa không phải là người Trung Quốc hắn đã sớm có địa vị cao như họ rồi.
Lục Thiếu Hoa vẫn chưa hết giận, giọng vẫn khá gay gắt:
- Cái gọi là người không vì mình trời tru đất diệt, việc đầu tiên tôi phải suy xét đến chính là lợi ích của mình, điểm ấy mong các vị thông cảm, về phần lợi ích quốc gia thì sao?
Tôi cũng đã suy nghĩ nhưng đó không phải mối quan tâm hàng đầu của tôi, những năm gần đây chỉ có quốc gia có lỗi với tôi chứ tôi không hề có lỗi gì.
- Ừ, đừng nói cái gì là đại nghĩa dân tộc, tôi không tin những lời đó, tôi chỉ tin vào lương tâm của mình. Một số người cũng không phải hiên ngang lẫm liệt gì, các người hãy tự hỏi chính lương tâm mình, miệng thì nói vì đại nghĩa dân tộc, vì lợi ích quốc gia nhưng hành động thì được bao nhiêu.
Lục Thiếu Hoa không khách khí mà mỉa mai, rồi nói sang chuyện khác:
- Hiện tại cơn lốc tài chính đang bùng nổ, Mỹ là trung tâm của cơn lốc, nếu không có yếu tố con người, có khả năng Mỹ sẽ vượt qua nguy cơ, nếu có người can thiệp e rằng kinh tế Mỹ sẽ gặp vấn đề.
Dừng một lúc không thấy ai nói gì Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục:
- Tôi sẽ tấn công đánh bại hệ thống kinh tế Mỹ, làm giảm đồng đô la Mỹ, nâng giá trị đồng nhân dân tệ, lúc đó các vị có nắm bắt được cơ hội hay không là do ở các vị.
Kinh tế Mỹ vì sao có thể phát đạt như vậy?
Phương diện này có rất nhiều nguyên nhân, nhưng có một yếu tố không thể phủ nhận đó là tiền tệ của họ, đồng đô la Mỹ lưu thông trên toàn cầu là một yếu tố quan trọng, nền kinh tế Mỹ phát triển, đồng đô la sẽ tăng lên, như vậy ai cũng có lợi.
Vì thế kinh tế Mỹ cứ ngày càng phát triển.
Các nhân tố khác là thứ yếu, đồng đô la Mỹ mới là quan trọng.
Nếu nhân dân tệ cũng có địa vị như đô la Mỹ, với tình hình này, kinh tế Trung Quốc chắc chắn phát triển.
Có khả năng, hoàn toàn có khả năng, nhưng với điều kiện các lãnh đạo phải nắm bắt được cơ hội.
Chỉ có điều Lục Thiếu Hoa cũng không hoàn toàn nói rõ, hắn đứng dậy và nói thêm một câu:
- Đây là lần cuối cùng, sau khi tôi cung cấp cho quốc gia gián điệp vệ tinh và kỹ thuật vũ khí vũ trụ coi như đã hoàn thành lời hứa với ông nội Đặng Tiểu Bình, với sự trợ giúp lần này nữa tôi nghĩ đã cống hiến cho đất nước đủ rồi.
Lời nói vừa dứt, Lục Thiếu Hoa rời khỏi cuộc họp.